Mơ Xanh Ngâm Đường
Chương 40
Lúc ngồi trên tàu lửa, Lê Tốc đã có một giấc mơ.
Cô mơ thấy năm đó Cận Duệ vừa từ Giang Thành trở về, cô vui mừng cầm băng rôn chào mừng chạy đến nhà bên cạnh, nhìn qua cửa sổ, thấy anh đứng trong phòng khách với ‘quần áo không chỉnh tề’, cả người đều là sự tức giận.
Anh quay đầu lại nhìn cô, hỏi với thái độ thiếu kiên nhẫn: Có chuyện gì?
Lúc cô tỉnh dậy đã là nửa đêm, trong khoang tàu truyền ra một mùi hương rất khó tả, giống như mùi dầu của máy móc gì đó trộn lẫn với mồ hôi, nhưng cũng còn sót lại mùi của thức ăn nhanh.
Cô nằm giường dưới ở khoang giường nằm, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của người ngủ say nằm phía trên.
Chuyến tàu chở theo họ lao vun vút trong bóng tối.
Lê Tốc ngồi dậy, ôm chăn bông nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tất cả cảnh vật đều biến thành những bóng đen đáng sợ trong đêm tối, lao nhanh qua cửa sổ.
Trong điện thoại hiển thị hai tin nhắn chưa đọc.
Một cái là của trưởng phòng nhân sự của một công ty mà cô đã hợp tác mấy năm nay, nói rằng hoạt động cuối tuần này đang thiếu nhân lực, hỏi cô có thời gian đến đó không.
Lê Tốc chỉ trả lời một cách đơn giản rằng sau này mình không ở Đế Đô nữa, không thể nào tiếp tục làm thêm được nữa.
Cái còn lại là của một số lạ, cô bấm vào xem thì người này tự giới thiệu mình trước, anh ta nói anh ta là Tô Thanh Niệm.
Tô Thanh Niệm nói ngày mốt muốn mời một vài đàn em ở học viện Quản Lý đi ăn tối, truyền lại một vài kinh nghiệm thi nghiên cứu sinh cho bọn họ. Nghe nói cô cũng chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên hỏi thử cô có muốn cùng đi đến đó ăn tối không.
Anh ta còn bảo cô đừng hiểu lầm, không phải là vì truyền kinh nghiệm cho cô, anh ta không phải là người kiêu căng như vậy. Anh ta chỉ sợ rằng bây giờ thi nghiên cứu sinh có nhiều thay đổi so với năm anh ta thi, dù gì thì cô cũng là người đã từng tham gia thi, tiện thể cũng muốn học hỏi cô trong một số vấn đề.
Lê Tốc tự cho rằng mình và Tô Thanh Niệm là hai người xa lạ, còn không quen bằng trưởng phòng nhân sự của công ty kia.
Cô cố gắng sử dụng lời lẽ lịch sự nhất có thể để từ chối lời mời đi ăn tối này, nói rằng cô đang trên tàu đi về quê.
Trưởng phòng nhân sự là người trả lời lại trước, tỏ vẻ tiếc nuối với việc Lê Tốc không ở lại Đế Đô phát triển, đồng thời cũng chúc cô có một tương lai rực rỡ.
Cuối cùng, người trưởng phòng đó nói rằng, anh ta vẫn hy vọng có cơ hội tiếp tục hợp tác với cô.
Chuyến tàu vào ban đêm quá yên tĩnh, Lê Tốc sợ rằng tiếng điện thoại rung sẽ đánh thức những hành khách khác, thế nên cô đã tắt âm điện thoại.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường nét khuôn mặt cô được phản chiếu trên cánh cửa sổ, phía xa xa cũng có những ánh đèn lấp lánh.
Lê Tốc lại nhớ đến Cận Duệ.
Nhiều năm qua sống ở Đế Đô, cô càng muốn tỉnh lại, càng muốn tự lực cánh sinh thì lại phát hiện năng lực giữa người với người là chênh lệch nhau nhiều đến như vậy.
Năm xưa Cận Duệ nhẹ nhàng bâng quơ nói là ‘Có một vài khoản đầu tư nhỏ’, thoạt nhìn như anh rất lười biếng và kiêu ngạo, lại có vẻ như ‘bất cẩn’ để bản thân trở thành một thiếu gia giàu có.
Tất cả những chuyện này đều quá khó đạt được.
Lúc đó anh chỉ mới 17 tuổi.
Rất nhiều người ở độ tuổi 27, 37, hoặc thậm chí là 57 cũng không có cách nào đạt đến mức sống đó.
Lê Tốc tự nhận mình quá ngốc nghếch, không thể theo kịp bước chân của Cận Duệ.
Kinh nghiệm sống của cô quá ít, không đủ thông minh để vận dụng những kiến thức mình đã học được vào đời sống.
Lúc trước cô thường nghe người ta nói rằng sau khi lên đại học sẽ tốt hơn, còn có người nào đó sau khi lên đại học đã tự mình kiếm ra rất nhiều tiền, vô cùng giỏi.
Sau này Lê Tốc cũng thử tự lập, lúc đó cô mới phát hiện ra rằng những trường hợp được người ta mang đi khoe khoang đều là ngoại lệ. Cho dù là đã tốt nghiệp đại học cũng có vô số người không có chỗ đứng trong xã hội.
Trước đây, cô từng thử làm việc chốt đơn, cũng từng phát tờ rơi trên đường.
Phải trải qua rất lâu cô mới dần dần bắt đầu tìm ra con đường kiếm tiền, đó là trở thành gia sư. Cô được người khác giới thiệu đến một cơ sở đào tạo để làm giáo viên bán thời gian cố định, sau đó gián tiếp quen biết với những giáo viên của cơ sở nhi đồng khác, trở thành một trong những người lên kế hoạch tổ chức sự kiện của cơ sở nhi đồng.
Cho dù là như vậy, số tiền cô kiếm được cũng chỉ là hạt muối bỏ biển mà thôi.
Cô cũng từng lo lắng, sợ rằng mình bận rộn suốt ngày nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được ước muốn tự do về tài chính của mình.
Cuối cùng cô thực sự trở thành một con rối, sống cuộc đời bị chê bai và sai khiến.
Sợ hãi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
Tuy nhiên, cô nhận ra rằng cho dù mình có cố gắng đến thế nào cũng không thể đạt đến độ xa hoa của Cận Duệ.
Thậm chí lúc mua vé tàu về Linh Thành, cô còn có chút do dự, không biết có nên mua ghế cứng hay không.
Suy cho cùng thì sau khi trở về Linh Thành, cô còn phải tiếp tục tiết kiệm tiền để mua lại căn nhà cũ.
Cận Duệ thực sự là một người rất ưu tú.
Nghĩ đến đây, Lê Tốc lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại đã sáng sớm, trời sắp sáng rồi.
Bây giờ cô đã không còn dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được nữa, đặc biệt là sau năm ba, khi cô không còn quá lo lắng về vấn đề tiền bạc thì cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn về cái chết đột ngột của ông ngoại, giấc ngủ của cô cũng dần dần được cải thiện.
Tất cả đang trở nên tốt đẹp hơn.
Lê Tốc dựa vào giường cứng, nhắm mắt lại.
Ông ngoại, ông nhìn này, mặc dù cháu không đủ mạnh mẽ và dũng cảm, cũng không đủ thông minh và có năng lực.
Nhưng cháu đã làm được rồi, cháu đã trở nên tốt hơn.
Cháu còn có thể tốt hơn nữa, ông nhất định phải yên tâm.
Lúc cô đến Linh Thành đã là chiều ngày hôm sau.
Có lẽ là vì lần đầu tiên đến Đế Đô cô đã khóc quá nhiều, vẫn luôn buồn nôn nên mấy năm nay dạ dày của cô không được tốt lắm, hộp mì ăn liền trên tàu chỉ mới ăn được 1/3 thôi đã ăn không nổi nữa.
Khi cô đang phân vân không biết có nên vứt nó đi hay không thì phục vụ tàu từ phía hàng lang đi tới, nói: “Sắp đến Linh Thành rồi, sắp đến Linh Thành rồi, ga tiếp theo là ga Linh Thành, hành khách nào muốn xuống Linh Thành thì hãy chuẩn bị xuống tàu ạ.”
Lê Tốc đột nhiên siết chặt chiếc nĩa bằng nhựa nhỏ trong tay, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tim cô đập rất nhanh, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, cô bưng hộp mì gói đi vứt, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị xuống tàu.
Tàu giảm tốc độ chạy vào ga Linh Thành.
Mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều chậm lại, những cây bạch dương quen thuộc khẽ đung đưa trong gió.
Quả nhiên là Linh Thành, mới tháng Chín thôi mà đã lạnh như vậy.
Lê Tốc đứng trên sân ga, thở ra một hơi, nhìn lớp sương trắng mà mình vừa phun ra, trong lòng đột nhiên có cảm giác dễ chịu mà trước nay chưa từng có.
Từ sân ga đi ra có rất nhiều biển quảng cáo của các khu trượt tuyết và khu nghỉ dưỡng.
Lê Tốc nghĩ, thật là tuyệt vời, bây giờ Linh Thành cũng có dự án du lịch rồi đấy.
Đây là thành phố mà cho dù cô có nhắm mắt lại cũng không thể đi lạc. Là thành phố cô từng rất muốn rời xa nhưng lại nhớ nhung vô cùng.
Nhà ga xe lửa nằm ở khu phố tây, cô biết chỉ cần ngồi xe buýt đến trạm cuối cùng chính là khu nhà dành cho công nhân nhà máy cơ khí ở khu phố đông.
Nhưng cô vẫn không dám.
Cô không dám trực tiếp đến khu tòa nhà kia, không dám đến nhìn nơi cô từng sống với ông ngoại.
Có một số kỷ niệm buồn đang có xu hướng trỗi dậy trong nhiệt độ và khung cảnh quen thuộc.
Lê Tốc, không sao đâu, mày đã rất dũng cảm rồi.
Đừng sốt ruột, cứ làm từ từ.
Không được bị bệnh, không được mất ngủ, không được khóc.
Cứ làm từ từ là được.
Lê Tốc chọn một chuyến xe buýt có con đường vòng vèo, chuyến xe này sẽ đi vòng qua toà nhà tòa kia, chạy đến khu nhà mà Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng sinh sống.
Trên xe buýt cũng có bảng quảng cáo, đang tuyên truyền một trung tâm mua sắm nằm ở khu phố đông.
Lê Tốc chưa bao giờ nghe nói đến trung tâm mua sắm như vậy, trong nhất thời có chút sửng sốt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những năm qua Linh Thành đã thay đổi rất nhiều, có rất nhiều nhãn hiệu cô cũng không biết ở đâu.
Cô rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi đau bụng.
Nhưng mà cô đã phản bội nhóm của mình, đến Đế Đô trước họ một bước.
Thậm chí cô còn không giải thích một lời nào.
Có lẽ Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đã không còn xem cô là bạn từ lâu rồi.
Cũng có thể họ đã chuyển ra khỏi khu nhà đó.
Lê Tốc bước xuống xe, đứng ở cổng tòa nhà.
Cứ như thể chỉ là một buổi chiều bình thường như lúc cô học cấp 3, cô bước đến cổng tòa nhà tìm hai người họ để chơi với nhau. Thực ra cảnh vật vẫn như cũ, nhưng người đã không còn từ lâu rồi.
Trước cổng khu nhà có một đống pháo đỏ, có dán chữ hỉ, không biết là chuyện vui của nhà nào, trong không khí vẫn còn mùi pháo nổ.
Lê Tốc đứng ở cổng khu nhà, vô thức bước vào trong vài bước.
Cô chỉ đứng nhìn, hoàn toàn không dám đi lên lầu hỏi thử xem gia đình nhà Sở Nhất Hàm có còn sống ở đây hay không.
Một chàng trai mặc vest đi qua người cô, Lê Tốc chỉ vô thức quay người lại rồi chợt sững sờ.
Chàng trai ăn mặc lạ lẫm, gương mặt có vẻ trưởng thành hơn so với thời thiếu niên, nhưng cô lại thấy dáng vẻ này vô cùng quen thuộc, chính là Triệu Hưng Vượng đã trưởng thành.
Triệu Hưng Vượng cũng sững sờ, thay đổi tông giọng: “Cậu… Lê Tốc?!”
Lê Tốc không biết phải nói gì, nhưng nhìn Triệu Hưng Vượng có vẻ vô cùng tức giận: “Mẹ nó! Cậu còn biết quay về à!”
Cô quay lưng bỏ chạy.
Đúng vậy, cô không có mặt mũi nào đối mặt với bọn họ, cô đã bỏ đi khi mọi người đang tràn đầy niềm tin với Đế Đô, và còn bỏ đi nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ liên lạc với bọn họ, cô là người đã phản bội nhóm của mình.
Là vì cô nhát gan và rụt rè, sợ nghe thấy những lời chỉ trích.
Là cô đang thu mình trong mai như rùa, không dám thò đầu ra nhìn.
Mắng cô đi, hãy mắng cô đi.
Cô là một con hổ giấy, chỉ khi nào ông ngoại ở bên cạnh mới dám tác oai tác quái, bá đạo ngang ngược.
Sau khi ông ngoại mất, cô trở thành một đứa ngốc nghếch vô dụng, chỉ biết khóc, mất ngủ và trốn tránh.
Ngay lúc Lê Tốc quay lưng đi, Triệu Hưng Vượng đã bước lên, dùng hết sức để kéo Lê Tốc lại.
Cậu ta gần như dùng hết sức lực của mình, quay mặt về một góc xa nhất của tòa nhà, hét lên::Sở Nhất Hàm! Sở Nhất Hàm!!! Mẹ nó, Sở Nhất Hàm! Nhanh lên, tớ bắt không được thì cậu ấy lại chạy mất!”
Một ngôi nhà nào đó trên tầng 2 đẩy cửa sổ ra, Sở Nhất Hàm đang đắp mặt nạ và ló đầu ra ngoài: “Triệu chó, cậu muốn chết à, rống cái gì vậy…”
Sở Nhất Hàm chợt dừng lại.
Cô ấy nhìn thấy Lê Tốc, cô đang nằm co rúm trên mặt đất, không ngừng cuộn mình lại.
Đó chắc chắn là Lê Tốc!
Mặt nạ rơi xuống cửa sổ, bóng dáng Sở Nhất Hàm đã biến mất khỏi cửa sổ.
Sở Nhất Hàm là người luôn nhã nhặn và yên tĩnh, nhưng cô ấy đột nhiên chửi tục: “Triệu Hưng Vượng, mẹ nó, giữ chặt cho tớ! Nếu không thì tớ sẽ giết cậu!”
Lê Tốc bị tư thế như ‘bắt cóc’ hai người bọn họ bịt miệng, xô đẩy và cuối cùng là bế lên xe.
Có thể là một chiếc xe tải hoặc một loại xe nào đó.
Cô bị nhét vào trong hàng ghế sau, cũng khá rộng rãi, cô co người lại, chờ đợi những lời chế nhạo và khinh bỉ của những người bạn cũ.
Nhưng Sở Nhất Hàm lại nhìn chằm chằm cô vài giây rồi đột nhiên chạy đến ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Lê Tốc, sao cậu lại ốm như vậy?!”
Mùa đông năm đó, sau khi hai người làm bài tập cả ngày ở nhà Sở Nhất Hàm, cô ấy đã theo bố mẹ đến nhà bà nội ở khu phố tây.
Dù sao thì đó cũng là kỳ nghỉ đông, cũng sắp đến giao thừa nên những ngày đó Triệu Hưng Vượng cũng đến nhà ông nội.
Trong nhà vô cùng nhộn nhịp, chỉ có Triệu Hưng Vượng thường xuyên kể chuyện cười, gửi những đoạn video nhỏ trong nhóm như bình thường, hai cô gái đều không trả lời lại.
Láng máng nghe tin có một ông cụ ở khu phố đông qua đời, nhưng không ai nghĩ rằng đó lại là ông ngoại Lê.
Khi Sở Nhất Hàm trở về khu phố đông, cô ấy đã gọi điện thoại cho Lê Tốc, nhưng cô đã tắt máy. Cho dù là như vậy, cô ấy vẫn không nghĩ rằng có chuyện gì xấu xảy ra, cho đến khi Cận Duệ tìm đến.
Khi biết tin ông ngoại Lê qua đời, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đều khóc rất lâu.
Họ không thể khôi phục lại chân tướng của sự việc, thậm chí vì tức giận với Lê Tốc mà Triệu Hưng Vượng đã ném đồ xuống đất.
Triệu Hưng Vượng hung dữ nói: “Có gì đâu mà đoán không ra chứ? Chẳng phải bây giờ mẹ của Lê Tốc trở về rồi sao, có thể cậu ấy đã cùng mẹ đến Đế Đô, thậm chí là không cần thi đại học, cứ thế bỏ rơi chúng ta rồi, còn đoán cái gì nữa mà đoán!”
Sở Nhất Hàm cãi nhau với Triệu Hưng Vượng một trận, nói rằng Lê Tốc chắc chắn không phải loại người như vậy.
Hơn nữa, ông ngoại Lê mất, chắc hẳn trong lòng cô đang vô cùng buồn, làm sao còn tâm trí để tính toán những chuyện này được.
Từ đầu đến cuối Cận Duệ đều không nói gì, cả người lạnh ngắt.
Anh mua rất nhiều đồ, tay cầm hộp quà, đi từng nhà trong khu nhà để hỏi thăm tình hình lúc đó.
Họ chậm rãi kể lại trong vài câu, biết được chuyện ông ngoại Lê đột nhiên bị đau tim và mất trên đường đến bệnh viện, biết được Lê Tốc ở bệnh viện đã khóc đến mức ngất xỉu.
Anh cũng biết rằng Lê Lệ không đợi làm lễ tang đủ ba ngày, ngay buổi sáng hôm sau đã hỏa táng ông ngoại Lê.
Sở Nhất Hàm nắm lấy cổ áo của Triệu Hưng Vượng, khóc lớn: “Chắc chắn là Lê Tốc không muốn như vậy, cho dù cậu ấy muốn đến Đế Đô thì cậu ấy cũng sẽ không bao giờ đồng ý việc hỏa táng ông ngoại khi chưa đủ ba ngày được, đây nhất định không phải ý của cậu ấy.”
Triệu Hưng Vượng cũng biết mình trách oan cô, phân tích rằng đó chắc chắn là ý của mẹ Lê Tốc.
Bọn họ lo lắng đi vòng vòng trong nhà Cận Duệ.
Triệu Hưng Vượng nói: “Sếp Duệ, không phải cậu rất tài giỏi sao? Cậu giàu như vậy, mau tìm Lê Tốc về đây đi!”
Khi cậu ta nói ra những lời này, Sở Nhất Hàm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đúng là Cận Duệ rất có tiền, nhưng đến một thành phố xa lạ để tìm người chẳng phải là mò kim đáy bể sao?
Anh thực sự có thể tìm được sao?
Đương nhiên là không tìm được.
Sau khi từ Giang Thành trở về, có thể là do chênh lệch nhiệt độ quá lớn, hoặc cũng có thể là vì đột nhiên gặp phải những chuyện không hay, Cận Duệ không ngừng sốt cao, toàn thân nóng như lửa đốt, hai mắt nặng trĩu.
Anh đứng bên cửa sổ, không nói gì, cuối cùng điện thoại rơi xuống vang lên một tiếng ‘Cạch’.
Trong thời gian đó, Cận Duệ thường xuyên không có mặt ở Linh Thành, mỗi khi anh trở về, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng hỏi có tin tức gì về Lê Tốc không, anh chỉ lắc đầu, người cũng ngày càng im lặng.
Cận Duệ từng nói với họ rằng Lê Tốc là một con hổ giấy, bình thường cô hùng hùng hổ hổ, chuyện gì cũng dám nói, nhưng thực ra cô rất nhút nhát.
Cô từng khóc khi gặp ác mộng chỉ vì anh đấm người khác hai cái.
Cũng từng vì gặp Cận Hoa Nỉ mà sợ đến nỗi chân mềm nhũn, thậm chí còn đứng không nổi.
Sở Nhất Hàm còn nhớ lần đó Cận Duệ bị cảm nặng, sốt đến mức mí mắt đỏ lên, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho Lê Tốc.
Bọn họ đều cảm thấy khó chấp nhận việc ông ngoại Lê qua đời.
Thì càng không cần phải nói đến Lê Tốc.
Bọn họ luôn kiếm đủ mọi cách để tìm Lê Tốc, cũng chưa bao giờ từ bỏ việc thi đến Đế Đô.
Nhưng kết quả thi đại học không như ý muốn.
Những kiến thức cơ bản ở cấp 2 và cấp 3 lúc ở trường không tập trung còn về nhà thì lười biếng đều xuất hiện trong buổi thi đại học hôm đó.
Cho dù có cố gắng thế nào cũng đã quá muộn màng.
Với điểm thi của Triệu Hưng Vượng, nếu muốn chọn một ngôi trường đáng tin cậy, vậy thì không thể nào đến Đế Đô được.
Sở Nhất Hàm vừa đủ điểm đậu trường top 100, cô muốn chọn một ngôi trường top 200 ở Đế Đô nhưng ba mẹ ra sức phản đối.
Cũng ngay lúc đó, cuối cùng Cận Duệ cũng đã tìm ra manh mối liên quan đến Lê Tốc.
Thầy Cao nói rằng mẹ của Lê Tốc từng gọi cho thầy ấy.
Cận Duệ kéo thầy Cao đến phòng làm việc để tìm tất cả ghi chép liên lạc, sau đó lần lượt dò hỏi chủ nhân của số điện thoại, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Lê Lệ.
Trước nay luôn có tin đồn rằng Lê Tốc bị chuyển đi vì yêu sớm.
Cận Duệ chỉ có thể tránh mặt, người gọi điện thoại là Sở Nhất Hàm.
Sở Nhất Hàm ngồi trên ghế sô pha trong nhà Cận Duệ, nhìn Cận Duệ và Triệu Hưng Vượng một cái, kiên quyết nói với Lê Lệ rằng cô ấy muốn gặp Lê Tốc một lần.
Nhưng Lê Lệ nói, bây giờ Lê Tốc không được khỏe, không muốn gặp ai cả.
“Con bé đang khám bệnh, sức khỏe vô cùng kém. Nếu như lúc này các cháu muốn làm phiền việc chữa trị của con bé thì đương nhiên là được. Nhưng bác sĩ đã đề nghị rằng tốt nhất không nên để con bé tiếp xúc với những chuyện lúc trước.”
Trước khi cúp điện thoại, Lê Lệ nói: “Bây giờ Lê Tốc chỉ còn 41kg.”
Lê Lệ từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Bà ấy cũng nói rằng nếu họ thông qua số điện thoại này để điều tra những thông tin khác một cách bất hợp pháp, bà ấy sẽ báo cảnh sát và đưa Lê Tốc đến nơi khác.
Sở Nhất Hàm cực khổ cầu xin qua điện thoại, hy vọng ít nhất Lê Lệ sẽ giúp họ chuyển lời lại rằng họ rất nhớ Lê Tốc.
Lê Lệ chỉ lạnh lùng nói, nếu bệnh tình của cô có chuyển biến tốt thì bà ấy sẽ tìm cơ hội để nói.
Trong khách sạn, Sở Nhất Hàm vừa khóc vừa nói với Lê Tốc: “Năm nào bọn tớ cũng gửi đồ cho cậu, nhưng bọn tớ không có địa chỉ cụ thể, đều là điền đại, sau đó điền số điện thoại của mẹ cậu, nhưng dì ấy đều từ chối nhận, năm nào cũng bị trả lại…”
Hai mắt Lê Tốc đỏ hoe, cúi đầu ngồi trên ghế.
Tô canh thịt bò Tây Hồ đã không còn bốc khói, nhưng không ai đụng đũa.
Sở Nhất Hàm rất kích động, vẫn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng Triệu Hưng Vượng đột nhiên chạm vào cô ấy rồi ra hiệu cho cô ấy ngừng nói chuyện.
Lê Tốc đã không còn như trước đây.
Trước đây, mọi niềm vui nỗi buồn của Lê Tốc đều hiện rõ trên gương mặt, lúc vui thì cười ha ha, không vui thì khóc thật to.
Nhưng bây giờ cô lại điềm tĩnh, ngay cả việc rơi nước mắt cũng vô cùng lặng lẽ.
Triệu Hưng Vượng gõ chữ ra cho Sở Nhất Hàm xem:
Đừng kích thích cậu ấy nữa, không biết lúc này tình hình sức khỏe của đại ca thế nào, cậu ấy…
Triệu Hưng Vượng còn chưa kịp gõ chữ tiếp theo, nhưng Sở Nhất Hàm đã biết cậu ta định nói gì.
Lê Tốc đã quá gầy.
Cả hai không dám nói bậy bạ, Triệu Hưng Vượng không ngừng gửi tin nhắn cho Tào Kiệt:
【Mẹ nó, sao bây giờ cậu còn chưa đến?】
【Nhanh lên chứ!】
【Đừng quên lấy chìa khóa!】
Sở Nhất Hàm đã bình tĩnh trở lại, cô ấy rót cho Lê Tốc một ly nước ấm, quen thuộc gọi phục vụ hâm nóng món ăn.
Các món ăn lại được dọn ra một lần nữa, cô ấy vỗ nhẹ vào lưng Lê Tốc: “Tốc à, ăn chút gì trước đi, cậu thử ăn thức ăn ở đây xem thế nào?”
Triệu Hưng Vượng lấy đũa gắp đồ ăn cho Lê Tốc: “Gần đây bọn tớ bận công chuyện thường đến khách sạn này, chỉ là những món ăn thường ngày, đại ca, cậu ăn thử xem mùi vị thế nào.”
Chỉ một tiếng ‘Đại ca’ đã khiến Lê Tốc rơi không ít nước mắt.
Lúc học cấp 3, Lê Tốc từng nhiều lần thắng cược với Triệu Hưng Vượng, sau đó Triệu Hưng Vượng đã quen gọi cô là ‘đại ca’.
Đã nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn tình nguyện gọi cô như vậy…
“Tớ xin lỗi.”
Sở Nhất Hàm giúp cô lau nước mắt: “Cậu xin lỗi gì chứ, nếu như cuộc sống của cậu ở Đế Đô tốt đẹp thì cậu đã liên lạc với bọn tớ từ lâu rồi.”
“Không phải đâu, chắc hẳn đại ca đã chịu rất nhiều uất ức. Trở về là tốt rồi. Về đây có bọn tớ, không ai có thể ức hiếp cậu nữa!”
Sở Nhất Hàm giẫm lên chân Triệu Hưng Vượng: “Đừng nói những này nữa, làm cậu ấy khóc bây giờ, ăn cơm trước đi.”
Ăn gần xong, Sở Nhất Hàm mới ngập ngừng nói: “À này, Tốc à, lần này cậu trở về là chỉ thăm một chuyến, hay là…”
Lê Tốc lắc đầu, giấu đi những năm tháng chịu đựng một mình, chỉ nói dự định trở về.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt!”
Triệu Hưng Vượng phấn khích vỗ tay: “Đại ca, bọn tớ đã đợi ngày này lâu lắm rồi.”
“Thật sự quá tốt, bây giờ bọn mình đều ở Linh Thành.”
Sở Nhất Hàm sợ Lê Tốc sẽ buồn, chọn vài chuyện vui nói với cô: “Sau khi cậu đi, bạn bè của Cận Duệ từng đến đây, mọi người vừa tìm cậu vừa lập kế hoạch ở Linh Thành. Bây giờ cái hồ nước trong thôn trước đây đã được xây thành công viên sinh thái. Khu trượt tuyết cũng là dự án do họ đầu tư, bắt đầu hoạt động từ đầu năm ngoái, có phản hồi rất tốt. Có rất nhiều khách du lịch từ những nơi khác đến…”
Triệu Hưng Vượng tiếp lời: “Ngoài ra còn có các trung tâm mua sắm, chắc cậu không biết đâu, bây giờ ‘Quảng trường vịt uyên ương hoang dã’ đã trở thành một trung tâm mua sắm rồi, chủ đầu tư là Tào Kiệt đấy. Cậu có quen Tào Kiệt không? Cậu ấy nói là đã từng gặp cậu.”
Cận Duệ nói rằng một ngày nào đó Lê Tốc sẽ trở về đây.
Anh nói anh không thể để cô cố gắng một mình, anh hy vọng thành phố này sẽ cùng cô cố gắng.
Sở Nhất Hàm học đại học ở Giang Thành, còn Triệu Hưng Vượng thì ở miền Bắc.
Ngay sau khi tốt nghiệp, bọn họ đều trở về đây, công việc hiện tại ít nhiều gì cũng liên quan đến Cận Duệ.
Sở Nhất Hàm nhìn vẻ mặt của Lê Tốc, cẩn thận đưa tin nhắn ra: “Tốc, Cận Duệ chọn học đại học ở miền Bắc, ở lại đại học kỹ thuật ở tỉnh lỵ, chỉ vì ở gần Linh Thành, thuận tiện làm những việc này.”
“Nghe nói lúc trước sếp Duệ có kế hoạch đi nước ngoài học, nhưng cậu ấy không đi …”
Cửa phòng bao vốn dĩ bị che khuất, ngoài cửa có người lên tiếng tiếp lời: “Cậu ấy không đi, tớ đi rồi đấy! Mấy năm nay tớ ở nước ngoài, tự mình học, tự mình nấu ăn, ngày nào cũng ăn bánh mì và pizza, khổ không nói nổi.”
Lê Tốc nghe thấy âm thanh quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Nhưng Triệu Hưng Vượng không thể nhịn được nữa, nhảy ra ngoài, kéo Tào Kiệt sang một bên rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao bây giờ cậu mới đến, Sếp Duệ đâu, sao vẫn chưa đến?!”
Tào Kiệt nói: “Đại ca, A Duệ phải từ khu trượt tuyết trở về mà. Cho dù cậu ấy mọc cánh để bay thì cũng cần chút thời gian chứ.”
“Cậu hỏi xem cậu ấy đang ở đâu.”
“A Duệ còn sốt ruột hơn cậu đấy, đừng hối cậu ấy. Tớ sợ cậu ấy lái xe xảy ra chuyện.”
Sau khi Tào Kiệt gọi điện nói với Cận Duệ rằng Lê Tốc đã quay về, giám đốc của khu trượt tuyết đã gọi điện thoại cho cậu ta.
Người giám đốc đó nói rằng Cận Duệ vừa lái xe vào bãi đậu đã lập tức quay đầu xe rồi chạy ra ngoài, tiếng xe gầm lên vang trời, nếu thanh nâng phản ứng chậm hơn một chút thì có lẽ đã bị tông gãy.
Triệu Hưng Vượng kẹp cổ của Tào Kiệt: “Chìa khóa đâu?”
“Đây này.”
“Đưa chìa khóa cho đại ca đi, trông cậu ấy có vẻ không ổn, làm cậu ấy vui lên một chút.”
— —
Lê Tốc đứng trong tòa nhà dành người thân của nhà máy cơ khí, trước mặt là ngôi nhà cô từng sống.
Cánh cửa vẫn vậy, cũ kỹ và loang lổ.
Dường như cô có thể nghe thấy ông ngoại đang hạnh phúc ngâm nga một bài hát và nấu ăn trong phòng bếp.
Lê Tốc áp trán vào tấm cửa, mũi đau rát.
Vẫn rất tiếc nuối, rất tiếc nuối.
Tại sao ngày hôm đó cô lại không có ở nhà, tại sao trước khi ra ngoài cô không nói chuyện với ông nhiều hơn chứ?
Ông ơi, cháu về rồi.
Ông ơi, ông có trách cháu không?
Chìa khóa trong tay cô vẫn là chiếc chìa khóa của trước đây, nó được bảo quản rất tốt.
Móc khóa cũng chưa từng thay đổi, chính là Tuxedo mặt nạ phiên bản chibi của ‘Thủy thủ mặt trăng’.
Lúc ở khách sạn, Tào Kiệt đi vào phòng bao.
Khi nhìn thấy cô, trong mắt Tào Kiệt lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ta nhếch miệng thầm mắng một câu: “Đệch, là Lê Tốc thật này.”
Cậu ta ném chìa khóa cho cô.
Tào Kiệt nói: Lê Tốc, trở về là tốt rồi, A Duệ đang chạy từ nơi khác về, đợi thêm chút nữa là có thể gặp cậu ấy rồi, tớ đưa chìa khóa cho cậu trước.
“Là nhà của ông ngoại cậu, A Duệ đã mua lại với giá gấp đôi từ tay dì Lý. Những đồ vật trong nhà, một hạt vừng cũng không cho bà ta động vào, cậu yên tâm đi. Bây giờ trả cho cậu, vật về với chủ.”
Lê Tốc tra chìa khóa vào ổ, nhẹ nhàng xoay một chút.
Một tiếng ‘Cạch’ quen thuộc vang lên, cánh cửa được mở ra.
Cô chưa bật đèn, mặc dù đứng trong bóng tối nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trong nhà không có gì thay đổi.
Ngay cả mùi đồ cũ cũng giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Trong giấc mơ, ông ngoại đã ngã xuống, nằm một mình trong khung cảnh quen thuộc này.
Lê Tốc không quan tâm gì cả, vội vàng chạy tới sờ xoạng đồ đạc.
Đồng hồ quả lắc vẫn chạy, trên bàn ăn chất đống radio kiểu cũ và những hộp thiếc bằng thép.
Cô quá tập trung vào những thứ trước mặt, suy nghĩ về tất cả mọi chuyện nên không để ý đến tiếng bước chân bên ngoài hành lang.
Khi cảm nhận được một bóng người thon gầy đứng bên cạnh cửa, Lê Tốc giật mình, nhỏ giọng hét lên như một phản ứng có điều kiện.
Trong ánh sáng tối tăm, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Anh nói: “Đừng sợ, là tớ.”
Cô mơ thấy năm đó Cận Duệ vừa từ Giang Thành trở về, cô vui mừng cầm băng rôn chào mừng chạy đến nhà bên cạnh, nhìn qua cửa sổ, thấy anh đứng trong phòng khách với ‘quần áo không chỉnh tề’, cả người đều là sự tức giận.
Anh quay đầu lại nhìn cô, hỏi với thái độ thiếu kiên nhẫn: Có chuyện gì?
Lúc cô tỉnh dậy đã là nửa đêm, trong khoang tàu truyền ra một mùi hương rất khó tả, giống như mùi dầu của máy móc gì đó trộn lẫn với mồ hôi, nhưng cũng còn sót lại mùi của thức ăn nhanh.
Cô nằm giường dưới ở khoang giường nằm, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của người ngủ say nằm phía trên.
Chuyến tàu chở theo họ lao vun vút trong bóng tối.
Lê Tốc ngồi dậy, ôm chăn bông nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tất cả cảnh vật đều biến thành những bóng đen đáng sợ trong đêm tối, lao nhanh qua cửa sổ.
Trong điện thoại hiển thị hai tin nhắn chưa đọc.
Một cái là của trưởng phòng nhân sự của một công ty mà cô đã hợp tác mấy năm nay, nói rằng hoạt động cuối tuần này đang thiếu nhân lực, hỏi cô có thời gian đến đó không.
Lê Tốc chỉ trả lời một cách đơn giản rằng sau này mình không ở Đế Đô nữa, không thể nào tiếp tục làm thêm được nữa.
Cái còn lại là của một số lạ, cô bấm vào xem thì người này tự giới thiệu mình trước, anh ta nói anh ta là Tô Thanh Niệm.
Tô Thanh Niệm nói ngày mốt muốn mời một vài đàn em ở học viện Quản Lý đi ăn tối, truyền lại một vài kinh nghiệm thi nghiên cứu sinh cho bọn họ. Nghe nói cô cũng chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên hỏi thử cô có muốn cùng đi đến đó ăn tối không.
Anh ta còn bảo cô đừng hiểu lầm, không phải là vì truyền kinh nghiệm cho cô, anh ta không phải là người kiêu căng như vậy. Anh ta chỉ sợ rằng bây giờ thi nghiên cứu sinh có nhiều thay đổi so với năm anh ta thi, dù gì thì cô cũng là người đã từng tham gia thi, tiện thể cũng muốn học hỏi cô trong một số vấn đề.
Lê Tốc tự cho rằng mình và Tô Thanh Niệm là hai người xa lạ, còn không quen bằng trưởng phòng nhân sự của công ty kia.
Cô cố gắng sử dụng lời lẽ lịch sự nhất có thể để từ chối lời mời đi ăn tối này, nói rằng cô đang trên tàu đi về quê.
Trưởng phòng nhân sự là người trả lời lại trước, tỏ vẻ tiếc nuối với việc Lê Tốc không ở lại Đế Đô phát triển, đồng thời cũng chúc cô có một tương lai rực rỡ.
Cuối cùng, người trưởng phòng đó nói rằng, anh ta vẫn hy vọng có cơ hội tiếp tục hợp tác với cô.
Chuyến tàu vào ban đêm quá yên tĩnh, Lê Tốc sợ rằng tiếng điện thoại rung sẽ đánh thức những hành khách khác, thế nên cô đã tắt âm điện thoại.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường nét khuôn mặt cô được phản chiếu trên cánh cửa sổ, phía xa xa cũng có những ánh đèn lấp lánh.
Lê Tốc lại nhớ đến Cận Duệ.
Nhiều năm qua sống ở Đế Đô, cô càng muốn tỉnh lại, càng muốn tự lực cánh sinh thì lại phát hiện năng lực giữa người với người là chênh lệch nhau nhiều đến như vậy.
Năm xưa Cận Duệ nhẹ nhàng bâng quơ nói là ‘Có một vài khoản đầu tư nhỏ’, thoạt nhìn như anh rất lười biếng và kiêu ngạo, lại có vẻ như ‘bất cẩn’ để bản thân trở thành một thiếu gia giàu có.
Tất cả những chuyện này đều quá khó đạt được.
Lúc đó anh chỉ mới 17 tuổi.
Rất nhiều người ở độ tuổi 27, 37, hoặc thậm chí là 57 cũng không có cách nào đạt đến mức sống đó.
Lê Tốc tự nhận mình quá ngốc nghếch, không thể theo kịp bước chân của Cận Duệ.
Kinh nghiệm sống của cô quá ít, không đủ thông minh để vận dụng những kiến thức mình đã học được vào đời sống.
Lúc trước cô thường nghe người ta nói rằng sau khi lên đại học sẽ tốt hơn, còn có người nào đó sau khi lên đại học đã tự mình kiếm ra rất nhiều tiền, vô cùng giỏi.
Sau này Lê Tốc cũng thử tự lập, lúc đó cô mới phát hiện ra rằng những trường hợp được người ta mang đi khoe khoang đều là ngoại lệ. Cho dù là đã tốt nghiệp đại học cũng có vô số người không có chỗ đứng trong xã hội.
Trước đây, cô từng thử làm việc chốt đơn, cũng từng phát tờ rơi trên đường.
Phải trải qua rất lâu cô mới dần dần bắt đầu tìm ra con đường kiếm tiền, đó là trở thành gia sư. Cô được người khác giới thiệu đến một cơ sở đào tạo để làm giáo viên bán thời gian cố định, sau đó gián tiếp quen biết với những giáo viên của cơ sở nhi đồng khác, trở thành một trong những người lên kế hoạch tổ chức sự kiện của cơ sở nhi đồng.
Cho dù là như vậy, số tiền cô kiếm được cũng chỉ là hạt muối bỏ biển mà thôi.
Cô cũng từng lo lắng, sợ rằng mình bận rộn suốt ngày nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được ước muốn tự do về tài chính của mình.
Cuối cùng cô thực sự trở thành một con rối, sống cuộc đời bị chê bai và sai khiến.
Sợ hãi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
Tuy nhiên, cô nhận ra rằng cho dù mình có cố gắng đến thế nào cũng không thể đạt đến độ xa hoa của Cận Duệ.
Thậm chí lúc mua vé tàu về Linh Thành, cô còn có chút do dự, không biết có nên mua ghế cứng hay không.
Suy cho cùng thì sau khi trở về Linh Thành, cô còn phải tiếp tục tiết kiệm tiền để mua lại căn nhà cũ.
Cận Duệ thực sự là một người rất ưu tú.
Nghĩ đến đây, Lê Tốc lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại đã sáng sớm, trời sắp sáng rồi.
Bây giờ cô đã không còn dùng thuốc ngủ mới có thể ngủ được nữa, đặc biệt là sau năm ba, khi cô không còn quá lo lắng về vấn đề tiền bạc thì cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn về cái chết đột ngột của ông ngoại, giấc ngủ của cô cũng dần dần được cải thiện.
Tất cả đang trở nên tốt đẹp hơn.
Lê Tốc dựa vào giường cứng, nhắm mắt lại.
Ông ngoại, ông nhìn này, mặc dù cháu không đủ mạnh mẽ và dũng cảm, cũng không đủ thông minh và có năng lực.
Nhưng cháu đã làm được rồi, cháu đã trở nên tốt hơn.
Cháu còn có thể tốt hơn nữa, ông nhất định phải yên tâm.
Lúc cô đến Linh Thành đã là chiều ngày hôm sau.
Có lẽ là vì lần đầu tiên đến Đế Đô cô đã khóc quá nhiều, vẫn luôn buồn nôn nên mấy năm nay dạ dày của cô không được tốt lắm, hộp mì ăn liền trên tàu chỉ mới ăn được 1/3 thôi đã ăn không nổi nữa.
Khi cô đang phân vân không biết có nên vứt nó đi hay không thì phục vụ tàu từ phía hàng lang đi tới, nói: “Sắp đến Linh Thành rồi, sắp đến Linh Thành rồi, ga tiếp theo là ga Linh Thành, hành khách nào muốn xuống Linh Thành thì hãy chuẩn bị xuống tàu ạ.”
Lê Tốc đột nhiên siết chặt chiếc nĩa bằng nhựa nhỏ trong tay, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tim cô đập rất nhanh, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, cô bưng hộp mì gói đi vứt, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị xuống tàu.
Tàu giảm tốc độ chạy vào ga Linh Thành.
Mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều chậm lại, những cây bạch dương quen thuộc khẽ đung đưa trong gió.
Quả nhiên là Linh Thành, mới tháng Chín thôi mà đã lạnh như vậy.
Lê Tốc đứng trên sân ga, thở ra một hơi, nhìn lớp sương trắng mà mình vừa phun ra, trong lòng đột nhiên có cảm giác dễ chịu mà trước nay chưa từng có.
Từ sân ga đi ra có rất nhiều biển quảng cáo của các khu trượt tuyết và khu nghỉ dưỡng.
Lê Tốc nghĩ, thật là tuyệt vời, bây giờ Linh Thành cũng có dự án du lịch rồi đấy.
Đây là thành phố mà cho dù cô có nhắm mắt lại cũng không thể đi lạc. Là thành phố cô từng rất muốn rời xa nhưng lại nhớ nhung vô cùng.
Nhà ga xe lửa nằm ở khu phố tây, cô biết chỉ cần ngồi xe buýt đến trạm cuối cùng chính là khu nhà dành cho công nhân nhà máy cơ khí ở khu phố đông.
Nhưng cô vẫn không dám.
Cô không dám trực tiếp đến khu tòa nhà kia, không dám đến nhìn nơi cô từng sống với ông ngoại.
Có một số kỷ niệm buồn đang có xu hướng trỗi dậy trong nhiệt độ và khung cảnh quen thuộc.
Lê Tốc, không sao đâu, mày đã rất dũng cảm rồi.
Đừng sốt ruột, cứ làm từ từ.
Không được bị bệnh, không được mất ngủ, không được khóc.
Cứ làm từ từ là được.
Lê Tốc chọn một chuyến xe buýt có con đường vòng vèo, chuyến xe này sẽ đi vòng qua toà nhà tòa kia, chạy đến khu nhà mà Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng sinh sống.
Trên xe buýt cũng có bảng quảng cáo, đang tuyên truyền một trung tâm mua sắm nằm ở khu phố đông.
Lê Tốc chưa bao giờ nghe nói đến trung tâm mua sắm như vậy, trong nhất thời có chút sửng sốt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những năm qua Linh Thành đã thay đổi rất nhiều, có rất nhiều nhãn hiệu cô cũng không biết ở đâu.
Cô rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi đau bụng.
Nhưng mà cô đã phản bội nhóm của mình, đến Đế Đô trước họ một bước.
Thậm chí cô còn không giải thích một lời nào.
Có lẽ Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đã không còn xem cô là bạn từ lâu rồi.
Cũng có thể họ đã chuyển ra khỏi khu nhà đó.
Lê Tốc bước xuống xe, đứng ở cổng tòa nhà.
Cứ như thể chỉ là một buổi chiều bình thường như lúc cô học cấp 3, cô bước đến cổng tòa nhà tìm hai người họ để chơi với nhau. Thực ra cảnh vật vẫn như cũ, nhưng người đã không còn từ lâu rồi.
Trước cổng khu nhà có một đống pháo đỏ, có dán chữ hỉ, không biết là chuyện vui của nhà nào, trong không khí vẫn còn mùi pháo nổ.
Lê Tốc đứng ở cổng khu nhà, vô thức bước vào trong vài bước.
Cô chỉ đứng nhìn, hoàn toàn không dám đi lên lầu hỏi thử xem gia đình nhà Sở Nhất Hàm có còn sống ở đây hay không.
Một chàng trai mặc vest đi qua người cô, Lê Tốc chỉ vô thức quay người lại rồi chợt sững sờ.
Chàng trai ăn mặc lạ lẫm, gương mặt có vẻ trưởng thành hơn so với thời thiếu niên, nhưng cô lại thấy dáng vẻ này vô cùng quen thuộc, chính là Triệu Hưng Vượng đã trưởng thành.
Triệu Hưng Vượng cũng sững sờ, thay đổi tông giọng: “Cậu… Lê Tốc?!”
Lê Tốc không biết phải nói gì, nhưng nhìn Triệu Hưng Vượng có vẻ vô cùng tức giận: “Mẹ nó! Cậu còn biết quay về à!”
Cô quay lưng bỏ chạy.
Đúng vậy, cô không có mặt mũi nào đối mặt với bọn họ, cô đã bỏ đi khi mọi người đang tràn đầy niềm tin với Đế Đô, và còn bỏ đi nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ liên lạc với bọn họ, cô là người đã phản bội nhóm của mình.
Là vì cô nhát gan và rụt rè, sợ nghe thấy những lời chỉ trích.
Là cô đang thu mình trong mai như rùa, không dám thò đầu ra nhìn.
Mắng cô đi, hãy mắng cô đi.
Cô là một con hổ giấy, chỉ khi nào ông ngoại ở bên cạnh mới dám tác oai tác quái, bá đạo ngang ngược.
Sau khi ông ngoại mất, cô trở thành một đứa ngốc nghếch vô dụng, chỉ biết khóc, mất ngủ và trốn tránh.
Ngay lúc Lê Tốc quay lưng đi, Triệu Hưng Vượng đã bước lên, dùng hết sức để kéo Lê Tốc lại.
Cậu ta gần như dùng hết sức lực của mình, quay mặt về một góc xa nhất của tòa nhà, hét lên::Sở Nhất Hàm! Sở Nhất Hàm!!! Mẹ nó, Sở Nhất Hàm! Nhanh lên, tớ bắt không được thì cậu ấy lại chạy mất!”
Một ngôi nhà nào đó trên tầng 2 đẩy cửa sổ ra, Sở Nhất Hàm đang đắp mặt nạ và ló đầu ra ngoài: “Triệu chó, cậu muốn chết à, rống cái gì vậy…”
Sở Nhất Hàm chợt dừng lại.
Cô ấy nhìn thấy Lê Tốc, cô đang nằm co rúm trên mặt đất, không ngừng cuộn mình lại.
Đó chắc chắn là Lê Tốc!
Mặt nạ rơi xuống cửa sổ, bóng dáng Sở Nhất Hàm đã biến mất khỏi cửa sổ.
Sở Nhất Hàm là người luôn nhã nhặn và yên tĩnh, nhưng cô ấy đột nhiên chửi tục: “Triệu Hưng Vượng, mẹ nó, giữ chặt cho tớ! Nếu không thì tớ sẽ giết cậu!”
Lê Tốc bị tư thế như ‘bắt cóc’ hai người bọn họ bịt miệng, xô đẩy và cuối cùng là bế lên xe.
Có thể là một chiếc xe tải hoặc một loại xe nào đó.
Cô bị nhét vào trong hàng ghế sau, cũng khá rộng rãi, cô co người lại, chờ đợi những lời chế nhạo và khinh bỉ của những người bạn cũ.
Nhưng Sở Nhất Hàm lại nhìn chằm chằm cô vài giây rồi đột nhiên chạy đến ôm lấy cô, nghẹn ngào nói: “Lê Tốc, sao cậu lại ốm như vậy?!”
Mùa đông năm đó, sau khi hai người làm bài tập cả ngày ở nhà Sở Nhất Hàm, cô ấy đã theo bố mẹ đến nhà bà nội ở khu phố tây.
Dù sao thì đó cũng là kỳ nghỉ đông, cũng sắp đến giao thừa nên những ngày đó Triệu Hưng Vượng cũng đến nhà ông nội.
Trong nhà vô cùng nhộn nhịp, chỉ có Triệu Hưng Vượng thường xuyên kể chuyện cười, gửi những đoạn video nhỏ trong nhóm như bình thường, hai cô gái đều không trả lời lại.
Láng máng nghe tin có một ông cụ ở khu phố đông qua đời, nhưng không ai nghĩ rằng đó lại là ông ngoại Lê.
Khi Sở Nhất Hàm trở về khu phố đông, cô ấy đã gọi điện thoại cho Lê Tốc, nhưng cô đã tắt máy. Cho dù là như vậy, cô ấy vẫn không nghĩ rằng có chuyện gì xấu xảy ra, cho đến khi Cận Duệ tìm đến.
Khi biết tin ông ngoại Lê qua đời, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đều khóc rất lâu.
Họ không thể khôi phục lại chân tướng của sự việc, thậm chí vì tức giận với Lê Tốc mà Triệu Hưng Vượng đã ném đồ xuống đất.
Triệu Hưng Vượng hung dữ nói: “Có gì đâu mà đoán không ra chứ? Chẳng phải bây giờ mẹ của Lê Tốc trở về rồi sao, có thể cậu ấy đã cùng mẹ đến Đế Đô, thậm chí là không cần thi đại học, cứ thế bỏ rơi chúng ta rồi, còn đoán cái gì nữa mà đoán!”
Sở Nhất Hàm cãi nhau với Triệu Hưng Vượng một trận, nói rằng Lê Tốc chắc chắn không phải loại người như vậy.
Hơn nữa, ông ngoại Lê mất, chắc hẳn trong lòng cô đang vô cùng buồn, làm sao còn tâm trí để tính toán những chuyện này được.
Từ đầu đến cuối Cận Duệ đều không nói gì, cả người lạnh ngắt.
Anh mua rất nhiều đồ, tay cầm hộp quà, đi từng nhà trong khu nhà để hỏi thăm tình hình lúc đó.
Họ chậm rãi kể lại trong vài câu, biết được chuyện ông ngoại Lê đột nhiên bị đau tim và mất trên đường đến bệnh viện, biết được Lê Tốc ở bệnh viện đã khóc đến mức ngất xỉu.
Anh cũng biết rằng Lê Lệ không đợi làm lễ tang đủ ba ngày, ngay buổi sáng hôm sau đã hỏa táng ông ngoại Lê.
Sở Nhất Hàm nắm lấy cổ áo của Triệu Hưng Vượng, khóc lớn: “Chắc chắn là Lê Tốc không muốn như vậy, cho dù cậu ấy muốn đến Đế Đô thì cậu ấy cũng sẽ không bao giờ đồng ý việc hỏa táng ông ngoại khi chưa đủ ba ngày được, đây nhất định không phải ý của cậu ấy.”
Triệu Hưng Vượng cũng biết mình trách oan cô, phân tích rằng đó chắc chắn là ý của mẹ Lê Tốc.
Bọn họ lo lắng đi vòng vòng trong nhà Cận Duệ.
Triệu Hưng Vượng nói: “Sếp Duệ, không phải cậu rất tài giỏi sao? Cậu giàu như vậy, mau tìm Lê Tốc về đây đi!”
Khi cậu ta nói ra những lời này, Sở Nhất Hàm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Đúng là Cận Duệ rất có tiền, nhưng đến một thành phố xa lạ để tìm người chẳng phải là mò kim đáy bể sao?
Anh thực sự có thể tìm được sao?
Đương nhiên là không tìm được.
Sau khi từ Giang Thành trở về, có thể là do chênh lệch nhiệt độ quá lớn, hoặc cũng có thể là vì đột nhiên gặp phải những chuyện không hay, Cận Duệ không ngừng sốt cao, toàn thân nóng như lửa đốt, hai mắt nặng trĩu.
Anh đứng bên cửa sổ, không nói gì, cuối cùng điện thoại rơi xuống vang lên một tiếng ‘Cạch’.
Trong thời gian đó, Cận Duệ thường xuyên không có mặt ở Linh Thành, mỗi khi anh trở về, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng hỏi có tin tức gì về Lê Tốc không, anh chỉ lắc đầu, người cũng ngày càng im lặng.
Cận Duệ từng nói với họ rằng Lê Tốc là một con hổ giấy, bình thường cô hùng hùng hổ hổ, chuyện gì cũng dám nói, nhưng thực ra cô rất nhút nhát.
Cô từng khóc khi gặp ác mộng chỉ vì anh đấm người khác hai cái.
Cũng từng vì gặp Cận Hoa Nỉ mà sợ đến nỗi chân mềm nhũn, thậm chí còn đứng không nổi.
Sở Nhất Hàm còn nhớ lần đó Cận Duệ bị cảm nặng, sốt đến mức mí mắt đỏ lên, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho Lê Tốc.
Bọn họ đều cảm thấy khó chấp nhận việc ông ngoại Lê qua đời.
Thì càng không cần phải nói đến Lê Tốc.
Bọn họ luôn kiếm đủ mọi cách để tìm Lê Tốc, cũng chưa bao giờ từ bỏ việc thi đến Đế Đô.
Nhưng kết quả thi đại học không như ý muốn.
Những kiến thức cơ bản ở cấp 2 và cấp 3 lúc ở trường không tập trung còn về nhà thì lười biếng đều xuất hiện trong buổi thi đại học hôm đó.
Cho dù có cố gắng thế nào cũng đã quá muộn màng.
Với điểm thi của Triệu Hưng Vượng, nếu muốn chọn một ngôi trường đáng tin cậy, vậy thì không thể nào đến Đế Đô được.
Sở Nhất Hàm vừa đủ điểm đậu trường top 100, cô muốn chọn một ngôi trường top 200 ở Đế Đô nhưng ba mẹ ra sức phản đối.
Cũng ngay lúc đó, cuối cùng Cận Duệ cũng đã tìm ra manh mối liên quan đến Lê Tốc.
Thầy Cao nói rằng mẹ của Lê Tốc từng gọi cho thầy ấy.
Cận Duệ kéo thầy Cao đến phòng làm việc để tìm tất cả ghi chép liên lạc, sau đó lần lượt dò hỏi chủ nhân của số điện thoại, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Lê Lệ.
Trước nay luôn có tin đồn rằng Lê Tốc bị chuyển đi vì yêu sớm.
Cận Duệ chỉ có thể tránh mặt, người gọi điện thoại là Sở Nhất Hàm.
Sở Nhất Hàm ngồi trên ghế sô pha trong nhà Cận Duệ, nhìn Cận Duệ và Triệu Hưng Vượng một cái, kiên quyết nói với Lê Lệ rằng cô ấy muốn gặp Lê Tốc một lần.
Nhưng Lê Lệ nói, bây giờ Lê Tốc không được khỏe, không muốn gặp ai cả.
“Con bé đang khám bệnh, sức khỏe vô cùng kém. Nếu như lúc này các cháu muốn làm phiền việc chữa trị của con bé thì đương nhiên là được. Nhưng bác sĩ đã đề nghị rằng tốt nhất không nên để con bé tiếp xúc với những chuyện lúc trước.”
Trước khi cúp điện thoại, Lê Lệ nói: “Bây giờ Lê Tốc chỉ còn 41kg.”
Lê Lệ từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Bà ấy cũng nói rằng nếu họ thông qua số điện thoại này để điều tra những thông tin khác một cách bất hợp pháp, bà ấy sẽ báo cảnh sát và đưa Lê Tốc đến nơi khác.
Sở Nhất Hàm cực khổ cầu xin qua điện thoại, hy vọng ít nhất Lê Lệ sẽ giúp họ chuyển lời lại rằng họ rất nhớ Lê Tốc.
Lê Lệ chỉ lạnh lùng nói, nếu bệnh tình của cô có chuyển biến tốt thì bà ấy sẽ tìm cơ hội để nói.
Trong khách sạn, Sở Nhất Hàm vừa khóc vừa nói với Lê Tốc: “Năm nào bọn tớ cũng gửi đồ cho cậu, nhưng bọn tớ không có địa chỉ cụ thể, đều là điền đại, sau đó điền số điện thoại của mẹ cậu, nhưng dì ấy đều từ chối nhận, năm nào cũng bị trả lại…”
Hai mắt Lê Tốc đỏ hoe, cúi đầu ngồi trên ghế.
Tô canh thịt bò Tây Hồ đã không còn bốc khói, nhưng không ai đụng đũa.
Sở Nhất Hàm rất kích động, vẫn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng Triệu Hưng Vượng đột nhiên chạm vào cô ấy rồi ra hiệu cho cô ấy ngừng nói chuyện.
Lê Tốc đã không còn như trước đây.
Trước đây, mọi niềm vui nỗi buồn của Lê Tốc đều hiện rõ trên gương mặt, lúc vui thì cười ha ha, không vui thì khóc thật to.
Nhưng bây giờ cô lại điềm tĩnh, ngay cả việc rơi nước mắt cũng vô cùng lặng lẽ.
Triệu Hưng Vượng gõ chữ ra cho Sở Nhất Hàm xem:
Đừng kích thích cậu ấy nữa, không biết lúc này tình hình sức khỏe của đại ca thế nào, cậu ấy…
Triệu Hưng Vượng còn chưa kịp gõ chữ tiếp theo, nhưng Sở Nhất Hàm đã biết cậu ta định nói gì.
Lê Tốc đã quá gầy.
Cả hai không dám nói bậy bạ, Triệu Hưng Vượng không ngừng gửi tin nhắn cho Tào Kiệt:
【Mẹ nó, sao bây giờ cậu còn chưa đến?】
【Nhanh lên chứ!】
【Đừng quên lấy chìa khóa!】
Sở Nhất Hàm đã bình tĩnh trở lại, cô ấy rót cho Lê Tốc một ly nước ấm, quen thuộc gọi phục vụ hâm nóng món ăn.
Các món ăn lại được dọn ra một lần nữa, cô ấy vỗ nhẹ vào lưng Lê Tốc: “Tốc à, ăn chút gì trước đi, cậu thử ăn thức ăn ở đây xem thế nào?”
Triệu Hưng Vượng lấy đũa gắp đồ ăn cho Lê Tốc: “Gần đây bọn tớ bận công chuyện thường đến khách sạn này, chỉ là những món ăn thường ngày, đại ca, cậu ăn thử xem mùi vị thế nào.”
Chỉ một tiếng ‘Đại ca’ đã khiến Lê Tốc rơi không ít nước mắt.
Lúc học cấp 3, Lê Tốc từng nhiều lần thắng cược với Triệu Hưng Vượng, sau đó Triệu Hưng Vượng đã quen gọi cô là ‘đại ca’.
Đã nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn tình nguyện gọi cô như vậy…
“Tớ xin lỗi.”
Sở Nhất Hàm giúp cô lau nước mắt: “Cậu xin lỗi gì chứ, nếu như cuộc sống của cậu ở Đế Đô tốt đẹp thì cậu đã liên lạc với bọn tớ từ lâu rồi.”
“Không phải đâu, chắc hẳn đại ca đã chịu rất nhiều uất ức. Trở về là tốt rồi. Về đây có bọn tớ, không ai có thể ức hiếp cậu nữa!”
Sở Nhất Hàm giẫm lên chân Triệu Hưng Vượng: “Đừng nói những này nữa, làm cậu ấy khóc bây giờ, ăn cơm trước đi.”
Ăn gần xong, Sở Nhất Hàm mới ngập ngừng nói: “À này, Tốc à, lần này cậu trở về là chỉ thăm một chuyến, hay là…”
Lê Tốc lắc đầu, giấu đi những năm tháng chịu đựng một mình, chỉ nói dự định trở về.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt!”
Triệu Hưng Vượng phấn khích vỗ tay: “Đại ca, bọn tớ đã đợi ngày này lâu lắm rồi.”
“Thật sự quá tốt, bây giờ bọn mình đều ở Linh Thành.”
Sở Nhất Hàm sợ Lê Tốc sẽ buồn, chọn vài chuyện vui nói với cô: “Sau khi cậu đi, bạn bè của Cận Duệ từng đến đây, mọi người vừa tìm cậu vừa lập kế hoạch ở Linh Thành. Bây giờ cái hồ nước trong thôn trước đây đã được xây thành công viên sinh thái. Khu trượt tuyết cũng là dự án do họ đầu tư, bắt đầu hoạt động từ đầu năm ngoái, có phản hồi rất tốt. Có rất nhiều khách du lịch từ những nơi khác đến…”
Triệu Hưng Vượng tiếp lời: “Ngoài ra còn có các trung tâm mua sắm, chắc cậu không biết đâu, bây giờ ‘Quảng trường vịt uyên ương hoang dã’ đã trở thành một trung tâm mua sắm rồi, chủ đầu tư là Tào Kiệt đấy. Cậu có quen Tào Kiệt không? Cậu ấy nói là đã từng gặp cậu.”
Cận Duệ nói rằng một ngày nào đó Lê Tốc sẽ trở về đây.
Anh nói anh không thể để cô cố gắng một mình, anh hy vọng thành phố này sẽ cùng cô cố gắng.
Sở Nhất Hàm học đại học ở Giang Thành, còn Triệu Hưng Vượng thì ở miền Bắc.
Ngay sau khi tốt nghiệp, bọn họ đều trở về đây, công việc hiện tại ít nhiều gì cũng liên quan đến Cận Duệ.
Sở Nhất Hàm nhìn vẻ mặt của Lê Tốc, cẩn thận đưa tin nhắn ra: “Tốc, Cận Duệ chọn học đại học ở miền Bắc, ở lại đại học kỹ thuật ở tỉnh lỵ, chỉ vì ở gần Linh Thành, thuận tiện làm những việc này.”
“Nghe nói lúc trước sếp Duệ có kế hoạch đi nước ngoài học, nhưng cậu ấy không đi …”
Cửa phòng bao vốn dĩ bị che khuất, ngoài cửa có người lên tiếng tiếp lời: “Cậu ấy không đi, tớ đi rồi đấy! Mấy năm nay tớ ở nước ngoài, tự mình học, tự mình nấu ăn, ngày nào cũng ăn bánh mì và pizza, khổ không nói nổi.”
Lê Tốc nghe thấy âm thanh quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Nhưng Triệu Hưng Vượng không thể nhịn được nữa, nhảy ra ngoài, kéo Tào Kiệt sang một bên rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao bây giờ cậu mới đến, Sếp Duệ đâu, sao vẫn chưa đến?!”
Tào Kiệt nói: “Đại ca, A Duệ phải từ khu trượt tuyết trở về mà. Cho dù cậu ấy mọc cánh để bay thì cũng cần chút thời gian chứ.”
“Cậu hỏi xem cậu ấy đang ở đâu.”
“A Duệ còn sốt ruột hơn cậu đấy, đừng hối cậu ấy. Tớ sợ cậu ấy lái xe xảy ra chuyện.”
Sau khi Tào Kiệt gọi điện nói với Cận Duệ rằng Lê Tốc đã quay về, giám đốc của khu trượt tuyết đã gọi điện thoại cho cậu ta.
Người giám đốc đó nói rằng Cận Duệ vừa lái xe vào bãi đậu đã lập tức quay đầu xe rồi chạy ra ngoài, tiếng xe gầm lên vang trời, nếu thanh nâng phản ứng chậm hơn một chút thì có lẽ đã bị tông gãy.
Triệu Hưng Vượng kẹp cổ của Tào Kiệt: “Chìa khóa đâu?”
“Đây này.”
“Đưa chìa khóa cho đại ca đi, trông cậu ấy có vẻ không ổn, làm cậu ấy vui lên một chút.”
— —
Lê Tốc đứng trong tòa nhà dành người thân của nhà máy cơ khí, trước mặt là ngôi nhà cô từng sống.
Cánh cửa vẫn vậy, cũ kỹ và loang lổ.
Dường như cô có thể nghe thấy ông ngoại đang hạnh phúc ngâm nga một bài hát và nấu ăn trong phòng bếp.
Lê Tốc áp trán vào tấm cửa, mũi đau rát.
Vẫn rất tiếc nuối, rất tiếc nuối.
Tại sao ngày hôm đó cô lại không có ở nhà, tại sao trước khi ra ngoài cô không nói chuyện với ông nhiều hơn chứ?
Ông ơi, cháu về rồi.
Ông ơi, ông có trách cháu không?
Chìa khóa trong tay cô vẫn là chiếc chìa khóa của trước đây, nó được bảo quản rất tốt.
Móc khóa cũng chưa từng thay đổi, chính là Tuxedo mặt nạ phiên bản chibi của ‘Thủy thủ mặt trăng’.
Lúc ở khách sạn, Tào Kiệt đi vào phòng bao.
Khi nhìn thấy cô, trong mắt Tào Kiệt lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ta nhếch miệng thầm mắng một câu: “Đệch, là Lê Tốc thật này.”
Cậu ta ném chìa khóa cho cô.
Tào Kiệt nói: Lê Tốc, trở về là tốt rồi, A Duệ đang chạy từ nơi khác về, đợi thêm chút nữa là có thể gặp cậu ấy rồi, tớ đưa chìa khóa cho cậu trước.
“Là nhà của ông ngoại cậu, A Duệ đã mua lại với giá gấp đôi từ tay dì Lý. Những đồ vật trong nhà, một hạt vừng cũng không cho bà ta động vào, cậu yên tâm đi. Bây giờ trả cho cậu, vật về với chủ.”
Lê Tốc tra chìa khóa vào ổ, nhẹ nhàng xoay một chút.
Một tiếng ‘Cạch’ quen thuộc vang lên, cánh cửa được mở ra.
Cô chưa bật đèn, mặc dù đứng trong bóng tối nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được trong nhà không có gì thay đổi.
Ngay cả mùi đồ cũ cũng giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Trong giấc mơ, ông ngoại đã ngã xuống, nằm một mình trong khung cảnh quen thuộc này.
Lê Tốc không quan tâm gì cả, vội vàng chạy tới sờ xoạng đồ đạc.
Đồng hồ quả lắc vẫn chạy, trên bàn ăn chất đống radio kiểu cũ và những hộp thiếc bằng thép.
Cô quá tập trung vào những thứ trước mặt, suy nghĩ về tất cả mọi chuyện nên không để ý đến tiếng bước chân bên ngoài hành lang.
Khi cảm nhận được một bóng người thon gầy đứng bên cạnh cửa, Lê Tốc giật mình, nhỏ giọng hét lên như một phản ứng có điều kiện.
Trong ánh sáng tối tăm, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Anh nói: “Đừng sợ, là tớ.”
Tác giả :
Thù Vỉ