Mối Lương Duyên Trời Đánh
Chương 4: Xấu bụng
Hôm sau, Viên Nhuận Chi lái chiếc xe QQ màu xanh lá cây tươi tắn của mình đến công ty. Các đồng nghiệp trong Bộ phận Thị trường chưa có ai tới, cô bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi thu dọn tài liệu.
Hôm nay, anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết, hôm qua cũng là chiếc y hệt. Trong kí ức của cô thời còn học đại học, mỗi lần gặp mặt đều thấy anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết. Có lần cô đã lên tiếng mỉa mai: “Đúng là một người vừa đại lãn vừa bẩn thỉu, chẳng chịu giặt quần áo gì cả!”
Ai ngờ anh ta nhăn mặt lại rồi bình thản như không, đáp: “Đó là bởi vì cô không hiểu thế nào gọi là thuần khiết”.
Thuần khiết? Nếu như anh ta thuần khiết thì cô đã là thiên sứ rồi.
Cô dùng tay chọc vào phần má với ý đồ để lộ hai lúm đồng tiền ra, sau đó bước về phía Kỷ Ngôn Tắc, mỉm cười nói: “Xin chào Kỷ tổng, anh đến sớm thật”.
Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn cô, tiếp tục thu dọn nốt đống tài liệu trên bàn. Sau khi thu dọn xong, anh mới nhìn cô rồi nói: “Cô có bằng lái xe?”
Ngữ khí của Kỷ Ngôn Tắc không hề giống như đang muốn hỏi mà là một câu trần thuật.
Viên Nhuận Chi nghi hoặc nhếch mắt lên đáp: “Có!”
“Còn có một chiếc QQ nữa?”
“Đúng vậy!” Mỗi lần Kỷ Ngôn Tắc nói thêm một câu, trái tim của Viên Nhuận Chi lại quặn thắt. Tên đàn ông nham hiểm, nhỏ nhen này lại muốn làm cái gì nữa chứ? Đừng nói là bắt cô lái chiếc QQ đến công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm chứ?”
“Ồ, vậy thì đợi chút nữa, cô…”
“Kỷ tổng, anh muốn tôi lái xe của anh đến công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm hả? Cái này không thành vấn đề!” Muốn dùng xe của cô, đừng có hòng! Cho dù là chiếc QQ, cũng phải có phẩm cách của nó. Tóm lại, chiếc QQ của cô tuyệt đối không thể bị vấy bẩn bởi đống bụi bặm trong công trường đang thi công được. Dù gì bây giờ anh ta cũng đã là Tổng Giám thị trường của Tập đoàn Tang thị, kiểu gì Tang Du chẳng điều cho anh ta một chiếc xe riêng. Anh ta là cấp trên, muốn cô làm lái xe cũng được, nhưng tiền đề không phải là xe của cô.
Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Ngôn Tắc nheo lại, nhìn Viên Nhuận Chi một hồi, tỏ ra kinh ngạc: “Cô… muốn lái xe của tôi đi sao?”
“Đúng vậy!” Viên Nhuận Chi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Phí lời, không lái xe của anh, lẽ nào lái xe của tôi chắc?” Cho dù là lái chiếc QQ, cũng phải dùng nhân dân tệ mua mới có chứ?
Lái xe đến công trường, đi đi về về, cô còn phải mất thêm tiền rửa xe, nếu như không thận trọng có khi còn bị xước sơn, như vậy không đau lòng chết mới lạ. Huống hồ chi, dạo này xăng mới tăng giá, đến lúc mang hóa đơn tới, ai mà biết được vị sếp đáng yêu kia có công báo tư thù mà chấp nhận hay không.
“Cô xác định thật sự muốn lái xe của tôi đi?” Kỷ Ngôn Tắc lại nheo đôi mắt màu hổ phách của mình thêm lần nữa, ánh mắt lấp lánh, long lanh, ánh ra sự gian xảo bất thường.
“Kỷ tổng anh đừng có hiểu lầm, không phải tôi muốn lái chiếc xe riêng của anh, cả hai chúng ta đều đang vì công việc mà thôi”.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn cô lần nữa, đôi môi quyến rũ nhoẻn lên nở nụ cười tuyệt đẹp. “Được thôi, chốc nữa cô hãy lái chiếc xe “riêng” của tôi đi nhé!”
Viên Nhuận Chi gật đầu đầy sảng khoái.
Kỷ Ngôn Tắc thì vẫn giữ nguyên nụ cười xán lạn. “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô cầm theo hai chai rượu đó rồi đi theo tôi!”
Nói người đàn ông này không đẹp trai, nếu là phụ nữ thì tự dối gạt bản thân, là đàn ông thì đang đố kị. Đáng chết ở chỗ dù cười hay không thì hắn đều toát lên vẻ quyến rũ lạ thường, hắn không nên làm trong ngành nội thất này, mà nên đi làm ngưu lang ở quán bar, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám cho mà coi.
Bước ra khỏi phòng làm việc, đi vào thang máy, Viên Nhuận Chi ngoan ngoãn theo Kỷ Ngôn Tắc vào hầm gửi xe. Khi xuống đến tầng hầm thứ nhất, cô đã bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, vị trí đỗ xe hơi phải xuống một tầng nữa mới đúng, chỗ này là nơi đỗ xe không động cơ mà.
Cô bất giác mở miệng hỏi: “Kỷ tổng, có phải anh không nhớ mình đã đỗ xe ở đâu không? Nói cho tôi biển số xe, tôi tìm giúp anh”.
“Không cần đâu, tới rồi, chính là chiếc này”. Kỷ Ngôn Tắc dừng chân đứng lại.
Viên Nhuận Chi vẫn luôn muốn nhìn xem, tên Kỷ Ngôn Tắc vừa nham hiểm lại vừa biến thái này rốt cuộc lái chiếc xe thế nào, kết quả đó là một chiếc xe đạp cũ kĩ màu ghi đậm. Điều này khiến cô kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Chiếc xe “riêng” mà anh ta nói chính là chiếc xe đạp này sao? Chiếc xe đạp vừa cũ nát vừa xập xệ này hình như đã theo anh ta từ thời còn học đại học. Lúc đó, bất luận là đi đến đâu, cô cũng có thể nghe thấy các nữ sinh khác bàn luận bộ dạng đẹp trai, phong cách lại rất ngầu của anh ta khi mặc áo sơ mi trắng, đạp xe đạp.
Bao năm rồi, ngay cả giai cấp bần cùng như cô cũng đã mua được chiếc QQ, còn anh ta lúc này đã lên đến chức Tổng Giám thị trường vẫn còn dùng chiếc xe đạp từ thời ông nội để lại này sao?
Cô nhìn Kỷ Ngôn Tắc bằng ánh mắt khó tin rồi nói: “Kỷ tổng, đây chính là chiếc xe “riêng” mà anh nói sao?”
Kỷ Ngôn Tắc gật đầu, bình thản đáp: “Đúng thế!”
“Thế nhưng, đây rõ ràng là một chiếc xe đạp mà!”
“Xe đạp riêng của tôi gọi tắt là xe riêng thôi!”
“Xe đạp riêng của tôi gọi tắt là xe riêng thôi!” Viên Nhuận Chi đột nhiên muốn ói máu, ói máu theo đúng kiểu của vị nhân huynh trong bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương[1] mới đúng.
[1] Phần một của bộ phim được sản xuất vào năm 1993, nội dung của phim tập trung vào chuyện tình giữa Đường Bá Hổ (do Châu Tinh Trì thủ vai) và Thu Hương (do Củng Lợi đóng). Phần hai của phim do Lý Lực Trì làm đạo diễn với hai diễn viên chính do Huỳnh Hiểu Minh và Trương Tịnh Sơ đảm nhận. Phim được trình chiếu vào năm 2010.
“Này, cô cầm lấy chìa khóa, mau lái xe đi!” Kỷ Ngôn Tắc móc chìa khóa trong túi quần ra rồi vứt về phía Viên Nhuận Chi đứng hóa đá chết lặng.
“Đợi chút đã!” chẳng qua chỉ là một chiếc xe đạp rách nát, xem khẩu khí của hắn ta làm cứ như thể đang bảo cô lái một chiếc Ferrari xịn đời mới vậy. Trước khi “lái xe” đi, cô nhất định phải làm rõ một chuyện. “Kỷ tổng, anh đi tới đó kiểu gì?”
“Ngồi xe”.
“Ngồi xe gì cơ?”
“Cô nói xem?”
Viên Nhuận Chi vội vã xua xua tay nói: “Tôi không chở nổi anh đâu”.
Kỷ Ngôn Tắc bất giác mỉm cười, nhìn cô một hồi rồi mới nói: “Tôi cũng đâu có bảo cô phải đèo chứ, cho dù cô có chở nổi thì tôi cũng không dám ngồi”.
“Vậy thì anh muốn sao đây?” Vào lúc nhìn thấy chiếc xe đồ cổ rách nát này, Viên Nhuận Chi đã có cuộc đấu tranh tâm lí rất lâu, sau cùng đưa ra quyết định: “Kỷ tổng, hôm nay tôi đành chấp nhận hy sinh một chút, vì sự nghiệp của Bộ phận Thị trường, đi bằng chiếc xe QQ của tôi cũng được”.
Kỷ Ngôn Tắc liền xua tay trước mặt cô rồi nói: “Không được, hôm nay vị khách mà chúng ta gặp mặt chính là Giám đốc Mâu, công việc đầu tiên của anh ấy chính là làm nhân viên marketing cho hãng xe đạp này. Vậy nên, anh ấy có tình cảm đặc biệt sâu đậm với xe đạp của hãng này. Hơn nữa, đây là chiếc xe tôi đã mua của anh ấy đấy. Hôm trước, tôi đã trao đổi cùng anh ấy, sẽ tặng chiếc xe này làm kỉ niệm. Vốn dĩ, tôi định tự mình đạp chiếc xe này tới đó, nhưng thật không ngờ trợ lí Viên lại năng động, cần mẫn như vậy. Nguyên tắc làm việc xưa nay của tôi chính là tạo cơ hội cho người mới biểu hiện năng lực bản thân. Hai chai rượu này cô cầm đi, nếu như giữa đường đánh vỡ tôi sẽ hỏi tội cô. OK, nửa tiếng sau chúng ta sẽ gặp mặt ở trước cổng công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm nhé. Đến lúc đó, tôi muốn thấy người, thấy rượu, thấy xe. Hôm nay mặt trời chói chang quá, trợ lí Viên cô đi đường cẩn thận đấy. Tôi đi trước một bước đây!”
Cùng với tiếng cười sảng khoái sau cùng, Kỷ Ngôn Tắc nhanh chóng biến mất khi cánh cửa thang máy đóng lại.
ëìë
Rõ ràng đang giữa mùa hè nóng nực, tại sao cô lại cảm thấy ớn lạnh vậy chứ?
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc chìa khóa xe đạp lấp lánh trong tay, hít một hơi thật sâu, vội vã mở khóa, kéo chiếc xe ra khỏi khu vực trông giữ, vừa hay nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc ngồi trên chiếc taxi dương dương tự đắc đi trước.
Hôm nay mặt trời chói chang quá! Bà nhà nó, giữa thời tiết mùa hè này, có hôm nào không chói chang?
Đi đường cẩn thận? Bà nhà nó, đang đi xuống hoàng tuyền chắc? Lại còn đi đường cẩn thận!
Cái này liệu có bị coi là tự bê đá đập vào chân mình không? Thông minh ngược lại hại bản thân. Tại sao hắn lại có thể nói đây là chiếc xe “riêng” của mình được chứ? Chiếc xe đạp hai bánh của riêng? Thật đúng là… bà nhà nó, điên cả người…
Nhìn chiếc xe từ thời ông nội quấn tã này, Viên Nhuận Chi nghiến răng ken két, nổi giận đùng đùng.
Tên đàn ông nham hiểm này, ngay từ câu nói đầu tiên đã cố tình lừa cô chui đầu vào rọ. Hôm qua thì lừa cô uống Trúc Diệp Thanh khiến cô mất mặt, sau đó còn ủ cả miếng rèm cửa màu đỏ đầy chữ Phúc lên người cô. Hôm nay lại chơi trò xe đạp riêng, ngoài mặt thì tỏ ra thân thiện, hòa nhã, trong lòng không ngờ lại thâm độc hiểm ác như vậy, đúng là một kẻ xấu bụng nhất trần đời.
Cô chẳng qua chỉ ăn miếng trả miếng, dùng phương thức đặc biệt để trả lại hắn ta món tiền hai trăm đồng mua sách hướng dẫn hôm trước. Nếu nói cô phá vỡ buổi hẹn hò của hắn ta thì hoàn toàn là bốc phét, dựa vào nhan sắc của hắn, mất một người phụ nữ thì vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người khác xếp hàng phía sau. Hơn nữa, rõ ràng cô nhìn thấy hắn cũng chẳng hứng thú gì với cô gái đó. Đáng lẽ hắn nên cảm ơn cô mới đúng vì đã kịp thời giải cứu trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Tòa nhà Dụ Hâm ở khu vực mới thuộc phía Tây thành phố, phải đạp chiếc xe này nửa tiếng, chẳng phải là muốn làm cô chết vì lao lực sao? Vào giữa tiết trời nóng nực, ánh nắng gay gắt là thế, không mất nước thì cũng bong một lớp da mặt, thật đúng là không còn thiên lý gì nữa cả.
“Hừm! Tiện dâm tặc. Anh cứ đợi đấy cho tôi, đợi sau khi hoàn thành được dự án này, tôi nhất định sẽ đòi chia phần trăm nhiều tới khi anh phải khóc mới thôi. Hừ!” Cô cưỡi trên chiếc xe đạp bà già, đạp điên cuồng, nhanh chóng tiến về khu vực phía Tây thành phố.
Nửa tiếng đồng hồ sau, theo tiếng phanh xe đánh “két” một tiếng, Viên Nhuận Chi đã tới trước cổng vào công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm.
Kỷ Ngôn Tắc bước ra từ văn phòng công trường, tiến tới chỗ cô, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nở một nụ cười hồ ly xảo quyệt, nói: “Trợ lí Viên đích thực là con người đúng giờ, không chậm một giây một phút nào hết!”
Viên Nhuận Chi ngồi trên chiếc xe đạp, thè lưỡi thở hổn hển, không ngừng dùng tay tạo gió cho bản thân. Suýt chút nữa là cô nằm bẹp giữa đường rồi, ông mặt trời đáng chết, bà nhà nó, sao mà gay gắt thế? Tất cả mọi việc này đều do tên đàn ông nham hiểm trước mặt hại, cô nhất định phải lấy được phần trăm doanh thu, hơn nữa còn phải cầm thật nhiều, thật nhiều mới hả.
Hít một hơi thật sâu, cô xuống xe, nhìn Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười xán lạn: “Ông trời giao nhiệm vụ cho người nào đó, trước tiên phải ban cho người đó dung mạo, dáng vẻ, trí tuệ, sức mạnh để phù hợp làm việc đó. Điều bất hạnh là, ông trời lại giao trách nhiệm này cho tôi! Cho nên, Kỷ tổng, Viên Nhuận Chi này làm việc, anh cứ yên tâm đi!”
Ngoài mặt Viên Nhuận Chi hết lời nịnh nọt nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lời nguyền rủa: “Cười, cười, cười, cười cái đầu anh. Rồi có một ngày tôi nhất định sẽ đánh cho đầu anh nở hoa từng chùm từng chùm một!”
Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Ngôn Tắc chăm chăm nhìn về phía Viên Nhuận Chi một phút rồi nói: “Ừm, ông trời đối với ai cũng rất công bằng. Tuy rằng thi thoảng ông trời cũng ngủ gật, quên mất nhiều việc, thế nhưng may mà ông trời vẫn còn nhớ ban cho cô sức mạnh. Mau cho xe vào bãi gửi, Mâu tổng đang chờ chúng ta đấy!” Kỷ Ngôn Tắc xách hai chai rượu đi vào bên trong tòa nhà Dụ Hâm trước.
Viên Nhuận Chi nghiến răng ken két, đỗ xe xong, liền chạy thật nhanh theo cấp trên. Vừa bước vào tòa nhà, cơn gió mát lạnh thổi đến, khiến Viên Nhuận Chi bất giác rợn người.
Cô theo chân Kỷ Ngôn Tắc bước lên bậc thềm cao đầy bùn đất, không có lan can, ngay cả mặt đất vẫn mới chỉ đang tráng bằng lớp xi măng. Leo được ba tầng, cô bất giác đưa mắt nhìn lên phía trên, lỗ hổng giữa các bậc thang to tướng, khiến cô cảm thấy hoa mày chóng mặt. Nếu như bất cẩn đôi chút, ngã xuống dưới coi như tan xương nát thịt.
Cô bất giác nuốt nước miếng, đưa tay ấn lên phần ngực, định thần lại, nhanh chóng theo sau Kỷ Ngôn Tắc.
Đột nhiên, Kỷ Ngôn Tắc dừng lại, cả người cô đâm sầm về phía trước, kêu lên đầy hãi hùng: “Á…”
Đôi mắt mày hổ phách của anh dường như hơi đổi màu, Kỷ Ngôn Tắc quay người lại, khóe miệng bất giác co giật: “Trợ lí Viên, cô giẫm vào giày của tôi rồi!” Nói xong, anh liền chỉnh lại chiếc giày bị Viên Nhuận Chi giẫm lên.
“Ha ha, thành thật xin lỗi, Giám đốc Kỷ”. Viên Nhuận Chi cười khan vài tiếng.
Kỷ Ngôn Tắc không thèm để tâm đến cô, tiếp tục bước lên trước.
Viên Nhuận Chi nghiến răng theo sau.
Lại leo lên hai tầng nữa, đến đúng chỗ ngoặt, Viên Nhuận Chi giẫm vào một hòn đá, cả người mất trọng tâm, đổ rầm về phía trước, hai tay không biết tóm vào đâu, liền vươn ra phía trước, vừa hay tóm trúng chiếc túi đeo ngang lưng của Kỷ Ngôn Tắc.
Thân người anh lại cứng đờ lần nữa.
Viên Nhuận Chi sợ hãi nhanh chóng rút tay lại, vội vã mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, Kỷ tổng, tôi không cẩn thận giẫm vào hòn đá, trơn quá, cho nên… việc này, tôi tuyệt đối không cố ý vô lễ với anh đâu. Anh yên tâm đi, cho dù đàn ông trên toàn thế giới này có chết hết, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ có chút động lòng trước anh. Với anh, tôi chính là loại động vật khác giới an toàn nhất trên địa cầu”.
Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc lại bất giác co giật, đứng thẳng người lên rồi lạnh lùng đáp: “Cô đúng là lắm mồm quá. Cẩn thận chút, đi thì nhìn đường cho kĩ, ngã xuống dưới kia là tôi không chịu trách nhiệm đâu”. Anh nói xong, bình thản như không tiếp tục tiến về phía trước.
“Ngã xuống dưới kia thì sẽ không chịu trách nhiệm”, những lời này khiến cho toàn thân Viên Nhuận Chi run lên sợ hãi, cô nhanh chóng bước lên, đi song song cùng với Kỷ Ngôn Tắc rồi nói: “Kỷ tổng, anh nói xem có người nào đang đi bình thường tự dưng lại rơi xuống phía dưới kia không?”
Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn cô, khuôn mặt hiện rõ thái độ nhát gan sợ chết thay vì biểu hiện quyết không chịu thua kém trước đó.
Anh quay mặt lại, khẽ ho một tiếng rồi đáp bằng một chữ ngắn gọn: “Ừm”.
Viên Nhuận Chi nhanh chóng cau chặt đôi mày lại, hỏi thêm: “Chuyện này… trước kia mỗi một tòa nhà lớn hoàn thành đều có một vài người chết một cách vô duyên vô cớ, không hiểu chuyện này có thật không?”
“Ừm, nếu không cô nghĩ rằng tại sao chúng ta phải leo thang?”
“Như vậy là có nghĩa gì?”
“Hai ngày trước, có hai người công nhân lúc đi thang máy xuống, thang máy xảy ra sự cố, hai người đó chết ngạt trong đó đấy!”
“Ồ, ông trời phù hộ, đã có hai người chết rồi, vậy thì tôi chắc chắn không bị sao hết”.
Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc lại bất giác co giật một hồi, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Có những tòa lầu lớn, phải chết ba mạng người thì mới đủ được”.
Trái tim bé nhỏ của Viên Nhuận Chi lại đập thình thịch như trống dồn, cô nỗ lực nuốt nước miệng.
Lại lên ba tầng nữa, đột nhiên, một con chuột xông ngang qua chỗ Viên Nhuận Chi, tiếp theo men theo bờ tường xi măng biến mất tông mất dạng, khiến cô sợ đến mức hét toáng lên, ôm chặt lấy cánh tay của Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc dừng chân lại, quay sang nhìn cô nói: “Lại có chuyện gì nữa thế?”
“Lúc nãy có một con chuột rất to, rất to đang trèo tường”.
“Con chuột biết trèo tường có gì kì lạ lắm sao?”
“Không kì lạ, nhưng có thể trèo lên tòa lầu cao như vậy, con chuột này đích thực là quá khác người”.
Kỷ Ngôn Tắc lườm cô một cái rồi nói: “Con chuột đương nhiên là phải khác người rồi. Muốn biết tại sao nó có thể trèo cao như thế, cô phải mau bước trèo lên mà hỏi nó”.
Viên Nhuận Chi im bặt.
Lại leo thêm ba tầng nữa, Viên Nhuận Chi vịn vào tường, thè lưỡi thở hổn hển, mồ hôi như mưa, lưng sau chiếc áo phông ướt đẫm đầy mồ hôi. Trước đó, cô đã phải tốn nhiều công sức phi xe đến công trường, những tưởng rằng có thể đi thang máy lên gặp vị Mâu tổng người Sơn Tây nọ, ai mà ngờ đã leo bộ những mười một tầng mà vẫn chưa thấy Kỷ Ngôn Tắc nói là tới rồi.
Vị Mâu tổng kia không phải ở tầng trên cùng đấy chứ?
Cô cử động chiếc lưỡi khô cứng, hổn hển hỏi Kỷ Ngôn Tắc đang đứng cách mình hai mét: “Kỷ tổng, rốt cuộc phải leo bao nhiêu tầng nữa?”
Kỷ Ngôn Tắc quay đầu lại, bình thản nhìn cô rồi đáp: “Bảy mươi bảy tầng nữa!”
“Bảy mươi bảy tầng…” Vẫn còn phải leo thêm bảy mươi bảy tầng nữa mới có thể gặp được vị Mâu tổng người Sơn Tây trong truyền thuyết? Đừng nói là bảy mươi bảy tầng, chỉ cần thêm bảy tầng nữa thôi là cô có thể thăng lên thế giới cực lạc rồi.
Cô run run hít thở thật sâu, đầu óc quay cuồng, chẳng thể nào thở nổi, thân người mềm nhũn ngã xuống bậc thang.
Kỷ Ngôn Tắc nhíu chặt đôi mày lại, vội vã bước xuống, ngồi xổm trước mặt cô, dùng tay vỗ nhẹ lên bàn tay cô rồi hỏi: “Này, cô không sao đấy chứ?”
Viên Nhuận Chi ngất lịm, không có bất cứ phản ứng gì.
“Này, cô không sao đấy chứ? Tòa nhà này cả thảy có tám mươi tám tầng, vẫn còn bảy mươi bảy tầng chưa leo, có gì không đúng chứ?” Được thôi, anh thừa nhận mình đùa hơi quá, ai biết được cô lại sợ đến mức đấy, cứ hơi một tí là bất tỉnh nhân sự
Anh nhìn hai chai rượu trong tay mình, suy ngẫm xem làm cách nào mới có thể di chuyển cô lên trên.
Mỗi tay anh cầm chắc một bình rượu, sau đó một tay ôm chắc lấy phần cổ của cô, tay còn lại luồn qua phần đùi của cô, rồi bế bổng cô lên, leo nốt nửa tầng còn lại là đến nơi. Sau đó anh thở hắt ra đầy mệt nhọc: “Cô đúng là vẫn còn giữ thể diện đấy chứ, còn nửa tầng nữa là đến rồi”.
ëìë
“Đại ca đầu trâu, người ta còn đang trong thời kì xuân sắc, đừng có lôi tôi đi. Đại ca mặt ngựa, người ta gầy chẳng khác nào thanh trúc, có cho vào vạc dầu cũng không chảy ra chút mỡ nào đâu”.
Tang Du nhìn vào chiếc váy bị níu chặt, thực lòng không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, thét lớn vào mặt cô: “Viên Nhuận Chi, trợ lí Viên, em có thể thức dậy rồi đấy!”
Không phải là đầu trâu mặt ngựa sao? Chốn âm tào địa phủ sao lại nghe thấy tiếng sư tử rống của Tang sư tỷ được nhỉ? Không đúng, giọng nói này nghe ra vô cùng chân thực.
Viên Nhuận Chi lập tức mở mắt ra liền nhìn thấy Tang Du khoanh tay lại, nhìn cô bằng thái độ “Em chết chắc rồi” rồi đưa mắt nhìn xuống dưới, hai tay cô đang bất lịch sự nắm lấy chiếc váy xinh đẹp của sư tỷ.
Cô vội vã buông tay ra, ngồi bật dậy, đứng thẳng người, sau đó nở nụ cười tươi rói: “Tang… Tang tổng”.
“Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” Giọng nói của Tang Du dịu dàng mà thoải mái.
Chết toi rồi! Không ngờ sư tỷ lại nói chuyện với cô bằng giọng nói dịu dàng đến vậy, điều này khiến tim cô đập mạnh vô cùng. Cô lập tức xua tay: “À, không sao hết, không sao hết ạ”.
Đôi mắt cô lay động, lén lút nhìn xung quanh, lúc này đã ở trong phòng làm việc của Bộ phận Thị trường của công ty. Cô đưa tay lên gãi đầu, nhớ rõ ràng mình leo lên đến tầng thứ mười một, do thể lực không đủ nên ngất ra đấy, còn chuyện sau đó thế nào, cô không hề hay biết gì, còn nữa, bao gồm cả việc làm thế nào để quay về công ty.
Tang Du nhìn cô rồi bình thản đáp: “Viên Nhuận Chi, lần này em phải cảm tạ Kỷ tổng đi, là cậu ấy đã bế em từ công trường về tận công ty đấy. Hầy, vốn dĩ còn mong rằng vị Trợ lí như em có thể giúp đỡ được gì, kết quả lại trở thành gánh nặng cho người ta”.
Lời nói của Tang Du khiến Viên Nhuận Chi không thể nào tin nổi mà trợn trừng mắt: “Làm gì có chuyện đó?”
Sư tỷ đang nói đùa sao? Tên khốn kiếp đó làm sao có thể tốt bụng ôm cô về tận đây được chứ? Còn nữa, nếu như không phải vì hắn, cô cũng chẳng bị ngất. Vào ngày trời nóng bức thế này, rất dễ bị cảm nắng, tất cả đều vì hắn, bắt cô đạp xe nửa tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời chói chang, sau khi đến được tòa nhà Dụ Hâm, không cho nghỉ ngơi giây phút nào, đã lại leo thang bộ liên tục.
Mồ hôi chảy như mưa, thể lực không đủ, cô không ngất mới là chuyện lạ.
“Tại sao lại không thể? Viên Nhuận Chi, nói cho cùng thì tất cả là do sức khỏe của em quá kém, vốn phải bắt em luyện tập từ trước rồi. Lúc nào cũng lười nhác, chốc nữa tan làm, cùng chị đi luyện võ”. Tang Du nói.
“Hả? Liệu có thể không đi được không…” Vừa nhắc tới luyện võ là đầu óc Viên Nhuận Chi lại quay cuồng.
Tang Du là cao thủ karate đai đen, không những đoạt giải quán quân nhiều năm ở thành phố N lại còn đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên. Một khi Tang Du đã lên đến võ đài thì chẳng khác nào ma quỷ tái sinh.
Cô còn nhớ lúc mới vào công ty, để nịnh nọt sư tỷ, cô đã theo sát Tang Du đi học karate. Ai ngờ sau khi nhìn thấy được phương thức giáo dục không khác gì ma quỷ của sư tỷ, cô lập tức bỏ chạy mất dép, tìm ngay đến quầy lễ tân làm thủ tục hoàn tiền học phí ngay tức khắc.
Sư tỷ thật sự quá mức khủng bố, nếu như cứ bị người ta ném qua ném lại một cách vô nhân đạo như vậy, Viên Nhuận Chi cô chắc sẽ mất luôn cả tính mạng này. Nghe nói, trước đây vài ngày, sư tỷ cũng nhân cơ hội đánh cho Thẩm sư huynh một trận nên thân. Người phụ nữ hay thẹn thùng này, ngay người đàn ông của mình cũng không chịu buông tha, nếu như cô mà đi, không biết có thể được toàn thây mà ra khỏi đó không nữa?
“Em nói xem?” Giọng nói của Tang Du vang lên bên tai Viên Nhuận Chi không biết nham hiểm đến cỡ nào: “Sau này bất cứ hôm nào chị lên lớp dạy võ, em đều phải cùng đi với chị!”
Lúc này, một người có thân hình cao to, vạm vỡ bước vào trong phòng làm việc, không ai khác chính là Kỷ Ngôn Tắc. Viên Nhuận Chi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, cảm nhận thấy màu sắc này đậm hơn mọi ngày đôi chút. Cô bất giác ớn lạnh cả sống lưng, nhưng nhanh chóng hồi phục thần sắc. Cô đã hoàn toàn miễn dịch trước đôi mắt tràn đầy sức hấp dẫn này từ lâu rồi, chắc chắn không bị đắm chìm trong đó.
Cô âm thầm cằn nhằn trong lòng: Tên hung thủ hàng đầu, đừng tưởng bế tôi về đây là tôi sẽ ghi ân nhé! Chút ân huệ bé nhỏ này chẳng thể nào đổi lại hành động tội ác thâm hiểm của anh. Bây giờ lại còn liên lụy cô phải đi luyện võ cùng Tang sư tỷ, tội lại tăng thêm một bậc!
Kỷ Ngôn Tắc thu ánh mắt lại, bước tới gần chỗ Tang Du nói: “Hai ngày nữa là tiến hành đấu thầu rồi, sản phẩm mẫu phải đưa qua đó trước, ngày mai tôi sẽ cho người đưa qua bên nhà đầu tư”.
Tang Du gật gật đầu, sau đó vỗ lên vai của anh nói: “Ừm, cậu vất vả rồi. Hôm nay chắc mệt mỏi lắm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi!” Tang Du lại quay người lại nói cùng với Viên Nhuận Chi: “Em thu dọn đồ đạc đi, sau đó cùng chị đi tới võ đường!”
“Đừng mà…” Viên Nhuận Chi khẩn cầu, hãi hùng.
“Muốn chị nói thêm lần nữa sao?” Tang Du trợn mắt lườm cô một cái.
“Được ạ…”. Viên Nhuận Chi thực lòng chẳng thể nào chối từ được nữa, mặt mày nhăn nhó, đi theo Tang Du.
Đúng vào lúc hai người bước ra khỏi cửa văn phòng, Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên lên tiếng: “Tang tổng…”
Kỷ Ngôn Tắc nhìn về phía Viên Nhuận Chi sau đó mới nói: “Về vấn đề thể chất của người bên Bộ phận Thị trường, tôi nghĩ đợi sau khi đợt đấu thầu này kết thúc, lấy thời gian ba ngày sẽ tổ chức cho toàn thể các nhân viên trong Bộ phận Thị trường đi dã ngoại tập huấn, nhân tiện rèn luyện sức khỏe, hy vọng Tang tổng có thể phê chuẩn”.
Nói xong, anh lại lườm Viên Nhuận Chi một lần, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đầy nham hiểm.
Viên Nhuận Chi vừa nghe dứt câu, liền phẫn nộ trợn mắt lườm Kỷ Ngôn Tắc, đôi mày nhíu chặt lại thành một đường.
Viên Nhuận Chi chỉ hận không thể xông tới móc đôi mắt nhạt màu kèm theo nụ cười kia xuống.
Đi dã ngoại tập huấn? Giữa mùa hè nóng nực này lại còn giở trò dã ngoại tập huấn gì chứ? Tên tiện dâm tặc vừa nham hiểm vừa biến thái này rõ ràng muốn thêm dầu vào lửa mà. Hôm nay đã giầy vò cô đến mức chết đi sống lại, bây giờ lại còn nghĩ ra cái trò đáng ghét này nữa. Hừ! Cái gì mà bế cô về công ty, cô biết chắc rằng, anh ta chỉ đang vừa đấm vừa xoa mà thôi. Lần này lại muốn đả kích cô mãnh liệt hơn cả lần trước. Cô đến võ đường cùng với sư tỷ, nếu như không chịu được, cô sẽ giả chết, dù gì người bị đánh cũng không chỉ mỗi mình cô, hơn nữa cũng không bị đánh từ đầu đến chân. Nếu như đi theo tên Kỷ Ngôn Tắc này tham gia dã ngoại tập thể gì đó, chẳng nói trước được việc gì cả, chưa chắc đã toàn thây mà về nhà được. Ngang dọc gì cũng chết, cô thà đi theo sư tỷ đến võ đường còn hơn, ít nhất ở đó còn có điều hòa, có phòng ốc đàng hoàng.
Cô nắm chặt lấy Tang Du rồi nói: “Tang tổng, chị em mình nên đến võ đường sớm thôi. Muộn quá, để môn sinh của chị đợi lâu không hay lắm”.
Tang Du gật gật đầu, sau đó nói với Kỷ Ngôn Tắc: “Kỷ tổng, đề nghị này của cậu không tệ chút nào. Người của Bộ phận Thị trường đích thực là vất vả, nếu như trong lúc rèn luyện thân thể, nâng cao sức khỏe mà có thể được gần gũi với tự nhiên thì chính xác là một kiểu lao động kết hợp nghỉ ngơi. Được, tôi phê chuẩn!”
Lao động kết hợp nghỉ ngơi…
Viên Nhuận Chi suýt chút nữa là nôn ra máu, thì ra thẳm sâu trong trái tim của sư tỷ, bị giày vò đến chết giữa thiên nhiên được gọi là lao động kết hợp cùng nghỉ ngơi…
Công phu sư tử gầm của Tang Du vĩnh viễn chỉ dành riêng cho một mình Viên Nhuận Chi mà thôi. “Viên Nhuận Chi, em còn đứng ngây người ra đấy làm cái gì chứ? Không mau theo chị đi!”
Viên Nhuận Chi định thần lại, lúc này Tang Du đã bước ra khỏi phòng làm việc. Cô không quên gửi Kỷ Ngôn Tắc một cái nhìn thiếu thân thiện, sau đó nhanh bước đuổi theo Tang Du nói: “Sư tỷ, không phải sắp phải đi dã ngoại tập huấn sao? Tại sao em vẫn còn phải đến võ đường cùng chị?”
“Chị đâu có nói đi dã ngoại tập huấn thì không phải đến võ đường nữa?” Tang Du vừa nói vừa nhún vai bày tỏ vô tội.
Viên Nhuận Chi âm thầm bi phẫn trong lòng: “Thiên lý còn đâu hả cái thế giới ngập tràn bi ai này?”
ëìë
Bước ra khỏi võ đường, Viên Nhuận Chi không ngừng xoa bóp đôi vai đang đau nhói của mình. May mà tối nay chỉ bị Tang sư tỷ giày vò hơn nửa tiếng đồng hộ.
Trước đó cô lại chưa ăn cơm, cho nên sau khi vận động, chiếc bụng cô đang reo lên ầm ĩ. Cô quyết định đi dùng bữa tối tại một ngõ nhỏ cách đây khá gần.
Ở gần đó có một vũ trường rất lớn tên Kim Bích Huy Hoàng. Có một lần, Viên Nhuận Chi bị Tang Du lôi tới đó chơi trò “ba theo” (Theo ăn, theo uống, theo oẳn tù tì), sau khi theo xong, bước ra khỏi vũ trường, cô vô tình phát hiện đối diện nơi đây có một ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ này có rất nhiều những quầy quán ăn vặt, có canh chua cay, thịt nướng, sủi cảo… hơn nữa có mấy quán còn là quán ăn vặt thường xuyên được các Tạp chí ẩm thực giới thiệu.
Sau đó, do ở một mình, cô cũng lười nấu ăn nên thường lái xe tới đây, ăn từ đầu đến cuối con ngõ. Hoặc buổi tối, mỗi khi thấy buồn chán, cô lại hẹn Tằng Tử Kiều cùng tới đây thưởng thức ẩm thực.
Sau khi đỗ xong chiếc QQ bảo bối, cô mua đồ ăn từ đầu phố đến cuối phố, sau cùng dừng lại tại một quán sủi cảo, cô lên tiếng gọi: “Ông chủ, cho cháu một bát sủi cảo!”
Ông chủ vừa nhìn thấy Viên Nhuận Chi liền cười tít mắt nói: “Hôm nay lại lười nấu ăn ở nhà sao? Vẫn như mọi khi, không ăn hành, nhiều tôm khô đúng không?”
“Đương nhiên không phải là cháu lười biếng, mà là cứ mấy ngày không ăn món sủi cảo của quán này là cháu lại cảm thấy khó chịu trong người!” Viên Nhuận Chi chẳng có ưu điểm gì ngoài chiếc miệng ngọt như kẹo.
“Hôm nay miễn phí cho cháu một quả trứng gà!”
“Cảm ơn ông chủ!” Ha ha, hôm nay cô đã “kiếm” được một quả trứng, giá trị tám hào! Cô thầm tính nhẩm trong lòng.
ëìë
Chỉ một lúc sau, mấy món thịt nướng, cánh gà rán, quẩy nóng đều được mang lại. Viên Nhuận Chi cầm một xiên cánh gà rán tẩm mật ong, đưa lên mũi ngửi, quả thực là thơm ngon, cô cắn một miếng đầy mãn nguyện.
Đang đúng lúc ăn ngon miệng thì bỗng nghe thấy tiếng nữ giới thánh thót vang lên giữa bầu trời đêm tuyệt hảo: “Nick, anh đứng lại cho tôi!”
Nick?
Viên Nhuận Chi tạm ngừng “công tác” gặm cánh gà rán.
Mười năm trước, cô đặc biệt hâm mộ anh chàng Nick trong ban nhạc Backstreet Boys, cho dù cô có tiết kiệm, yêu tiền đến mức nào, mỗi lần Backstreet Boys ra album mới, cô đều mua đầy đủ. Có điều, rốt cuộc người đàn ông mà cô gái gọi tên là Nick kia là người Trung Quốc hay người ngoại quốc.
Xuất phát từ tính tò mò, cô muốn xem người đàn ông mang tên Nick kia có đẹp trai giống như thần tượng của mình hay không. Thế là cô ngước mắt lên, nhìn về phía phát ra tiếng gọi, liền nhìn thấy một thân hình cao lớn quen thuộc đang đứng cách chỗ mình vài mét đường.
Tiện dâm tặc.
Viên Nhuận Chi không ngừng chớp mắt, lại tự nhéo vào tay mình hai phát vì không dám tin vào thực tại. Có điều, đó đích thực là tiện dâm tặc.
Anh ta cũng tên là Nick?
Vậy người phụ nữ gọi anh ta là Nick, nhìn dáng vẻ cùng phải gần 50 tuổi rồi, xinh đẹp, quyến rũ, quý phái mặc trên người một bộ váy lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn. Chỉ dùng mắt thường đánh giá cũng biết được chiếc váy đó giá trị không nhỏ. Bên cạnh vị quý phu nhân này còn có một cô gái trẻ tuổi hơn, độ chừng 30 tuổi, trông cũng khá xinh xắn, trang điểm nhã nhặn, đứng dưới ánh đèn trông rất tự nhiên, nhưng khí chất lại không quý phái bằng người phụ nữ cạnh bên.
Vị quý phu nhân kia kéo lấy bàn tay của Kỷ Ngôn Tắc, không biết đang nói những gì, có điều hắn lại mím chặt môi từ đầu đến cuối, không nói tiếng nào. Một lúc sau, cô gái trẻ tuổi hơn liền lại gần trước mặt anh ta, vừa hay che khuất tầm nhìn của Viên Nhuận Chi.
Hai người ấy cùng nói điều gì đó với Kỷ Ngôn Tắc.
Viên Nhuận Chi sờ chiếc cằm của mình, ngước mắt lên nhìn vũ trường đối diện, sau đó đưa mắt nhìn vào ba người: vị quý phu nhân, cô gái xinh đẹp và Kỷ Ngôn Tắc. Trong lòng cô thầm nghĩ: Lẽ nào cô đã đoán trúng phóc, tên khốn này thật sự làm ngành đó? Tên khốn này tối nay gặp phải hai vị khách đang ghen tị lẫn nhau, nên đang cãi lộn?
ëìë
Kỷ Hữu Mai nhìn đứa con trai của mình đã trưởng thành đến mức này mà không khỏi lo lắng, mỏi mệt. Bảo nó ra nước ngoài du học, nó không chịu. Thi đỗ vào trường Đại học H của thành phố, ban đầu bà vốn cho rằng con trai mình có hứng thú với ngành nội thất, nên cũng đành mở một mắt, nhắm một mắt cho qua mọi việc. Ai ngờ sau khi tốt nghiệp đại học, con trai bà liền dọn ra khỏi nhà, chạy đi làm nhân viên nghiệp vụ, cả ngày chạy đôn chạy đáo ở công trường, nắng nôi cực nhọc khiến làn da trắng trẻo của cậu biến thành màu đen. Gọi cậu về nhà, thì toàn nửa đêm mới trở về khiến bà đến chừng tuổi này rồi vẫn còn phải thức dậy vào lúc nửa đêm chỉ vì muốn gặp mặt con trai. Bảo cậu đổi sang làm ngành khác thì lúc nào cũng im lặng phớt lờ, không phản đối cũng không nghe theo. Đợi đến khi bà nói xong, cậu mới bình thản như không, đáp lại một câu: “Mẹ nói xong chưa? Nói xong rồi, con lên lầu đi ngủ đây”.
Chuyện công việc, chỉ cần cậu thích là được, không nhắc đến cũng đành thôi. Thế nhưng con trai bà ngày một lớn, cũng chẳng thấy dắt được người phụ nữ nào về nhà. Từ nhỏ đến lớn, những cô gái thích con trai bà nhiều vô kể, nhưng cậu lại chẳng vừa lòng ai hết. Mỗi lần thấy con gái sang nhà chơi, bà đều vui mừng vô cùng, thế nhưng chưa được năm phút, đã thấy con gái người ta hoặc mặt mày tái nhợt, hoặc sầm sì tức giận bỏ đi.
Bắt cậu đi xem mặt, cậu cũng không phản đối, lần nào cũng đến buổi hẹn, nhưng lần nào cũng khiến cho người ta tức giận đến mức mắng nhiếc người giới thiệu. Lấy ngay chuyện tháng trước làm ví dụ, cô gái tên Eva gia thế tốt, tính tình ngoan ngoãn cũng tức giận bảo Sara giới thiệu cho mình một trai bao.
Trời đất quỷ thần ơi, nếu con trai bà là một trai bao thì bà đã a di đà phật, cúi đầu tạ ân rồi. Có một khoảng thời gian, bà luôn nghi ngờ khuynh hướng giới tính của con trai mình, có lần định nói rồi lại thôi, sau cùng con trai bà liền nói: “Con không hề hứng thú với đàn ông”.
Lúc nghe được những lời này, nỗi lo lắng day dứt trong lòng coi như cũng có thể tan biến, nhưng một lúc sau, con trai bà lại bổ sung thêm một câu: “Thế nhưng cũng chẳng cô gái nào có thể khiến con hứng thú cả!”
Bà chỉ biết tức giận thét lớn: “Khách hàng của mẹ anh không ai là shemale[2] cả!”
[2]Giới tính thứ ba.
Bà mở một trung tâm môi giới hôn nhân khá nổi tiếng, đã ghép đôi thành công cho không biết bao người, nhưng chẳng thể nào giải quyết được vấn đề của con trai, tấm biển kim bài quý giá của bà đã bị hủy bởi chính đứa con yêu dấu.
Kỷ Hữu Mai than dài một tiếng nói cùng Kỷ Ngôn Tắc: “A Tắc, nếu như con không thích Eva, vài ngày nữa, con gái của bác Tạ sẽ quay về từ Úc, con thu xếp thời gian đi gặp người ta đi!”
“Con không muốn đi!” Kỷ Ngôn Tắc chẳng buồn suy nghĩ, thẳng thắn từ chối.
Trước kia cho dù con trai bà không hứng thú, nhưng cũng chưa từng từ chối một cách thẳng thừng thế này.
Kỷ Hữu Mai cau chặt đôi mày nói: “A Tắc, bây giờ rốt cuộc con muốn làm cái gì? Nếu như con không muốn về nhà nữa, mẹ cũng không ép, con muốn về nhà lúc nửa đêm cũng OK, không thành vấn đề. Nhưng có một số chuyện con phải hiểu rõ, bây giờ mẹ muốn con hẹn hò yêu đương, không phải ép uổng gì con, chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Bởi vì bây giờ con còn có thể chọn lựa người thích hợp hoặc người yêu thích. Nếu như đến một ngày nào đó, để cho bố con nhúng tay vào chuyện này, con đừng mong có cơ hội chọn lựa. Đến lúc đó, cho dù con có chạy đến chân trời góc bể, ông ấy cũng nhất định bắt về được!”
Kỷ Hữu Mai hao tâm tổn lực nói một tràng, hy vọng con trai mình có thể nói ra suy nghĩ và mong muốn của bản thân. Thế nhưng đợi cả ngày trời, cậu vẫn đứng ngây ở chỗ đó, vẫn cứ tỏ vẻ chẳng thèm để tâm đến bất cứ điều gì, lúc này bà thật sự không còn biết nói gì hơn.
“Con đã có bạn gái rồi!” Kỷ Ngôn Tắc quay sang một bên.
“Cái gì cơ?” Chẳng hiểu tại sao vừa nghe thấy tin tức này, Kỷ Hữu Mai lại cảm thấy bị kích động đến mức trái tim sắp nhảy bật ra khỏi lồng ngực.
Kỷ Ngôn Tắc đưa bàn tay tuyệt đẹp, khẳng khiu chỉ về phía chiếc lều không xa rồi nói: “Đó, chính là cô gái đang ngồi gặm cánh gà kia!”
Kỷ Hữu Mai nhìn theo hướng chỉ của con trai, thấy một cô gái tóc dài miệng gặm cánh gà, đang trợn to đôi mắt ngây thơ nhìn về phía bọn họ, chiếc cánh gà vẫn còn ngậm trong miệng.
Sara im lặng đứng bên cạnh nãy giờ cũng nhanh chóng nhìn theo, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn cô gái tóc dài một cách kĩ lưỡng, sau đó bĩu môi nói: “Trông cũng bình thường thôi, đôi mắt khá to, mái tóc cũng khá dài, nhưng tóc đang ướt đẫm nước, cô ta vừa gội đầu xong, chưa chải đầu đã ra ngoài rồi sao? Còn chiếc áo phông trên người nữa, nhàu nhàu nhĩ nhĩ. Điều đáng thất vọng nhất là cô ta ngồi ăn bên vỉa hè, nhìn cái dáng vẻ gặm cánh gà kìa. Tại sao cô ta có thể vắt chân chữ ngũ kiểu kia, lại còn không ngừng rung chân nữa. Đúng là tạo nghiệt…”
Kỷ Hữu Mai nhíu chặt đôi mày, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Sara xua xua tay nói: “Xấu đẹp không quan trọng! Đầu tóc bù rù hay không, không thành vấn đề! Quần áo chỉn chu hay nhăn nheo đều được cả! Vừa ăn đồ vừa rung chân, không sao hết! Vắt chân chữ ngũ cũng chấp nhận được. Điều quan trọng nhất, cô bé là một Female[3], không phải Male[4] hoặc Shemale!”
[3] Nữ.
[4] Nam.
Trước câu nói kinh điển của người dì, Sara hoàn toàn không biết phải nói gì thêm, khóe miệng khẽ co giật rồi nói: “Thế nhưng với dáng vẻ của cô bé ấy, ông ngoại nhìn thấy liệu có bẻ gãy đùi không nhỉ?”
“Ông ngoại của cháu cũng đâu có bẻ gãy đùi của ta đâu?”
“Thế nhưng cũng phạt dì hai mươi năm trời không được bước vào nhà”.
Kỷ Hữu Mai nhíu chặt mày nói: “Sara, cháu có muốn nếm thử mùi vì của việc hai mươi năm trời không dược bước vào nhà không?”
“Cháu thấy mình không nên theo xu hướng này”.
Đúng lúc Viên Nhuận Chi đang nghĩ xem Kỷ Ngôn Tắc dùng cách gì để thu dọn chiến trường, chẳng ngờ được anh ta lại vô duyên vô cớ đưa tay lên chỉ về phía cô, khóe miệng còn nhoẻn một nụ cười nham hiểm, gian xảo nữa. Chiếc chuông cảnh báo trong lòng reo lên không dứt, cô từng nghe người khác nói rằng, lúc đi làm trai bao, để làm khách hàng hài lòng, nhiều người cũng chuyển sang làm tú ông, tú bà.
Quả nhiên, người phụ nữ tuổi tác khá lớn đứng cạnh bên anh ta cũng nhìn cô nở một nụ cười ám muội. Khốn kiếp, tên trai bao đáng nguyền rủa này nếu như còn dám chỉ tay về phía cô lần nữa, cô nhất định sẽ dùng chiếc cánh gà trong tay chọc thủng họng hắn.
“Ô, hình như con bé thẹn thùng, xấu hổ rồi!” Kỷ Hữu Mai nói.
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng cười nói: “Những người bình thường kiểu gì cũng sợ chết khiếp trước đôi mắt thèm khát như thể ba ngày chưa ăn cơm của mẹ”.
Kỷ Hữu Mai quay sang lườm rồi đánh con trai một cái: “A, cái thằng tiểu tử đáng chết này, có bạn gái rồi cũng chẳng nói với mẹ một tiếng, hại người làm mẹ này ngày ngày đều cảm thấy lo sợ, hãi hùng vì anh”.
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt nhìn mẹ rồi nói: “Kỷ tiểu thư, nếu như tiểu thư ăn no không có việc gì làm thì cứ quay về nhà ngủ cho sướng thân có được không?”
“Ồ, ồ mẹ hiểu rồi. Hai đứa cứ đi hẹn hò riêng tư đi, mẹ sẽ không làm phiền nữa. Nhớ là hôm nào rảnh hãy đưa con bé về để cả nhà làm quen nhé!” Kỷ Hữu Mai quay sang nhìn Sara nhướng mày lên rồi nói: “Chúng ta về nhà trước thôi, về nhà rồi nói!” Nói xong, bà liền kéo Sara bước vào xe đi mất.
Tận mắt thấy mẹ với chị họ rời đi, phải một lúc lâu sau, Kỷ Ngôn Tắc mới đi về phía quán ăn lề đường kia.
Viên Nhuận Chi cảm nhận được sau lưng có một bóng đen ập tới, che khuất cả ánh đèn, cô vội vã ăn hết bát sủi cảo rồi đứng bật dậy thét lớn: “Ông chủ, tính tiền cho cháu!”
Kỷ Ngôn Tắc âm thầm ngồi xuống vị trí cạnh bên cô, thuận tay lấy một chiếc cánh gà trong đĩa rồi gặm.
Ông chủ đi tới nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi gặm cánh gà liền nhìn Viên Nhuận Chi mỉm cười tươi tắn. “Bạn trai của cháu đã ăn xong đâu”.
Bạn trai của cháu?
Quỷ quái, cô làm gì có bạn trai bạn chiếc gì chứ?
Viên Nhuận Chi chẳng hiểu điều gì, liền nhìn theo hướng ông chủ thấy Kỷ Ngôn Tắc đang gặm chiếc cánh gà cuối cùng còn sót lại. Cô vội vã thét lên: “Này, này, cái tên tiện tiện tiện… ai cho phép anh ăn cánh gà của tôi hả?”
Kỷ Ngôn Tắc chẳng buồn để tâm đến câu hỏi của cô.
Nhìn thấy chiếc cánh gà sắp bốc hơi không còn chút tung tích, Viên Nhuận Chi chẳng buồn để tâm mọi chuyện, đưa tay về phía miệng của Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc khẽ ngả người về phía sau, tránh né bàn tay của Viên Nhuận Chi. Anh gặm một miếng trên chiếc cánh gà, sau đó đưa đến trước mặt Viên Nhuận Chi hỏi: “Cô cần sao?”
Lúc nãy Viên Nhuận Chi dùng sức hơi quá, suýt chút nữa thì đổ cả người lên thân anh, khó khăn lắm mới giữ vững được thăng bằng nhưng lại thấy chiếc cánh gà bị gặm đang gần ngay trước mắt mình.
Tuy rằng cánh gà có mùi hương quyến rũ nhưng đã không còn là chiếc cánh nguyên lành như trước nữa.
Cần cái đầu hắn ta! Tại sao tên khốn này lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này chứ? Cánh gà đã cắn một miếng lớn rồi vẫn còn mặt mũi hỏi cô có cần nữa không? Ai thèm thứ mà anh ta đã ăn rồi chứ?
Một chiếc cánh gà ba đồng, vừa chớp nhoáng hắn đã ăn hết ba đồng tiền của cô rồi, ngay cả tám hào khó khăn lắm mới kiếm được cũng biến mất theo.
Cô lườm anh ta bằng đôi mắt căm hờn, nắm chặt bàn tay lại, cố gắng khiến cho tâm trạng mình trở lại trạng thái bình ổn nhất. Cô nghiến răng ken két, nở nụ cười mà bản thân cho rằng khá OK, nói với anh ta: “Kỷ tổng, người ta vẫn nói, anh em ruột rà cũng phải sòng phẳng, cho nên…”
Viên Nhuận Chi vẫn còn chưa nói hết lời thì Kỷ Ngôn Tắc đã ngắt lời: “Tôi không nhớ mình có một thằng em trai nào cả”.
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, ai thèm quan tâm mẹ anh sinh mấy người con trai, thứ cô cần lúc này là tiền, tiền tiền tiền. Có tiền mới là vương giả. Cho nên cô liền đưa tay về phía Kỷ Ngôn Tắc nói: “Kỷ tổng, phiền anh trả cho tôi ba đồng”.
Kỷ Ngôn Tắc đang ngon lành thưởng thức chiếc cánh gà, ngước mắt lên nhìn cô nói: “Ba đồng nào chứ?”
“Một chiếc cánh gà có giá ba đồng, anh ăn một chiếc cánh gà của tôi thì chính là ăn mất của tôi ba đồng!”
“Ồ, vậy thì cứ trừ dần vào khoản tám trăm đồng kia đi!” Kỷ Ngôn Tắc đáp lại một câu ngọt ngào, sau đó còn gọi: “Ông chủ, cho cháu thêm một bát sủi cảo nữa, tính luôn vào bát sủi cảo cô này gọi khi nãy”.
“Tám trăm đồng? Tám trăm đồng nào hả?” Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, cô thiếu nợ tên khốn này tám trăm đồng lúc nào chứ?
Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tắc đứng bật dậy, thân hình cao to, vạm vỡ áp sát trước mặt, khiến cô phải ngước đầu lên nhìn.
Đỉnh chiếc lều có treo một bóng đèn điện, dưới ánh đèn vàng, Viên Nhuận Chi nhận thấy đôi mắt màu hổ phách của anh ta đậm hơn mọi khi, trong lòng lại réo lên hồi chuông cảnh báo. Mỗi lần đôi mắt chết tiệt của anh ta đậm màu hơn, thì đồng nghĩa với việc tên đáng chết này sẽ có động cơ không tốt.
Kỷ Ngôn Tắc hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào khuôn mặt của Viên Nhuận Chi. Khuôn mặt cô càng ngày càng nóng hơn, chỉ cảm thấy khó thở, đối diện với anh ta ở khoảng cách gần thế này cô thấy căng thẳng.
Khuôn mặt anh càng ngày càng tiến gần đến cô, Viên Nhuận Chi bất giác lùi lại phía sau, lắp ba lắp bắp: “Thiếu… thiếu nợ thì phải trả nợ, đây… đây là điều quá đỗi bình thường. Anh đừng có nghĩ rằng… nghĩ rằng anh cao hơn tôi, chức… chức vị cao hơn tôi, thì tôi… tôi sẽ sợ anh, như thế thì anh… anh sẽ không phải trả nữa. Tôi phải nói cho anh biết, tính khí của tôi rất ngang ngạnh, tuyệt đối không chịu thua trước anh đâu!” Cô vừa nói vừa mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn bên má.
Kỷ Ngôn Tắc hoàn toàn không coi những lời nói của cô ra gì, thân người lại nghiêng về trước một chút nữa, đúng lúc khuôn mặt sắp sửa chạm vào mặt cô thì vội vã quay sang, đôi môi thì thầm bên tai cô: “Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, tôi chỉ muốn nói một chuyện cùng với cô thôi”.
Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ra, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà phải ghé sát đến thế, lại còn thì thì thầm thầm bên tai nữa. Anh bị bệnh à?”
“Cô thật sự muốn tôi nói lớn tiếng chuyện này giữa đám đông sao?” Kỷ Ngôn Tắc kéo rộng khoảng cách giữa hai người, bên khóe miệng lại thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười.
“Làm cái gì chứ? Tôi đây cây ngay không sợ chết đứng, không bao giờ làm chuyện không dám cho người ta biết cả!” Viên Nhuận Chi lại tiếp tục ưỡn ngực về phía trước.
Kỷ Ngôn Tắc liếc nhìn qua phần ngực của cô, sau đó dùng giọng nói vừa phải mà những người xung quanh có thể nghe thấy được nói: “Viên Nhuận Chi, lúc nãy tôi muốn nói là, khóa quần của cô bị tụt xuống rồi kìa!”
Bỗng nhiên, tất cả mọi âm thanh tạp loạn xung quanh đều tan biến hết, không gian trở nên im lặng lạ thường. Một giây sau, trong chiếc lều đó vang lên đủ các thể loại điệu cười, vô cùng náo nhiệt.
Khuôn mặt của Viên Nhuận Chi lúc này đỏ như tôm luộc, trong ngoài đều đỏ lòm, cô cúi đầu xuống, vội vã ngồi xuống ghế không nói một lời nào, hai tay liền sờ đến khóa của chiếc quần. Chết mất thôi, lúc nãy khi đi vệ sinh xong, cô rõ ràng đã kéo khóa rồi mà, tại sao giờ nó lại tụt xuống được nhỉ?
Cô ảo não mím chặt môi, mặt mày ửng đỏ, kéo khóa quần lên, sau đó quay người lại, mặt đối mặt cùng Kỷ Ngôn Tắc.
Đang định lên tiếng thì ông chủ quán liền bê thêm một bát sủi cảo đến, nhìn cô rồi mỉm cười đầy ám muội: “Cháu cãi nhau với bạn trai à? Ăn xong bát sủi cảo này của tôi đảm bảo hai người sẽ làm lành nhanh thôi!”
Viên Nhuận Chi vội vã thanh minh: “Ai nói anh ta là bạn trai của cháu?”
Ông chủ lại mỉm cười nói: “y da, câu nói của cháu chẳng khác lời nói của người bạn đời tôi năm nào. Mỗi lần cãi nhau, bị người khác nhìn thấy, bà ấy đều nói thế cả!”
Đây ứng với câu càng giải thích lại càng bị hiểu lầm, Viên Nhuận Chi đành phải nghiệm miệng lại, quay mặt sang, thì thầm trách móc Kỷ Ngôn Tắc: “Tại sao anh lại nhìn vào phía dưới của tôi hả? Anh không thể nào nói nhỏ tiếng hơn được hay sao? Lại còn nói bô bô trước mặt bao nhiêu người thế chứ?”
“Là cô bảo tôi nói lớn tiếng thì tôi mới nói chứ? Không phải tôi nhìn phần dưới của cô, mà là cái đầu heo của cô lắc lắc đến mức tôi hoa mày chóng mặt thôi”. Kỷ Ngôn Tắc vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống dưới.
Trước tiên, Viên Nhuận Chi lặng người đi, sau đó liền ngẫm nghĩ thâm ý của hai từ “đầu heo”, thẹn thùng đến mức khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác nào bị vấy máu chó. Cô nhanh chóng đưa tay chặn miệng Kỷ Ngôn Tắc rồi thì thầm nói: “Anh im miệng đi!”
Đôi hàng mi dài, rậm của Kỷ Ngôn Tắc khẽ rung rung, rồi nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ.
Viên Nhuận Chi nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh, tim đập loạn xạ, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao. Đột nhiên nhớ ra cả miệng tên khốn này đang dính toàn mỡ, cô liền vội thu tay lại, lấy một tờ giấy ăn lau sạch đi, sau đó mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Kỷ tổng, tôi kính anh là Tổng Giám thị trường, là cấp trên của tôi, liên quan đến việc khóa quần của tôi, cảm kích vô cùng, có điều anh vẫn phải trả ba đồng cho tôi. Hai chúng ta coi như không ai nợ ai cả”. Cô thầm nghĩ trong lòng: Coi như ra đường xéo phải bãi phân chó, bây giờ điều quan trọng nhất là phải đòi lại được tiền, đòi được tiền, cô sẽ biến mất nhanh chóng.
“Không phải tôi đã nói cứ trừ vào tám trăm đồng kia đi còn gì?”
“Tám trăm đồng nào hả? Tôi thiếu anh tám trăm đồng hồi nào?” Giọng nói của Viên Nhuận Chi cao vút lên. Cô rất hiếm khi hỏi vay người khác, bởi vì cô có một tật xấu, nếu như mượn tiền của ai, cô đều dằn dứ một thời gian dài mới chịu trả. Để giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình, cô từng hạ quyết tâm, ngăn cản thói quen xấu đó xảy ra, đó chính là không vay mượn tiền bạc của người khác.
“Bella Napoli”
“Bella Napoli?”
Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày lại, bắt đầu nhớ lại sự việc xảy ra một tháng trước tại nhà hàng mỳ Ý Bella Napoli, vừa nhớ cô vừa thầm thì: “Đi ăn cùng với Tiểu Kiều, sau đó gặp phải Dương Vỹ, sau đó đập đĩa đã đời, sau đó chạy đến nhà vệ sinh, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh, sau đó…” Lúc này, cô mới sực nhớ mọi chuyện.
“Tám trăm đồng”. Kỷ Ngôn Tắc vừa ăn sủi cảo, vừa bình thản như không nói ra ba chữ này.
Viên Nhuận Chi mở to mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt: “Họ Kỷ kia, người ta thường nói nam tử hán đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Tại sao anh lại nhỏ nhen thế hả? Tôi đã quên chuyện xảy ra ngày hôm ấy từ lâu rồi. Hơn nữa, lần đó tôi đã lấy đức báo oán giúp đỡ anh, đáng lẽ phải cảm ơn tôi ấy chứ, bây giờ anh lại còn lấy việc công trả thù riêng nữa”.
Cô chuyển sang Bộ phận Thị trường mới có hơn một ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện bi thảm. Điều này cho thấy rõ tên đàn ông này nhỏ nhen hơn bất cứ tiểu nhân nào trên đời này, hắn không quên sự việc xảy ra trong nhà hàng mỳ Ý hôm đó, nên giờ lấy việc công trả thù riêng.
Hôm nay đúng là đen đủi tận mạng nên mới gặp hắn ở đây.
Hừ, dì cô vẫn luôn nói rằng, cả người cô chẳng có thứ gì dầy ngoài khuôn mặt, cho dù khóa quần chưa kéo thì đã sao chứ? Kéo lại không phải xong rồi sao?
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt nhìn cô, đáp lại đầy bình thản: “Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi, ai có thời gian rảnh mà chơi trò lấy việc công báo thù riêng với cô?”
“Bây giờ không phải anh đang lấy việc công trả thù riêng sao? Tại sao rượu gì anh không tặng lại nhất quyết phải tặng Trúc Diệp Thanh? Nhất định trước đó anh đã tìm hiểu trước biết được tôi không uống được Trúc Diệp Thanh, rồi nhất quyết bắt tôi phải thử bằng được. Sau đó lại còn lấy tấm rèm gán nợ ủ lên người tôi, anh cho rằng tôi không biết ý đồ xấu xa của anh sao? Chỉ có người chết mới bị bọc theo cách ấy, anh định nguyền rủa tôi chết sớm hả? Chuyện sáng này lại càng đáng hận hơn, tôi là một cô gái, anh đường đường một nam nhi thế mà lại mặt dầy bắt tôi đạp xe đạp hơn nửa tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời chói chang. Rõ ràng còn nửa tầng nữa là tới, tại sao anh lại hù tôi, nói vẫn còn bảy mươi bảy tầng nữa chưa leo? Còn nữa, lúc nãy, anh kéo hai người phụ nữ lớn tuổi chỉ trỏ về phía tôi làm gì hả? Định làm tú ông kéo khách? Còn nữa, còn nữa, không có chuyện gì anh nhìn chằm chằm vào quần tôi làm gì? Anh đừng tưởng rằng bây giờ thành cấp trên của tôi là chuyện gì cũng có thể làm theo ý thích được, tôi vẫn có thể tố cáo anh tội sàm sỡ!” Viên Nhuận Chi càng nói càng thêm kích động, đưa tay chỉ lên mặt của Kỷ Ngôn Tắc, thiếu chút nữa là chọc phải chiếc mũi của anh. “Ăn của tôi ba đồng, mau trả lại đây!”
Kỷ Ngôn Tắc nhướng mày lên, dùng đôi đũa gạt bàn tay của cô sang một bên rồi nói: “Trợ lí Viên, cô thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi. Nếu như đổi lại là người khác, những việc này chắc sẽ không xảy ra đâu, chỉ có thể trách cô không thể nào lãnh hội được những ẩn ý sâu xa, kì diệu trong lời nói của tôi mà thôi!”
Sâu xa, kì diệu? Kì diệu cái đầu anh!
Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy hắn là máu huyết toàn thân cô lại ngùn ngụt dâng trào.
“Tôi không biết sâu xa kì diệu đến mức nào, bây giờ tôi chỉ biết anh đã ăn mất chiếc cánh gà c
Hôm nay, anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết, hôm qua cũng là chiếc y hệt. Trong kí ức của cô thời còn học đại học, mỗi lần gặp mặt đều thấy anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết. Có lần cô đã lên tiếng mỉa mai: “Đúng là một người vừa đại lãn vừa bẩn thỉu, chẳng chịu giặt quần áo gì cả!”
Ai ngờ anh ta nhăn mặt lại rồi bình thản như không, đáp: “Đó là bởi vì cô không hiểu thế nào gọi là thuần khiết”.
Thuần khiết? Nếu như anh ta thuần khiết thì cô đã là thiên sứ rồi.
Cô dùng tay chọc vào phần má với ý đồ để lộ hai lúm đồng tiền ra, sau đó bước về phía Kỷ Ngôn Tắc, mỉm cười nói: “Xin chào Kỷ tổng, anh đến sớm thật”.
Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn cô, tiếp tục thu dọn nốt đống tài liệu trên bàn. Sau khi thu dọn xong, anh mới nhìn cô rồi nói: “Cô có bằng lái xe?”
Ngữ khí của Kỷ Ngôn Tắc không hề giống như đang muốn hỏi mà là một câu trần thuật.
Viên Nhuận Chi nghi hoặc nhếch mắt lên đáp: “Có!”
“Còn có một chiếc QQ nữa?”
“Đúng vậy!” Mỗi lần Kỷ Ngôn Tắc nói thêm một câu, trái tim của Viên Nhuận Chi lại quặn thắt. Tên đàn ông nham hiểm, nhỏ nhen này lại muốn làm cái gì nữa chứ? Đừng nói là bắt cô lái chiếc QQ đến công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm chứ?”
“Ồ, vậy thì đợi chút nữa, cô…”
“Kỷ tổng, anh muốn tôi lái xe của anh đến công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm hả? Cái này không thành vấn đề!” Muốn dùng xe của cô, đừng có hòng! Cho dù là chiếc QQ, cũng phải có phẩm cách của nó. Tóm lại, chiếc QQ của cô tuyệt đối không thể bị vấy bẩn bởi đống bụi bặm trong công trường đang thi công được. Dù gì bây giờ anh ta cũng đã là Tổng Giám thị trường của Tập đoàn Tang thị, kiểu gì Tang Du chẳng điều cho anh ta một chiếc xe riêng. Anh ta là cấp trên, muốn cô làm lái xe cũng được, nhưng tiền đề không phải là xe của cô.
Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Ngôn Tắc nheo lại, nhìn Viên Nhuận Chi một hồi, tỏ ra kinh ngạc: “Cô… muốn lái xe của tôi đi sao?”
“Đúng vậy!” Viên Nhuận Chi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Phí lời, không lái xe của anh, lẽ nào lái xe của tôi chắc?” Cho dù là lái chiếc QQ, cũng phải dùng nhân dân tệ mua mới có chứ?
Lái xe đến công trường, đi đi về về, cô còn phải mất thêm tiền rửa xe, nếu như không thận trọng có khi còn bị xước sơn, như vậy không đau lòng chết mới lạ. Huống hồ chi, dạo này xăng mới tăng giá, đến lúc mang hóa đơn tới, ai mà biết được vị sếp đáng yêu kia có công báo tư thù mà chấp nhận hay không.
“Cô xác định thật sự muốn lái xe của tôi đi?” Kỷ Ngôn Tắc lại nheo đôi mắt màu hổ phách của mình thêm lần nữa, ánh mắt lấp lánh, long lanh, ánh ra sự gian xảo bất thường.
“Kỷ tổng anh đừng có hiểu lầm, không phải tôi muốn lái chiếc xe riêng của anh, cả hai chúng ta đều đang vì công việc mà thôi”.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn cô lần nữa, đôi môi quyến rũ nhoẻn lên nở nụ cười tuyệt đẹp. “Được thôi, chốc nữa cô hãy lái chiếc xe “riêng” của tôi đi nhé!”
Viên Nhuận Chi gật đầu đầy sảng khoái.
Kỷ Ngôn Tắc thì vẫn giữ nguyên nụ cười xán lạn. “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô cầm theo hai chai rượu đó rồi đi theo tôi!”
Nói người đàn ông này không đẹp trai, nếu là phụ nữ thì tự dối gạt bản thân, là đàn ông thì đang đố kị. Đáng chết ở chỗ dù cười hay không thì hắn đều toát lên vẻ quyến rũ lạ thường, hắn không nên làm trong ngành nội thất này, mà nên đi làm ngưu lang ở quán bar, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám cho mà coi.
Bước ra khỏi phòng làm việc, đi vào thang máy, Viên Nhuận Chi ngoan ngoãn theo Kỷ Ngôn Tắc vào hầm gửi xe. Khi xuống đến tầng hầm thứ nhất, cô đã bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, vị trí đỗ xe hơi phải xuống một tầng nữa mới đúng, chỗ này là nơi đỗ xe không động cơ mà.
Cô bất giác mở miệng hỏi: “Kỷ tổng, có phải anh không nhớ mình đã đỗ xe ở đâu không? Nói cho tôi biển số xe, tôi tìm giúp anh”.
“Không cần đâu, tới rồi, chính là chiếc này”. Kỷ Ngôn Tắc dừng chân đứng lại.
Viên Nhuận Chi vẫn luôn muốn nhìn xem, tên Kỷ Ngôn Tắc vừa nham hiểm lại vừa biến thái này rốt cuộc lái chiếc xe thế nào, kết quả đó là một chiếc xe đạp cũ kĩ màu ghi đậm. Điều này khiến cô kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Chiếc xe “riêng” mà anh ta nói chính là chiếc xe đạp này sao? Chiếc xe đạp vừa cũ nát vừa xập xệ này hình như đã theo anh ta từ thời còn học đại học. Lúc đó, bất luận là đi đến đâu, cô cũng có thể nghe thấy các nữ sinh khác bàn luận bộ dạng đẹp trai, phong cách lại rất ngầu của anh ta khi mặc áo sơ mi trắng, đạp xe đạp.
Bao năm rồi, ngay cả giai cấp bần cùng như cô cũng đã mua được chiếc QQ, còn anh ta lúc này đã lên đến chức Tổng Giám thị trường vẫn còn dùng chiếc xe đạp từ thời ông nội để lại này sao?
Cô nhìn Kỷ Ngôn Tắc bằng ánh mắt khó tin rồi nói: “Kỷ tổng, đây chính là chiếc xe “riêng” mà anh nói sao?”
Kỷ Ngôn Tắc gật đầu, bình thản đáp: “Đúng thế!”
“Thế nhưng, đây rõ ràng là một chiếc xe đạp mà!”
“Xe đạp riêng của tôi gọi tắt là xe riêng thôi!”
“Xe đạp riêng của tôi gọi tắt là xe riêng thôi!” Viên Nhuận Chi đột nhiên muốn ói máu, ói máu theo đúng kiểu của vị nhân huynh trong bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương[1] mới đúng.
[1] Phần một của bộ phim được sản xuất vào năm 1993, nội dung của phim tập trung vào chuyện tình giữa Đường Bá Hổ (do Châu Tinh Trì thủ vai) và Thu Hương (do Củng Lợi đóng). Phần hai của phim do Lý Lực Trì làm đạo diễn với hai diễn viên chính do Huỳnh Hiểu Minh và Trương Tịnh Sơ đảm nhận. Phim được trình chiếu vào năm 2010.
“Này, cô cầm lấy chìa khóa, mau lái xe đi!” Kỷ Ngôn Tắc móc chìa khóa trong túi quần ra rồi vứt về phía Viên Nhuận Chi đứng hóa đá chết lặng.
“Đợi chút đã!” chẳng qua chỉ là một chiếc xe đạp rách nát, xem khẩu khí của hắn ta làm cứ như thể đang bảo cô lái một chiếc Ferrari xịn đời mới vậy. Trước khi “lái xe” đi, cô nhất định phải làm rõ một chuyện. “Kỷ tổng, anh đi tới đó kiểu gì?”
“Ngồi xe”.
“Ngồi xe gì cơ?”
“Cô nói xem?”
Viên Nhuận Chi vội vã xua xua tay nói: “Tôi không chở nổi anh đâu”.
Kỷ Ngôn Tắc bất giác mỉm cười, nhìn cô một hồi rồi mới nói: “Tôi cũng đâu có bảo cô phải đèo chứ, cho dù cô có chở nổi thì tôi cũng không dám ngồi”.
“Vậy thì anh muốn sao đây?” Vào lúc nhìn thấy chiếc xe đồ cổ rách nát này, Viên Nhuận Chi đã có cuộc đấu tranh tâm lí rất lâu, sau cùng đưa ra quyết định: “Kỷ tổng, hôm nay tôi đành chấp nhận hy sinh một chút, vì sự nghiệp của Bộ phận Thị trường, đi bằng chiếc xe QQ của tôi cũng được”.
Kỷ Ngôn Tắc liền xua tay trước mặt cô rồi nói: “Không được, hôm nay vị khách mà chúng ta gặp mặt chính là Giám đốc Mâu, công việc đầu tiên của anh ấy chính là làm nhân viên marketing cho hãng xe đạp này. Vậy nên, anh ấy có tình cảm đặc biệt sâu đậm với xe đạp của hãng này. Hơn nữa, đây là chiếc xe tôi đã mua của anh ấy đấy. Hôm trước, tôi đã trao đổi cùng anh ấy, sẽ tặng chiếc xe này làm kỉ niệm. Vốn dĩ, tôi định tự mình đạp chiếc xe này tới đó, nhưng thật không ngờ trợ lí Viên lại năng động, cần mẫn như vậy. Nguyên tắc làm việc xưa nay của tôi chính là tạo cơ hội cho người mới biểu hiện năng lực bản thân. Hai chai rượu này cô cầm đi, nếu như giữa đường đánh vỡ tôi sẽ hỏi tội cô. OK, nửa tiếng sau chúng ta sẽ gặp mặt ở trước cổng công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm nhé. Đến lúc đó, tôi muốn thấy người, thấy rượu, thấy xe. Hôm nay mặt trời chói chang quá, trợ lí Viên cô đi đường cẩn thận đấy. Tôi đi trước một bước đây!”
Cùng với tiếng cười sảng khoái sau cùng, Kỷ Ngôn Tắc nhanh chóng biến mất khi cánh cửa thang máy đóng lại.
ëìë
Rõ ràng đang giữa mùa hè nóng nực, tại sao cô lại cảm thấy ớn lạnh vậy chứ?
Viên Nhuận Chi nhìn chiếc chìa khóa xe đạp lấp lánh trong tay, hít một hơi thật sâu, vội vã mở khóa, kéo chiếc xe ra khỏi khu vực trông giữ, vừa hay nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc ngồi trên chiếc taxi dương dương tự đắc đi trước.
Hôm nay mặt trời chói chang quá! Bà nhà nó, giữa thời tiết mùa hè này, có hôm nào không chói chang?
Đi đường cẩn thận? Bà nhà nó, đang đi xuống hoàng tuyền chắc? Lại còn đi đường cẩn thận!
Cái này liệu có bị coi là tự bê đá đập vào chân mình không? Thông minh ngược lại hại bản thân. Tại sao hắn lại có thể nói đây là chiếc xe “riêng” của mình được chứ? Chiếc xe đạp hai bánh của riêng? Thật đúng là… bà nhà nó, điên cả người…
Nhìn chiếc xe từ thời ông nội quấn tã này, Viên Nhuận Chi nghiến răng ken két, nổi giận đùng đùng.
Tên đàn ông nham hiểm này, ngay từ câu nói đầu tiên đã cố tình lừa cô chui đầu vào rọ. Hôm qua thì lừa cô uống Trúc Diệp Thanh khiến cô mất mặt, sau đó còn ủ cả miếng rèm cửa màu đỏ đầy chữ Phúc lên người cô. Hôm nay lại chơi trò xe đạp riêng, ngoài mặt thì tỏ ra thân thiện, hòa nhã, trong lòng không ngờ lại thâm độc hiểm ác như vậy, đúng là một kẻ xấu bụng nhất trần đời.
Cô chẳng qua chỉ ăn miếng trả miếng, dùng phương thức đặc biệt để trả lại hắn ta món tiền hai trăm đồng mua sách hướng dẫn hôm trước. Nếu nói cô phá vỡ buổi hẹn hò của hắn ta thì hoàn toàn là bốc phét, dựa vào nhan sắc của hắn, mất một người phụ nữ thì vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người khác xếp hàng phía sau. Hơn nữa, rõ ràng cô nhìn thấy hắn cũng chẳng hứng thú gì với cô gái đó. Đáng lẽ hắn nên cảm ơn cô mới đúng vì đã kịp thời giải cứu trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Tòa nhà Dụ Hâm ở khu vực mới thuộc phía Tây thành phố, phải đạp chiếc xe này nửa tiếng, chẳng phải là muốn làm cô chết vì lao lực sao? Vào giữa tiết trời nóng nực, ánh nắng gay gắt là thế, không mất nước thì cũng bong một lớp da mặt, thật đúng là không còn thiên lý gì nữa cả.
“Hừm! Tiện dâm tặc. Anh cứ đợi đấy cho tôi, đợi sau khi hoàn thành được dự án này, tôi nhất định sẽ đòi chia phần trăm nhiều tới khi anh phải khóc mới thôi. Hừ!” Cô cưỡi trên chiếc xe đạp bà già, đạp điên cuồng, nhanh chóng tiến về khu vực phía Tây thành phố.
Nửa tiếng đồng hồ sau, theo tiếng phanh xe đánh “két” một tiếng, Viên Nhuận Chi đã tới trước cổng vào công trường thi công tòa nhà Dụ Hâm.
Kỷ Ngôn Tắc bước ra từ văn phòng công trường, tiến tới chỗ cô, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nở một nụ cười hồ ly xảo quyệt, nói: “Trợ lí Viên đích thực là con người đúng giờ, không chậm một giây một phút nào hết!”
Viên Nhuận Chi ngồi trên chiếc xe đạp, thè lưỡi thở hổn hển, không ngừng dùng tay tạo gió cho bản thân. Suýt chút nữa là cô nằm bẹp giữa đường rồi, ông mặt trời đáng chết, bà nhà nó, sao mà gay gắt thế? Tất cả mọi việc này đều do tên đàn ông nham hiểm trước mặt hại, cô nhất định phải lấy được phần trăm doanh thu, hơn nữa còn phải cầm thật nhiều, thật nhiều mới hả.
Hít một hơi thật sâu, cô xuống xe, nhìn Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười xán lạn: “Ông trời giao nhiệm vụ cho người nào đó, trước tiên phải ban cho người đó dung mạo, dáng vẻ, trí tuệ, sức mạnh để phù hợp làm việc đó. Điều bất hạnh là, ông trời lại giao trách nhiệm này cho tôi! Cho nên, Kỷ tổng, Viên Nhuận Chi này làm việc, anh cứ yên tâm đi!”
Ngoài mặt Viên Nhuận Chi hết lời nịnh nọt nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lời nguyền rủa: “Cười, cười, cười, cười cái đầu anh. Rồi có một ngày tôi nhất định sẽ đánh cho đầu anh nở hoa từng chùm từng chùm một!”
Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Ngôn Tắc chăm chăm nhìn về phía Viên Nhuận Chi một phút rồi nói: “Ừm, ông trời đối với ai cũng rất công bằng. Tuy rằng thi thoảng ông trời cũng ngủ gật, quên mất nhiều việc, thế nhưng may mà ông trời vẫn còn nhớ ban cho cô sức mạnh. Mau cho xe vào bãi gửi, Mâu tổng đang chờ chúng ta đấy!” Kỷ Ngôn Tắc xách hai chai rượu đi vào bên trong tòa nhà Dụ Hâm trước.
Viên Nhuận Chi nghiến răng ken két, đỗ xe xong, liền chạy thật nhanh theo cấp trên. Vừa bước vào tòa nhà, cơn gió mát lạnh thổi đến, khiến Viên Nhuận Chi bất giác rợn người.
Cô theo chân Kỷ Ngôn Tắc bước lên bậc thềm cao đầy bùn đất, không có lan can, ngay cả mặt đất vẫn mới chỉ đang tráng bằng lớp xi măng. Leo được ba tầng, cô bất giác đưa mắt nhìn lên phía trên, lỗ hổng giữa các bậc thang to tướng, khiến cô cảm thấy hoa mày chóng mặt. Nếu như bất cẩn đôi chút, ngã xuống dưới coi như tan xương nát thịt.
Cô bất giác nuốt nước miếng, đưa tay ấn lên phần ngực, định thần lại, nhanh chóng theo sau Kỷ Ngôn Tắc.
Đột nhiên, Kỷ Ngôn Tắc dừng lại, cả người cô đâm sầm về phía trước, kêu lên đầy hãi hùng: “Á…”
Đôi mắt mày hổ phách của anh dường như hơi đổi màu, Kỷ Ngôn Tắc quay người lại, khóe miệng bất giác co giật: “Trợ lí Viên, cô giẫm vào giày của tôi rồi!” Nói xong, anh liền chỉnh lại chiếc giày bị Viên Nhuận Chi giẫm lên.
“Ha ha, thành thật xin lỗi, Giám đốc Kỷ”. Viên Nhuận Chi cười khan vài tiếng.
Kỷ Ngôn Tắc không thèm để tâm đến cô, tiếp tục bước lên trước.
Viên Nhuận Chi nghiến răng theo sau.
Lại leo lên hai tầng nữa, đến đúng chỗ ngoặt, Viên Nhuận Chi giẫm vào một hòn đá, cả người mất trọng tâm, đổ rầm về phía trước, hai tay không biết tóm vào đâu, liền vươn ra phía trước, vừa hay tóm trúng chiếc túi đeo ngang lưng của Kỷ Ngôn Tắc.
Thân người anh lại cứng đờ lần nữa.
Viên Nhuận Chi sợ hãi nhanh chóng rút tay lại, vội vã mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, Kỷ tổng, tôi không cẩn thận giẫm vào hòn đá, trơn quá, cho nên… việc này, tôi tuyệt đối không cố ý vô lễ với anh đâu. Anh yên tâm đi, cho dù đàn ông trên toàn thế giới này có chết hết, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ có chút động lòng trước anh. Với anh, tôi chính là loại động vật khác giới an toàn nhất trên địa cầu”.
Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc lại bất giác co giật, đứng thẳng người lên rồi lạnh lùng đáp: “Cô đúng là lắm mồm quá. Cẩn thận chút, đi thì nhìn đường cho kĩ, ngã xuống dưới kia là tôi không chịu trách nhiệm đâu”. Anh nói xong, bình thản như không tiếp tục tiến về phía trước.
“Ngã xuống dưới kia thì sẽ không chịu trách nhiệm”, những lời này khiến cho toàn thân Viên Nhuận Chi run lên sợ hãi, cô nhanh chóng bước lên, đi song song cùng với Kỷ Ngôn Tắc rồi nói: “Kỷ tổng, anh nói xem có người nào đang đi bình thường tự dưng lại rơi xuống phía dưới kia không?”
Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn cô, khuôn mặt hiện rõ thái độ nhát gan sợ chết thay vì biểu hiện quyết không chịu thua kém trước đó.
Anh quay mặt lại, khẽ ho một tiếng rồi đáp bằng một chữ ngắn gọn: “Ừm”.
Viên Nhuận Chi nhanh chóng cau chặt đôi mày lại, hỏi thêm: “Chuyện này… trước kia mỗi một tòa nhà lớn hoàn thành đều có một vài người chết một cách vô duyên vô cớ, không hiểu chuyện này có thật không?”
“Ừm, nếu không cô nghĩ rằng tại sao chúng ta phải leo thang?”
“Như vậy là có nghĩa gì?”
“Hai ngày trước, có hai người công nhân lúc đi thang máy xuống, thang máy xảy ra sự cố, hai người đó chết ngạt trong đó đấy!”
“Ồ, ông trời phù hộ, đã có hai người chết rồi, vậy thì tôi chắc chắn không bị sao hết”.
Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc lại bất giác co giật một hồi, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Có những tòa lầu lớn, phải chết ba mạng người thì mới đủ được”.
Trái tim bé nhỏ của Viên Nhuận Chi lại đập thình thịch như trống dồn, cô nỗ lực nuốt nước miệng.
Lại lên ba tầng nữa, đột nhiên, một con chuột xông ngang qua chỗ Viên Nhuận Chi, tiếp theo men theo bờ tường xi măng biến mất tông mất dạng, khiến cô sợ đến mức hét toáng lên, ôm chặt lấy cánh tay của Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc dừng chân lại, quay sang nhìn cô nói: “Lại có chuyện gì nữa thế?”
“Lúc nãy có một con chuột rất to, rất to đang trèo tường”.
“Con chuột biết trèo tường có gì kì lạ lắm sao?”
“Không kì lạ, nhưng có thể trèo lên tòa lầu cao như vậy, con chuột này đích thực là quá khác người”.
Kỷ Ngôn Tắc lườm cô một cái rồi nói: “Con chuột đương nhiên là phải khác người rồi. Muốn biết tại sao nó có thể trèo cao như thế, cô phải mau bước trèo lên mà hỏi nó”.
Viên Nhuận Chi im bặt.
Lại leo thêm ba tầng nữa, Viên Nhuận Chi vịn vào tường, thè lưỡi thở hổn hển, mồ hôi như mưa, lưng sau chiếc áo phông ướt đẫm đầy mồ hôi. Trước đó, cô đã phải tốn nhiều công sức phi xe đến công trường, những tưởng rằng có thể đi thang máy lên gặp vị Mâu tổng người Sơn Tây nọ, ai mà ngờ đã leo bộ những mười một tầng mà vẫn chưa thấy Kỷ Ngôn Tắc nói là tới rồi.
Vị Mâu tổng kia không phải ở tầng trên cùng đấy chứ?
Cô cử động chiếc lưỡi khô cứng, hổn hển hỏi Kỷ Ngôn Tắc đang đứng cách mình hai mét: “Kỷ tổng, rốt cuộc phải leo bao nhiêu tầng nữa?”
Kỷ Ngôn Tắc quay đầu lại, bình thản nhìn cô rồi đáp: “Bảy mươi bảy tầng nữa!”
“Bảy mươi bảy tầng…” Vẫn còn phải leo thêm bảy mươi bảy tầng nữa mới có thể gặp được vị Mâu tổng người Sơn Tây trong truyền thuyết? Đừng nói là bảy mươi bảy tầng, chỉ cần thêm bảy tầng nữa thôi là cô có thể thăng lên thế giới cực lạc rồi.
Cô run run hít thở thật sâu, đầu óc quay cuồng, chẳng thể nào thở nổi, thân người mềm nhũn ngã xuống bậc thang.
Kỷ Ngôn Tắc nhíu chặt đôi mày lại, vội vã bước xuống, ngồi xổm trước mặt cô, dùng tay vỗ nhẹ lên bàn tay cô rồi hỏi: “Này, cô không sao đấy chứ?”
Viên Nhuận Chi ngất lịm, không có bất cứ phản ứng gì.
“Này, cô không sao đấy chứ? Tòa nhà này cả thảy có tám mươi tám tầng, vẫn còn bảy mươi bảy tầng chưa leo, có gì không đúng chứ?” Được thôi, anh thừa nhận mình đùa hơi quá, ai biết được cô lại sợ đến mức đấy, cứ hơi một tí là bất tỉnh nhân sự
Anh nhìn hai chai rượu trong tay mình, suy ngẫm xem làm cách nào mới có thể di chuyển cô lên trên.
Mỗi tay anh cầm chắc một bình rượu, sau đó một tay ôm chắc lấy phần cổ của cô, tay còn lại luồn qua phần đùi của cô, rồi bế bổng cô lên, leo nốt nửa tầng còn lại là đến nơi. Sau đó anh thở hắt ra đầy mệt nhọc: “Cô đúng là vẫn còn giữ thể diện đấy chứ, còn nửa tầng nữa là đến rồi”.
ëìë
“Đại ca đầu trâu, người ta còn đang trong thời kì xuân sắc, đừng có lôi tôi đi. Đại ca mặt ngựa, người ta gầy chẳng khác nào thanh trúc, có cho vào vạc dầu cũng không chảy ra chút mỡ nào đâu”.
Tang Du nhìn vào chiếc váy bị níu chặt, thực lòng không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, thét lớn vào mặt cô: “Viên Nhuận Chi, trợ lí Viên, em có thể thức dậy rồi đấy!”
Không phải là đầu trâu mặt ngựa sao? Chốn âm tào địa phủ sao lại nghe thấy tiếng sư tử rống của Tang sư tỷ được nhỉ? Không đúng, giọng nói này nghe ra vô cùng chân thực.
Viên Nhuận Chi lập tức mở mắt ra liền nhìn thấy Tang Du khoanh tay lại, nhìn cô bằng thái độ “Em chết chắc rồi” rồi đưa mắt nhìn xuống dưới, hai tay cô đang bất lịch sự nắm lấy chiếc váy xinh đẹp của sư tỷ.
Cô vội vã buông tay ra, ngồi bật dậy, đứng thẳng người, sau đó nở nụ cười tươi rói: “Tang… Tang tổng”.
“Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” Giọng nói của Tang Du dịu dàng mà thoải mái.
Chết toi rồi! Không ngờ sư tỷ lại nói chuyện với cô bằng giọng nói dịu dàng đến vậy, điều này khiến tim cô đập mạnh vô cùng. Cô lập tức xua tay: “À, không sao hết, không sao hết ạ”.
Đôi mắt cô lay động, lén lút nhìn xung quanh, lúc này đã ở trong phòng làm việc của Bộ phận Thị trường của công ty. Cô đưa tay lên gãi đầu, nhớ rõ ràng mình leo lên đến tầng thứ mười một, do thể lực không đủ nên ngất ra đấy, còn chuyện sau đó thế nào, cô không hề hay biết gì, còn nữa, bao gồm cả việc làm thế nào để quay về công ty.
Tang Du nhìn cô rồi bình thản đáp: “Viên Nhuận Chi, lần này em phải cảm tạ Kỷ tổng đi, là cậu ấy đã bế em từ công trường về tận công ty đấy. Hầy, vốn dĩ còn mong rằng vị Trợ lí như em có thể giúp đỡ được gì, kết quả lại trở thành gánh nặng cho người ta”.
Lời nói của Tang Du khiến Viên Nhuận Chi không thể nào tin nổi mà trợn trừng mắt: “Làm gì có chuyện đó?”
Sư tỷ đang nói đùa sao? Tên khốn kiếp đó làm sao có thể tốt bụng ôm cô về tận đây được chứ? Còn nữa, nếu như không phải vì hắn, cô cũng chẳng bị ngất. Vào ngày trời nóng bức thế này, rất dễ bị cảm nắng, tất cả đều vì hắn, bắt cô đạp xe nửa tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời chói chang, sau khi đến được tòa nhà Dụ Hâm, không cho nghỉ ngơi giây phút nào, đã lại leo thang bộ liên tục.
Mồ hôi chảy như mưa, thể lực không đủ, cô không ngất mới là chuyện lạ.
“Tại sao lại không thể? Viên Nhuận Chi, nói cho cùng thì tất cả là do sức khỏe của em quá kém, vốn phải bắt em luyện tập từ trước rồi. Lúc nào cũng lười nhác, chốc nữa tan làm, cùng chị đi luyện võ”. Tang Du nói.
“Hả? Liệu có thể không đi được không…” Vừa nhắc tới luyện võ là đầu óc Viên Nhuận Chi lại quay cuồng.
Tang Du là cao thủ karate đai đen, không những đoạt giải quán quân nhiều năm ở thành phố N lại còn đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên. Một khi Tang Du đã lên đến võ đài thì chẳng khác nào ma quỷ tái sinh.
Cô còn nhớ lúc mới vào công ty, để nịnh nọt sư tỷ, cô đã theo sát Tang Du đi học karate. Ai ngờ sau khi nhìn thấy được phương thức giáo dục không khác gì ma quỷ của sư tỷ, cô lập tức bỏ chạy mất dép, tìm ngay đến quầy lễ tân làm thủ tục hoàn tiền học phí ngay tức khắc.
Sư tỷ thật sự quá mức khủng bố, nếu như cứ bị người ta ném qua ném lại một cách vô nhân đạo như vậy, Viên Nhuận Chi cô chắc sẽ mất luôn cả tính mạng này. Nghe nói, trước đây vài ngày, sư tỷ cũng nhân cơ hội đánh cho Thẩm sư huynh một trận nên thân. Người phụ nữ hay thẹn thùng này, ngay người đàn ông của mình cũng không chịu buông tha, nếu như cô mà đi, không biết có thể được toàn thây mà ra khỏi đó không nữa?
“Em nói xem?” Giọng nói của Tang Du vang lên bên tai Viên Nhuận Chi không biết nham hiểm đến cỡ nào: “Sau này bất cứ hôm nào chị lên lớp dạy võ, em đều phải cùng đi với chị!”
Lúc này, một người có thân hình cao to, vạm vỡ bước vào trong phòng làm việc, không ai khác chính là Kỷ Ngôn Tắc. Viên Nhuận Chi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, cảm nhận thấy màu sắc này đậm hơn mọi ngày đôi chút. Cô bất giác ớn lạnh cả sống lưng, nhưng nhanh chóng hồi phục thần sắc. Cô đã hoàn toàn miễn dịch trước đôi mắt tràn đầy sức hấp dẫn này từ lâu rồi, chắc chắn không bị đắm chìm trong đó.
Cô âm thầm cằn nhằn trong lòng: Tên hung thủ hàng đầu, đừng tưởng bế tôi về đây là tôi sẽ ghi ân nhé! Chút ân huệ bé nhỏ này chẳng thể nào đổi lại hành động tội ác thâm hiểm của anh. Bây giờ lại còn liên lụy cô phải đi luyện võ cùng Tang sư tỷ, tội lại tăng thêm một bậc!
Kỷ Ngôn Tắc thu ánh mắt lại, bước tới gần chỗ Tang Du nói: “Hai ngày nữa là tiến hành đấu thầu rồi, sản phẩm mẫu phải đưa qua đó trước, ngày mai tôi sẽ cho người đưa qua bên nhà đầu tư”.
Tang Du gật gật đầu, sau đó vỗ lên vai của anh nói: “Ừm, cậu vất vả rồi. Hôm nay chắc mệt mỏi lắm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi!” Tang Du lại quay người lại nói cùng với Viên Nhuận Chi: “Em thu dọn đồ đạc đi, sau đó cùng chị đi tới võ đường!”
“Đừng mà…” Viên Nhuận Chi khẩn cầu, hãi hùng.
“Muốn chị nói thêm lần nữa sao?” Tang Du trợn mắt lườm cô một cái.
“Được ạ…”. Viên Nhuận Chi thực lòng chẳng thể nào chối từ được nữa, mặt mày nhăn nhó, đi theo Tang Du.
Đúng vào lúc hai người bước ra khỏi cửa văn phòng, Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên lên tiếng: “Tang tổng…”
Kỷ Ngôn Tắc nhìn về phía Viên Nhuận Chi sau đó mới nói: “Về vấn đề thể chất của người bên Bộ phận Thị trường, tôi nghĩ đợi sau khi đợt đấu thầu này kết thúc, lấy thời gian ba ngày sẽ tổ chức cho toàn thể các nhân viên trong Bộ phận Thị trường đi dã ngoại tập huấn, nhân tiện rèn luyện sức khỏe, hy vọng Tang tổng có thể phê chuẩn”.
Nói xong, anh lại lườm Viên Nhuận Chi một lần, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đầy nham hiểm.
Viên Nhuận Chi vừa nghe dứt câu, liền phẫn nộ trợn mắt lườm Kỷ Ngôn Tắc, đôi mày nhíu chặt lại thành một đường.
Viên Nhuận Chi chỉ hận không thể xông tới móc đôi mắt nhạt màu kèm theo nụ cười kia xuống.
Đi dã ngoại tập huấn? Giữa mùa hè nóng nực này lại còn giở trò dã ngoại tập huấn gì chứ? Tên tiện dâm tặc vừa nham hiểm vừa biến thái này rõ ràng muốn thêm dầu vào lửa mà. Hôm nay đã giầy vò cô đến mức chết đi sống lại, bây giờ lại còn nghĩ ra cái trò đáng ghét này nữa. Hừ! Cái gì mà bế cô về công ty, cô biết chắc rằng, anh ta chỉ đang vừa đấm vừa xoa mà thôi. Lần này lại muốn đả kích cô mãnh liệt hơn cả lần trước. Cô đến võ đường cùng với sư tỷ, nếu như không chịu được, cô sẽ giả chết, dù gì người bị đánh cũng không chỉ mỗi mình cô, hơn nữa cũng không bị đánh từ đầu đến chân. Nếu như đi theo tên Kỷ Ngôn Tắc này tham gia dã ngoại tập thể gì đó, chẳng nói trước được việc gì cả, chưa chắc đã toàn thây mà về nhà được. Ngang dọc gì cũng chết, cô thà đi theo sư tỷ đến võ đường còn hơn, ít nhất ở đó còn có điều hòa, có phòng ốc đàng hoàng.
Cô nắm chặt lấy Tang Du rồi nói: “Tang tổng, chị em mình nên đến võ đường sớm thôi. Muộn quá, để môn sinh của chị đợi lâu không hay lắm”.
Tang Du gật gật đầu, sau đó nói với Kỷ Ngôn Tắc: “Kỷ tổng, đề nghị này của cậu không tệ chút nào. Người của Bộ phận Thị trường đích thực là vất vả, nếu như trong lúc rèn luyện thân thể, nâng cao sức khỏe mà có thể được gần gũi với tự nhiên thì chính xác là một kiểu lao động kết hợp nghỉ ngơi. Được, tôi phê chuẩn!”
Lao động kết hợp nghỉ ngơi…
Viên Nhuận Chi suýt chút nữa là nôn ra máu, thì ra thẳm sâu trong trái tim của sư tỷ, bị giày vò đến chết giữa thiên nhiên được gọi là lao động kết hợp cùng nghỉ ngơi…
Công phu sư tử gầm của Tang Du vĩnh viễn chỉ dành riêng cho một mình Viên Nhuận Chi mà thôi. “Viên Nhuận Chi, em còn đứng ngây người ra đấy làm cái gì chứ? Không mau theo chị đi!”
Viên Nhuận Chi định thần lại, lúc này Tang Du đã bước ra khỏi phòng làm việc. Cô không quên gửi Kỷ Ngôn Tắc một cái nhìn thiếu thân thiện, sau đó nhanh bước đuổi theo Tang Du nói: “Sư tỷ, không phải sắp phải đi dã ngoại tập huấn sao? Tại sao em vẫn còn phải đến võ đường cùng chị?”
“Chị đâu có nói đi dã ngoại tập huấn thì không phải đến võ đường nữa?” Tang Du vừa nói vừa nhún vai bày tỏ vô tội.
Viên Nhuận Chi âm thầm bi phẫn trong lòng: “Thiên lý còn đâu hả cái thế giới ngập tràn bi ai này?”
ëìë
Bước ra khỏi võ đường, Viên Nhuận Chi không ngừng xoa bóp đôi vai đang đau nhói của mình. May mà tối nay chỉ bị Tang sư tỷ giày vò hơn nửa tiếng đồng hộ.
Trước đó cô lại chưa ăn cơm, cho nên sau khi vận động, chiếc bụng cô đang reo lên ầm ĩ. Cô quyết định đi dùng bữa tối tại một ngõ nhỏ cách đây khá gần.
Ở gần đó có một vũ trường rất lớn tên Kim Bích Huy Hoàng. Có một lần, Viên Nhuận Chi bị Tang Du lôi tới đó chơi trò “ba theo” (Theo ăn, theo uống, theo oẳn tù tì), sau khi theo xong, bước ra khỏi vũ trường, cô vô tình phát hiện đối diện nơi đây có một ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ này có rất nhiều những quầy quán ăn vặt, có canh chua cay, thịt nướng, sủi cảo… hơn nữa có mấy quán còn là quán ăn vặt thường xuyên được các Tạp chí ẩm thực giới thiệu.
Sau đó, do ở một mình, cô cũng lười nấu ăn nên thường lái xe tới đây, ăn từ đầu đến cuối con ngõ. Hoặc buổi tối, mỗi khi thấy buồn chán, cô lại hẹn Tằng Tử Kiều cùng tới đây thưởng thức ẩm thực.
Sau khi đỗ xong chiếc QQ bảo bối, cô mua đồ ăn từ đầu phố đến cuối phố, sau cùng dừng lại tại một quán sủi cảo, cô lên tiếng gọi: “Ông chủ, cho cháu một bát sủi cảo!”
Ông chủ vừa nhìn thấy Viên Nhuận Chi liền cười tít mắt nói: “Hôm nay lại lười nấu ăn ở nhà sao? Vẫn như mọi khi, không ăn hành, nhiều tôm khô đúng không?”
“Đương nhiên không phải là cháu lười biếng, mà là cứ mấy ngày không ăn món sủi cảo của quán này là cháu lại cảm thấy khó chịu trong người!” Viên Nhuận Chi chẳng có ưu điểm gì ngoài chiếc miệng ngọt như kẹo.
“Hôm nay miễn phí cho cháu một quả trứng gà!”
“Cảm ơn ông chủ!” Ha ha, hôm nay cô đã “kiếm” được một quả trứng, giá trị tám hào! Cô thầm tính nhẩm trong lòng.
ëìë
Chỉ một lúc sau, mấy món thịt nướng, cánh gà rán, quẩy nóng đều được mang lại. Viên Nhuận Chi cầm một xiên cánh gà rán tẩm mật ong, đưa lên mũi ngửi, quả thực là thơm ngon, cô cắn một miếng đầy mãn nguyện.
Đang đúng lúc ăn ngon miệng thì bỗng nghe thấy tiếng nữ giới thánh thót vang lên giữa bầu trời đêm tuyệt hảo: “Nick, anh đứng lại cho tôi!”
Nick?
Viên Nhuận Chi tạm ngừng “công tác” gặm cánh gà rán.
Mười năm trước, cô đặc biệt hâm mộ anh chàng Nick trong ban nhạc Backstreet Boys, cho dù cô có tiết kiệm, yêu tiền đến mức nào, mỗi lần Backstreet Boys ra album mới, cô đều mua đầy đủ. Có điều, rốt cuộc người đàn ông mà cô gái gọi tên là Nick kia là người Trung Quốc hay người ngoại quốc.
Xuất phát từ tính tò mò, cô muốn xem người đàn ông mang tên Nick kia có đẹp trai giống như thần tượng của mình hay không. Thế là cô ngước mắt lên, nhìn về phía phát ra tiếng gọi, liền nhìn thấy một thân hình cao lớn quen thuộc đang đứng cách chỗ mình vài mét đường.
Tiện dâm tặc.
Viên Nhuận Chi không ngừng chớp mắt, lại tự nhéo vào tay mình hai phát vì không dám tin vào thực tại. Có điều, đó đích thực là tiện dâm tặc.
Anh ta cũng tên là Nick?
Vậy người phụ nữ gọi anh ta là Nick, nhìn dáng vẻ cùng phải gần 50 tuổi rồi, xinh đẹp, quyến rũ, quý phái mặc trên người một bộ váy lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn. Chỉ dùng mắt thường đánh giá cũng biết được chiếc váy đó giá trị không nhỏ. Bên cạnh vị quý phu nhân này còn có một cô gái trẻ tuổi hơn, độ chừng 30 tuổi, trông cũng khá xinh xắn, trang điểm nhã nhặn, đứng dưới ánh đèn trông rất tự nhiên, nhưng khí chất lại không quý phái bằng người phụ nữ cạnh bên.
Vị quý phu nhân kia kéo lấy bàn tay của Kỷ Ngôn Tắc, không biết đang nói những gì, có điều hắn lại mím chặt môi từ đầu đến cuối, không nói tiếng nào. Một lúc sau, cô gái trẻ tuổi hơn liền lại gần trước mặt anh ta, vừa hay che khuất tầm nhìn của Viên Nhuận Chi.
Hai người ấy cùng nói điều gì đó với Kỷ Ngôn Tắc.
Viên Nhuận Chi sờ chiếc cằm của mình, ngước mắt lên nhìn vũ trường đối diện, sau đó đưa mắt nhìn vào ba người: vị quý phu nhân, cô gái xinh đẹp và Kỷ Ngôn Tắc. Trong lòng cô thầm nghĩ: Lẽ nào cô đã đoán trúng phóc, tên khốn này thật sự làm ngành đó? Tên khốn này tối nay gặp phải hai vị khách đang ghen tị lẫn nhau, nên đang cãi lộn?
ëìë
Kỷ Hữu Mai nhìn đứa con trai của mình đã trưởng thành đến mức này mà không khỏi lo lắng, mỏi mệt. Bảo nó ra nước ngoài du học, nó không chịu. Thi đỗ vào trường Đại học H của thành phố, ban đầu bà vốn cho rằng con trai mình có hứng thú với ngành nội thất, nên cũng đành mở một mắt, nhắm một mắt cho qua mọi việc. Ai ngờ sau khi tốt nghiệp đại học, con trai bà liền dọn ra khỏi nhà, chạy đi làm nhân viên nghiệp vụ, cả ngày chạy đôn chạy đáo ở công trường, nắng nôi cực nhọc khiến làn da trắng trẻo của cậu biến thành màu đen. Gọi cậu về nhà, thì toàn nửa đêm mới trở về khiến bà đến chừng tuổi này rồi vẫn còn phải thức dậy vào lúc nửa đêm chỉ vì muốn gặp mặt con trai. Bảo cậu đổi sang làm ngành khác thì lúc nào cũng im lặng phớt lờ, không phản đối cũng không nghe theo. Đợi đến khi bà nói xong, cậu mới bình thản như không, đáp lại một câu: “Mẹ nói xong chưa? Nói xong rồi, con lên lầu đi ngủ đây”.
Chuyện công việc, chỉ cần cậu thích là được, không nhắc đến cũng đành thôi. Thế nhưng con trai bà ngày một lớn, cũng chẳng thấy dắt được người phụ nữ nào về nhà. Từ nhỏ đến lớn, những cô gái thích con trai bà nhiều vô kể, nhưng cậu lại chẳng vừa lòng ai hết. Mỗi lần thấy con gái sang nhà chơi, bà đều vui mừng vô cùng, thế nhưng chưa được năm phút, đã thấy con gái người ta hoặc mặt mày tái nhợt, hoặc sầm sì tức giận bỏ đi.
Bắt cậu đi xem mặt, cậu cũng không phản đối, lần nào cũng đến buổi hẹn, nhưng lần nào cũng khiến cho người ta tức giận đến mức mắng nhiếc người giới thiệu. Lấy ngay chuyện tháng trước làm ví dụ, cô gái tên Eva gia thế tốt, tính tình ngoan ngoãn cũng tức giận bảo Sara giới thiệu cho mình một trai bao.
Trời đất quỷ thần ơi, nếu con trai bà là một trai bao thì bà đã a di đà phật, cúi đầu tạ ân rồi. Có một khoảng thời gian, bà luôn nghi ngờ khuynh hướng giới tính của con trai mình, có lần định nói rồi lại thôi, sau cùng con trai bà liền nói: “Con không hề hứng thú với đàn ông”.
Lúc nghe được những lời này, nỗi lo lắng day dứt trong lòng coi như cũng có thể tan biến, nhưng một lúc sau, con trai bà lại bổ sung thêm một câu: “Thế nhưng cũng chẳng cô gái nào có thể khiến con hứng thú cả!”
Bà chỉ biết tức giận thét lớn: “Khách hàng của mẹ anh không ai là shemale[2] cả!”
[2]Giới tính thứ ba.
Bà mở một trung tâm môi giới hôn nhân khá nổi tiếng, đã ghép đôi thành công cho không biết bao người, nhưng chẳng thể nào giải quyết được vấn đề của con trai, tấm biển kim bài quý giá của bà đã bị hủy bởi chính đứa con yêu dấu.
Kỷ Hữu Mai than dài một tiếng nói cùng Kỷ Ngôn Tắc: “A Tắc, nếu như con không thích Eva, vài ngày nữa, con gái của bác Tạ sẽ quay về từ Úc, con thu xếp thời gian đi gặp người ta đi!”
“Con không muốn đi!” Kỷ Ngôn Tắc chẳng buồn suy nghĩ, thẳng thắn từ chối.
Trước kia cho dù con trai bà không hứng thú, nhưng cũng chưa từng từ chối một cách thẳng thừng thế này.
Kỷ Hữu Mai cau chặt đôi mày nói: “A Tắc, bây giờ rốt cuộc con muốn làm cái gì? Nếu như con không muốn về nhà nữa, mẹ cũng không ép, con muốn về nhà lúc nửa đêm cũng OK, không thành vấn đề. Nhưng có một số chuyện con phải hiểu rõ, bây giờ mẹ muốn con hẹn hò yêu đương, không phải ép uổng gì con, chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Bởi vì bây giờ con còn có thể chọn lựa người thích hợp hoặc người yêu thích. Nếu như đến một ngày nào đó, để cho bố con nhúng tay vào chuyện này, con đừng mong có cơ hội chọn lựa. Đến lúc đó, cho dù con có chạy đến chân trời góc bể, ông ấy cũng nhất định bắt về được!”
Kỷ Hữu Mai hao tâm tổn lực nói một tràng, hy vọng con trai mình có thể nói ra suy nghĩ và mong muốn của bản thân. Thế nhưng đợi cả ngày trời, cậu vẫn đứng ngây ở chỗ đó, vẫn cứ tỏ vẻ chẳng thèm để tâm đến bất cứ điều gì, lúc này bà thật sự không còn biết nói gì hơn.
“Con đã có bạn gái rồi!” Kỷ Ngôn Tắc quay sang một bên.
“Cái gì cơ?” Chẳng hiểu tại sao vừa nghe thấy tin tức này, Kỷ Hữu Mai lại cảm thấy bị kích động đến mức trái tim sắp nhảy bật ra khỏi lồng ngực.
Kỷ Ngôn Tắc đưa bàn tay tuyệt đẹp, khẳng khiu chỉ về phía chiếc lều không xa rồi nói: “Đó, chính là cô gái đang ngồi gặm cánh gà kia!”
Kỷ Hữu Mai nhìn theo hướng chỉ của con trai, thấy một cô gái tóc dài miệng gặm cánh gà, đang trợn to đôi mắt ngây thơ nhìn về phía bọn họ, chiếc cánh gà vẫn còn ngậm trong miệng.
Sara im lặng đứng bên cạnh nãy giờ cũng nhanh chóng nhìn theo, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn cô gái tóc dài một cách kĩ lưỡng, sau đó bĩu môi nói: “Trông cũng bình thường thôi, đôi mắt khá to, mái tóc cũng khá dài, nhưng tóc đang ướt đẫm nước, cô ta vừa gội đầu xong, chưa chải đầu đã ra ngoài rồi sao? Còn chiếc áo phông trên người nữa, nhàu nhàu nhĩ nhĩ. Điều đáng thất vọng nhất là cô ta ngồi ăn bên vỉa hè, nhìn cái dáng vẻ gặm cánh gà kìa. Tại sao cô ta có thể vắt chân chữ ngũ kiểu kia, lại còn không ngừng rung chân nữa. Đúng là tạo nghiệt…”
Kỷ Hữu Mai nhíu chặt đôi mày, hít một hơi thật sâu rồi nhìn Sara xua xua tay nói: “Xấu đẹp không quan trọng! Đầu tóc bù rù hay không, không thành vấn đề! Quần áo chỉn chu hay nhăn nheo đều được cả! Vừa ăn đồ vừa rung chân, không sao hết! Vắt chân chữ ngũ cũng chấp nhận được. Điều quan trọng nhất, cô bé là một Female[3], không phải Male[4] hoặc Shemale!”
[3] Nữ.
[4] Nam.
Trước câu nói kinh điển của người dì, Sara hoàn toàn không biết phải nói gì thêm, khóe miệng khẽ co giật rồi nói: “Thế nhưng với dáng vẻ của cô bé ấy, ông ngoại nhìn thấy liệu có bẻ gãy đùi không nhỉ?”
“Ông ngoại của cháu cũng đâu có bẻ gãy đùi của ta đâu?”
“Thế nhưng cũng phạt dì hai mươi năm trời không được bước vào nhà”.
Kỷ Hữu Mai nhíu chặt mày nói: “Sara, cháu có muốn nếm thử mùi vì của việc hai mươi năm trời không dược bước vào nhà không?”
“Cháu thấy mình không nên theo xu hướng này”.
Đúng lúc Viên Nhuận Chi đang nghĩ xem Kỷ Ngôn Tắc dùng cách gì để thu dọn chiến trường, chẳng ngờ được anh ta lại vô duyên vô cớ đưa tay lên chỉ về phía cô, khóe miệng còn nhoẻn một nụ cười nham hiểm, gian xảo nữa. Chiếc chuông cảnh báo trong lòng reo lên không dứt, cô từng nghe người khác nói rằng, lúc đi làm trai bao, để làm khách hàng hài lòng, nhiều người cũng chuyển sang làm tú ông, tú bà.
Quả nhiên, người phụ nữ tuổi tác khá lớn đứng cạnh bên anh ta cũng nhìn cô nở một nụ cười ám muội. Khốn kiếp, tên trai bao đáng nguyền rủa này nếu như còn dám chỉ tay về phía cô lần nữa, cô nhất định sẽ dùng chiếc cánh gà trong tay chọc thủng họng hắn.
“Ô, hình như con bé thẹn thùng, xấu hổ rồi!” Kỷ Hữu Mai nói.
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng cười nói: “Những người bình thường kiểu gì cũng sợ chết khiếp trước đôi mắt thèm khát như thể ba ngày chưa ăn cơm của mẹ”.
Kỷ Hữu Mai quay sang lườm rồi đánh con trai một cái: “A, cái thằng tiểu tử đáng chết này, có bạn gái rồi cũng chẳng nói với mẹ một tiếng, hại người làm mẹ này ngày ngày đều cảm thấy lo sợ, hãi hùng vì anh”.
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt nhìn mẹ rồi nói: “Kỷ tiểu thư, nếu như tiểu thư ăn no không có việc gì làm thì cứ quay về nhà ngủ cho sướng thân có được không?”
“Ồ, ồ mẹ hiểu rồi. Hai đứa cứ đi hẹn hò riêng tư đi, mẹ sẽ không làm phiền nữa. Nhớ là hôm nào rảnh hãy đưa con bé về để cả nhà làm quen nhé!” Kỷ Hữu Mai quay sang nhìn Sara nhướng mày lên rồi nói: “Chúng ta về nhà trước thôi, về nhà rồi nói!” Nói xong, bà liền kéo Sara bước vào xe đi mất.
Tận mắt thấy mẹ với chị họ rời đi, phải một lúc lâu sau, Kỷ Ngôn Tắc mới đi về phía quán ăn lề đường kia.
Viên Nhuận Chi cảm nhận được sau lưng có một bóng đen ập tới, che khuất cả ánh đèn, cô vội vã ăn hết bát sủi cảo rồi đứng bật dậy thét lớn: “Ông chủ, tính tiền cho cháu!”
Kỷ Ngôn Tắc âm thầm ngồi xuống vị trí cạnh bên cô, thuận tay lấy một chiếc cánh gà trong đĩa rồi gặm.
Ông chủ đi tới nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc đang ngồi gặm cánh gà liền nhìn Viên Nhuận Chi mỉm cười tươi tắn. “Bạn trai của cháu đã ăn xong đâu”.
Bạn trai của cháu?
Quỷ quái, cô làm gì có bạn trai bạn chiếc gì chứ?
Viên Nhuận Chi chẳng hiểu điều gì, liền nhìn theo hướng ông chủ thấy Kỷ Ngôn Tắc đang gặm chiếc cánh gà cuối cùng còn sót lại. Cô vội vã thét lên: “Này, này, cái tên tiện tiện tiện… ai cho phép anh ăn cánh gà của tôi hả?”
Kỷ Ngôn Tắc chẳng buồn để tâm đến câu hỏi của cô.
Nhìn thấy chiếc cánh gà sắp bốc hơi không còn chút tung tích, Viên Nhuận Chi chẳng buồn để tâm mọi chuyện, đưa tay về phía miệng của Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc khẽ ngả người về phía sau, tránh né bàn tay của Viên Nhuận Chi. Anh gặm một miếng trên chiếc cánh gà, sau đó đưa đến trước mặt Viên Nhuận Chi hỏi: “Cô cần sao?”
Lúc nãy Viên Nhuận Chi dùng sức hơi quá, suýt chút nữa thì đổ cả người lên thân anh, khó khăn lắm mới giữ vững được thăng bằng nhưng lại thấy chiếc cánh gà bị gặm đang gần ngay trước mắt mình.
Tuy rằng cánh gà có mùi hương quyến rũ nhưng đã không còn là chiếc cánh nguyên lành như trước nữa.
Cần cái đầu hắn ta! Tại sao tên khốn này lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này chứ? Cánh gà đã cắn một miếng lớn rồi vẫn còn mặt mũi hỏi cô có cần nữa không? Ai thèm thứ mà anh ta đã ăn rồi chứ?
Một chiếc cánh gà ba đồng, vừa chớp nhoáng hắn đã ăn hết ba đồng tiền của cô rồi, ngay cả tám hào khó khăn lắm mới kiếm được cũng biến mất theo.
Cô lườm anh ta bằng đôi mắt căm hờn, nắm chặt bàn tay lại, cố gắng khiến cho tâm trạng mình trở lại trạng thái bình ổn nhất. Cô nghiến răng ken két, nở nụ cười mà bản thân cho rằng khá OK, nói với anh ta: “Kỷ tổng, người ta vẫn nói, anh em ruột rà cũng phải sòng phẳng, cho nên…”
Viên Nhuận Chi vẫn còn chưa nói hết lời thì Kỷ Ngôn Tắc đã ngắt lời: “Tôi không nhớ mình có một thằng em trai nào cả”.
Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, ai thèm quan tâm mẹ anh sinh mấy người con trai, thứ cô cần lúc này là tiền, tiền tiền tiền. Có tiền mới là vương giả. Cho nên cô liền đưa tay về phía Kỷ Ngôn Tắc nói: “Kỷ tổng, phiền anh trả cho tôi ba đồng”.
Kỷ Ngôn Tắc đang ngon lành thưởng thức chiếc cánh gà, ngước mắt lên nhìn cô nói: “Ba đồng nào chứ?”
“Một chiếc cánh gà có giá ba đồng, anh ăn một chiếc cánh gà của tôi thì chính là ăn mất của tôi ba đồng!”
“Ồ, vậy thì cứ trừ dần vào khoản tám trăm đồng kia đi!” Kỷ Ngôn Tắc đáp lại một câu ngọt ngào, sau đó còn gọi: “Ông chủ, cho cháu thêm một bát sủi cảo nữa, tính luôn vào bát sủi cảo cô này gọi khi nãy”.
“Tám trăm đồng? Tám trăm đồng nào hả?” Viên Nhuận Chi trợn tròn mắt lên, cô thiếu nợ tên khốn này tám trăm đồng lúc nào chứ?
Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tắc đứng bật dậy, thân hình cao to, vạm vỡ áp sát trước mặt, khiến cô phải ngước đầu lên nhìn.
Đỉnh chiếc lều có treo một bóng đèn điện, dưới ánh đèn vàng, Viên Nhuận Chi nhận thấy đôi mắt màu hổ phách của anh ta đậm hơn mọi khi, trong lòng lại réo lên hồi chuông cảnh báo. Mỗi lần đôi mắt chết tiệt của anh ta đậm màu hơn, thì đồng nghĩa với việc tên đáng chết này sẽ có động cơ không tốt.
Kỷ Ngôn Tắc hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào khuôn mặt của Viên Nhuận Chi. Khuôn mặt cô càng ngày càng nóng hơn, chỉ cảm thấy khó thở, đối diện với anh ta ở khoảng cách gần thế này cô thấy căng thẳng.
Khuôn mặt anh càng ngày càng tiến gần đến cô, Viên Nhuận Chi bất giác lùi lại phía sau, lắp ba lắp bắp: “Thiếu… thiếu nợ thì phải trả nợ, đây… đây là điều quá đỗi bình thường. Anh đừng có nghĩ rằng… nghĩ rằng anh cao hơn tôi, chức… chức vị cao hơn tôi, thì tôi… tôi sẽ sợ anh, như thế thì anh… anh sẽ không phải trả nữa. Tôi phải nói cho anh biết, tính khí của tôi rất ngang ngạnh, tuyệt đối không chịu thua trước anh đâu!” Cô vừa nói vừa mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn bên má.
Kỷ Ngôn Tắc hoàn toàn không coi những lời nói của cô ra gì, thân người lại nghiêng về trước một chút nữa, đúng lúc khuôn mặt sắp sửa chạm vào mặt cô thì vội vã quay sang, đôi môi thì thầm bên tai cô: “Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, tôi chỉ muốn nói một chuyện cùng với cô thôi”.
Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ra, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, làm gì mà phải ghé sát đến thế, lại còn thì thì thầm thầm bên tai nữa. Anh bị bệnh à?”
“Cô thật sự muốn tôi nói lớn tiếng chuyện này giữa đám đông sao?” Kỷ Ngôn Tắc kéo rộng khoảng cách giữa hai người, bên khóe miệng lại thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười.
“Làm cái gì chứ? Tôi đây cây ngay không sợ chết đứng, không bao giờ làm chuyện không dám cho người ta biết cả!” Viên Nhuận Chi lại tiếp tục ưỡn ngực về phía trước.
Kỷ Ngôn Tắc liếc nhìn qua phần ngực của cô, sau đó dùng giọng nói vừa phải mà những người xung quanh có thể nghe thấy được nói: “Viên Nhuận Chi, lúc nãy tôi muốn nói là, khóa quần của cô bị tụt xuống rồi kìa!”
Bỗng nhiên, tất cả mọi âm thanh tạp loạn xung quanh đều tan biến hết, không gian trở nên im lặng lạ thường. Một giây sau, trong chiếc lều đó vang lên đủ các thể loại điệu cười, vô cùng náo nhiệt.
Khuôn mặt của Viên Nhuận Chi lúc này đỏ như tôm luộc, trong ngoài đều đỏ lòm, cô cúi đầu xuống, vội vã ngồi xuống ghế không nói một lời nào, hai tay liền sờ đến khóa của chiếc quần. Chết mất thôi, lúc nãy khi đi vệ sinh xong, cô rõ ràng đã kéo khóa rồi mà, tại sao giờ nó lại tụt xuống được nhỉ?
Cô ảo não mím chặt môi, mặt mày ửng đỏ, kéo khóa quần lên, sau đó quay người lại, mặt đối mặt cùng Kỷ Ngôn Tắc.
Đang định lên tiếng thì ông chủ quán liền bê thêm một bát sủi cảo đến, nhìn cô rồi mỉm cười đầy ám muội: “Cháu cãi nhau với bạn trai à? Ăn xong bát sủi cảo này của tôi đảm bảo hai người sẽ làm lành nhanh thôi!”
Viên Nhuận Chi vội vã thanh minh: “Ai nói anh ta là bạn trai của cháu?”
Ông chủ lại mỉm cười nói: “y da, câu nói của cháu chẳng khác lời nói của người bạn đời tôi năm nào. Mỗi lần cãi nhau, bị người khác nhìn thấy, bà ấy đều nói thế cả!”
Đây ứng với câu càng giải thích lại càng bị hiểu lầm, Viên Nhuận Chi đành phải nghiệm miệng lại, quay mặt sang, thì thầm trách móc Kỷ Ngôn Tắc: “Tại sao anh lại nhìn vào phía dưới của tôi hả? Anh không thể nào nói nhỏ tiếng hơn được hay sao? Lại còn nói bô bô trước mặt bao nhiêu người thế chứ?”
“Là cô bảo tôi nói lớn tiếng thì tôi mới nói chứ? Không phải tôi nhìn phần dưới của cô, mà là cái đầu heo của cô lắc lắc đến mức tôi hoa mày chóng mặt thôi”. Kỷ Ngôn Tắc vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống dưới.
Trước tiên, Viên Nhuận Chi lặng người đi, sau đó liền ngẫm nghĩ thâm ý của hai từ “đầu heo”, thẹn thùng đến mức khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác nào bị vấy máu chó. Cô nhanh chóng đưa tay chặn miệng Kỷ Ngôn Tắc rồi thì thầm nói: “Anh im miệng đi!”
Đôi hàng mi dài, rậm của Kỷ Ngôn Tắc khẽ rung rung, rồi nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ.
Viên Nhuận Chi nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh, tim đập loạn xạ, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao. Đột nhiên nhớ ra cả miệng tên khốn này đang dính toàn mỡ, cô liền vội thu tay lại, lấy một tờ giấy ăn lau sạch đi, sau đó mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Kỷ tổng, tôi kính anh là Tổng Giám thị trường, là cấp trên của tôi, liên quan đến việc khóa quần của tôi, cảm kích vô cùng, có điều anh vẫn phải trả ba đồng cho tôi. Hai chúng ta coi như không ai nợ ai cả”. Cô thầm nghĩ trong lòng: Coi như ra đường xéo phải bãi phân chó, bây giờ điều quan trọng nhất là phải đòi lại được tiền, đòi được tiền, cô sẽ biến mất nhanh chóng.
“Không phải tôi đã nói cứ trừ vào tám trăm đồng kia đi còn gì?”
“Tám trăm đồng nào hả? Tôi thiếu anh tám trăm đồng hồi nào?” Giọng nói của Viên Nhuận Chi cao vút lên. Cô rất hiếm khi hỏi vay người khác, bởi vì cô có một tật xấu, nếu như mượn tiền của ai, cô đều dằn dứ một thời gian dài mới chịu trả. Để giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình, cô từng hạ quyết tâm, ngăn cản thói quen xấu đó xảy ra, đó chính là không vay mượn tiền bạc của người khác.
“Bella Napoli”
“Bella Napoli?”
Viên Nhuận Chi cau chặt đôi mày lại, bắt đầu nhớ lại sự việc xảy ra một tháng trước tại nhà hàng mỳ Ý Bella Napoli, vừa nhớ cô vừa thầm thì: “Đi ăn cùng với Tiểu Kiều, sau đó gặp phải Dương Vỹ, sau đó đập đĩa đã đời, sau đó chạy đến nhà vệ sinh, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh, sau đó…” Lúc này, cô mới sực nhớ mọi chuyện.
“Tám trăm đồng”. Kỷ Ngôn Tắc vừa ăn sủi cảo, vừa bình thản như không nói ra ba chữ này.
Viên Nhuận Chi mở to mắt, giơ tay chỉ thẳng vào mặt: “Họ Kỷ kia, người ta thường nói nam tử hán đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Tại sao anh lại nhỏ nhen thế hả? Tôi đã quên chuyện xảy ra ngày hôm ấy từ lâu rồi. Hơn nữa, lần đó tôi đã lấy đức báo oán giúp đỡ anh, đáng lẽ phải cảm ơn tôi ấy chứ, bây giờ anh lại còn lấy việc công trả thù riêng nữa”.
Cô chuyển sang Bộ phận Thị trường mới có hơn một ngày mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện bi thảm. Điều này cho thấy rõ tên đàn ông này nhỏ nhen hơn bất cứ tiểu nhân nào trên đời này, hắn không quên sự việc xảy ra trong nhà hàng mỳ Ý hôm đó, nên giờ lấy việc công trả thù riêng.
Hôm nay đúng là đen đủi tận mạng nên mới gặp hắn ở đây.
Hừ, dì cô vẫn luôn nói rằng, cả người cô chẳng có thứ gì dầy ngoài khuôn mặt, cho dù khóa quần chưa kéo thì đã sao chứ? Kéo lại không phải xong rồi sao?
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt nhìn cô, đáp lại đầy bình thản: “Cô lại suy nghĩ quá nhiều rồi, ai có thời gian rảnh mà chơi trò lấy việc công báo thù riêng với cô?”
“Bây giờ không phải anh đang lấy việc công trả thù riêng sao? Tại sao rượu gì anh không tặng lại nhất quyết phải tặng Trúc Diệp Thanh? Nhất định trước đó anh đã tìm hiểu trước biết được tôi không uống được Trúc Diệp Thanh, rồi nhất quyết bắt tôi phải thử bằng được. Sau đó lại còn lấy tấm rèm gán nợ ủ lên người tôi, anh cho rằng tôi không biết ý đồ xấu xa của anh sao? Chỉ có người chết mới bị bọc theo cách ấy, anh định nguyền rủa tôi chết sớm hả? Chuyện sáng này lại càng đáng hận hơn, tôi là một cô gái, anh đường đường một nam nhi thế mà lại mặt dầy bắt tôi đạp xe đạp hơn nửa tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời chói chang. Rõ ràng còn nửa tầng nữa là tới, tại sao anh lại hù tôi, nói vẫn còn bảy mươi bảy tầng nữa chưa leo? Còn nữa, lúc nãy, anh kéo hai người phụ nữ lớn tuổi chỉ trỏ về phía tôi làm gì hả? Định làm tú ông kéo khách? Còn nữa, còn nữa, không có chuyện gì anh nhìn chằm chằm vào quần tôi làm gì? Anh đừng tưởng rằng bây giờ thành cấp trên của tôi là chuyện gì cũng có thể làm theo ý thích được, tôi vẫn có thể tố cáo anh tội sàm sỡ!” Viên Nhuận Chi càng nói càng thêm kích động, đưa tay chỉ lên mặt của Kỷ Ngôn Tắc, thiếu chút nữa là chọc phải chiếc mũi của anh. “Ăn của tôi ba đồng, mau trả lại đây!”
Kỷ Ngôn Tắc nhướng mày lên, dùng đôi đũa gạt bàn tay của cô sang một bên rồi nói: “Trợ lí Viên, cô thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi. Nếu như đổi lại là người khác, những việc này chắc sẽ không xảy ra đâu, chỉ có thể trách cô không thể nào lãnh hội được những ẩn ý sâu xa, kì diệu trong lời nói của tôi mà thôi!”
Sâu xa, kì diệu? Kì diệu cái đầu anh!
Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy hắn là máu huyết toàn thân cô lại ngùn ngụt dâng trào.
“Tôi không biết sâu xa kì diệu đến mức nào, bây giờ tôi chỉ biết anh đã ăn mất chiếc cánh gà c
Tác giả :
Hoa Thanh Thần