Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
Quyển 3 - Chương 53: Thuyền về mộng khách còn vương (1)
Tôi mê man trôi nổi trong bóng tối, bên tai toàn là tiếng khóc của trẻ con, vừa mở mắt thì thấy mình đang ở trong một khu vườn trồng toàn mai, có một cậu bé vận áo trắng ngồi dưới một gốc mai già đang khóc nức nở. Khu vườn này nhìn hơi giống Mai Hương tiểu trúc, hoa mai nở rộ, đỏ thắm như lửa, lại có phần giống máu tươi ướt át. Tôi có chút mơ màng, đây là đâu? Tôi tiến tới, khẽ vỗ vào cậu bé kia: “Ừm! Xin lỗi anh bạn nhỏ, xin hỏi chỗ này là đâu vậy?”
Cậu bé kia ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ thanh tú đầy nước mắt. Cậu bé thấy tôi thì ngừng khóc, đứng thẳng người dậy: “Mộc Cẩn, cuối cùng tỷ cũng tới.”
Ơ, thằng bé biết tôi?
Cậu mỉm cười vui sướng, chạy nhào vào chân tôi. Cậu bé nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi, tôi khẳng định mình chưa từng gặp cậu. Gương mặt tươi cười này nhìn rất quen, nhưng tôi không nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Nhìn nụ cười vui vẻ, ngây thơ của cậu nhóc, tôi bất giác mỉm cười: “Tiểu đệ đệ, sao đệ lại biết tên của tỷ?”
Cậu nhóc chỉ nhìn tôi cười không đáp. Đứa bé này càng nhìn càng thấy dễ thương, tôi không kìm được đưa tay vuốt lên gương mặt nhỏ nhắn ấy.
Lạnh quâ! Tôi rùng mình một cái.
“Dương nhi,” Bỗng có tiếng gọi dịu dàng truyền đến, cậu bé cười càng vui vẻ: “Mẫu thân tới rồi.”
Dương nhi, Dương nhi? Tên này nghe quen quá!…
Tim tôi kêu “bịch” một cái!
Phản ứng đầu tiên là tôi đang ở trong mộng, hơn nữa rất có thể là ác mộng.
Phản ứng thứ hai là tôi đang nói chuyện với con trai của Nguyên Thanh Vũ. Bàn tay nhỏ của Dương nhi kéo tôi lại, lực kéo cực kỳ lớn, thân người nghiêng về phía trước kéo tôi đi, thỉnh thoảng cậu lại quay đầu lại nhìn, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Tôi không còn cách chống cự đành đi theo tới một cây cầu. Quả nhiên là Nguyên Thanh Vũ, bà ta vận áo trắng đứng dưới ánh nắng, gương mặt đã sạch hết phấn son, dịu dàng vẫy tay với Dương nhi. Bà nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, không hề dữ dằn như lúc ở Ám cung. Tôi ngây ngốc để Dương nhi kéo mình đi qua, cậu vươn tay kéo Nguyên Thanh Vũ, bà ta cười nói: “Dương nhi ngoan, chúng ta cùng đi thôi.”
“Con muốn Mộc Cẩn đi cùng.” Dương nhi dùng sức túm lấy tôi. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sợ tới mức hồn vía lên mây. Nụ cười của Nguyên Thanh Vũ nhạt dần, ánh mắt nhìn tôi và Dương nhi có chút sầu lo.
“Dương nhi, đừng quấy nữa.” Một bóng người cao lớn từ đằng xa đi tới, người nọ đứng chỗ khuất sáng, tôi không nhìn rõ dáng vẻ của ông, chỉ cảm thấy người đó có vẻ ngay thẳng hào hiệp, phong thái sáng sủa. Nguyên Thanh Vũ vui mừng gọi: “Minh lang.”
Minh Phong Dương cầm tay Nguyên Thanh Vũ, vuốt đầu Dương nhi, giọng nói trầm trầm dễ nghe: “Hoa Mộc Cẩn tiểu thư chưa đi cùng chúng ta được, Dương nhi, con cũng không thể ở cùng chỗ với cha mẹ.”
“Không, con muốn ở cùng với cha mẹ, muốn ở cùng với Mộc Cẩn,” Dương nhi òa khóc, Nguyên Thanh Vũ cũng bưng mặt khóc, nam tử kia chỉ than khẽ một tiếng, nhẹ nhàng tách bàn tay nhỏ của Dương nhi đang túm lấy Nguyên Thanh Vũ rồi đặt vào tay tôi, sau đó kéo Nguyên Thanh Vũ tiến về cây cầu.
Minh Phong Dương đi tới nửa chừng không nhịn được quay đầu lại, vẫy tay về phía tôi, vẻ yêu thương tràn ngập, không muốn buông. Bấy giờ tôi mới phát hiện ánh mắt của ông lướt qua tôi, hình như đang phất tay với một người đứng sau tôi.
Tôi quay đầu thì thấy một nữ tử mặc áo hồng nhạt lẳng lặng đứng đó từ bao giờ, bà chậm rãi vẫy tay, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế xuất hiện nét cười thư thái lẫn chút đau thương. Tôi không kìm được kéo Dương nhi lùi lại ba bước, dung nhan của nữ tử kia giống hệt di ảnh của Tạ phu nhân do Phi Bạch vẽ.
Bà nhìn tôi, dịu dàng mỉm cười. Nụ cười đó như tia nắng ban mai, ánh trăng mới nhú, khiến người ta không kìm được mà đắm chìm vào ý cười êm dịu ấy, tôi chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp. Quay đầu lại lần nữa, Minh Phong Dương và Nguyên Thanh Vũ đã biến mất.
“Mộc Cẩn, tỷ đừng rời khỏi ta,” Dương nhi ngượng ngùng nói với tôi, thằng nhóc có vẻ sợ Tạ phu nhân, cứ trốn sau lưng tôi suốt. Tôi xoa đầu Dương nhi, ngẫm nghĩ một lúc rồi kéo Dương nhi lên, làm lễ với Tạ phu nhân: “Chào Tạ phu nhân.”
Tạ phu nhân thấy tôi thì có vẻ rất vui, cười dịu dàng xoa đầu Dương nhi, không nói lời nào, nhưng Dương nhi vẫn rất sợ bà, rụt tay lại trốn phắt ra lưng tôi.
Tạ phu nhân cũng không nổi giận, chỉ liếc tôi rồi xoay người tiến về phía trước. Tôi kéo Dương nhi đi theo bà, không ngừng tiến về phía trước, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi. Chúng tôi đi tới trước một bức tường phù điêu khắc đôi nam nữ nhảy múa thổi sáo trên nền hoa lạc tiên, bà mỉm cười đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi ngây ngốc nhận lấy, đó chính là bản thêu đặt trên bàn gỗ trong Tình mộ, đóa tịnh đế lạc tiên đã thêu xong, ở góc khăn là một vòng ngọc mã não. Tôi buồn bực nhìn bà, ánh mắt của Tạ phu nhân cực kỳ thân thiết mang theo chút đau buồn, lại như gương sáng chiếu rọi linh hồn tôi. Giọng bà như mưa bụi tháng ba, rả rích tiến vào lòng tôi: “Cảm ơn Mộc Cẩn.”
Bà ấy cảm ơn tôi vì cái gì? Tôi đang định hỏi thì ánh sáng chợt bị mây đen che khuất, hoa mai bỗng chốc biến thành màu đen rồi rụng lả tả, khu vườn biến mất. Tạ phu nhân mỉm cười với tôi, nước mắt cũng tuôn, sau đó bà dần tan biến trước bức tường chạm khắc. Tôi quay đầu lại, Dương nhi đã biến thành một gốc lạc tiên màu tím kỳ dị.
Bóng tối kéo về phía tôi, cảnh vật xung quanh bỗng tràn ngập loại sương mù ở Tây Lâm. Lần này, tất cả cây cối trong Tây Lâm đều có cây dây quấn quanh, chính là loài lạc tiên tím đầy quỷ dị kia. Bỗng nhiên, một dây mây quấn lấy chân tôi, dù tôi giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Tôi thét to một tiếng rồi tỉnh lại, cả người từ trên xuống dưới như mới được vớt ra khỏi nước.
Một giọng nữ lành lạnh bỗng truyền tới bên tai: “Cô nương tỉnh rồi?”
Tôi ngẩng đầu thì thấy một người mặc áo trắng vải bông, dáng người gẩy nhỏ, có đeo mặt nạ trắng giống hệt của Ám thần, có điều nhỏ hơn, chất lượng cũng kém hơn một chút.
Nhớ tới Ám thần, tôi thoáng rùng mình, bấy giờ mới phát hiện mình đang ngâm người trong suối nước nóng, toàn thân trần trụi. Tôi hét một tiếng, co người xuống sâu hơn. Đứa nhỏ đeo mặt nạ trắng kia mới cất tiếng: “Cô nương đừng sợ, nô tỳ cũng là nữ. Suối nước nóng này có thể chữa bệnh, cô nương bị ma âm tổn thương, trong người lại bệnh cũ, phải ngâm một canh giờ nữa mới được đi ra.”
Nơi này là một gian phòng đá cực kỳ đơn sơ, nhưng mà…
“Cô là ai? Sao tôi lại ở chỗ này?”
“Cô nương gọi Cầm nhi là được.” Cô bé kia đáp: “Nô tỳ là người hầu của Ám cung. Cung chủ đã mang cô nương tới đây.”
“A, khéo quá, chúng ta cùng nghề rồi, đều là nha hoàn. Tôi là Hoa Mộc Cẩn.” Tôi vươn tay định bắt tay với cô, không ngờ cô bé quỳ rạp xuống: “Cô nương muốn gì cứ nói, nhưng cả người phải ngâm trong suối nước, bằng không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông cả.”
Tôi ngượng ngùng rụt tay lại: “Xin hỏi cung chủ nhà cô là người thế nào?”
“Cung chủ nhà nô tỳ là chủ nhân của Ám cung.” Cầm nhi ngoan ngoãn trả lời nhưng giọng nói vẫn lạnh như trước, không có chút biểu cảm.
Tôi trố mắt nhìn cô, nói thế khác gì không trả lời. Có thể cô bé cũng phát hiện ra thắc mắc của tôi bèn bổ sung: “Mọi người trong sơn trang trên mặt đất thường gọi ngài ấy là Ám thần.”
Hầy! Khác gì không trả lời đâu.
“Xin hỏi vì hắn ta lại tốt bụng chữa thương cho tôi như vậy, còn nữa, Cầm nhi có thấy Bạch Tam gia đi cùng tôi không?” Tôi kiên trì hỏi tiếp.
“Cung chủ nói cô nương là người rất quan trọng, không thể chết được. Còn Bạch Tam gia thì nô tỳ chưa gặp bao giờ.”
Hửm? Tôi miêu tả qua tướng mạo của Nguyên Phi Bạch nhưng Cầm nhi vẫn lắc đầu nói không.
Thật ra có hỏi cũng bằng không, có thể Ám thần không cho nha đầu này nói ra, liệu Phi Bạch có gặp nguy hiểm gì không?
“Cầm nhi, tại sao người Ám cung các cô lại phải đeo mặt nạ?”
“Đây là quy định của tổ tiên Ám cung, từ lúc năm tuổi chúng tôi đã phải đeo mặt nạ rồi.”
“Cô sinh ra ở nơi này sao?”
“Vâng.”
“Vậy ai được phép nhìn mặt thật của cô?”
“Cha mẹ của nô tỳ, cung chủ, còn có phu quân tương lai nữa.” Giọng nói lạnh băng của cô bé dần có chút ngây thơ chân chất.
Cái này hơi giống nữ thánh đấu sĩ, trừ người mình thích, người khác không ai được phép nhìn.
Tôi cười hì hì, nói: “Cầm nhi, chắc cô giúp tôi cởi y phục đúng không, cảm ơn cô.”
Cầm nhi lắc đầu: “Không phải nô tỳ giúp cô nương đâu, là cung chủ cởi giúp người đấy.”
Tôi sặc một cái, sắc mặt trầm hẳn xuống: “Cung chủ nhà cô là nam hay nữ?”
Giọng Cầm nhi mơ hồ có ý cười: “Cung chủ đương nhiên là nam rồi.”
Tuy rằng tên tiểu tử Phi Bạch rất đáng ghét nhưng chí ít cũng là quân tử biết giữ lễ, lòng chiếm giữ cũng mạnh, hẳn anh ta sẽ không để người khác đụng tới tôi. Hơn nữa lúc đó Ám thần điểm huyệt tôi, chẳng lẽ định lợi dụng tôi để không chế Phi Bạch. Cầm nhi nói suối nước nóng này có tác dụng chữa bệnh, nói không chừng lại có công dụng đáng sợ nào đó.
Nhìn ra xung quanh, một bên có đặt quần áo thay ra, tôi di di chân, có một chân chuyển động được. Tôi mỉm cười bảo: “Cầm nhi, tôi khát nước rồi, cô rót cho tôi chút nước được không?”
Cầm nhi ngoan ngoãn xoay người đi lấy nước. Tôi lập tức nhỏm dậy tóm lấy quần áo rồi lao về phía cửa.
Còn chưa bước khỏi cửa tôi đã khựng lại. Cầm nhi quỳ ở đó, giọng nói cực kỳ hoảng hốt, không ngừng dập đầu: “Tiểu nhân biết sai rồi, cung chủ tha mạng, cung chủ tha mạng.”
Trước mặt tôi chính là cung chủ Ám cung thích hóa trang kia, mặt nạ trắng lạnh như băng. Y vừa nâng tay, Cầm nhi đã ngã oặt ra đất, máu đỏ chảy ra từ dưới mặt nạ thật gai mắt. Tôi vừa kinh vừa sợ: “Ngươi giết cô ấy rồi?”
Mặt nạ trắng cười lạnh: “Ai bảo ngươi lừa nó, khiến nó không trông giữ được ngươi.”
Sau đó y chợt xốc tôi lên, quay lại chỗ suối nước rồi thô bạo ném tôi xuống. Tôi nuốt phải mấy ngụm nước, vừa mới nhỏm dậy thì Mặt nạ trắng cũng nhảy xuống nước, kéo xoẹt quần áo trên người tôi xuống. Tôi che người, trốn tới một góc ao, oán giận nói: “Cầm thú.”
Mặt nạ trắng trước mặt đã tiến sát lại, giật hai tay đang che trước ngực của tôi, dán sát vào. Áo trắng trên người y đã bị nước thấm ướt đẫm, bắp thịt trong nước nóng hơi ửng hồng, trên cánh tay có một hình xăm hình hoa lạc tiên ẩn hiện. Bàn tay của y thô bạo vuốt lên da tôi. Tôi cảm thấy ham muốn hừng hực của y, nước mắt không kìm được rơi xuống, miệng hét lên theo bản năng: “Phi Bạch, cứu tôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng thấy kinh hoảng. Là do mấy ngày nay đã cùng Nguyên Phi Bạch trải qua quá nhiều chuyện? Cho nên mới vô thức gọi tên anh ta?
“Ngươi lẳng lơ y hệt muội muội của ngươi. Ta tưởng trong đầu ngươi vẫn còn nghĩ tới tên Tứ ngốc của Nguyên gia kia?” Giọng Mặt nạ trắng đầy chế nhạo: “Sớm Tần tối Sở, bây giờ tâm tư đã đặt trên người Nguyên Phi Bạch rồi?”
“Tên biến thái thích đeo mặt nạ, thích mặc áo tang, ngươi cho rằng mình là Ám thần thì có thể tùy tiện khống chế sinh tử của người khác sao?” Tôi giận giữ hét: “Cô bé kia mới có mấy tuổi mà ngươi lại giết cô ấy, ngươi không phải là người.”
“Còn nữa, không cho phép ngươi sỉ nhục muội muội của ta.” Tôi phẫn nộ vung tay, chẳng ngờ Ám thần lại không thèm tránh. Mặt nạ của y bị tôi đánh rớt, rơi vào suối nước, chìm dần xuống đáy.
Tôi thoáng kinh sợ, đó là một gương mặt cực kỳ xanh xao do lâu ngày không tiếp xúc ánh mặt trời, cả mặt toàn là những vết sẹo đủ loại, vết sâu nhất kéo dài từ lông mày đến tận môi, đôi mắt màu hạt dẻ, sắc bén như mắt ưng, phản chiếu gương mặt sợ hãi của tôi.
“Sợ rồi sao?” Giọng điệu của y đầy châm biếm, vừa hơi nhếch miệng, vệt thẹo kia tựa như con rết bò trên mặt y, gương mặt trẻ tuổi càng thêm dữ tợn: “Nhìn quen dung mạo như thiên nhân của Đạp Tuyết công tử, giờ bị khuôn mặt của ta dọa sợ run.”
Tôi cũng học theo điệu cười giễu của y: “Sẹo trên người nhị ca ta có thể mở buổi triễn lãm cũng được, sẹo trên người Tiểu Phóng to nhỏ tổng cộng có hơn hai trăm sáu mươi vết. Đại ca suốt ngày cởi trần khoe khoang trên người có bao nhiêu vết thương vẻ vang, mấy người bọn ta còn lén nói sau lưng rằng thực ra đại ca không dám để lộ trước Yến Tử quân. Ngươi không biết xấu hổ lại còn dám đem khuôn mặt này ra dọa đàn bà, con gái.”
Cậu bé kia ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ thanh tú đầy nước mắt. Cậu bé thấy tôi thì ngừng khóc, đứng thẳng người dậy: “Mộc Cẩn, cuối cùng tỷ cũng tới.”
Ơ, thằng bé biết tôi?
Cậu mỉm cười vui sướng, chạy nhào vào chân tôi. Cậu bé nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi, tôi khẳng định mình chưa từng gặp cậu. Gương mặt tươi cười này nhìn rất quen, nhưng tôi không nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Nhìn nụ cười vui vẻ, ngây thơ của cậu nhóc, tôi bất giác mỉm cười: “Tiểu đệ đệ, sao đệ lại biết tên của tỷ?”
Cậu nhóc chỉ nhìn tôi cười không đáp. Đứa bé này càng nhìn càng thấy dễ thương, tôi không kìm được đưa tay vuốt lên gương mặt nhỏ nhắn ấy.
Lạnh quâ! Tôi rùng mình một cái.
“Dương nhi,” Bỗng có tiếng gọi dịu dàng truyền đến, cậu bé cười càng vui vẻ: “Mẫu thân tới rồi.”
Dương nhi, Dương nhi? Tên này nghe quen quá!…
Tim tôi kêu “bịch” một cái!
Phản ứng đầu tiên là tôi đang ở trong mộng, hơn nữa rất có thể là ác mộng.
Phản ứng thứ hai là tôi đang nói chuyện với con trai của Nguyên Thanh Vũ. Bàn tay nhỏ của Dương nhi kéo tôi lại, lực kéo cực kỳ lớn, thân người nghiêng về phía trước kéo tôi đi, thỉnh thoảng cậu lại quay đầu lại nhìn, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Tôi không còn cách chống cự đành đi theo tới một cây cầu. Quả nhiên là Nguyên Thanh Vũ, bà ta vận áo trắng đứng dưới ánh nắng, gương mặt đã sạch hết phấn son, dịu dàng vẫy tay với Dương nhi. Bà nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, không hề dữ dằn như lúc ở Ám cung. Tôi ngây ngốc để Dương nhi kéo mình đi qua, cậu vươn tay kéo Nguyên Thanh Vũ, bà ta cười nói: “Dương nhi ngoan, chúng ta cùng đi thôi.”
“Con muốn Mộc Cẩn đi cùng.” Dương nhi dùng sức túm lấy tôi. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sợ tới mức hồn vía lên mây. Nụ cười của Nguyên Thanh Vũ nhạt dần, ánh mắt nhìn tôi và Dương nhi có chút sầu lo.
“Dương nhi, đừng quấy nữa.” Một bóng người cao lớn từ đằng xa đi tới, người nọ đứng chỗ khuất sáng, tôi không nhìn rõ dáng vẻ của ông, chỉ cảm thấy người đó có vẻ ngay thẳng hào hiệp, phong thái sáng sủa. Nguyên Thanh Vũ vui mừng gọi: “Minh lang.”
Minh Phong Dương cầm tay Nguyên Thanh Vũ, vuốt đầu Dương nhi, giọng nói trầm trầm dễ nghe: “Hoa Mộc Cẩn tiểu thư chưa đi cùng chúng ta được, Dương nhi, con cũng không thể ở cùng chỗ với cha mẹ.”
“Không, con muốn ở cùng với cha mẹ, muốn ở cùng với Mộc Cẩn,” Dương nhi òa khóc, Nguyên Thanh Vũ cũng bưng mặt khóc, nam tử kia chỉ than khẽ một tiếng, nhẹ nhàng tách bàn tay nhỏ của Dương nhi đang túm lấy Nguyên Thanh Vũ rồi đặt vào tay tôi, sau đó kéo Nguyên Thanh Vũ tiến về cây cầu.
Minh Phong Dương đi tới nửa chừng không nhịn được quay đầu lại, vẫy tay về phía tôi, vẻ yêu thương tràn ngập, không muốn buông. Bấy giờ tôi mới phát hiện ánh mắt của ông lướt qua tôi, hình như đang phất tay với một người đứng sau tôi.
Tôi quay đầu thì thấy một nữ tử mặc áo hồng nhạt lẳng lặng đứng đó từ bao giờ, bà chậm rãi vẫy tay, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế xuất hiện nét cười thư thái lẫn chút đau thương. Tôi không kìm được kéo Dương nhi lùi lại ba bước, dung nhan của nữ tử kia giống hệt di ảnh của Tạ phu nhân do Phi Bạch vẽ.
Bà nhìn tôi, dịu dàng mỉm cười. Nụ cười đó như tia nắng ban mai, ánh trăng mới nhú, khiến người ta không kìm được mà đắm chìm vào ý cười êm dịu ấy, tôi chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp. Quay đầu lại lần nữa, Minh Phong Dương và Nguyên Thanh Vũ đã biến mất.
“Mộc Cẩn, tỷ đừng rời khỏi ta,” Dương nhi ngượng ngùng nói với tôi, thằng nhóc có vẻ sợ Tạ phu nhân, cứ trốn sau lưng tôi suốt. Tôi xoa đầu Dương nhi, ngẫm nghĩ một lúc rồi kéo Dương nhi lên, làm lễ với Tạ phu nhân: “Chào Tạ phu nhân.”
Tạ phu nhân thấy tôi thì có vẻ rất vui, cười dịu dàng xoa đầu Dương nhi, không nói lời nào, nhưng Dương nhi vẫn rất sợ bà, rụt tay lại trốn phắt ra lưng tôi.
Tạ phu nhân cũng không nổi giận, chỉ liếc tôi rồi xoay người tiến về phía trước. Tôi kéo Dương nhi đi theo bà, không ngừng tiến về phía trước, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi. Chúng tôi đi tới trước một bức tường phù điêu khắc đôi nam nữ nhảy múa thổi sáo trên nền hoa lạc tiên, bà mỉm cười đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi ngây ngốc nhận lấy, đó chính là bản thêu đặt trên bàn gỗ trong Tình mộ, đóa tịnh đế lạc tiên đã thêu xong, ở góc khăn là một vòng ngọc mã não. Tôi buồn bực nhìn bà, ánh mắt của Tạ phu nhân cực kỳ thân thiết mang theo chút đau buồn, lại như gương sáng chiếu rọi linh hồn tôi. Giọng bà như mưa bụi tháng ba, rả rích tiến vào lòng tôi: “Cảm ơn Mộc Cẩn.”
Bà ấy cảm ơn tôi vì cái gì? Tôi đang định hỏi thì ánh sáng chợt bị mây đen che khuất, hoa mai bỗng chốc biến thành màu đen rồi rụng lả tả, khu vườn biến mất. Tạ phu nhân mỉm cười với tôi, nước mắt cũng tuôn, sau đó bà dần tan biến trước bức tường chạm khắc. Tôi quay đầu lại, Dương nhi đã biến thành một gốc lạc tiên màu tím kỳ dị.
Bóng tối kéo về phía tôi, cảnh vật xung quanh bỗng tràn ngập loại sương mù ở Tây Lâm. Lần này, tất cả cây cối trong Tây Lâm đều có cây dây quấn quanh, chính là loài lạc tiên tím đầy quỷ dị kia. Bỗng nhiên, một dây mây quấn lấy chân tôi, dù tôi giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Tôi thét to một tiếng rồi tỉnh lại, cả người từ trên xuống dưới như mới được vớt ra khỏi nước.
Một giọng nữ lành lạnh bỗng truyền tới bên tai: “Cô nương tỉnh rồi?”
Tôi ngẩng đầu thì thấy một người mặc áo trắng vải bông, dáng người gẩy nhỏ, có đeo mặt nạ trắng giống hệt của Ám thần, có điều nhỏ hơn, chất lượng cũng kém hơn một chút.
Nhớ tới Ám thần, tôi thoáng rùng mình, bấy giờ mới phát hiện mình đang ngâm người trong suối nước nóng, toàn thân trần trụi. Tôi hét một tiếng, co người xuống sâu hơn. Đứa nhỏ đeo mặt nạ trắng kia mới cất tiếng: “Cô nương đừng sợ, nô tỳ cũng là nữ. Suối nước nóng này có thể chữa bệnh, cô nương bị ma âm tổn thương, trong người lại bệnh cũ, phải ngâm một canh giờ nữa mới được đi ra.”
Nơi này là một gian phòng đá cực kỳ đơn sơ, nhưng mà…
“Cô là ai? Sao tôi lại ở chỗ này?”
“Cô nương gọi Cầm nhi là được.” Cô bé kia đáp: “Nô tỳ là người hầu của Ám cung. Cung chủ đã mang cô nương tới đây.”
“A, khéo quá, chúng ta cùng nghề rồi, đều là nha hoàn. Tôi là Hoa Mộc Cẩn.” Tôi vươn tay định bắt tay với cô, không ngờ cô bé quỳ rạp xuống: “Cô nương muốn gì cứ nói, nhưng cả người phải ngâm trong suối nước, bằng không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông cả.”
Tôi ngượng ngùng rụt tay lại: “Xin hỏi cung chủ nhà cô là người thế nào?”
“Cung chủ nhà nô tỳ là chủ nhân của Ám cung.” Cầm nhi ngoan ngoãn trả lời nhưng giọng nói vẫn lạnh như trước, không có chút biểu cảm.
Tôi trố mắt nhìn cô, nói thế khác gì không trả lời. Có thể cô bé cũng phát hiện ra thắc mắc của tôi bèn bổ sung: “Mọi người trong sơn trang trên mặt đất thường gọi ngài ấy là Ám thần.”
Hầy! Khác gì không trả lời đâu.
“Xin hỏi vì hắn ta lại tốt bụng chữa thương cho tôi như vậy, còn nữa, Cầm nhi có thấy Bạch Tam gia đi cùng tôi không?” Tôi kiên trì hỏi tiếp.
“Cung chủ nói cô nương là người rất quan trọng, không thể chết được. Còn Bạch Tam gia thì nô tỳ chưa gặp bao giờ.”
Hửm? Tôi miêu tả qua tướng mạo của Nguyên Phi Bạch nhưng Cầm nhi vẫn lắc đầu nói không.
Thật ra có hỏi cũng bằng không, có thể Ám thần không cho nha đầu này nói ra, liệu Phi Bạch có gặp nguy hiểm gì không?
“Cầm nhi, tại sao người Ám cung các cô lại phải đeo mặt nạ?”
“Đây là quy định của tổ tiên Ám cung, từ lúc năm tuổi chúng tôi đã phải đeo mặt nạ rồi.”
“Cô sinh ra ở nơi này sao?”
“Vâng.”
“Vậy ai được phép nhìn mặt thật của cô?”
“Cha mẹ của nô tỳ, cung chủ, còn có phu quân tương lai nữa.” Giọng nói lạnh băng của cô bé dần có chút ngây thơ chân chất.
Cái này hơi giống nữ thánh đấu sĩ, trừ người mình thích, người khác không ai được phép nhìn.
Tôi cười hì hì, nói: “Cầm nhi, chắc cô giúp tôi cởi y phục đúng không, cảm ơn cô.”
Cầm nhi lắc đầu: “Không phải nô tỳ giúp cô nương đâu, là cung chủ cởi giúp người đấy.”
Tôi sặc một cái, sắc mặt trầm hẳn xuống: “Cung chủ nhà cô là nam hay nữ?”
Giọng Cầm nhi mơ hồ có ý cười: “Cung chủ đương nhiên là nam rồi.”
Tuy rằng tên tiểu tử Phi Bạch rất đáng ghét nhưng chí ít cũng là quân tử biết giữ lễ, lòng chiếm giữ cũng mạnh, hẳn anh ta sẽ không để người khác đụng tới tôi. Hơn nữa lúc đó Ám thần điểm huyệt tôi, chẳng lẽ định lợi dụng tôi để không chế Phi Bạch. Cầm nhi nói suối nước nóng này có tác dụng chữa bệnh, nói không chừng lại có công dụng đáng sợ nào đó.
Nhìn ra xung quanh, một bên có đặt quần áo thay ra, tôi di di chân, có một chân chuyển động được. Tôi mỉm cười bảo: “Cầm nhi, tôi khát nước rồi, cô rót cho tôi chút nước được không?”
Cầm nhi ngoan ngoãn xoay người đi lấy nước. Tôi lập tức nhỏm dậy tóm lấy quần áo rồi lao về phía cửa.
Còn chưa bước khỏi cửa tôi đã khựng lại. Cầm nhi quỳ ở đó, giọng nói cực kỳ hoảng hốt, không ngừng dập đầu: “Tiểu nhân biết sai rồi, cung chủ tha mạng, cung chủ tha mạng.”
Trước mặt tôi chính là cung chủ Ám cung thích hóa trang kia, mặt nạ trắng lạnh như băng. Y vừa nâng tay, Cầm nhi đã ngã oặt ra đất, máu đỏ chảy ra từ dưới mặt nạ thật gai mắt. Tôi vừa kinh vừa sợ: “Ngươi giết cô ấy rồi?”
Mặt nạ trắng cười lạnh: “Ai bảo ngươi lừa nó, khiến nó không trông giữ được ngươi.”
Sau đó y chợt xốc tôi lên, quay lại chỗ suối nước rồi thô bạo ném tôi xuống. Tôi nuốt phải mấy ngụm nước, vừa mới nhỏm dậy thì Mặt nạ trắng cũng nhảy xuống nước, kéo xoẹt quần áo trên người tôi xuống. Tôi che người, trốn tới một góc ao, oán giận nói: “Cầm thú.”
Mặt nạ trắng trước mặt đã tiến sát lại, giật hai tay đang che trước ngực của tôi, dán sát vào. Áo trắng trên người y đã bị nước thấm ướt đẫm, bắp thịt trong nước nóng hơi ửng hồng, trên cánh tay có một hình xăm hình hoa lạc tiên ẩn hiện. Bàn tay của y thô bạo vuốt lên da tôi. Tôi cảm thấy ham muốn hừng hực của y, nước mắt không kìm được rơi xuống, miệng hét lên theo bản năng: “Phi Bạch, cứu tôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng thấy kinh hoảng. Là do mấy ngày nay đã cùng Nguyên Phi Bạch trải qua quá nhiều chuyện? Cho nên mới vô thức gọi tên anh ta?
“Ngươi lẳng lơ y hệt muội muội của ngươi. Ta tưởng trong đầu ngươi vẫn còn nghĩ tới tên Tứ ngốc của Nguyên gia kia?” Giọng Mặt nạ trắng đầy chế nhạo: “Sớm Tần tối Sở, bây giờ tâm tư đã đặt trên người Nguyên Phi Bạch rồi?”
“Tên biến thái thích đeo mặt nạ, thích mặc áo tang, ngươi cho rằng mình là Ám thần thì có thể tùy tiện khống chế sinh tử của người khác sao?” Tôi giận giữ hét: “Cô bé kia mới có mấy tuổi mà ngươi lại giết cô ấy, ngươi không phải là người.”
“Còn nữa, không cho phép ngươi sỉ nhục muội muội của ta.” Tôi phẫn nộ vung tay, chẳng ngờ Ám thần lại không thèm tránh. Mặt nạ của y bị tôi đánh rớt, rơi vào suối nước, chìm dần xuống đáy.
Tôi thoáng kinh sợ, đó là một gương mặt cực kỳ xanh xao do lâu ngày không tiếp xúc ánh mặt trời, cả mặt toàn là những vết sẹo đủ loại, vết sâu nhất kéo dài từ lông mày đến tận môi, đôi mắt màu hạt dẻ, sắc bén như mắt ưng, phản chiếu gương mặt sợ hãi của tôi.
“Sợ rồi sao?” Giọng điệu của y đầy châm biếm, vừa hơi nhếch miệng, vệt thẹo kia tựa như con rết bò trên mặt y, gương mặt trẻ tuổi càng thêm dữ tợn: “Nhìn quen dung mạo như thiên nhân của Đạp Tuyết công tử, giờ bị khuôn mặt của ta dọa sợ run.”
Tôi cũng học theo điệu cười giễu của y: “Sẹo trên người nhị ca ta có thể mở buổi triễn lãm cũng được, sẹo trên người Tiểu Phóng to nhỏ tổng cộng có hơn hai trăm sáu mươi vết. Đại ca suốt ngày cởi trần khoe khoang trên người có bao nhiêu vết thương vẻ vang, mấy người bọn ta còn lén nói sau lưng rằng thực ra đại ca không dám để lộ trước Yến Tử quân. Ngươi không biết xấu hổ lại còn dám đem khuôn mặt này ra dọa đàn bà, con gái.”
Tác giả :
Hải Phiêu Tuyết