Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái
Chương 5
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Ngày hôm sau bắt đầu tập huấn, cho nên tối nay tất cả đồng phục quân dụng cùng đồ vật này nọ đều được phân phát đến từng phòng ngủ của kí túc xá sinh viên. Vốn là một người trong phòng xuống nhận, nhưng mấy tên nam sinh trong trường này đều là dạng công tử bột lười biếng nằm không ăn bát vàng quen thân, cho nên chỉ biết làm ổ ở trong phòng chơi game, nào có ai tự nguyện đảm nhận trọng trách này. Vu Chiêm là lớp trưởng trên lớp, ở kí túc xá liền không còn tiếng nói, cũng hết cách, nhìn Chu Tử Chu khí lực lớn, người thành thật, liền để Chu Tử Chu hỗ trợ phân phát đến từng phòng, đem đồng phục giao tận nơi cho từng người.
Chu Tử Chu là người dễ nói chuyện, cũng không khó chịu gì, trực tiếp đem việc làm xong hết.
Đợi đến hồi trở về phòng ngủ, cũng đã hơn mười một giờ khuya. Kiều Lưu bởi vì thể chất đặc biệt, ngủ rất sớm, đèn trên đầu giường sớm đã tắt. Đối diện giường ngủ của cậu, Lâm Lương cũng vừa vặn chuyển động hai cái, khiến màn hình điện thoại để trên giường cũng sáng lên theo, ánh sáng nho nhỏ nương theo đầu giường lộ ra một chút.
Chu Tử Chu phóng nhẹ bước chân tiến về phía trước, đem mồ hôi trên trán lau qua một cái, có chút phiền não, cậu còn chưa có tắm đâu a. Kiều Lưu sớm đã tắt đèn, bắt buộc cậu phải sờ mó trong bóng tối sao?
Bỏ đi, sờ mó thì sờ mó.
Chu Tử Chu luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cúi xuống gầm giường tìm thau cùng khăn tắm đi vào phòng tắm, cởi quần áo xong lại mở vòi hoa sen. Bởi vì không nhìn thấy, mà nhìn lầm phương hướng, ầm một phát nước lạnh ào ào dội xuống. Trên người vốn còn đang dầm dề mồ hôi, thình lình bị dội nước lạnh, nhất thời cả người đều không xong.
Vất vả lắm mới chuyển nhiệt độ từ vòi hoa sen xong, Chu Tử Chu đã sớm run cầm cập, đứng dưới vòi hoa sen kì cọ vài cái, đã nhanh chóng quấn khăn chạy lên giường. Đỉnh đầu ướt sũng cũng không có cách nào sấy khô, bởi vì âm thanh từ máy sấy quá lớn, vì thế mà cậu xác định trước, đêm nay hẳn là rất khó ngủ đây. Cậu chỉ dùng khăn mặt lau sơ qua vài cái.
Vừa mới bước lên giường, Chu Tử Chu dừng lại một chút, do dự mà nhìn cái đầu đang ngủ bên phải của mình ——
Trong phòng kí túc xá nam tổng cộng có bốn giường, thang cuốn đều ở bên phải. Để tránh nửa đêm té xuống giường, cái đầu khẳng định phải hướng về phía cửa phòng vệ sinh, còn chân thì hướng về phía cửa phòng. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây ——
Hiện tại đã hơn mười một giờ bốn mươi lăm, buổi chiều hôm nay chỉ đụng chạm Kiều Lưu có mười mấy giây đồng hồ. Nói cách khác, trong vòng nửa ngày, cậu phải đụng Kiều Lưu thêm lần nữa, nếu không mười phần đêm nay, Kiều Lưu nhất định sẽ ngủ không bao giờ tỉnh nữa.
Phải tranh thủ thời gian, động vào y! Vì trước ngực còn đang quàng cái khăn ướt, Chu Tử Chu liền đánh một cái rùng mình, sau đó vội vàng lấy khăn bỏ xuống, đem gối đầu của mình chuyển sang chỗ thang cuốn, cùng đầu Kiều Lưu đối diện với nhau.
Lâm Lương ở giường đối diện nương theo ánh sáng của điện thoại kì quái nhìn cậu một cái, người bình thường làm sao có thể ngủ ở hướng thang cuốn, không sợ ngã xuống sao?
Chu Tử Chu không để ý, toàn tâm toàn ý mà cân nhắc phải làm sao để đụng vào Kiều Lưu mà không bị phát hiện.
Bởi vì giường thiết được dính liền nhau, cho nên khoảng cách của hai người rất gần, đỉnh đầu gần như là đụng vào nhau, chỉ còn cách trái phải chưa tới mười xen ti. Chu Tử Chu còn có thể nghe rất rõ tiếng hô hấp nhỏ xíu từ Kiều Lưu truyền tới. Tiếng hít thở của Kiều Lưu so với người khác nhỏ hơn rất nhiều, y từ nhỏ có bệnh tim, nhịp tim nhất định không có cách nào khoẻ mạnh bằng người bình thường.
Trải qua lần đầu tiên đụng chạm mười giây kia, ở lần thứ hai này Chu Tử Chu gần như đã có kinh nghiệm. Cậu không vội vàng, mà là chờ cho tiếng hít thở của Kiều Lưu càng ngày càng vững vàng, mãi cho đến khi Kiều Lưu tựa như đã ngủ say, Chu Tử Chu mới trở mình, mắt hướng về Kiều Lưu tìm cơ hội xuống tay.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Chu Tử Chu liền khựng người lại. Bởi vì mới khai giảng xong, Kiều Lưu trên giường cũng chẳng làm bộ nữa, cho nên ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào đều dừng lại tại trên khuôn mặt y, nước da trắng nõn tái xanh duyện cùng ánh trắng càng thêm nhợt nhạt trong suốt, đôi môi dưới sống mũi thẳng gắt gao mím chặt lại, giữa khuôn mặt tái nhợt lộ ra chút mong manh.
Chu Tử Chu tuy rằng kiến thức không có nhiều bằng người thành phố, nhưng cũng không phải là người không có khiếu thẩm mỹ. Từ lúc bước vào đại học W, đã thấy qua không ít nam thanh nữ tú, nhưng chỉ là không bằng Lương Mạt cùng Kiều Lưu. Thậm chí nếu đưa ra so sánh thì Kiều Lưu còn muốn đẹp hơn nhiều. Kiều Lưu là loại người nổi bật giữa đám đông, chỉ nhìn cái ót thôi, cũng biết đây là soái ca rồi.
Trẻ tuổi, bộ dạng lại đẹp, cư nhiên lại mắc cái bệnh kì quái này.
Chu Tử Chu cảm thấy tiếc giùm, liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cân nhắc nên xuống tay từ chỗ nào, có thể làm kinh động tới Kiều Lưu hay không.
Kiều Lưu là nằm ngửa, một tay để trên trán, đầu ngón tay chỉ cách Chu Tử Chu bảy tới tám xen tin, chỉ cần vươn ra, liền có thể đụng tới.
Chu Tử Chu nhìn trái nhìn phải một hồi, không có nơi nào tốt hơn có thể xuống tay, vì thế nhịn thở, vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua giữa hai song sắt ở đầu giường, tựa như không có gì mà đụng nhẹ vào ngón tay đang để trên trán của Kiều Lưu. Động tác của cậu nhẹ tới cơ hồ đều không nhận ra, dù cho không cẩn thận làm Kiều Lưu tỉnh lại, cũng có thể tìm cớ là có muỗi.
Chu Tử Chu quả thực rất muốn cộng điểm cho sự nhanh trí của chính mình.
Ai biết vừa mới đụng được ba giây, Kiều Lưu đột nhiệt gãi gãi mặt mình, cái tay kia lập tức dời đi, trở người một cái, đối diện với cái tường.
Chu Tử Chu bị hành động bất ngờ của y làm cho sợ hãi, nhanh chóng thu hồi tay lại, trái tim đập thình thịch, ngộ nhỡ bị gắn mác sờ tay Kiều Lưu nửa đêm, vậy chính cậu sẽ bị hiểu lầm thành cái dạng gì chớ, này khỏi làm người luôn là có, rất xấu hổ đó a!
Chu Tử Chu im lặng một lát, cũng không biết đã qua bao lâu, bất an mà nhìn đồng hồ báo thức, đều đã qua hơn mười mấy phút, chỉ còn lại chưa tới nửa giờ, nếu còn như vậy nữa, Vương Thuỵ chỉ có nước đi nhặt xác Kiều Lưu thôi, còn con đường quốc lộ kia cũng chuẩn bị sẵn ngâm nước nóng luôn là vừa! Cậu khẽ cắn môi, lại từ gối đầu ngẩng lên nhìn lén qua phía Kiều Lưu, thấy Kiều Lưu đã ngủ say, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Chu Tử Chu lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, lại do dự vươn bàn tay ra, thật cẩn thận mà đặt trên vành tai Kiều Lưu.
Khỏi phải nói, vành tai của Kiều Lưu thật sự rất mềm, bị ánh trăng chiếu vào, trong suốt tựa lưu ly, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo nguội lạnh.
Chu Tử Chu một bên nhẹ vuốt, một bên khẩn trương nhìn chăm chú Kiều Lưu, một khi phát hiện Kiều Lưu có dấu hiệu muốn tỉnh lại, liền nhanh chóng rút lui. Cậu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Kiều Lưu, trên chóp mũi đã sớm chảy mồ hôi. Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy được vành tai mà ngón tay mình đang chạm vào càng lúc càng nóng, ngắn ngủi mười giây đồng hồ, thật giống như từ trong nồi lẩu lăn ra một vòng vậy!
Cơ hồ là đấu tranh từng giây đồng hồ, đợi cho mười giây đồng hồ qua đi, Chu Tử Chu tựa như bị giật điện mà thu lại tay, nằm úp sấp trở lại gối đầu của mình, kết quả vì quá bối rối mà đụng phải thành giường, phát ra một tiếng ‘phanh’ thanh thuý. Bất quá thoạt nhìn Kiều Lưu ngủ rất trầm, vẫn là không có tỉnh lại.
Hoàn thành nhiệm vụ. Chu Tử Chu đớp một ngụm khí, nhanh chóng thả lỏng cơ thể, cậu cảm thấy mười giây ngắn ngủi vừa rồi kia như hút hết tinh lực của mình, vì vậy lập tức ngủ say, cũng không để ý đến đầu tóc vẫn còn đang ướt nhẹp.
Kết quả ngày thứ hai tỉnh lại, Chu Tử Chu liền cảm thấy đầu có chút đau. Tố chất thân thể của cậu luôn luôn tốt, nhưng dù sao ở khí hậu phía nam vẫn là có chút không quen. Sáng sớm ăn đơn giản qua hai cái bánh bao, liền vội vã thay đồng phục quân huấn tới thao trường tập hợp, quân huấn đại học đã bắt đầu. Sau khi tìm được lớp mình rồi, Chu Tử Chu liền cảm thấy rất không thoải mái, mặt trời giữa đầu có chút mê man, trên người còn phát ra từng trận rét run.
Kiều Lưu cùng Lâm Hoắc Nhiên hai người đều ngủ dậy trễ, mãi cho đến khi huấn luyện viên bắt đầu bài học, mới lười nhác đi tới. Kiều Lưu mặc quân huấn tựa như hạc giữa bầy gà, người khác mặc thì cho ra cảm giác bụi bặm chán chường, còn y thì như vô ý mà mở bung ra hai nút trên cùng lộ ra một mảng xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, quả thực có thể kéo đi chụp ảnh người mẫu cũng dư xăng.
Y chân dài từng bước từng bước một tới, một đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt.
Chu Tử Chu đứng ở cuối hàng, nghiêng đầu nhìn lướt qua đám nam sinh vóc dáng to cao phía trước, liền nhìn thấy Kiều Lưu, còn phát hiện hôm nay tinh thần Kiều Lưu có vẻ không được tốt lắm, vài phút lại ngáp một lần, đáy mắt còn có chút thâm quầng.
Lâm Hoắc Nhiên cũng nhìn ra Kiều Lưu không được tốt, liền vươn tay ra khoát lên vai y, hỏi: “Làm sao vậy? Mày ngủ không quen giường à?”
Kiều Lưu chậc một tiếng, ánh mắt sắc bén lia về phía hàng ngũ, chuẩn xác mà dừng trên người Chu Tử Chu vài giây, sau đó lại vội vàng dời đi, y không biết là đang nghĩ tới cái gì, toàn thân đều có chút không được tự nhiên, vành tai trắng bóc tựa như bị người ta chơi đùa qua, mang theo màu sắc đỏ au kéo dài từ tối hôm qua đến giờ.
Đêm qua y quả thực đã bị Chu Tử Chu làm cho khiếp sợ rồi, đúng hơn là phương thức theo đuổi hơn người của cậu ta, nhưng biến thái điên cuồng như Chu Tử Chu, vẫn là lần đầu tiên y gặp!
Cư nhiên nửa đêm lại đi niết vành tai của y a!
Thời điểm mà bàn tay của Chu Tử Chu chạm vào, Kiều Lưu phẫn nộ tới cực điểm, phản ứng đầu tiên chính là đem người quánh một trận, quánh tới ba má người ta cũng nhận không ra, để cho cậu ta còn dám đùa giỡn người khác nữa hay không! Nhưng không biết là vì cái gì, khi bàn tay của Chu Tử Chu chạm vào rồi, cả người y liền tựa như bị mê hoặc, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bị động tiếp nhận nhiệt khí ấm áp cuồn cuộn không ngừng rót vào trái tim, ấm áp kia thổi bay rét lạnh trong người y.
Y từ nhỏ đến giờ đều bị hàn độc gây sức ép, mùa hè tới mặc áo dài tay cũng vẫn bị lạnh, mùa đông phải mặc trên dưới hai ba lớp áo, nếu không sẽ đông chết ở nơi nào cũng không biết. Năm nào cũng như năm nào, nhiều khi còn cảm thấy sống như vậy không bằng chết đi cho rồi.
Nhưng Chu Tử Chu vừa mới đụng vào y, cỗ hệ thống sưởi ấm kia liền tựa như tiến quân thần tốc, chui vào trái tim, giống như vòng bảo hộ vậy, hàn độc gây sức ép kia cũng biến mất không thấy tăm hơi. Không biết vì cái gì, lại khiến cho y cảm thấy đặc biệt an tâm.
Vì thế liền như vậy vừa giận vừa hờn mà ngủ quên mất tiêu.
Buổi sáng thức dậy, Kiều Lưu cảm thấy được khí lạnh đã thuyên giảm, lại cảm thấy có chút buồn cười, một bụng đầy lửa muốn đi tìm Chu Tử Chu khởi binh vấn tội, nhưng Chu Tử Chu so với gà còn dậy sớm hơn, sáng sớm đã biệt tăm biệt tích. Từ trong phòng kí túc xá đến thao trường, Kiều Lưu nghẹn một bụng hoả khí, cũng đã tiêu tan đi không ít.
Y hồi tưởng lại những hành động trong hai ngày gần đây của Chu Tử Chu một lần nữa, càng chắc chắn rằng người này trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Ngoài mặt thoạt nhìn trung thực, vậy mà có ai biết đến nửa đêm lại dám đi trộm sờ y. Cái vụ bút rớt trước đó, còn cố ý sờ mắt cá chân của y nữa mà, cộng thêm cái vụ ngã vào lòng y chắc chắn mười phần cũng là diễn trò. Qủa thực là một tên cực kì biến thái điên cuồng.
Người theo đuổi Kiều Lưu từ trước tới giờ có thể xếp thành một hàng dài từ đại học W tới đại học S ở đối diện đi, thủ đoạn của những cái bà cô này cũng là tầng tầng lớp lớp, nhưng giống như Chu Tử Chu… Như vậy… Kiều Lưu quả thực không thể tìm được từ nào để hình dung, phải nói là —— kinh hãi thế tục a.
Hơn nữa khi y đi tới thao trường, liền nhìn thấy Chu Tử Chu đang nhón chân, ánh mắt trông mong mà hướng về phía y, quả thật là hận không thể đem tầm mắt dính trên người y luôn ấy chứ.
Kiều Lưu cảm nhận được tầm mắt đó, tâm nói không biết xấu hổ, trên khuôn mặt tuấn tú lại từng đợt phiếm hồng, nhịp tim còn run lên một chút nhỏ vụn kì diệu, y rũ mi mắt, có chút tức giận nói: “Chưa thấy qua người nào chưa biết xấu hổ, dính người như vậy.”
“Mày nói cái gì?” Lâm Hoắc Nhiên có chút không hiểu được ý của y, muốn hỏi lại, lại thấy Kiều Lưu đột nhiên bỏ xuống cuối hàng.
Chu Tử Chu đang yên lặng đếm đầu ngón tay ở trong lòng tính toán, theo đạo lí mà nói, tối hôm qua Kiều Lưu bị cậu đụng chạm hơn mười giây, hôm nay hẳn phải tựa như tiểu yêu tinh hút được linh khí mà thần thanh khí sảng mới đúng chứ, làm sao hiện tại lại mang một bộ bị gây sức ép cả đêm không được nghỉ ngơi vậy nè, có khi nào là mình làm sai chỗ nào rồi không? Hay là do khoảng cách đụng chạm vượt qua mười hai giờ đồng hồ nên mới thành ra như vậy?
Cậu nhịn không được mà lo lắng nhìn Kiều Lưu, sợ bởi vì sai lầm của chính mình, làm cho Kiều Lưu ở buổi tập huấn hôm nay chống đỡ không được, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nữ sinh ở hàng trước đều quay đầu lại nhìn, Vu Chiêm đứng ở giữa hàng ngũ, hướng về Kiều Lưu phất tay, nhỏ giọng gọi: “Kiều Lưu, tôi có giữ chỗ cho cậu nè, đã ăn sáng chưa ——“ Kiều Lưu cũng không để vào mắt mà hướng về phía Chu Tử Chu đi tới.
Chu Tử Chu sửng sốt hai giây, sau đó mới ý thức được —— Kiều Lưu đây là muốn đứng cạnh với mình?
Cậu trái phải nhìn một lượt, bên cạnh làm gì còn chỗ nào, Kiều Lưu đây là?
Chu Tử Chu từ khi bước chân vào đại học tới nay, vẫn là muốn kết bạn, cậu ăn cơm vẫn là một mình, đi đóng học phí cũng là một mình, lên lớp cũng chỉ có một mình, làm gì cũng chỉ có một mình. Qủa thật cũng có chút không nhịn nổi tĩnh mịch, chỉ là từ phương bắc xa xôi tới đây, chuyện có thể nói cùng mọi người cũng không có. Hiện tại Kiều Lưu chủ động hướng về phía cậu muốn đứng cùng, hiển nhiên đã đem cậu nhận thức làm bạn cùng phòng.
Chu Tử Chu cảm thấy có chút cảm động, còn có chút vui vẻ, liền nhếch môi, bày ra một chỗ trống vẫy vẫy tay với Kiều Lưu, ý bảo y lại đây.
Kiều Lưu thấy cặp mắt trong suốt của cậu, nhất thời có chút không được tự nhiên —— làm gì quá khích như vậy chứ? Đúng là tên nhà quê, chẳng qua là được đứng cùng một chỗ với mình, liền cao hứng như vậy?
Kiều Lưu kiêu ngạo mà hừ lạnh một tiếng, tựa như ban thưởng, chân dài bước tới.
“Bạn học, có thể nhường chỗ được không.” Kiều Lưu đi tới, đối với nam sinh đứng bên trái Chu Tử Chu không kiên nhẫn nói. Nam sinh kia sửng sốt một chút, đang do dự có nên đi hay là không, chỉ là hàng ngũ đã thống nhất, lúc này gã mà đi thì còn nơi nào chứa? Hai người cao lớn gây chú ý, huấn luyện viên ở trên cũng thấy bên này xôn xao, nghiêm túc đi tới, quát: “Hai người kia, đang làm gì?”
Gã rống chính là Kiều Lưu đang đứng ngoài đội ngũ, cùng nam sinh đã dời nửa bước chân ra khỏi hàng ngũ.
Quân huấn ở W đại luôn luôn khắc nghiệt, mời huấn luyện viên tới đều là quan quân đứng đầu lục quân, đối với sinh viên quân huấn cực kì nghiêm khắc, trước đó còn có hiện tượng sinh viên bị ngất do quá sức. Có vài huấn luyện viên còn nhìn tới gia thế của sinh viên, còn khoan dung độ lượng một chút, cũng có vài huấn luyện viên chính trực bướng bỉnh, hoàn toàn không để vào mắt.
Nam sinh kia bị khí thế của huấn luyện viên doạ cho sợ hãi, rụt cổ lại, chân cũng trở về vị trí ban đầu.
“Tôi đang muốn tiến đội.” Kiều Lưu nói, nhìn huấn luyện viên một cái, không nặng không nhẹ đẩy nam sinh kia một phen, để gã lui ra một chút.
Nhưng nam sinh bị huấn luyện viên doạ cho run lẩy bẩy, bản thân đứng không vững, liền đặt mông ngã bệt xuống đất.
Hai đầu lông mày của huấn luyện viên nhất thời nhảy dựng lên.
Kiều Lưu nghiêm túc đứng yên, huấn luyện viên nhìn dáng dấp ngang ngược ngông cuồng của y, hoả khí liền úp tới, chỉ thẳng vào mũi y nói: “Vừa nãy tới muộn cũng là cậu, hiện tại quấy nhiễu đội hình gây mất trật tự cũng là cậu, cậu trước chạy hai mươi vòng xong hãy quay về đây nói chuyện với tôi!”
Bên trong đội ngũ không ai dám lên tiếng.
Kiều Lưu sắc mặt cũng trong nháy mắt thay đổi, gương mặt tuấn tú trở nên kiêu ngạo so với ai cũng ngang ngược hơn.
Người khác còn nghĩ y sẽ cùng huấn luyện viên giằng co một trận, chỉ có Chu Tử Chu biết Kiều Lưu là đang khẩn trương cái gì —— y căn bản không thể chạy được. Y có bệnh, đừng nói là năm mươi mét, chỉ là một hai vòng cũng chạy không nổi. Đối với bệnh tim mà nói, vận động kịch liệt chính là con đường chết, huống chi y còn có hàn độc áp thân, trái tim một khi đáp ứng không nổi, rất dễ dàng làm cho hàn khí thừa dip tiến nhập.
Đến lúc đó nói không chừng còn có thể trực tiếp đi đời nhà ma.
“Tôi không chạy.” Kiều Lưu sắc mặt lạnh xuống, lạnh như băng mà đứng ở đó, cả người đều toả ra khí tràng không thể tiếp cận.
Huấn luyện viên làm sao quản nhiều như vậy, gã xắn cổ tay lên, chuẩn bị cho y biết kết cục của việc không phục quản giáo là như thế nào.
Trong đội ngũ đột nhiên có người lên tiếng: “Ài, Kiều thiếu, không phải chỉ là hai mươi vòng thôi sao, hiện tại chạy liền xong chuyện a! Sợ cái gì?!”
Hơn nữa nhìn Kiều Lưu lớn tướng, thân hình thon dài như vậy, thoạt nhìn chính là bộ dáng vận động tốt nhất, làm sao có thể sợ chạy hai mươi vòng chứ a.
Bị người hùa vào nói như vậy, sắc mặt Kiều Lưu càng thêm xanh mét.
Vu Chiêm cũng sợ Kiều Lưu cùng huấn luyện viên nháo ra chuyện lớn, tới lúc đó nhất định sẽ không xong, vì thế thân là lớp trưởng, liền đứng ra hoà giải nói: “Nếu không thưa huấn luyện, thầy coi thử thế nào, chứ Kiều Lưu cũng đâu phải cố ý, nếu không chạy tám vòng thôi, dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên của quân huấn, huấn luyện viên cũng tha thứ một chút…”
Chu Tử Chu thầm nghĩ, tám vòng, đối với Kiều Lưu mà nói cùng hai mươi vòng kia sợ là cũng chẳng có gì khác nhau.
Qủa nhiên, huấn luyện viên cũng nhịn lui xuống, nhíu mi đang muốn mở miệng, kết quả Kiều Lưu lại lạnh lùng nói: “Một vòng tôi cũng không chạy.”
“Cậu cái thằng nhóc này!” Huấn luyện viên không thể nuốt xuống cơn thịnh nộ, một cái tát hạ xuống trên đầu Kiều Lưu, lại bị Kiều Lưu lạnh mặt né được.
Chu Tử Chu có điểm sốt ruột, cậu cảm thấy cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ không bao giờ xong việc. Hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ Kiều Lưu không muốn chạy, là muốn cùng huấn luyện viên ngang ngược, nhưng mà Kiều Lưu cứ giằng co như vậy, khẳng định sẽ có người nhìn ra chỗ bất thường. Bình tĩnh! Chu Tử Chu! Hãy nhớ tới con đường trong thôn! Cậu do dự một chút, lại nhìn ánh mặt trời cùng đường băng trên thao trường, sau đó vì Kiều Lưu mà tìm cớ, nói: “Thưa thầy, em cùng Kiều Lưu ở chung một phòng kí túc xá, biết Kiều Lưu hôm nay có chút không được thoải mái, cho nên…”
Cậu vốn không có thói quen nói dối, bởi vậy thanh âm về sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tựa như đang lầm bầm vậy.
Cậu nói còn chưa xong, đã bị huấn luyện viên nghiêm mặt thuận miệng bắt chẹt một câu: “Cậu ta không chạy, thì cậu thay cho cậu ta hả?”
Chu Tử Chu bị nghẹn, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi, nhéo nhéo góc quần, khẩn trương nói: “Vậy, cứ để em chạy thay cho cậu ấy đi.”
Dù sao thể lực của cậu tốt trước giờ, nếu là bình thường, một hơi chạy năm mươi vòng cũng không thở gấp. Nhưng hôm nay lại có chút giống như bị cảm, chạy hai mươi vòng, hẳn là cũng không có vấn đề gì đi.
Lời vừa thốt ra, Kiều Lưu mạnh mẽ ngẩn ra, quả thực không dám tin, y vừa rồi bị thằng cha huấn luyện viên này châm lửa cũng nghẹn một bụng đột nhiên cũng bị dập tắt. Y nhìn chăm chú về phía Chu Tử Chu, thấy trên môi Chu Tử Chu trắng bệch có thể hoà chung với nước da, không biết có phải là do khẩn trương hay không, trên mặt còn hơi đỏ bừng, đôi mắt màu đen trong suốt lại mang theo một tầng nước sau cặp mắt kính gọng đen, cả người đều tản ra hơi thở uỷ khuất lại kiên định.
Kiều Lưu cảm thấy có chút mờ mịt, y cảm thấy y có chút không hiểu Chu Tử Chu. Tên ngốc này cư nhiên thích y tới trình độ này sao? Thật sự là tới mức này sao?
..o0o..
Ngày hôm sau bắt đầu tập huấn, cho nên tối nay tất cả đồng phục quân dụng cùng đồ vật này nọ đều được phân phát đến từng phòng ngủ của kí túc xá sinh viên. Vốn là một người trong phòng xuống nhận, nhưng mấy tên nam sinh trong trường này đều là dạng công tử bột lười biếng nằm không ăn bát vàng quen thân, cho nên chỉ biết làm ổ ở trong phòng chơi game, nào có ai tự nguyện đảm nhận trọng trách này. Vu Chiêm là lớp trưởng trên lớp, ở kí túc xá liền không còn tiếng nói, cũng hết cách, nhìn Chu Tử Chu khí lực lớn, người thành thật, liền để Chu Tử Chu hỗ trợ phân phát đến từng phòng, đem đồng phục giao tận nơi cho từng người.
Chu Tử Chu là người dễ nói chuyện, cũng không khó chịu gì, trực tiếp đem việc làm xong hết.
Đợi đến hồi trở về phòng ngủ, cũng đã hơn mười một giờ khuya. Kiều Lưu bởi vì thể chất đặc biệt, ngủ rất sớm, đèn trên đầu giường sớm đã tắt. Đối diện giường ngủ của cậu, Lâm Lương cũng vừa vặn chuyển động hai cái, khiến màn hình điện thoại để trên giường cũng sáng lên theo, ánh sáng nho nhỏ nương theo đầu giường lộ ra một chút.
Chu Tử Chu phóng nhẹ bước chân tiến về phía trước, đem mồ hôi trên trán lau qua một cái, có chút phiền não, cậu còn chưa có tắm đâu a. Kiều Lưu sớm đã tắt đèn, bắt buộc cậu phải sờ mó trong bóng tối sao?
Bỏ đi, sờ mó thì sờ mó.
Chu Tử Chu luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cúi xuống gầm giường tìm thau cùng khăn tắm đi vào phòng tắm, cởi quần áo xong lại mở vòi hoa sen. Bởi vì không nhìn thấy, mà nhìn lầm phương hướng, ầm một phát nước lạnh ào ào dội xuống. Trên người vốn còn đang dầm dề mồ hôi, thình lình bị dội nước lạnh, nhất thời cả người đều không xong.
Vất vả lắm mới chuyển nhiệt độ từ vòi hoa sen xong, Chu Tử Chu đã sớm run cầm cập, đứng dưới vòi hoa sen kì cọ vài cái, đã nhanh chóng quấn khăn chạy lên giường. Đỉnh đầu ướt sũng cũng không có cách nào sấy khô, bởi vì âm thanh từ máy sấy quá lớn, vì thế mà cậu xác định trước, đêm nay hẳn là rất khó ngủ đây. Cậu chỉ dùng khăn mặt lau sơ qua vài cái.
Vừa mới bước lên giường, Chu Tử Chu dừng lại một chút, do dự mà nhìn cái đầu đang ngủ bên phải của mình ——
Trong phòng kí túc xá nam tổng cộng có bốn giường, thang cuốn đều ở bên phải. Để tránh nửa đêm té xuống giường, cái đầu khẳng định phải hướng về phía cửa phòng vệ sinh, còn chân thì hướng về phía cửa phòng. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây ——
Hiện tại đã hơn mười một giờ bốn mươi lăm, buổi chiều hôm nay chỉ đụng chạm Kiều Lưu có mười mấy giây đồng hồ. Nói cách khác, trong vòng nửa ngày, cậu phải đụng Kiều Lưu thêm lần nữa, nếu không mười phần đêm nay, Kiều Lưu nhất định sẽ ngủ không bao giờ tỉnh nữa.
Phải tranh thủ thời gian, động vào y! Vì trước ngực còn đang quàng cái khăn ướt, Chu Tử Chu liền đánh một cái rùng mình, sau đó vội vàng lấy khăn bỏ xuống, đem gối đầu của mình chuyển sang chỗ thang cuốn, cùng đầu Kiều Lưu đối diện với nhau.
Lâm Lương ở giường đối diện nương theo ánh sáng của điện thoại kì quái nhìn cậu một cái, người bình thường làm sao có thể ngủ ở hướng thang cuốn, không sợ ngã xuống sao?
Chu Tử Chu không để ý, toàn tâm toàn ý mà cân nhắc phải làm sao để đụng vào Kiều Lưu mà không bị phát hiện.
Bởi vì giường thiết được dính liền nhau, cho nên khoảng cách của hai người rất gần, đỉnh đầu gần như là đụng vào nhau, chỉ còn cách trái phải chưa tới mười xen ti. Chu Tử Chu còn có thể nghe rất rõ tiếng hô hấp nhỏ xíu từ Kiều Lưu truyền tới. Tiếng hít thở của Kiều Lưu so với người khác nhỏ hơn rất nhiều, y từ nhỏ có bệnh tim, nhịp tim nhất định không có cách nào khoẻ mạnh bằng người bình thường.
Trải qua lần đầu tiên đụng chạm mười giây kia, ở lần thứ hai này Chu Tử Chu gần như đã có kinh nghiệm. Cậu không vội vàng, mà là chờ cho tiếng hít thở của Kiều Lưu càng ngày càng vững vàng, mãi cho đến khi Kiều Lưu tựa như đã ngủ say, Chu Tử Chu mới trở mình, mắt hướng về Kiều Lưu tìm cơ hội xuống tay.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Chu Tử Chu liền khựng người lại. Bởi vì mới khai giảng xong, Kiều Lưu trên giường cũng chẳng làm bộ nữa, cho nên ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào đều dừng lại tại trên khuôn mặt y, nước da trắng nõn tái xanh duyện cùng ánh trắng càng thêm nhợt nhạt trong suốt, đôi môi dưới sống mũi thẳng gắt gao mím chặt lại, giữa khuôn mặt tái nhợt lộ ra chút mong manh.
Chu Tử Chu tuy rằng kiến thức không có nhiều bằng người thành phố, nhưng cũng không phải là người không có khiếu thẩm mỹ. Từ lúc bước vào đại học W, đã thấy qua không ít nam thanh nữ tú, nhưng chỉ là không bằng Lương Mạt cùng Kiều Lưu. Thậm chí nếu đưa ra so sánh thì Kiều Lưu còn muốn đẹp hơn nhiều. Kiều Lưu là loại người nổi bật giữa đám đông, chỉ nhìn cái ót thôi, cũng biết đây là soái ca rồi.
Trẻ tuổi, bộ dạng lại đẹp, cư nhiên lại mắc cái bệnh kì quái này.
Chu Tử Chu cảm thấy tiếc giùm, liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cân nhắc nên xuống tay từ chỗ nào, có thể làm kinh động tới Kiều Lưu hay không.
Kiều Lưu là nằm ngửa, một tay để trên trán, đầu ngón tay chỉ cách Chu Tử Chu bảy tới tám xen tin, chỉ cần vươn ra, liền có thể đụng tới.
Chu Tử Chu nhìn trái nhìn phải một hồi, không có nơi nào tốt hơn có thể xuống tay, vì thế nhịn thở, vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt qua giữa hai song sắt ở đầu giường, tựa như không có gì mà đụng nhẹ vào ngón tay đang để trên trán của Kiều Lưu. Động tác của cậu nhẹ tới cơ hồ đều không nhận ra, dù cho không cẩn thận làm Kiều Lưu tỉnh lại, cũng có thể tìm cớ là có muỗi.
Chu Tử Chu quả thực rất muốn cộng điểm cho sự nhanh trí của chính mình.
Ai biết vừa mới đụng được ba giây, Kiều Lưu đột nhiệt gãi gãi mặt mình, cái tay kia lập tức dời đi, trở người một cái, đối diện với cái tường.
Chu Tử Chu bị hành động bất ngờ của y làm cho sợ hãi, nhanh chóng thu hồi tay lại, trái tim đập thình thịch, ngộ nhỡ bị gắn mác sờ tay Kiều Lưu nửa đêm, vậy chính cậu sẽ bị hiểu lầm thành cái dạng gì chớ, này khỏi làm người luôn là có, rất xấu hổ đó a!
Chu Tử Chu im lặng một lát, cũng không biết đã qua bao lâu, bất an mà nhìn đồng hồ báo thức, đều đã qua hơn mười mấy phút, chỉ còn lại chưa tới nửa giờ, nếu còn như vậy nữa, Vương Thuỵ chỉ có nước đi nhặt xác Kiều Lưu thôi, còn con đường quốc lộ kia cũng chuẩn bị sẵn ngâm nước nóng luôn là vừa! Cậu khẽ cắn môi, lại từ gối đầu ngẩng lên nhìn lén qua phía Kiều Lưu, thấy Kiều Lưu đã ngủ say, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Chu Tử Chu lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, lại do dự vươn bàn tay ra, thật cẩn thận mà đặt trên vành tai Kiều Lưu.
Khỏi phải nói, vành tai của Kiều Lưu thật sự rất mềm, bị ánh trăng chiếu vào, trong suốt tựa lưu ly, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo nguội lạnh.
Chu Tử Chu một bên nhẹ vuốt, một bên khẩn trương nhìn chăm chú Kiều Lưu, một khi phát hiện Kiều Lưu có dấu hiệu muốn tỉnh lại, liền nhanh chóng rút lui. Cậu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Kiều Lưu, trên chóp mũi đã sớm chảy mồ hôi. Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy được vành tai mà ngón tay mình đang chạm vào càng lúc càng nóng, ngắn ngủi mười giây đồng hồ, thật giống như từ trong nồi lẩu lăn ra một vòng vậy!
Cơ hồ là đấu tranh từng giây đồng hồ, đợi cho mười giây đồng hồ qua đi, Chu Tử Chu tựa như bị giật điện mà thu lại tay, nằm úp sấp trở lại gối đầu của mình, kết quả vì quá bối rối mà đụng phải thành giường, phát ra một tiếng ‘phanh’ thanh thuý. Bất quá thoạt nhìn Kiều Lưu ngủ rất trầm, vẫn là không có tỉnh lại.
Hoàn thành nhiệm vụ. Chu Tử Chu đớp một ngụm khí, nhanh chóng thả lỏng cơ thể, cậu cảm thấy mười giây ngắn ngủi vừa rồi kia như hút hết tinh lực của mình, vì vậy lập tức ngủ say, cũng không để ý đến đầu tóc vẫn còn đang ướt nhẹp.
Kết quả ngày thứ hai tỉnh lại, Chu Tử Chu liền cảm thấy đầu có chút đau. Tố chất thân thể của cậu luôn luôn tốt, nhưng dù sao ở khí hậu phía nam vẫn là có chút không quen. Sáng sớm ăn đơn giản qua hai cái bánh bao, liền vội vã thay đồng phục quân huấn tới thao trường tập hợp, quân huấn đại học đã bắt đầu. Sau khi tìm được lớp mình rồi, Chu Tử Chu liền cảm thấy rất không thoải mái, mặt trời giữa đầu có chút mê man, trên người còn phát ra từng trận rét run.
Kiều Lưu cùng Lâm Hoắc Nhiên hai người đều ngủ dậy trễ, mãi cho đến khi huấn luyện viên bắt đầu bài học, mới lười nhác đi tới. Kiều Lưu mặc quân huấn tựa như hạc giữa bầy gà, người khác mặc thì cho ra cảm giác bụi bặm chán chường, còn y thì như vô ý mà mở bung ra hai nút trên cùng lộ ra một mảng xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, quả thực có thể kéo đi chụp ảnh người mẫu cũng dư xăng.
Y chân dài từng bước từng bước một tới, một đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt.
Chu Tử Chu đứng ở cuối hàng, nghiêng đầu nhìn lướt qua đám nam sinh vóc dáng to cao phía trước, liền nhìn thấy Kiều Lưu, còn phát hiện hôm nay tinh thần Kiều Lưu có vẻ không được tốt lắm, vài phút lại ngáp một lần, đáy mắt còn có chút thâm quầng.
Lâm Hoắc Nhiên cũng nhìn ra Kiều Lưu không được tốt, liền vươn tay ra khoát lên vai y, hỏi: “Làm sao vậy? Mày ngủ không quen giường à?”
Kiều Lưu chậc một tiếng, ánh mắt sắc bén lia về phía hàng ngũ, chuẩn xác mà dừng trên người Chu Tử Chu vài giây, sau đó lại vội vàng dời đi, y không biết là đang nghĩ tới cái gì, toàn thân đều có chút không được tự nhiên, vành tai trắng bóc tựa như bị người ta chơi đùa qua, mang theo màu sắc đỏ au kéo dài từ tối hôm qua đến giờ.
Đêm qua y quả thực đã bị Chu Tử Chu làm cho khiếp sợ rồi, đúng hơn là phương thức theo đuổi hơn người của cậu ta, nhưng biến thái điên cuồng như Chu Tử Chu, vẫn là lần đầu tiên y gặp!
Cư nhiên nửa đêm lại đi niết vành tai của y a!
Thời điểm mà bàn tay của Chu Tử Chu chạm vào, Kiều Lưu phẫn nộ tới cực điểm, phản ứng đầu tiên chính là đem người quánh một trận, quánh tới ba má người ta cũng nhận không ra, để cho cậu ta còn dám đùa giỡn người khác nữa hay không! Nhưng không biết là vì cái gì, khi bàn tay của Chu Tử Chu chạm vào rồi, cả người y liền tựa như bị mê hoặc, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bị động tiếp nhận nhiệt khí ấm áp cuồn cuộn không ngừng rót vào trái tim, ấm áp kia thổi bay rét lạnh trong người y.
Y từ nhỏ đến giờ đều bị hàn độc gây sức ép, mùa hè tới mặc áo dài tay cũng vẫn bị lạnh, mùa đông phải mặc trên dưới hai ba lớp áo, nếu không sẽ đông chết ở nơi nào cũng không biết. Năm nào cũng như năm nào, nhiều khi còn cảm thấy sống như vậy không bằng chết đi cho rồi.
Nhưng Chu Tử Chu vừa mới đụng vào y, cỗ hệ thống sưởi ấm kia liền tựa như tiến quân thần tốc, chui vào trái tim, giống như vòng bảo hộ vậy, hàn độc gây sức ép kia cũng biến mất không thấy tăm hơi. Không biết vì cái gì, lại khiến cho y cảm thấy đặc biệt an tâm.
Vì thế liền như vậy vừa giận vừa hờn mà ngủ quên mất tiêu.
Buổi sáng thức dậy, Kiều Lưu cảm thấy được khí lạnh đã thuyên giảm, lại cảm thấy có chút buồn cười, một bụng đầy lửa muốn đi tìm Chu Tử Chu khởi binh vấn tội, nhưng Chu Tử Chu so với gà còn dậy sớm hơn, sáng sớm đã biệt tăm biệt tích. Từ trong phòng kí túc xá đến thao trường, Kiều Lưu nghẹn một bụng hoả khí, cũng đã tiêu tan đi không ít.
Y hồi tưởng lại những hành động trong hai ngày gần đây của Chu Tử Chu một lần nữa, càng chắc chắn rằng người này trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Ngoài mặt thoạt nhìn trung thực, vậy mà có ai biết đến nửa đêm lại dám đi trộm sờ y. Cái vụ bút rớt trước đó, còn cố ý sờ mắt cá chân của y nữa mà, cộng thêm cái vụ ngã vào lòng y chắc chắn mười phần cũng là diễn trò. Qủa thực là một tên cực kì biến thái điên cuồng.
Người theo đuổi Kiều Lưu từ trước tới giờ có thể xếp thành một hàng dài từ đại học W tới đại học S ở đối diện đi, thủ đoạn của những cái bà cô này cũng là tầng tầng lớp lớp, nhưng giống như Chu Tử Chu… Như vậy… Kiều Lưu quả thực không thể tìm được từ nào để hình dung, phải nói là —— kinh hãi thế tục a.
Hơn nữa khi y đi tới thao trường, liền nhìn thấy Chu Tử Chu đang nhón chân, ánh mắt trông mong mà hướng về phía y, quả thật là hận không thể đem tầm mắt dính trên người y luôn ấy chứ.
Kiều Lưu cảm nhận được tầm mắt đó, tâm nói không biết xấu hổ, trên khuôn mặt tuấn tú lại từng đợt phiếm hồng, nhịp tim còn run lên một chút nhỏ vụn kì diệu, y rũ mi mắt, có chút tức giận nói: “Chưa thấy qua người nào chưa biết xấu hổ, dính người như vậy.”
“Mày nói cái gì?” Lâm Hoắc Nhiên có chút không hiểu được ý của y, muốn hỏi lại, lại thấy Kiều Lưu đột nhiên bỏ xuống cuối hàng.
Chu Tử Chu đang yên lặng đếm đầu ngón tay ở trong lòng tính toán, theo đạo lí mà nói, tối hôm qua Kiều Lưu bị cậu đụng chạm hơn mười giây, hôm nay hẳn phải tựa như tiểu yêu tinh hút được linh khí mà thần thanh khí sảng mới đúng chứ, làm sao hiện tại lại mang một bộ bị gây sức ép cả đêm không được nghỉ ngơi vậy nè, có khi nào là mình làm sai chỗ nào rồi không? Hay là do khoảng cách đụng chạm vượt qua mười hai giờ đồng hồ nên mới thành ra như vậy?
Cậu nhịn không được mà lo lắng nhìn Kiều Lưu, sợ bởi vì sai lầm của chính mình, làm cho Kiều Lưu ở buổi tập huấn hôm nay chống đỡ không được, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nữ sinh ở hàng trước đều quay đầu lại nhìn, Vu Chiêm đứng ở giữa hàng ngũ, hướng về Kiều Lưu phất tay, nhỏ giọng gọi: “Kiều Lưu, tôi có giữ chỗ cho cậu nè, đã ăn sáng chưa ——“ Kiều Lưu cũng không để vào mắt mà hướng về phía Chu Tử Chu đi tới.
Chu Tử Chu sửng sốt hai giây, sau đó mới ý thức được —— Kiều Lưu đây là muốn đứng cạnh với mình?
Cậu trái phải nhìn một lượt, bên cạnh làm gì còn chỗ nào, Kiều Lưu đây là?
Chu Tử Chu từ khi bước chân vào đại học tới nay, vẫn là muốn kết bạn, cậu ăn cơm vẫn là một mình, đi đóng học phí cũng là một mình, lên lớp cũng chỉ có một mình, làm gì cũng chỉ có một mình. Qủa thật cũng có chút không nhịn nổi tĩnh mịch, chỉ là từ phương bắc xa xôi tới đây, chuyện có thể nói cùng mọi người cũng không có. Hiện tại Kiều Lưu chủ động hướng về phía cậu muốn đứng cùng, hiển nhiên đã đem cậu nhận thức làm bạn cùng phòng.
Chu Tử Chu cảm thấy có chút cảm động, còn có chút vui vẻ, liền nhếch môi, bày ra một chỗ trống vẫy vẫy tay với Kiều Lưu, ý bảo y lại đây.
Kiều Lưu thấy cặp mắt trong suốt của cậu, nhất thời có chút không được tự nhiên —— làm gì quá khích như vậy chứ? Đúng là tên nhà quê, chẳng qua là được đứng cùng một chỗ với mình, liền cao hứng như vậy?
Kiều Lưu kiêu ngạo mà hừ lạnh một tiếng, tựa như ban thưởng, chân dài bước tới.
“Bạn học, có thể nhường chỗ được không.” Kiều Lưu đi tới, đối với nam sinh đứng bên trái Chu Tử Chu không kiên nhẫn nói. Nam sinh kia sửng sốt một chút, đang do dự có nên đi hay là không, chỉ là hàng ngũ đã thống nhất, lúc này gã mà đi thì còn nơi nào chứa? Hai người cao lớn gây chú ý, huấn luyện viên ở trên cũng thấy bên này xôn xao, nghiêm túc đi tới, quát: “Hai người kia, đang làm gì?”
Gã rống chính là Kiều Lưu đang đứng ngoài đội ngũ, cùng nam sinh đã dời nửa bước chân ra khỏi hàng ngũ.
Quân huấn ở W đại luôn luôn khắc nghiệt, mời huấn luyện viên tới đều là quan quân đứng đầu lục quân, đối với sinh viên quân huấn cực kì nghiêm khắc, trước đó còn có hiện tượng sinh viên bị ngất do quá sức. Có vài huấn luyện viên còn nhìn tới gia thế của sinh viên, còn khoan dung độ lượng một chút, cũng có vài huấn luyện viên chính trực bướng bỉnh, hoàn toàn không để vào mắt.
Nam sinh kia bị khí thế của huấn luyện viên doạ cho sợ hãi, rụt cổ lại, chân cũng trở về vị trí ban đầu.
“Tôi đang muốn tiến đội.” Kiều Lưu nói, nhìn huấn luyện viên một cái, không nặng không nhẹ đẩy nam sinh kia một phen, để gã lui ra một chút.
Nhưng nam sinh bị huấn luyện viên doạ cho run lẩy bẩy, bản thân đứng không vững, liền đặt mông ngã bệt xuống đất.
Hai đầu lông mày của huấn luyện viên nhất thời nhảy dựng lên.
Kiều Lưu nghiêm túc đứng yên, huấn luyện viên nhìn dáng dấp ngang ngược ngông cuồng của y, hoả khí liền úp tới, chỉ thẳng vào mũi y nói: “Vừa nãy tới muộn cũng là cậu, hiện tại quấy nhiễu đội hình gây mất trật tự cũng là cậu, cậu trước chạy hai mươi vòng xong hãy quay về đây nói chuyện với tôi!”
Bên trong đội ngũ không ai dám lên tiếng.
Kiều Lưu sắc mặt cũng trong nháy mắt thay đổi, gương mặt tuấn tú trở nên kiêu ngạo so với ai cũng ngang ngược hơn.
Người khác còn nghĩ y sẽ cùng huấn luyện viên giằng co một trận, chỉ có Chu Tử Chu biết Kiều Lưu là đang khẩn trương cái gì —— y căn bản không thể chạy được. Y có bệnh, đừng nói là năm mươi mét, chỉ là một hai vòng cũng chạy không nổi. Đối với bệnh tim mà nói, vận động kịch liệt chính là con đường chết, huống chi y còn có hàn độc áp thân, trái tim một khi đáp ứng không nổi, rất dễ dàng làm cho hàn khí thừa dip tiến nhập.
Đến lúc đó nói không chừng còn có thể trực tiếp đi đời nhà ma.
“Tôi không chạy.” Kiều Lưu sắc mặt lạnh xuống, lạnh như băng mà đứng ở đó, cả người đều toả ra khí tràng không thể tiếp cận.
Huấn luyện viên làm sao quản nhiều như vậy, gã xắn cổ tay lên, chuẩn bị cho y biết kết cục của việc không phục quản giáo là như thế nào.
Trong đội ngũ đột nhiên có người lên tiếng: “Ài, Kiều thiếu, không phải chỉ là hai mươi vòng thôi sao, hiện tại chạy liền xong chuyện a! Sợ cái gì?!”
Hơn nữa nhìn Kiều Lưu lớn tướng, thân hình thon dài như vậy, thoạt nhìn chính là bộ dáng vận động tốt nhất, làm sao có thể sợ chạy hai mươi vòng chứ a.
Bị người hùa vào nói như vậy, sắc mặt Kiều Lưu càng thêm xanh mét.
Vu Chiêm cũng sợ Kiều Lưu cùng huấn luyện viên nháo ra chuyện lớn, tới lúc đó nhất định sẽ không xong, vì thế thân là lớp trưởng, liền đứng ra hoà giải nói: “Nếu không thưa huấn luyện, thầy coi thử thế nào, chứ Kiều Lưu cũng đâu phải cố ý, nếu không chạy tám vòng thôi, dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên của quân huấn, huấn luyện viên cũng tha thứ một chút…”
Chu Tử Chu thầm nghĩ, tám vòng, đối với Kiều Lưu mà nói cùng hai mươi vòng kia sợ là cũng chẳng có gì khác nhau.
Qủa nhiên, huấn luyện viên cũng nhịn lui xuống, nhíu mi đang muốn mở miệng, kết quả Kiều Lưu lại lạnh lùng nói: “Một vòng tôi cũng không chạy.”
“Cậu cái thằng nhóc này!” Huấn luyện viên không thể nuốt xuống cơn thịnh nộ, một cái tát hạ xuống trên đầu Kiều Lưu, lại bị Kiều Lưu lạnh mặt né được.
Chu Tử Chu có điểm sốt ruột, cậu cảm thấy cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ không bao giờ xong việc. Hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đều nghĩ Kiều Lưu không muốn chạy, là muốn cùng huấn luyện viên ngang ngược, nhưng mà Kiều Lưu cứ giằng co như vậy, khẳng định sẽ có người nhìn ra chỗ bất thường. Bình tĩnh! Chu Tử Chu! Hãy nhớ tới con đường trong thôn! Cậu do dự một chút, lại nhìn ánh mặt trời cùng đường băng trên thao trường, sau đó vì Kiều Lưu mà tìm cớ, nói: “Thưa thầy, em cùng Kiều Lưu ở chung một phòng kí túc xá, biết Kiều Lưu hôm nay có chút không được thoải mái, cho nên…”
Cậu vốn không có thói quen nói dối, bởi vậy thanh âm về sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tựa như đang lầm bầm vậy.
Cậu nói còn chưa xong, đã bị huấn luyện viên nghiêm mặt thuận miệng bắt chẹt một câu: “Cậu ta không chạy, thì cậu thay cho cậu ta hả?”
Chu Tử Chu bị nghẹn, lòng bàn tay cũng mướt mồ hôi, nhéo nhéo góc quần, khẩn trương nói: “Vậy, cứ để em chạy thay cho cậu ấy đi.”
Dù sao thể lực của cậu tốt trước giờ, nếu là bình thường, một hơi chạy năm mươi vòng cũng không thở gấp. Nhưng hôm nay lại có chút giống như bị cảm, chạy hai mươi vòng, hẳn là cũng không có vấn đề gì đi.
Lời vừa thốt ra, Kiều Lưu mạnh mẽ ngẩn ra, quả thực không dám tin, y vừa rồi bị thằng cha huấn luyện viên này châm lửa cũng nghẹn một bụng đột nhiên cũng bị dập tắt. Y nhìn chăm chú về phía Chu Tử Chu, thấy trên môi Chu Tử Chu trắng bệch có thể hoà chung với nước da, không biết có phải là do khẩn trương hay không, trên mặt còn hơi đỏ bừng, đôi mắt màu đen trong suốt lại mang theo một tầng nước sau cặp mắt kính gọng đen, cả người đều tản ra hơi thở uỷ khuất lại kiên định.
Kiều Lưu cảm thấy có chút mờ mịt, y cảm thấy y có chút không hiểu Chu Tử Chu. Tên ngốc này cư nhiên thích y tới trình độ này sao? Thật sự là tới mức này sao?
Tác giả :
Quân Mai Tuyền Hạ