Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi
Chương 22
Đợi đến tận khi gần hết hiệp một, đội Đức mới dựa vào cú sút phạt cực chuẩn vào góc chết cầu môn của Lahm* mà phá vỡ cục diện bế tắc từ đầu đến giờ. Mà fan hâm mộ trung thành Lâm Tranh lúc này nhịn không được mà nhảy dựng lên hoan hô vài tiếng, còn kém vỗ tay dậm chân lên bàn trà thôi.
Trong lúc tinh thần đang lên, Lâm Tranh mới chợt nhớ ra Thiệu Tuấn Dương, theo bản năng quay đầu nhìn hướng phòng ngủ, không nghĩ tới liếc mắt một cái lại có thể thấy được nguyên cái mặt hắn to đùng!!!!
Trời đất, xem phim ma cũng không có kinh khủng như vậy đi!!!! Cả căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đén từ TV phát ra, không may lại cố tình chiếu thẳng vào gương mặt Thiệu Tuấn Dương. Lâm Tranh đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc áp sát vào mặt đối phương.
“Ai nha ta…… Dọa dọa dọa dọa làm ta sợ muốn chết!” Lâm Tranh đặt mông ngồi trở lại sô pha không ngừng điên cuồng hét lên, trong lòng còn cảm khái thời điểm này mà mình vẫn còn có sức mà gào lên lớn như vậy.
Thiệu Tuấn Dương vừa đứng ở phía sau sô pha chậm rãi đi tới, ngồi vào bên cạnh Lâm Tranh: “ Xin lỗi Tiểu Tranh, ta không phải cố ý dọa ngươi, tại ngươi xem chăm chú quá.”
Lâm Tranh bị giật mình vẫn chưa hoàn hồn, nhưng vẫn là lắc đầu thanh âm có chút phát run,“Không, không có việc gì…… Lão sư ngươi cũng thật sự là, không nói một tiếng liền……” Dừng một chút, lại nói,“Thực xin lỗi a lão sư, có phải hay không làm phiền đến ngươi? Ta lớn tiếng quá sao?”
Thiệu Tuấn Dương vỗ vỗ bờ vai cậu khẽ trấn an: “Không có, ta chỉ là vừa đúng lúc tỉnh lại, thấy khát nước muốn tìm nước uống, nên mới thấy ngươi đang ngồi đây xem bóng đá thôi.”
“Hắc hắc.” Lâm Tranh ngượng ngùng gãi gãi đầu, mắt nhìn vào màn hình TV lúc này đã được thay bằng mấy màn quaảng cáo, “ Đây là trận quan trọng nhất a, ta không nhịn được mới dậy xem mà.”
Thiệu Tuấn Dương biết cậu là fan, cũng biết một trong những nguyên nhân cậu học tiếng Đức là do sở thích xem bóng đá. Mặc dù bản thân không có hứng thú với bóng đá, nhưng trước đây cũng đã cùng cậu tham khảo một số từ tiếng Đức liên quan đến bóng đá.
Trước giờ rất ít có cơ hội ngồi với Lâm Tranh ở phòng khách lúc đêm khuya như vậy. Dù sao phần lớn bóng đá Lâm Tranh thích chỉ chiếu vào ban đêm, mà hắn lại ngủ rất đúng giờ là ngủ rất sâu, tất nhiên là không biết cậu thức xem như vậy.
Thiệu Tuấn Dương đứng lên bật đèn, bắt gặp mấy chai bia trên bàn trà, biết là đối với thân thể cậu không tốt chút nào, nhưng là thông cảm cậu hứng thú xem bóng đá đến vậy nên cũng không có mở miệng nhắc nhở.
“Làm sao không nói cho ta biết đêm nay xem trận đấu? Ta tối hôm qua cũng liền sẽ không……” Thiệu Tuấn Dương ngồi bên người Lâm Tranh nhẹ giọng nói, mặt khác lại thâm ý đem tay trượt trên lưng cậu.
Lâm Tranh giật mình một cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng khoát tay cười gượng nói:“Ách, không có quan hệ ha ha ha……”
Thiệu Tuấn Dương cũng không trêu chọc cậu nữa, liền đi vào phòng bếp lấy ra bánh mì và một cốc nước,“Hơn nửa đêm, bụng rỗng uống rượu vẫn là không tốt lắm.”
“Ân, cám ơn lão sư.” Lâm Tranh cắn miếng bánh mỳ, lại nâng lên cốc nước, tiếp theo quay đầu nhìn về phía TV, quảng cáo đã muốn xong rồi, hiện tại là lúc mấy bình luận viên tranh thủ thời gian nghỉ giữa trận mà phân tích mấy số liệu hiệp 1.
Thiệu Tuấn Dương cũng nhìn liếc mắt một cái, vẫn là không quấy rầy, cưng chiều hôn lên trán cậu mấy cái liền chuẩn ị trở về phòng ngủ, nhưng mà Lâm Tranh lại bỗng nhiên thân thủ kéo hắn lại, mặt thoạt nhìn hơi hơi phiếm hồng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ách…… Lão sư, ngươi, ngươi bồi ta xem nốt được không nha?” Lâm Tranh không chuyển mắt nhìn Thiệu Tuấn Dương, trong thanh âm mang một tia không yên.
Biết rõ đối phương không thích bóng đá, cậu cũng không cần hắn phải xem bóng cùng mình, chỉ là lúc này, nghĩ muốn cùng hắn hai người bên nhau mà thôi.
Thực sự là vô cùng quyến luyến đi. ( Thực ra là cưng làm nũng chứ giề??? =.=)
Thiệu Tuấn Dương thực tự nhiên nở nụ cười, không có chút ý tứ cự tuyệt, lại lần nữa ngồi trở về sô pha, cầm lấy tay Lâm Tranh, thực ôn nhu mà gật đầu.
Lâm Tranh cảm thấy mỹ mãn nhếch môi cười ngây ngô vài tiếng, cũng nắm lấy tay Thiệu Tuấn Dương, một lần nữa nhìn vào màn hình TV, hiệp hai chuẩn bị bắt đầu rồi.
Cậu xem rất chăm chú, nhưng vẫn là một mực quan tâm người bên cạnh. Cho đến khi đầu Thiệu Tuấn Dương chậm rãi mà tựa vào vai cậu, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều truyền tới, Lâm Tranh lại càng nắm chặt tay đối phương, trong lòng rung động không thôi.
Mặc dù sau đó Bồ Đào Nha san bằng tỉ số, kết quả chung cuộc là hòa 1-1, thực khó làm người ta vừa lòng, nhưng thực ra, lúc này Lâm Tranh lại vô cùng thỏa mãn.
Cậu cầm lấy điều khiển từ xa lặng lẽ tắt TV, trong lúc nhất thời im lặng nghe thực rõ ràng hơi thở của người bên cạnh...
Còn có ── tiếng tim đập của chính mình.
Có người từng nói, loại cảm giác tim đập thật mạnh khi ở bên người yêu, thật giống như là trước đó trái tim đều như một hồ nước phẳng lặng không một động tĩnh, chỉ đến khi người mình thực sự yêu xuất hiện, mới giống như bừng lên sức sống, bắt đầu vô tận tim đập.
Giờ khắc này, Lâm Tranh thật sự cảm nhận được điều này. Dường như trái tim cậu, đều chỉ vì một mình Thiệu Tuấn Dương mà đập.
Hạnh phúc tràn đầy, Lâm Tranh cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào Thiệu Tuấn Dương đầu bên cạnh, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói ra:
“Lão sư, ta yêu ngươi.”
– Chính văn hoàn –
Trong lúc tinh thần đang lên, Lâm Tranh mới chợt nhớ ra Thiệu Tuấn Dương, theo bản năng quay đầu nhìn hướng phòng ngủ, không nghĩ tới liếc mắt một cái lại có thể thấy được nguyên cái mặt hắn to đùng!!!!
Trời đất, xem phim ma cũng không có kinh khủng như vậy đi!!!! Cả căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đén từ TV phát ra, không may lại cố tình chiếu thẳng vào gương mặt Thiệu Tuấn Dương. Lâm Tranh đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc áp sát vào mặt đối phương.
“Ai nha ta…… Dọa dọa dọa dọa làm ta sợ muốn chết!” Lâm Tranh đặt mông ngồi trở lại sô pha không ngừng điên cuồng hét lên, trong lòng còn cảm khái thời điểm này mà mình vẫn còn có sức mà gào lên lớn như vậy.
Thiệu Tuấn Dương vừa đứng ở phía sau sô pha chậm rãi đi tới, ngồi vào bên cạnh Lâm Tranh: “ Xin lỗi Tiểu Tranh, ta không phải cố ý dọa ngươi, tại ngươi xem chăm chú quá.”
Lâm Tranh bị giật mình vẫn chưa hoàn hồn, nhưng vẫn là lắc đầu thanh âm có chút phát run,“Không, không có việc gì…… Lão sư ngươi cũng thật sự là, không nói một tiếng liền……” Dừng một chút, lại nói,“Thực xin lỗi a lão sư, có phải hay không làm phiền đến ngươi? Ta lớn tiếng quá sao?”
Thiệu Tuấn Dương vỗ vỗ bờ vai cậu khẽ trấn an: “Không có, ta chỉ là vừa đúng lúc tỉnh lại, thấy khát nước muốn tìm nước uống, nên mới thấy ngươi đang ngồi đây xem bóng đá thôi.”
“Hắc hắc.” Lâm Tranh ngượng ngùng gãi gãi đầu, mắt nhìn vào màn hình TV lúc này đã được thay bằng mấy màn quaảng cáo, “ Đây là trận quan trọng nhất a, ta không nhịn được mới dậy xem mà.”
Thiệu Tuấn Dương biết cậu là fan, cũng biết một trong những nguyên nhân cậu học tiếng Đức là do sở thích xem bóng đá. Mặc dù bản thân không có hứng thú với bóng đá, nhưng trước đây cũng đã cùng cậu tham khảo một số từ tiếng Đức liên quan đến bóng đá.
Trước giờ rất ít có cơ hội ngồi với Lâm Tranh ở phòng khách lúc đêm khuya như vậy. Dù sao phần lớn bóng đá Lâm Tranh thích chỉ chiếu vào ban đêm, mà hắn lại ngủ rất đúng giờ là ngủ rất sâu, tất nhiên là không biết cậu thức xem như vậy.
Thiệu Tuấn Dương đứng lên bật đèn, bắt gặp mấy chai bia trên bàn trà, biết là đối với thân thể cậu không tốt chút nào, nhưng là thông cảm cậu hứng thú xem bóng đá đến vậy nên cũng không có mở miệng nhắc nhở.
“Làm sao không nói cho ta biết đêm nay xem trận đấu? Ta tối hôm qua cũng liền sẽ không……” Thiệu Tuấn Dương ngồi bên người Lâm Tranh nhẹ giọng nói, mặt khác lại thâm ý đem tay trượt trên lưng cậu.
Lâm Tranh giật mình một cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng khoát tay cười gượng nói:“Ách, không có quan hệ ha ha ha……”
Thiệu Tuấn Dương cũng không trêu chọc cậu nữa, liền đi vào phòng bếp lấy ra bánh mì và một cốc nước,“Hơn nửa đêm, bụng rỗng uống rượu vẫn là không tốt lắm.”
“Ân, cám ơn lão sư.” Lâm Tranh cắn miếng bánh mỳ, lại nâng lên cốc nước, tiếp theo quay đầu nhìn về phía TV, quảng cáo đã muốn xong rồi, hiện tại là lúc mấy bình luận viên tranh thủ thời gian nghỉ giữa trận mà phân tích mấy số liệu hiệp 1.
Thiệu Tuấn Dương cũng nhìn liếc mắt một cái, vẫn là không quấy rầy, cưng chiều hôn lên trán cậu mấy cái liền chuẩn ị trở về phòng ngủ, nhưng mà Lâm Tranh lại bỗng nhiên thân thủ kéo hắn lại, mặt thoạt nhìn hơi hơi phiếm hồng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ách…… Lão sư, ngươi, ngươi bồi ta xem nốt được không nha?” Lâm Tranh không chuyển mắt nhìn Thiệu Tuấn Dương, trong thanh âm mang một tia không yên.
Biết rõ đối phương không thích bóng đá, cậu cũng không cần hắn phải xem bóng cùng mình, chỉ là lúc này, nghĩ muốn cùng hắn hai người bên nhau mà thôi.
Thực sự là vô cùng quyến luyến đi. ( Thực ra là cưng làm nũng chứ giề??? =.=)
Thiệu Tuấn Dương thực tự nhiên nở nụ cười, không có chút ý tứ cự tuyệt, lại lần nữa ngồi trở về sô pha, cầm lấy tay Lâm Tranh, thực ôn nhu mà gật đầu.
Lâm Tranh cảm thấy mỹ mãn nhếch môi cười ngây ngô vài tiếng, cũng nắm lấy tay Thiệu Tuấn Dương, một lần nữa nhìn vào màn hình TV, hiệp hai chuẩn bị bắt đầu rồi.
Cậu xem rất chăm chú, nhưng vẫn là một mực quan tâm người bên cạnh. Cho đến khi đầu Thiệu Tuấn Dương chậm rãi mà tựa vào vai cậu, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều truyền tới, Lâm Tranh lại càng nắm chặt tay đối phương, trong lòng rung động không thôi.
Mặc dù sau đó Bồ Đào Nha san bằng tỉ số, kết quả chung cuộc là hòa 1-1, thực khó làm người ta vừa lòng, nhưng thực ra, lúc này Lâm Tranh lại vô cùng thỏa mãn.
Cậu cầm lấy điều khiển từ xa lặng lẽ tắt TV, trong lúc nhất thời im lặng nghe thực rõ ràng hơi thở của người bên cạnh...
Còn có ── tiếng tim đập của chính mình.
Có người từng nói, loại cảm giác tim đập thật mạnh khi ở bên người yêu, thật giống như là trước đó trái tim đều như một hồ nước phẳng lặng không một động tĩnh, chỉ đến khi người mình thực sự yêu xuất hiện, mới giống như bừng lên sức sống, bắt đầu vô tận tim đập.
Giờ khắc này, Lâm Tranh thật sự cảm nhận được điều này. Dường như trái tim cậu, đều chỉ vì một mình Thiệu Tuấn Dương mà đập.
Hạnh phúc tràn đầy, Lâm Tranh cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào Thiệu Tuấn Dương đầu bên cạnh, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói ra:
“Lão sư, ta yêu ngươi.”
– Chính văn hoàn –
Tác giả :
Lê Tiểu Diên