Mộc Miên
Chương 2-1
Miên nhận được cuộc điện thoại của dì An vào tối ngày thứ 6, lúc cô vừa bàn giao xong ca chuẩn bị để về nhà.
Chất giọng dịu dàng dễ nghe ở đầu dây bên kia điện thoại khiến những hình ảnh mờ nhòe trong kí ức dần trở nên rõ nét, Miên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra nét mặt của dì lúc nói chuyện với mình.
Đưa tay xoa xoa thái dương, cô rà soát trong đầu một loạt các bộ đồ trong tủ rồi xem xét có nên đi mua đồ mới chuẩn bị tươm tất cho cuộc gặp hôm chủ nhật hay không. Nghĩ nghĩ một lúc xong lại lắc lắc đầu, rũ hết mấy ý nghĩ kia đi, tự tin thoải mái mới là nhất. Phải rồi, Miên âm thầm hạ quyết tâm.
“Miên, còn chưa về hả?” – Mai vỗ nhẹ vai cô.
Mai vì vướng lịch nên đã đổi ca chiều sang làm ca tối.
“Ừ, quản lí bảo mình đợi anh ấy có chút việc.” – Nói rồi ngó nghiêng vào trong. – “Sao mãi chưa thấy anh ấy ra nhỉ?”
“Sếp bự vừa tới lúc cậu vào thay đồ ấy.”
“Sếp bự?”
“Ừ, là sếp bự í, chủ của chuỗi các chi nhánh như chỗ bọn mình đang làm í.”
Miên im lặng, sếp vừa cô cũng chưa được gặp nữa là sếp bự, vừa nãy sếp mới tới vậy định bao giờ thì nói chuyện xong đây. Cô xoắn xoắn góc áo, vừa nãy mới nhớ đồ ăn cho Mũm Mĩm hết rồi không biết Hân có đi siêu thị mua thêm cho nó không nữa.
“Cậu không có gì muốn hỏi sao?” – Mai trố mắt có vẻ không tin.
“Vẫn đang nghe cậu kể mà.” – Miên tựa cửa, không phụ ánh mắt ngóng trông được cung cấp thông tin của bạn, trực tiếp mớm lời.
“Cậu có nhớ hôm nọ lúc cậu làm ca chiều Min bảo cậu cứ về trước không?”
Miên phối hợp gật đầu, hình ảnh chàng trai ở chỗ ngồi ưa thích lướt nhanh qua.
“Cậu vừa về thì sếp bự cũng vừa tới, sếp bự lúc nào cũng chọn chỗ đó, gọi duy nhất một đồ uống ngồi chừng khoảng 20 phút rồi về. Min thích sếp bự từ lúc còn chưa biết sếp là sếp bự cơ, giờ biết lại càng thích.”
“Thật ra Min không muốn ai tiếp xúc nhiều với sếp bự, vì Mai đã có người yêu nên Min mới không đề phòng gì, với lại Mai cũng không muốn tranh giành với cô ấy. Cậu cũng hiểu cho Min nhé!” – Nói rồi nở một nụ cười đặc biệt trong sáng – “Bí mật đấy! Mai chỉ nói với Miên thôi. Mai về trước đây.”
“Ừ. Cậu về cẩn thận!” – Môi chỉ nhướn lên như được rập khuôn, Miên lập tức đẩy cảm giác tiêu cực đi xa. Trong những chuyện như thế này tốt nhất vai trò của cô chính là im lặng lắng nghe, không phán xét, không bình luận, không so đo, hạn chế tối đa chuyện ngáng đường người khác, vậy là được.
Nhìn kim đồng hồ chầm chậm dịch chuyển, Miên bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô chỉ còn có 15 phút để ra trạm xe bus bắt chuyến bus cuối cùng về nhà, vậy mà quản lí vẫn chưa thấy đâu. Vừa đúng lúc Miên hạ quyết tâm vào trong thì thấy quản lí bước ra ngoài.
“Xin lỗi để em đợi lâu quá phải không?”
“May anh vừa ra kịp, không chuyến xe bus cuối cùng của em cũng theo gió bay luôn.”
“Ừm, vậy anh nói nhanh luôn, chiều ngày thứ 7 em có lịch gì không? Em có thể đổi ca làm tối ngày thứ 7 sang chiều luôn không?”
Miên nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu nhanh.
“Dạ được.”
Quản lí nhìn cô thở phào.
“Không có việc gì nữa đâu, em có thể về được rồi. Bắt đầu từ tuần sau nhé!”
Chỉ chờ có thế, Miên chào quản lí rồi nhanh chóng ra về. Vừa đặt chân đến chỗ chờ thì xe cũng vừa tới. Không hiểu sao cô cứ có có cảm giác không lành, không biết ở nhà có chuyện gì không.
*
Miên mở cửa, rón rén bước vào trong. Định bụng ẵm Mũm Mĩm một lúc, nhưng lại chỗ nằm của nó thì không thấy đâu. Cô nhìn quanh nhà, lên cả tầng hai và tầng ba đều không thấy bóng dáng.
“Cậu về rồi đấy à?” – Hân dụi mắt từ phòng bước ra.
“Cậu có thấy Mũm Mĩm đâu không? Tớ tìm khắp nhà rồi mà không thấy.”
“Mọi khi giờ này nó đang đi chơi mà, cậu đừng sốt ruột, chắc nó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.”
“Hôm nào tớ về nó cũng đều ở nhà cả rồi. Hay nó bỏ đi rồi?” – Mặt Miên méo xẹo.
“Thôi cứ đợi đến mai xem sao. Nếu nó không về thì hẳn là đã về với chủ cũ hoặc chủ cũ đã tìm thấy nó. Cậu đừng lo lắng nữa, thay đồ rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ. Cậu ngủ ngon.”
Miên xử lí xong các vấn đề cá nhân, sấy khô tóc rồi mới lên giường. Dù Mũm Mĩm chỉ ở nhà cô hơn một tuần nhưng giờ nó tự nhiên biến mất khiến Miên thấy rất buồn. Lăn qua lăn lại một lúc cô dần chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc ở nhà hàng xóm cách đó không xa…
“Không cần đến đón mà tự động về, thật là ngoan.”
“Meo.”
Chàng trai cười, để yên cho Miaow cắn cắn trêu chọc ngón tay mình.
Chất giọng dịu dàng dễ nghe ở đầu dây bên kia điện thoại khiến những hình ảnh mờ nhòe trong kí ức dần trở nên rõ nét, Miên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra nét mặt của dì lúc nói chuyện với mình.
Đưa tay xoa xoa thái dương, cô rà soát trong đầu một loạt các bộ đồ trong tủ rồi xem xét có nên đi mua đồ mới chuẩn bị tươm tất cho cuộc gặp hôm chủ nhật hay không. Nghĩ nghĩ một lúc xong lại lắc lắc đầu, rũ hết mấy ý nghĩ kia đi, tự tin thoải mái mới là nhất. Phải rồi, Miên âm thầm hạ quyết tâm.
“Miên, còn chưa về hả?” – Mai vỗ nhẹ vai cô.
Mai vì vướng lịch nên đã đổi ca chiều sang làm ca tối.
“Ừ, quản lí bảo mình đợi anh ấy có chút việc.” – Nói rồi ngó nghiêng vào trong. – “Sao mãi chưa thấy anh ấy ra nhỉ?”
“Sếp bự vừa tới lúc cậu vào thay đồ ấy.”
“Sếp bự?”
“Ừ, là sếp bự í, chủ của chuỗi các chi nhánh như chỗ bọn mình đang làm í.”
Miên im lặng, sếp vừa cô cũng chưa được gặp nữa là sếp bự, vừa nãy sếp mới tới vậy định bao giờ thì nói chuyện xong đây. Cô xoắn xoắn góc áo, vừa nãy mới nhớ đồ ăn cho Mũm Mĩm hết rồi không biết Hân có đi siêu thị mua thêm cho nó không nữa.
“Cậu không có gì muốn hỏi sao?” – Mai trố mắt có vẻ không tin.
“Vẫn đang nghe cậu kể mà.” – Miên tựa cửa, không phụ ánh mắt ngóng trông được cung cấp thông tin của bạn, trực tiếp mớm lời.
“Cậu có nhớ hôm nọ lúc cậu làm ca chiều Min bảo cậu cứ về trước không?”
Miên phối hợp gật đầu, hình ảnh chàng trai ở chỗ ngồi ưa thích lướt nhanh qua.
“Cậu vừa về thì sếp bự cũng vừa tới, sếp bự lúc nào cũng chọn chỗ đó, gọi duy nhất một đồ uống ngồi chừng khoảng 20 phút rồi về. Min thích sếp bự từ lúc còn chưa biết sếp là sếp bự cơ, giờ biết lại càng thích.”
“Thật ra Min không muốn ai tiếp xúc nhiều với sếp bự, vì Mai đã có người yêu nên Min mới không đề phòng gì, với lại Mai cũng không muốn tranh giành với cô ấy. Cậu cũng hiểu cho Min nhé!” – Nói rồi nở một nụ cười đặc biệt trong sáng – “Bí mật đấy! Mai chỉ nói với Miên thôi. Mai về trước đây.”
“Ừ. Cậu về cẩn thận!” – Môi chỉ nhướn lên như được rập khuôn, Miên lập tức đẩy cảm giác tiêu cực đi xa. Trong những chuyện như thế này tốt nhất vai trò của cô chính là im lặng lắng nghe, không phán xét, không bình luận, không so đo, hạn chế tối đa chuyện ngáng đường người khác, vậy là được.
Nhìn kim đồng hồ chầm chậm dịch chuyển, Miên bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô chỉ còn có 15 phút để ra trạm xe bus bắt chuyến bus cuối cùng về nhà, vậy mà quản lí vẫn chưa thấy đâu. Vừa đúng lúc Miên hạ quyết tâm vào trong thì thấy quản lí bước ra ngoài.
“Xin lỗi để em đợi lâu quá phải không?”
“May anh vừa ra kịp, không chuyến xe bus cuối cùng của em cũng theo gió bay luôn.”
“Ừm, vậy anh nói nhanh luôn, chiều ngày thứ 7 em có lịch gì không? Em có thể đổi ca làm tối ngày thứ 7 sang chiều luôn không?”
Miên nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu nhanh.
“Dạ được.”
Quản lí nhìn cô thở phào.
“Không có việc gì nữa đâu, em có thể về được rồi. Bắt đầu từ tuần sau nhé!”
Chỉ chờ có thế, Miên chào quản lí rồi nhanh chóng ra về. Vừa đặt chân đến chỗ chờ thì xe cũng vừa tới. Không hiểu sao cô cứ có có cảm giác không lành, không biết ở nhà có chuyện gì không.
*
Miên mở cửa, rón rén bước vào trong. Định bụng ẵm Mũm Mĩm một lúc, nhưng lại chỗ nằm của nó thì không thấy đâu. Cô nhìn quanh nhà, lên cả tầng hai và tầng ba đều không thấy bóng dáng.
“Cậu về rồi đấy à?” – Hân dụi mắt từ phòng bước ra.
“Cậu có thấy Mũm Mĩm đâu không? Tớ tìm khắp nhà rồi mà không thấy.”
“Mọi khi giờ này nó đang đi chơi mà, cậu đừng sốt ruột, chắc nó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.”
“Hôm nào tớ về nó cũng đều ở nhà cả rồi. Hay nó bỏ đi rồi?” – Mặt Miên méo xẹo.
“Thôi cứ đợi đến mai xem sao. Nếu nó không về thì hẳn là đã về với chủ cũ hoặc chủ cũ đã tìm thấy nó. Cậu đừng lo lắng nữa, thay đồ rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ. Cậu ngủ ngon.”
Miên xử lí xong các vấn đề cá nhân, sấy khô tóc rồi mới lên giường. Dù Mũm Mĩm chỉ ở nhà cô hơn một tuần nhưng giờ nó tự nhiên biến mất khiến Miên thấy rất buồn. Lăn qua lăn lại một lúc cô dần chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc ở nhà hàng xóm cách đó không xa…
“Không cần đến đón mà tự động về, thật là ngoan.”
“Meo.”
Chàng trai cười, để yên cho Miaow cắn cắn trêu chọc ngón tay mình.
Tác giả :
Phong Uyên