Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
Quyển 3 - Chương 58: Kính hoa hí thủy nguyệt
Màn đêm buông xuống, Đoàn Nguyệt Dung mặt lạnh đem Dương Lục Thủy đi hỏa táng, rải tro cốt xuống chân núi, theo dòng thác bạc rơi vào khe núi.
Y còng tôi theo, ép tôi tham gia lễ truy điệu mà y tổ chức cho Dương Lục Thủy.
“Lục Thủy là con nhà đánh cá bên bờ hồ Nhĩ Hải, trong chiến loạn lại rơi vào tay Quang Nghĩa vương, sau đó Quang Nghĩa vương ban nàng cho phụ vương.” Y đưa lưng về phía tôi, nói: “Bây giờ nghĩ lại, ta cũng không dám khẳng định chuyện đó là thật hay giả, nhưng chắc chỉ có nơi quê cũ phong hoa tuyết nguyệt đó của ta mới có thể nuôi dưỡng nên một tinh linh mê hoặc như vậy?”
Y thở dài một tiếng như bao hàm bao nhiêu chuyện cũ: “Khe suối này thông tới Nhĩ Hải, chắc Lục Thủy có thể trở về quê cũ của bọn ta.”
Tôi không biết nói gì cho phải, chỉ có thể im lặng, trong lòng thì nghĩ, Lục Thủy của ngươi có thể xuôi theo dòng nước, hồn về cố hương, Tống nhị ca của ta rơi xuống vách Ngọc Nữ, là một nơi đến thần tiên cũng khó tới, thi thể của huynh ấy cũng không tìm ra được, rơi xuống đất rồi phải làm sao để nhớ về cố hương đây?
Mũi hơi ngứa, tôi hắt xì hai cái mà Đoàn Nguyệt Dung vẫn ngồi ngơ ngẩn bên thác nước, nhìn vành cầu lửa dần xuất hiện. Gió sớm nổi lên, mái tóc như mặc ngọc của y tung bay lại dính vài giọt nước suối, dưới ánh nắng nhìn thật chói mắt.
Mặt trời chậm rãi lên đến đỉnh đầu, y vẫn không chịu mở miệng, gương mặt không được sửa sang dần hiện vết râu, nét mặt thương cảm.
Ánh nắng khiến mắt tôi dần mơ màng, càng lúc càng hắt hơi nhiều, bắt đầu thấy choáng váng, cả người khô nóng không chịu nổi. Người ta vẫn nói đất Kiềm nhiều chướng khí, chẳng lẽ tôi bị trúng khí độc rồi?
Dần dần, cả người tôi như bốc cháy, bốn bề như mất âm thanh, màu sắc, chỉ có Đoàn Nguyệt Dung trước mặt là phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tôi bị sao vậy?
Rốt cuộc Đoàn Nguyệt Dung cũng thu tầm mắt lại, đi về phía tôi. Vì sao khuôn mặt poker của Đoàn Nguyệt Dung lại đẹp như thế? Đôi môi hồng nhạt nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Tôi kéo vạt áo, nghĩ thầm, nhất định là nóng quá nên không tỉnh táo rồi.
Tôi biết Đoàn Nguyệt Dung và Phi Bạch đều tuấn tú hiếm thấy nhưng vì sao Đoàn Nguyệt Dung trước mắt lại mang theo phong tình vô cùng, nhìn ngon cơm như vậy, bộ dáng của y lúc cau mày cũng rất gợi cảm, hình như y đang xụ mặt nói với tôi gì đó, mau đi ăn thôi?
Y thấy tôi tỏ vẻ bất mãn, không chịu nhúc nhích bèn đi tới, sốt ruột đá tôi một cái. Cảm giác đau đớn ở cẳng chân khiến thần trí tỉnh táo lại một chút, tôi gắt lên: “Đừng làm phiền ta.”
Hình như y phát hiện ra tôi có chỗ kỳ lạ bèn ngồi xuống, tò mò giật bàn tay đang che mặt của tôi: “Cô làm sao vậy?”
Tay y lạnh lẽo như ngọc, tôi bất giác nắm thật chặt, sau đó không kìm được đẩy y ngã xuống đất. Y mở to mắt nhìn tôi, sau đó bật cười: “Cô… đừng nói với ta, cái đồ trinh tiết liệt phụ như cô đã hít phải mị phấn của Lục Thủy đấy.”
Y nằm bên dưới bật cười ha hả, y cười đáng ghét như thế nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy rất rung động lòng người.
Nóng quá, nóng quá, tôi cố gắng nghĩ tới tình cảnh Tống Minh Lỗi bị sát hại trên đỉnh Ngọc Nữ nhưng không sao nghĩ ra được, mặt y thoáng cái biến thành Nguyên Phi Giác, tôi cảm nhận được thớ ngực rắn chắc và nhịp tim có lực, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tôi ra sức lắc lắc đầu, một chút lý trí cuối cùng thoắt cái đã bị nuốt sạch, tôi kéo kéo cổ áo: “Phi Giác, huynh đừng sợ, bình sinh ta hận nhất là tình một đêm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh.”
Không hiểu sao nụ cười của “Phi Giác” dần cứng lại, rồi dần dần biến thành Nguyên Phi Bạch đang mỉm cười. Tôi chợt thấy một dòng nham thạch nóng chảy xốc lên từ đáy lòng, tôi hung hăng tát “Nguyên Phi Bạch” một cái, sau đó túm lấy tóc anh ta, kéo gương mặt tuấn tú kia lại gần. “Nguyên Phi Bạch” lấy tay bụm mặt, đôi mắt trừng lên thật to vẻ kinh hãi, sau đó lệ khí dâng đầy trong mắt.
Tôi hung dữ nói: “Nguyên Phi Bạch, anh là đồ khốn nạn. Sao anh có thể đùa bỡn tình cảm của người khác như vậy, đầu tiên là giam nhốt tôi, sau đó lại không chịu trách nhiệm muốn quăng tôi đi? Anh tưởng anh đẹp trai như vậy là rất giỏi sao?”
Môi của “Nguyên Phi Bạch” như được thoa son, tôi căn bản không thể nghe ra anh ta đang nói gì, chỉ quyết định phải nghiêm phạt tên “Nguyên Phi Bạch” này, bèn điên cuồng hôn xuống mà không có chút kỹ thuật nào.
Môi và mặt y đều lạnh lẽo như thế nhưng khi y trở mình đè tôi xuống dưới, một luồng nhiệt cuồn cuộn trào tới, cơn đau cũng không dập tắt được dục vọng, dường như tôi đang bay lượn, khung cảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ, chỉ có tay y, môi y, cơ thể nóng như lửa và tiếng nỉ non, còn cả cặp mắt tím tràn ngập căm giận và khát vọng…
Một canh giờ sau, tôi ngồi tựa dưới tán cây, quần áo không chỉnh tề, hai tay ôm đầu, hết lần này đến lần khác tự hỏi chính mình, Hoa Mộc Cẩn ơi Hoa Mộc Cẩn, vì sao sức khống chế của mày lại kém như vậy, mày nhảy vào lòng kẻ mày căm hận nhất, vì sao lúc đó mày không dùng một đao tự giết mình đi.
Cho tới hôm nay tôi mới biết khả năng kiềm chế của Nguyên Phi Bạch mạnh mẽ tới cỡ nào. Năm đó anh ta trúng mị dược nặng như thế, thà nôn máu mà chết cũng không muốn hủy trong sạch của tôi. So ra mà nói, kết cục của tôi buồn cười cỡ nào. Tim tôi khẽ rung lên, rốt cuộc cũng hiểu ra, Nguyên Phi Bạch mãi mãi cũng không thực sự tổn thương tới tôi.
“Thật không ngờ ái phi nàng lại nóng bỏng tới vậy.” Giọng nói gợi cảm mà trào phúng truyền tới, tôi xị mặt ngẩng đầu lên, nhìn về phía y.
Dù đã lập xuân nhưng khí trời vẫn lạnh, y chỉ mặc quần đơn, miễn cưỡng che được chỗ xấu hổ, nằm ở bãi cỏ bên cạnh, má trái vẫn còn hằn năm vết ngón tay, đôi mắt sáng mông lung cười với tôi: “Chỉ tiếc ngực thật sự quá nhỏ, còn chưa được một nắm tay của bản cung, mông cũng không được tròn, đầu xương đè vào ta rất đau. Về phần công phu trên giường thì còn kém Lục Thủy nhiều lắm…”
Y nằm đó, mặt cười hớn hở bình luận về cơ thể tôi, giống như một con mèo lớn mang dáng vẻ ưu mỹ, chậm rãi đong đưa cái đuôi, lưỡi liếm răng nanh, kêu ngao ngao: “Không thú vị, chẳng thú vị gì cả, con dê này quá gầy, ăn vào cũng không đủ sảng khoái…”
Lý trí của tôi sụp đổ, lại vung một cái tát tới, bài bình luận bị tôi cắt ngang.
Con báo hoa kia lập tức nổi trận lôi đình: “Cô còn dám đánh ta, trên đời còn chưa có nữ nhân nào dám đánh ta, cô lại dám đánh ta hai lần,” Y vung tay toan đánh lại bị tôi nhanh nhẹn tránh mất.
Suy nghĩ của tôi và Đoàn Nguyệt Dung đều thoáng xoay chuyển, khoàng một phút sau, nét mặt của Đoàn Nguyệt Dung khá là tức cười: “Ối! Nội công của ta đâu? Nội công của ta đâu?”
Y bắt đầu lùi lại, đột nhiên đánh thốc vào khoảng không, sau đó hình như y chợt nhớ ra vẫn còn tương tư tỏa, bèn dùng sức lôi tôi về đè nghiến xuống, không để ý chuyện tôi đấm đá. Y túm tay tôi xem mạch một lúc, mặt chảy mồ hôi: “Thì ra cô trúng phải nước Trinh liệt, sao cô lại có thứ mà chỉ hoàng thất Miêu Cương chúng ta mới có này…”
Y ngẫm nghĩ một hồi rồi hung dữ hỏi lớn: “Thực ra Nguyên Thanh Giang cố tình sai cô ở lại giả thành Nguyên Phi Yên tới quyến rũ ta, khiến ta mất hết công lực đúng không?”
Tay tôi bị siết đau nhói nhưng tâm tình lại phơi phới như gió xuân tháng ba, tôi ngửa mặt lên trời cười ha hả một hồi, sau đó khinh bỉ đáp: “Ngươi sai rồi, đó không phải mệnh lệnh của Nguyên Hầu gia mà là kết cục của mấy chuyện bất nghĩa ngươi làm.”
Nguyên Phi Bạch tốn công khiến tôi phải ăn Đời đời không xa là để phòng bị Nguyên Phi Giác, chẳng ngờ cơ duyên xảo hợp lại phế đi Vô Tiếu kinh của Đoàn Nguyệt Dung. Tống nhị ca, huynh trên trời linh thiêng có nhìn thấy, huynh và những huynh đệ đã khuất kia liệu có vui mừng?
Đoàn Nguyệt Dung giơ kiếm định chém lại bị tôi đá văng ra ngoài. Đoàn Nguyệt Dung lúc này chẳng qua chỉ là một thiếu niên bình thường biết chút võ công nhưng sức lực vẫn rất lớn, chúng tôi đánh qua đánh lại, thể lực của tôi bắt đầu không chống nổi. Ánh mắt của Đoàn Nguyệt Dung càng lúc càng dữ tợn, dáng vẻ như một mực muốn đưa tôi vào chỗ chết.
Vì vậy tôi sử dụng chiêu thức đặc biệt khi phụ nữ đánh nhau, thoắt cái tóm được búi tóc của y dùng sức kéo xuống đất, ai ngờ y phản ứng rất nhanh, xoay tay học theo tóm lấy tóc tôi.
Chúng tôi túm tóc nhau, phẫn nộ lườm nhau. Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tay, đồ đàn bà đanh đá.”
Tôi cũng oán hận nói: “Ngươi thả trước, đồ yêu nghiệt.”
“Cô thả trước.”
“Không được, ngươi thả xong ta mới thả.”
“Cô thả trước.”
“Ngươi thả trước.”
Sau cùng tôi đề nghị: “Chúng ta đếm tới ba thì đồng thời buông tay, được không?”
Đoàn Nguyệt Dung nặng nề đáp: “Được.”
Khi chúng tôi cùng hô tới số ba, Đoàn Nguyệt Dung lại giở thói xấu, tôi thả tay, y lại chỉ hơi lỏng tay, sau đó lại túm giật lại khiến tôi phải hô đau.
Y cười nhạt, bắt tôi ngửa đầu nhìn y: “Tiện nhân, tưởng rằng hôm nay ta bất ngờ lại bị tán công mà không làm gì được ngươi sao? Để ta cho ngươi biết ai mới là chủ tử, ai mới là lão gia.”
Tôi nhân lúc y còn đắc ý, sử dụng một chiêu sát thủ bí mật của nữ tử – đá một cú đoạn tử tuyệt đôn, trước kia hai người tôi và Bích Oánh sống ở Đức Hinh Cư dù sao cũng nên có vài ngón phòng thân. Chiêu này quả chính xác, Đoàn Nguyệt Dung buông lỏng tóc tôi, miệng lẩm bẩm mấy câu chửi tiếng Mân Nam, tôi lại hung hăng đá thêm một cú, bạn học Đoàn Nguyệt Dung rốt cuộc cũng phải nhỏ lệ nam nhi, gượng gạo nói: “Tiện nhân bỉ ổi…”
Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn: “Bây giờ thì ai là chủ tử, ai là lão gia…”
Tôi đắc ý chưa được bao lâu đã bị Đoàn Nguyệt Dung cắn răng đá vào xương cẳng chân, tôi đứng không vững liền lăn xuống núi, liên lụy tới Đoàn Nguyệt Dung cũng bị kéo theo.
Vách đá dựng đứng, én bay khuất bóng, dòng thác màu bạc đổ thẳng xuống ba nghìn thước, dưới ánh nắng lóa lên lóng lánh, bên cạnh là cái cây xơ xác. Tôi và Đoàn Nguyệt Dung treo lủng lẳng trên đó, hai chúng tôi như thịt móc trên xâu, một cành cây treo hai mẩu thịt khô, đung đưa đón gió, mặt đính đầy nước suối.
Cả hai đều mặt mũi bầm dập đưa mắt lườm đối phương. Đoàn Nguyệt Dung căm hận nói: “Tiện nhân, cuối cùng ngươi cũng có thể cùng chết với ta, không chỉ báo thù được cho Tống Minh Lỗi mà còn giữ được cái sĩ diện tiết tháo với Nguyên Phi Bạch của ngươi. Ngươi đã thỏa mãn chưa, đã hài lòng chưa?”
Tôi nheo đôi mắt gấu trúc nhìn y, dùng tay còn lại đánh thẳng vào mũi y: “Tiện nhân? Chẳng lẽ mẹ ngươi không dạy ngươi rằng, không nên dùng loại xưng hô bất kính này với phụ nữ sao?”
Chúng tôi tranh chấp giữa không trung, cành cây kia không chịu nổi trọng lượng, gẫy rắc một cái, hai người cùng ngã xuống hồ sâu.
Ùm một tiếng, hai chúng tôi rơi vào hồ nước gợn sóng.
Tôi lớn lên ở Kiến Châu cạnh biển, khả năng bơi lội cũng khá tốt, theo lý thuyết Đoàn Nguyệt Dung thân là thế tử lại nam chinh bắc chiến, biết bơi cũng là chuyện thường, song y lại không ngừng chìm xuống. Ban đầu tôi còn tưởng y cố tình kéo tôi xuống nước, muốn dìm chết tôi, về sau mới phát hiện y khua loạn không chút quy tắc một hồi, hai chân đã bị rong cuốn lấy, hai mắt bắt đầu trắng dã ra, tôi cũng bị kéo về phía đáy sông. Tôi nín thở mò xuống đáy sông, dùng một hòn đá khá sắc bén cắt đứt cây rong đang cuốn trên chân y. Hai chúng tôi nổi lên mặt nước hít vào từng ngụm, ghé vào bờ ho sặc sụa, cũng không còn sức đánh nhau nữa.
Một lát sau tôi đã khá hơn một chút liền bò qua, kéo áo y, yếu ớt hỏi: “Chìa khóa đâu?”
Gương mặt của Đoàn Nguyệt Dung trắng bệch như tờ giấy, y liếc tôi vẻ chế giễu, không thèm để ý.
Tôi phải giơ nắm tay thì y mới cười sỗ sàng: “Trên người ta, tự ngươi tìm đi, dù sao cả người ta cũng bị ngươi sờ hết một lượt rồi.”
Tôi giận dữ nói: “Bỉ ổi, không muốn chết thì mau lấy ra cho ta.”
Lúc này Đoàn Nguyệt Dung mới cười lạnh, gian nan sờ soạng trên người một hồi, kết quả là nửa buổi cũng không lấy ra được. Sắc mặt y có chút thay đổi, y ngồi dậy nghiêm túc tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy. Y nhìn tôi tỏ vẻ vô tội, tôi tức quá chóng mặt nên nhìn nhầm sao? Trong ánh mắt của y lại ẩn chút ý cười, y bất đắc dĩ buông tay: “Không tìm thấy.”
Tôi híp mắt đe dọa: “Tốt nhất là mau đưa ra đây, nếu không ta chém cái tay này của ngươi trước.”
Y nhún vai, cười đểu giả: “Không chừng là rơi vào nước rồi, hoặc có thể đánh rơi ở vách đá, bản cung bằng lòng đi theo ái phi quay lại tìm.”
Tôi định kéo y xuống nước để tìm nhưng trước mắt chợt tối sầm rồi ngã xuống đất, sau đó cơn đau lan ra, tôi bắt đầu thở dốc. Trong ý thức mơ hồ của tôi chỉ còn lại ý cười khó hiểu trong đôi mắt Đoàn Nguyệt Dung đứng trước mặt.
Y còng tôi theo, ép tôi tham gia lễ truy điệu mà y tổ chức cho Dương Lục Thủy.
“Lục Thủy là con nhà đánh cá bên bờ hồ Nhĩ Hải, trong chiến loạn lại rơi vào tay Quang Nghĩa vương, sau đó Quang Nghĩa vương ban nàng cho phụ vương.” Y đưa lưng về phía tôi, nói: “Bây giờ nghĩ lại, ta cũng không dám khẳng định chuyện đó là thật hay giả, nhưng chắc chỉ có nơi quê cũ phong hoa tuyết nguyệt đó của ta mới có thể nuôi dưỡng nên một tinh linh mê hoặc như vậy?”
Y thở dài một tiếng như bao hàm bao nhiêu chuyện cũ: “Khe suối này thông tới Nhĩ Hải, chắc Lục Thủy có thể trở về quê cũ của bọn ta.”
Tôi không biết nói gì cho phải, chỉ có thể im lặng, trong lòng thì nghĩ, Lục Thủy của ngươi có thể xuôi theo dòng nước, hồn về cố hương, Tống nhị ca của ta rơi xuống vách Ngọc Nữ, là một nơi đến thần tiên cũng khó tới, thi thể của huynh ấy cũng không tìm ra được, rơi xuống đất rồi phải làm sao để nhớ về cố hương đây?
Mũi hơi ngứa, tôi hắt xì hai cái mà Đoàn Nguyệt Dung vẫn ngồi ngơ ngẩn bên thác nước, nhìn vành cầu lửa dần xuất hiện. Gió sớm nổi lên, mái tóc như mặc ngọc của y tung bay lại dính vài giọt nước suối, dưới ánh nắng nhìn thật chói mắt.
Mặt trời chậm rãi lên đến đỉnh đầu, y vẫn không chịu mở miệng, gương mặt không được sửa sang dần hiện vết râu, nét mặt thương cảm.
Ánh nắng khiến mắt tôi dần mơ màng, càng lúc càng hắt hơi nhiều, bắt đầu thấy choáng váng, cả người khô nóng không chịu nổi. Người ta vẫn nói đất Kiềm nhiều chướng khí, chẳng lẽ tôi bị trúng khí độc rồi?
Dần dần, cả người tôi như bốc cháy, bốn bề như mất âm thanh, màu sắc, chỉ có Đoàn Nguyệt Dung trước mặt là phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tôi bị sao vậy?
Rốt cuộc Đoàn Nguyệt Dung cũng thu tầm mắt lại, đi về phía tôi. Vì sao khuôn mặt poker của Đoàn Nguyệt Dung lại đẹp như thế? Đôi môi hồng nhạt nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Tôi kéo vạt áo, nghĩ thầm, nhất định là nóng quá nên không tỉnh táo rồi.
Tôi biết Đoàn Nguyệt Dung và Phi Bạch đều tuấn tú hiếm thấy nhưng vì sao Đoàn Nguyệt Dung trước mắt lại mang theo phong tình vô cùng, nhìn ngon cơm như vậy, bộ dáng của y lúc cau mày cũng rất gợi cảm, hình như y đang xụ mặt nói với tôi gì đó, mau đi ăn thôi?
Y thấy tôi tỏ vẻ bất mãn, không chịu nhúc nhích bèn đi tới, sốt ruột đá tôi một cái. Cảm giác đau đớn ở cẳng chân khiến thần trí tỉnh táo lại một chút, tôi gắt lên: “Đừng làm phiền ta.”
Hình như y phát hiện ra tôi có chỗ kỳ lạ bèn ngồi xuống, tò mò giật bàn tay đang che mặt của tôi: “Cô làm sao vậy?”
Tay y lạnh lẽo như ngọc, tôi bất giác nắm thật chặt, sau đó không kìm được đẩy y ngã xuống đất. Y mở to mắt nhìn tôi, sau đó bật cười: “Cô… đừng nói với ta, cái đồ trinh tiết liệt phụ như cô đã hít phải mị phấn của Lục Thủy đấy.”
Y nằm bên dưới bật cười ha hả, y cười đáng ghét như thế nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy rất rung động lòng người.
Nóng quá, nóng quá, tôi cố gắng nghĩ tới tình cảnh Tống Minh Lỗi bị sát hại trên đỉnh Ngọc Nữ nhưng không sao nghĩ ra được, mặt y thoáng cái biến thành Nguyên Phi Giác, tôi cảm nhận được thớ ngực rắn chắc và nhịp tim có lực, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tôi ra sức lắc lắc đầu, một chút lý trí cuối cùng thoắt cái đã bị nuốt sạch, tôi kéo kéo cổ áo: “Phi Giác, huynh đừng sợ, bình sinh ta hận nhất là tình một đêm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh.”
Không hiểu sao nụ cười của “Phi Giác” dần cứng lại, rồi dần dần biến thành Nguyên Phi Bạch đang mỉm cười. Tôi chợt thấy một dòng nham thạch nóng chảy xốc lên từ đáy lòng, tôi hung hăng tát “Nguyên Phi Bạch” một cái, sau đó túm lấy tóc anh ta, kéo gương mặt tuấn tú kia lại gần. “Nguyên Phi Bạch” lấy tay bụm mặt, đôi mắt trừng lên thật to vẻ kinh hãi, sau đó lệ khí dâng đầy trong mắt.
Tôi hung dữ nói: “Nguyên Phi Bạch, anh là đồ khốn nạn. Sao anh có thể đùa bỡn tình cảm của người khác như vậy, đầu tiên là giam nhốt tôi, sau đó lại không chịu trách nhiệm muốn quăng tôi đi? Anh tưởng anh đẹp trai như vậy là rất giỏi sao?”
Môi của “Nguyên Phi Bạch” như được thoa son, tôi căn bản không thể nghe ra anh ta đang nói gì, chỉ quyết định phải nghiêm phạt tên “Nguyên Phi Bạch” này, bèn điên cuồng hôn xuống mà không có chút kỹ thuật nào.
Môi và mặt y đều lạnh lẽo như thế nhưng khi y trở mình đè tôi xuống dưới, một luồng nhiệt cuồn cuộn trào tới, cơn đau cũng không dập tắt được dục vọng, dường như tôi đang bay lượn, khung cảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ, chỉ có tay y, môi y, cơ thể nóng như lửa và tiếng nỉ non, còn cả cặp mắt tím tràn ngập căm giận và khát vọng…
Một canh giờ sau, tôi ngồi tựa dưới tán cây, quần áo không chỉnh tề, hai tay ôm đầu, hết lần này đến lần khác tự hỏi chính mình, Hoa Mộc Cẩn ơi Hoa Mộc Cẩn, vì sao sức khống chế của mày lại kém như vậy, mày nhảy vào lòng kẻ mày căm hận nhất, vì sao lúc đó mày không dùng một đao tự giết mình đi.
Cho tới hôm nay tôi mới biết khả năng kiềm chế của Nguyên Phi Bạch mạnh mẽ tới cỡ nào. Năm đó anh ta trúng mị dược nặng như thế, thà nôn máu mà chết cũng không muốn hủy trong sạch của tôi. So ra mà nói, kết cục của tôi buồn cười cỡ nào. Tim tôi khẽ rung lên, rốt cuộc cũng hiểu ra, Nguyên Phi Bạch mãi mãi cũng không thực sự tổn thương tới tôi.
“Thật không ngờ ái phi nàng lại nóng bỏng tới vậy.” Giọng nói gợi cảm mà trào phúng truyền tới, tôi xị mặt ngẩng đầu lên, nhìn về phía y.
Dù đã lập xuân nhưng khí trời vẫn lạnh, y chỉ mặc quần đơn, miễn cưỡng che được chỗ xấu hổ, nằm ở bãi cỏ bên cạnh, má trái vẫn còn hằn năm vết ngón tay, đôi mắt sáng mông lung cười với tôi: “Chỉ tiếc ngực thật sự quá nhỏ, còn chưa được một nắm tay của bản cung, mông cũng không được tròn, đầu xương đè vào ta rất đau. Về phần công phu trên giường thì còn kém Lục Thủy nhiều lắm…”
Y nằm đó, mặt cười hớn hở bình luận về cơ thể tôi, giống như một con mèo lớn mang dáng vẻ ưu mỹ, chậm rãi đong đưa cái đuôi, lưỡi liếm răng nanh, kêu ngao ngao: “Không thú vị, chẳng thú vị gì cả, con dê này quá gầy, ăn vào cũng không đủ sảng khoái…”
Lý trí của tôi sụp đổ, lại vung một cái tát tới, bài bình luận bị tôi cắt ngang.
Con báo hoa kia lập tức nổi trận lôi đình: “Cô còn dám đánh ta, trên đời còn chưa có nữ nhân nào dám đánh ta, cô lại dám đánh ta hai lần,” Y vung tay toan đánh lại bị tôi nhanh nhẹn tránh mất.
Suy nghĩ của tôi và Đoàn Nguyệt Dung đều thoáng xoay chuyển, khoàng một phút sau, nét mặt của Đoàn Nguyệt Dung khá là tức cười: “Ối! Nội công của ta đâu? Nội công của ta đâu?”
Y bắt đầu lùi lại, đột nhiên đánh thốc vào khoảng không, sau đó hình như y chợt nhớ ra vẫn còn tương tư tỏa, bèn dùng sức lôi tôi về đè nghiến xuống, không để ý chuyện tôi đấm đá. Y túm tay tôi xem mạch một lúc, mặt chảy mồ hôi: “Thì ra cô trúng phải nước Trinh liệt, sao cô lại có thứ mà chỉ hoàng thất Miêu Cương chúng ta mới có này…”
Y ngẫm nghĩ một hồi rồi hung dữ hỏi lớn: “Thực ra Nguyên Thanh Giang cố tình sai cô ở lại giả thành Nguyên Phi Yên tới quyến rũ ta, khiến ta mất hết công lực đúng không?”
Tay tôi bị siết đau nhói nhưng tâm tình lại phơi phới như gió xuân tháng ba, tôi ngửa mặt lên trời cười ha hả một hồi, sau đó khinh bỉ đáp: “Ngươi sai rồi, đó không phải mệnh lệnh của Nguyên Hầu gia mà là kết cục của mấy chuyện bất nghĩa ngươi làm.”
Nguyên Phi Bạch tốn công khiến tôi phải ăn Đời đời không xa là để phòng bị Nguyên Phi Giác, chẳng ngờ cơ duyên xảo hợp lại phế đi Vô Tiếu kinh của Đoàn Nguyệt Dung. Tống nhị ca, huynh trên trời linh thiêng có nhìn thấy, huynh và những huynh đệ đã khuất kia liệu có vui mừng?
Đoàn Nguyệt Dung giơ kiếm định chém lại bị tôi đá văng ra ngoài. Đoàn Nguyệt Dung lúc này chẳng qua chỉ là một thiếu niên bình thường biết chút võ công nhưng sức lực vẫn rất lớn, chúng tôi đánh qua đánh lại, thể lực của tôi bắt đầu không chống nổi. Ánh mắt của Đoàn Nguyệt Dung càng lúc càng dữ tợn, dáng vẻ như một mực muốn đưa tôi vào chỗ chết.
Vì vậy tôi sử dụng chiêu thức đặc biệt khi phụ nữ đánh nhau, thoắt cái tóm được búi tóc của y dùng sức kéo xuống đất, ai ngờ y phản ứng rất nhanh, xoay tay học theo tóm lấy tóc tôi.
Chúng tôi túm tóc nhau, phẫn nộ lườm nhau. Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tay, đồ đàn bà đanh đá.”
Tôi cũng oán hận nói: “Ngươi thả trước, đồ yêu nghiệt.”
“Cô thả trước.”
“Không được, ngươi thả xong ta mới thả.”
“Cô thả trước.”
“Ngươi thả trước.”
Sau cùng tôi đề nghị: “Chúng ta đếm tới ba thì đồng thời buông tay, được không?”
Đoàn Nguyệt Dung nặng nề đáp: “Được.”
Khi chúng tôi cùng hô tới số ba, Đoàn Nguyệt Dung lại giở thói xấu, tôi thả tay, y lại chỉ hơi lỏng tay, sau đó lại túm giật lại khiến tôi phải hô đau.
Y cười nhạt, bắt tôi ngửa đầu nhìn y: “Tiện nhân, tưởng rằng hôm nay ta bất ngờ lại bị tán công mà không làm gì được ngươi sao? Để ta cho ngươi biết ai mới là chủ tử, ai mới là lão gia.”
Tôi nhân lúc y còn đắc ý, sử dụng một chiêu sát thủ bí mật của nữ tử – đá một cú đoạn tử tuyệt đôn, trước kia hai người tôi và Bích Oánh sống ở Đức Hinh Cư dù sao cũng nên có vài ngón phòng thân. Chiêu này quả chính xác, Đoàn Nguyệt Dung buông lỏng tóc tôi, miệng lẩm bẩm mấy câu chửi tiếng Mân Nam, tôi lại hung hăng đá thêm một cú, bạn học Đoàn Nguyệt Dung rốt cuộc cũng phải nhỏ lệ nam nhi, gượng gạo nói: “Tiện nhân bỉ ổi…”
Tôi ngửa mặt lên trời cười lớn: “Bây giờ thì ai là chủ tử, ai là lão gia…”
Tôi đắc ý chưa được bao lâu đã bị Đoàn Nguyệt Dung cắn răng đá vào xương cẳng chân, tôi đứng không vững liền lăn xuống núi, liên lụy tới Đoàn Nguyệt Dung cũng bị kéo theo.
Vách đá dựng đứng, én bay khuất bóng, dòng thác màu bạc đổ thẳng xuống ba nghìn thước, dưới ánh nắng lóa lên lóng lánh, bên cạnh là cái cây xơ xác. Tôi và Đoàn Nguyệt Dung treo lủng lẳng trên đó, hai chúng tôi như thịt móc trên xâu, một cành cây treo hai mẩu thịt khô, đung đưa đón gió, mặt đính đầy nước suối.
Cả hai đều mặt mũi bầm dập đưa mắt lườm đối phương. Đoàn Nguyệt Dung căm hận nói: “Tiện nhân, cuối cùng ngươi cũng có thể cùng chết với ta, không chỉ báo thù được cho Tống Minh Lỗi mà còn giữ được cái sĩ diện tiết tháo với Nguyên Phi Bạch của ngươi. Ngươi đã thỏa mãn chưa, đã hài lòng chưa?”
Tôi nheo đôi mắt gấu trúc nhìn y, dùng tay còn lại đánh thẳng vào mũi y: “Tiện nhân? Chẳng lẽ mẹ ngươi không dạy ngươi rằng, không nên dùng loại xưng hô bất kính này với phụ nữ sao?”
Chúng tôi tranh chấp giữa không trung, cành cây kia không chịu nổi trọng lượng, gẫy rắc một cái, hai người cùng ngã xuống hồ sâu.
Ùm một tiếng, hai chúng tôi rơi vào hồ nước gợn sóng.
Tôi lớn lên ở Kiến Châu cạnh biển, khả năng bơi lội cũng khá tốt, theo lý thuyết Đoàn Nguyệt Dung thân là thế tử lại nam chinh bắc chiến, biết bơi cũng là chuyện thường, song y lại không ngừng chìm xuống. Ban đầu tôi còn tưởng y cố tình kéo tôi xuống nước, muốn dìm chết tôi, về sau mới phát hiện y khua loạn không chút quy tắc một hồi, hai chân đã bị rong cuốn lấy, hai mắt bắt đầu trắng dã ra, tôi cũng bị kéo về phía đáy sông. Tôi nín thở mò xuống đáy sông, dùng một hòn đá khá sắc bén cắt đứt cây rong đang cuốn trên chân y. Hai chúng tôi nổi lên mặt nước hít vào từng ngụm, ghé vào bờ ho sặc sụa, cũng không còn sức đánh nhau nữa.
Một lát sau tôi đã khá hơn một chút liền bò qua, kéo áo y, yếu ớt hỏi: “Chìa khóa đâu?”
Gương mặt của Đoàn Nguyệt Dung trắng bệch như tờ giấy, y liếc tôi vẻ chế giễu, không thèm để ý.
Tôi phải giơ nắm tay thì y mới cười sỗ sàng: “Trên người ta, tự ngươi tìm đi, dù sao cả người ta cũng bị ngươi sờ hết một lượt rồi.”
Tôi giận dữ nói: “Bỉ ổi, không muốn chết thì mau lấy ra cho ta.”
Lúc này Đoàn Nguyệt Dung mới cười lạnh, gian nan sờ soạng trên người một hồi, kết quả là nửa buổi cũng không lấy ra được. Sắc mặt y có chút thay đổi, y ngồi dậy nghiêm túc tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy. Y nhìn tôi tỏ vẻ vô tội, tôi tức quá chóng mặt nên nhìn nhầm sao? Trong ánh mắt của y lại ẩn chút ý cười, y bất đắc dĩ buông tay: “Không tìm thấy.”
Tôi híp mắt đe dọa: “Tốt nhất là mau đưa ra đây, nếu không ta chém cái tay này của ngươi trước.”
Y nhún vai, cười đểu giả: “Không chừng là rơi vào nước rồi, hoặc có thể đánh rơi ở vách đá, bản cung bằng lòng đi theo ái phi quay lại tìm.”
Tôi định kéo y xuống nước để tìm nhưng trước mắt chợt tối sầm rồi ngã xuống đất, sau đó cơn đau lan ra, tôi bắt đầu thở dốc. Trong ý thức mơ hồ của tôi chỉ còn lại ý cười khó hiểu trong đôi mắt Đoàn Nguyệt Dung đứng trước mặt.
Tác giả :
Hải Phiêu Tuyết