Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
Quyển 1 - Chương 15: Nắng ấm khói châu bay (3)
Sau khi luyện võ với Tố Huy xong, tôi ngây ngốc ngồi trong trung đình cắt tỉa hoa lá, mắt phải sưng vù như mắt gấu mèo, vừa nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua với Nguyên Phi Bạch mặt liền nóng phừng phừng.
Sáng nay lúc tập võ, cô gái nổi danh háo sắc trong Tử Tê sơn trang là tôi đây, lần đầu tiên đỏ mặt không dám nhìn Nguyên Phi Bạch. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, trong lúc đối chiêu với Tố Huy, tôi lén lút quay đầu lại nhìn, không ngờ anh ta vẫn thản nhiên trò chuyện cùng Hàn Tu Trúc, đúng lúc nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt của tôi, anh ta bèn mỉm cười trêu tức.
Ôi! Tôi xiết bao mong ước rằng anh ta có thể tiếp tục duy trì cái thái độ lạnh lùng đối với tôi như trước sự kiện hái hoa tặc, tại sao bây giờ anh ta hay cười với tôi quá vậy?
Tuy cái vẻ tươi cười ấy thật đáng hận song vẫn sáng tựa ánh trăng như trước, lẳng lặng đi vào lòng người, khiến tôi dù đang cáu giận lại không thể dời mắt. Tôi cứ đứng ngây ra, mãi tới khi cú đấm của Tố Huy không hề khách khí tông vào mắt phải thì tôi mới đau đớn kêu một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Ai! Quả đúng là “sắc tức thị không, không tức là sắc”(1), nên làm gì bây giờ, trong đầu tôi lúc này đang tràn ngập dáng vẻ tươi cười đến khuynh thành khuynh quốc của Nguyên Phi Bạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến của họ của mình là gì tôi cũng quên luôn mất…
Ừm! Ai đang không ngừng kêu “chim đỗ quyên, chim đỗ quyên”(2) vậy? Thì ra là Tố Huy, khuôn mặt đầy mụn của cậu ta đang ghé sát vào tai tôi, miệng không ngừng hét lớn: “Mộc cô nương!”
“Làm sao? Hô to gọi nhỏ thế làm gì, cậu còn ngại đấm vào mắt tôi chưa đủ nên muốn dằn vặt thêm cả đôi tai nữa đúng không?” Tôi xoa xoa lỗ tai.
“Hứ! Nếu không gọi, cô có thể tỉnh sao?” Thằng nhóc xấu xa ấy còn chỉ vào cây lựu mà tôi đã tỉa, bảo: “Đây mà gọi là cắt sửa hoa sao, có mà bẻ cành hái hoa để trút giận thì có, cô xem đi, một gốc lựu đẹp như vậy lại bị cô cắt thành giống người đầu hói rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào gốc cây, đúng là như vậy thật. Trong lòng liền hổ thẹn vô cùng, tôi ngượng ngùng nói: “Cậu, cậu không hiểu rồi, cái này gọi là, cái này gọi là tác phẩm nghệ thuật, về sau, về sau nó mọc dài lại sẽ rất đẹp.”
“Xí! Đừng có lừa tôi, cả ngày hôm nay cô không bình thường sao ấy, cứ nhìn Tam gia chằm chằm, Tam gia cũng vậy. Tôi đi theo Tam gia từ nhỏ, đây là lần đầu thấy ngài cứ cười tủm tỉm cả buổi như vậy.” Thằng nhóc vừa phân tích vừa gật gù đắc ý, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai, cậu ta kề sát lại, nói: “Này, nói thật đi, có phải cô thành công rồi không?”
“Thành công gì chứ?” Tôi đỏ mặt, lui về bên một khóm lan.
Tố Huy đoạt lấy cây kéo trong tay tôi, ngăn trở tôi tiếp tục tàn phá đám hoa hoa cỏ cỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn linh động nhìn chằm chằm vào tôi: “Lại còn giả vờ! Có phải cô và Tam gia làm cái kia rồi không?”
Thằng nhóc xấu xa! Không chịu đọc sách cho tốt, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện đồi trụy, mặc dù thường ngày tôi cũng nghĩ tới một chút…
Vì vậy tôi vô cùng chính nghĩa mà lấy hai tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta sang hai bên như đang nhồi bột, vừa cười hì hì nói: “Bạn học Tố Huy, cậu nên học hành cho tốt, mỗi ngày đều phải biết hướng về phía trước, không nên suốt ngày quan tâm tới chuyện thiếu gia nhà cậu thân mật cùng nữ nhân kia…”
Tố Huy kêu ái ui, lánh ra khỏi tay tôi: “Cô đúng là đồ ác phụ, tôi cũng không tin gia sẽ bỏ qua nhiều mỹ nữ như vậy để coi trọng một nha đầu xấu xí như cô.”
Lòng tôi khẽ động, lần nữa cười tủm tỉm tới gần Tố Huy, cậu ta vội vàng lùi về phía sau: “Cô muốn làm gì? Tôi kêu người tới bây giờ!”
“Tố Huy, cậu có từng thấy một cô nương tên là Du Du chưa?” Tiểu tử đáng ghét!
“Du Du?” Cậu ta bối rối nhìn tôi: “Là ai vậy, chưa từng nghe nói tới, càng đừng nói là từng gặp.”
“Cô gái ấy hẳn là người Tam gia vô cùng thích, cậu thử nghĩ lại xem, trước khi tôi tới đây, Tam gia có quen ai không, có cô gái nào hay tới thăm không?”
“Trước khi cô tới đây? Trước khi cô tới đây?” Tố Huy lẩm bẩm một lúc, đột nhiên vỗ trán: “Đúng đúng, có một cô bé thường tới uyển lúc nửa đêm, cô ấy hay cùng Tam gia ngồi trong Thưởng Tâm các đánh đàn vẽ tranh, có lúc lại luận bàn võ nghệ, vân vân, cô ấy đúng là rất xinh đẹp có điều không phải tên Du Du, cô ấy là…”
“Tố Huy!” Hàn tiên sinh bỗng tiến vào vườn, lớn tiếng gọi khiến lòng tôi vô cùng ngứa ngáy. Tố Huy lập tức im bặt, Hàn Tu Trúc tươi cười nói với tôi: “Mộc cô nương. Tam gia bảo ta truyền lới cho cô và Tố Huy, nói là hôm nay Tam gia có khách tới chơi nên cho chị em hai người ra ngoài, mau tới Ngọc Bắc Trai tìm Oánh cô nương chơi đi.”
Tôi và Tố Huy đều lớn tiếng hoan hô, cả hai đều mừng rỡ như điên. Tôi cũng đem chuyện của Du Du quẳng ra sau đầu, chạy vào nhà thay bộ đồ khác, chỉnh lại đầu tóc, nghĩ nghĩ một lúc lại tháo cây trâm bạch ngọc của Nguyên Phi Bạch xuống, dùng một cây trâm bạc mà Tống Minh Lỗi đã đưa cho. Lúc tôi tới chỗ xe ngựa, từ xa chỉ nhìn thấy Hàn Tu Trúc đang nghiêm túc nói với Tố Huy cái gì đó, còn vẻ mặt cậu ta thì có vẻ hoang mang.
Ơ, có chuyện gì vậy? Tôi nhẹ tay nhẹ chân chạy tới đó định nghe lén xem bọn họ đang nói gì, Hàn Tu Trúc bỗng xoay người lại, dọa tôi suýt thì nhảy dựng lên: “Cô nương đi nhanh về nhanh, đừng để Tam gia sốt ruột.”
Không hổ là Hàn Tu Trúc, võ công cũng cao đến khó tin, ngay cả bước chân như mèo của tôi mà cũng nghe thấy, nhưng mà cũng có thể do khinh công của tôi quá tôi.
Tôi còn muốn tiếp tục câu chuyện kia nhưng cho dù mềm rắn thế nào, cậu ta cũng không chịu nói, chỉ lạnh lùng đáp: “Quân lệnh như núi.”
Đồ xấu xa, có cái gì mà không thể nói? Không muốn nói thì thôi, hứ!
Ý nghĩ tới Ngọc Bắc Trai là có thể nhìn thấy Nguyên Phi Giác và Bích Oánh đã lâu không gặp khiến tâm tình của tôi tốt hơn, đáng tiếc, mở rộng cửa nghênh đón tôi chỉ có Bích Oánh – càng ngày càng xinh đẹp – và mười thiếu niên do A Mễ Nhĩ dẫn đầu. Họ nói cho tôi biết, Nguyên Phi Giác và Quả Nhĩ Nhân đã ra ngoài rồi.
…
….
Chẳng trách Nguyên Phi Bạch lại đồng ý cho tôi tới Ngọc Bắc Trai. Tôi còn bảo anh ta sao tự nhiên tốt bụng như vậy, thì ra đã sớm biết Nguyên Phi Giác không ở đây, tôi vô cùng buồn bực.
Khuôn mặt tươi cười của tôi xìu xuống, Bích Oánh thấy thế bèn dè dặt cười, an ủi tôi rằng, nói không chừng Tứ gia sẽ trở lại ngay, ngồi chờ một chút là được. Tôi không muốn nàng lo lắng nên đành gượng cười, cùng nàng đọc thư do Tống Minh Lỗi cho bồ câu truyền về, tán gẫu về tình hình gần đây của đại ca, nhị ca, suy nghĩ về việc lớn của Tiểu ngũ nghĩa.
Vào lúc Nguyên Phi Bạch bận rộn đối phó với đám hái hoa tặc, trong vương triều Đông Đình, Nguyên gia và Đậu gia cũng bắt đầu tranh đấu gay gắt. Đậu gia có ca ca của Đậu Lệ Hoa là Đậu Anh Hoa dẫn đầu, dựa vào thế lực của hoàng hậu và thái hậu trong cung, ra sức tích lũy tiền tài, suốt ngày tố cáo Nguyên thị chia rẽ tình vua tôi, tạo bè kết phái muốn lập mưu phản nghịch, mà Nguyên gia lại nắm trong tay một đống chứng cứ chứng minh Đậu thị ỷ vào thánh sủng không coi phép nước ra gì, tham ô ăn hối lộ, tàn sát dân lành, ức hiếp bách tính.
Hơn nữa, hoàng quyền của Hi Tông bị Hoàng thái hậu nắm giữ, cả ngày chỉ biết chọi gà đấu ngựa, phóng túng ở hậu cung, đối với tranh chấp giữa hai đảng cũng mặc kệ.
Trong thư Tống Minh Lỗi gửi còn nói, ngày Nguyên Phi Yên tiến cung đã bị lùi vô thời hạn, thậm chí cả phò mã của Trưởng công chúa, Trung Hiển vương Nguyên Phi Thanh cũng bị hạn chế ra vào cung cấm.
Ở phía bắc, Đột Quyết lăm le ở biên giới, Vu Phi Yến bị triệu về Hà Sóc mà Nam Chiếu xuất binh như điện chiếm lấy thành Cẩm Quan, còn Nam quân của Đậu gia lại từ chối xuất binh, không thèm đếm xỉa tới bá tánh trăm họ, ngược lại còn năm lần bảy lượt dâng tấu đòi Hi Tông ban chỉ, lệnh Nguyên Thanh Giang đích thân rời kinh để nghênh chiến Nam Chiếu.
Vĩnh Nghiệp năm thứ hai, cũng là tháng tư năm nay, Đậu Anh Hoa lại lấy Binh bộ Tả thị lang Phong Y làm đối tượng, khởi xướng một trận công kích mới. Lúc này, thủ đoạn của hắn vô cùng độc ác, ngụy tạo một bức chiếu thư phế truất Hi Tông, ký tên là “Phong Y”, sau đó loan truyền tin đồn Nguyên thị mưu nghịch. Kẻ đứng sau Phong Y là Binh bộ thượng thư Nhậm Thì Tiếu, mà Nhậm Thì Tiếu kia lại vừa đúng là trợ thủ đắc lực của Nguyên Thanh Giang.
“Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công”(3), mục đích của Đậu Anh Hoa không cần nói cũng biết. “Mưu đồ việc phế lập” chính là việc đại nghịch bất đạo, tháng sáu năm nay, Phong Y đã bị đưa vào Đại Lý tự, đang chịu cực hình thẩm vấn, còn Nhậm Thì Tiếu bị giáng chức thành Nam phủ doãn. Cùng lúc đó, trong thời điểm đặc biệt này, Đậu Anh Hoa dâng tấu lần thứ hai, xin Hi Tông hạ chỉ cho Nguyên Thanh Giang điều Bắc quân đi đánh Nam Chiếu, với ý định làm suy yếu quân đội của Nguyên thị.
Phen này quả thật là một đả kích lớn đối với Nguyên gia, Nguyên Thanh Giang mất đi cánh tay phải đắc lực. Nghe nói, khi ông ta nghe được tin thì giận dữ nện xuống bàn, ói ra một ngụm máu tươi, đủ để thấy Đậu thị ác độc cỡ nào, không tru di cửu tộc thì không từ bỏ. Vì vậy gần đây, Nguyên thị bắt đầu có ý định bức vua thoái vị.
Tôi xem xong, suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Bích Oánh nghĩ sao?”
“Mộc Cẩn, muội đừng chê cười ta. Nhiều năm như vậy, ta đã từng nghĩ được cao kiến nào đâu. Ý tứ của đại ca là, nếu cứ tiếp tục án binh bất động, sợ rằng người là dao thớt, chúng ta là thịt cá, không biết ý Mộc Cẩn thế nào. Nhị ca và Hầu gia sẽ khởi hành trong hôm nay, muốn vào thành Tây An để đối phó với quân Nam Chiếu đang chiếm thành Cẩm Quan. Mộc Cẩn và nhị ca phải nhanh nghĩ ra biện pháp mới được.”
Tôi thầm nghĩ, thực ra lần này Nguyên gia đã để lộ mũi nhọn quá sớm. Nếu là tôi, khi phát hiện Đậu gia có ý muốn tranh đấu thì sẽ giả vờ thuận theo, sau đó nhiều lần biểu lộ lòng trung thành với hoàng thất, cũng là trung với Đậu gia, rồi âm thầm bồi dưỡng một quý phi cùng một thế lực trong triều để chống lại Đậu gia, đợi khi hai bên ác đấu, lúc đã kiệt lực liền ngư ông đắc lợi(4), khom lưng một lúc mà không phải chiến đấu.
Tôi móc bút lông ngỗng ra, viết ý tưởng vừa rồi vào thư gửi Tống Minh Lỗi, rồi nghĩ thêm vài kế sách trong lúc khẩn cấp. Với sự cơ trí của Tống Minh Lỗi, dựa trên cơ sở của tôi chắc chắn sẽ dệt hoa trên gấm(5), tạo ra diệu kế có thể xoay chuyển càn khôn, đây là bí mật của Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi gọi là “Mộc sách Minh kế”.
Thứ nhất, Hầu gia vạn lần không thể rời kinh thành, một khi rời kinh, tâm huyết suốt mười năm ở kinh đô của Nguyên gia sẽ như nước chảy về biển đông. Nếu bây giờ bức vua thoái vị, danh bất chính, ngôn bất thuận, cho dù may mắn chiến thắng, thì đầu tiên là Nam quân của Đậu gia ở Nam Việt vẫn được bảo toàn thực lực, cơ hội nổi dậy quá lớn, hơn nữa làm thế sẽ tạo lý do cho Đậu gia chiêu tập binh lực trong thiên hạ diệt trừ Nguyên gia, thứ hai là thiên hạ tuy có hiện tượng rối loạn nhưng không có thiên tai lớn, nghịch phản sẽ đẩy dân chúng tới chỗ nổi loạn, quân đội tinh nhuệ của Vu Phi Yến lại đang bị Đột Quyết kiềm chế.
Nếu đánh bại kinh đô, Đột Quyết và Nam quân sẽ thành thế nam, bắc cùng đánh, vồ tới kinh đô, quân lính Nguyên gia đang mệt mỏi lại không có trợ giúp của dân chúng.
Thứ hai, phải ổn định Nam Chiếu, chủ trương nghị hòa. Nghe nói vua Nam Chiếu rất thích nữ sắc, mong Nhị ca mau chóng chọn lựa vài mỹ nữ xinh đẹp đưa tới Nam Chiếu, những yêu cầu khác của Nam Chiếu trước mắt cũng nên đồng ý.
Thứ ba là hậu đãi các nhà nho, cũng chính là phải lợi dụng những thư sinh suốt ngày chỉ biết nói khoác mà Nguyên Thanh giang vốn ghét nhất này. Dư luận trong thiên hạ vốn đều xuất phát từ người cầm bút mà ra. Cho người ta viết văn truyền bá rằng Nguyên Thanh Giang là trung thần ngàn đời, thuận theo hoàn cảnh, tuyệt đối không thể để Đậu gia khống chế dư luận. Người nắm giữ tiếng nói của thiên hạ về lâu dài chính là yếu tố quan trọng để dẫn đến thắng lợi.
Thứ tư: nhất định phải ly gián tình cảm giữa Hi Tông và Thái hoàng Thái hậu, cần khiến Hi Tông cảm thấy Đậu thị đang mơ tưởng hoàng quyền còn Nguyên thị mới phe thực sự ủng hộ hoàng thượng. Quan trọng nhất là phải loại bỏ được Thái hoàng Thái hậu bởi bà ta chình là cội nguồn quyền lực của cả dòng họ Đậu, chỉ cần phá hỏng được chỗ then chốt này, dù suối có rộng, sông có dài cũng khó thoát được cảnh khô cạn.
Thứ năm: phương hướng chiến lược phải thay đổi, chỉ nắm giữ chứng cứ Đậu gia hà hiếp dân chúng thôi thì chưa đủ để khiến Hi Tông nguyện đắc tội với Thái hoàng Thái hậu mà đứng về phía Nguyên gia. Phải đáp lễ giống như Đậu gia đã ngầm cắm một đao trí mạng vào tâm phúc của Nguyên gia lúc trước, từ xưa tới nay, điều khiến bất cứ một vị hoàng đế nào cũng phải lo sợ ngoại trừ “mưu đồ phế lập” còn có “bán nước theo giặc”, Nam quân của Đậu gia cách Nam Chiếu quá gần, cho Nam quân đánh Nam Chiếu là thích hợp nhất, ta có thể làm giả chiếu thư về việc mưu đoạt thiên hạ của Nam quân Đậu gia cùng Nam Chiếu, muốn mượn sức Đậu gia để đánh nhà Hiên Viên. Sau đó để dư luận truyền tới tai Hi Tông, tôi cược rằng dù ngài ấy có thích phụ nữ, chọi gà, chọi dế đến thế nào cũng sẽ phái người điều tra Đậu gia. Chỉ cần hoàng đế có ý, Nguyên gia có thể ép Thiên tử lệnh cho chư hầu chỉnh đốn lại Đậu gia. Dù ngài ta vẫn đắm chìm sắc đẹp của Đậu Lệ Hoa như trước, chỉ cần lòng dân chúng trong thiên hạ hướng về nhân nghĩa, dư luận ủng hộ quân của Nguyên gia là có thể đánh Đậu thị, thanh trừ phản nghịch bên cạnh quân vương, danh chính ngôn thuận đánh vào trong cung, diệt Đậu gia, bức Hi Tông thoái vị, hoàn thành nghiệp lớn.
Tôi lưu loát viết hết mấy một trang giấy lớn, Bích Oánh nhìn mà tròn cả mắt: “Mộc Cẩn, nếu muội là nam nhi thì tốt rồi, nhất định sẽ là Gia Cát tái thế, việc phong vương bái tướng dễ như trở bàn tay.”
Tôi thực lòng lắc đầu: “Bích Oánh khen nhầm rồi, chúng ta và Nguyên gia gắn bó như cây với cành, cùng vinh cùng nhục, nói thật, mấy kế sách thô thiển này chỉ là chó cùng rứt giậu, nếu có thời gian để nghiên cứu cẩn thận, bố trí lại thì nhất định có thể bảo toàn lực lượng của Nguyên gia, bất ngờ đánh cho Đậu gia tan tác. Có điều, muội tin rằng với năng lực của nhị ca, chắc chắn sẽ nghĩ được đối sách.”
Bích Oánh gật đầu, gọi một tiếng: “Tiểu Trung.”
Một con chó nhỏ màu lông đen nhánh chạy tới, cổ đeo vòng bạc. Nó kêu uông uông mấy tiếng với Bích Oánh, thân thiết lao vào liếm lên mặt Bích Oánh, nàng ra hiệu cho nó ngồi xuống rồi ấn lên cơ quan trên chiếc vòng bạc, để thư hồi đáp của tôi vào. Tiểu Trung lần đầu nhìn thấy tôi, ngửi ngửi một lúc, ra vẻ thân thiết cúi đầu, phe phẩy đuôi với tôi nhưng ánh mắt lại vô cùng phòng bị.
Đó là chó được huấn luyện để đưa tin, Bích Oánh nói cho tôi, Ngọc Bắc Trai này không giống những chỗ khác, việc ăn uống, may mặc đều phái người tự ra ngoài chọn mua, Trương Đức Mậu rất khó tiếp cận. Vì vậy ông ta bảo nàng xin Nguyên Phi Giác cho nuôi một con chó nhỏ. Cuộc sống hàng ngày của Nguyên Phi Giác đều do Bích Oánh trông nom nên đáp ứng ngay, sau đó không biết Trương Đức Mậu dùng biện pháp gì lại khiến A Mễ Nhĩ đích thân tặng con chó này tới, không gây bất cứ hoài nghi nào. Cho nên nó đã trở thành phương pháp để Bích Oánh liên hệ với bên ngoài.
Tôi thầm tán thưởng diệu kế này hồi lâu, lòng càng thêm nghĩ, Trương Đức Mậu đúng là sâu khó lường. Chúng tôi ngồi trong phòng Bích Oánh hàn huyên nửa ngày, tới lúc mặt trời ngả về tây thì Tiểu Trung đã quay lại. Trong vòng bạc đã không còn vật kia nữa, chỉ có một tờ giấy vẽ dấu hiệu của Tiểu ngũ nghĩa, chứng tỏ thư đã truyền ra thành công. Tiểu Trung lè lưỡi với Bích Oánh, đòi ăn, nàng bèn cười khanh khách đi đút cho nó ăn. Ngồi thật lâu cũng không thấy Nguyên Phi Giác về, thất vọng cùng tưởng niệm cứ xoay vần không dứt trong lòng tôi.
Quay lại thấy Bích Oánh đang đùa nghịch với Tiểu Trung, ánh nắng chiếu lên mặt khiến đôi mắt màu hổ phách của nàng càng trong veo, lay động lòng người, tựa như một vũng nước xuân khẽ động. Tôi biết Bích Oánh rất xinh đẹp nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thấy nàng cười thoải mái như thế này, sự hạnh phúc tựa như xuất phát từ đáy lòng làm vẻ đẹp của nàng càng tăng thêm mấy phần, giống như đang đắm chìm trong cơn mưa tình yêu vậy…
Tình yêu, suy nghĩ này bỗng nảy lên trong đầu tôi, lòng chợt bất an, tôi nhìn qua đó, chỉ thấy Bích Oánh đang ngửa cổ tránh khỏi lưỡi Tiểu Trung, trên cái gáy trắng như tuyết thấp thoáng lộ ra một dấu đỏ hồng.
Tôi cười nói: “Đừng nhúc nhích, Bích Oánh, trên cổ tỷ có một con sâu nhỏ, muội tới nhặt ra giúp tỷ.”
Nhân lúc nàng vẫn còn sửng sôt, tôi kéo cổ áo nàng ra, đúng là một vết hôn hồng hồng…
Tôi ngồi lại ghế tựa, trong lòng như có vạn bình nước đắng. Nếu trong Ngọc Bắc Trai này, người người đều cung kính với Bích Oánh thì dám làm vậy với nàng chỉ có mình Nguyên Phi Giác, Bích Oánh là nha đầu bên cạnh hắn, lại xinh đẹp, dịu dàng, ở cổ đại, cũng là chuyện bình thường…
Tôi chợt cảm thấy nụ cười của Bích Oánh vô cùng chói mắt nhưng không dám hỏi ra miệng mà chỉ lấy ra Hoa Tây thi tập quyển hai vốn để đưa cho Nguyên Phi Giác đặt lên bàn, buồn rầu nói: “Vậy muội, muội về trước đây.”
Bích Oánh thấy sắc mặt tôi bỗng thay đổi thì lấy làm ngạc nhiên, nàng thương cảm mà vô tội nhìn tôi, nói: “Sắc trời vẫn còn sớm, Mộc Cẩn ngồi thêm chút nữa, trong viện chỉ mình ta là con gái, ta vẫn nhớ muội nhiều lắm, hai chúng ta ngồi tâm sự thêm lúc nữa được không?”
Nhưng tôi như ngồi trên kim châm, vừa đứng dậy liền đi ngay, lúc xoay người, một giọt nước mắt chợt rơi xuống.
Ngồi trong xe ngựa, tôi len lén lau nước mắt một lúc lâu, lòng thấy vô cùng khó chịu bèn ngồi ra đằng trước xe ngựa cùng Tố Huy. Tôi trống rỗng nhìn theo cảnh sắc đang trôi nhanh về phía sau, trong đầu toàn là hình ảnh trận mưa hoa anh đào đầy trời, dáng vẻ tươi cười hạnh phúc của Bích Oánh, còn có vết hôn kia…
Lại một trận khó chịu tràn tới, tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại.
“Này! Đừng cau có nữa!” Tố Huy bỗng nhiên lên tiếng, tôi thoáng mở mắt, biểu hiện của tôi rõ ràng thế sao? Đang muốn phản bác thì cậu ta đã tiếp lời: “Dù sao sớm muộn cô cũng sẽ trở thành người của Tam gia, có thể chặt đứt ý niệm của cô đối với Tứ gia cũng là một chuyện tốt.”
Người ta vẫn bảo không nên đụng vào chuyện riêng của người khác, tôi lạnh lùng đáp: “Cậu đang nói bậy bạ gì đó.”
Tố Huy thở dài: “Tôi vừa mới so chiêu cùng tên tiểu tử Đột Quyết A Mễ Nhĩ kia, hắn nói với tôi rằng, bây giờ Tứ gia rất sủng ái Oánh cô nương, đi đâu cũng dẫn nàng theo, nếu hôm nay không phải đi làm chuyện quan trọng thì Oánh cô nương nhất định sẽ đi theo, chúng ta ai cũng có thể thấy.” Cậu ta nhìn sắc mặt của tôi, đắn đo một lúc rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Oánh cô nương cũng xinh đẹp, theo ý tôi, chính là càng ngày càng xinh đẹp. Cô thử nhìn chi phí ăn mặc của nàng ta mà xem, làm gì có nha đầu nào được như thế chứ, rõ ràng là bộ dáng của một nàng vợ lẽ. Ai, Mộc nha đầu, Tứ gia cũng không tệ, mẫu thân là nữ hoàng Đột Quyết, tính tình lại trung thực, không hề có ý xấu, thế nhưng Quả Nhĩ Nhân kia nào phải người lương thiện gì. A Mễ Nhĩ có nói, Quả Nhĩ Nhân vẫn không thích cô, chê cô quá mức xảo trá. Rồi có một ngày, Quả Nhĩ Nhan và Tứ gia sẽ phải về Tây Vực, lão ta chắc chắn sẽ không cho Tứ gia dẫn cô theo, cô và hắn rồi cũng sẽ vô duyên. Vẫn là câu này, chúng ta đều là người của Tam gia, có thể dung nạp chúng ta trên đời này cũng chỉ có Tây Phong Uyển, tôi nhìn thấy được, Tam gia thật lòng thích cô, mẹ tôi và Hàn tiên sinh cũng thích cô, tôi, tôi, tôi ở chung với cô lâu rồi, cũng hiểu được, cô ngoại trừ hơi xấu xí một chút, mấy mặt khác có thể thông qua được… Này, cô, đừng lườm tôi, được, được, không nói cô xấu xí, cô bộ dáng xinh xắn, dễ coi, chỉ là so với Oánh cô nương thì kém một chút thôi. Đừng bực bội nữa, Mộc nha đầu, cô nên dứt khoát đi theo Tam gia đi, chờ Tam gia đoạt được thiên hạ, báo được thù lớn, chúng ta cũng chẳng thiếu hoàng hậu, quý phi gì đó, so với Tây Vực tốt hơn bao nhiêu…”
Tố Huy vừa đánh xe vừa nói oang oang, tôi ngoảnh đầu nhìn phong cảnh xung quanh, trong đầu chợt có một suy nghĩ quái dị, hay là Nguyên Phi Bạch cố ý muốn tôi biết những điều này nên mới thả cho tôi tới Ngọc Bắc Trai.
Sáng nay lúc tập võ, cô gái nổi danh háo sắc trong Tử Tê sơn trang là tôi đây, lần đầu tiên đỏ mặt không dám nhìn Nguyên Phi Bạch. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, trong lúc đối chiêu với Tố Huy, tôi lén lút quay đầu lại nhìn, không ngờ anh ta vẫn thản nhiên trò chuyện cùng Hàn Tu Trúc, đúng lúc nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt của tôi, anh ta bèn mỉm cười trêu tức.
Ôi! Tôi xiết bao mong ước rằng anh ta có thể tiếp tục duy trì cái thái độ lạnh lùng đối với tôi như trước sự kiện hái hoa tặc, tại sao bây giờ anh ta hay cười với tôi quá vậy?
Tuy cái vẻ tươi cười ấy thật đáng hận song vẫn sáng tựa ánh trăng như trước, lẳng lặng đi vào lòng người, khiến tôi dù đang cáu giận lại không thể dời mắt. Tôi cứ đứng ngây ra, mãi tới khi cú đấm của Tố Huy không hề khách khí tông vào mắt phải thì tôi mới đau đớn kêu một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Ai! Quả đúng là “sắc tức thị không, không tức là sắc”(1), nên làm gì bây giờ, trong đầu tôi lúc này đang tràn ngập dáng vẻ tươi cười đến khuynh thành khuynh quốc của Nguyên Phi Bạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến của họ của mình là gì tôi cũng quên luôn mất…
Ừm! Ai đang không ngừng kêu “chim đỗ quyên, chim đỗ quyên”(2) vậy? Thì ra là Tố Huy, khuôn mặt đầy mụn của cậu ta đang ghé sát vào tai tôi, miệng không ngừng hét lớn: “Mộc cô nương!”
“Làm sao? Hô to gọi nhỏ thế làm gì, cậu còn ngại đấm vào mắt tôi chưa đủ nên muốn dằn vặt thêm cả đôi tai nữa đúng không?” Tôi xoa xoa lỗ tai.
“Hứ! Nếu không gọi, cô có thể tỉnh sao?” Thằng nhóc xấu xa ấy còn chỉ vào cây lựu mà tôi đã tỉa, bảo: “Đây mà gọi là cắt sửa hoa sao, có mà bẻ cành hái hoa để trút giận thì có, cô xem đi, một gốc lựu đẹp như vậy lại bị cô cắt thành giống người đầu hói rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào gốc cây, đúng là như vậy thật. Trong lòng liền hổ thẹn vô cùng, tôi ngượng ngùng nói: “Cậu, cậu không hiểu rồi, cái này gọi là, cái này gọi là tác phẩm nghệ thuật, về sau, về sau nó mọc dài lại sẽ rất đẹp.”
“Xí! Đừng có lừa tôi, cả ngày hôm nay cô không bình thường sao ấy, cứ nhìn Tam gia chằm chằm, Tam gia cũng vậy. Tôi đi theo Tam gia từ nhỏ, đây là lần đầu thấy ngài cứ cười tủm tỉm cả buổi như vậy.” Thằng nhóc vừa phân tích vừa gật gù đắc ý, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai, cậu ta kề sát lại, nói: “Này, nói thật đi, có phải cô thành công rồi không?”
“Thành công gì chứ?” Tôi đỏ mặt, lui về bên một khóm lan.
Tố Huy đoạt lấy cây kéo trong tay tôi, ngăn trở tôi tiếp tục tàn phá đám hoa hoa cỏ cỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn linh động nhìn chằm chằm vào tôi: “Lại còn giả vờ! Có phải cô và Tam gia làm cái kia rồi không?”
Thằng nhóc xấu xa! Không chịu đọc sách cho tốt, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện đồi trụy, mặc dù thường ngày tôi cũng nghĩ tới một chút…
Vì vậy tôi vô cùng chính nghĩa mà lấy hai tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta sang hai bên như đang nhồi bột, vừa cười hì hì nói: “Bạn học Tố Huy, cậu nên học hành cho tốt, mỗi ngày đều phải biết hướng về phía trước, không nên suốt ngày quan tâm tới chuyện thiếu gia nhà cậu thân mật cùng nữ nhân kia…”
Tố Huy kêu ái ui, lánh ra khỏi tay tôi: “Cô đúng là đồ ác phụ, tôi cũng không tin gia sẽ bỏ qua nhiều mỹ nữ như vậy để coi trọng một nha đầu xấu xí như cô.”
Lòng tôi khẽ động, lần nữa cười tủm tỉm tới gần Tố Huy, cậu ta vội vàng lùi về phía sau: “Cô muốn làm gì? Tôi kêu người tới bây giờ!”
“Tố Huy, cậu có từng thấy một cô nương tên là Du Du chưa?” Tiểu tử đáng ghét!
“Du Du?” Cậu ta bối rối nhìn tôi: “Là ai vậy, chưa từng nghe nói tới, càng đừng nói là từng gặp.”
“Cô gái ấy hẳn là người Tam gia vô cùng thích, cậu thử nghĩ lại xem, trước khi tôi tới đây, Tam gia có quen ai không, có cô gái nào hay tới thăm không?”
“Trước khi cô tới đây? Trước khi cô tới đây?” Tố Huy lẩm bẩm một lúc, đột nhiên vỗ trán: “Đúng đúng, có một cô bé thường tới uyển lúc nửa đêm, cô ấy hay cùng Tam gia ngồi trong Thưởng Tâm các đánh đàn vẽ tranh, có lúc lại luận bàn võ nghệ, vân vân, cô ấy đúng là rất xinh đẹp có điều không phải tên Du Du, cô ấy là…”
“Tố Huy!” Hàn tiên sinh bỗng tiến vào vườn, lớn tiếng gọi khiến lòng tôi vô cùng ngứa ngáy. Tố Huy lập tức im bặt, Hàn Tu Trúc tươi cười nói với tôi: “Mộc cô nương. Tam gia bảo ta truyền lới cho cô và Tố Huy, nói là hôm nay Tam gia có khách tới chơi nên cho chị em hai người ra ngoài, mau tới Ngọc Bắc Trai tìm Oánh cô nương chơi đi.”
Tôi và Tố Huy đều lớn tiếng hoan hô, cả hai đều mừng rỡ như điên. Tôi cũng đem chuyện của Du Du quẳng ra sau đầu, chạy vào nhà thay bộ đồ khác, chỉnh lại đầu tóc, nghĩ nghĩ một lúc lại tháo cây trâm bạch ngọc của Nguyên Phi Bạch xuống, dùng một cây trâm bạc mà Tống Minh Lỗi đã đưa cho. Lúc tôi tới chỗ xe ngựa, từ xa chỉ nhìn thấy Hàn Tu Trúc đang nghiêm túc nói với Tố Huy cái gì đó, còn vẻ mặt cậu ta thì có vẻ hoang mang.
Ơ, có chuyện gì vậy? Tôi nhẹ tay nhẹ chân chạy tới đó định nghe lén xem bọn họ đang nói gì, Hàn Tu Trúc bỗng xoay người lại, dọa tôi suýt thì nhảy dựng lên: “Cô nương đi nhanh về nhanh, đừng để Tam gia sốt ruột.”
Không hổ là Hàn Tu Trúc, võ công cũng cao đến khó tin, ngay cả bước chân như mèo của tôi mà cũng nghe thấy, nhưng mà cũng có thể do khinh công của tôi quá tôi.
Tôi còn muốn tiếp tục câu chuyện kia nhưng cho dù mềm rắn thế nào, cậu ta cũng không chịu nói, chỉ lạnh lùng đáp: “Quân lệnh như núi.”
Đồ xấu xa, có cái gì mà không thể nói? Không muốn nói thì thôi, hứ!
Ý nghĩ tới Ngọc Bắc Trai là có thể nhìn thấy Nguyên Phi Giác và Bích Oánh đã lâu không gặp khiến tâm tình của tôi tốt hơn, đáng tiếc, mở rộng cửa nghênh đón tôi chỉ có Bích Oánh – càng ngày càng xinh đẹp – và mười thiếu niên do A Mễ Nhĩ dẫn đầu. Họ nói cho tôi biết, Nguyên Phi Giác và Quả Nhĩ Nhân đã ra ngoài rồi.
…
….
Chẳng trách Nguyên Phi Bạch lại đồng ý cho tôi tới Ngọc Bắc Trai. Tôi còn bảo anh ta sao tự nhiên tốt bụng như vậy, thì ra đã sớm biết Nguyên Phi Giác không ở đây, tôi vô cùng buồn bực.
Khuôn mặt tươi cười của tôi xìu xuống, Bích Oánh thấy thế bèn dè dặt cười, an ủi tôi rằng, nói không chừng Tứ gia sẽ trở lại ngay, ngồi chờ một chút là được. Tôi không muốn nàng lo lắng nên đành gượng cười, cùng nàng đọc thư do Tống Minh Lỗi cho bồ câu truyền về, tán gẫu về tình hình gần đây của đại ca, nhị ca, suy nghĩ về việc lớn của Tiểu ngũ nghĩa.
Vào lúc Nguyên Phi Bạch bận rộn đối phó với đám hái hoa tặc, trong vương triều Đông Đình, Nguyên gia và Đậu gia cũng bắt đầu tranh đấu gay gắt. Đậu gia có ca ca của Đậu Lệ Hoa là Đậu Anh Hoa dẫn đầu, dựa vào thế lực của hoàng hậu và thái hậu trong cung, ra sức tích lũy tiền tài, suốt ngày tố cáo Nguyên thị chia rẽ tình vua tôi, tạo bè kết phái muốn lập mưu phản nghịch, mà Nguyên gia lại nắm trong tay một đống chứng cứ chứng minh Đậu thị ỷ vào thánh sủng không coi phép nước ra gì, tham ô ăn hối lộ, tàn sát dân lành, ức hiếp bách tính.
Hơn nữa, hoàng quyền của Hi Tông bị Hoàng thái hậu nắm giữ, cả ngày chỉ biết chọi gà đấu ngựa, phóng túng ở hậu cung, đối với tranh chấp giữa hai đảng cũng mặc kệ.
Trong thư Tống Minh Lỗi gửi còn nói, ngày Nguyên Phi Yên tiến cung đã bị lùi vô thời hạn, thậm chí cả phò mã của Trưởng công chúa, Trung Hiển vương Nguyên Phi Thanh cũng bị hạn chế ra vào cung cấm.
Ở phía bắc, Đột Quyết lăm le ở biên giới, Vu Phi Yến bị triệu về Hà Sóc mà Nam Chiếu xuất binh như điện chiếm lấy thành Cẩm Quan, còn Nam quân của Đậu gia lại từ chối xuất binh, không thèm đếm xỉa tới bá tánh trăm họ, ngược lại còn năm lần bảy lượt dâng tấu đòi Hi Tông ban chỉ, lệnh Nguyên Thanh Giang đích thân rời kinh để nghênh chiến Nam Chiếu.
Vĩnh Nghiệp năm thứ hai, cũng là tháng tư năm nay, Đậu Anh Hoa lại lấy Binh bộ Tả thị lang Phong Y làm đối tượng, khởi xướng một trận công kích mới. Lúc này, thủ đoạn của hắn vô cùng độc ác, ngụy tạo một bức chiếu thư phế truất Hi Tông, ký tên là “Phong Y”, sau đó loan truyền tin đồn Nguyên thị mưu nghịch. Kẻ đứng sau Phong Y là Binh bộ thượng thư Nhậm Thì Tiếu, mà Nhậm Thì Tiếu kia lại vừa đúng là trợ thủ đắc lực của Nguyên Thanh Giang.
“Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công”(3), mục đích của Đậu Anh Hoa không cần nói cũng biết. “Mưu đồ việc phế lập” chính là việc đại nghịch bất đạo, tháng sáu năm nay, Phong Y đã bị đưa vào Đại Lý tự, đang chịu cực hình thẩm vấn, còn Nhậm Thì Tiếu bị giáng chức thành Nam phủ doãn. Cùng lúc đó, trong thời điểm đặc biệt này, Đậu Anh Hoa dâng tấu lần thứ hai, xin Hi Tông hạ chỉ cho Nguyên Thanh Giang điều Bắc quân đi đánh Nam Chiếu, với ý định làm suy yếu quân đội của Nguyên thị.
Phen này quả thật là một đả kích lớn đối với Nguyên gia, Nguyên Thanh Giang mất đi cánh tay phải đắc lực. Nghe nói, khi ông ta nghe được tin thì giận dữ nện xuống bàn, ói ra một ngụm máu tươi, đủ để thấy Đậu thị ác độc cỡ nào, không tru di cửu tộc thì không từ bỏ. Vì vậy gần đây, Nguyên thị bắt đầu có ý định bức vua thoái vị.
Tôi xem xong, suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Bích Oánh nghĩ sao?”
“Mộc Cẩn, muội đừng chê cười ta. Nhiều năm như vậy, ta đã từng nghĩ được cao kiến nào đâu. Ý tứ của đại ca là, nếu cứ tiếp tục án binh bất động, sợ rằng người là dao thớt, chúng ta là thịt cá, không biết ý Mộc Cẩn thế nào. Nhị ca và Hầu gia sẽ khởi hành trong hôm nay, muốn vào thành Tây An để đối phó với quân Nam Chiếu đang chiếm thành Cẩm Quan. Mộc Cẩn và nhị ca phải nhanh nghĩ ra biện pháp mới được.”
Tôi thầm nghĩ, thực ra lần này Nguyên gia đã để lộ mũi nhọn quá sớm. Nếu là tôi, khi phát hiện Đậu gia có ý muốn tranh đấu thì sẽ giả vờ thuận theo, sau đó nhiều lần biểu lộ lòng trung thành với hoàng thất, cũng là trung với Đậu gia, rồi âm thầm bồi dưỡng một quý phi cùng một thế lực trong triều để chống lại Đậu gia, đợi khi hai bên ác đấu, lúc đã kiệt lực liền ngư ông đắc lợi(4), khom lưng một lúc mà không phải chiến đấu.
Tôi móc bút lông ngỗng ra, viết ý tưởng vừa rồi vào thư gửi Tống Minh Lỗi, rồi nghĩ thêm vài kế sách trong lúc khẩn cấp. Với sự cơ trí của Tống Minh Lỗi, dựa trên cơ sở của tôi chắc chắn sẽ dệt hoa trên gấm(5), tạo ra diệu kế có thể xoay chuyển càn khôn, đây là bí mật của Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi gọi là “Mộc sách Minh kế”.
Thứ nhất, Hầu gia vạn lần không thể rời kinh thành, một khi rời kinh, tâm huyết suốt mười năm ở kinh đô của Nguyên gia sẽ như nước chảy về biển đông. Nếu bây giờ bức vua thoái vị, danh bất chính, ngôn bất thuận, cho dù may mắn chiến thắng, thì đầu tiên là Nam quân của Đậu gia ở Nam Việt vẫn được bảo toàn thực lực, cơ hội nổi dậy quá lớn, hơn nữa làm thế sẽ tạo lý do cho Đậu gia chiêu tập binh lực trong thiên hạ diệt trừ Nguyên gia, thứ hai là thiên hạ tuy có hiện tượng rối loạn nhưng không có thiên tai lớn, nghịch phản sẽ đẩy dân chúng tới chỗ nổi loạn, quân đội tinh nhuệ của Vu Phi Yến lại đang bị Đột Quyết kiềm chế.
Nếu đánh bại kinh đô, Đột Quyết và Nam quân sẽ thành thế nam, bắc cùng đánh, vồ tới kinh đô, quân lính Nguyên gia đang mệt mỏi lại không có trợ giúp của dân chúng.
Thứ hai, phải ổn định Nam Chiếu, chủ trương nghị hòa. Nghe nói vua Nam Chiếu rất thích nữ sắc, mong Nhị ca mau chóng chọn lựa vài mỹ nữ xinh đẹp đưa tới Nam Chiếu, những yêu cầu khác của Nam Chiếu trước mắt cũng nên đồng ý.
Thứ ba là hậu đãi các nhà nho, cũng chính là phải lợi dụng những thư sinh suốt ngày chỉ biết nói khoác mà Nguyên Thanh giang vốn ghét nhất này. Dư luận trong thiên hạ vốn đều xuất phát từ người cầm bút mà ra. Cho người ta viết văn truyền bá rằng Nguyên Thanh Giang là trung thần ngàn đời, thuận theo hoàn cảnh, tuyệt đối không thể để Đậu gia khống chế dư luận. Người nắm giữ tiếng nói của thiên hạ về lâu dài chính là yếu tố quan trọng để dẫn đến thắng lợi.
Thứ tư: nhất định phải ly gián tình cảm giữa Hi Tông và Thái hoàng Thái hậu, cần khiến Hi Tông cảm thấy Đậu thị đang mơ tưởng hoàng quyền còn Nguyên thị mới phe thực sự ủng hộ hoàng thượng. Quan trọng nhất là phải loại bỏ được Thái hoàng Thái hậu bởi bà ta chình là cội nguồn quyền lực của cả dòng họ Đậu, chỉ cần phá hỏng được chỗ then chốt này, dù suối có rộng, sông có dài cũng khó thoát được cảnh khô cạn.
Thứ năm: phương hướng chiến lược phải thay đổi, chỉ nắm giữ chứng cứ Đậu gia hà hiếp dân chúng thôi thì chưa đủ để khiến Hi Tông nguyện đắc tội với Thái hoàng Thái hậu mà đứng về phía Nguyên gia. Phải đáp lễ giống như Đậu gia đã ngầm cắm một đao trí mạng vào tâm phúc của Nguyên gia lúc trước, từ xưa tới nay, điều khiến bất cứ một vị hoàng đế nào cũng phải lo sợ ngoại trừ “mưu đồ phế lập” còn có “bán nước theo giặc”, Nam quân của Đậu gia cách Nam Chiếu quá gần, cho Nam quân đánh Nam Chiếu là thích hợp nhất, ta có thể làm giả chiếu thư về việc mưu đoạt thiên hạ của Nam quân Đậu gia cùng Nam Chiếu, muốn mượn sức Đậu gia để đánh nhà Hiên Viên. Sau đó để dư luận truyền tới tai Hi Tông, tôi cược rằng dù ngài ấy có thích phụ nữ, chọi gà, chọi dế đến thế nào cũng sẽ phái người điều tra Đậu gia. Chỉ cần hoàng đế có ý, Nguyên gia có thể ép Thiên tử lệnh cho chư hầu chỉnh đốn lại Đậu gia. Dù ngài ta vẫn đắm chìm sắc đẹp của Đậu Lệ Hoa như trước, chỉ cần lòng dân chúng trong thiên hạ hướng về nhân nghĩa, dư luận ủng hộ quân của Nguyên gia là có thể đánh Đậu thị, thanh trừ phản nghịch bên cạnh quân vương, danh chính ngôn thuận đánh vào trong cung, diệt Đậu gia, bức Hi Tông thoái vị, hoàn thành nghiệp lớn.
Tôi lưu loát viết hết mấy một trang giấy lớn, Bích Oánh nhìn mà tròn cả mắt: “Mộc Cẩn, nếu muội là nam nhi thì tốt rồi, nhất định sẽ là Gia Cát tái thế, việc phong vương bái tướng dễ như trở bàn tay.”
Tôi thực lòng lắc đầu: “Bích Oánh khen nhầm rồi, chúng ta và Nguyên gia gắn bó như cây với cành, cùng vinh cùng nhục, nói thật, mấy kế sách thô thiển này chỉ là chó cùng rứt giậu, nếu có thời gian để nghiên cứu cẩn thận, bố trí lại thì nhất định có thể bảo toàn lực lượng của Nguyên gia, bất ngờ đánh cho Đậu gia tan tác. Có điều, muội tin rằng với năng lực của nhị ca, chắc chắn sẽ nghĩ được đối sách.”
Bích Oánh gật đầu, gọi một tiếng: “Tiểu Trung.”
Một con chó nhỏ màu lông đen nhánh chạy tới, cổ đeo vòng bạc. Nó kêu uông uông mấy tiếng với Bích Oánh, thân thiết lao vào liếm lên mặt Bích Oánh, nàng ra hiệu cho nó ngồi xuống rồi ấn lên cơ quan trên chiếc vòng bạc, để thư hồi đáp của tôi vào. Tiểu Trung lần đầu nhìn thấy tôi, ngửi ngửi một lúc, ra vẻ thân thiết cúi đầu, phe phẩy đuôi với tôi nhưng ánh mắt lại vô cùng phòng bị.
Đó là chó được huấn luyện để đưa tin, Bích Oánh nói cho tôi, Ngọc Bắc Trai này không giống những chỗ khác, việc ăn uống, may mặc đều phái người tự ra ngoài chọn mua, Trương Đức Mậu rất khó tiếp cận. Vì vậy ông ta bảo nàng xin Nguyên Phi Giác cho nuôi một con chó nhỏ. Cuộc sống hàng ngày của Nguyên Phi Giác đều do Bích Oánh trông nom nên đáp ứng ngay, sau đó không biết Trương Đức Mậu dùng biện pháp gì lại khiến A Mễ Nhĩ đích thân tặng con chó này tới, không gây bất cứ hoài nghi nào. Cho nên nó đã trở thành phương pháp để Bích Oánh liên hệ với bên ngoài.
Tôi thầm tán thưởng diệu kế này hồi lâu, lòng càng thêm nghĩ, Trương Đức Mậu đúng là sâu khó lường. Chúng tôi ngồi trong phòng Bích Oánh hàn huyên nửa ngày, tới lúc mặt trời ngả về tây thì Tiểu Trung đã quay lại. Trong vòng bạc đã không còn vật kia nữa, chỉ có một tờ giấy vẽ dấu hiệu của Tiểu ngũ nghĩa, chứng tỏ thư đã truyền ra thành công. Tiểu Trung lè lưỡi với Bích Oánh, đòi ăn, nàng bèn cười khanh khách đi đút cho nó ăn. Ngồi thật lâu cũng không thấy Nguyên Phi Giác về, thất vọng cùng tưởng niệm cứ xoay vần không dứt trong lòng tôi.
Quay lại thấy Bích Oánh đang đùa nghịch với Tiểu Trung, ánh nắng chiếu lên mặt khiến đôi mắt màu hổ phách của nàng càng trong veo, lay động lòng người, tựa như một vũng nước xuân khẽ động. Tôi biết Bích Oánh rất xinh đẹp nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thấy nàng cười thoải mái như thế này, sự hạnh phúc tựa như xuất phát từ đáy lòng làm vẻ đẹp của nàng càng tăng thêm mấy phần, giống như đang đắm chìm trong cơn mưa tình yêu vậy…
Tình yêu, suy nghĩ này bỗng nảy lên trong đầu tôi, lòng chợt bất an, tôi nhìn qua đó, chỉ thấy Bích Oánh đang ngửa cổ tránh khỏi lưỡi Tiểu Trung, trên cái gáy trắng như tuyết thấp thoáng lộ ra một dấu đỏ hồng.
Tôi cười nói: “Đừng nhúc nhích, Bích Oánh, trên cổ tỷ có một con sâu nhỏ, muội tới nhặt ra giúp tỷ.”
Nhân lúc nàng vẫn còn sửng sôt, tôi kéo cổ áo nàng ra, đúng là một vết hôn hồng hồng…
Tôi ngồi lại ghế tựa, trong lòng như có vạn bình nước đắng. Nếu trong Ngọc Bắc Trai này, người người đều cung kính với Bích Oánh thì dám làm vậy với nàng chỉ có mình Nguyên Phi Giác, Bích Oánh là nha đầu bên cạnh hắn, lại xinh đẹp, dịu dàng, ở cổ đại, cũng là chuyện bình thường…
Tôi chợt cảm thấy nụ cười của Bích Oánh vô cùng chói mắt nhưng không dám hỏi ra miệng mà chỉ lấy ra Hoa Tây thi tập quyển hai vốn để đưa cho Nguyên Phi Giác đặt lên bàn, buồn rầu nói: “Vậy muội, muội về trước đây.”
Bích Oánh thấy sắc mặt tôi bỗng thay đổi thì lấy làm ngạc nhiên, nàng thương cảm mà vô tội nhìn tôi, nói: “Sắc trời vẫn còn sớm, Mộc Cẩn ngồi thêm chút nữa, trong viện chỉ mình ta là con gái, ta vẫn nhớ muội nhiều lắm, hai chúng ta ngồi tâm sự thêm lúc nữa được không?”
Nhưng tôi như ngồi trên kim châm, vừa đứng dậy liền đi ngay, lúc xoay người, một giọt nước mắt chợt rơi xuống.
Ngồi trong xe ngựa, tôi len lén lau nước mắt một lúc lâu, lòng thấy vô cùng khó chịu bèn ngồi ra đằng trước xe ngựa cùng Tố Huy. Tôi trống rỗng nhìn theo cảnh sắc đang trôi nhanh về phía sau, trong đầu toàn là hình ảnh trận mưa hoa anh đào đầy trời, dáng vẻ tươi cười hạnh phúc của Bích Oánh, còn có vết hôn kia…
Lại một trận khó chịu tràn tới, tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại.
“Này! Đừng cau có nữa!” Tố Huy bỗng nhiên lên tiếng, tôi thoáng mở mắt, biểu hiện của tôi rõ ràng thế sao? Đang muốn phản bác thì cậu ta đã tiếp lời: “Dù sao sớm muộn cô cũng sẽ trở thành người của Tam gia, có thể chặt đứt ý niệm của cô đối với Tứ gia cũng là một chuyện tốt.”
Người ta vẫn bảo không nên đụng vào chuyện riêng của người khác, tôi lạnh lùng đáp: “Cậu đang nói bậy bạ gì đó.”
Tố Huy thở dài: “Tôi vừa mới so chiêu cùng tên tiểu tử Đột Quyết A Mễ Nhĩ kia, hắn nói với tôi rằng, bây giờ Tứ gia rất sủng ái Oánh cô nương, đi đâu cũng dẫn nàng theo, nếu hôm nay không phải đi làm chuyện quan trọng thì Oánh cô nương nhất định sẽ đi theo, chúng ta ai cũng có thể thấy.” Cậu ta nhìn sắc mặt của tôi, đắn đo một lúc rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Oánh cô nương cũng xinh đẹp, theo ý tôi, chính là càng ngày càng xinh đẹp. Cô thử nhìn chi phí ăn mặc của nàng ta mà xem, làm gì có nha đầu nào được như thế chứ, rõ ràng là bộ dáng của một nàng vợ lẽ. Ai, Mộc nha đầu, Tứ gia cũng không tệ, mẫu thân là nữ hoàng Đột Quyết, tính tình lại trung thực, không hề có ý xấu, thế nhưng Quả Nhĩ Nhân kia nào phải người lương thiện gì. A Mễ Nhĩ có nói, Quả Nhĩ Nhân vẫn không thích cô, chê cô quá mức xảo trá. Rồi có một ngày, Quả Nhĩ Nhan và Tứ gia sẽ phải về Tây Vực, lão ta chắc chắn sẽ không cho Tứ gia dẫn cô theo, cô và hắn rồi cũng sẽ vô duyên. Vẫn là câu này, chúng ta đều là người của Tam gia, có thể dung nạp chúng ta trên đời này cũng chỉ có Tây Phong Uyển, tôi nhìn thấy được, Tam gia thật lòng thích cô, mẹ tôi và Hàn tiên sinh cũng thích cô, tôi, tôi, tôi ở chung với cô lâu rồi, cũng hiểu được, cô ngoại trừ hơi xấu xí một chút, mấy mặt khác có thể thông qua được… Này, cô, đừng lườm tôi, được, được, không nói cô xấu xí, cô bộ dáng xinh xắn, dễ coi, chỉ là so với Oánh cô nương thì kém một chút thôi. Đừng bực bội nữa, Mộc nha đầu, cô nên dứt khoát đi theo Tam gia đi, chờ Tam gia đoạt được thiên hạ, báo được thù lớn, chúng ta cũng chẳng thiếu hoàng hậu, quý phi gì đó, so với Tây Vực tốt hơn bao nhiêu…”
Tố Huy vừa đánh xe vừa nói oang oang, tôi ngoảnh đầu nhìn phong cảnh xung quanh, trong đầu chợt có một suy nghĩ quái dị, hay là Nguyên Phi Bạch cố ý muốn tôi biết những điều này nên mới thả cho tôi tới Ngọc Bắc Trai.
Tác giả :
Hải Phiêu Tuyết