Mỗi Ngày Idol Đều Tự Bôi Đen
Chương 8
Diệp đại hiệp giả vờ buồn rầu: “Ôi, ngươi đã không thích ta, vậy chồng tranh dày cộp giấu trong phòng phải xử lý sao đây?”
Tiểu thiếu gia xấu hổ muốn chết: “Ngay cả tranh ta giấu trong phòng ngủ ngươi cũng biết ư?”
Diệp đại hiệp: “Mỗi ngày ta đều đi bên cạnh ngươi, chuyện gì cũng biết.”
Tiểu thiếu gia rướn cổ mạnh miệng nói: “Ta sẽ vứt chúng! Dù sao ta cũng không thích ngươi, ngày mai ta sẽ yêu thích Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, Quách cự hiệp.”
Dừng một chút, tiểu thiếu gia lại nghiêm túc cải chính: “Hơn nữa tranh của ngươi làm gì có một chồng dày cộp? Rõ ràng là chỉ mấy tấm thôi, là ta tiện tay nhặt ở chợ đó.”
Diệp đại hiệp âm dương quái khí: “Ồ——”
Tiểu thiếu gia như một chú gà chọi phóng vèo về phòng ngủ, bê một chồng tranh vẽ Diệp đại hiệp đi ra.
Diệp đại hiệp khoanh tay, như cười như không nhìn cậu.
Tiểu thiếu gia cúi đầu, chạy vụt đi như một làn khói.
Tiểu thiếu gia dạo qua một vòng trong phủ, cuối cùng đi tới vườn hoa, ngồi xổm bên cạnh toà núi giả. Cuốn chồng tranh vẽ dày cộp kia thành một cuộn to đùng, muốn giấu đi trong cái hốc nhỏ ở toà núi giả kia.
Lúc này, âm thanh của Diệp đại hiệp vang lên từ phía sau: “Ui, không phải là nói sẽ vứt đi sao?”
Tiểu thiếu gia cả kinh nhảy dựng lên, vội vàng rút cuộn tranh từ hốc ra: “Ai cần ngươi lo!”
Diệp đại hiệp khoanh tay, mỉm cười hỏi: “Thiếu gia không nỡ sao?”
Tiểu thiếu gia vẫn đang chối: “Không phải, chỉ là ta cảm thấy trực tiếp ném đi thì có chút đáng tiếc, không bằng giữ lại để mùa đông có cái dùng.”
Nói xong, tiểu thiếu gia – cuối cũng cũng coi như tìm được lý do – đắc ý mà ôm tranh vẽ về phòng ngủ.
Diệp đại hiệp một tấc cũng không rời mà theo sát tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia ôm cẩn thận cái chống tranh dùng để nhóm lửa kia, ngơ ngác ngồi trên giường.
Diệp đại hiệp đến gần, cách cậu chưa tới nửa thước.
Tiểu thiếu gia mặt đỏ tim đập, nhưng cũng không tránh, ánh mắt trong veo nhìn Diệp đại hiệp chăm chú, chuẩn bị bổ nhào đến bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà Diệp đại hiệp chỉ lấy một hồ lô rượu từ dưới giường tiểu thiếu gia ra.
Tiểu thiếu gia hơi thất vọng: “Ở đâu ra vậy?”
Diệp đại hiệp đắc ý hớp một ngụm: “Nhặt.”
Tiểu thiếu gia trợn mắt: “Nhặt được mà ngươi cũng dám uống, cẩn thận có độc đấy.”
Diệp đại hiệp: “Không đâu, là nhặt được trong hầm nhà ngươi đấy.”
Tiểu thiếu gia trợn tròn mắt: “Ngươi trộm đồ trong hầm nhà ta?”
Diệp đại hiệp cố ý trêu cậu: “Ngươi giàu, ta nghèo, chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo sao có thể gọi là trộm được?”
Tiểu thiếu gia á khẩu: “….”
Diệp đại hiệp cúi người kề sát bên tai tiểu thiếu gia, thân mật hỏi: “Nghe nói thiếu gia còn muốn bị Diệp đại hiệp cướp sắc?”
Tiểu thiếu gia quả thực rất muốn bị cướp sắc mềm nhũn tay chân mà đẩy Diệp đại hiệp ra ngoài cửa, khẩu thị tâm phi mà nói: “Ta nói lúc nào? Ngươi đi ra ngoài đi!”
Diệp đại hiệp cầm hồ lô rượu, bị đuổi ra ngoài.
Đêm đó, tiểu thiếu gia trằn trọc trên giường, căn bản là không ngủ được.
Cậu phân tích từng hình ảnh mà mình và Diệp đại hiệp ở chung trước đây, từng chút từng chút, càng nhớ thì lửa trong lòng càng hừng hực nóng bỏng. Nhớ lại những lời nói ngu xuẩn mà trước đây mình đã từng nói với Diệp đại hiệp, tiểu thiếu gia xấu hổ đến hận không thể chạy ra ngoài nhảy xuống giếng, làm sao mà ngủ được.
Nằm trên giường gần một canh giờ, mặt tiểu thiếu gia đỏ đến mức như tôm luộc.
Trăng treo giữa trời, tiểu thiếu gia xoa xoa gương mặt đỏ ửng, khoác áo khoác lên muốn đi ra ngoài muốn hứng gió đêm để bình tĩnh một chút.
Cậu vừa bước ra ngoài cửa phòng, đã nhìn thấy hai cẳng chân thon dài buông từ mái hiên xuống.
Diệp đại hiệp ở trên nóc nhà: “Thiếu gia có gì dặn dò sao?”
Tiểu thiếu gia căng thẳng: “Không có… Không có gì dặn dò cả.”
Diệp đại hiệp vui vẻ: “Ngủ không được sao?”
Tiểu thiếu gia: “Ừ.”
Diệp đại hiệp ôn nhu nói: “Vậy Diệp đại hiệp ngủ với ngươi nhé.”
Tiểu thiếu gia sợ đến đánh rớt áo khoác xuống đất: “Ai, ai muốn ngươi ngủ cùng chứ?”
Nói xong, như một con thỏ bị hoảng sợ mà quay về phòng ngủ.
Sau khi tiểu thiếu gia trở về phòng, trong phòng ngủ vang lên tiếng sột soạt.
Một lát sau, tiếng vang ngừng. Diệp đại hiệp nhẹ nhàng xốc mái ngói lên, nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy trên giường tiểu thiếu gia đã có thêm một cái gối và một cái chăn.
Tiểu thiếu gia ngồi ở trên giường, đôi mắt loé sáng nhìn cửa chằm chằm.
Nói sẽ ngủ cùng ta đâu!?
Tiểu thiếu gia xấu hổ muốn chết: “Ngay cả tranh ta giấu trong phòng ngủ ngươi cũng biết ư?”
Diệp đại hiệp: “Mỗi ngày ta đều đi bên cạnh ngươi, chuyện gì cũng biết.”
Tiểu thiếu gia rướn cổ mạnh miệng nói: “Ta sẽ vứt chúng! Dù sao ta cũng không thích ngươi, ngày mai ta sẽ yêu thích Trương đại hiệp, Lý đại hiệp, Quách cự hiệp.”
Dừng một chút, tiểu thiếu gia lại nghiêm túc cải chính: “Hơn nữa tranh của ngươi làm gì có một chồng dày cộp? Rõ ràng là chỉ mấy tấm thôi, là ta tiện tay nhặt ở chợ đó.”
Diệp đại hiệp âm dương quái khí: “Ồ——”
Tiểu thiếu gia như một chú gà chọi phóng vèo về phòng ngủ, bê một chồng tranh vẽ Diệp đại hiệp đi ra.
Diệp đại hiệp khoanh tay, như cười như không nhìn cậu.
Tiểu thiếu gia cúi đầu, chạy vụt đi như một làn khói.
Tiểu thiếu gia dạo qua một vòng trong phủ, cuối cùng đi tới vườn hoa, ngồi xổm bên cạnh toà núi giả. Cuốn chồng tranh vẽ dày cộp kia thành một cuộn to đùng, muốn giấu đi trong cái hốc nhỏ ở toà núi giả kia.
Lúc này, âm thanh của Diệp đại hiệp vang lên từ phía sau: “Ui, không phải là nói sẽ vứt đi sao?”
Tiểu thiếu gia cả kinh nhảy dựng lên, vội vàng rút cuộn tranh từ hốc ra: “Ai cần ngươi lo!”
Diệp đại hiệp khoanh tay, mỉm cười hỏi: “Thiếu gia không nỡ sao?”
Tiểu thiếu gia vẫn đang chối: “Không phải, chỉ là ta cảm thấy trực tiếp ném đi thì có chút đáng tiếc, không bằng giữ lại để mùa đông có cái dùng.”
Nói xong, tiểu thiếu gia – cuối cũng cũng coi như tìm được lý do – đắc ý mà ôm tranh vẽ về phòng ngủ.
Diệp đại hiệp một tấc cũng không rời mà theo sát tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia ôm cẩn thận cái chống tranh dùng để nhóm lửa kia, ngơ ngác ngồi trên giường.
Diệp đại hiệp đến gần, cách cậu chưa tới nửa thước.
Tiểu thiếu gia mặt đỏ tim đập, nhưng cũng không tránh, ánh mắt trong veo nhìn Diệp đại hiệp chăm chú, chuẩn bị bổ nhào đến bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà Diệp đại hiệp chỉ lấy một hồ lô rượu từ dưới giường tiểu thiếu gia ra.
Tiểu thiếu gia hơi thất vọng: “Ở đâu ra vậy?”
Diệp đại hiệp đắc ý hớp một ngụm: “Nhặt.”
Tiểu thiếu gia trợn mắt: “Nhặt được mà ngươi cũng dám uống, cẩn thận có độc đấy.”
Diệp đại hiệp: “Không đâu, là nhặt được trong hầm nhà ngươi đấy.”
Tiểu thiếu gia trợn tròn mắt: “Ngươi trộm đồ trong hầm nhà ta?”
Diệp đại hiệp cố ý trêu cậu: “Ngươi giàu, ta nghèo, chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo sao có thể gọi là trộm được?”
Tiểu thiếu gia á khẩu: “….”
Diệp đại hiệp cúi người kề sát bên tai tiểu thiếu gia, thân mật hỏi: “Nghe nói thiếu gia còn muốn bị Diệp đại hiệp cướp sắc?”
Tiểu thiếu gia quả thực rất muốn bị cướp sắc mềm nhũn tay chân mà đẩy Diệp đại hiệp ra ngoài cửa, khẩu thị tâm phi mà nói: “Ta nói lúc nào? Ngươi đi ra ngoài đi!”
Diệp đại hiệp cầm hồ lô rượu, bị đuổi ra ngoài.
Đêm đó, tiểu thiếu gia trằn trọc trên giường, căn bản là không ngủ được.
Cậu phân tích từng hình ảnh mà mình và Diệp đại hiệp ở chung trước đây, từng chút từng chút, càng nhớ thì lửa trong lòng càng hừng hực nóng bỏng. Nhớ lại những lời nói ngu xuẩn mà trước đây mình đã từng nói với Diệp đại hiệp, tiểu thiếu gia xấu hổ đến hận không thể chạy ra ngoài nhảy xuống giếng, làm sao mà ngủ được.
Nằm trên giường gần một canh giờ, mặt tiểu thiếu gia đỏ đến mức như tôm luộc.
Trăng treo giữa trời, tiểu thiếu gia xoa xoa gương mặt đỏ ửng, khoác áo khoác lên muốn đi ra ngoài muốn hứng gió đêm để bình tĩnh một chút.
Cậu vừa bước ra ngoài cửa phòng, đã nhìn thấy hai cẳng chân thon dài buông từ mái hiên xuống.
Diệp đại hiệp ở trên nóc nhà: “Thiếu gia có gì dặn dò sao?”
Tiểu thiếu gia căng thẳng: “Không có… Không có gì dặn dò cả.”
Diệp đại hiệp vui vẻ: “Ngủ không được sao?”
Tiểu thiếu gia: “Ừ.”
Diệp đại hiệp ôn nhu nói: “Vậy Diệp đại hiệp ngủ với ngươi nhé.”
Tiểu thiếu gia sợ đến đánh rớt áo khoác xuống đất: “Ai, ai muốn ngươi ngủ cùng chứ?”
Nói xong, như một con thỏ bị hoảng sợ mà quay về phòng ngủ.
Sau khi tiểu thiếu gia trở về phòng, trong phòng ngủ vang lên tiếng sột soạt.
Một lát sau, tiếng vang ngừng. Diệp đại hiệp nhẹ nhàng xốc mái ngói lên, nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy trên giường tiểu thiếu gia đã có thêm một cái gối và một cái chăn.
Tiểu thiếu gia ngồi ở trên giường, đôi mắt loé sáng nhìn cửa chằm chằm.
Nói sẽ ngủ cùng ta đâu!?
Tác giả :
Lữ Thiên Dật