Mộc Miên
Chương 8-3
Không ngoài dự đoán của mọi người, số báo vừa phát hành với anh là nhân vật tiêu điểm đã mang lại thắng lợi lớn cho chuyên mục mới, phản hồi của độc giả cũng rất tích cực, Miên vì thế công việc cũng bận rộn hơn nhiều, vừa đối diện với sự hối thúc đòi bản thảo từ phía công ty sách vừa một mình phụ trách hai chuyên mục, còn trả lời mail thư từ tâm sự từ fanpage, thêm vào đó là lịch tham gia tình nguyện cô đăng kí từ trước khiến thời gian gần như bị bít kín, về đến nhà là chỉ muốn nằm vật ra giường ngủ một giấc sâu không mộng mị.
Sức khỏe của Miên thời gian gần đây vì áp lực công việc mà giảm sút đi nhiều, thường xuyên đau đầu chóng mặt, da dẻ xanh xao. Cô bận rộn nhưng anh còn bận rộn gấp bội, cô mệt mỏi anh chắc cũng không dễ chịu là bao, nghĩ vậy Miên cố gắng giấu nhẹm đi những khi gặp nhau chóng vánh, tuyệt nhiên không muốn để anh biết tình trạng hiện tại của mình mà lo lắng.
Miên nhìn quanh phòng khách, căn nhà rộng lớn vậy giờ lại chỉ còn mình cô. Nhớ lúc trước, mỗi lần ốm xiêu vẹo Hân sẽ nhấn vào tay cô một cốc nước ấm rồi chạy biến vào trong nấu cơm với tốc độ ánh sáng. Giờ đây mọi thứ vẫn y nguyên chỉ là người không có, mọi chuyện cũng đã khác. Hân không muốn quay lại Hà Nội nữa, cũng đã gửi thư bảo cô nhanh chóng tìm bạn ở cùng. Chìa khóa nhà và các thứ cần thiết sẽ được chuyển trả lại trong ngày hôm nay. Hiện cô thấy không cần thiết phải tìm người ở cùng vì ít hôm nữa chị Phương thi đại học xong sẽ ra đây. Miên ôm đầu gối, trong phút chốc thấy mình quá đỗi đơn độc.
Ngồi yên ở ghế sofa một lúc để lấy lại tinh thần, Miên xoa bụng, nhận thức dù muốn làm gì đi nữa thì cũng phải ăn đã, cô đứng dậy vào bếp nấu cháo, vừa vo gạo xong thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Là nhân viên chuyển phát nhanh mang đồ mà Hân gửi tới. Miên kí tên. Vừa quay lưng cất đồ lên tủ gần cửa, lúc quay lại phía trước nhà đã có vị khách mới.
“Anh xong việc sớm vậy ạ?” – Miên hỏi người trước mặt.
“Tôi gọi mà máy em thuê bao."
Miên gật đầu: “Em quên mang sạc nên chưa kịp sạc pin. Anh ăn tối chưa? Chưa ăn thì vào nhà đi. Em cũng đang làm bữa tối”.
Anh không phản đối theo cô vào nhà, im lặng cất đồ. Miên rót nước cho anh đặt xuống bàn, tính quay vào bếp làm bữa tối thì bị anh kéo ngồi xuống, giọng ấm áp: “Em cứ ngồi đây đi, để tôi nấu cho”.
Miên mặc dù không cãi lại anh những cũng không yên tâm để anh chịu trách nhiệm bữa tối của hai người, vô thức như trẻ con lẽo đẽo theo anh vào bếp, chỉ anh cái này cái kia để ở đâu các kiểu. Cuối cùng người nào đó mất kiên nhẫn, ngưng mọi việc đang làm, nhìn cô chằm chằm. Dù sao Miên cũng chỉ là một cá thể yếu đuối thôi, chịu không được ánh mắt của người kia, im lặng rút lui khỏi khu vực bếp. Miễn cưỡng nằm gọn trên ghế sofa rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong cơn mơ màng, Miên cảm giác khuôn mặt mình ướt át, mắt nhắm mắt mở ôm cục bông vào lòng, tính tiếp tục giấc nồng.
“Đồ ăn đã dọn xong rồi, em dậy ăn cháo uống thuốc rồi hẵng ngủ tiếp.”
Miên lồm cồm bò dậy, nhìn đồ ăn được dọn ra ngay ngắn trên bàn không giấu sự kinh ngạc: “Nhìn ngon mắt quá”.
Anh cười, ánh mắt lộ rõ sự chiều chuộng.
“Nhanh ăn đi, cũng may trong tủ lạnh những thứ cần dùng đều có đủ, lại rất ngắn nắp, sạch sẽ.”
Miên nếm cháo, khóe mắt cong vẽ nét cười hưởng thụ, gương mặt vì thế cũng có sức sống hơn hẳn. Hạnh phúc nhất chính là được ăn ngon, nhất là đồ ăn ngon từ người không ngờ tới nhất. Cô suýt thì quên mất, anh đã có một quãng thời gian dài làm du học sinh, biết tự nấu ăn lo lắng cho mình là điều dễ hiểu. Đồ ăn anh nấu có mùi vị thơm ngon, trình bày lại đẹp mắt. Miên phát hiện anh cũng như cô, gu ẩm thực của hai người giống nhau. Chỉ là một phát hiện nhỏ xíu thôi nhưng Miên vẫn không kìm được cảm thấy vui mừng khó diễn tả.
Người bên cạnh im lặng nhìn cô, tinh tế quan sát từng diễn biến sinh động trên gương mặt Miên.
Ăn xong cháo, Miên thu dọn sạch sẽ các thứ trên bàn, vào bếp lau rửa rồi bưng đĩa hoa quả ra. Sự vụ đau lòng về những ngón tay đứt hồi Tết làm Miên có tí không tự tin, nhưng vẫn im lặng cầm dao gọt táo.
“Để tôi gọt cho.”
“Thôi, cứ để em đi ạ.”
“Ngón tay nào cũng phải băng lại không làm em thấy sợ?”
“Em không thể lần nào gọt táo cũng đứt tay, cũng như không thể mãi mãi không biết gọt hoa quả.”
“Em có thể mà” – Ngừng lại một chút anh lại tiếp – “Tôi tình nguyện làm việc đó cho em”.
Miên nhìn anh, có thể nói ra những lời sến súa này một cách chân thành đến như vậy cũng không có mấy người.
“Vì sao anh đối tốt với em như vậy?” – Thu lại nét cười trên khuôn mặt, Miên nghiêm túc hỏi anh, ánh mắt lộ rõ sự mong chờ.
Nếu tất cả những chuyện này không phải đến từ ảo tưởng của một mình cô thì Miên thật sự muốn biết, muốn được anh xác nhận một câu trả lời.
Anh xoa đầu Miên, nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi: “Vì tôi thích em. Tôi đã nghĩ chuyện tình cảm chỉ cần xuất phát từ hai phía thì cứ để nó thuận theo tự nhiên mà phát triển, tôi có tình cảm với em và tin rằng em cũng thế, vậy là đủ. Nhưng em còn trẻ chắc chắn có nhiều kì vọng về tình yêu hơn tôi, bởi vậy tôi định để qua một thời gian nữa mới chính thức ngỏ lời với em. Tôi đã qua cái tuổi vì yêu mà sống xem tình yêu là tất cả, vì vậy không thể hứa cho em mỗi giờ mỗi phút đều là ngọt ngào lãng mạn. Nhưng tôi muốn chăm sóc và quan tâm em bằng tất cả sự chân thành của mình”.
Miên thoáng thấy lòng nhẹ bẫng, tất cả những nghi hoặc trong lòng cứ thế mà được buông bỏ, cuối cùng cũng chờ đợi được đến giây phút này rồi.
Sức khỏe của Miên thời gian gần đây vì áp lực công việc mà giảm sút đi nhiều, thường xuyên đau đầu chóng mặt, da dẻ xanh xao. Cô bận rộn nhưng anh còn bận rộn gấp bội, cô mệt mỏi anh chắc cũng không dễ chịu là bao, nghĩ vậy Miên cố gắng giấu nhẹm đi những khi gặp nhau chóng vánh, tuyệt nhiên không muốn để anh biết tình trạng hiện tại của mình mà lo lắng.
Miên nhìn quanh phòng khách, căn nhà rộng lớn vậy giờ lại chỉ còn mình cô. Nhớ lúc trước, mỗi lần ốm xiêu vẹo Hân sẽ nhấn vào tay cô một cốc nước ấm rồi chạy biến vào trong nấu cơm với tốc độ ánh sáng. Giờ đây mọi thứ vẫn y nguyên chỉ là người không có, mọi chuyện cũng đã khác. Hân không muốn quay lại Hà Nội nữa, cũng đã gửi thư bảo cô nhanh chóng tìm bạn ở cùng. Chìa khóa nhà và các thứ cần thiết sẽ được chuyển trả lại trong ngày hôm nay. Hiện cô thấy không cần thiết phải tìm người ở cùng vì ít hôm nữa chị Phương thi đại học xong sẽ ra đây. Miên ôm đầu gối, trong phút chốc thấy mình quá đỗi đơn độc.
Ngồi yên ở ghế sofa một lúc để lấy lại tinh thần, Miên xoa bụng, nhận thức dù muốn làm gì đi nữa thì cũng phải ăn đã, cô đứng dậy vào bếp nấu cháo, vừa vo gạo xong thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Là nhân viên chuyển phát nhanh mang đồ mà Hân gửi tới. Miên kí tên. Vừa quay lưng cất đồ lên tủ gần cửa, lúc quay lại phía trước nhà đã có vị khách mới.
“Anh xong việc sớm vậy ạ?” – Miên hỏi người trước mặt.
“Tôi gọi mà máy em thuê bao."
Miên gật đầu: “Em quên mang sạc nên chưa kịp sạc pin. Anh ăn tối chưa? Chưa ăn thì vào nhà đi. Em cũng đang làm bữa tối”.
Anh không phản đối theo cô vào nhà, im lặng cất đồ. Miên rót nước cho anh đặt xuống bàn, tính quay vào bếp làm bữa tối thì bị anh kéo ngồi xuống, giọng ấm áp: “Em cứ ngồi đây đi, để tôi nấu cho”.
Miên mặc dù không cãi lại anh những cũng không yên tâm để anh chịu trách nhiệm bữa tối của hai người, vô thức như trẻ con lẽo đẽo theo anh vào bếp, chỉ anh cái này cái kia để ở đâu các kiểu. Cuối cùng người nào đó mất kiên nhẫn, ngưng mọi việc đang làm, nhìn cô chằm chằm. Dù sao Miên cũng chỉ là một cá thể yếu đuối thôi, chịu không được ánh mắt của người kia, im lặng rút lui khỏi khu vực bếp. Miễn cưỡng nằm gọn trên ghế sofa rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong cơn mơ màng, Miên cảm giác khuôn mặt mình ướt át, mắt nhắm mắt mở ôm cục bông vào lòng, tính tiếp tục giấc nồng.
“Đồ ăn đã dọn xong rồi, em dậy ăn cháo uống thuốc rồi hẵng ngủ tiếp.”
Miên lồm cồm bò dậy, nhìn đồ ăn được dọn ra ngay ngắn trên bàn không giấu sự kinh ngạc: “Nhìn ngon mắt quá”.
Anh cười, ánh mắt lộ rõ sự chiều chuộng.
“Nhanh ăn đi, cũng may trong tủ lạnh những thứ cần dùng đều có đủ, lại rất ngắn nắp, sạch sẽ.”
Miên nếm cháo, khóe mắt cong vẽ nét cười hưởng thụ, gương mặt vì thế cũng có sức sống hơn hẳn. Hạnh phúc nhất chính là được ăn ngon, nhất là đồ ăn ngon từ người không ngờ tới nhất. Cô suýt thì quên mất, anh đã có một quãng thời gian dài làm du học sinh, biết tự nấu ăn lo lắng cho mình là điều dễ hiểu. Đồ ăn anh nấu có mùi vị thơm ngon, trình bày lại đẹp mắt. Miên phát hiện anh cũng như cô, gu ẩm thực của hai người giống nhau. Chỉ là một phát hiện nhỏ xíu thôi nhưng Miên vẫn không kìm được cảm thấy vui mừng khó diễn tả.
Người bên cạnh im lặng nhìn cô, tinh tế quan sát từng diễn biến sinh động trên gương mặt Miên.
Ăn xong cháo, Miên thu dọn sạch sẽ các thứ trên bàn, vào bếp lau rửa rồi bưng đĩa hoa quả ra. Sự vụ đau lòng về những ngón tay đứt hồi Tết làm Miên có tí không tự tin, nhưng vẫn im lặng cầm dao gọt táo.
“Để tôi gọt cho.”
“Thôi, cứ để em đi ạ.”
“Ngón tay nào cũng phải băng lại không làm em thấy sợ?”
“Em không thể lần nào gọt táo cũng đứt tay, cũng như không thể mãi mãi không biết gọt hoa quả.”
“Em có thể mà” – Ngừng lại một chút anh lại tiếp – “Tôi tình nguyện làm việc đó cho em”.
Miên nhìn anh, có thể nói ra những lời sến súa này một cách chân thành đến như vậy cũng không có mấy người.
“Vì sao anh đối tốt với em như vậy?” – Thu lại nét cười trên khuôn mặt, Miên nghiêm túc hỏi anh, ánh mắt lộ rõ sự mong chờ.
Nếu tất cả những chuyện này không phải đến từ ảo tưởng của một mình cô thì Miên thật sự muốn biết, muốn được anh xác nhận một câu trả lời.
Anh xoa đầu Miên, nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi: “Vì tôi thích em. Tôi đã nghĩ chuyện tình cảm chỉ cần xuất phát từ hai phía thì cứ để nó thuận theo tự nhiên mà phát triển, tôi có tình cảm với em và tin rằng em cũng thế, vậy là đủ. Nhưng em còn trẻ chắc chắn có nhiều kì vọng về tình yêu hơn tôi, bởi vậy tôi định để qua một thời gian nữa mới chính thức ngỏ lời với em. Tôi đã qua cái tuổi vì yêu mà sống xem tình yêu là tất cả, vì vậy không thể hứa cho em mỗi giờ mỗi phút đều là ngọt ngào lãng mạn. Nhưng tôi muốn chăm sóc và quan tâm em bằng tất cả sự chân thành của mình”.
Miên thoáng thấy lòng nhẹ bẫng, tất cả những nghi hoặc trong lòng cứ thế mà được buông bỏ, cuối cùng cũng chờ đợi được đến giây phút này rồi.
Tác giả :
Phong Uyên