Mộc Quy
Chương 3: Biến cố
Mộc Quy và Mèo Béo cứ đi thẳng về phía trước, vừa đi cô vừa quan sát chung quanh, nơi đây ngoại trừ cây xanh rậm rạp ra thì không hề có một sinh vật sống tồn tại cả. Không khí im lìm tịch mịch, điều này khiến cho Mộc Quy cảm thấy bất an. Đi được mười lăm phút, Mộc Quy bổng nghe thấy phía bên trái cô có tiếng động, sau vài giây chần chừ, cô quyết định đi qua đó.
"A..!" Chưa được vài bước, Mộc Quy đã nghe một tiếng hét thảm vang lên. Cô hoảng sợ đứng sửng lại, đắn đo xem mình có nên đi tiếp hay không, tiếng thét này thể hiện sự kinh hoàng tột độ, nó khiến Mộc Quy cũng sợ theo. Sau một phút suy nghĩ, Mộc Quy quyết định tiếp tục đi về phía trước, dù sao thì cô cũng phải tìm hiểu rõ tình hình nơi đây đã, cũng tiện thể giúp đỡ người đang bị nạn. Không thể thấy chết mà không cứu.
Mộc Quy nhẹ nhàng đi về phía trước, càng tới gần cô càng nghe thấy tiếng "ọc, ọc.." đầy quái lạ. Mộc Quy chần chừ rồi quyết định núp vào trong bụi cây, đưa tay vén bụi cây lên để nhìn rõ tình hình. Vừa vén bụi cây ra, Mộc Quy hoảng sợ muốn thét lên, cô mở to mắt như không tin vào khung cảnh trước mặt mình: Hai con quái vật đen trũi, cao hơn hai mét, hàm răng lởm chởm chảy đầy dịch nhớp, hai chi trước của chúng dài hơn nữa người, móng vuốt sắc nhọn. Bọn chúng nhìn tựa tựa như đám quái vật trong bộ phim Alien nổi tiếng vậy. Một con đang vươn tay nắm lấy đầu một người đàn ông, con còn lại dùng móng vuốt xé toang lồng ngực người đàn ông kia ra, máu bắn lên mặt nó khiến nó hưng phấn, ngửa đầu lên trời cười một tràng đầy quái dị. Người đàn ông tội nghiệp còn chưa chết hẳn, chân tay co giật, thất khiếu trào máu. Tiếng "ọc, ọc.." mà Mộc Quy nghe được khi nảy, là do người đàn ông này đang bị sặc máu tạo ra.
Mộc Quy hoảng sợ vội bịt chặt miệng mình lại. Cô ngã bệt xuống đất rồi nhanh chóng bò lùi về phía sau. Nổi sợ chiếm lấy hết tâm trí cô khiến cô không thể nào đứng lên nổi. Cô run rẩy ôm chặt lấy Mèo Béo còn Mèo Béo thì hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mộc Quy biết mình không thể hoảng sợ ngay lúc này được, cô cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tỉnh, sau đó run rẩy đứng lên, loạng choạng rời khỏi chỗ này.
"Chuyện gì đang xảy ra? Thế giới này là sao? Những thứ mình vừa thấy là gì? Đây chỉ là mơ thôi phải không?" Vừa chạy trốn Mộc Quy vừa nghĩ thầm trong đầu. Cô không thể tin vào những việc vừa xảy ra trước mặt mình được. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng sợ tột độ như thế này.
Mộc Quy cố gắng chạy ngược lại con đường cũ, thế nhưng vì quá hoảng sợ nên cô đã vấp té và ngã nhào xuống đất, Mèo Béo văng khỏi tay cô rồi phóng ra một khoảng xa gây ra tiếng động lớn, mặt Mộc Quy trắng bệch vì sợ hai con quái vật Alien kia sẽ nghe thấy, cô cuống cuồng đứng lên nhưng rồi lại tiếp tục ngã xuống. Mộc Quy đau đến chảy nước mắt, thầm giận mình thật vô dụng, thế nhưng đây lại là phản ứng tâm lý tự nhiên của con người. Dù sao thì Mộc Quy cô cũng chỉ là một cô gái thành phố bình thường, càng chưa bao giờ trãi qua những chuyện hoang đường như lúc này.
Mộc Quy cố gắng đứng lên lần nữa, trong lúc an nguy cô vẫn lo cho Mèo Béo, vội xua tay ra hiệu cho nó đừng chạy lại phía cô mà mau chạy trước đi. Mộc Quy chạy được một quãng liền nghe có tiếng xào xạc của lá cây vang lên ở phía sau, cô hoảng sợ quay đầu nhìn thì thấy hai bóng đen đang lao nhanh về phía này, khỏi nói cũng biết hai con Alien kia đã phát hiện ra. Mộc Quy cắn chặt răng cố gắng tăng tốc, cô hét to kêu Mèo Béo nhanh chóng chạy trước đi, đừng quay lại, đối với cô, Mèo Béo là một thành viên trong gia đình chứ không phải chỉ là một con thú cưng. Vậy nên trong lúc nguy cấp cô vẫn là lo cho nó trước. Thế nhưng cho dù có chạy nhanh thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ vài chục giây sau bọn Alien đã đuổi tới sau lưng cô, chúng rống to rồi vươn móng vuốt hòng bắt lấy cô. Mộc Quy biết là mình không thể né được cho nên vội vàng nhào người về đằng trước mà nằm rạp xuống. Sau đó cô dùng cả tay và chân để bò đứng lên rồi tiếp tục chạy. Con Alien bắt hụt nên vô cùng tức giận, nó gào to lên rồi phóng nhanh tới, móng vuốt bén nhọn đâm vào vai cô.
"A!" Mộc Quy đau đớn kêu lên rồi bị nó quật ngã xuống đất. Đau đớn và hoảng sợ bao trùm lấy cô. Mộc Quy cố gắng bò ngược về sau thế nhưng hai con Alien nào chịu để cô yên. Một con nắm lấy tóc cô rồi kéo cô lên ngang tầm với mặt nó rồi rống to như đang muốn thị uy. Mộc Quy mặt trắng bệch không còn chút máu, giờ khắc này cô đã không thể suy nghĩ thêm điều gì khác. Da đầu bị kéo căng và vết thương ở vai khiến Mộc Quy vô cùng đau đớn. Hai con Alien như tìm thấy thú vui, chúng nó bắt đầu dày vò Mộc Quy như một món đồ chơi. Chúng dùng móng vuốt sắc nhọn đâm vào da thịt của cô, rạch ra vô số vết thương sâu tận xương lên người, lên mặt cô. Mộc Quy đau đến bất tỉnh, sau đó tỉnh lại vì đau. Giờ Mộc Quy đã hiểu thế nào là "Muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong". Không biết qua bao lâu, Mộc Ly chợt thấy ngực mình đau nhói, cô cảm nhận được trái tim của mình đang bị con Alien nắm lấy, nó ngửa mặt lên trời cười một tiếng đầy quái dị rồi dùng sức, móc trái tim của cô ra ngoài. Mộc Quy hộc máu, tầm nhìn mờ đi, ý nghĩ trước khi chết của cô chính là "Mình... Cứ như vậy mà chết sao?"
"A..!" Chưa được vài bước, Mộc Quy đã nghe một tiếng hét thảm vang lên. Cô hoảng sợ đứng sửng lại, đắn đo xem mình có nên đi tiếp hay không, tiếng thét này thể hiện sự kinh hoàng tột độ, nó khiến Mộc Quy cũng sợ theo. Sau một phút suy nghĩ, Mộc Quy quyết định tiếp tục đi về phía trước, dù sao thì cô cũng phải tìm hiểu rõ tình hình nơi đây đã, cũng tiện thể giúp đỡ người đang bị nạn. Không thể thấy chết mà không cứu.
Mộc Quy nhẹ nhàng đi về phía trước, càng tới gần cô càng nghe thấy tiếng "ọc, ọc.." đầy quái lạ. Mộc Quy chần chừ rồi quyết định núp vào trong bụi cây, đưa tay vén bụi cây lên để nhìn rõ tình hình. Vừa vén bụi cây ra, Mộc Quy hoảng sợ muốn thét lên, cô mở to mắt như không tin vào khung cảnh trước mặt mình: Hai con quái vật đen trũi, cao hơn hai mét, hàm răng lởm chởm chảy đầy dịch nhớp, hai chi trước của chúng dài hơn nữa người, móng vuốt sắc nhọn. Bọn chúng nhìn tựa tựa như đám quái vật trong bộ phim Alien nổi tiếng vậy. Một con đang vươn tay nắm lấy đầu một người đàn ông, con còn lại dùng móng vuốt xé toang lồng ngực người đàn ông kia ra, máu bắn lên mặt nó khiến nó hưng phấn, ngửa đầu lên trời cười một tràng đầy quái dị. Người đàn ông tội nghiệp còn chưa chết hẳn, chân tay co giật, thất khiếu trào máu. Tiếng "ọc, ọc.." mà Mộc Quy nghe được khi nảy, là do người đàn ông này đang bị sặc máu tạo ra.
Mộc Quy hoảng sợ vội bịt chặt miệng mình lại. Cô ngã bệt xuống đất rồi nhanh chóng bò lùi về phía sau. Nổi sợ chiếm lấy hết tâm trí cô khiến cô không thể nào đứng lên nổi. Cô run rẩy ôm chặt lấy Mèo Béo còn Mèo Béo thì hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mộc Quy biết mình không thể hoảng sợ ngay lúc này được, cô cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tỉnh, sau đó run rẩy đứng lên, loạng choạng rời khỏi chỗ này.
"Chuyện gì đang xảy ra? Thế giới này là sao? Những thứ mình vừa thấy là gì? Đây chỉ là mơ thôi phải không?" Vừa chạy trốn Mộc Quy vừa nghĩ thầm trong đầu. Cô không thể tin vào những việc vừa xảy ra trước mặt mình được. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng sợ tột độ như thế này.
Mộc Quy cố gắng chạy ngược lại con đường cũ, thế nhưng vì quá hoảng sợ nên cô đã vấp té và ngã nhào xuống đất, Mèo Béo văng khỏi tay cô rồi phóng ra một khoảng xa gây ra tiếng động lớn, mặt Mộc Quy trắng bệch vì sợ hai con quái vật Alien kia sẽ nghe thấy, cô cuống cuồng đứng lên nhưng rồi lại tiếp tục ngã xuống. Mộc Quy đau đến chảy nước mắt, thầm giận mình thật vô dụng, thế nhưng đây lại là phản ứng tâm lý tự nhiên của con người. Dù sao thì Mộc Quy cô cũng chỉ là một cô gái thành phố bình thường, càng chưa bao giờ trãi qua những chuyện hoang đường như lúc này.
Mộc Quy cố gắng đứng lên lần nữa, trong lúc an nguy cô vẫn lo cho Mèo Béo, vội xua tay ra hiệu cho nó đừng chạy lại phía cô mà mau chạy trước đi. Mộc Quy chạy được một quãng liền nghe có tiếng xào xạc của lá cây vang lên ở phía sau, cô hoảng sợ quay đầu nhìn thì thấy hai bóng đen đang lao nhanh về phía này, khỏi nói cũng biết hai con Alien kia đã phát hiện ra. Mộc Quy cắn chặt răng cố gắng tăng tốc, cô hét to kêu Mèo Béo nhanh chóng chạy trước đi, đừng quay lại, đối với cô, Mèo Béo là một thành viên trong gia đình chứ không phải chỉ là một con thú cưng. Vậy nên trong lúc nguy cấp cô vẫn là lo cho nó trước. Thế nhưng cho dù có chạy nhanh thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ vài chục giây sau bọn Alien đã đuổi tới sau lưng cô, chúng rống to rồi vươn móng vuốt hòng bắt lấy cô. Mộc Quy biết là mình không thể né được cho nên vội vàng nhào người về đằng trước mà nằm rạp xuống. Sau đó cô dùng cả tay và chân để bò đứng lên rồi tiếp tục chạy. Con Alien bắt hụt nên vô cùng tức giận, nó gào to lên rồi phóng nhanh tới, móng vuốt bén nhọn đâm vào vai cô.
"A!" Mộc Quy đau đớn kêu lên rồi bị nó quật ngã xuống đất. Đau đớn và hoảng sợ bao trùm lấy cô. Mộc Quy cố gắng bò ngược về sau thế nhưng hai con Alien nào chịu để cô yên. Một con nắm lấy tóc cô rồi kéo cô lên ngang tầm với mặt nó rồi rống to như đang muốn thị uy. Mộc Quy mặt trắng bệch không còn chút máu, giờ khắc này cô đã không thể suy nghĩ thêm điều gì khác. Da đầu bị kéo căng và vết thương ở vai khiến Mộc Quy vô cùng đau đớn. Hai con Alien như tìm thấy thú vui, chúng nó bắt đầu dày vò Mộc Quy như một món đồ chơi. Chúng dùng móng vuốt sắc nhọn đâm vào da thịt của cô, rạch ra vô số vết thương sâu tận xương lên người, lên mặt cô. Mộc Quy đau đến bất tỉnh, sau đó tỉnh lại vì đau. Giờ Mộc Quy đã hiểu thế nào là "Muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong". Không biết qua bao lâu, Mộc Ly chợt thấy ngực mình đau nhói, cô cảm nhận được trái tim của mình đang bị con Alien nắm lấy, nó ngửa mặt lên trời cười một tiếng đầy quái dị rồi dùng sức, móc trái tim của cô ra ngoài. Mộc Quy hộc máu, tầm nhìn mờ đi, ý nghĩ trước khi chết của cô chính là "Mình... Cứ như vậy mà chết sao?"
Tác giả :
Lục Nhi