Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn
Chương 38 Chương 38
Sau khi kết thúc quay chụp, Liễu Phàm lái xe đến đoàn làm phim đón cô, cùng nhau đi ăn cơm.
Hắn đặt trước nhà hàng Tây lãng mạn.
Hôm nay bảo mẫu trong nhà nghỉ, Khương Bích Tuyết mới đáp ứng cùng hắn ra ngoài ăn cơm.
Không nghĩ tới hắn ta lại đặt một nhà hàng thích hợp cho nam nữ hẹn hò kiểu này.
Liễu Phàm cũng coi như là xuất thân thế gia, lời nói cùng cử chỉ đều mang phong độ thân sĩ, cùng hắn ở chung một chỗ, coi như là dễ chịu.
" Bích Tuyết, quay phim có mệt không?"
Liễu Phàm đột nhiên mở miệng, Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, cắt bì bít tết chín bảy phần trong đĩa, " Vẫn tốt, kịch bản hiện đại, diễn rất dễ dàng."
Liễu Phàm nhìn cô, ôn nhu hỏi: " Cô có cần tìm người tâm sự không, tôi thấy tinh thần cô không được tốt lắm."
Khương Bích Tuyết vội vàng cười một cái, che giấu lòng mình, " Không có chuyện gì, chẳng qua là tôi nhớ Thần Thần thôi."
Nhắc đến Thần Thần, Liễu Phàm sắc mặt lạnh nhạt, " Sau khi sinh Thần Thần, đây là lần đầu tiên cô cách xa bé như vậy mà."
" Ừm." Từ sau khi sinh Khương Tử Thần, Khương Bích Tuyết chưa từng rời khỏi bé lần nào.
Liễu Phàm đặt cái đĩa xuống, bưng rượu đỏ bên cạnh lên nhấp một ngụm, " Chuyện của Khương đổng bên kia rất nhanh sẽ xử lí tốt, cuối tuần liền có thể trở về."
" Ừm."
" Đúng rồi, có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư không?"
Khương Bích Tuyết ngước mắt: " Chuyện gì?"
Hai khuỷu tay Liễu Phàm chống trên mặt bàn, hai bàn tay đỡ lấy cằm, rất trịnh trọng hỏi, " Thân thế của Thần Thần, cô dự định thẳng thắn với Hàn Thanh Từ không?"
Khương Bích Tuyết không nghĩ tới hắn ta sẽ hỏi vấn đề này, bất quá hắn là người một nhà, thảo luận chuyện này cũng không có vấn đề gì, cô lắc lắc đầu: " Không có ý định."
Liễu Phàm trong mắt toát ra một tia vui sướng lướt qua, " Kỳ thật như vậy đối với cô cùng Thần Thần đều tốt."
Khương Bích Tuyết chỉ là không muốn gây ra phiền phức mà thôi, cô cùng Hàn Thanh Từ đã ly hôn, con của hai người thì cũng là sau khi ly hôn mới phát hiện có, không muốn nói cho hắn chỉ là không muốn cùng hắn dây dưa mà thôi.
" Chẳng qua có một vấn đề." Liễu Phàm suy nghĩ tỉ mỉ qua, " Cô là nhân vật công chúng, mang theo Thần Thần sợ là một ngày sẽ bị truyền thông phát hiện ra, đến lúc đó cô muốn công khai thân phận Thần Thần như thế nào?"
Khương Bích Tuyết cũng đã nghĩ qua vấn đề này, nếu cô vẫn ở nước ngoài thì còn tốt, truyền thông trong nước không thể với xúc tua ra nước ngoài, nhưng một khi cô về nước, thì đó lại là một vấn đề rất nóng, sự tồn tại của Khương Tử Thần sợ là không giấu được.
Đến lúc đó người sáng suốt một chút liền suy đoán được Thần Thần là con của cô cùng Hàn Thanh Từ, mà Hàn Thanh Từ nhất định cũng sẽ phát hiện.
Liễu Phàm nhìn Khương Bích Tuyết như có điều suy nghĩ, đề nghị: " Cô xem như này được không, tôi nhận Thần Thần làm con nuôi, về sau nếu thật sự có truyền thông phát hiện, cô có thể giải thích tôi chính là ba của bé, tôi cũng sẽ toàn lực phối hợp.
Về sau khi Thần Thần hiểu chuyện, tôi cũng có thể lấy thân phận của cha cho bé tình thương của cha."
Khương Bích Tuyết dừng lại một chút, đề nghị này của Liễu Phàm đối với cô mà nói có chút đường đột, cô trước mắt không có suy nghĩ cùng Liễu Phàm phát triển, hết thảy đều muốn thuận theo tự nhiên, tương lai thế nào, cô cũng không biết trước.
" Lời này tới lúc đó nói sau, nếu cần anh hỗ trợ tôi nhất định sẽ nói."
Khương Bích Tuyết nói.
Lời vừa rồi của Liễu Phàm là lời thật lòng, chẳng qua mang theo vài phần thăm dò.
Câu trả lời của Khương Bích Tuyết rõ ràng chính là hiện tại không muốn cùng hắn có quan hệ gì.
Có điều , thời gian còn nhiều, hắn nhẹ cười cười, " Tốt, cô chỉ cần biết, ở bất kì thời điểm nào tôi đều rất tình nguyện giúp đỡ cô chuyện này."
" Được, cảm ơn."
Hai người ăn cơm xong, lúc ra ngoài bãi đỗ xe, Liễu Phàm đề nghị nói: " Sau khi cô trở về còn chưa lại đi ngắm cảnh đêm đi, nếu không đi một chút?"
Khương Bích Tuyết nhìn đồng hồ: " Lần sau đi, tôi muốn nói chuyện video với Thần Thần."
Liễu Phàm cũng không miễn cưỡng, " Được."
Liễu Phàm lái xe đưa cô trở về, cô ngồi ghế lái phụ lướt weibo.
Thời điểm quay phim, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt trên diễn xuất, nếu có thời gian thì cũng là nghiên cứu kịch bản, cơ hồ không có thời gian xem điện thoại.
Sau khi mở Weibo cô thấy trên đó nhiều hơn không ít bình luận, sau khi cô về nước rất ít khi phát weibo, cập nhật mới nhất vẫn là bài cảm ơn [ Mai hoa phiến] đạt 2,5 tỉ doanh thu phòng vé ngày hôm đó, nhưng tại sao lại nhiều bình luận như vậy?
Cô hiếu kì ấn mở một chút, bình luận che trời ngập đất cơ hồ đều là bình luận mắng cô.
A: [ Mai hoa phiến] nếu đổi lại là Diệp Nhã Linh đến diễn, nhất định sẽ diễn so với cô còn tốt hơn, nói cô ấy diễn không tốt, là mắt mù đi.
B: Ha ha, bởi vì hai năm không có nhiệt độ cho nên muốn mượn chúng ta linh tinh lẫn lộn, khắp nơi hắc đen mình, cô còn muốn mặt không?
C : quản tốt fan hâm mộ của cô đi, cái trò chơi rác rưởi đó hiện tại đã không còn lưu hành nữa rồi, vậy mà lại lấy cái trò chơi đó để thượng vị!
D: Tỷ tỷ đừng quản những bình xịt đó, chị diễn rất tốt, kĩ năng diễn của chị có thể quăng cái người tên Diệp mỗ nào đó mấy trăm con phố.
......
Khương Bích Tuyết nhìn những bình luận này, đến cùng không hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi?
Cô đem đoạn bình luận chụp màn hình gửi cho Mạnh Hiểu Đông, hỏi hắn là chuyện gì xảy ra, Mạnh Hiểu Đông lập tức gọi điện thoại cho cô.
" Tuyết tỷ, fan của Diệp Nhã Linh ở trên diễn đàn bôi đen chị, nói là kĩ xảo của cô ta so với chị tốt hơn , sau dẫn của chị lại cùng fan của cô ta cãi nhau, cho nên làm lớn chuyện."
Khương Bích Tuyết nói: " Cái này thì có cái gì mà cãi nhau?"
" Hiện tại Diệp Nhã Linh đang hot, fan hâm mộ nhiều, hắc tử cũng nhiều, mà lại có chút cực đoan, cho nên chuyện rùm beng lên liền đem chị cũng kéo xuống nước." Mạnh Hiểu Đông lại hỏi: " Tuyết tỷ, nếu không em thuê thủy quân không chế bình luận ?"
" Quên đi thôi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện." Cô chỉ là thích diễn xuất mà thôi, những thị thị phi phi ngành giải trí, cô không muốn tham dự.
Trên weibo có quá nhiều bình luận như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục nhìn.
Cô rời khỏi weibo, nghĩ đến chút nữa về nhà có thể cùng Thần Thần nói chuyện video, tâm tình lại vui vẻ.
Hôm sau tại đoàn làm phim, Mạnh Hiểu Đông mở weibo cho Khương Bích Tuyết nhìn một chút trạng thái của Diệp Nhã Linh.
Fan của Diệp Nhã Linh cùng fan của Khương Bích Tuyết gần đây cãi nhau, cho nên cô ta đã đăng Weibo: Mỗi một diễn viên đều có cách diễn khác nhau, không cần thiết phải so sánh mình với người khác.
Mạnh Hiểu Đông hỏi: " Tuyết tỷ, nếu không chúng ta cũng cập nhật trạng thái một chút!"
" Không phát, để bọn họ tự biên tự diễn đi, tôi không rảnh cùng bọn họ chơi."
Một nữ phụ trong đoàn làm phim thừa cơ cùng Khương Bích Tuyết lôi kéo làm quen: " Bích Tuyết tỷ, Diệp Nhã Linh kia nghe nói là người rất cuồng vọng, bề ngoài thanh thuần khả ái, nhưng trong tâm thâm lại là người rất thích sĩ diện, ăn mặc hàng hiệu."
Khương Bích Tuyết không thích cùng người không quen nói chuyện thị phi, cái ngành giải trí này nhiều người nhiều miệng, là địch hay bạn cũng không rõ, nói không chính xác lại có thể bị hắc, cô cười cười, một mặt ôn hoà: " Tiểu Châu, tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận kịch bản thì tốt hơn."
Nữ nhân gọi là tiểu Châu thấy cô không muốn nói về chuyện này, nên cũng thức thời: " Được rồi Bích Tuyết tỷ!"
———
Trung thu ngày ấy, sau khi ăn cơm trưa Khương Bích Tuyết mới đi Hàn gia đón Trần Vũ Điền, cô dừng xe bên ngoài cổng lớn của trang viên, mười phút trước cô đã thông báo cho Hàn Thanh Từ, nói cô ở cổng chờ cô bé.
Khương Bích Tuyết hạ cửa kính xuống, nhìn ra bên ngoài cửa xe, xuyên thấu qua cổng lớn nhìn vào bên trong, toà trang viên vẫn như vậy, tựa như hai năm thời gian này không có trôi qua vậy.
Chỉ chốc lát sau, Trần Vũ Điền mang theo ba lô màu hồng phấn xuất hiện ở phía sau cổng, còn có thêm một thân quần áo hưu nhàn Hàn Thanh Từ.
Nhìn thấy Trần Vũ Điền, Khương Bích Tuyết mở cửa xe xuống, hướng phía cô bé hô: " Điền Điền!"
Trần Vũ Điền nhìn thấy cô, trên mặt mang theo tươi cười, hướng về phía cô chạy tới, đụng vào trong ngực của cô.
Khương Bích Tuyết phát hiện, Điền Điền hiện tại mười tuổi đã cao đến bả vai cô, nói không chừng qua mấy năm nữa liền có thể cao bằng cô rồi.
Khương Bích Tuyết vỗ vỗ lưng cô bé: " Hai năm không gặp, Điền Điền càng ngày càng xinh đẹp nha."
Trần Vũ Điền rời khỏi ngực cô, khoa tay bắt đầu nói: Em rất nhớ chị.
" Chị cũng rất nhớ em!" Khương Bích Tuyết sờ đầu cô bé, lại nắm lấy tay cố bé nói: " Đi, chúng ta đi dạo phố."
Nói xong, cô quay đầu nhìn Hàn Thanh Từ một chút, " Trước tám giờ tối tôi sẽ đưa Điền Điền về."
Hàn Thanh Từ hai tay cắm trong túi quần nói: " Anh cũng đi."
Khương Bích Tuyết: " ...."
Cô tuyệt đối không hi vọng Hàn Thanh Từ cũng theo cùng, trên mặt khá lịch sự: " Quên đi thôi, nữ nhân chúng tôi đi dạo phố, anh một cái nam nhân đi theo không thích hợp."
" Cũng không phải lần đầu tiên."
Hắn đi đến bên cạnh xe Khương Bích Tuyết, " Để anh lái xe."
Nói xong, liền kéo cửa xe ra ngồi lên.
" Anh..." Khương Bích Tuyết tức giận đến trừng mắt, vừa mới còn muốn chừa lại cho hắn chút thể diện, ai ngờ hắn lại không cảm kích chút nào.
Hàn Thanh Từ đã thắt dây an toàn, nhìn qua cửa sổ xe nhìn cô, " Em muốn ngồi ghế lái phụ, hay là ngồi ghế sau?"
Hắn lúc nào da mặt đã trở nên dày như vậy rồi? Khương Bích Tuyết hoàn toàn không thể làm gì khác, kéo cửa phía sau rồi ngồi lên, cùng Trần Vũ Điền ngồi một chỗ.
Khương Bích Tuyết không nói địa chỉ cụ thể, Hàn Thanh Từ tự chủ trương mà đưa hai người tới dưới bãi đậu xe dưới đất của một cửa hàng tổng hợp cỡ lớn dưới trướng Hàn thị.
Khương Bích Tuyết vẫn nhớ rõ, nơi này ba năm trước, ba người bọn họ cũng đã tới, cô chỉ tới duy nhất lần đó cho nên không nhớ rõ bộ dáng của nó như thế nào, nhưng nhớ mang máng chuyện phát sinh lúc trước.
Đều là chút chuyện cũ, Khương Bích Tuyết không muốn nhớ lại.
Cô nắm tay Điền Điền đi dạo cửa hàng quần áo cùng trang sức, hoàn toàn xem Hàn Thanh Từ đi sau lưng cô là không khí.
Mỗi khi các cô xem đến cái gì, hắn đều phụ trách đưa thẻ, Khương Bích Tuyết đem thẻ của mình đưa cho nhân viên thu ngân, lại đem thẻ trả lại cho Hàn Thanh Từ, " Là đồ tôi mua cho Điền Điền, anh không cần cùng tôi đoạt."
Hàn Thanh Từ nghĩ nghĩ, là tâm ý mà cô đối với Trần Vũ Điền, hắn xác thực không nên cướp trả tiền, nghĩ vậy hắn liền nhận lại thẻ, đứng sau lưng cô mấy bước, không xa không gần nhìn hai người mua hàng.
Nếu không phải Hàn đại tổng tài tuấn tú lịch sự, nếu không dễ khiến người khác hiểu nhầm là biến thái cuồng theo dõi.
Bất tri bất giác đã đi dạo đến hơn sáu giờ chiều, Khương Bích Tuyết định đưa cô bé đi ăn sau đó mới đưa cô bé về, nhưng hôm nay Hàn Thanh Từ cũng theo tới.
Truyền thống của Hàn gia là mười năm hàng tháng đều cử hành gia yến một lần, hôm nay là trung thu, cô cũng không muốn làm Hàn Thanh Từ bị chậm trễ gia yến, liền nói muốn trở về.
Hàn Thanh Từ nói: " Đến giờ cơm rồi, đi ăn trước rồi về."
Khương Bích Tuyết hỏi hắn: " Hôm nay không phải gia yến sao?"
Giống như thật cao hứng Khương Bích Tuyết vẫn còn nhớ cái quy củ này của Hàn gia, trên mặt Hàn Thanh Từ có một tia cười, nhưng lại mang theo vẻ mặt đau khổ nói: " Hai năm trước, cha đã hủy bỏ gia yến."
Thần sắc trong mắt Khương Bích Tuyết ảm đạm, cô nghe nói, Triệu Uyển Mai cùng Hàn Minh Huy đã rời khỏi Hàn gia, về Triệu gia, mặc dù chưa ly hôn, nhưng cũng không khác ly hôn là mấy.
Trừ bỏ Hàn Ngọc Đình đang du học ở Anh không tính, thì cái nhà kia, chỉ còn lại cha con Hàn Thâm cùng Hàn Thanh Từ.
Trang viên lớn như vậy, lúc ông bà nội của hắn còn tại thế, nhân khẩu thịnh vượng, tuỳ tiện một bữa cơm cũng đều ngồi đầy một cái bàn dài mười mấy người, hiện tại thì hoàn toàn không còn ai.
Khương Bích Tuyết không có hỏi hắn biến hoá hai năm này của Hàn gia, dù sao cũng không có quan hệ gì với cô.
" Đi ăn lẩu đi!" Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết nhìn bộ dáng hắn không giống nói đùa, " Lẩu gì?"
" Lẩu Trùng Khánh !"
Khương Bích Tuyết: " ...."
Hàn Thanh Từ đi trước dẫn đường, " Gần đây có một nhà anh thường đi, mùi vị không tệ."
Khương Bích Tuyết: "...."
Cô cảm thấy thính lực của mình có khả năng xuất hiện vấn đề, câu Hàn Thanh Từ vừa nói cô thật sự không tin được, nhưng khi Hàn Thanh Từ dẫn cô đến một tiệm lẩu Trùng Khánh, cô mới phát hiện hắn không phải nói đùa.
Phòng Hàn Thanh Từ cũng đã đặt trước, biết thân phận hiện tại của Khương Bích Tuyết không tiện ăn ở đại sảnh.
Cái bàn vuông trong sương phòng bày đầy nguyên liệu nấu lẩu, đỗ mầm, nấm kim châm, thịt trâu, ngó sen, rong biển, đều là những thứ mà cô thích ăn.
Giữa cái bàn đặt một nồi lẩu, bên trên phủ kín ớt đỏ cùng ớt xanh trôi nổi, phát ra mùi thơm khiến người ta phải nhỏ dãi vì thèm.
Khương Bích Tuyết tính một cái, cô đã hơn hai năm chưa được ăn lẩu rồi.
Ở Toronto cũng có tiệm cơm do người Hoa mở, nhưng tiệm lẩu cô lại chưa từng gặp qua, thêm nữa lúc trước cô mang thai Thần Thần, phải ăn uống thanh đạm định dưỡng, cũng không nghĩ tới chuyện ăn lẩu nữa, hiện tại nhìn nồi lẩu bốc lên hương vị, cô đột nhiên cảm thấy rất đói.
Lại đối diện Hàn Thanh Từ, cô còn nhớ rõ, hắn ăn cay một chút cũng có thể sặc đến đỏ hết cả mang tai, " Anh không cần miễn cưỡng chính mình."
" Ăn đồ ăn yêu thích, lấy đâu ra miễn cưỡng." Động tác của Hàn Thanh Từ thành thạo đem thịt trâu cùng ngó sen bỏ vào nồi, dùng thìa khuấy khuấy, " Tiệm lẩu nhà này là tiệm có hương vị tốt nhất, em hẳn sẽ thích."
Trong mắt Khương Bích Tuyết là thần sắc âm định, từ lúc cô về nước, mọi cử động của Hàn Thanh Từ đều quá rõ ràng, rõ ràng là muốn cùng cô quay lại.
Lúc trước hắn phấn đấu quên mình cứu Diệp Nhã Linh, đã cho thấy địa vị của Diệp Nhã Linh trong lòng hắn.
Cô và hắn ly hôn, Hàn Thanh Từ nên là không còn gì vướng bận theo đuổi Diệp Nhã Linh cho tốt mới đúng, hiện tại hắn lại muốn quay lại với cô, đến cùng là hắn muốn làm gì chứ?
Hay là , trong lòng Diệp Nhã Linh vốn dĩ là có người khác, cho nên hắn mới lùi một bước quay lại theo đuổi cô?
Vậy quá buồn cười.
Trong chén nhiều thêm một miếng đồ ăn, Khương Bích Tuyết thu hồi suy nghĩ, nhìn giá đỗ trong chén, đây là thứ mà cô thích ăn nhất, mỗi lần ăn lẩu nhất định phải cho vào.
" Cảm ơn." Cô hướng Hàn Thanh Từ nói.
Hàn Thanh Từ lúc vào trong chén cô một khối tiết trâu, " Tiết trâu không thể nấu quá lâu, em nếm thử xem hương vị thế nào?"
" Ừm." Khương Bích Tuyết bưng bát lên ăn miếng tiết trâu, tươi ngon, hương vị cay hỗn hợp, là cảm giác nhưng nhớ đã lâu, khiến cô không thể dừng lại được.
Cùng lúc đó, cô phát hiện, Hàn Thanh Từ từng bị sặc chỉ vì ăn cay một chút thôi, vậy mà mặt không đổi sắc ăn thịt cùng đồ ăn được nhưng trong lẩu cay, xem ra không giống như giả vờ.
Hai năm nay hắn đến cùng đã trải qua những gì ? Mới trước đó hắn còn nói thường xuyên tới đây ăn, một người mà một chút cay cũng không ăn được, làm sao đột nhiên liền ăn cay được rồi?
Khương Bích Tuyết cũng không có hỏi, an tĩnh tận hưởng mĩ thực trước mắt.
Hàn Thanh Từ giống như người phụ trách nồi lẩu vậy, phụ trách thả đồ ăn, sau đó liền gấp vào chén Khương Bích Tuyết cùng Trần Vũ Điền, đồng thời đều chọn những món mà cô thích ăn.
Khương Bích Tuyết luôn cảm thấy những cử động của Hàn Thanh Từ đều là cố ý, cố ý đem điện thoại cho cô nhìn, cố ý dùng Trần Vũ Điền để hẹn cô ra ngoài, cố ý mang cô tới cửa hàng lẩu cay.
Mà Khương Bích Tuyết chỉ có thể mặc cho hắn bài bố.
Nói đến bị Hàn Thanh Từ bài bố, Triệu Định Vĩ mới là trải nghiệm khắc sâu nhất, lúc trước ông ta cho là ông ta đã bày ra thiên là địa võng, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ chỉ chờ thời điểm đem Hàn thị nuốt vào, đột nhiên bị Hàn Thanh Từ phản công, ông ta đại khái là đến khi vào tù mới biết được đi, nguyên lai mình vẫn luôn bị Hàn Thanh Từ tính kế.
Từng cử động của ông ta, đều được thu vào mắt của Hàn Thanh Từ, cũng đưa ra không ít dụ hoặc, khiến ông ta đã vào lưới ngày càng sâu.
Mỗi lần nghĩ đến một mặt kia của Hàn Thanh Từ, trong lòng Khương Bích Tuyết lại sinh ra một tia kinh sợ đối với Hàn Thanh Từ.
Sau khi ăn lẩu xong, Khương Bích Tuyết nắm tay Trần Vũ Điền ra khỏi tiệm lẩu, đi về phía bãi đậu xe.
Hàn Thanh Từ gọi điện để người lái xe tới, Khương Bích Tuyết cũng không cần phải đưa bọn họ về trang viên.
Lái xe ở ven đường chờ, Khương Bích Tuyết cúi xuống nhìn Trần Vũ Điền nói: " Điền Điền, em lên xe trước đi, chị nói chuyện cùng với anh của em một chút."
Trần Vũ Điền khéo léo gật đầu lên xe trước.
Lưu lại bên cạnh vườn hoa là Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ.
Hàn Thanh Từ nhìn cô: " Lẩu hôm nay, em thấy hài lòng không?"
Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Hương bị quả thật không tệ."
" Vậy là tốt rồi." Bên trong ánh mắt hắn là cảm xúc không thể nói rõ, " Rốt cuộc, anh có thể cùng em đi ăn lẩu, em cũng không ghét bỏ anh không ăn được nữa."
Trước kia Khương Bích Tuyết nói hắn không ăn được cay, cũng biểu hiện không nguyện ý cùng ăn ra ngoài ăn lẩu, về sau hai người đi mấy lần, nhưng đều là ăn lẩu uyên ương.
Mỗi lần Hàn Thanh Từ muốn vượt lôi trì đều bị sặc đến chảy cả nước mắt, ho khan không ngừng.
Nhưng bây giờ, hắn có thể đối với việc ăn cay thật là trấn định.
Khương Bích Tuyết trong lòng cũng là thiên ti vạn lũ, luôn cảm giác sau khi cô nói xong có thể khiến hắn cảm thấy khó chịu hoặc là khó xử, nhưng không thể không nói.
" Thanh Từ." Cô thật lâu không có gọi hắn như vậy.
Hàn Thanh Từ ánh mắt chăm chú nhìn cô: " Ừm."
Khương Bích Tuyết nói, " Tôi đã bước vào một cuộc sống mới, trước kia đều đã là quá khứ, tôi không muốn quay lại, tôi hi vọng, anh có thể như tôi, nhìn về phía trước, đừng mãi níu kéo quá khứ nữa."
Một câu không tính ngày thẳng nhưng cũng biểu đạt ý tứ rất rõ ràng.
Đáy mắt Hàn Thanh Từ ảm đạm đi, nhưng lại giống như đã quen thuộc với dạng vắng vẻ như vậy, " Anh cũng không muốn níu kéo quá khứ, dù cho như thế nào, cũng không thể quay về không phải sao? Cái anh muốn chính là tương lai."
Môi Khương Bích Tuyết giật giật muốn nói gì lại thôi, cô nên lí giải thế nào câu nói này của Hàn Thanh Từ đây?
Hàn Thanh Từ nói: " Hiện tại không còn sớm, em đi dạo hơn nửa ngày chắc đã mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đi, nhớ lái xe an toàn."
Hắn nói xong, quay người hướng về phía chiếc xe Rolls - Royce đang đỗ ở bên đường đi đến, Trần Vũ Điền từ cửa sổ xe nhìn ra phía bên này, ánh mắt mong đợi