Mộc Ngọc Thành Ước
Chương 7
Mành mỏng được vén lên, khi Cố Vũ Thành vội vàng chạy tới, thị tỳ đang chăm sóc cho Tiền Tụy Ngọc lập tức đứng dậy nhường chỗ. Khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Tiền Tụy Ngọc, liền giật mình, “Nàng sao thế?”
“Bẩm thiếu trang chủ, nàng vẫn khóc mãi. Nô tỳ đã lau mặt cho nàng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.”
Tiền Tụy Ngọc vẫn hôn mê bất tỉnh, trên mặt toàn là nước mắt, gối dưới đầu đã ướt một mảng lớn. Cố Vũ Thành đến gần nàng, nhìn thấy hàng mi nàng ướt đẫm dính vào nhau, vốn trông thật chật vật, nhưng không biết vì sao, vẫn cảm thấy rất đẹp.
Vẻ đẹp của nàng là do ngũ quan tinh tế lại không chút gò bó, là do khí chất đặc biệt được cấu trúc từ văn thái phóng khoáng, là do vẻ tao nhã được ngưng kết luyện rèn từ những trải nghiệm tang thương. Muội muội so với nàng, lại trở nên vô cùng tục khí. Khó trách Công tử sẽ dao động, ngay cả hắn cũng…
Cố Vũ Thành đột nhiên đứng dậy, có chút bị chính mình dọa - không phải chứ? Chẳng lẽ hắn đối với nàng…
Lại nhìn Tiền Tụy Ngọc, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt nàng, gò má nàng, mái tóc nàng, toàn thân nàng từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đẹp, xong rồi xong rồi, lòng hắn nghĩ, kiểu này xong đời rồi. Khó trách khi mới gặp nữ nhân này liền cảm thấy toàn thân nàng đều toát lên điềm bất thường, hóa ra là một đại họa thủy!
Đang lúc hắn nghĩ ngợi lung tung, Tiền Tụy Ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, cả người kịch liệt run rẩy. Cố Vũ Thành thấy sắc mặt nàng trắng bệch, liền liên thanh nói: “Nhanh, nhanh! Nhanh đi mời Thụ đại phu, các ngươi là người chết à, chôn chân ở đây làm gì?”
Tiền Tụy Ngọc vươn tay ra, có lẽ là đang mơ tóm lấy một thứ gì đó, hắn không chút suy nghĩ, liền đưa tay mình ra cho nàng, an ủi: “Đừng sợ, ngươi không sao, ngươi sẽ không có chuyện gì.”
“n Tang… n Tang…” Hắn nghe thấy nàng gọi cái tên này trong mơ màng, liền nhíu mày lại, trong lòng rất không vui vẻ. Lúc nào rồi, trong lòng nàng vẫn còn nhớ nhung đến người kia.
“Cứu ta! n Tang chàng ở đâu? Cứu ta!” Đột nhiên, nàng siết chặt tay hắn, chặt đến nỗi móng tay cũng cắm vào trong da thịt hắn. Cố Vũ Thành bị đau, liên tục rụt tay lại.
“Thụ đại phu đâu? Còn chưa đến sao?”
Trong đầu nàng ‘bùm’ một tiếng, thân thể ý thức được nguy hiểm, theo bản năng bắt đầu co quắp lại.
***
Trời đã vào đêm, bốn phía trong ngõ nhỏ một khoảng yên tĩnh, duy chỉ có gã ăn mày trước mặt cười thô tục đi về phía nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là xoay người bỏ chạy, nhưng chạy chưa được mấy bước, eo đã bị gã bóp chặt, sau đó một bàn tay dơ bẩn che lấy miệng nàng, thô lỗ kéo nàng vào sâu trong con ngõ.
Cứu mạng! Cứu mang!
Không thể lên tiếng, nàng chỉ có thể liều mạng giãy dụa, kết quả của sự phản kháng chính là mấy bạt tai hung tợn, eo bị đá một cú, nhất thời nàng đau đến ngã xuống đất không dậy được. Đầu lưỡi nếm được vị ngai ngái, máu tươi tràn ra khóe môi, chảy xuôi xuống dưới cổ.
Gã đó bóp lấy cằm nàng, nhét một miếng vải rách nát vào miệng nàng, không cho nàng cơ hội cắn lưỡi tự sát.
Ý thức được gã muốn làm cái gì, cả người nàng đều run rẩy.
Gã ăn mày cười dâm ô, lột bỏ y phục nàng… Hình ảnh sau đó hỗn độn không chịu nổi, trừ bỏ đau, còn có tuyệt vọng, một loại vỡ vụn tựa như trời long đất lỡ, vạn vật đều tiêu thất.
Cứu ta, n Tang, chàng ở nơi nào? Mau cứu ta, mau cứu ta!
Nam nhân trên người phát ra tiếng rên rỉ hưng phấn, cười dâm đãng nói: “Biết được mùi vị tiêu hồn rồi chứ? Thế này mới ngoan, nếu ngươi hầu hạ ta tốt, có lẽ ta sẽ không nỡ mà giết ngươi…”
Tay nàng lần mò bốn phía, rốt cục đụng tới viên gạch ở góc tường, liền lặng lẽ cầm vào tay.
Tiếng gió thổi yếu ớt, trong cái ngõ nhỏ này chẳng những không có bóng người, ngay cả ánh đèn cũng không có. Chỉ có một vầng trăng lạnh lẽo cong cong trên bầu trời, thờ ơ hờ hững nhìn nàng.
Lạnh lẽo, thật lạnh lẽo, trước giờ đều là như vậy, chưa bao giờ có người nào thương tiếc nàng, hôm nay lại gặp phải hạng không phải người vũ nhục, nàng làm sai cái gì? Rốt cục là nàng đã làm gì sai?
Gã ăn mày ngửa đầu lớn tiếng rên rỉ, ngay tại thời khắc gã cực lạc nhất, nàng nắm viên gạch nên nện một cú lên đầu gã. Gã ăn mày trăm triệu cũng không ngờ được nàng sẽ phản kháng vào lúc này, lần này nàng dồn hết sức lực từ thuở sinh ra, trước mắt gã tối om, chết ngất.
Nàng đẩy gã ra, kéo bỏ miếng vải trong miệng ra, trên tay vẫn không ngừng, bất chấp bản thân áo quần nát vụn thân thể lõa lồ, sau đó tiếp tục dùng gạch hung hăng nện xuống gã, cú này đến cú khác, máu tươi và gạch vụn bắn lên mặt, trong điên cuồng mang theo hung dữ, đầu óc nàng trống rỗng, nhưng vẫn đỏ hồng mắt không ngừng động tác này lại, mãi cho đến khi có người vội vã lao đến ôm chặt nàng.
Nàng theo bản năng giãy dụa, người ấy ôm chặt lấy nàng nói: “Là ta, Tụy Ngọc, là ta!”
Giọng nói quen thuộc khiến nàng ngừng lại, bàn tay buông lỏng, viên gạch bị nện chỉ còn thừa lại một nửa rơi ‘bộp’ xuống mặt đất.
Thanh âm của người đến khàn khàn thống khổ đến cực độ: “Tụy Ngọc…Tụy Ngọc…”
Giọng nói hắn tại trong không gian yên tĩnh như vậy, nghe thật hư vô mờ ảo, giống như không phải chân thật.
Ánh trăng trắng xóa, chiếu lên gương mặt hắn trống rỗng, thật lâu sau, ngũ quan mới chậm rãi hiển hiện ra – hai hàng chân mày xếch, đôi mắt sắc bén, khóe môi phóng khoáng, sắc sảo bén nhọn.
n Tang, là n Tang, là chàng.
Nhưng, cũng không phải là dáng hình trong ký ức.
Hắn sắc mặt tối tăm, làn môi run rẩy, hai cánh tay ôm nàng cũng hơi phát run, có vẻ rất sợ hãi, cũng rất thống khổ, ngược lại còn kích động hơn cả người bị hại nàng đây.
Thật kỳ lại, vừa rồi nàng vẫn cầu xin ông trời cho hắn xuất hiện, nhưng khi hắn vội vã lao đến, thì ngược lại nàng cả người đều chết lặng, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn, biểu tình đờ đẫn.
Cánh tay hắn căng chặt, khàn khàn giọng nói: “Tụy Ngọc, nói chuyện! Xin nàng…”
Từ khi quen hắn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép với nàng như vậy…Nàng nhếch môi lên, bỗng nhiên cười hỏi: “Ngươi đang sợ hãi?”
n Tang cả người chấn động, biểu tình trên mặt lại càng thêm sợ hãi.
“Ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ ta sẽ đi tìm cái chết sao?” Nàng nhìn máu tươi đầm đìa dưới chân mình, nụ cười càng quỷ dị, “Đúng nha, thất trinh, nếu không phải bị người ta bắt bỏ vào lồng heo thả trôi sông, thì cũng chỉ có đường chết. Có phải ngươi cảm thấy ta nên như thế không?”
“Tụy Ngọc --” Giọng của hắn giống như một con dã thú bị thương đang rên rỉ, nghe vào trong tai, lại có thể tiêu giảm đau đớn của nàng một cách lạ kỳ. Thì ra khi ngươi thống khổ, thì cách duy nhất để giảm bớt thống khổ chính là làm cho một người khác càng thống khổ hơn cả ngươi.
Thế là nàng lại nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm đến cái chết đâu. Trinh tiết tính cái gì? Đâu có quan trọng bằng tính mạng chứ. Khi rời khỏi Tiền gia bà nội đã nói ta nhất định sẽ hối hận, ta cứ không! Cá ta nướng cháy, ta ăn hết; đường ta lựa chọn, ta cứ đi; ta đề cao mình một cách mù quáng, cho rằng kẻ lọt vào mắt xanh mình sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cho nên mới xứng đáng bị người vứt bỏ; khuya như thế còn đứng đây chờ người, ngốc nghếch đến không thuốc nào cứu được, cho nên gặp phải gã ăn mày này là báo ứng của ta…Nhưng mà, tất cả đều đừng hòng nghĩ ta sẽ hối hận, ta sẽ không hối hận! Ta Tiền Tụy Ngọc tuyệt đối sẽ không hối hận! Ha! Ha ha…” Nói xong nàng điên cuồng cười ha hả.
Trong mắt n Tang dần dần phiếm ánh nước mắt.
Nàng không ngừng tươi cười dưới ánh nhìn chăm chú bi thương của hắn, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên lắc đầu, thấp giọng nói: “Không… ta không thể…”
Nàng giơ tay lên, xoa mặt n Tang, thê lương vô hạn: “Sao ta có thể thương tổn chàng được? Sao ta có thể lấy tổn thương của bản thân để thương tổn chàng được? Vì sao chàng lại đến đây? Chàng đã đi vì sao còn muốn trở về? Ta không muốn chàng nhìn thấy ta như vậy, ta không muốn chàng nhìn…”
Rốt cuộc nước mắt n Tang cũng rơi xuống, nhỏ lên gương mặt nàng, nước mắt hai người hòa lẫn vào nhau, ai thống khổ hơn ai đây? Ai bị giày vò hơn ai đây? Một mối nghiệt duyên, đến tột cùng là ai sai lầm, mới đi đến nông nỗi như vậy?
Hắn cởi áo ngoài ra, bọc lấy thân thể đầy vết thương của nàng, ôm nàng ra khỏi con ngõ sâu.
Tiếng gió vào thét, đất trời lạnh lão, chỉ có mỗi thân thể hắn là ấm áp, loại ấm áp mà cho đến nay nàng vẫn khát khao. Thiên hoang địa lão[26] cũng không sánh bằng được với lúc này, nàng cứ nghĩ, cũng không gì hơn được lúc này…
[26]: vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
“n Tang…” Nàng thấp giọng gọi.
“Ta đây.” Hắn hồi đáp, “Ta ở chỗ này.”
“Đừng bỏ ta lại nữa có được không?”
Hắn trầm mặc, một lát sau mới nói, “Trừ phi ta chết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không lại rời khỏi nàng.”
Nàng hỏi, hắn đáp, cẩn thận như vậy, dè dặt như vậy.
Thế là nàng bắt đầu khóc, tựa đầu vào trên vai hắn khóc, lẩm bẩm: “Ta không còn đường lui, ta chỉ còn lại có chàng, n Tang, ta không phải kẻ vô dụng…”
“Nàng không vô dụng.” Hắn gục đầu xuống, hôn lên trán nàng, chân thành mà bi thương.
Nàng khàn khàn hỏi: “Vì sao ông trời lại đối xử với chúng ta như vậy? Vì sao lại muốn chúng ta khổ như vậy?”
n Tang từng chữ từng chữ hồi đáp: “Bởi vì ông ta muốn chúng ta càng yêu nhau hơn.”
Yêu nhau… đúng vậy, gặp nhiều khó khăn vậy chỉ khiến bọn họ càng thêm yêu nhau, ban đầu hắn đối kháng giãy dụa, nhưng gặp nàng như vậy lại sụp đổ. Lấy bi kịch làm cái giá, đổi lấy sự yêu thương trân trọng lẫn nhau giữa bọn họ…Chỉ có như vậy, chỉ có như vậy hắn mới không bài xích nàng, cự tuyệt nàng…
Nàng vùi đầu vào lòng hắn, lại không nói chuyện.
Con ngõ thật sâu cuối cùng cũng thấy lối ra, n Tang bỗng nhiên dừng lại.
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy bên ngoài một vòng cung tiễn đang lên dây chờ bắn, mà phía sau cung thủ, là bộ khoái Lục Phiến môn âm hồn không tan. Việt tứ gia ngồi trên lưng ngựa, lạnh lẽo rét buốt nói: “n Tang, lần này ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa!”
n Tang giận tái mặt. “Đừng nên bức ta.”
“Bức ngươi?” Việt tứ gia kiêu ngạo cười ha hả, “Đại ca thủ lĩnh của Hoàng Kim Nhãn, người giang hồ đồn ngươi là một trong ba người có võ công cao nhất thiên hạ, theo ta thấy cũng chẳng có gì hơn người, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì, mà dám đối đầu với triều đình!” Nói xong làm một động tác tay, cung thủ lập tức kéo cung, đưa mũi tên nhất tề nhắm vào hai người.
n Tang cúi đầu xuống, dịu dàng nhìn nàng nói: “Nhắm mắt lại.”
Nàng do dự một chút, rồi nghe lời nhắm mắt lại. Cơ hồ là khi nàng vừa nhắm mắt, bên kia tiếng gió liền rít lên, đất trời quay cuồng không biết người ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng thét thê lương chói tai, tâm thanh hỗn loạn, tiếng ngựa hí… tụ tập với nhau.
Không lâu sau, tất cả khôi phục lại yên tĩnh, nàng lén lút mở mắt, nhìn thấy một giọt máu tươi trượt xuống theo mũi kiếm sáng loáng, thanh kiếm như dòng nước trong, không giữ lại vết máu nào.
Lại nhìn ra, bốn phía ngổn ngang nằm đầy thi thể, phố dài gió lạnh nhất thời trở thành địa ngục trần gian, nhiều thêm biết bao nhiêu vong hồn?
Cảm nhận được người trong lòng co người lại, n Tang cúi đầu, “Có sợ không?”
Nàng lắc đầu.
“Ta không thể để cho bọn chúng có cơ hội chạy trốn được, bọn chúng đã thấy được bộ dáng của ta, nếu để chúng chạy, sau này chúng ta sẽ không được an bình. Nếu như là trước kia, ta sẽ coi loại truy đuổi này là một trò chơi để tiêu khiển, nhưng bây giờ…” Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói, “Ta không thể mạo hiểm.”
Mắt nàng lóe sáng, trong lòng lại giãy dụa không thôi, “Thật ra… thật ra chàng không cần phải như thế…”
n Tang chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta không muốn nàng lại chịu khổ, Tụy Ngọc, không phải chịu khổ nữa.”
Kìm lòng không đậu, nàng lại bắt rơi nước mắt, “Vì ta mà buông tha cho, đáng giá sao?”
Hắn sửa lại lời nàng: “Không phải nàng, là nàng và ta, chúng ta.”
Thiên ngôn vạn ngữ đều không bằng được câu nói này, tất cả uất ức thống khổ, tất cả tuyệt vọng chỉ vì một câu nói này của hắn mà tan thành mây khói. Hạnh phúc cứ như vậy giáng lâm trước mặt nàng, nàng ôm chặt lấy hắn, lặp lại: “Là, chúng ta, ta và chàng, chúng ta.”
Cứ như vậy, nàng trở thành thê tử của hắn, ẩn cư trên Mi Sơn.
“Tang[27] là gỗ, vậy chàng gọi là Mộc tiên sinh đi.” Nàng cười dài đem một cái mặt nạ bằng gỗ đeo lên cho hắn, nói, “Mà ta, chính là Ngọc phu nhân. Mộc tiên sinh và Ngọc phu nhân. Mộc tiên sinh và Ngọc phu nhân, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau, có được không?”
[27]: Tang nghĩa là cây dâu (tằm), cây này thân gỗ nên TN mới gọi T là Mộc tiên sinh.
Mộc tiên sinh cùng Ngọc phu nhân, chúng ta vĩnh viễn không chia cách nhau.
n Tang, chúng ta đã nói vĩnh viễn không rời không bỏ, nói vĩnh viễn không chia lìa, vì sao lại trở thành như hiện tại? Chàng nói sở dĩ ông trời cho chúng ta gặp khó khăn, cho chúng ta nhiều khổ đau như vậy, là vì để chúng ta càng thêm yêu nhau. Nhưng, dù yêu nhau như thế nào, lại cứ phải trải qua tàn phá đày đọa không ngớt!
Thần yêu thương nhân thế, nhưng vì sao thần lại không yêu thương chúng ta? Tranh đấu với trời, cứ không chịu thua thì như thế nào? Nhưng cuối cùng lại vẫn tranh không nổi với ông ta…
Ông trời, ta tranh không nổi với ông!
Ta nhận thua…
***
Thụ đại phu bắt mạch cho Tiền Tụy Ngọc xong, nhíu mày không nói, nhìn dáng vẻ của ông ta, có lẽ không phải đùa, Cố Vũ Thành đã không còn ôm hy vọng gì đối với y thuật của ông ta nữa. Ai ngờ lần này ông ta trầm tư một hồi xong, thế nhưng nói: “Có!”
Diệp Mộ Phong nhướn mày hỏi: “Sao vậy?”
“Nếu thần y Tiết Thắng còn tại thế, nhất định có thể cứu được vị cô nương này…” Thụ đại phu còn chưa nói xong, Cố Vũ Thành đã trợn trắng mắt, đây chẳng phải là nói thừa hay sao? Còn chờ ông ta nói nữa?
“Tuy Tiết thần y đã tiên thệ, nhưng hắn còn có một vị sư thúc, nghe nói y thuật cũng không dưới hắn, chẳng qua vị sư thúc ấy không lấy việc chữa bệnh cứu người để mưu sinh, cho nên cũng không có mấy người biết ông ta.”
Diệp Mộ Phong cả kinh nói: “Ý ông chính là tiền đảo chủ của Thất Mê Đảo, u Phi?”
“Đúng vậy.”
Cố Vũ Thành nhíu mày nói: “Người này rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hành tung của ông ta luôn là một câu đố, ai có thể tìm được chứ?”
Diệp Mộ Phong nở một nụ cười thản nhiên: “Người khác có thể tìm không được, nhưng có một người, nhất định có thể biết được vị trí của ông ta.”
“Ai?”
“Tiền Bảo Nhi.”
Cố Vũ Thành hiếu kỳ hỏi: “Người ngươi nói chính là Tiền Tam tiểu thư Tiền Bảo Nhi, người đã được gả cho thiên hạ đệ nhất phá gia Già Lạc lang quân đó sao?”
“Chính là nàng, nàng chẳng những là muội muội của Tiền Tụy Ngọc, lại còn là tiểu đệ tử đóng cửa[28] của u tiền bối, cũng là một nhân vật nổi danh.”
[28] Đệ tử cuối cùng.
“Vậy, làm sao để tìm được nàng ta đây?”
Diệp Mộ Phong nói: “Chuyện này cũng không khó, ta sẽ phái người đưa tin cho bọn họ, chẳng qua chỉ sợ…” Nói xong liền nhìn thoáng qua Tiền Tụy Ngọc đang nằm ở trên giường.
Lúc này Cố Vũ Thành mới quay đầu bảo: “Thụ đại phu, ông thành thật nói cho ta biết, nàng còn có thể sống được bao lâu nữa?”
Thụ đại phu khó xử đáp: “Việc này… tình huống hiện tại của nàng rất nguy hiểm, vết thương cũ tái phát, khí huyết công tâm, lại cộng thêm tâm trạng không ổn định, trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.”
“Như vậy việc này không nên chậm trễ, ta viết lá thư, hy vọng nó có thể kịp đến chỗ u tiền bối.” Diệp Mộ Phong nói xong vội vàng đi tới cạnh bàn bắt đầu viết thư. Mà mành vải bị nhấc lên, lúc này Cố Minh Yên bước vào.
Cố Vũ Thành vội vàng đi tới nghênh đón: “Muội muội, sao muội lại đến đây?”
“Muội nghe nói chính là vị cô nương này đã chữa khỏi bệnh cho muội, cho nên mới đến thăm.” Cố Minh Yên đánh giá Tiền Tụy Ngọc một phen, thăm hỏi, “Nghe nói nàng chính là Tiền Nhị tiểu thư, người có danh xưng đệ nhất tài nữ năm đó?”
“Đúng vậy, không ngờ phải không, nàng lại thay đổi thành như bây giờ.”
Cố Minh Yên nhướng mày, lo lắng nói: “Muội nghe nói ngày xưa Tiền Nhị tiểu thư vì một gã thư sinh tên n Tang mà bỏ trốn khỏi nhà, bị Tiền lão phu nhân xóa tên khỏi Tổ phả đúng không?”
Diệp Mộ Phong nghe thấy hương vị khác thường trong lời nói của nàng ta, không khỏi ngẩng đầu lên. Cố Vũ Thành không hề hay biết, gật đầu đáp: “Đúng là có chuyện như vậy, nghe nói năm đó chuyện này náo động cả kinh đô.”
“Nàng đã thích n Tang, vì sao lại còn dây dưa không rõ với cả Công tử?”
Lời vừa nói ra, Cố Vũ Thành lập tức hỏi: “Ai nói với muội chuyện này? Là thị tỳ nào đã lắm mồm lắm miệng với muội vậy?” Thật là, một màn xảy ra trong đại sảnh ngày ấy, hắn đã dặn mấy hạ nhân giữ mồm giữ miệng rồi, sao chuyện này vẫn cứ truyền vào tai muội muội vậy chứ?
Cố Minh Yên bỗng nhiên duyên dáng cười, “Đại ca, huynh gấp gì chứ? Muội chỉ thuận miệng nói thôi. Huynh khẩn trương làm chi, như vậy thật không giống huynh chút nào.”
Cố Vũ Thành ngẩn ngơ, cảm giác khác thường lúc trước lại dâng lên – đúng vậy, phải ứng vừa rồi của hắn thay vì nói là khẩn trương vì muội muội, không bằng nói là khẩn trương cho Mộc tiên sinh kia đi. Gặp quỷ, chẳng lẽ hắn động tâm với nàng thật sao?
Cố Minh Yên vuốt tóc nói: “Được rồi, muội phải đi thăm Công tử đây, nghe nói chàng ấy cũng bị bệnh. Nơi này liền giao cho đại ca chăm sóc đi, nếu cô nương ấy tỉnh, thì kêu thị tỳ đến thông báo một tiếng, để muội đến cảm ơn ân cứu mạng của nàng.”
“Ừ.” Cố Vũ Thành vẫn còn đắm chìm trong rung động, ngược lại Diệp Mộ Phong mang chút kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Cố Minh Yên đang rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Lúc trước Công tử cùng vị tiểu thư này đính hôn, trên giang hồ dậy lên không ít lời chất vấn. Cố Minh Yên kiêu căng tùy hứng, tuy đẹp nhưng lại mang cho người ta cảm giác nàng không xứng với Công tử, mà nay khi y được gặp mặt, cảm giác này càng thêm sâu. Nhìn bộ dáng nàng ta là hiểu được sau khi nàng ta nghe tin Tiền cô nương thích Công tử cho nên mới đặt biệt đến gặp tình địch, miệng thì hỏi thăm ân nhân cứu mạng, nhưng bộ dạng căn bản đến nửa điểm biết ơn cũng không có. Công tử là người xử sự chuyện gì cũng có chừng mực, tại sao lại yêu một nữ tử như vậy? Tình cảm quả nhiên là chuyện không thể lý giải bằng lời mà.”
Diệp Mộ Phong phong thư lại, gọi người đến, dặn dò hắn đi nhanh về nhanh, sau đó lại xoay người nhìn Tiền Tụy Ngọc nói: “Chuyện này… có nên thông tri cho Tiền gia không? Vô luận…”
Cố Vũ Thành đáp: “Ta cũng đau đầu đây. Nhưng Tiền lão phu nhân là người có tiếng dứt khoát tàn nhẫn, bà ta đã tuyên cáo thiên hạ từ nay về sau Tiền Tụy Ngọc không còn quan hệ bà cháu với bà ta nữa, sợ là cho dù chúng ta phái người đi nói cho bà ta, bà ta cũng sẽ mặc kệ. Nếu bà ta có nửa phần yêu thương đứa cháu gái này, cớ sao nàng có thể rơi vào nông nỗi hôm nay được?”
Trời tối dần, trong phòng hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài.
***
Công tử cầm lấy đánh lửa trên bàn định đốt đèn, đánh vài cái lại không thấy gì. Liễu Diệp thấy thế bảo: “Để ta đi lấy cái mới.”
Công tử nhìn cái đánh lửa trong tay, quả thực là cũ nên đổi mới. Bất tri bất giác, chàng đến Phỉ Thúy sơn trang đã có một tháng. Lúc trước nghe nói Cố Minh Yên bị bệnh, mới vội vàng từ Thanh Nghiên đài đến đây, ai ngờ sau lại dây dưa sang chuyện Mộc tiên sinh, lại không ngờ rằng Mộc tiên sinh lại là Tiền Nhị tiểu thư năm đó.
Thái độ của nàng đối với chàng, vì sao lại kỳ lạ như vậy? Mà trong đầu chàng lại bắt đầu xuất hiện những đoạn ngắn cùng âm thanh kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng nhiên đánh lửa theo khe hở mà trượt đi, rơi xuống đất. Công tử cúi người định nhặt lại, trước mặt đột nhiên tối sầm, cảm giác đau nhức như hôm qua khi đang tắm lại lần nữa đánh úp, nhất thời chàng chẳng thể ngồi vững, cả người cùng ghế đều ngã xuống đất.
Càng thêm lấy mạng của chàng là, chân chàng cũng bắt đầu đau lên, như có vô số con kiến đang cắn nuốt, từng đợt từng đợt khuếch tán, càng lúc lại càng kịch liệt. Công tử cắn răng, chống khuỷu tay định đứng lên, nhưng đau đớn như thủy triều dâng đến, tất cả sức lực như bị rút sạch, chàng buông lỏng tay, trán đập vào dưới chân.
Tiếng khóc của nữ tử…ngõ sâu lạnh lẽo…thân thể lõa lồ…máu tươi tung tóe…đôi mắt rưng rưng…tiếng cười châm chọc…
Dưới ánh đèn, vô số hình ảnh hiện lên.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình níu chặt lấy, cố sức cấu bóp, đau đến chàng suýt hết hơi. Đó là cái gì? Rốt cuộc đó là gì?
Liễu Diệp đi lấy đánh lửa về, xa xa nghe thấy tiếng hét khác thường ở trong phòng, sắc mặt thay đổi, lao thẳng vào trong. Chỉ thấy Công tử dùng đôi tay ôm đầu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, hắn vội vàng tiến tới đỡ dậy, đầu ngón tay vừa chạm đến người chàng, một luồng lực mạnh mẽ bỗng nhiên ập đến, cả người bị chấn động đến lui mấy bước về phía sau!
Hắn cực độ kinh ngạc nhìn tay mình, lại tiến lên lần nữa, ai ngờ lần này luồng lực kia càng thêm mãnh liệt, hắn vội vàng lật người về phía sau, rơi xuống cách đó một trượng.
Lúc này Cố Minh Yên vội vàng đi vào, cực kỳ hoảng sợ hỏi: “Sao thế này? Thế này là thế nào? Vô Ngân --” Nói xong liền tiến lên phía trước, Liễu Diệp vội vàng ngăn cản nàng lại nói, “Cố đại tiểu thư, đừng qua đó!”
“Vì sao?”
Liễu Diệp sắc mặt trắng bệch nói: “Trong người Công tử có mấy cỗ lực đang đối kháng va chạm vào nhau, ai đụng tới hắn, cũng sẽ bị cỗ lực ấy phản chấn cả!”
“Cái gì?” Cố Minh Yên kinh ngạc, “Chẳng lẽ là do lúc ở trên Thái Sơn --”
Liễu Diệp gật đầu, “Lúc trước Công tử hứng hai chưởng của Dạ tam thiếu và Vũ Phi Nhân, chưởng lực của hai người bọn họ đều giao ngưng toàn bộ trong cơ thể hắn, cũng bởi vậy mới tạo thành việc hai chân Công tử bị mất đi tri giác. Nhưng…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà lúc nãy khi ta chạm vào người Công tử lại cảm giác được rõ ràng, trong thân thể hắn không chỉ có hai luồng chân khí, mà là bốn luồng.” Biểu tình Liễu Diệp trở nên phức tạp, “Mà luồng thứ tư ấy, có sức mạnh vượt trên ba luồng kia, rất tà ác, đang đấu đá lung tung tìm cách thoát ra ngoài.”
Lòng Cố Minh Yên trầm xuống, Liễu Diệp là cao thủ hạng nhất, phán đoán của hắn sẽ không sai, nói như thế chẳng phải Công tử đang lâm vào nguy hiểm sao? Lúc này nàng bất chấp việc có thể bị thương hay không, bổ nhào qua, ôm chặt lấy chàng, “Không sao, Vô Ngân, không sao! Chàng cố chịu, rất nhanh sẽ trôi qua…”
Thần chí công tử đã hỗn loạn, chỉ cảm thấy có một thân thể mềm mại ấm áp đang ôm lấy mình, khóc lóc thủ thỉ bên tai chàng, đột nhiên, cảm giác quay cuồng quen thuộc lại trở về, dường như rất lâu trước đây, cũng có một người từng ôm chàng như vậy, dùng giọng nói dịu dàng đau buồn mà vô cùng mạnh mẽ nói với chàng: “Chịu đựng, chàng nhất định phải chịu đựng, chàng không thể để nó hủy diệt chàng được, tuyệt đối tuyệt đối không thể!”
Không thể để nó hủy diệt chàng được… Không thể để cho nó hủy diệt chàng!
Công tử thét một tiếng dài, đột nhiên đẩy Cố Minh Yên ra, cứ thế xông ra ngoài!
Cố Minh Yên cùng Liễu Diệp nhìn hành động của chàng, bị dọa đến sửng sốt – Công tử hắn, hắn, hắn có thể đi được?!
Không biết trải qua bao lâu, Liễu Diệp mới kịp phản ứng, phi thân như tên bắn rời cung truy tìm tung tích công tử; Cố Minh Yên cắn răng một cái, cũng thi triển khinh công xông ra.
Dọc đường gặp thị tỳ hộ vệ trợn mắt há hốc mồm giật mình đứng yên một chỗ, nàng níu chặt cổ áo một người hỏi thăm: “Nhìn thấy Công tử đâu không?”
Người kia đờ đẫn chỉ về phía Tây, đồng tử tan rã, hiển nhiên là bị một màn kia khiến cho kinh ngạc đến ngây người.
Cố Minh Yên nhún chân, chạy về phía phía Tây, nơi trồng tầng tầng bụi trúc, cảnh sắc thanh u, có thể xem như một cảnh đẹp đặc sắc của Phỉ Thúy sơn trang, mà lúc này, chim trú trong đó nhao nhao như bị hù dọa, vỗ cánh bay qua đầu nàng.
Lúc nàng lao vào rừng, liền nghe thấy tiếng động bạo liệt, cuồng phong đập vào mặt, lại mang theo cả một luồng sát khí! Lại gần thêm chút nữa, một người xông qua giữ chặt lấy nàng nói: “Ngàn vạn lần đừng vào!”
Người ấy chính là Liễu Diệp. Nhưng mà, không cần hắn cảnh cáo, khi nàng ta nhìn thấy một màn trước mắt, cũng sợ hãi không dám đến gần.
Chỉ thấy người trong trong rừng bay tới bay lui, thân pháp như quỷ mị, nhanh lẹ hiếm người đạt được, phàm là nơi chàng qua, trúc xanh tất đứt, chỉ chốc lát sau, liền ngã xuống hàng loạt, lá trúc nhảy múa trong không trung, lại không có một mảnh dính được vào người chàng… Đây là loại võ công gì?!
Liễu Diệp sắc mặt ngưng trong đưa một thân trúc bị cắt đứt tới trước mặt nàng, chỗ bị cắt bóng loáng như gương. Cố Minh Yên hoảng hốt, trán toát mồ hôi lạnh.
Liễu Diệp trầm giọng hỏi: “Theo Cố đại tiểu thư nhìn, thì đây là loại võ công gì?”
Cố Minh Yên tâm phiền ý loạn lắc đầu, đáp: “Ta không biết…ta chỉ biết, cắt đứt như vậy, chỉ có Hiên Viên lão nhân, hoặc là đảo chủ tiền nhiệm của Thất Mê đảo, u Phi, mới có thể làm được.”
“Nhưng đây là do Công tử cắt đứt.”
Cố Minh Yên nhìn Công tử đang phát điên tàn sát bũa bãi, nước mắt lập tức chảy ra, “Ta không biết, ta không biết, ta không biết…” Không biết vì sao, trong lòng nàng dâng lên dự cảm chẳng lành – nàng sắp mất đi chàng, nàng sắp mất đi chàng!
Liễu Diệp thở dài một tiếng: “Nếu như ta đoán không sai, Công tử chẳng những biết võ công, hơn nữa còn là một cao thủ cái thế. Chẳng qua – hắn không biết điều này mà thôi.”
Cố Minh Yên khép mắt, không biết phải nói gì. Lúc này Công tử phát ra một tiếng hét dài, ngã sụp xuống đất.
Liễu Diệp vội vàng phi thân tiến lên, thăm dò bằng cách chạm vào chàng, không bị nội lực phản kích, mới nâng chàng lên, chỉ thấy Công tử sắc mặt ửng đỏ, nhưng làn môi lại tái nhợt, hai thứ tương phản với nhau, đáng sợ đến khó cất thành lời.
“Công tử, Công tử!” Trong tiếng gọi liên tục của chàng, Công tử mở to hai mắt, nhưng ánh mắt vẫn mê ly, Liễu Diệp thăm dò mạch của chàng, chỉ thấy mạch tượng rối loạn. Nhưng mà chân khí trên trong bốn dòng giờ chỉ còn lại hai dòng, một dòng bình thản vững chắc, một dòng bén nhọn âm tà, mỗi khi dòng âm tà muốn xông ra, thì lại bị dòng khí bình thản kia áp chế. Nhưng mà, dòng khí đó lại có xu thế yếu dần, có lẽ cũng khống chế không được bao lâu.
Liễu Diệp vội vàng hỏi: “Công tử, ngươi cảm thấy sao rồi?”
Đột nhiên Công tử bắt lấy tay hắn, nói mê: “Biện túy thâm duyên thiển, chẩm kham bỉ mục từ? Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly... Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly...”
Chàng nỉ non mấy lần, liền ngất đi.
Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn Cố Minh Yên, sắc mặt nàng ta liền trở nên cực kỳ khó coi.
“Bẩm thiếu trang chủ, nàng vẫn khóc mãi. Nô tỳ đã lau mặt cho nàng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.”
Tiền Tụy Ngọc vẫn hôn mê bất tỉnh, trên mặt toàn là nước mắt, gối dưới đầu đã ướt một mảng lớn. Cố Vũ Thành đến gần nàng, nhìn thấy hàng mi nàng ướt đẫm dính vào nhau, vốn trông thật chật vật, nhưng không biết vì sao, vẫn cảm thấy rất đẹp.
Vẻ đẹp của nàng là do ngũ quan tinh tế lại không chút gò bó, là do khí chất đặc biệt được cấu trúc từ văn thái phóng khoáng, là do vẻ tao nhã được ngưng kết luyện rèn từ những trải nghiệm tang thương. Muội muội so với nàng, lại trở nên vô cùng tục khí. Khó trách Công tử sẽ dao động, ngay cả hắn cũng…
Cố Vũ Thành đột nhiên đứng dậy, có chút bị chính mình dọa - không phải chứ? Chẳng lẽ hắn đối với nàng…
Lại nhìn Tiền Tụy Ngọc, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt nàng, gò má nàng, mái tóc nàng, toàn thân nàng từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đẹp, xong rồi xong rồi, lòng hắn nghĩ, kiểu này xong đời rồi. Khó trách khi mới gặp nữ nhân này liền cảm thấy toàn thân nàng đều toát lên điềm bất thường, hóa ra là một đại họa thủy!
Đang lúc hắn nghĩ ngợi lung tung, Tiền Tụy Ngọc bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, cả người kịch liệt run rẩy. Cố Vũ Thành thấy sắc mặt nàng trắng bệch, liền liên thanh nói: “Nhanh, nhanh! Nhanh đi mời Thụ đại phu, các ngươi là người chết à, chôn chân ở đây làm gì?”
Tiền Tụy Ngọc vươn tay ra, có lẽ là đang mơ tóm lấy một thứ gì đó, hắn không chút suy nghĩ, liền đưa tay mình ra cho nàng, an ủi: “Đừng sợ, ngươi không sao, ngươi sẽ không có chuyện gì.”
“n Tang… n Tang…” Hắn nghe thấy nàng gọi cái tên này trong mơ màng, liền nhíu mày lại, trong lòng rất không vui vẻ. Lúc nào rồi, trong lòng nàng vẫn còn nhớ nhung đến người kia.
“Cứu ta! n Tang chàng ở đâu? Cứu ta!” Đột nhiên, nàng siết chặt tay hắn, chặt đến nỗi móng tay cũng cắm vào trong da thịt hắn. Cố Vũ Thành bị đau, liên tục rụt tay lại.
“Thụ đại phu đâu? Còn chưa đến sao?”
Trong đầu nàng ‘bùm’ một tiếng, thân thể ý thức được nguy hiểm, theo bản năng bắt đầu co quắp lại.
***
Trời đã vào đêm, bốn phía trong ngõ nhỏ một khoảng yên tĩnh, duy chỉ có gã ăn mày trước mặt cười thô tục đi về phía nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là xoay người bỏ chạy, nhưng chạy chưa được mấy bước, eo đã bị gã bóp chặt, sau đó một bàn tay dơ bẩn che lấy miệng nàng, thô lỗ kéo nàng vào sâu trong con ngõ.
Cứu mạng! Cứu mang!
Không thể lên tiếng, nàng chỉ có thể liều mạng giãy dụa, kết quả của sự phản kháng chính là mấy bạt tai hung tợn, eo bị đá một cú, nhất thời nàng đau đến ngã xuống đất không dậy được. Đầu lưỡi nếm được vị ngai ngái, máu tươi tràn ra khóe môi, chảy xuôi xuống dưới cổ.
Gã đó bóp lấy cằm nàng, nhét một miếng vải rách nát vào miệng nàng, không cho nàng cơ hội cắn lưỡi tự sát.
Ý thức được gã muốn làm cái gì, cả người nàng đều run rẩy.
Gã ăn mày cười dâm ô, lột bỏ y phục nàng… Hình ảnh sau đó hỗn độn không chịu nổi, trừ bỏ đau, còn có tuyệt vọng, một loại vỡ vụn tựa như trời long đất lỡ, vạn vật đều tiêu thất.
Cứu ta, n Tang, chàng ở nơi nào? Mau cứu ta, mau cứu ta!
Nam nhân trên người phát ra tiếng rên rỉ hưng phấn, cười dâm đãng nói: “Biết được mùi vị tiêu hồn rồi chứ? Thế này mới ngoan, nếu ngươi hầu hạ ta tốt, có lẽ ta sẽ không nỡ mà giết ngươi…”
Tay nàng lần mò bốn phía, rốt cục đụng tới viên gạch ở góc tường, liền lặng lẽ cầm vào tay.
Tiếng gió thổi yếu ớt, trong cái ngõ nhỏ này chẳng những không có bóng người, ngay cả ánh đèn cũng không có. Chỉ có một vầng trăng lạnh lẽo cong cong trên bầu trời, thờ ơ hờ hững nhìn nàng.
Lạnh lẽo, thật lạnh lẽo, trước giờ đều là như vậy, chưa bao giờ có người nào thương tiếc nàng, hôm nay lại gặp phải hạng không phải người vũ nhục, nàng làm sai cái gì? Rốt cục là nàng đã làm gì sai?
Gã ăn mày ngửa đầu lớn tiếng rên rỉ, ngay tại thời khắc gã cực lạc nhất, nàng nắm viên gạch nên nện một cú lên đầu gã. Gã ăn mày trăm triệu cũng không ngờ được nàng sẽ phản kháng vào lúc này, lần này nàng dồn hết sức lực từ thuở sinh ra, trước mắt gã tối om, chết ngất.
Nàng đẩy gã ra, kéo bỏ miếng vải trong miệng ra, trên tay vẫn không ngừng, bất chấp bản thân áo quần nát vụn thân thể lõa lồ, sau đó tiếp tục dùng gạch hung hăng nện xuống gã, cú này đến cú khác, máu tươi và gạch vụn bắn lên mặt, trong điên cuồng mang theo hung dữ, đầu óc nàng trống rỗng, nhưng vẫn đỏ hồng mắt không ngừng động tác này lại, mãi cho đến khi có người vội vã lao đến ôm chặt nàng.
Nàng theo bản năng giãy dụa, người ấy ôm chặt lấy nàng nói: “Là ta, Tụy Ngọc, là ta!”
Giọng nói quen thuộc khiến nàng ngừng lại, bàn tay buông lỏng, viên gạch bị nện chỉ còn thừa lại một nửa rơi ‘bộp’ xuống mặt đất.
Thanh âm của người đến khàn khàn thống khổ đến cực độ: “Tụy Ngọc…Tụy Ngọc…”
Giọng nói hắn tại trong không gian yên tĩnh như vậy, nghe thật hư vô mờ ảo, giống như không phải chân thật.
Ánh trăng trắng xóa, chiếu lên gương mặt hắn trống rỗng, thật lâu sau, ngũ quan mới chậm rãi hiển hiện ra – hai hàng chân mày xếch, đôi mắt sắc bén, khóe môi phóng khoáng, sắc sảo bén nhọn.
n Tang, là n Tang, là chàng.
Nhưng, cũng không phải là dáng hình trong ký ức.
Hắn sắc mặt tối tăm, làn môi run rẩy, hai cánh tay ôm nàng cũng hơi phát run, có vẻ rất sợ hãi, cũng rất thống khổ, ngược lại còn kích động hơn cả người bị hại nàng đây.
Thật kỳ lại, vừa rồi nàng vẫn cầu xin ông trời cho hắn xuất hiện, nhưng khi hắn vội vã lao đến, thì ngược lại nàng cả người đều chết lặng, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn, biểu tình đờ đẫn.
Cánh tay hắn căng chặt, khàn khàn giọng nói: “Tụy Ngọc, nói chuyện! Xin nàng…”
Từ khi quen hắn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép với nàng như vậy…Nàng nhếch môi lên, bỗng nhiên cười hỏi: “Ngươi đang sợ hãi?”
n Tang cả người chấn động, biểu tình trên mặt lại càng thêm sợ hãi.
“Ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ ta sẽ đi tìm cái chết sao?” Nàng nhìn máu tươi đầm đìa dưới chân mình, nụ cười càng quỷ dị, “Đúng nha, thất trinh, nếu không phải bị người ta bắt bỏ vào lồng heo thả trôi sông, thì cũng chỉ có đường chết. Có phải ngươi cảm thấy ta nên như thế không?”
“Tụy Ngọc --” Giọng của hắn giống như một con dã thú bị thương đang rên rỉ, nghe vào trong tai, lại có thể tiêu giảm đau đớn của nàng một cách lạ kỳ. Thì ra khi ngươi thống khổ, thì cách duy nhất để giảm bớt thống khổ chính là làm cho một người khác càng thống khổ hơn cả ngươi.
Thế là nàng lại nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không tìm đến cái chết đâu. Trinh tiết tính cái gì? Đâu có quan trọng bằng tính mạng chứ. Khi rời khỏi Tiền gia bà nội đã nói ta nhất định sẽ hối hận, ta cứ không! Cá ta nướng cháy, ta ăn hết; đường ta lựa chọn, ta cứ đi; ta đề cao mình một cách mù quáng, cho rằng kẻ lọt vào mắt xanh mình sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cho nên mới xứng đáng bị người vứt bỏ; khuya như thế còn đứng đây chờ người, ngốc nghếch đến không thuốc nào cứu được, cho nên gặp phải gã ăn mày này là báo ứng của ta…Nhưng mà, tất cả đều đừng hòng nghĩ ta sẽ hối hận, ta sẽ không hối hận! Ta Tiền Tụy Ngọc tuyệt đối sẽ không hối hận! Ha! Ha ha…” Nói xong nàng điên cuồng cười ha hả.
Trong mắt n Tang dần dần phiếm ánh nước mắt.
Nàng không ngừng tươi cười dưới ánh nhìn chăm chú bi thương của hắn, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên lắc đầu, thấp giọng nói: “Không… ta không thể…”
Nàng giơ tay lên, xoa mặt n Tang, thê lương vô hạn: “Sao ta có thể thương tổn chàng được? Sao ta có thể lấy tổn thương của bản thân để thương tổn chàng được? Vì sao chàng lại đến đây? Chàng đã đi vì sao còn muốn trở về? Ta không muốn chàng nhìn thấy ta như vậy, ta không muốn chàng nhìn…”
Rốt cuộc nước mắt n Tang cũng rơi xuống, nhỏ lên gương mặt nàng, nước mắt hai người hòa lẫn vào nhau, ai thống khổ hơn ai đây? Ai bị giày vò hơn ai đây? Một mối nghiệt duyên, đến tột cùng là ai sai lầm, mới đi đến nông nỗi như vậy?
Hắn cởi áo ngoài ra, bọc lấy thân thể đầy vết thương của nàng, ôm nàng ra khỏi con ngõ sâu.
Tiếng gió vào thét, đất trời lạnh lão, chỉ có mỗi thân thể hắn là ấm áp, loại ấm áp mà cho đến nay nàng vẫn khát khao. Thiên hoang địa lão[26] cũng không sánh bằng được với lúc này, nàng cứ nghĩ, cũng không gì hơn được lúc này…
[26]: vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
“n Tang…” Nàng thấp giọng gọi.
“Ta đây.” Hắn hồi đáp, “Ta ở chỗ này.”
“Đừng bỏ ta lại nữa có được không?”
Hắn trầm mặc, một lát sau mới nói, “Trừ phi ta chết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không lại rời khỏi nàng.”
Nàng hỏi, hắn đáp, cẩn thận như vậy, dè dặt như vậy.
Thế là nàng bắt đầu khóc, tựa đầu vào trên vai hắn khóc, lẩm bẩm: “Ta không còn đường lui, ta chỉ còn lại có chàng, n Tang, ta không phải kẻ vô dụng…”
“Nàng không vô dụng.” Hắn gục đầu xuống, hôn lên trán nàng, chân thành mà bi thương.
Nàng khàn khàn hỏi: “Vì sao ông trời lại đối xử với chúng ta như vậy? Vì sao lại muốn chúng ta khổ như vậy?”
n Tang từng chữ từng chữ hồi đáp: “Bởi vì ông ta muốn chúng ta càng yêu nhau hơn.”
Yêu nhau… đúng vậy, gặp nhiều khó khăn vậy chỉ khiến bọn họ càng thêm yêu nhau, ban đầu hắn đối kháng giãy dụa, nhưng gặp nàng như vậy lại sụp đổ. Lấy bi kịch làm cái giá, đổi lấy sự yêu thương trân trọng lẫn nhau giữa bọn họ…Chỉ có như vậy, chỉ có như vậy hắn mới không bài xích nàng, cự tuyệt nàng…
Nàng vùi đầu vào lòng hắn, lại không nói chuyện.
Con ngõ thật sâu cuối cùng cũng thấy lối ra, n Tang bỗng nhiên dừng lại.
Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy bên ngoài một vòng cung tiễn đang lên dây chờ bắn, mà phía sau cung thủ, là bộ khoái Lục Phiến môn âm hồn không tan. Việt tứ gia ngồi trên lưng ngựa, lạnh lẽo rét buốt nói: “n Tang, lần này ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa!”
n Tang giận tái mặt. “Đừng nên bức ta.”
“Bức ngươi?” Việt tứ gia kiêu ngạo cười ha hả, “Đại ca thủ lĩnh của Hoàng Kim Nhãn, người giang hồ đồn ngươi là một trong ba người có võ công cao nhất thiên hạ, theo ta thấy cũng chẳng có gì hơn người, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì, mà dám đối đầu với triều đình!” Nói xong làm một động tác tay, cung thủ lập tức kéo cung, đưa mũi tên nhất tề nhắm vào hai người.
n Tang cúi đầu xuống, dịu dàng nhìn nàng nói: “Nhắm mắt lại.”
Nàng do dự một chút, rồi nghe lời nhắm mắt lại. Cơ hồ là khi nàng vừa nhắm mắt, bên kia tiếng gió liền rít lên, đất trời quay cuồng không biết người ở chỗ nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng thét thê lương chói tai, tâm thanh hỗn loạn, tiếng ngựa hí… tụ tập với nhau.
Không lâu sau, tất cả khôi phục lại yên tĩnh, nàng lén lút mở mắt, nhìn thấy một giọt máu tươi trượt xuống theo mũi kiếm sáng loáng, thanh kiếm như dòng nước trong, không giữ lại vết máu nào.
Lại nhìn ra, bốn phía ngổn ngang nằm đầy thi thể, phố dài gió lạnh nhất thời trở thành địa ngục trần gian, nhiều thêm biết bao nhiêu vong hồn?
Cảm nhận được người trong lòng co người lại, n Tang cúi đầu, “Có sợ không?”
Nàng lắc đầu.
“Ta không thể để cho bọn chúng có cơ hội chạy trốn được, bọn chúng đã thấy được bộ dáng của ta, nếu để chúng chạy, sau này chúng ta sẽ không được an bình. Nếu như là trước kia, ta sẽ coi loại truy đuổi này là một trò chơi để tiêu khiển, nhưng bây giờ…” Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói, “Ta không thể mạo hiểm.”
Mắt nàng lóe sáng, trong lòng lại giãy dụa không thôi, “Thật ra… thật ra chàng không cần phải như thế…”
n Tang chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta không muốn nàng lại chịu khổ, Tụy Ngọc, không phải chịu khổ nữa.”
Kìm lòng không đậu, nàng lại bắt rơi nước mắt, “Vì ta mà buông tha cho, đáng giá sao?”
Hắn sửa lại lời nàng: “Không phải nàng, là nàng và ta, chúng ta.”
Thiên ngôn vạn ngữ đều không bằng được câu nói này, tất cả uất ức thống khổ, tất cả tuyệt vọng chỉ vì một câu nói này của hắn mà tan thành mây khói. Hạnh phúc cứ như vậy giáng lâm trước mặt nàng, nàng ôm chặt lấy hắn, lặp lại: “Là, chúng ta, ta và chàng, chúng ta.”
Cứ như vậy, nàng trở thành thê tử của hắn, ẩn cư trên Mi Sơn.
“Tang[27] là gỗ, vậy chàng gọi là Mộc tiên sinh đi.” Nàng cười dài đem một cái mặt nạ bằng gỗ đeo lên cho hắn, nói, “Mà ta, chính là Ngọc phu nhân. Mộc tiên sinh và Ngọc phu nhân. Mộc tiên sinh và Ngọc phu nhân, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau, có được không?”
[27]: Tang nghĩa là cây dâu (tằm), cây này thân gỗ nên TN mới gọi T là Mộc tiên sinh.
Mộc tiên sinh cùng Ngọc phu nhân, chúng ta vĩnh viễn không chia cách nhau.
n Tang, chúng ta đã nói vĩnh viễn không rời không bỏ, nói vĩnh viễn không chia lìa, vì sao lại trở thành như hiện tại? Chàng nói sở dĩ ông trời cho chúng ta gặp khó khăn, cho chúng ta nhiều khổ đau như vậy, là vì để chúng ta càng thêm yêu nhau. Nhưng, dù yêu nhau như thế nào, lại cứ phải trải qua tàn phá đày đọa không ngớt!
Thần yêu thương nhân thế, nhưng vì sao thần lại không yêu thương chúng ta? Tranh đấu với trời, cứ không chịu thua thì như thế nào? Nhưng cuối cùng lại vẫn tranh không nổi với ông ta…
Ông trời, ta tranh không nổi với ông!
Ta nhận thua…
***
Thụ đại phu bắt mạch cho Tiền Tụy Ngọc xong, nhíu mày không nói, nhìn dáng vẻ của ông ta, có lẽ không phải đùa, Cố Vũ Thành đã không còn ôm hy vọng gì đối với y thuật của ông ta nữa. Ai ngờ lần này ông ta trầm tư một hồi xong, thế nhưng nói: “Có!”
Diệp Mộ Phong nhướn mày hỏi: “Sao vậy?”
“Nếu thần y Tiết Thắng còn tại thế, nhất định có thể cứu được vị cô nương này…” Thụ đại phu còn chưa nói xong, Cố Vũ Thành đã trợn trắng mắt, đây chẳng phải là nói thừa hay sao? Còn chờ ông ta nói nữa?
“Tuy Tiết thần y đã tiên thệ, nhưng hắn còn có một vị sư thúc, nghe nói y thuật cũng không dưới hắn, chẳng qua vị sư thúc ấy không lấy việc chữa bệnh cứu người để mưu sinh, cho nên cũng không có mấy người biết ông ta.”
Diệp Mộ Phong cả kinh nói: “Ý ông chính là tiền đảo chủ của Thất Mê Đảo, u Phi?”
“Đúng vậy.”
Cố Vũ Thành nhíu mày nói: “Người này rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hành tung của ông ta luôn là một câu đố, ai có thể tìm được chứ?”
Diệp Mộ Phong nở một nụ cười thản nhiên: “Người khác có thể tìm không được, nhưng có một người, nhất định có thể biết được vị trí của ông ta.”
“Ai?”
“Tiền Bảo Nhi.”
Cố Vũ Thành hiếu kỳ hỏi: “Người ngươi nói chính là Tiền Tam tiểu thư Tiền Bảo Nhi, người đã được gả cho thiên hạ đệ nhất phá gia Già Lạc lang quân đó sao?”
“Chính là nàng, nàng chẳng những là muội muội của Tiền Tụy Ngọc, lại còn là tiểu đệ tử đóng cửa[28] của u tiền bối, cũng là một nhân vật nổi danh.”
[28] Đệ tử cuối cùng.
“Vậy, làm sao để tìm được nàng ta đây?”
Diệp Mộ Phong nói: “Chuyện này cũng không khó, ta sẽ phái người đưa tin cho bọn họ, chẳng qua chỉ sợ…” Nói xong liền nhìn thoáng qua Tiền Tụy Ngọc đang nằm ở trên giường.
Lúc này Cố Vũ Thành mới quay đầu bảo: “Thụ đại phu, ông thành thật nói cho ta biết, nàng còn có thể sống được bao lâu nữa?”
Thụ đại phu khó xử đáp: “Việc này… tình huống hiện tại của nàng rất nguy hiểm, vết thương cũ tái phát, khí huyết công tâm, lại cộng thêm tâm trạng không ổn định, trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.”
“Như vậy việc này không nên chậm trễ, ta viết lá thư, hy vọng nó có thể kịp đến chỗ u tiền bối.” Diệp Mộ Phong nói xong vội vàng đi tới cạnh bàn bắt đầu viết thư. Mà mành vải bị nhấc lên, lúc này Cố Minh Yên bước vào.
Cố Vũ Thành vội vàng đi tới nghênh đón: “Muội muội, sao muội lại đến đây?”
“Muội nghe nói chính là vị cô nương này đã chữa khỏi bệnh cho muội, cho nên mới đến thăm.” Cố Minh Yên đánh giá Tiền Tụy Ngọc một phen, thăm hỏi, “Nghe nói nàng chính là Tiền Nhị tiểu thư, người có danh xưng đệ nhất tài nữ năm đó?”
“Đúng vậy, không ngờ phải không, nàng lại thay đổi thành như bây giờ.”
Cố Minh Yên nhướng mày, lo lắng nói: “Muội nghe nói ngày xưa Tiền Nhị tiểu thư vì một gã thư sinh tên n Tang mà bỏ trốn khỏi nhà, bị Tiền lão phu nhân xóa tên khỏi Tổ phả đúng không?”
Diệp Mộ Phong nghe thấy hương vị khác thường trong lời nói của nàng ta, không khỏi ngẩng đầu lên. Cố Vũ Thành không hề hay biết, gật đầu đáp: “Đúng là có chuyện như vậy, nghe nói năm đó chuyện này náo động cả kinh đô.”
“Nàng đã thích n Tang, vì sao lại còn dây dưa không rõ với cả Công tử?”
Lời vừa nói ra, Cố Vũ Thành lập tức hỏi: “Ai nói với muội chuyện này? Là thị tỳ nào đã lắm mồm lắm miệng với muội vậy?” Thật là, một màn xảy ra trong đại sảnh ngày ấy, hắn đã dặn mấy hạ nhân giữ mồm giữ miệng rồi, sao chuyện này vẫn cứ truyền vào tai muội muội vậy chứ?
Cố Minh Yên bỗng nhiên duyên dáng cười, “Đại ca, huynh gấp gì chứ? Muội chỉ thuận miệng nói thôi. Huynh khẩn trương làm chi, như vậy thật không giống huynh chút nào.”
Cố Vũ Thành ngẩn ngơ, cảm giác khác thường lúc trước lại dâng lên – đúng vậy, phải ứng vừa rồi của hắn thay vì nói là khẩn trương vì muội muội, không bằng nói là khẩn trương cho Mộc tiên sinh kia đi. Gặp quỷ, chẳng lẽ hắn động tâm với nàng thật sao?
Cố Minh Yên vuốt tóc nói: “Được rồi, muội phải đi thăm Công tử đây, nghe nói chàng ấy cũng bị bệnh. Nơi này liền giao cho đại ca chăm sóc đi, nếu cô nương ấy tỉnh, thì kêu thị tỳ đến thông báo một tiếng, để muội đến cảm ơn ân cứu mạng của nàng.”
“Ừ.” Cố Vũ Thành vẫn còn đắm chìm trong rung động, ngược lại Diệp Mộ Phong mang chút kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Cố Minh Yên đang rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Lúc trước Công tử cùng vị tiểu thư này đính hôn, trên giang hồ dậy lên không ít lời chất vấn. Cố Minh Yên kiêu căng tùy hứng, tuy đẹp nhưng lại mang cho người ta cảm giác nàng không xứng với Công tử, mà nay khi y được gặp mặt, cảm giác này càng thêm sâu. Nhìn bộ dáng nàng ta là hiểu được sau khi nàng ta nghe tin Tiền cô nương thích Công tử cho nên mới đặt biệt đến gặp tình địch, miệng thì hỏi thăm ân nhân cứu mạng, nhưng bộ dạng căn bản đến nửa điểm biết ơn cũng không có. Công tử là người xử sự chuyện gì cũng có chừng mực, tại sao lại yêu một nữ tử như vậy? Tình cảm quả nhiên là chuyện không thể lý giải bằng lời mà.”
Diệp Mộ Phong phong thư lại, gọi người đến, dặn dò hắn đi nhanh về nhanh, sau đó lại xoay người nhìn Tiền Tụy Ngọc nói: “Chuyện này… có nên thông tri cho Tiền gia không? Vô luận…”
Cố Vũ Thành đáp: “Ta cũng đau đầu đây. Nhưng Tiền lão phu nhân là người có tiếng dứt khoát tàn nhẫn, bà ta đã tuyên cáo thiên hạ từ nay về sau Tiền Tụy Ngọc không còn quan hệ bà cháu với bà ta nữa, sợ là cho dù chúng ta phái người đi nói cho bà ta, bà ta cũng sẽ mặc kệ. Nếu bà ta có nửa phần yêu thương đứa cháu gái này, cớ sao nàng có thể rơi vào nông nỗi hôm nay được?”
Trời tối dần, trong phòng hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài.
***
Công tử cầm lấy đánh lửa trên bàn định đốt đèn, đánh vài cái lại không thấy gì. Liễu Diệp thấy thế bảo: “Để ta đi lấy cái mới.”
Công tử nhìn cái đánh lửa trong tay, quả thực là cũ nên đổi mới. Bất tri bất giác, chàng đến Phỉ Thúy sơn trang đã có một tháng. Lúc trước nghe nói Cố Minh Yên bị bệnh, mới vội vàng từ Thanh Nghiên đài đến đây, ai ngờ sau lại dây dưa sang chuyện Mộc tiên sinh, lại không ngờ rằng Mộc tiên sinh lại là Tiền Nhị tiểu thư năm đó.
Thái độ của nàng đối với chàng, vì sao lại kỳ lạ như vậy? Mà trong đầu chàng lại bắt đầu xuất hiện những đoạn ngắn cùng âm thanh kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra?
Bỗng nhiên đánh lửa theo khe hở mà trượt đi, rơi xuống đất. Công tử cúi người định nhặt lại, trước mặt đột nhiên tối sầm, cảm giác đau nhức như hôm qua khi đang tắm lại lần nữa đánh úp, nhất thời chàng chẳng thể ngồi vững, cả người cùng ghế đều ngã xuống đất.
Càng thêm lấy mạng của chàng là, chân chàng cũng bắt đầu đau lên, như có vô số con kiến đang cắn nuốt, từng đợt từng đợt khuếch tán, càng lúc lại càng kịch liệt. Công tử cắn răng, chống khuỷu tay định đứng lên, nhưng đau đớn như thủy triều dâng đến, tất cả sức lực như bị rút sạch, chàng buông lỏng tay, trán đập vào dưới chân.
Tiếng khóc của nữ tử…ngõ sâu lạnh lẽo…thân thể lõa lồ…máu tươi tung tóe…đôi mắt rưng rưng…tiếng cười châm chọc…
Dưới ánh đèn, vô số hình ảnh hiện lên.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình níu chặt lấy, cố sức cấu bóp, đau đến chàng suýt hết hơi. Đó là cái gì? Rốt cuộc đó là gì?
Liễu Diệp đi lấy đánh lửa về, xa xa nghe thấy tiếng hét khác thường ở trong phòng, sắc mặt thay đổi, lao thẳng vào trong. Chỉ thấy Công tử dùng đôi tay ôm đầu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, hắn vội vàng tiến tới đỡ dậy, đầu ngón tay vừa chạm đến người chàng, một luồng lực mạnh mẽ bỗng nhiên ập đến, cả người bị chấn động đến lui mấy bước về phía sau!
Hắn cực độ kinh ngạc nhìn tay mình, lại tiến lên lần nữa, ai ngờ lần này luồng lực kia càng thêm mãnh liệt, hắn vội vàng lật người về phía sau, rơi xuống cách đó một trượng.
Lúc này Cố Minh Yên vội vàng đi vào, cực kỳ hoảng sợ hỏi: “Sao thế này? Thế này là thế nào? Vô Ngân --” Nói xong liền tiến lên phía trước, Liễu Diệp vội vàng ngăn cản nàng lại nói, “Cố đại tiểu thư, đừng qua đó!”
“Vì sao?”
Liễu Diệp sắc mặt trắng bệch nói: “Trong người Công tử có mấy cỗ lực đang đối kháng va chạm vào nhau, ai đụng tới hắn, cũng sẽ bị cỗ lực ấy phản chấn cả!”
“Cái gì?” Cố Minh Yên kinh ngạc, “Chẳng lẽ là do lúc ở trên Thái Sơn --”
Liễu Diệp gật đầu, “Lúc trước Công tử hứng hai chưởng của Dạ tam thiếu và Vũ Phi Nhân, chưởng lực của hai người bọn họ đều giao ngưng toàn bộ trong cơ thể hắn, cũng bởi vậy mới tạo thành việc hai chân Công tử bị mất đi tri giác. Nhưng…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà lúc nãy khi ta chạm vào người Công tử lại cảm giác được rõ ràng, trong thân thể hắn không chỉ có hai luồng chân khí, mà là bốn luồng.” Biểu tình Liễu Diệp trở nên phức tạp, “Mà luồng thứ tư ấy, có sức mạnh vượt trên ba luồng kia, rất tà ác, đang đấu đá lung tung tìm cách thoát ra ngoài.”
Lòng Cố Minh Yên trầm xuống, Liễu Diệp là cao thủ hạng nhất, phán đoán của hắn sẽ không sai, nói như thế chẳng phải Công tử đang lâm vào nguy hiểm sao? Lúc này nàng bất chấp việc có thể bị thương hay không, bổ nhào qua, ôm chặt lấy chàng, “Không sao, Vô Ngân, không sao! Chàng cố chịu, rất nhanh sẽ trôi qua…”
Thần chí công tử đã hỗn loạn, chỉ cảm thấy có một thân thể mềm mại ấm áp đang ôm lấy mình, khóc lóc thủ thỉ bên tai chàng, đột nhiên, cảm giác quay cuồng quen thuộc lại trở về, dường như rất lâu trước đây, cũng có một người từng ôm chàng như vậy, dùng giọng nói dịu dàng đau buồn mà vô cùng mạnh mẽ nói với chàng: “Chịu đựng, chàng nhất định phải chịu đựng, chàng không thể để nó hủy diệt chàng được, tuyệt đối tuyệt đối không thể!”
Không thể để nó hủy diệt chàng được… Không thể để cho nó hủy diệt chàng!
Công tử thét một tiếng dài, đột nhiên đẩy Cố Minh Yên ra, cứ thế xông ra ngoài!
Cố Minh Yên cùng Liễu Diệp nhìn hành động của chàng, bị dọa đến sửng sốt – Công tử hắn, hắn, hắn có thể đi được?!
Không biết trải qua bao lâu, Liễu Diệp mới kịp phản ứng, phi thân như tên bắn rời cung truy tìm tung tích công tử; Cố Minh Yên cắn răng một cái, cũng thi triển khinh công xông ra.
Dọc đường gặp thị tỳ hộ vệ trợn mắt há hốc mồm giật mình đứng yên một chỗ, nàng níu chặt cổ áo một người hỏi thăm: “Nhìn thấy Công tử đâu không?”
Người kia đờ đẫn chỉ về phía Tây, đồng tử tan rã, hiển nhiên là bị một màn kia khiến cho kinh ngạc đến ngây người.
Cố Minh Yên nhún chân, chạy về phía phía Tây, nơi trồng tầng tầng bụi trúc, cảnh sắc thanh u, có thể xem như một cảnh đẹp đặc sắc của Phỉ Thúy sơn trang, mà lúc này, chim trú trong đó nhao nhao như bị hù dọa, vỗ cánh bay qua đầu nàng.
Lúc nàng lao vào rừng, liền nghe thấy tiếng động bạo liệt, cuồng phong đập vào mặt, lại mang theo cả một luồng sát khí! Lại gần thêm chút nữa, một người xông qua giữ chặt lấy nàng nói: “Ngàn vạn lần đừng vào!”
Người ấy chính là Liễu Diệp. Nhưng mà, không cần hắn cảnh cáo, khi nàng ta nhìn thấy một màn trước mắt, cũng sợ hãi không dám đến gần.
Chỉ thấy người trong trong rừng bay tới bay lui, thân pháp như quỷ mị, nhanh lẹ hiếm người đạt được, phàm là nơi chàng qua, trúc xanh tất đứt, chỉ chốc lát sau, liền ngã xuống hàng loạt, lá trúc nhảy múa trong không trung, lại không có một mảnh dính được vào người chàng… Đây là loại võ công gì?!
Liễu Diệp sắc mặt ngưng trong đưa một thân trúc bị cắt đứt tới trước mặt nàng, chỗ bị cắt bóng loáng như gương. Cố Minh Yên hoảng hốt, trán toát mồ hôi lạnh.
Liễu Diệp trầm giọng hỏi: “Theo Cố đại tiểu thư nhìn, thì đây là loại võ công gì?”
Cố Minh Yên tâm phiền ý loạn lắc đầu, đáp: “Ta không biết…ta chỉ biết, cắt đứt như vậy, chỉ có Hiên Viên lão nhân, hoặc là đảo chủ tiền nhiệm của Thất Mê đảo, u Phi, mới có thể làm được.”
“Nhưng đây là do Công tử cắt đứt.”
Cố Minh Yên nhìn Công tử đang phát điên tàn sát bũa bãi, nước mắt lập tức chảy ra, “Ta không biết, ta không biết, ta không biết…” Không biết vì sao, trong lòng nàng dâng lên dự cảm chẳng lành – nàng sắp mất đi chàng, nàng sắp mất đi chàng!
Liễu Diệp thở dài một tiếng: “Nếu như ta đoán không sai, Công tử chẳng những biết võ công, hơn nữa còn là một cao thủ cái thế. Chẳng qua – hắn không biết điều này mà thôi.”
Cố Minh Yên khép mắt, không biết phải nói gì. Lúc này Công tử phát ra một tiếng hét dài, ngã sụp xuống đất.
Liễu Diệp vội vàng phi thân tiến lên, thăm dò bằng cách chạm vào chàng, không bị nội lực phản kích, mới nâng chàng lên, chỉ thấy Công tử sắc mặt ửng đỏ, nhưng làn môi lại tái nhợt, hai thứ tương phản với nhau, đáng sợ đến khó cất thành lời.
“Công tử, Công tử!” Trong tiếng gọi liên tục của chàng, Công tử mở to hai mắt, nhưng ánh mắt vẫn mê ly, Liễu Diệp thăm dò mạch của chàng, chỉ thấy mạch tượng rối loạn. Nhưng mà chân khí trên trong bốn dòng giờ chỉ còn lại hai dòng, một dòng bình thản vững chắc, một dòng bén nhọn âm tà, mỗi khi dòng âm tà muốn xông ra, thì lại bị dòng khí bình thản kia áp chế. Nhưng mà, dòng khí đó lại có xu thế yếu dần, có lẽ cũng khống chế không được bao lâu.
Liễu Diệp vội vàng hỏi: “Công tử, ngươi cảm thấy sao rồi?”
Đột nhiên Công tử bắt lấy tay hắn, nói mê: “Biện túy thâm duyên thiển, chẩm kham bỉ mục từ? Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly... Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly...”
Chàng nỉ non mấy lần, liền ngất đi.
Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn Cố Minh Yên, sắc mặt nàng ta liền trở nên cực kỳ khó coi.
Tác giả :
Diệp Mê