Mỗi Ngày Ma Giáo Nằm Vùng Đều Lộ Tẩy
Chương 9: Tên hắn là Vương Mắt To
36
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Nhiễm ngồi trong phòng mặt mày ủ ê nghĩ cớ, ngoài cửa sổ thi thoảng truyền đến tiếng mèo kêu đầy thô lỗ.
Lâm Nhiễm đẩy mạnh cửa sổ ra: Sư huynh, huynh đừng kêu nữa được không?
Sư huynh vẫn còn giả vờ: Meo~.
Lâm Nhiễm: Thật sự rất giả.
Sư huynh không chịu buông tha: Meo ô ngao.
Lâm Nhiễm: Huynh còn kêu nữa ta gọi người đấy.
Sư huynh: Chậc, đệ đến giờ vẫn chưa nghĩ ra được cớ nào để chuồn ra ngoài sao?
Lâm Nhiễm nắm tóc: Lấy cớ gì được chứ, đệ chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ, mỗi ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.
Sư huynh: Thế ngươi cứ nói là mình ở mãi một chỗ thấy mệt, muốn đi dạo.
Lâm Nhiễm: Tối lửa tắt đèn một mình đệ ra ngoài để đi dạo?
Sư huynh: Đúng vậy.
Lâm Nhiễm: Ta phải giữ nữ tắc.
Sư huynh: A phi! Hay là đệ cứ trực tiếp đi luôn?
Lâm Nhiễm: Ta đi cái rắm ấy, giờ Cơ Vô Tà đang tại chính viện, chính mình cùng chính mình chơi cờ đâu.
Sư huynh cười lạnh: Hắn thật đúng là giữ được bình tĩnh.
Lâm Nhiễm nghi ngờ: Người cung cấp tin tức cho huynh có lẽ đã nhầm, thật ra đêm nay không hề có việc gì.
Sư huynh: Ta xem đệ vốn dĩ không muốn đi, nhìn là biết ngươi bị Cơ Vô Tà mê hoặc đến không có đầu óc.
Lâm Nhiễm trừng hai mắt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đẩy cửa ra: Ta phi! Đi thì đi!
37
Trong viện, Cơ Vô Tà ngồi nhìn bàn cờ đến xuất thần, thấy Lâm Nhiễm đi ra, hỏi: Phu nhân muốn chơi cờ cùng ta sao?
Lâm Nhiễm xấu hổ: Ta không.
Cơ Vô Tà vỗ vỗ đùi của mình: Phu nhân ngồi.
Bị mê đến không có đầu óc, Lâm Nhiễm mơ mơ màng màng ngồi xuống.
Cơ Vô Tà xoa bóp eo của hắn: Mấy ngày nay nhìn phu nhân hình như gầy hơn.
Lâm Nhiễm thấy nhột, nở nụ cười: Có lẽ một chút.
Cơ Vô Tà cũng cười, cười đến xinh đẹp: Phu nhân thích ăn gì, cứ bảo phòng bếp làm cho, đừng làm bản thân mệt.
Lâm Nhiễm mặt đỏ phác phác: Ừm, biết rồi.
Trên cây đột nhiên truyền đến vài tiếng mèo kêu tức giận: Meo! Meo ô ngao!
Lâm Nhiễm: …
Cơ Vô Tà: Tiếng con mèo này thật khó nghe.
Lâm Nhiễm: Có lẽ nó phát tình.
Cơ vô tà: Nói không chừng là khó sinh.
Sư huynh: …
Lâm Nhiễm chuyển đề tài một cách đông cứng: Chốc nữa ngươi định làm gì?
Cơ Vô Tà nâng một luồng tóc dài rũ xuống trước ngực Lâm Nhiễm lên, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, âm thanh ái muội: Tất nhiên là ngoan ngoãn ở nhà cùng phu nhân.
Lâm Nhiễm lấy lại bình tĩnh: Thế nhưng ta muốn đi ra ngoài một chuyến.
Cơ Vô Tà: Để làm gì?
Lâm Nhiễm nghẹn lời, vừa rồi mới dỗi liền chạy ra, chưa kịp nghĩ lý do.
Thấy hắn không nói lời nào, sư huynh trên cây lại bắt đầu điên cuồng meo meo thúc giục, Lâm Nhiễm sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi nói: Đi đốt vàng mã cho cha ta.
Sư huynh: …
Cơ Vô Tà: Ha ha ha ha!
Lâm Nhiễm xấu hổ chết: Nhìn ngươi vui chưa kìa.
Cơ Vô Tà làm bộ đánh nhẹ mặt mình một cái: Vi phu đáng chết.
Lâm Nhiễm: Vậy ta đi đây.
Cơ Vô Tà biết rõ còn cố hỏi: Cần vi phu cùng ngươi đi sao?
Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn nằm trên cây tự cho bản thân trốn rất bí mật sư huynh, nói: Không cần, cha ta ở trên sẽ phù hộ ta.
38
Lâm Nhiễm thuận lợi chuồn ra khỏi tổng đàn Ma Giáo, sư huynh dắt hai con ngựa đến: Chúng ta đi nhanh.
Lâm Nhiễm lên ngựa, hỏi: Bọn họ muốn làm gì, huynh biết không?
Sắc mặt sư huynh rất nghiêm túc: Cách đây hai mươi dặm có một thôn nhỏ, Ma Giáo muốn diệt thôn.
Lâm Nhiễm hoảng sợ: Diệt thôn để làm gì?
Sư huynh: Luyện công.
Lâm Nhiễm: Luyện như thế nào?
Sư huynh trợn trắng mắt nhìn hắn: Ta sao biết được, người cung cấp thông tin cho ta nói vậy.
Lâm Nhiễm: Kẻ đấy là ai?
Sư huynh: Hắn tên là Vương Mắt To, bởi vì khó coi không làm tiểu thiếp được nên đành đi chùi bồn cầu, hắn nằm vùng tại Ma Giáo đã lâu, bồn cầu ngươi dùng mỗi ngày đều là hắn rửa.
Lâm Nhiễm thực không biết nên nói cái gì cho phải, nửa ngày mới nghẹn được một câu: Đáng tin sao?
Sư huynh: Dù thế nào cũng hơn ngươi nhiều.
Lâm Nhiễm: …
39
Lúc hai người đến nơi, trong thôn đã là ánh lửa ngập trời, bộ khoái Lục Phiến Môn đang thu xếp giúp dân chúng rút lui, cảm xúc của quần chúng rất ổn định.
Sư huynh: Đã tới chậm, kết thúc rồi.
Lâm Nhiễm: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
Sư huynh: Vừa nhận được tin chúng ta liền lập tức phái người mai phục tại đây, yêu cầu nhân chứng vật chứng đều có, dù sao Lục Phiến Môn của chúng ta làm gì cũng cần chứng cứ.
Lâm Nhiễm: Thôi dẹp cái đó đi.
Sư huynh: Thôn bị tiêu hủy này không phải vật chứng sao?
Lâm Nhiễm: Thế nhân chứng đâu?
Sư huynh tùy tay ngăn một người qua đường có vẻ trung thực lại, hỏi: Lúc nãy là ai giết người phóng hỏa?
Người qua đường thập phần chắc chắn: Là hai hộ pháp của Cơ Vô Tà, tả hộ pháp Phùng Khôn cùng hữu hộ pháp Thái Toàn, bọn họ đem theo một đám đệ tử Ma Giáo đến, muốn mang người trong thôn chúng ta về hiến cho Cơ Vô Tà dùng để luyện công!
Lâm Nhiễm hồi ức một chút, hai hộ pháp tả hữu của Ma Giáo đúng là có tên như vậy không sai.
Sư huynh liếc Lâm Nhiễm một cái: Đệ xem xem, tùy tiện kéo một người đều có thể làm chứng.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, hoài nghi nói: Một dân chúng bình thường, làm sao lại nhận ra được tả hữu hộ pháp của Ma Giáo? Đã thế lại còn tin tưởng mình không sai?
Người qua đường tủi thân: Tiểu nhân có mù đâu, nhất định không nhìn lầm.
Sư huynh chỉ về hướng xa xa: Sư đệ ngươi xem, không phải đã bắt được rồi sao.
Lâm Nhiễm nhìn theo hướng sư huynh chỉ, mười mấy tù binh bị trói chặt nằm ngang dọc, hai bộ khoái cầm đao đứng một bên trông coi.
Sư huynh nghĩa chính ngôn từ: Ma Giáo thật sự càng ngày càng ngông cuồng, vì luyện tà công mà dám ngang nhiên phóng hỏa diệt thôn, lúc này Cơ Vô Tà nói cái gì cũng chạy không thoát. Sư đệ, ngươi nhất định không thể vì tư tình nhi nữ mà lầm việc lớn, thời khắc then chốt nên làm chứng thì hãy đứng ra.
Lâm Nhiễm đi đến trước mặt đám tù bình, tập trung nhìn: Phùng Khôn cùng Thái Toàn có trông như vậy đâu!
Sư huynh: Đừng quên hắn còn mười bảy vị tiểu thiếp.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Cho dù có một trăm bảy mươi vị thì thế nào, sư huynh, huynh tưởng rằng trên quần áo thêu một đống chữ “Ma Giáo tả hộ pháp Phùng Khôn” thì thật sự là Phùng Khôn sao!
Sư huynh thở dài: Sao đệ cứ bướng bình vậy nhỉ?
Nghe thế Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết sư huynh của mình.
Sư huynh: Nghe bảo còn có một tên trên quần áo đều là “Ma Giáo giáo chủ Cơ Vô Tà”, tiếc là để hắn chạy thoát.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Nhiễm ngồi trong phòng mặt mày ủ ê nghĩ cớ, ngoài cửa sổ thi thoảng truyền đến tiếng mèo kêu đầy thô lỗ.
Lâm Nhiễm đẩy mạnh cửa sổ ra: Sư huynh, huynh đừng kêu nữa được không?
Sư huynh vẫn còn giả vờ: Meo~.
Lâm Nhiễm: Thật sự rất giả.
Sư huynh không chịu buông tha: Meo ô ngao.
Lâm Nhiễm: Huynh còn kêu nữa ta gọi người đấy.
Sư huynh: Chậc, đệ đến giờ vẫn chưa nghĩ ra được cớ nào để chuồn ra ngoài sao?
Lâm Nhiễm nắm tóc: Lấy cớ gì được chứ, đệ chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ, mỗi ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.
Sư huynh: Thế ngươi cứ nói là mình ở mãi một chỗ thấy mệt, muốn đi dạo.
Lâm Nhiễm: Tối lửa tắt đèn một mình đệ ra ngoài để đi dạo?
Sư huynh: Đúng vậy.
Lâm Nhiễm: Ta phải giữ nữ tắc.
Sư huynh: A phi! Hay là đệ cứ trực tiếp đi luôn?
Lâm Nhiễm: Ta đi cái rắm ấy, giờ Cơ Vô Tà đang tại chính viện, chính mình cùng chính mình chơi cờ đâu.
Sư huynh cười lạnh: Hắn thật đúng là giữ được bình tĩnh.
Lâm Nhiễm nghi ngờ: Người cung cấp tin tức cho huynh có lẽ đã nhầm, thật ra đêm nay không hề có việc gì.
Sư huynh: Ta xem đệ vốn dĩ không muốn đi, nhìn là biết ngươi bị Cơ Vô Tà mê hoặc đến không có đầu óc.
Lâm Nhiễm trừng hai mắt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đẩy cửa ra: Ta phi! Đi thì đi!
37
Trong viện, Cơ Vô Tà ngồi nhìn bàn cờ đến xuất thần, thấy Lâm Nhiễm đi ra, hỏi: Phu nhân muốn chơi cờ cùng ta sao?
Lâm Nhiễm xấu hổ: Ta không.
Cơ Vô Tà vỗ vỗ đùi của mình: Phu nhân ngồi.
Bị mê đến không có đầu óc, Lâm Nhiễm mơ mơ màng màng ngồi xuống.
Cơ Vô Tà xoa bóp eo của hắn: Mấy ngày nay nhìn phu nhân hình như gầy hơn.
Lâm Nhiễm thấy nhột, nở nụ cười: Có lẽ một chút.
Cơ Vô Tà cũng cười, cười đến xinh đẹp: Phu nhân thích ăn gì, cứ bảo phòng bếp làm cho, đừng làm bản thân mệt.
Lâm Nhiễm mặt đỏ phác phác: Ừm, biết rồi.
Trên cây đột nhiên truyền đến vài tiếng mèo kêu tức giận: Meo! Meo ô ngao!
Lâm Nhiễm: …
Cơ Vô Tà: Tiếng con mèo này thật khó nghe.
Lâm Nhiễm: Có lẽ nó phát tình.
Cơ vô tà: Nói không chừng là khó sinh.
Sư huynh: …
Lâm Nhiễm chuyển đề tài một cách đông cứng: Chốc nữa ngươi định làm gì?
Cơ Vô Tà nâng một luồng tóc dài rũ xuống trước ngực Lâm Nhiễm lên, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, âm thanh ái muội: Tất nhiên là ngoan ngoãn ở nhà cùng phu nhân.
Lâm Nhiễm lấy lại bình tĩnh: Thế nhưng ta muốn đi ra ngoài một chuyến.
Cơ Vô Tà: Để làm gì?
Lâm Nhiễm nghẹn lời, vừa rồi mới dỗi liền chạy ra, chưa kịp nghĩ lý do.
Thấy hắn không nói lời nào, sư huynh trên cây lại bắt đầu điên cuồng meo meo thúc giục, Lâm Nhiễm sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi nói: Đi đốt vàng mã cho cha ta.
Sư huynh: …
Cơ Vô Tà: Ha ha ha ha!
Lâm Nhiễm xấu hổ chết: Nhìn ngươi vui chưa kìa.
Cơ Vô Tà làm bộ đánh nhẹ mặt mình một cái: Vi phu đáng chết.
Lâm Nhiễm: Vậy ta đi đây.
Cơ Vô Tà biết rõ còn cố hỏi: Cần vi phu cùng ngươi đi sao?
Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn nằm trên cây tự cho bản thân trốn rất bí mật sư huynh, nói: Không cần, cha ta ở trên sẽ phù hộ ta.
38
Lâm Nhiễm thuận lợi chuồn ra khỏi tổng đàn Ma Giáo, sư huynh dắt hai con ngựa đến: Chúng ta đi nhanh.
Lâm Nhiễm lên ngựa, hỏi: Bọn họ muốn làm gì, huynh biết không?
Sắc mặt sư huynh rất nghiêm túc: Cách đây hai mươi dặm có một thôn nhỏ, Ma Giáo muốn diệt thôn.
Lâm Nhiễm hoảng sợ: Diệt thôn để làm gì?
Sư huynh: Luyện công.
Lâm Nhiễm: Luyện như thế nào?
Sư huynh trợn trắng mắt nhìn hắn: Ta sao biết được, người cung cấp thông tin cho ta nói vậy.
Lâm Nhiễm: Kẻ đấy là ai?
Sư huynh: Hắn tên là Vương Mắt To, bởi vì khó coi không làm tiểu thiếp được nên đành đi chùi bồn cầu, hắn nằm vùng tại Ma Giáo đã lâu, bồn cầu ngươi dùng mỗi ngày đều là hắn rửa.
Lâm Nhiễm thực không biết nên nói cái gì cho phải, nửa ngày mới nghẹn được một câu: Đáng tin sao?
Sư huynh: Dù thế nào cũng hơn ngươi nhiều.
Lâm Nhiễm: …
39
Lúc hai người đến nơi, trong thôn đã là ánh lửa ngập trời, bộ khoái Lục Phiến Môn đang thu xếp giúp dân chúng rút lui, cảm xúc của quần chúng rất ổn định.
Sư huynh: Đã tới chậm, kết thúc rồi.
Lâm Nhiễm: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?
Sư huynh: Vừa nhận được tin chúng ta liền lập tức phái người mai phục tại đây, yêu cầu nhân chứng vật chứng đều có, dù sao Lục Phiến Môn của chúng ta làm gì cũng cần chứng cứ.
Lâm Nhiễm: Thôi dẹp cái đó đi.
Sư huynh: Thôn bị tiêu hủy này không phải vật chứng sao?
Lâm Nhiễm: Thế nhân chứng đâu?
Sư huynh tùy tay ngăn một người qua đường có vẻ trung thực lại, hỏi: Lúc nãy là ai giết người phóng hỏa?
Người qua đường thập phần chắc chắn: Là hai hộ pháp của Cơ Vô Tà, tả hộ pháp Phùng Khôn cùng hữu hộ pháp Thái Toàn, bọn họ đem theo một đám đệ tử Ma Giáo đến, muốn mang người trong thôn chúng ta về hiến cho Cơ Vô Tà dùng để luyện công!
Lâm Nhiễm hồi ức một chút, hai hộ pháp tả hữu của Ma Giáo đúng là có tên như vậy không sai.
Sư huynh liếc Lâm Nhiễm một cái: Đệ xem xem, tùy tiện kéo một người đều có thể làm chứng.
Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, hoài nghi nói: Một dân chúng bình thường, làm sao lại nhận ra được tả hữu hộ pháp của Ma Giáo? Đã thế lại còn tin tưởng mình không sai?
Người qua đường tủi thân: Tiểu nhân có mù đâu, nhất định không nhìn lầm.
Sư huynh chỉ về hướng xa xa: Sư đệ ngươi xem, không phải đã bắt được rồi sao.
Lâm Nhiễm nhìn theo hướng sư huynh chỉ, mười mấy tù binh bị trói chặt nằm ngang dọc, hai bộ khoái cầm đao đứng một bên trông coi.
Sư huynh nghĩa chính ngôn từ: Ma Giáo thật sự càng ngày càng ngông cuồng, vì luyện tà công mà dám ngang nhiên phóng hỏa diệt thôn, lúc này Cơ Vô Tà nói cái gì cũng chạy không thoát. Sư đệ, ngươi nhất định không thể vì tư tình nhi nữ mà lầm việc lớn, thời khắc then chốt nên làm chứng thì hãy đứng ra.
Lâm Nhiễm đi đến trước mặt đám tù bình, tập trung nhìn: Phùng Khôn cùng Thái Toàn có trông như vậy đâu!
Sư huynh: Đừng quên hắn còn mười bảy vị tiểu thiếp.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Cho dù có một trăm bảy mươi vị thì thế nào, sư huynh, huynh tưởng rằng trên quần áo thêu một đống chữ “Ma Giáo tả hộ pháp Phùng Khôn” thì thật sự là Phùng Khôn sao!
Sư huynh thở dài: Sao đệ cứ bướng bình vậy nhỉ?
Nghe thế Lâm Nhiễm rất muốn đánh chết sư huynh của mình.
Sư huynh: Nghe bảo còn có một tên trên quần áo đều là “Ma Giáo giáo chủ Cơ Vô Tà”, tiếc là để hắn chạy thoát.
Tác giả :
Lữ Thiên Dật