Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Dâu Tây
__________
Kì nghỉ hè đang ở phía trước, việc huấn luyện của Carlos tại La Masia đã dần đi vào quỹ đạo. Rèn luyện chăm chỉ cùng với chế độ dinh dưỡng tốt đã khiến tóc cậu bé hơi vểnh lên, mỗi khi nhảy cao hệt như đang bật bóng, thật sự rất nổi bật. Huấn luyện viên hay trêu ghẹo rằng: Chỉ có Carlos mới chăm sóc tóc hàng ngày thôi.
Ở La Masia, hệ thống huấn luyện được sắp xếp theo một khuôn mẫu, đa số cầu thủ dưới 15 tuổi đều phải tập luyện, để đảm bảo tính sáng tạo, số lượng cầu thủ tham gia chưa bao giờ vượt quá giới hạn nhất định. Cầu thủ U8 và U9 tập luyện ba lần một tuần và thi đấu thêm một trận vào thứ bảy. Từ U12 trở lên tập luyện bốn lần một tuần và U16 trở lên tập năm lần một tuần.
Bọn trẻ tập luyện ở đây không phải chi trả một khoản tiền nào cả, mỗi năm câu lạc bộ chi khoảng 1800 euro ngân sách để duy trì quá trình luyện tập, trong đó không bao gồm thiết bị giảng dạy.
Giáo dục gia đình đóng vai trò quan trọng trong quá trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ. La Masia sẽ tìm việc cho ba mẹ của các cầu thủ để họ trang trải cuộc sống. Carlos là trẻ mồ côi nên khi cậu chuyển từ cô nhi viện tới ký túc xá La Masia, huấn luyện viên hy vọng cậu có thể hòa nhập với tập thể. Kết quả kiểm tra biểu hiện tâm lý cho thấy Carlos mắc bệnh bệnh trầm cảm ở mức độ nhẹ.
Huấn luyện viên không nói điều này cho ai biết. Cậu còn nhỏ, hy vọng nhiệt huyết thanh xuân và sức sống ở La Masia có thể giúp cậu thay đổi.
Tháng tám hằng năm là thời điểm mùa giải bóng đá bắt đầu, bán đảo Iberia chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi khí hậu Địa Trung Hải.
Tô Thanh Gia không biết nên tặng quà gì cho cậu bé tóc vàng đẹp trai nhân dịp sinh nhật mười một tuổi của cậu.
Nên làm thế nào bây giờ? Cô hỏi sơ Rosa về sinh nhật của Carlos, bà bảo là ngày 27 tháng 8, đồng thời cho biết từ lúc bốn tuổi vào đây đến nay, Carlos không hề nhắc đến sinh nhật của mình. Sơ Rosa từng kiên quyết muốn tổ chức nhưng vẫn không thể lay chuyển được ý chí quật cường của cậu.
Nhiều năm trôi qua, cậu bé không hề tổ chức sinh nhật ở cô nhi viện, nhóm con trai cũng từng lấy chuyện này ra công kích, chọc ghẹo cậu.
Tô Thanh Gia mong có thể lưu lại trong ký ức của Carlos một sinh nhật thật tốt đẹp. Cô không muốn tuổi thơ của cậu chỉ là một mảnh hoang vu, ngược lại nên ngập tràn màu sắc và sức sống.
Vậy mà… cô không biết tặng quà gì cho cậu.
Nghĩ hoài mà mãi không ra.
Nghỉ hè cũng không thể làm Carlos vui hơn. Cậu đã cắm hoa mai Bella tặng vào chiếc bình pha lê mà huấn luyện viên cho mượn, cho tỉ lệ nước như lời chủ cửa hàng hoa nói, ngoài ra còn bỏ thêm một ít chất dinh dưỡng, đặt ở nơi nhiều ánh sáng nhất. Nhìn thấy nhánh hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời mỗi sáng, tâm trạng cậu lập tức tốt lên. Tuy nhiên cuộc vui nào cũng có ngày tàn, cho dù có chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu thì hoa mai này cũng chỉ sống được vỏn vẹn một tháng.
Carlos cảm thấy bản thân đáng thương như bông hoa héo tàn kia.
Tất cả do tại cậu tập luyện quá nhiều, không có thời gian chăm sóc nó.
Carlos vò đầu bứt tóc.
Carlos ở lứa U11, đáng lẽ có thể nhàn nhã nghỉ hè nhưng vì không muốn lãng phí khoảng thời gian này nên cậu đã xin huấn luyện viên cho mình tập luyện cùng với các cầu thủ từ U16 trở lên ở La Masia. Mấy ngày nay, những cậu thiếu niên khỏe mạnh đã quen tập cùng cậu nhóc tóc vàng, họ còn chỉ dạy cho cậu biết thêm nhiều thứ.
Lúc các cầu thủ tập đối kháng, Carlos sẽ nghiêm túc đứng ở cabin quan sát, tuy chưa được học chiến thuật nhưng cũng không gây ra bất kì trở ngại gì cho việc nghiên cứu của cậu.
Cảm giác bóng của Carlos không hề bình thường.
Một buổi sáng đẹp trời, Carlos thức dậy từ sớm, cậu buồn bã nhìn bình thủy tinh trống không rồi trả lại bình cho huấn luyện viên.
Carlos rửa mặt, chải chuốt tóc tai, sau đó đi ăn sáng và đến sân chạy bộ, tập bóng.
“Này nhóc, có một cô gái đến tìm nhóc kìa.” Oleguer là thành viên đội U17, là người hoạt bát nhất trong đội, khá thích nói giỡn, thấy Carlos tỏ ra không hiểu, cậu hất cằm chỉ: “Ở bên kia kìa, nhìn thấy chưa? Anh vừa mới gặp, cô bé tới tìm nhóc đấy. Này, nhóc tóc vàng, nhóc tìm được cô bé trắng trẻo ở đâu vậy, lớn lên nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, nếu là….”
Carlos ôm lấy trái bóng, chạy xẹt một cái, Oleguer hô to ở phía sau: “Thằng nhóc này, nhóc không có chí khí gì cả, đừng chạy, anh vẫn chưa nói xong đâu!”
Thấy Tô Thanh Gia đứng đó, Carlos sung sướng nhảy dựng lên: “Bella, em… sao em lại đến đây… Anh…anh còn phải tập luyện.” Thôi xong, sai rồi, cậu đâu muốn nói như vậy, lẽ ra cậu phải nói là mình rất vui mới đúng, sao lại nói thành phải tập luyện? Carlos bắt đầu nôn nóng.
“Sao vậy? Anh bận tập luyện nên không chào đón em, chê em phiền à?” Tô Thanh Gia nhìn cậu, nói: “Thì ra anh không chào đón em, em đi đây.”
“Không, không phải… Bella, anh… anh hoan nghênh, anh chưa chuẩn bị tốt thôi.” Carlos vội kéo lấy góc áo của Bella, cắn môi không biết nên đền bù thế nào: “Bella, người anh toàn mồ hôi, anh muốn thay quần áo, tắm rửa một lát. Em đợi được không?”
Tô Thanh Gia lắc đầu, “Chuẩn bị cái gì, anh đâu phải quái thú. Đừng thay quần áo, anh thế này rất đẹp, đẹp như mặt trời nhỏ vậy. Hơn nữa trước kia xem anh tập luyện, lúc nào chả chảy đầy mồ hôi.”
Nghe Tô Thanh Gia động viên, tim Carlos đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Giây tiếp theo, cậu lại tỏ ra hơi lúng túng.
“Hôm nay tóc anh đẹp không?”
Cậu đã vận động một lúc nên không biết nó rối hay chưa?
“Hahaaa…” Tô Thanh Gia không giữ được hình tượng, cười đến quặn bụng.
“Carlos, anh thật là, em cũng không biết nói thế nào nữa.” Thấy Carlos tò mò nhìn mình, Tô Thanh Gia nén cười khen ngợi: “Đẹp, đẹp, Carlos, hôm nay tóc anh rất đẹp. Đẹp ơi là đẹp.”
Túi giấy bên cạnh đặt một chậu cây trầu bà vàng [*] nhưng vì nặng nên Tô Thanh Gia không lấy ra, hai đứa trẻ ngồi xổm xuống nhìn.
[*] Trầu bà vàng: Là một loại cây dây leo mềm, có lá lớn dễ sống. Cây có tác dụng làm sạch không khí, loại bỏ Aldehyde formic và các chất ô nhiễm mang lại một không gian trong lành, thoáng đãng. Cây thường được trồng trên chậu hoặc trồng thủy sinh dùng để trang trí bàn làm việc, bàn khách…
Tô Tĩnh Khang là người mang đến cửa, sau đó cô nhờ bác bảo vệ đáng yêu mang vào giúp.
“Anh thích không?” Tô Thanh Gia nói như thể đây là một vật rất quý.
“Đây là quà em muốn tặng cho anh.”
Carlos chưa thoát khỏi nỗi buồn chuyện hoa mai chết nên đầu óc phản ứng hơi chậm.
”Sao lại tặng anh?”
“Tên nó là trầu bà vàng, là một loài thực vật rất ngoan cường, có thể sống trong nước hoặc trong bùn đất. Nó dễ dàng sống ở bất cứ đâu, chỉ cần có nước là thỏa mãn.” Tô Thanh Gia không trả lời câu hỏi của cậu mà bắt đầu phổ cập kiến thức tiểu học: “Trầu bà vàng có nghĩa là cứng cỏi lương thiện, bảo vệ hạnh phúc.”
Tô Thanh Gia chọc vào người cậu bé đang đứng ngây ra, đẩy túi trầu bà qua.
“Carlos, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Những thiếu niên trong sân bóng chạy qua chạy lại, cùng nhau luyện tập. Carlos nghe thấy tiếng gió, tiếng hò hét, tiếng nước và cả tiếng chúc mừng.
Đối với một đứa trẻ bảy năm không ăn mừng sinh nhật mà nói, lời chúc này vô cùng xa lạ. Rất nhiều lần ăn sinh nhật, cậu cũng phụ họa ”Sinh nhật vui vẻ” nhưng lại chưa từng nghe người khác nói lời này với mình, thậm chí cậu còn quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Carlos ngẩng đầu nhìn cô bé đang cười, hôm nay cô mặc một bộ quần áo rất đặc biệt, cổ áo dựng thẳng lên, cánh tay trắng trẻo lộ ra như được điêu khắc. Bộ váy hơi ngắn nên ngồi xổm xuống là có thể nhìn thấy cẳng chân trắng nõn. Bella mặc váy đỏ rất đẹp.
Có lẽ lúc đầu cậu chỉ bài xích việc ăn mừng sinh nhật cùng các bạn ở cô nhi viện. Dần dần không ai nhắc tới, cậu cũng quên mất. Đối với cậu ngày nào cũng như nhau, không có gì đặc biệt, đều buồn tẻ, nhàm chán và vô cùng lạnh lẽo.
“Anh rất thích nó, đồng thời cũng thích ý nghĩa của nó.” Carlos sờ lá cây trầu bà vàng.
“Anh sẽ đặt nó ở nơi sáng nhất, ngày nào cũng ngắm nhìn.” Cậu không muốn đặt món quà này qua loa ở đâu đó.
“Anh trai nhỏ à, trầu bà vàng là cây ưa bóng, không thể để ánh nắng mặt trời chiếu vào trực tiếp.” Tô Thanh Gia vỗ trán quan sát biểu cảm ngạc nhiên của Carlos.
“Đừng nói anh nghĩ thực vật nào cũng thích ánh nắng?”
Carlos gật đầu, mắt có phần ngượng ngùng. Chẳng lẽ không phải sao? Cậu nhớ giờ khoa học, thầy giáo từng nói thực vật xanh đều thích hấp thụ ánh sáng mặt trời.
Tô Thanh Gia dở khóc dở cười: “Anh đừng làm gì hết, đặt trầu bà ở chỗ râm mát, tuyệt đối đừng nghịch, chỉ cần nhìn và tưới ít nước là được. Hãy chăm sóc tốt cho nó.”
Carlos gật đầu, quan sát món quà từ trên xuống dưới.
“Anh đặt nó ở đầu giường được không?”
“Chỉ cần không bị ánh mặt trời chiếu vào là được.” Tô Thanh Gia ngẩng đầu: “Trước hết anh mang nó về ký túc xá đi, hôm nay là sinh nhật của anh, em và anh tới xin phép huấn luyện viên cho nghỉ một buổi.”
Không biết Carlos nghĩ đến điều gì mà mặt đột nhiên đỏ ửng, cả người run lên: “Được, anh về ký túc xá cất chậu cây này rồi đi với em.” Cậu đứng chạy cắm đầu, cắm cổ
Chạy được năm mươi mét, cậu lại lẳng lặng quay về, nhìn Tô Thanh Gia và nói: “Anh vừa tập chạy một vòng.”
Sau đó cất chậu trầu bà vàng trên mặt đất vào túi, đi tiếp.
Trầu bà vàng rất nặng nên cậu chỉ có thể đi từ từ, nhưng mà đi nhanh hơn càng tốt. Bởi vì….Tô Thanh Gia cười làm cậu không được tự nhiên.
Editor: Dâu Tây
__________
Kì nghỉ hè đang ở phía trước, việc huấn luyện của Carlos tại La Masia đã dần đi vào quỹ đạo. Rèn luyện chăm chỉ cùng với chế độ dinh dưỡng tốt đã khiến tóc cậu bé hơi vểnh lên, mỗi khi nhảy cao hệt như đang bật bóng, thật sự rất nổi bật. Huấn luyện viên hay trêu ghẹo rằng: Chỉ có Carlos mới chăm sóc tóc hàng ngày thôi.
Ở La Masia, hệ thống huấn luyện được sắp xếp theo một khuôn mẫu, đa số cầu thủ dưới 15 tuổi đều phải tập luyện, để đảm bảo tính sáng tạo, số lượng cầu thủ tham gia chưa bao giờ vượt quá giới hạn nhất định. Cầu thủ U8 và U9 tập luyện ba lần một tuần và thi đấu thêm một trận vào thứ bảy. Từ U12 trở lên tập luyện bốn lần một tuần và U16 trở lên tập năm lần một tuần.
Bọn trẻ tập luyện ở đây không phải chi trả một khoản tiền nào cả, mỗi năm câu lạc bộ chi khoảng 1800 euro ngân sách để duy trì quá trình luyện tập, trong đó không bao gồm thiết bị giảng dạy.
Giáo dục gia đình đóng vai trò quan trọng trong quá trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ. La Masia sẽ tìm việc cho ba mẹ của các cầu thủ để họ trang trải cuộc sống. Carlos là trẻ mồ côi nên khi cậu chuyển từ cô nhi viện tới ký túc xá La Masia, huấn luyện viên hy vọng cậu có thể hòa nhập với tập thể. Kết quả kiểm tra biểu hiện tâm lý cho thấy Carlos mắc bệnh bệnh trầm cảm ở mức độ nhẹ.
Huấn luyện viên không nói điều này cho ai biết. Cậu còn nhỏ, hy vọng nhiệt huyết thanh xuân và sức sống ở La Masia có thể giúp cậu thay đổi.
Tháng tám hằng năm là thời điểm mùa giải bóng đá bắt đầu, bán đảo Iberia chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi khí hậu Địa Trung Hải.
Tô Thanh Gia không biết nên tặng quà gì cho cậu bé tóc vàng đẹp trai nhân dịp sinh nhật mười một tuổi của cậu.
Nên làm thế nào bây giờ? Cô hỏi sơ Rosa về sinh nhật của Carlos, bà bảo là ngày 27 tháng 8, đồng thời cho biết từ lúc bốn tuổi vào đây đến nay, Carlos không hề nhắc đến sinh nhật của mình. Sơ Rosa từng kiên quyết muốn tổ chức nhưng vẫn không thể lay chuyển được ý chí quật cường của cậu.
Nhiều năm trôi qua, cậu bé không hề tổ chức sinh nhật ở cô nhi viện, nhóm con trai cũng từng lấy chuyện này ra công kích, chọc ghẹo cậu.
Tô Thanh Gia mong có thể lưu lại trong ký ức của Carlos một sinh nhật thật tốt đẹp. Cô không muốn tuổi thơ của cậu chỉ là một mảnh hoang vu, ngược lại nên ngập tràn màu sắc và sức sống.
Vậy mà… cô không biết tặng quà gì cho cậu.
Nghĩ hoài mà mãi không ra.
Nghỉ hè cũng không thể làm Carlos vui hơn. Cậu đã cắm hoa mai Bella tặng vào chiếc bình pha lê mà huấn luyện viên cho mượn, cho tỉ lệ nước như lời chủ cửa hàng hoa nói, ngoài ra còn bỏ thêm một ít chất dinh dưỡng, đặt ở nơi nhiều ánh sáng nhất. Nhìn thấy nhánh hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời mỗi sáng, tâm trạng cậu lập tức tốt lên. Tuy nhiên cuộc vui nào cũng có ngày tàn, cho dù có chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu thì hoa mai này cũng chỉ sống được vỏn vẹn một tháng.
Carlos cảm thấy bản thân đáng thương như bông hoa héo tàn kia.
Tất cả do tại cậu tập luyện quá nhiều, không có thời gian chăm sóc nó.
Carlos vò đầu bứt tóc.
Carlos ở lứa U11, đáng lẽ có thể nhàn nhã nghỉ hè nhưng vì không muốn lãng phí khoảng thời gian này nên cậu đã xin huấn luyện viên cho mình tập luyện cùng với các cầu thủ từ U16 trở lên ở La Masia. Mấy ngày nay, những cậu thiếu niên khỏe mạnh đã quen tập cùng cậu nhóc tóc vàng, họ còn chỉ dạy cho cậu biết thêm nhiều thứ.
Lúc các cầu thủ tập đối kháng, Carlos sẽ nghiêm túc đứng ở cabin quan sát, tuy chưa được học chiến thuật nhưng cũng không gây ra bất kì trở ngại gì cho việc nghiên cứu của cậu.
Cảm giác bóng của Carlos không hề bình thường.
Một buổi sáng đẹp trời, Carlos thức dậy từ sớm, cậu buồn bã nhìn bình thủy tinh trống không rồi trả lại bình cho huấn luyện viên.
Carlos rửa mặt, chải chuốt tóc tai, sau đó đi ăn sáng và đến sân chạy bộ, tập bóng.
“Này nhóc, có một cô gái đến tìm nhóc kìa.” Oleguer là thành viên đội U17, là người hoạt bát nhất trong đội, khá thích nói giỡn, thấy Carlos tỏ ra không hiểu, cậu hất cằm chỉ: “Ở bên kia kìa, nhìn thấy chưa? Anh vừa mới gặp, cô bé tới tìm nhóc đấy. Này, nhóc tóc vàng, nhóc tìm được cô bé trắng trẻo ở đâu vậy, lớn lên nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, nếu là….”
Carlos ôm lấy trái bóng, chạy xẹt một cái, Oleguer hô to ở phía sau: “Thằng nhóc này, nhóc không có chí khí gì cả, đừng chạy, anh vẫn chưa nói xong đâu!”
Thấy Tô Thanh Gia đứng đó, Carlos sung sướng nhảy dựng lên: “Bella, em… sao em lại đến đây… Anh…anh còn phải tập luyện.” Thôi xong, sai rồi, cậu đâu muốn nói như vậy, lẽ ra cậu phải nói là mình rất vui mới đúng, sao lại nói thành phải tập luyện? Carlos bắt đầu nôn nóng.
“Sao vậy? Anh bận tập luyện nên không chào đón em, chê em phiền à?” Tô Thanh Gia nhìn cậu, nói: “Thì ra anh không chào đón em, em đi đây.”
“Không, không phải… Bella, anh… anh hoan nghênh, anh chưa chuẩn bị tốt thôi.” Carlos vội kéo lấy góc áo của Bella, cắn môi không biết nên đền bù thế nào: “Bella, người anh toàn mồ hôi, anh muốn thay quần áo, tắm rửa một lát. Em đợi được không?”
Tô Thanh Gia lắc đầu, “Chuẩn bị cái gì, anh đâu phải quái thú. Đừng thay quần áo, anh thế này rất đẹp, đẹp như mặt trời nhỏ vậy. Hơn nữa trước kia xem anh tập luyện, lúc nào chả chảy đầy mồ hôi.”
Nghe Tô Thanh Gia động viên, tim Carlos đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Giây tiếp theo, cậu lại tỏ ra hơi lúng túng.
“Hôm nay tóc anh đẹp không?”
Cậu đã vận động một lúc nên không biết nó rối hay chưa?
“Hahaaa…” Tô Thanh Gia không giữ được hình tượng, cười đến quặn bụng.
“Carlos, anh thật là, em cũng không biết nói thế nào nữa.” Thấy Carlos tò mò nhìn mình, Tô Thanh Gia nén cười khen ngợi: “Đẹp, đẹp, Carlos, hôm nay tóc anh rất đẹp. Đẹp ơi là đẹp.”
Túi giấy bên cạnh đặt một chậu cây trầu bà vàng [*] nhưng vì nặng nên Tô Thanh Gia không lấy ra, hai đứa trẻ ngồi xổm xuống nhìn.
[*] Trầu bà vàng: Là một loại cây dây leo mềm, có lá lớn dễ sống. Cây có tác dụng làm sạch không khí, loại bỏ Aldehyde formic và các chất ô nhiễm mang lại một không gian trong lành, thoáng đãng. Cây thường được trồng trên chậu hoặc trồng thủy sinh dùng để trang trí bàn làm việc, bàn khách…
Tô Tĩnh Khang là người mang đến cửa, sau đó cô nhờ bác bảo vệ đáng yêu mang vào giúp.
“Anh thích không?” Tô Thanh Gia nói như thể đây là một vật rất quý.
“Đây là quà em muốn tặng cho anh.”
Carlos chưa thoát khỏi nỗi buồn chuyện hoa mai chết nên đầu óc phản ứng hơi chậm.
”Sao lại tặng anh?”
“Tên nó là trầu bà vàng, là một loài thực vật rất ngoan cường, có thể sống trong nước hoặc trong bùn đất. Nó dễ dàng sống ở bất cứ đâu, chỉ cần có nước là thỏa mãn.” Tô Thanh Gia không trả lời câu hỏi của cậu mà bắt đầu phổ cập kiến thức tiểu học: “Trầu bà vàng có nghĩa là cứng cỏi lương thiện, bảo vệ hạnh phúc.”
Tô Thanh Gia chọc vào người cậu bé đang đứng ngây ra, đẩy túi trầu bà qua.
“Carlos, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Những thiếu niên trong sân bóng chạy qua chạy lại, cùng nhau luyện tập. Carlos nghe thấy tiếng gió, tiếng hò hét, tiếng nước và cả tiếng chúc mừng.
Đối với một đứa trẻ bảy năm không ăn mừng sinh nhật mà nói, lời chúc này vô cùng xa lạ. Rất nhiều lần ăn sinh nhật, cậu cũng phụ họa ”Sinh nhật vui vẻ” nhưng lại chưa từng nghe người khác nói lời này với mình, thậm chí cậu còn quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Carlos ngẩng đầu nhìn cô bé đang cười, hôm nay cô mặc một bộ quần áo rất đặc biệt, cổ áo dựng thẳng lên, cánh tay trắng trẻo lộ ra như được điêu khắc. Bộ váy hơi ngắn nên ngồi xổm xuống là có thể nhìn thấy cẳng chân trắng nõn. Bella mặc váy đỏ rất đẹp.
Có lẽ lúc đầu cậu chỉ bài xích việc ăn mừng sinh nhật cùng các bạn ở cô nhi viện. Dần dần không ai nhắc tới, cậu cũng quên mất. Đối với cậu ngày nào cũng như nhau, không có gì đặc biệt, đều buồn tẻ, nhàm chán và vô cùng lạnh lẽo.
“Anh rất thích nó, đồng thời cũng thích ý nghĩa của nó.” Carlos sờ lá cây trầu bà vàng.
“Anh sẽ đặt nó ở nơi sáng nhất, ngày nào cũng ngắm nhìn.” Cậu không muốn đặt món quà này qua loa ở đâu đó.
“Anh trai nhỏ à, trầu bà vàng là cây ưa bóng, không thể để ánh nắng mặt trời chiếu vào trực tiếp.” Tô Thanh Gia vỗ trán quan sát biểu cảm ngạc nhiên của Carlos.
“Đừng nói anh nghĩ thực vật nào cũng thích ánh nắng?”
Carlos gật đầu, mắt có phần ngượng ngùng. Chẳng lẽ không phải sao? Cậu nhớ giờ khoa học, thầy giáo từng nói thực vật xanh đều thích hấp thụ ánh sáng mặt trời.
Tô Thanh Gia dở khóc dở cười: “Anh đừng làm gì hết, đặt trầu bà ở chỗ râm mát, tuyệt đối đừng nghịch, chỉ cần nhìn và tưới ít nước là được. Hãy chăm sóc tốt cho nó.”
Carlos gật đầu, quan sát món quà từ trên xuống dưới.
“Anh đặt nó ở đầu giường được không?”
“Chỉ cần không bị ánh mặt trời chiếu vào là được.” Tô Thanh Gia ngẩng đầu: “Trước hết anh mang nó về ký túc xá đi, hôm nay là sinh nhật của anh, em và anh tới xin phép huấn luyện viên cho nghỉ một buổi.”
Không biết Carlos nghĩ đến điều gì mà mặt đột nhiên đỏ ửng, cả người run lên: “Được, anh về ký túc xá cất chậu cây này rồi đi với em.” Cậu đứng chạy cắm đầu, cắm cổ
Chạy được năm mươi mét, cậu lại lẳng lặng quay về, nhìn Tô Thanh Gia và nói: “Anh vừa tập chạy một vòng.”
Sau đó cất chậu trầu bà vàng trên mặt đất vào túi, đi tiếp.
Trầu bà vàng rất nặng nên cậu chỉ có thể đi từ từ, nhưng mà đi nhanh hơn càng tốt. Bởi vì….Tô Thanh Gia cười làm cậu không được tự nhiên.
Tác giả :
11 Giờ Phải Ngủ