Mơ Ước Hậu Vị
Chương 52: Đồi phong bại tục
Thánh chỉ của hoàng thượng tất nhiên là khôi phục lại chức danh của Lạc Tử Hân, kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng, không bao lâu sau, Viên Chiêu cũng được khôi phục lại chức quan, như vậy có thể nói rằng đối với chuyện trước kia, hoàng thượng đã bình thường trở lại rồi hay không? Điều này cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như không hề có lỗi với Viên đại nhân.
Tĩnh tâm lại, hít vào một hơi thật sâu, nàng đi vào cung Uyển Ninh, bắt đầu con đường phấn chấn trở lại của nàng.
Mấy ngày gần đây, hoàng thượng sủng hạnh Lục quý nhân mấy ngày liên tục, qua vài ngày sau thì truyền đến tin hoàng thượng sắc phong Lục Nguyệt Nặc thành Hoa tần, ban thưởng chủ vị cung Di Khôn. Lần thăng tiến này khiến cả hậu cung có thêm vài câu nói linh tinh, nói rằng Hoa tần dùng điệu múa thoát y để quyến rũ hoàng thượng, thật là không ra gì.
Lời nói này một truyền hai, hai truyền ba, không được mấy ngày đã thành chuyện người người trong hậu cung đều biết, không ít người bàn tán xầm xì sau lưng, lại càng có người trực tiếp tố cáo với hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương, Hoa tần này dùng loại thủ đoạn như vậy để mê hoặc hoàng thượng, thật sự không ra thể thống gì.” Hiền phi bất mãn lẩm bẩm, “Nghe nói nàng ta mặc ít đến mức…… Ôi chao, thần thiếp cũng ngại nói ra.”
Phạm lương đệ ở bên cạnh nói giúp: “Hiền phi nói đúng đó, sau khi tần thiếp nghe được, hai tai cũng đỏ cả lên.”
Lục Nguyệt Nặc được thăng tiến đã vượt qua mặt Phạm lương đệ, dĩ nhiên trong lòng vị chủ tử này có chút không thoải mái, thấy Hiền phi ở bên này nói vậy, vội vàng hùa theo mấy câu.
Hoàng hậu ồ một tiếng, chân mày chau lại, nói: “Thế này thì thật sự có chút không ra thể thống gì rồi, lúc trước bổn cung cũng có nghe thấy những lời ong tiếng ve này, nhưng không để tâm lắm, hôm nay hai vị muội muội nói như thế, bổn cung cũng cảm thấy cứ kéo dài như vậy, thân thể của hoàng thượng sẽ không khỏi bị thương tổn mất. Trước kia bổn cung không nghĩ tới mức này.”
“Hoàng hậu nói phải, không thể nhân nhượng như vậy mãi được.” Hiền phi vội nói.
Hoàng hậu gật đầu, lớn tiếng nói: “Tuyên Hoa tần.”
Lúc Lục Nguyệt Nặc đi vào cung Càn Ninh, liền cảm nhận được bầu không khí khác thường, những đôi mắt kia đang nhìn nàng, mang theo chút khinh bỉ, còn có chút căm hận.
Đang suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, hoàng hậu đã mở miệng, nói: “Hoa tần, phụ nữ trong cung coi trọng điều gì nhất, ngươi có biết không?”
Hoa tần sửng sốt, trong một lúc không biết nên đáp lại như thế nào.
“Bổn cung nhớ từ rất sớm trước kia, đã từng nhắc nhở ngươi phải hiểu được chữ Lễ là gì, tại sao mới qua một thời gian ngắn như vậy, ngươi lại phạm vào sai lầm cũ? Làm ra hành vi đồi phong bại tục thế này.”Hoàng Hậu hời hợt mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa cảm giác uy hiếp nồng đậm.
Thoáng chốc Hoa tần đã hiểu ra là chuyện gì, không khỏi cắn nhẹ môi dưới. Khoảng thời gian gần đây, đã rất lâu rồi hoàng đế không sủng hạnh nàng ta, làm trong lòng nàng ta càng thêm lo âu, nên lại sử dụng trò này, tuy bản thân nàng ta cũng biết cách này không phải hành vi của con gái nhà lành, nhưng khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng phải thử.Nhưng hiệu quả của cách này vẫn vô cùng rõ ràng, thật sự đêm nào hoàng thượng cũng lật thẻ bài của nàng ta, hơn nữa còn được phong tần, thế này cũng có thể nói là một dạng thành công.
Nhưng mà tai mắt trong cung quá nhiều, thực ra nàng ta cũng biết làm như vậy sẽ không được lâu dài, quả nhiên, hôm nay ánh mắt của hoàng hậu không hề hòa nhã chút nào.
“Tần thiếp biết tội.” Lúc này quỳ xuống nhận lỗi là lựa chọn tốt nhất, Hoa tần cúi đầu rũ hàng mi xuống, nhận lỗi với thái độ cung kính.
Hoàng hậu than thở một tiếng, nói: “Hoa tần, bổn cung không muốn nhắc nhở ngươi thêm lần thứ ba nữa, nếu không, thật sự phải phạt nặng đấy.”
“Tần thiếp không dám nữa.” Hoa tần quỳ trên đất, ngón tay siết chặt chiếc khăn trong tay, trong lòng vô cùng uất ức.
“Được rồi, bổn cung cũng không nói nhiều, lần này phạt ngươi chép mười lần, ba ngày sau nộp cho bổn cung, hi vọng sau khi chép xong thì ngươi có thể hiểu được chút tâm đắc trong đó.” Hoàng hậu nói xong thì phất tay, nói mình đã mệt mỏi, rồi đi vào phòng trong.
Không đến một ngày, tin tức Hoa tần bị phạt đã truyền khắp hậu cung, dĩ nhiên không ít kẻ vui sướng khi người gặp họa. Đương nhiên Lạc Tử Hân cũng nghe được tin này, than nhẹ trong lòng.Nàng đã nhắc nhở Nguyệt Nặc từ sớm, nhưng nàng ta lại không chịu nghe nàng, khăng khăng cố chấp, chẳng qua tuy là bị chép phạt, ít nhất cũng coi như đã giành được chức tần, như vậy nàng ta cũng xem như có được có mất, cũng không oan uổng.
Lục Nguyệt Nặc ngồi trong cung Di Khôn, đối diện với một đống giấy, thầm rầu rĩ, từ nhỏ nàng ta đã không thích viết chữ, thực ra cũng không nhận biết được bao nhiêu con chữ, bắt nàng ta chép hết mười lần nhiều chữ như vậy, thật sự là làm khó nàng ta mà, hơn nữa phải hoàn thành trong ba ngày, lửa giận trong lòng chất đầy một bụng.
Thế này rõ ràng là hoàng hậu và Hiền phi cố ý gây khó khăn cho nàng ta, nhưng không chép cũng không được, trong lòng phiền muộn, ngơ ngác nhìn cuốn trước mặt cả một canh giờ, thế mà cũng không viết được chữ nào.
“Bây giờ biết hậu quả không luyện chữ cho tốt rồi chứ gì?” Giọng nói trách mắng của Lạc Tử Hân vang lên sau lưng nàng ta, Lục Nguyệt Nặc vui mừng đứng lên, đón vị tỷ muội tốt này vào trong.
“Biết ngay tỷ tỷ sẽ thông cảm cho muội, biết được nỗi khó khăn của muội mà.” Lục Nguyệt Nặc tựa như làm nũng dựa vào bả vai của Lạc Tử Hân.
“Được rồi, tỷ còn không hiểu muội sao, từ nhỏ đến lớn, cha muội đuổi theo muội học chữ viết chữ, muội thì chỉ lo chơi, quăng hết bài tập viết chữ cho ca ca của muội, tỷ đều thấy hết.” Lạc Tử Hân cười mắng.
Trên mặt Lục Nguyệt Nặc đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ, muội đâu có nghĩ đến sẽ có chuyện hôm nay. Bây giờ muội nên làm sao đây?”
“Làm sao à?” Lạc Tử Hân oán trách trừng nàng ta một cái, nhìn tờ giấy trong tay nàng ta, lắc đầu, nói, “Không muốn giúp muội thì đã không qua đây rồi, nhưng chép giúp muội cũng không ổn, bây giờ, tỷ viết một chữ, muội học theo viết một chữ đi.”
“Hả? Phiền phức như vậy sao?” Lục Nguyệt Nặc không khỏi dẩu môi lên, mặt đầy vẻ tủi thân.
“Muốn phiền phức hay là muốn cái mạng nhỏ, tự muội chọn đi. Nếu như muội không phải tỷ muội tốt trưởng thành từ nhỏ cùng tỷ, thì tỷ cũng lười mà lo cho muội đó.”Lạc Tử Hân bực bội đáp lại nàng ta một câu, vờ như muốn rời đi, lại bị Lục Nguyệt Nặc kéo về, trách nàng nhỏ mọn.
Mấy ngày nay, dưới sự “dạy dỗ” của Lạc Tử Hân, rốt cuộc Hoa tần cũng coi như đã hoàn thành mười lần chép phạt vào thời điểm cuối cùng, hô hào mệt mỏi, cả người nằm ngửa trên giường, chẳng bao lâu sau đã ngủ mất rồi, ngay cả chăn mền cũng chưa đắp kín.Lạc Tử Hân bất đắc dĩ vung vẩy cánh tay hơi nhức mỏi, lắc đầu, dạy cô nàng này viết chữ còn mệt hơn tự mình chép một lần nữa, nhưng mà cũng coi như đã hoàn thành, xem như đã không làm nàng thất vọng. Đi lên trước, đắp chăn lại cho Lục Nguyệt Nặc, nhìn xấp giấy đã chép xong đặt trên bàn, thở phào một hơi, rồi rời đi trở về cung của mình.
Ngủ một giấc đến sáng mai, có lẽ do mấy ngày trước đã quá mệt mỏi, lúc Lạc Tử Hân tỉnh dậy thiếu chút nữa đã bỏ lỡ canh giờ đi thỉnh an hoàng hậu, may mà vẫn còn kịp, liền bảo Tích Như nhanh chóng rửa mặt đàng hoàng cho mình, vội vàng chạy đến cung Càn Ninh.
Vừa mới đi đến cung Càn Ninh, từ xa đã nghe thấy giọng nói nổi trận lôi đình của hoàng hậu: “Từ ngày hôm nay trở đi, ngươi bị cấm túc trong cung Di Khôn một tháng, không được phép ra khỏi cửa.”
Lúc này mới thấy rõ, thì ra hoàng hậu hạ lệnh cấm túc với Hoa tần, trong lòng không khỏi kinh hãi, nói thầm, chẳng phải mới phạt chép mười lần sao, tại sao lại cấm túc nữa? Lẽ nào Hoa tần lại phạm phải tộikhó dung tha gì nữa chăng?
Vừa suy nghĩ như thế, thì người đã đi đến trước mặt hoàng hậu, hành lễ, nói: “Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Sắc mặt của hoàng hậu hòa hoãn một chút, cười với nàng: “Ninh dung hoa ngồi xuống trước đi, đợi bổn cung xử lí chuyện của Hoa tần đã.”
Vừa dứt lời, liền quay mặt sang Hoa tần, mặt đầy vẻ trách móc. Nương theo ánh mắt của hoàng hậu, Lạc Tử Hân nhìn thấy một xấp giấy nằm trên đất, đó chẳng phải là bản chép tay đêm qua vội vã hoàn thành sao. Nhưng nhìn kỹ lại, trong lòng Lạc Tử Hân không khỏi khiếp sợ, tại sao giữa xấp giấy lại có một cái lỗ lớn như thế này? Giống như là bị cố ý làm rách vậy. Chẳng lẽ……
Đang trầm tư suy nghĩ, lại nghe hoàng hậu nói: “Hoa tần, bổn cung phạt ngươi chép bài, nếu như ngươi không phục có thể nói rõ với bổn cung, vì sao phải dùng thủ đoạn này để bổn cung khó coi?”
Mặt Hoa tần đầy uất ức, nói: “Hoàng hậu, tần thiếp thật sự không có tự làm hỏng xấp giấy này, tần thiếp cực khổ vất vả chép xong mười lần rồi, nhưng ai ngờ sáng sớm tỉnh dậy thì ngay giữa xấp giấy đã bị người ra xé ra một lỗ, thật sự không phải tần thiếp tự làm mà.”
“Còn muốn xảo biện à, đêm hôm khuya khoắt, ai lại chạy đến cung của ngươi làm hỏng cái thứ này chứ, đừng hễ có chuyện gì đều đùn đẩy cho người khác, bổn cung ghét nhất là lấy cớ như thế.” Sắc mặt của hoàng hậu trầm xuống, tuy Hoa tần vẫn đang lẩm bẩm trong lòng, cuối cùng vẫn không nói nói gì cả, cúi đầu xuống.
Bản chép tay này lại bị người khác hủy hoại rồi ư? Thì ra đã xảy ra biến cố như vậy, nhưng cũng lạ, ai lại rãnh rỗi đêm khuya chui vào cung Di Khôn thế này?
Ở bên này, hoàng hậu vẫn đang quở trách Hoa tần, chúng phi tử ở bên cạnh thì ngồi sang một bên xem kịch hay, cơ bản cũng có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mà có một người có ánh mắt khiến Lạc Tử Hân để ý, đó chính là Phạm lương đệ. Chỉ thấy nàng ta nhìn Hoa tần, ánh mắt đầy vẻ hả hê, còn mang theo một chút màu sắc kỳ quái tàn bạo, khi ánh mắt của nàng ta vô tình ngước lên đối diện với Lạc Tử Hân, bỗng có chút chột dạ dời ánh mắt đi.
Cử chỉ kì lạ này của Phạm lương đệ đã thu hút sự chú ý của Lạc Tử Hân, không bao lâu sau, trong lòng Lạc Tử Hân đã hiểu rõ mọi chuyện, e rằng đây chính là do lòng đố kỵ gây họa, là Phạm lương đệ này có lòng muốn hành hạ Hoa tần, mới bày ra màn kịch chép phạt lại phá hoại bẩn thỉu này.
Sự cầu xin của Hoa tần không có tác dụng, hoàng hậu đã có lòng muốn nàng ta cấm túc trong cung Di Khôn, đương nhiên mệnh lệnh này không thể thay đổi.
Lệnh cấm túc vừa ban ra, Hoa tần chỉ có thể ngoan ngoãn ngây ngốc trong cung Di Khôn rồi, chuyện này, người xem kịch thật sự không ít, tiếng bàn tán xôn xao trong cung cũng rất nhiều, nhưng những lời nói linh tinh này cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian, khoảng mười mấy ngày trôi qua, người nói đến chuyện này cũng không cảm thấy thú vị nữa, hậu cung cũng dần quên lãng chuyện này.
Nhưng hôm nay, Lạc Tử Hân vừa mới nghỉ ngơi, đã thấy Linh Nhi nô tì thân cận bên cạnh Hoa tần đến cầu kiến, nói là Hoa tần có chuyện gấp muốn gặp Ninh dung hoa, trên mặt còn mang theo cảm xúc lo âu.
Tĩnh tâm lại, hít vào một hơi thật sâu, nàng đi vào cung Uyển Ninh, bắt đầu con đường phấn chấn trở lại của nàng.
Mấy ngày gần đây, hoàng thượng sủng hạnh Lục quý nhân mấy ngày liên tục, qua vài ngày sau thì truyền đến tin hoàng thượng sắc phong Lục Nguyệt Nặc thành Hoa tần, ban thưởng chủ vị cung Di Khôn. Lần thăng tiến này khiến cả hậu cung có thêm vài câu nói linh tinh, nói rằng Hoa tần dùng điệu múa thoát y để quyến rũ hoàng thượng, thật là không ra gì.
Lời nói này một truyền hai, hai truyền ba, không được mấy ngày đã thành chuyện người người trong hậu cung đều biết, không ít người bàn tán xầm xì sau lưng, lại càng có người trực tiếp tố cáo với hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương, Hoa tần này dùng loại thủ đoạn như vậy để mê hoặc hoàng thượng, thật sự không ra thể thống gì.” Hiền phi bất mãn lẩm bẩm, “Nghe nói nàng ta mặc ít đến mức…… Ôi chao, thần thiếp cũng ngại nói ra.”
Phạm lương đệ ở bên cạnh nói giúp: “Hiền phi nói đúng đó, sau khi tần thiếp nghe được, hai tai cũng đỏ cả lên.”
Lục Nguyệt Nặc được thăng tiến đã vượt qua mặt Phạm lương đệ, dĩ nhiên trong lòng vị chủ tử này có chút không thoải mái, thấy Hiền phi ở bên này nói vậy, vội vàng hùa theo mấy câu.
Hoàng hậu ồ một tiếng, chân mày chau lại, nói: “Thế này thì thật sự có chút không ra thể thống gì rồi, lúc trước bổn cung cũng có nghe thấy những lời ong tiếng ve này, nhưng không để tâm lắm, hôm nay hai vị muội muội nói như thế, bổn cung cũng cảm thấy cứ kéo dài như vậy, thân thể của hoàng thượng sẽ không khỏi bị thương tổn mất. Trước kia bổn cung không nghĩ tới mức này.”
“Hoàng hậu nói phải, không thể nhân nhượng như vậy mãi được.” Hiền phi vội nói.
Hoàng hậu gật đầu, lớn tiếng nói: “Tuyên Hoa tần.”
Lúc Lục Nguyệt Nặc đi vào cung Càn Ninh, liền cảm nhận được bầu không khí khác thường, những đôi mắt kia đang nhìn nàng, mang theo chút khinh bỉ, còn có chút căm hận.
Đang suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, hoàng hậu đã mở miệng, nói: “Hoa tần, phụ nữ trong cung coi trọng điều gì nhất, ngươi có biết không?”
Hoa tần sửng sốt, trong một lúc không biết nên đáp lại như thế nào.
“Bổn cung nhớ từ rất sớm trước kia, đã từng nhắc nhở ngươi phải hiểu được chữ Lễ là gì, tại sao mới qua một thời gian ngắn như vậy, ngươi lại phạm vào sai lầm cũ? Làm ra hành vi đồi phong bại tục thế này.”Hoàng Hậu hời hợt mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa cảm giác uy hiếp nồng đậm.
Thoáng chốc Hoa tần đã hiểu ra là chuyện gì, không khỏi cắn nhẹ môi dưới. Khoảng thời gian gần đây, đã rất lâu rồi hoàng đế không sủng hạnh nàng ta, làm trong lòng nàng ta càng thêm lo âu, nên lại sử dụng trò này, tuy bản thân nàng ta cũng biết cách này không phải hành vi của con gái nhà lành, nhưng khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng phải thử.Nhưng hiệu quả của cách này vẫn vô cùng rõ ràng, thật sự đêm nào hoàng thượng cũng lật thẻ bài của nàng ta, hơn nữa còn được phong tần, thế này cũng có thể nói là một dạng thành công.
Nhưng mà tai mắt trong cung quá nhiều, thực ra nàng ta cũng biết làm như vậy sẽ không được lâu dài, quả nhiên, hôm nay ánh mắt của hoàng hậu không hề hòa nhã chút nào.
“Tần thiếp biết tội.” Lúc này quỳ xuống nhận lỗi là lựa chọn tốt nhất, Hoa tần cúi đầu rũ hàng mi xuống, nhận lỗi với thái độ cung kính.
Hoàng hậu than thở một tiếng, nói: “Hoa tần, bổn cung không muốn nhắc nhở ngươi thêm lần thứ ba nữa, nếu không, thật sự phải phạt nặng đấy.”
“Tần thiếp không dám nữa.” Hoa tần quỳ trên đất, ngón tay siết chặt chiếc khăn trong tay, trong lòng vô cùng uất ức.
“Được rồi, bổn cung cũng không nói nhiều, lần này phạt ngươi chép mười lần, ba ngày sau nộp cho bổn cung, hi vọng sau khi chép xong thì ngươi có thể hiểu được chút tâm đắc trong đó.” Hoàng hậu nói xong thì phất tay, nói mình đã mệt mỏi, rồi đi vào phòng trong.
Không đến một ngày, tin tức Hoa tần bị phạt đã truyền khắp hậu cung, dĩ nhiên không ít kẻ vui sướng khi người gặp họa. Đương nhiên Lạc Tử Hân cũng nghe được tin này, than nhẹ trong lòng.Nàng đã nhắc nhở Nguyệt Nặc từ sớm, nhưng nàng ta lại không chịu nghe nàng, khăng khăng cố chấp, chẳng qua tuy là bị chép phạt, ít nhất cũng coi như đã giành được chức tần, như vậy nàng ta cũng xem như có được có mất, cũng không oan uổng.
Lục Nguyệt Nặc ngồi trong cung Di Khôn, đối diện với một đống giấy, thầm rầu rĩ, từ nhỏ nàng ta đã không thích viết chữ, thực ra cũng không nhận biết được bao nhiêu con chữ, bắt nàng ta chép hết mười lần nhiều chữ như vậy, thật sự là làm khó nàng ta mà, hơn nữa phải hoàn thành trong ba ngày, lửa giận trong lòng chất đầy một bụng.
Thế này rõ ràng là hoàng hậu và Hiền phi cố ý gây khó khăn cho nàng ta, nhưng không chép cũng không được, trong lòng phiền muộn, ngơ ngác nhìn cuốn trước mặt cả một canh giờ, thế mà cũng không viết được chữ nào.
“Bây giờ biết hậu quả không luyện chữ cho tốt rồi chứ gì?” Giọng nói trách mắng của Lạc Tử Hân vang lên sau lưng nàng ta, Lục Nguyệt Nặc vui mừng đứng lên, đón vị tỷ muội tốt này vào trong.
“Biết ngay tỷ tỷ sẽ thông cảm cho muội, biết được nỗi khó khăn của muội mà.” Lục Nguyệt Nặc tựa như làm nũng dựa vào bả vai của Lạc Tử Hân.
“Được rồi, tỷ còn không hiểu muội sao, từ nhỏ đến lớn, cha muội đuổi theo muội học chữ viết chữ, muội thì chỉ lo chơi, quăng hết bài tập viết chữ cho ca ca của muội, tỷ đều thấy hết.” Lạc Tử Hân cười mắng.
Trên mặt Lục Nguyệt Nặc đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ, muội đâu có nghĩ đến sẽ có chuyện hôm nay. Bây giờ muội nên làm sao đây?”
“Làm sao à?” Lạc Tử Hân oán trách trừng nàng ta một cái, nhìn tờ giấy trong tay nàng ta, lắc đầu, nói, “Không muốn giúp muội thì đã không qua đây rồi, nhưng chép giúp muội cũng không ổn, bây giờ, tỷ viết một chữ, muội học theo viết một chữ đi.”
“Hả? Phiền phức như vậy sao?” Lục Nguyệt Nặc không khỏi dẩu môi lên, mặt đầy vẻ tủi thân.
“Muốn phiền phức hay là muốn cái mạng nhỏ, tự muội chọn đi. Nếu như muội không phải tỷ muội tốt trưởng thành từ nhỏ cùng tỷ, thì tỷ cũng lười mà lo cho muội đó.”Lạc Tử Hân bực bội đáp lại nàng ta một câu, vờ như muốn rời đi, lại bị Lục Nguyệt Nặc kéo về, trách nàng nhỏ mọn.
Mấy ngày nay, dưới sự “dạy dỗ” của Lạc Tử Hân, rốt cuộc Hoa tần cũng coi như đã hoàn thành mười lần chép phạt vào thời điểm cuối cùng, hô hào mệt mỏi, cả người nằm ngửa trên giường, chẳng bao lâu sau đã ngủ mất rồi, ngay cả chăn mền cũng chưa đắp kín.Lạc Tử Hân bất đắc dĩ vung vẩy cánh tay hơi nhức mỏi, lắc đầu, dạy cô nàng này viết chữ còn mệt hơn tự mình chép một lần nữa, nhưng mà cũng coi như đã hoàn thành, xem như đã không làm nàng thất vọng. Đi lên trước, đắp chăn lại cho Lục Nguyệt Nặc, nhìn xấp giấy đã chép xong đặt trên bàn, thở phào một hơi, rồi rời đi trở về cung của mình.
Ngủ một giấc đến sáng mai, có lẽ do mấy ngày trước đã quá mệt mỏi, lúc Lạc Tử Hân tỉnh dậy thiếu chút nữa đã bỏ lỡ canh giờ đi thỉnh an hoàng hậu, may mà vẫn còn kịp, liền bảo Tích Như nhanh chóng rửa mặt đàng hoàng cho mình, vội vàng chạy đến cung Càn Ninh.
Vừa mới đi đến cung Càn Ninh, từ xa đã nghe thấy giọng nói nổi trận lôi đình của hoàng hậu: “Từ ngày hôm nay trở đi, ngươi bị cấm túc trong cung Di Khôn một tháng, không được phép ra khỏi cửa.”
Lúc này mới thấy rõ, thì ra hoàng hậu hạ lệnh cấm túc với Hoa tần, trong lòng không khỏi kinh hãi, nói thầm, chẳng phải mới phạt chép mười lần sao, tại sao lại cấm túc nữa? Lẽ nào Hoa tần lại phạm phải tộikhó dung tha gì nữa chăng?
Vừa suy nghĩ như thế, thì người đã đi đến trước mặt hoàng hậu, hành lễ, nói: “Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Sắc mặt của hoàng hậu hòa hoãn một chút, cười với nàng: “Ninh dung hoa ngồi xuống trước đi, đợi bổn cung xử lí chuyện của Hoa tần đã.”
Vừa dứt lời, liền quay mặt sang Hoa tần, mặt đầy vẻ trách móc. Nương theo ánh mắt của hoàng hậu, Lạc Tử Hân nhìn thấy một xấp giấy nằm trên đất, đó chẳng phải là bản chép tay đêm qua vội vã hoàn thành sao. Nhưng nhìn kỹ lại, trong lòng Lạc Tử Hân không khỏi khiếp sợ, tại sao giữa xấp giấy lại có một cái lỗ lớn như thế này? Giống như là bị cố ý làm rách vậy. Chẳng lẽ……
Đang trầm tư suy nghĩ, lại nghe hoàng hậu nói: “Hoa tần, bổn cung phạt ngươi chép bài, nếu như ngươi không phục có thể nói rõ với bổn cung, vì sao phải dùng thủ đoạn này để bổn cung khó coi?”
Mặt Hoa tần đầy uất ức, nói: “Hoàng hậu, tần thiếp thật sự không có tự làm hỏng xấp giấy này, tần thiếp cực khổ vất vả chép xong mười lần rồi, nhưng ai ngờ sáng sớm tỉnh dậy thì ngay giữa xấp giấy đã bị người ra xé ra một lỗ, thật sự không phải tần thiếp tự làm mà.”
“Còn muốn xảo biện à, đêm hôm khuya khoắt, ai lại chạy đến cung của ngươi làm hỏng cái thứ này chứ, đừng hễ có chuyện gì đều đùn đẩy cho người khác, bổn cung ghét nhất là lấy cớ như thế.” Sắc mặt của hoàng hậu trầm xuống, tuy Hoa tần vẫn đang lẩm bẩm trong lòng, cuối cùng vẫn không nói nói gì cả, cúi đầu xuống.
Bản chép tay này lại bị người khác hủy hoại rồi ư? Thì ra đã xảy ra biến cố như vậy, nhưng cũng lạ, ai lại rãnh rỗi đêm khuya chui vào cung Di Khôn thế này?
Ở bên này, hoàng hậu vẫn đang quở trách Hoa tần, chúng phi tử ở bên cạnh thì ngồi sang một bên xem kịch hay, cơ bản cũng có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mà có một người có ánh mắt khiến Lạc Tử Hân để ý, đó chính là Phạm lương đệ. Chỉ thấy nàng ta nhìn Hoa tần, ánh mắt đầy vẻ hả hê, còn mang theo một chút màu sắc kỳ quái tàn bạo, khi ánh mắt của nàng ta vô tình ngước lên đối diện với Lạc Tử Hân, bỗng có chút chột dạ dời ánh mắt đi.
Cử chỉ kì lạ này của Phạm lương đệ đã thu hút sự chú ý của Lạc Tử Hân, không bao lâu sau, trong lòng Lạc Tử Hân đã hiểu rõ mọi chuyện, e rằng đây chính là do lòng đố kỵ gây họa, là Phạm lương đệ này có lòng muốn hành hạ Hoa tần, mới bày ra màn kịch chép phạt lại phá hoại bẩn thỉu này.
Sự cầu xin của Hoa tần không có tác dụng, hoàng hậu đã có lòng muốn nàng ta cấm túc trong cung Di Khôn, đương nhiên mệnh lệnh này không thể thay đổi.
Lệnh cấm túc vừa ban ra, Hoa tần chỉ có thể ngoan ngoãn ngây ngốc trong cung Di Khôn rồi, chuyện này, người xem kịch thật sự không ít, tiếng bàn tán xôn xao trong cung cũng rất nhiều, nhưng những lời nói linh tinh này cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian, khoảng mười mấy ngày trôi qua, người nói đến chuyện này cũng không cảm thấy thú vị nữa, hậu cung cũng dần quên lãng chuyện này.
Nhưng hôm nay, Lạc Tử Hân vừa mới nghỉ ngơi, đã thấy Linh Nhi nô tì thân cận bên cạnh Hoa tần đến cầu kiến, nói là Hoa tần có chuyện gấp muốn gặp Ninh dung hoa, trên mặt còn mang theo cảm xúc lo âu.
Tác giả :
Tuyết Chi Hàm