Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
Chương 11: Tinh hạch biến mất
Ba mươi tiểu đệ mặc dù hơi gầy yếu tong teo một chút nhưng không hề ảnh hưởng Chu Bách Triết ký thác kỳ vọng rất lớn vào nhóm ớt binh này.
"Toàn thể chạy quay ruộng mười vòng!" Chu Bách Triết ưỡn ngực, vung lá cây phần phật chỉ về một hướng hăm hở nói.
"Bẹp!"
Âm thanh vang lên, ba mươi cây ớt chỉ thiên nhanh chóng run run lá cây trên người, vươn bắp đùi mạnh mẽ bắt đầu hây hô hây hô chạy.
Mặc dù chúng không phải cùng chủng loại với nhân loại, tốc độ cùng sức mạnh cũng thấp hơn, thế nhưng đối với Chu Bách Triết, hết thảy không có gì đáng lo cả!
Lúc ba mươi ớt binh ngoan ngoãn chạy quanh ruộng, Chu Bách Triết vẫy vẫy chỏm lá trên đầu, phấn chấn cũng cùng chạy theo.
Chờ chạy xong, Chu Bách Triết mặc dù không có bắp thịt nhưng cũng cảm thấy cả người đau nhức không thôi, nhìn lại đám ớt binh của mình thì tựa hồ cũng ỉu xìu, lá cây cũng khô héo.
"Toàn thể tự trở về hố của mình ngủ!" Chu Bách Triết vung vung lá cây, tiếp tục ra lệnh.
"Bẹp~" một tiếng, ba mươi ớt binh đồng loạt giậm chân, ưỡn ngực nâng lá cây chào Chu Bách Triết rồi xếp hàng từng cây từng cây nhảy vào hố, thực thành thạo tự lấp đất lại.
Hiện giờ cách lúc trời sáng còn vài tiếng, Chu Bách Triết không muốn trở về trong hố ngây người sớm như vậy, vì thế liền ở gần đó tản bộ, vừa luyện tập đi bộ vừa tiêu phí thời gian.
Lúc vạn vật chìm trong bóng đêm, thôn nhỏ này tựa hồ lâm vào tĩnh mịch, đèn đường chiếu sáng khoảng đường gần đó, vắng tanh không có một bóng người, Chu Bách Triết không khỏi có chút thương cảm.
Thế giới đã từng quen thuộc thực sự không thể trở lại nữa.
Mặc dù thế giới kia cũng không có gì đáng giá để cậu lưu luyến.
Nếu lúc này có người nào đó đi ra ngoài thì nhất định sẽ thấy một gốc thực vật... có hình thái giống như nhân loại, nó ngồi trên bậc thang ngửa đầu nhìn trời, quan trọng nhất là còn dùng tay chống cằm, tựa như đang suy nghĩ nhân sinh vậy.
Suy nghĩ xong, Chu Bách Triết phủi phủi bụi đất dính trên mông, chính là lá cây của mình, sau đó linh hoạt nhảy xuống bậc thang, đi về phía mảnh ruộng.
Lúc này, gió nổi lên truyền tới một trận lá cây xào xạc.
...
Sáng sớm, thôn làng vốn yên tĩnh dần dần trở nên náo nhiệt, nhà nhà bắt đầu bận rộn, Chu Bách Triết bị âm thanh này đánh thức, mở mắt ra ngáp một cái, dĩ nhiên vẫn luôn chú ý tới hành động của mình, tránh để bị người khác phát hiện không đúng.
Có lẽ là may mắn ập tới, hôm nay đội săn thu hoạch được nhiều hơn trước kia, bọn họ giết hơn mười con trùng biến dị, trong đó có năm con là trùng biến dị bậc một.
Tin tức này nháy mắt làm toàn thôn sôi trào, mặc dù tất cả tinh hạch của bọn họ gom góp được chỉ có thể đổi được chút tiền tinh tế nhưng vẫn làm toàn thôn hưng phấn không thôi.
Nơi này chính là tinh cầu của tổ tiên bọn họ, mặc dù đã bị liên minh tinh tế từ bỏ, thế nhưng nếu rời khỏi đây thì bọn họ cũng đâu biết đi đâu, thế giới bên ngoài lại càng nguy hiểm hơn.
Lúc tất cả mọi người đều hưng phấn, sắc mặt đội trưởng đội săn lại rất ngưng trọng, ông tìm trưởng thôn nói: "Trưởng thôn, ngài có cảm thấy có điểm nào bất ổn không?"
Sắc mặt trưởng thôn nặng trĩu: "Không sai, lần này mọi người thực sự thu hoạch được quá nhiều, ngược lại có chút gì đó không đúng."
Đội trưởng thủ vệ ở bên cạnh có chút mờ mịt, không hiểu hỏi: "Thu hoạch được nhiều tinh hạch như vậy không tốt sao?"
Đội trưởng đội săn giải thích: "Sinh sống trong thôn lâu như vậy, có khi nào ông thấy đội săn có thể thu hoạch nhiều như vậy trong một ngày không?"
Cẩn thận suy ngẫm một chút, sắc mặt đội trưởng thủ vệ cũng trở nên ảm đạm: "Chưa từng có tiền lệ, đám côn trùng kia cảnh giác như vậy, sao có thể bị nhóm các ông giết nhiều như vậy?"
Đội trưởng đội săn gật đầu: "Không sai, tôi hoài nghi nhất định có điều gì đó không ổn, chẳng qua vẫn chưa tìm được."
"Vậy hai anh chú ý một chút, nếu thấy điểm nào bất thường phải lập tức báo cho tôi." Thôn trưởng suy tư một chút rồi nói.
Hai người gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, theo tôi tới kho hàng một chuyến, chúng ta bỏ tinh hạch vào đó." Trưởng thôn lắc lắc chiếc túi trong tay, tinh hạch bên trong vì dao động mà phát ra tiếng leng keng.
Hai đội trưởng gật đầu, theo sát trưởng thôn.
Lúc trưởng thôn dẫn hai đội trưởng đi về phía kho hàng, rất nhiều thôn dân cũng đi theo, mọi người thì thầm trò chuyện, hưng phấn không thôi.
"Tốt quá rồi, số tinh hạch lần này nhất định đủ mua một bộ quần áo cho con gái tôi, con bé cứ vòi một bộ váy mãi."
"Đúng vậy, tôi cũng muốn mua chút quà vặt cho thằng bé, cũng hơn một năm rồi nó không được ăn vặt."
Chu Bách Triết thì nhìn túi tinh hạch trong tay trưởng thôn, một lần nữa dâng lên khát vọng.
Trưởng thôn mang tinh hạch tới kho hàng, sau đó nhét tinh hạch vào cửa nhỏ phía trên tủ sắt, cửa này rất nhỏ, chỉ có thể bỏ vào mà không có cách lấy ra.
Một thôn dân nhịn không được nói: "Trưởng thôn, mở tủ sắt ra xem chút đi, xem xem được bao nhiêu tinh hạch để tính xem chúng ta được chia bao nhiêu tiền, tôi muốn mua bộ váy cho con gái a."
Mọi người cũng rối rít gật đầu, hiển nhiên cũng rất muốn biết, vì số lượng tinh hạch tháng này so với trước kia thực sự nhiều hơn rất nhiều.
Thấy mọi người hứng thú như vậy, trưởng thôn bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng, mọi người hoan hô, sau khi trưởng thôn dùng chìa khóa mở tủ sắt ra thì lập tức biến sắc: "Không có khả năng!"
Mọi người mơ hồ cảm thấy không đúng, liền vội vàng hỏi: "Sao vậy trưởng thôn?"
Tay trưởng thôn run rẩy, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, có người tiến tới nhìn vào trong tủ sắt một cái, sắc mặt cũng biến đổi theo: "Tinh hạch trong tủ bị trộm mất rồi, toàn bộ không thấy đâu nữa!"
Lời này vừa nói ra hệt như một cơn sóng gió kinh hoàng bất ngờ ập tới làm tất cả thôn dân đều không kịp ứng phó.
"Làm sao có thể, mọi người trong thôn đều hiểu giá trị của số tinh hạch này, sao có chuyện có người trộm được chứ?"
Ý niệm này quanh quẩn trong lòng mọi người, nói thật, mặc dù nhà nhà trong thôn đều rất khổ, nhiều tinh hạch như vậy hết phân nửa được chia cho đội săn, một phần chia cho đội thủ vệ, số còn lại mới chia đều cho mỗi nhà, vì thế số tiền tinh tế mà mọi người có được thực sự rất ít ỏi, bình thường phải tích một hai năm mới mua được một món hàng rẻ bên ngoài.
Thôn thực sự quá nghèo.
Thế nhưng hiện giờ, tất cả tinh hạch lại không thấy đâu nữa.
Nhất định là có ai đó nảy lòng tham chiếm đoạt tinh hạch làm của riêng.
Không biết rốt cuộc là ai.
Sắc mặt trưởng thôn có chút khó coi, ông nhìn một vòng xung quanh, nhìn ánh mắt cùng biểu tình tuyệt vọng của thôn dân, đột nhiên nghĩ tới một nhà A Ngưu, sau đó than thở nói: "Mọi người về trước đi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phản đối, rối rít nói: "Nhất định phải điều tra rõ xem rốt cuộc là ai trộm tinh hạch a!"
"Nếu vậy thì tất cả mọi người tới quảng trường đi." Trưởng thôn thở dài rời đi trước.
Mọi người theo trưởng thôn tới quảng trường, biểu tình vẫn không dễ nhìn, người trộm tinh hạch kia không thể nghi ngờ là chặt đứt đường tài lộ của toàn thôn.
Tinh thần lực của Chu Bách Triết so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều, có thể dễ dàng quan sát chuyện phát sinh trên quảng trường.
"Liên quan tới chuyện tinh hạch bị trộm, bất kể là ai, tôi hi vọng người đó âm thầm tìm tới trưởng thôn để trả lại, mọi người có thể làm như không biết, dù sao thì thôn chúng ta thực sự quá nghèo, trộm tinh hạch chỉ là nhất thời nảy lòng tham mà thôi." Đội trưởng đội săn bình tĩnh nói, hi vọng người kia có thể tự đứng ra.
Trưởng thôn thì có chút phức tạp nhìn chằm chằm một nhà A Ngưu, vẫn im lặng không lên tiếng.
Mọi người châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao, thảo luận xem rốt cuộc là ai trộm tinh hạch.
Rất nhanh, mọi người bắt đầu chuyển hoài nghi lên một nhà A Ngưu.
Bởi vì nhà A Ngưu gần đây chính là nhà thiếu tiền nhất.
Nhất là đứa nhỏ nhà A Ngưu vì kích phát dị năng thất bại mà rất cần một số tiền lớn để chữa bệnh.
Một nhà A Ngưu bị hoài nghi rất tức giận, sắc mặt Tiểu Tây lại càng tái nhợt hơn, nó biết cha mẹ mình nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy, thế nhưng bởi vì nó là kẻ phế vật mà mọi người mới hoài nghi cha mẹ mình.
Giờ phút này, Tiểu Tây lại càng tuyệt vọng hơn, càng áy náy hơn.
Tiểu Tây tự trách mình không có dị năng, cũng tự trách mình kích phát dị năng thất bại.
Nếu... nó chết thì tốt rồi.
Như vậy sẽ không bị những đứa nhỏ khác cười nhạo, cũng không làm mẹ khóc mỗi ngày nữa, cũng không mang tới nhiều phiền toái như vậy, luôn cần người chăm sóc.
Vợ A Ngưu ôm chặt đứa con, yếu ớt giải thích, A Ngưu vốn đã không giỏi nói chuyện, lúc này chỉ trầm mặc, thế nhưng biểu hiện tức giận thì ai cũng nhận ra được.
Trưởng thôn vốn cũng hoài nghi là nhà A Ngưu trộm, liền nói: "A Ngưu..."
A Ngưu ngẩng đầu: "Không phải chúng tôi trộm." Giọng A Ngưu có chút run run: "Chẳng lẽ trưởng thôn không tin nhà chúng tôi?"
Trưởng thôn thở dài, ánh mắt nhìn lướt qua Tiểu Tây: "Tôi biết con trai anh cần tiền chữa bệnh, nhưng thôn dân cũng rất cần tiền."
Tất cả thôn dân vốn âm thầm trách cứ nhà A Ngưu vì được trưởng thôn thiên vị, nhất là trước đó A Ngưu mượn tinh hạch bậc một làm mọi người rất tức giận.
"Thực sự không phải chúng tôi trộm." A Ngưu lắc đầu, bảo vệ đứa con vì mọi người chỉ trích mà lảo đảo muốn ngã.
"Phế vật không kích phát được dị năng, giờ cha mẹ mày còn trộm tinh hạch, cả nhà mấy người có biết xấu hổ không vậy?" Một người phụ nữ tướng mạo có chút chanh chua nhịn không được mắng.
Cô vốn muốn nhờ người mua giùm cặp bông tai, hiện giờ thì hay rồi, tiền đã mất sạch.
"Có mình nhà ông thiếu tiền à? Nhà tụi tôi cũng thiếu tiền vậy, nhưng tụi tôi có nghĩ tới chuyện trộm tinh hạch đâu, sao mấy người có thể làm như vậy?" Những người khác cũng rối rít chỉ trích, hoàn toàn khẳng định người trộm tinh hạch là một nhà A Ngưu.
A Ngưu há hốc mồm không nói được câu nào, nội tâm cũng không khỏi có chút chột dạ.
Mặc dù ông thực sự không trộm tinh hạch nhưng quả thực từng lên kế hoạch trộm để chữa bệnh cho đứa nhỏ, chẳng qua còn chưa kịp thực hiện thì tinh hạch đã không thấy tăm hơi mà thôi.
Chu Bách Triết kinh ngạc, vô cùng áy náy với một nhà A Ngưu, cậu không ngờ chuyện lại phát triển thành như vậy, vốn không xin mà lấy tinh thạch đi, bản thân đã cảm thấy không đúng, mặc dù là vì cùng đường nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này.
Thế nhưng sai chính là sai, bất kể sau này bồi thường thế nào thì vẫn là sai.
Ngay lúc này, một tiếng gầm lớn vang lên, núi rừng rung chuyển.
Nhóm thôn dân cũng không quản chỉ trích, hoảng sợ dựa sát vào nhau, đội săn cùng đội thủ vệ vội vàng rút kiếm laser cảnh giác nhìn xung quanh.
Đội trưởng đội săn kinh hoàng nói: "Tiếng kêu đó nhất định là trùng biến dị cấp ba."
.*.
"Toàn thể chạy quay ruộng mười vòng!" Chu Bách Triết ưỡn ngực, vung lá cây phần phật chỉ về một hướng hăm hở nói.
"Bẹp!"
Âm thanh vang lên, ba mươi cây ớt chỉ thiên nhanh chóng run run lá cây trên người, vươn bắp đùi mạnh mẽ bắt đầu hây hô hây hô chạy.
Mặc dù chúng không phải cùng chủng loại với nhân loại, tốc độ cùng sức mạnh cũng thấp hơn, thế nhưng đối với Chu Bách Triết, hết thảy không có gì đáng lo cả!
Lúc ba mươi ớt binh ngoan ngoãn chạy quanh ruộng, Chu Bách Triết vẫy vẫy chỏm lá trên đầu, phấn chấn cũng cùng chạy theo.
Chờ chạy xong, Chu Bách Triết mặc dù không có bắp thịt nhưng cũng cảm thấy cả người đau nhức không thôi, nhìn lại đám ớt binh của mình thì tựa hồ cũng ỉu xìu, lá cây cũng khô héo.
"Toàn thể tự trở về hố của mình ngủ!" Chu Bách Triết vung vung lá cây, tiếp tục ra lệnh.
"Bẹp~" một tiếng, ba mươi ớt binh đồng loạt giậm chân, ưỡn ngực nâng lá cây chào Chu Bách Triết rồi xếp hàng từng cây từng cây nhảy vào hố, thực thành thạo tự lấp đất lại.
Hiện giờ cách lúc trời sáng còn vài tiếng, Chu Bách Triết không muốn trở về trong hố ngây người sớm như vậy, vì thế liền ở gần đó tản bộ, vừa luyện tập đi bộ vừa tiêu phí thời gian.
Lúc vạn vật chìm trong bóng đêm, thôn nhỏ này tựa hồ lâm vào tĩnh mịch, đèn đường chiếu sáng khoảng đường gần đó, vắng tanh không có một bóng người, Chu Bách Triết không khỏi có chút thương cảm.
Thế giới đã từng quen thuộc thực sự không thể trở lại nữa.
Mặc dù thế giới kia cũng không có gì đáng giá để cậu lưu luyến.
Nếu lúc này có người nào đó đi ra ngoài thì nhất định sẽ thấy một gốc thực vật... có hình thái giống như nhân loại, nó ngồi trên bậc thang ngửa đầu nhìn trời, quan trọng nhất là còn dùng tay chống cằm, tựa như đang suy nghĩ nhân sinh vậy.
Suy nghĩ xong, Chu Bách Triết phủi phủi bụi đất dính trên mông, chính là lá cây của mình, sau đó linh hoạt nhảy xuống bậc thang, đi về phía mảnh ruộng.
Lúc này, gió nổi lên truyền tới một trận lá cây xào xạc.
...
Sáng sớm, thôn làng vốn yên tĩnh dần dần trở nên náo nhiệt, nhà nhà bắt đầu bận rộn, Chu Bách Triết bị âm thanh này đánh thức, mở mắt ra ngáp một cái, dĩ nhiên vẫn luôn chú ý tới hành động của mình, tránh để bị người khác phát hiện không đúng.
Có lẽ là may mắn ập tới, hôm nay đội săn thu hoạch được nhiều hơn trước kia, bọn họ giết hơn mười con trùng biến dị, trong đó có năm con là trùng biến dị bậc một.
Tin tức này nháy mắt làm toàn thôn sôi trào, mặc dù tất cả tinh hạch của bọn họ gom góp được chỉ có thể đổi được chút tiền tinh tế nhưng vẫn làm toàn thôn hưng phấn không thôi.
Nơi này chính là tinh cầu của tổ tiên bọn họ, mặc dù đã bị liên minh tinh tế từ bỏ, thế nhưng nếu rời khỏi đây thì bọn họ cũng đâu biết đi đâu, thế giới bên ngoài lại càng nguy hiểm hơn.
Lúc tất cả mọi người đều hưng phấn, sắc mặt đội trưởng đội săn lại rất ngưng trọng, ông tìm trưởng thôn nói: "Trưởng thôn, ngài có cảm thấy có điểm nào bất ổn không?"
Sắc mặt trưởng thôn nặng trĩu: "Không sai, lần này mọi người thực sự thu hoạch được quá nhiều, ngược lại có chút gì đó không đúng."
Đội trưởng thủ vệ ở bên cạnh có chút mờ mịt, không hiểu hỏi: "Thu hoạch được nhiều tinh hạch như vậy không tốt sao?"
Đội trưởng đội săn giải thích: "Sinh sống trong thôn lâu như vậy, có khi nào ông thấy đội săn có thể thu hoạch nhiều như vậy trong một ngày không?"
Cẩn thận suy ngẫm một chút, sắc mặt đội trưởng thủ vệ cũng trở nên ảm đạm: "Chưa từng có tiền lệ, đám côn trùng kia cảnh giác như vậy, sao có thể bị nhóm các ông giết nhiều như vậy?"
Đội trưởng đội săn gật đầu: "Không sai, tôi hoài nghi nhất định có điều gì đó không ổn, chẳng qua vẫn chưa tìm được."
"Vậy hai anh chú ý một chút, nếu thấy điểm nào bất thường phải lập tức báo cho tôi." Thôn trưởng suy tư một chút rồi nói.
Hai người gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, theo tôi tới kho hàng một chuyến, chúng ta bỏ tinh hạch vào đó." Trưởng thôn lắc lắc chiếc túi trong tay, tinh hạch bên trong vì dao động mà phát ra tiếng leng keng.
Hai đội trưởng gật đầu, theo sát trưởng thôn.
Lúc trưởng thôn dẫn hai đội trưởng đi về phía kho hàng, rất nhiều thôn dân cũng đi theo, mọi người thì thầm trò chuyện, hưng phấn không thôi.
"Tốt quá rồi, số tinh hạch lần này nhất định đủ mua một bộ quần áo cho con gái tôi, con bé cứ vòi một bộ váy mãi."
"Đúng vậy, tôi cũng muốn mua chút quà vặt cho thằng bé, cũng hơn một năm rồi nó không được ăn vặt."
Chu Bách Triết thì nhìn túi tinh hạch trong tay trưởng thôn, một lần nữa dâng lên khát vọng.
Trưởng thôn mang tinh hạch tới kho hàng, sau đó nhét tinh hạch vào cửa nhỏ phía trên tủ sắt, cửa này rất nhỏ, chỉ có thể bỏ vào mà không có cách lấy ra.
Một thôn dân nhịn không được nói: "Trưởng thôn, mở tủ sắt ra xem chút đi, xem xem được bao nhiêu tinh hạch để tính xem chúng ta được chia bao nhiêu tiền, tôi muốn mua bộ váy cho con gái a."
Mọi người cũng rối rít gật đầu, hiển nhiên cũng rất muốn biết, vì số lượng tinh hạch tháng này so với trước kia thực sự nhiều hơn rất nhiều.
Thấy mọi người hứng thú như vậy, trưởng thôn bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng, mọi người hoan hô, sau khi trưởng thôn dùng chìa khóa mở tủ sắt ra thì lập tức biến sắc: "Không có khả năng!"
Mọi người mơ hồ cảm thấy không đúng, liền vội vàng hỏi: "Sao vậy trưởng thôn?"
Tay trưởng thôn run rẩy, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, có người tiến tới nhìn vào trong tủ sắt một cái, sắc mặt cũng biến đổi theo: "Tinh hạch trong tủ bị trộm mất rồi, toàn bộ không thấy đâu nữa!"
Lời này vừa nói ra hệt như một cơn sóng gió kinh hoàng bất ngờ ập tới làm tất cả thôn dân đều không kịp ứng phó.
"Làm sao có thể, mọi người trong thôn đều hiểu giá trị của số tinh hạch này, sao có chuyện có người trộm được chứ?"
Ý niệm này quanh quẩn trong lòng mọi người, nói thật, mặc dù nhà nhà trong thôn đều rất khổ, nhiều tinh hạch như vậy hết phân nửa được chia cho đội săn, một phần chia cho đội thủ vệ, số còn lại mới chia đều cho mỗi nhà, vì thế số tiền tinh tế mà mọi người có được thực sự rất ít ỏi, bình thường phải tích một hai năm mới mua được một món hàng rẻ bên ngoài.
Thôn thực sự quá nghèo.
Thế nhưng hiện giờ, tất cả tinh hạch lại không thấy đâu nữa.
Nhất định là có ai đó nảy lòng tham chiếm đoạt tinh hạch làm của riêng.
Không biết rốt cuộc là ai.
Sắc mặt trưởng thôn có chút khó coi, ông nhìn một vòng xung quanh, nhìn ánh mắt cùng biểu tình tuyệt vọng của thôn dân, đột nhiên nghĩ tới một nhà A Ngưu, sau đó than thở nói: "Mọi người về trước đi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phản đối, rối rít nói: "Nhất định phải điều tra rõ xem rốt cuộc là ai trộm tinh hạch a!"
"Nếu vậy thì tất cả mọi người tới quảng trường đi." Trưởng thôn thở dài rời đi trước.
Mọi người theo trưởng thôn tới quảng trường, biểu tình vẫn không dễ nhìn, người trộm tinh hạch kia không thể nghi ngờ là chặt đứt đường tài lộ của toàn thôn.
Tinh thần lực của Chu Bách Triết so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều, có thể dễ dàng quan sát chuyện phát sinh trên quảng trường.
"Liên quan tới chuyện tinh hạch bị trộm, bất kể là ai, tôi hi vọng người đó âm thầm tìm tới trưởng thôn để trả lại, mọi người có thể làm như không biết, dù sao thì thôn chúng ta thực sự quá nghèo, trộm tinh hạch chỉ là nhất thời nảy lòng tham mà thôi." Đội trưởng đội săn bình tĩnh nói, hi vọng người kia có thể tự đứng ra.
Trưởng thôn thì có chút phức tạp nhìn chằm chằm một nhà A Ngưu, vẫn im lặng không lên tiếng.
Mọi người châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao, thảo luận xem rốt cuộc là ai trộm tinh hạch.
Rất nhanh, mọi người bắt đầu chuyển hoài nghi lên một nhà A Ngưu.
Bởi vì nhà A Ngưu gần đây chính là nhà thiếu tiền nhất.
Nhất là đứa nhỏ nhà A Ngưu vì kích phát dị năng thất bại mà rất cần một số tiền lớn để chữa bệnh.
Một nhà A Ngưu bị hoài nghi rất tức giận, sắc mặt Tiểu Tây lại càng tái nhợt hơn, nó biết cha mẹ mình nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy, thế nhưng bởi vì nó là kẻ phế vật mà mọi người mới hoài nghi cha mẹ mình.
Giờ phút này, Tiểu Tây lại càng tuyệt vọng hơn, càng áy náy hơn.
Tiểu Tây tự trách mình không có dị năng, cũng tự trách mình kích phát dị năng thất bại.
Nếu... nó chết thì tốt rồi.
Như vậy sẽ không bị những đứa nhỏ khác cười nhạo, cũng không làm mẹ khóc mỗi ngày nữa, cũng không mang tới nhiều phiền toái như vậy, luôn cần người chăm sóc.
Vợ A Ngưu ôm chặt đứa con, yếu ớt giải thích, A Ngưu vốn đã không giỏi nói chuyện, lúc này chỉ trầm mặc, thế nhưng biểu hiện tức giận thì ai cũng nhận ra được.
Trưởng thôn vốn cũng hoài nghi là nhà A Ngưu trộm, liền nói: "A Ngưu..."
A Ngưu ngẩng đầu: "Không phải chúng tôi trộm." Giọng A Ngưu có chút run run: "Chẳng lẽ trưởng thôn không tin nhà chúng tôi?"
Trưởng thôn thở dài, ánh mắt nhìn lướt qua Tiểu Tây: "Tôi biết con trai anh cần tiền chữa bệnh, nhưng thôn dân cũng rất cần tiền."
Tất cả thôn dân vốn âm thầm trách cứ nhà A Ngưu vì được trưởng thôn thiên vị, nhất là trước đó A Ngưu mượn tinh hạch bậc một làm mọi người rất tức giận.
"Thực sự không phải chúng tôi trộm." A Ngưu lắc đầu, bảo vệ đứa con vì mọi người chỉ trích mà lảo đảo muốn ngã.
"Phế vật không kích phát được dị năng, giờ cha mẹ mày còn trộm tinh hạch, cả nhà mấy người có biết xấu hổ không vậy?" Một người phụ nữ tướng mạo có chút chanh chua nhịn không được mắng.
Cô vốn muốn nhờ người mua giùm cặp bông tai, hiện giờ thì hay rồi, tiền đã mất sạch.
"Có mình nhà ông thiếu tiền à? Nhà tụi tôi cũng thiếu tiền vậy, nhưng tụi tôi có nghĩ tới chuyện trộm tinh hạch đâu, sao mấy người có thể làm như vậy?" Những người khác cũng rối rít chỉ trích, hoàn toàn khẳng định người trộm tinh hạch là một nhà A Ngưu.
A Ngưu há hốc mồm không nói được câu nào, nội tâm cũng không khỏi có chút chột dạ.
Mặc dù ông thực sự không trộm tinh hạch nhưng quả thực từng lên kế hoạch trộm để chữa bệnh cho đứa nhỏ, chẳng qua còn chưa kịp thực hiện thì tinh hạch đã không thấy tăm hơi mà thôi.
Chu Bách Triết kinh ngạc, vô cùng áy náy với một nhà A Ngưu, cậu không ngờ chuyện lại phát triển thành như vậy, vốn không xin mà lấy tinh thạch đi, bản thân đã cảm thấy không đúng, mặc dù là vì cùng đường nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này.
Thế nhưng sai chính là sai, bất kể sau này bồi thường thế nào thì vẫn là sai.
Ngay lúc này, một tiếng gầm lớn vang lên, núi rừng rung chuyển.
Nhóm thôn dân cũng không quản chỉ trích, hoảng sợ dựa sát vào nhau, đội săn cùng đội thủ vệ vội vàng rút kiếm laser cảnh giác nhìn xung quanh.
Đội trưởng đội săn kinh hoàng nói: "Tiếng kêu đó nhất định là trùng biến dị cấp ba."
.*.
Tác giả :
Hữu Mặc