Mỗi Ngày Bạn Trai Đều Muốn Chết Cùng Tôi
Chương 8: Nhất vãn tình thâm
Edit: Rebecca Sugar
Bóng đêm dọa người, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, trong không khí tràn ngập một hương vị ẩm ướt.
Ánh đèn ảm đạm chiếu rọi lên vách tường. Bóng dáng Kỳ Phong Miên chậm rãi hòa tan thành chất lỏng đen nhánh, theo vách tường trượt xuống bên chân anh.
Chất lỏng tựa như có ý thức, nó cuộn tròn dưới chân Kỳ Phong Miên, thân mật cọ cọ lên giày anh.
Kỳ Phong Miên rũ mi quét mắt nhìn “nó”, mặt không biểu tình. Sau khi tiếp xúc với Nhứ Trạng vậy, anh đã thức tỉnh dị năng.
Năng lượng quen thuộc ẩn giấu trong Nhứ Trạng vật, Kỳ Phong Miên tin là đêm nay nhân loại nhất định chuẩn bị tiến hóa.
Không ai biết Nhứ Trạng vật đến từ đâu, chỉ biết nó có thể cắn nuốt gen của sinh vật sống, khiến sinh vật ấy “tiến hóa”. Một bộ phận người chống đỡ được năng lượng vật chất trong Nhứ Trạng vật sẽ tiến hóa có dị năng, bộ phận còn lại sẽ dung hợp với nó, biến thành quái vật có trí tuệ, tự xưng là “người tiến hóa”.
Đời trước, loại Nhứ Trạng vật này bị che giấu đến tận sau mạt thế mới xuất hiện, nhưng hiển nhiên tại giờ phút này nó đã đến.
Điều này thuyết minh rằng đời này mạt thế kéo tới sớm.
Mấy ngày nữa, thành thị sụp đổ, xã hội văn minh suy yếu, vô số người chết tại trận đại tai biến này.
Đời trước, Vân Lộ Tinh thuộc về nhóm người bỏ mạng đầu tiên.
Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính phát ra âm thanh bùm bùm.
Kỳ Phong Miên cúi đầu ngồi một bên, cả người tối tăm lại nặng nề. Dưới thời tiết chán đời thế này anh bỗng nhớ lại cảnh tượng Vân Lộ Tinh tử vong.
Không gian bây giờ cùng trí nhớ có vài phần tương tự, ánh trăng và Tinh Tinh như bị một tấm màn sân khấu dày nặng che khuất. Thế giới một mảnh tối đen chỉ có tiếng quái vật thở dốc, tiếng mưa rơi và tiếng hít thở mỏng manh của Vân Lộ Tinh như tùy thời có thể bị cắt đứt.
Trong trí nhớ, tứ chi của Vân Lộ Tinh bị quái vật xuyên qua, máu tươi đỏ rực không ngừng cuồn cuộn chảy xuôi khỏi cơ thể cô, từng mảng lớn nhiễm hồng xung quanh.
Cô lẩm bẩm nói: “Chết thật thống khổ.”
Đôi mắt cô sạch sẽ trong suốt, giống như đang oán giận với anh về một chuyện nhỏ bé trong cuộc sống sinh hoạt bình phàm.
Thật lâu sau, trong hồi ức của Kỳ Phong Miên chỉ còn sắc mặt tái nhợt và máu tươi của Vân Lộ Tinh, bên tai dường như quanh quẩn hơi thở ngắt quãng của cô.
Thân thể cô dần trở lạnh, dòng máu ấm áp trong cơ thể chảy ra từng chút mang đi sinh mạng của cô.
Cuối cùng Vân Lộ Tinh nói: “Phải sống thật tốt nha.” Sau đó chỉ còn sự tĩnh lặng, cô mất đi sức lực lẳng lặng dựa vào cửa sổ xe, làn da trắng nõn, an tĩnh tựa như đang ngủ.
Chết thật thống khổ.
Vậy nên phải tồn tại thật tốt.
Cô chỉ đơn giản để lại hai câu mà Kỳ Phong Miên có thể hiểu hết thảy điều cô muốn nói.
Một ngày kia, mưa rất lớn, giọng nói thều thào của Vân Lộ Tinh bị bao phủ bởi tiếng mưa ào ạt.
Đời trước, sau khi Vân Lộ Tinh qua đời, Kỳ Phong Miên một mình tồn tại ở mạt thế lâm vào vô tận thống khổ và hoài nghi.
Anh hoài nghi mình bị ảo giác.
Vân Lộ Tinh có thật sự dặn dò anh một câu như vậy không? Về tồn tại, có kỳ hạn hay không?
Kỳ Phong Miên vô số lần đứng trước thi thể cô dò hỏi đáp án.
Đến tận 1 năm sau, anh rốt cuộc cũng hiểu rằng thi thể không thể đứng dậy trả lời anh, anh quyết định tự sát, tự mình đi hỏi Vân Lộ Tinh.
...
Anh đã chết, anh gặp được cô, nhưng anh lại quên hỏi vấn đề hoang mang hồi lâu không có lời giải kia.
Kỳ Phong Miên ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt mờ mịt nhìn Vân Lộ Tinh đang ngủ. Ánh mắt anh dừng trên mặt mày tinh xảo của cô, từng chút từng chút rơi xuống, xuyên qua tóc mây, xương quai xanh xinh đẹp.
Anh nghiêm túc nhìn cô mãi, thẳng đến khi trăng đã treo cao, mây đen tan đi, anh vẫn luyến tiếc dời mắt.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, sau trận mưa kinh tâm động phách[1] thì chân trời cuối cùng cũng xuất hiện cầu vồng.
[1] hết hồn hết vía, chỉ việc kinh hãi lòng người.
Vân Lộ Tinh bị âm thanh đập cửa đánh thức.
“Người bệnh số 21, kiểm tra phòng.” Cửa phòng không nặng không nhẹ bị gõ vang, tần suất tiếng gõ bằng nhau.
Vân Lộ Tinh buồn ngủ mở mắt, mông lung nửa phút, nhỏ giọng đáp: “Mời vào.” Cô chậm chạp rời giường, xoa xoa tóc.
Một tiếng động vang lên, cửa phòng được đẩy ra.
Vân Lộ Tinh chậm rì rì nâng mắt liền thấy Kỳ Phong Miên đứng ở cửa.
Thân hình anh thon dài đĩnh bạc, mặc quần áo màu trắng, theo sau là bác sĩ thực tập đang cầm bút. Rõ ràng mọi người tuổi tác ngang ngửa nhau nhưng người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ai là người chân chính có tiếng nói.
Vân Lộ Tinh chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục chậm rì rì xuống giường, động tác rời khỏi ổ chăn đặc biệt không tình nguyện.
Cô còn buồn ngủ vô cùng, trên người mặc áo ngủ màu hồng phấn, bác sĩ thực tập theo bản năng nhìn Kỳ Phong Miên đứng thẳng phía trước.
Ở bệnh viện Trung Vân, Kỳ viện trưởng chỉ phụ trách riêng một số người bệnh. Nhưng mỗi lần kiểm phòng, anh luôn kiểm tra người bệnh số 21 cuối cùng. Nguyên nhân rất đơn giản, vì người bệnh này là bạn gái viện trưởng, cô rất thích ngủ nướng.
Đối mặt với ánh nhìn của mọi người, Kỳ Phong Miên biểu tình đạm nhiên, anh lần nữa gõ cửa phòng, nhẹ nhàng hỏi: “Lộ Tinh, anh vào được chứ?”
Vân Lộ Tinh vừa tỉnh dậy còn chút mơ hồ, giọng nói Kỳ Phong Miên dịu dàng, cô mấy giây sau mới phản ứng lại, nhỏ giọng đồng ý: “Được, bác sĩ Kỳ.”
Bước chân anh hơi ngừng trong chớp mắt, cười nhẹ một tiếng.
Bệnh viện Trung Vân có lệ kiểm tra phòng mỗi sáng, bác sĩ chủ trị chỉ dò hỏi vài vấn đề đơn giản rồi rời đi.
Vân Lộ Tinh tính toán đợi Kỳ Phong Miên hỏi xong thì mình sẽ về ngủ tiếp, ai ngờ hôm nay Kỳ Phong Miên có vẻ rất rảnh rỗi.
Anh ngây người ở đây hơn mười phút.
Kỳ Phong Miên không nhanh không chậm, giọng nói mềm nhẹ. Vân Lộ Tinh bên tai là âm thanh ôn nhu của anh, suy nghĩ lại sớm bay xa, gặp nhau với Chu Công.
Vân Lộ Tinh càng ngày càng càng mệt. Cuối cùng dưới ánh mắt chú mục của quần chúng nhân dân, vinh quang ngủ gật.
Da thịt cô trắng nõn, tóc đen nhu thuận xõa nghiêng, rơi xuống mặt bàn. Khi ngủ Vân Lộ Tinh như một con búp bê hoàn mỹ nhất trên đời, lông mi cô cong vút như đôi bướm sắp vỗ cánh bay đi.
Quan hệ của Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên ở bệnh viện Trung Vân là bí mật công khai.
Câu chuyện tình yêu giữa bác sĩ chủ trị và bệnh nhân tâm thần trời sinh mang theo một tầng sắc thái thần bí, khiến người ta bàn tán say sưa. Vân Lộ Tinh là người phương nào mà có thể khiến cho thiên chi kiêu tử tiền đồ như gấm vì cô mà cúi đầu.
Mà giờ phút này, mọi người nhìn thiếu nữ đang ngủ mê, bỗng nhiên tìm ra đáp án.
Dù cho tất cả mọi người ở đây đều biết Vân Lộ Tinh là bệnh nhân tâm thần thì cũng thể phủ nhận cô rất đẹp. Vẻ đẹp của cô không rực rỡ như ánh mặt trời mà yếu ớt tinh xảo, khiến cho người ta dù có thành kiến với cô cũng không thể không nổi lòng thương tiếc.
Cô chỉ cần hơi khép mắt cũng động vào tâm mọi người.
Giờ khắc này, tất cả đều không hẹn mà đều nhìn về phía Kỳ Phong Miên đang trầm mặc.
Trách không được... vị thiên tài y học thành danh từ thuở thiếu thời nhất vãn tình thâm[2], quyến luyến không bỏ.
[2] mối tình sâu đậm.
Rốt cuộc là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Phảng phất như nhìn được bí mật gì, bác sĩ thực sự bốn phía siết chặt bút trong tay, khẩn trương lại hưng phấn nhìn về phía Kỳ Phong Miên.
Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh, ánh mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều, không hề có cảm xúc tức giận. Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, ý đồ muốn đánh thức người bệnh không nghe lời.
Vân Lộ Tinh chậm rãi mở mắt, tay chống cằm nhìn Kỳ Phong Miên, đôi con ngươi trong trẻo. Cô mở miệng, thanh âm tinh tế nhu nhược: “Bác sĩ Kỳ, em không ngủ.”
Cô không đánh đã khai mà giải thích, hai mắt lại rõ ràng không để ý, suy nghĩ lại bay đi đâu không biết.
Kỳ Phong Miên đem động tác nhỏ của cô thu vào mắt, khóe miệng hơi câu, thả giọng càng thêm mềm nhẹ: “Hôm nay tâm trạng thế nào?”
Vân Lộ Tinh một bên tự hỏi sao Kỳ Phong Miên còn chưa chịu đi, một bên nói: “Vẫn ổn.” Cô trả lời cực kì chậm, âm điệu còn nhẹ, âm cuối kéo dài.
Rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của bạn gái, Kỳ Phong Miên hỏi một câu bình thường rồi kết thúc vấn đề, mang theo một đám bác sĩ thực sự rời khỏi phòng bệnh.
Anh bình tĩnh lại khiến đám người đằng sau mỗi người một biểu tình.
Lúc cửa phòng đóng lại, Vân Lộ Tinh mơ mơ màng màng nghe thấy Kỳ Phong Miên cười nói: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, lát nữa anh đón em về nhà.”
Bóng đêm dọa người, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, trong không khí tràn ngập một hương vị ẩm ướt.
Ánh đèn ảm đạm chiếu rọi lên vách tường. Bóng dáng Kỳ Phong Miên chậm rãi hòa tan thành chất lỏng đen nhánh, theo vách tường trượt xuống bên chân anh.
Chất lỏng tựa như có ý thức, nó cuộn tròn dưới chân Kỳ Phong Miên, thân mật cọ cọ lên giày anh.
Kỳ Phong Miên rũ mi quét mắt nhìn “nó”, mặt không biểu tình. Sau khi tiếp xúc với Nhứ Trạng vậy, anh đã thức tỉnh dị năng.
Năng lượng quen thuộc ẩn giấu trong Nhứ Trạng vật, Kỳ Phong Miên tin là đêm nay nhân loại nhất định chuẩn bị tiến hóa.
Không ai biết Nhứ Trạng vật đến từ đâu, chỉ biết nó có thể cắn nuốt gen của sinh vật sống, khiến sinh vật ấy “tiến hóa”. Một bộ phận người chống đỡ được năng lượng vật chất trong Nhứ Trạng vật sẽ tiến hóa có dị năng, bộ phận còn lại sẽ dung hợp với nó, biến thành quái vật có trí tuệ, tự xưng là “người tiến hóa”.
Đời trước, loại Nhứ Trạng vật này bị che giấu đến tận sau mạt thế mới xuất hiện, nhưng hiển nhiên tại giờ phút này nó đã đến.
Điều này thuyết minh rằng đời này mạt thế kéo tới sớm.
Mấy ngày nữa, thành thị sụp đổ, xã hội văn minh suy yếu, vô số người chết tại trận đại tai biến này.
Đời trước, Vân Lộ Tinh thuộc về nhóm người bỏ mạng đầu tiên.
Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính phát ra âm thanh bùm bùm.
Kỳ Phong Miên cúi đầu ngồi một bên, cả người tối tăm lại nặng nề. Dưới thời tiết chán đời thế này anh bỗng nhớ lại cảnh tượng Vân Lộ Tinh tử vong.
Không gian bây giờ cùng trí nhớ có vài phần tương tự, ánh trăng và Tinh Tinh như bị một tấm màn sân khấu dày nặng che khuất. Thế giới một mảnh tối đen chỉ có tiếng quái vật thở dốc, tiếng mưa rơi và tiếng hít thở mỏng manh của Vân Lộ Tinh như tùy thời có thể bị cắt đứt.
Trong trí nhớ, tứ chi của Vân Lộ Tinh bị quái vật xuyên qua, máu tươi đỏ rực không ngừng cuồn cuộn chảy xuôi khỏi cơ thể cô, từng mảng lớn nhiễm hồng xung quanh.
Cô lẩm bẩm nói: “Chết thật thống khổ.”
Đôi mắt cô sạch sẽ trong suốt, giống như đang oán giận với anh về một chuyện nhỏ bé trong cuộc sống sinh hoạt bình phàm.
Thật lâu sau, trong hồi ức của Kỳ Phong Miên chỉ còn sắc mặt tái nhợt và máu tươi của Vân Lộ Tinh, bên tai dường như quanh quẩn hơi thở ngắt quãng của cô.
Thân thể cô dần trở lạnh, dòng máu ấm áp trong cơ thể chảy ra từng chút mang đi sinh mạng của cô.
Cuối cùng Vân Lộ Tinh nói: “Phải sống thật tốt nha.” Sau đó chỉ còn sự tĩnh lặng, cô mất đi sức lực lẳng lặng dựa vào cửa sổ xe, làn da trắng nõn, an tĩnh tựa như đang ngủ.
Chết thật thống khổ.
Vậy nên phải tồn tại thật tốt.
Cô chỉ đơn giản để lại hai câu mà Kỳ Phong Miên có thể hiểu hết thảy điều cô muốn nói.
Một ngày kia, mưa rất lớn, giọng nói thều thào của Vân Lộ Tinh bị bao phủ bởi tiếng mưa ào ạt.
Đời trước, sau khi Vân Lộ Tinh qua đời, Kỳ Phong Miên một mình tồn tại ở mạt thế lâm vào vô tận thống khổ và hoài nghi.
Anh hoài nghi mình bị ảo giác.
Vân Lộ Tinh có thật sự dặn dò anh một câu như vậy không? Về tồn tại, có kỳ hạn hay không?
Kỳ Phong Miên vô số lần đứng trước thi thể cô dò hỏi đáp án.
Đến tận 1 năm sau, anh rốt cuộc cũng hiểu rằng thi thể không thể đứng dậy trả lời anh, anh quyết định tự sát, tự mình đi hỏi Vân Lộ Tinh.
...
Anh đã chết, anh gặp được cô, nhưng anh lại quên hỏi vấn đề hoang mang hồi lâu không có lời giải kia.
Kỳ Phong Miên ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt mờ mịt nhìn Vân Lộ Tinh đang ngủ. Ánh mắt anh dừng trên mặt mày tinh xảo của cô, từng chút từng chút rơi xuống, xuyên qua tóc mây, xương quai xanh xinh đẹp.
Anh nghiêm túc nhìn cô mãi, thẳng đến khi trăng đã treo cao, mây đen tan đi, anh vẫn luyến tiếc dời mắt.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, sau trận mưa kinh tâm động phách[1] thì chân trời cuối cùng cũng xuất hiện cầu vồng.
[1] hết hồn hết vía, chỉ việc kinh hãi lòng người.
Vân Lộ Tinh bị âm thanh đập cửa đánh thức.
“Người bệnh số 21, kiểm tra phòng.” Cửa phòng không nặng không nhẹ bị gõ vang, tần suất tiếng gõ bằng nhau.
Vân Lộ Tinh buồn ngủ mở mắt, mông lung nửa phút, nhỏ giọng đáp: “Mời vào.” Cô chậm chạp rời giường, xoa xoa tóc.
Một tiếng động vang lên, cửa phòng được đẩy ra.
Vân Lộ Tinh chậm rì rì nâng mắt liền thấy Kỳ Phong Miên đứng ở cửa.
Thân hình anh thon dài đĩnh bạc, mặc quần áo màu trắng, theo sau là bác sĩ thực tập đang cầm bút. Rõ ràng mọi người tuổi tác ngang ngửa nhau nhưng người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã biết ai là người chân chính có tiếng nói.
Vân Lộ Tinh chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục chậm rì rì xuống giường, động tác rời khỏi ổ chăn đặc biệt không tình nguyện.
Cô còn buồn ngủ vô cùng, trên người mặc áo ngủ màu hồng phấn, bác sĩ thực tập theo bản năng nhìn Kỳ Phong Miên đứng thẳng phía trước.
Ở bệnh viện Trung Vân, Kỳ viện trưởng chỉ phụ trách riêng một số người bệnh. Nhưng mỗi lần kiểm phòng, anh luôn kiểm tra người bệnh số 21 cuối cùng. Nguyên nhân rất đơn giản, vì người bệnh này là bạn gái viện trưởng, cô rất thích ngủ nướng.
Đối mặt với ánh nhìn của mọi người, Kỳ Phong Miên biểu tình đạm nhiên, anh lần nữa gõ cửa phòng, nhẹ nhàng hỏi: “Lộ Tinh, anh vào được chứ?”
Vân Lộ Tinh vừa tỉnh dậy còn chút mơ hồ, giọng nói Kỳ Phong Miên dịu dàng, cô mấy giây sau mới phản ứng lại, nhỏ giọng đồng ý: “Được, bác sĩ Kỳ.”
Bước chân anh hơi ngừng trong chớp mắt, cười nhẹ một tiếng.
Bệnh viện Trung Vân có lệ kiểm tra phòng mỗi sáng, bác sĩ chủ trị chỉ dò hỏi vài vấn đề đơn giản rồi rời đi.
Vân Lộ Tinh tính toán đợi Kỳ Phong Miên hỏi xong thì mình sẽ về ngủ tiếp, ai ngờ hôm nay Kỳ Phong Miên có vẻ rất rảnh rỗi.
Anh ngây người ở đây hơn mười phút.
Kỳ Phong Miên không nhanh không chậm, giọng nói mềm nhẹ. Vân Lộ Tinh bên tai là âm thanh ôn nhu của anh, suy nghĩ lại sớm bay xa, gặp nhau với Chu Công.
Vân Lộ Tinh càng ngày càng càng mệt. Cuối cùng dưới ánh mắt chú mục của quần chúng nhân dân, vinh quang ngủ gật.
Da thịt cô trắng nõn, tóc đen nhu thuận xõa nghiêng, rơi xuống mặt bàn. Khi ngủ Vân Lộ Tinh như một con búp bê hoàn mỹ nhất trên đời, lông mi cô cong vút như đôi bướm sắp vỗ cánh bay đi.
Quan hệ của Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên ở bệnh viện Trung Vân là bí mật công khai.
Câu chuyện tình yêu giữa bác sĩ chủ trị và bệnh nhân tâm thần trời sinh mang theo một tầng sắc thái thần bí, khiến người ta bàn tán say sưa. Vân Lộ Tinh là người phương nào mà có thể khiến cho thiên chi kiêu tử tiền đồ như gấm vì cô mà cúi đầu.
Mà giờ phút này, mọi người nhìn thiếu nữ đang ngủ mê, bỗng nhiên tìm ra đáp án.
Dù cho tất cả mọi người ở đây đều biết Vân Lộ Tinh là bệnh nhân tâm thần thì cũng thể phủ nhận cô rất đẹp. Vẻ đẹp của cô không rực rỡ như ánh mặt trời mà yếu ớt tinh xảo, khiến cho người ta dù có thành kiến với cô cũng không thể không nổi lòng thương tiếc.
Cô chỉ cần hơi khép mắt cũng động vào tâm mọi người.
Giờ khắc này, tất cả đều không hẹn mà đều nhìn về phía Kỳ Phong Miên đang trầm mặc.
Trách không được... vị thiên tài y học thành danh từ thuở thiếu thời nhất vãn tình thâm[2], quyến luyến không bỏ.
[2] mối tình sâu đậm.
Rốt cuộc là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Phảng phất như nhìn được bí mật gì, bác sĩ thực sự bốn phía siết chặt bút trong tay, khẩn trương lại hưng phấn nhìn về phía Kỳ Phong Miên.
Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh, ánh mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều, không hề có cảm xúc tức giận. Anh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, ý đồ muốn đánh thức người bệnh không nghe lời.
Vân Lộ Tinh chậm rãi mở mắt, tay chống cằm nhìn Kỳ Phong Miên, đôi con ngươi trong trẻo. Cô mở miệng, thanh âm tinh tế nhu nhược: “Bác sĩ Kỳ, em không ngủ.”
Cô không đánh đã khai mà giải thích, hai mắt lại rõ ràng không để ý, suy nghĩ lại bay đi đâu không biết.
Kỳ Phong Miên đem động tác nhỏ của cô thu vào mắt, khóe miệng hơi câu, thả giọng càng thêm mềm nhẹ: “Hôm nay tâm trạng thế nào?”
Vân Lộ Tinh một bên tự hỏi sao Kỳ Phong Miên còn chưa chịu đi, một bên nói: “Vẫn ổn.” Cô trả lời cực kì chậm, âm điệu còn nhẹ, âm cuối kéo dài.
Rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của bạn gái, Kỳ Phong Miên hỏi một câu bình thường rồi kết thúc vấn đề, mang theo một đám bác sĩ thực sự rời khỏi phòng bệnh.
Anh bình tĩnh lại khiến đám người đằng sau mỗi người một biểu tình.
Lúc cửa phòng đóng lại, Vân Lộ Tinh mơ mơ màng màng nghe thấy Kỳ Phong Miên cười nói: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, lát nữa anh đón em về nhà.”
Tác giả :
Thị Cá Đả Tự Cơ