Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 58: Chủ động xin lỗi
Chuyện Đồ Du Du phủ nhận mối quan hệ giữa cậu và hắn là chuyện Tô Thành không thể nào chấp nhận được trong mọi thời điểm, huống chi vừa mới rồi hắn còn nói với Vu Phóng rằng cậu là của hắn, bây giờ cậu lại đi nói với Vu Phóng cậu và hắn không phải là loại quan hệ đó, việc này không phải tượng trưng cho điều cậu không thích hắn hay sao.
Đồ Du Du đứng dậy, nhưng mà chân lại không thể nào nhấc lên được, ngay cả giọng nói cũng giống như bị cái gì đó chặn lại ở cổ họng:
"Tô Thành..."
Tô Thành gật gật đầu, gương mặt biến hóa đáng sợ, hắn dùng chân đá mạnh vào cánh cửa phía sau khiến cho trong phòng truyền tới một âm thanh va chạm giữa mũi giày và cửa gỗ rất lớn:
"Em được lắm, em rõ ràng biết cậu ta thích em, sau đó em còn cố tình muốn giải thích cho cậu ta hiểu rằng em và anh không hề có quan hệ gì, em là muốn nói cho cậu ta biết em cũng thích cậu ta, mong cậu ta đừng hiểu nhầm có phải vậy không Du Du?"
Ngay từ lúc Tô Thành đá và cánh cửa trong phòng làm phát ra tiếng động lớn kia thì Đồ Du Du đã bị Tô Thành dọa cho đến giật mình hoảng sở, từ trước đến giờ cậu đều biết Tô Thành là một học sinh cá biệt, vấn đề xảy ra đánh nhau cũng là chuyện có thể hình dung ra được, nhưng mà hắn ở trước mặt cậu lúc nào cũng đều rất dịu dàng, chưa từng mang bộ dáng chuẩn bị đánh người ra như thế này đối diện với cậu cả. Đồ Du Du không sợ bị Tô Thành đánh, trái ngược lại cậu là sợ Tô Thành hiểu nhầm ý của mình hơn:
"Tô Thành, cậu nghe tôi nói đã"
Tô Thành rất khó giữ bình tĩnh, tính cách này từ nhỏ đã hình thành trong hắn, bởi vì đường đường là một đại thiếu gia như hắn căn bản không cần phải giữ bình tĩnh trước bất cứ một ai, chỉ có bọn họ là phải run rẩy thuận theo ý của hắn mà thôi:
"Được, em nói, nếu như em không cho anh một lời giải thích rõ ràng thì đừng trách anh"
Đồ Du Du nghe thấy lời hăm dọa kia của Tô Thành cũng có điểm khó chịu, cậu thừa nhận cậu sai, nhưng mà Tô Thành chẳng phái nói thích cậu sao, hắn tức giận có phải là muốn đánh cậu:
"Cậu muốn đánh tôi hả?"
Tô Thành quát lớn:
"Mau nói đi!"
Đồ Du Du im lặng ngồi xuống giường không hề nhìn Tô Thành, đây là lần đầu tiên Tô Thành lớn tiếng với cậu như thế, nếu như hắn chịu bình tĩnh một chút hỏi cậu thì cậu nhất định sẽ giải thích cho hắn hiểu, nhưng hiện tại hắn lại nổi nóng với cậu, cậu không muốn nói chuyện với người không bình tĩnh vì dù sao khi một người không bình tĩnh thì tư tưởng sẽ không thông suốt, có nói thế nói nữa thì đối phương cũng không chịu hiểu ra.
Tô Thành đợi một lúc không thấy Đồ Du Du trả lời liền mở cửa rời đi, trước khi rời đi hắn còn không quên đóng mạnh cánh cửa lại, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, Đồ Du Du khẽ thở dài một hơi, không nghĩ tới chuyến du lịch lần này lại vì một lý do rất nhỏ mà bị phá hỏng bét. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng nổ lớn, lúc đầu là một tiếng, lúc sau là vô số tiếng, bên dưới còn có vài giọng thanh niên hét lớn:
"Chị dâu, mau ra xem quà của đại ca"
Đồ Du Du đứng dậy bước ra ngoài ban công nhìn thử, trên bầu trời có rất nhiều pháo hoa, pháo hoa không phải là thứ quá đặc biết, quá khó tìm nhưng mà ngẫm lại cũng chẳng phải lúc nào cũng nhìn thấy, đa số mọi người đều chỉ đến tết mới có thể nhìn thấy pháo hoa, cho nên hiện tại Đồ Du Du đứng ở trên ban công nhìn lên bầu trời cũng cảm thấy được khung cảnh vô cùng rực rỡ.
"Chị dâu, đón lấy"
Đồ Du Du nghe thấy có người gọi mình liền cúi đầu xuống, phía dưới có một chùm bóng bay galaxy sáng lấp lánh từ từ bay lên, Đồ Du Du vươn tay túm lấy chùm bóng kia, phát hiện ra phía dưới có một chiếc máy ghi âm nho nhỏ bằng hai đầu ngón tay được buộc vào. Đồ Du Du tháo máy ghi âm kia ra khỏi chùm bóng bay, chùm bóng bay không cần thận vuột khỏi tay cậu bay lên trên trời. Đồ Du Du cầm theo máy ghi âm nhỏ đi vào trong phòng, ngón tay nhấn vào một nút bật trên máy, ngay lập tức trong máy phát ra giọng nói của Tô Thành: Du Du anh yêu em, nghe thấy không Du Du anh yêu em.
Đồ Du Du ngẩn người, sau đó trong lòng cậu liền trùng xuống, cậu thật sự là cảm thấy có chút hối hận, vừa mới rồi đáng lẽ ra cậu nên giải thích rõ ràng với Tô Thành, dù sao chuyện này cũng là do cậu sai. Nhấn đi nhấn lại đoạn ghi âm kia, nghe thấy giọng nói nam tính mang theo ý cười của Tô Thành, Đồ Du Du thế nhưng còn có thể hình dung ra được gương mặt cười cười lưu manh kia của hắn khi nói ra lời này. Đồ Du Du tìm điện thoại gọi cho Tô Thành, nhưng mà điện thoại của hắn lại để trong phòng không mang theo.
Đồ Du Du không còn cách nào khác đành phải đợi Tô Thành trở về phòng rồi nhận lỗi với hắn, ở dưới bắt đầu dần trở nên yên tĩnh, dần dần không còn có bất cứ tiếng cười nói nào nữa. Đồ Du Du nằm ở trên giường, trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn ngủ có độ sáng vừa phải, thỉnh thoảng cậu lại đưa tay mở điện thoại lên nhìn xem đã mấy giờ rồi. Hơn mười một giờ Tô Thành mới quay trở lại phòng, Đồ Du Du nghe thấy có tiếng động liền ngồi dậy, mắt thấy Tô Thành không nhìn về phía mình mà giống như đang tìm kiếm điện thoại của hắn, hắn ngay cả một lời cũng không nói với cậu, Đồ Du Du trong lòng tránh không khỏi có điểm khẩn trương.
Khi Tô Thành định cầm theo điện thoại cùng chìa khóa xe rời đi, Đồ Du Du liền ngay lập tức từ phía sau vòng tay ôm lấy eo của hắn:
"Chuyện vừa rồi cho tôi xin lỗi"
Tô Thành im lặng không nói cũng không có ý định đẩy Đồ Du Du ra, Đồ Du Du có điểm căng thẳng, bởi vì Tô Thành không chịu mở miệng cho nên cậu cũng không biết hắn hiện tại đang giận hay là không:
"Muộn như vậy rồi cậu còn định đi đâu thế?"
Tô Thành tính đi về đánh nhau một trận với Vu Phóng, hắn bây giờ chỉ muốn quyết một trận sinh tử với người kia. Đồ Du Du buông Tô Thành ra rồi bước xuống giường đứng đối diện Tô Thành nói:
"Lời cậu nói ở trong máy ghi âm... tôi nghe thấy rồi"
Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu trên đỉnh đầu của Đồ Du Du, Đồ Du Du sớm đã thay một bộ quần áo ngủ ở nhà đơn giản, không rõ là do người này quá gầy hay là do quần áo lớn hơn một size mà lúc này Tô Thành nhìn thấy ai kia càng thêm phần nhỏ bé gầy yếu. Rất hiếm khi Đồ Du Du chủ động như thế này, phải nói đúng ra là từ lúc hai người quen nhau đến giờ thì đây là lần đầu tiên cậu chủ động như vậy, nói Tô Thành không có gì tức giận với Đồ Du Du thì không phải, nhưng hiện tại khi ai đó chu động như thế, phần giận dữ trong lòng hắn cũng giảm đi đáng kể, lúc hắn mở miệng nói chuyện giọng nói còn khàn khàn mang theo sự lạnh lùng:
"Thì sao?"
Đồ Du Du hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Tô Thành, dù sao trong một mối quan hệ vẫn nên phải có người chịu xuống nước trước, đối với sự kiện xảy ra ngày hôm nay lỗi tuy không phải là do một mình cậu nhưng nói gì thì nói cậu cũng là người sai trước, cho nên người sai trước là cậu đây sẽ đi đầu giải thích với hắn:
"Thật ra tôi không muốn có quá nhiều người biết mối quan hệ của chúng ta, cậu cũng biết đấy việc này không những ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của tôi mà còn cả cậu nữa, huống chi Vu Phóng lại là anh em cùng cha khác mẹ của cậu, nếu như cậu ấy mang chuyện này nói cho ba cậu biết thì sẽ không tốt, cho nên tôi mới nói... chúng ta không có quan hệ đó"
Tô Thành hắn vốn dĩ trời không sợ, đất không sợ, từ nhỏ đã cùng lão ba của mình đối nghịch chọc giận ông ta tức đến không thở được mấy lần, hiện tại cũng làm gì có khái niệm sợ ba của mình biết chuyện này, thế cho nên Tô Thành cảm thấy lời giải thích kia của Đồ Du Du vẫn chưa thỏa đáng hắn:
"Như vậy cũng không thể chối bỏ mối quan hệ của chúng ta, Vu Phóng hắn đã biết chuyện của anh với em, em chối bỏ chuyện này với hắn vậy không phải rất nực cười hay sao, em làm cho cả anh và hắn đều nghĩ bởi vì em thích hắn cho nên mới cố tình phủ nhận có đúng không Du Du?"
Đồ Du Du cũng đoán ra được là Tô Thành sẽ hiểu lầm, cho nên lúc Tô Thành bước vào trong phòng truy vấn cậu thì cậu mới lúng túng như thế, có những chuyện chỉ cần một câu nói đã có thể giải quyết, hàng vạn câu nói quanh co lòng vòng cũng không bằng một câu nói đúng trọng tâm, chính vì thế Đồ Du Du lúc này liền vòng tay ôm lấy eo của Tô Thành, đầu tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận được trái tim kia còn đang đập khá nhanh:
"Nếu như tôi thật sự thích cậu ta, tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này giải thích vì sợ cậu hiểu nhầm"
Tô Thành im lặng không nói cũng không làm ra hành động gì tiếp theo, Đồ Du Du cũng có điểm lo lắng, biểu hiện của nam sinh này giống như một người đàn ông trưởng thành vậy, chỉ cần hắn im lặng như thế liền làm cho người ta khổ sở mà đoán suy nghĩ của hắn:
"Lần này đi du lịch chính là để thoải mái, tôi không muốn vì một chuyện nhỏ làm phá vỡ chuyến đi chơi này của chúng ta"
Tô Thành vẫn im lặng, Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn hắn, do dự một hồi liền kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên gò má ai kia:
"Tối hôm nay cậu chẳng để ý đến tôi gì cả, tôi còn thấy có rất nhiều nữ sinh vây quanh cậu, cậu cố tình để cho tôi ghen đúng không?"
Tô Thành vẫn chơi trò im lặng không nói với Đồ Du Du, Đồ Du Du càng ngày càng khẩn trương hơn, bình thường Tô Thành đã khó đoán hiện tại không nói càng muốn khó đoán hơn:
"Ai nói trước thì người đó thua, tôi nhận thua, tôi ghen đó... cậu thắng rồi"
Tô Thành trong lòng sớm đã sướng đến phát điên rồi nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng không thèm để ý đến Đồ Du Du, từ đó đến giờ hắn vẫn chưa được thử cảm giác Đồ Du Du lấy lòng hắn như thế. Đồ Du Du đột nhiên buông Tô Thành ra, hại hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên tính kéo cậu lại, nhưng là cậu buông hắn ra để xoay người lấy chiếc máy ghi âm nhỏ đang để trên bàn kia. Đồ Du Du mở máy ghi âm, vừa mới rồi cậu có ngồi trong phòng ghi âm lại lời nói của mình, vốn định là sẽ không để cho Tô Thành nghe nhưng bây giờ hắn cứ giận dỗi cậu như thế cho nên cậu đành mở cho hắn nghe: Nghe thấy rồi, tôi cũng yêu cậu...
Tô Thành suýt chút nữa là nhịn không được sự sung sướng trong lòng mà ôm lấy Đồ Du Du đè xuống ăn người ta, nhưng mà hắn vẫn muốn làm mặt lạnh để xem cậu còn có trò gì nữa, hắn nhận ra rằng hắn rất thích cảm giác được Đồ Du Du lấy lòng như thế.
Đồ Du Du lúng túng nhìn Tô Thành hỏi:
"Tô Thành... cậu sao vẫn chưa chịu nói chuyện nữa, cậu muốn tôi phải làm sao mới được?"
Tô Thành xoay người để điện thoại cùng chìa khóa xe xuống mặt tủ bên cạnh giường, đợi hắn xử lý xong con cừu nâu ngốc này thì hắn sẽ tính sổ Vu Phóng sau cũng được. Đèn điện trong phòng đột nhiên tắt hết, trong phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh sáng của trời sao bên ngoài hắt vào, tuy có thể nhìn thấy được hình bóng của đối phương phía trước nhưng lại không sao nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt hiện tại của người ta. Trong không gian ám muội như vậy lại phát ra một lời nói càng muốn ám muội hơn:
"Anh muốn em cởi hết quần áo ra, không được mặc cái gì hết cả"
Đồ Du Du tim đập thình thịch, cũng chẳng phải là lần đầu cùng Tô Thành phát sinh ra loại sự tình đó, nhưng mà cậu vẫn không thể nào bình tĩnh được trước lời nói trắng trợn kia của Tô Thành:
"Hả?"
Trong không gian yên tĩnh nghe được thấy rất rõ ràng tiếng bước chân di chuyển chậm rãi đang bước về phía cậu, còn nghe thấy được tiếng cười nhẹ tà ác của hắn, Đồ Du Du rất nhanh cảm nhận được vòng eo của mình bị vòng tay khác chạm lấy, trong phút chốc cả người đều bị nhấc bổng lên. Đồ Du Du vốn tưởng rằng Tô Thành sẽ đưa cậu đẩy ngã trên giường, nhưng chẳng hiểu sao hắn hiện tại lại chuyển hướng đi ra phía ngoài ban công:
"Cậu đi đâu thế?"
Tô Thành sớm đã muốn cùng Đồ Du Du ở bên ngoài trêu đùa, nhưng cừu nâu ngốc nhà hắn vốn là một người truyền thống nếu như không ở trong phòng ngủ nhất định sẽ không chịu, nhân đây vừa hay có cơ hội hắn làm sao có thể bỏ qua được. Tô Thành để Đồ Du Du đứng xuống, sau đó không đợi cậu lên tiếng hỏi đã cúi đầu dùng môi chặn miệng cậu lại rồi.
Ngoài ban công có hai thân thể quấn quít lấy nhau, nếu như để ý kỹ còn phát hiện ra được bàn tay của người đàn ông cao lớn kia đang luồn vào bên trong áo của người còn lại khẽ xoa vuốt. Trên trời có trăng có sao, không khí mát mẻ thỉnh thoảng còn có làn gió thổi qua nhưng vẫn không thể nào làm hạ bớt nhiệt nóng của hai thân thể đang hừng hực bốc cháy này.
Đồ Du Du cảm giác được dị vật cứng nóng chạm vào chân của mình, cũng nhận ra được cúc áo ngủ đã bị cởi ra quá nửa, bờ vai thon gầy có vùng xương quai xanh gợi cảm bị bại lộ ra bên ngoài. Đồ Du Du ngại ngùng hoảng hốt hơi hơi đẩy Tô Thành ra:
"Không được, đang ở bên ngoài"
Tô Thành khàn giọng, nụ hôn vừa trượt xuống cần cổ của Đồ Du Du vừa nói:
"Anh thích ở bên ngoài"
Đồ Du Du đưa mắt nhìn xung quanh, tuy rằng ở trọng phạm vi mà cậu nhìn thấy không có bất cứ một ngôi nhà nào cả, nhưng mà ở trong ngôi biệt thự này lại có rất nhiều người, nếu lỡ như có ai đó không may nhìn thấy thì biết làm sao:
"Đừng... nếu như có người thấy..."
Tô Thành nhanh chóng cởi áo của Đồ Du Du ra, bàn tay cũng không khách khí nữa kéo quần của cậu xuống:
"Yên tâm, nếu như không cẩn thận có người nhìn thấy thì bọn họ cũng sẽ không để cho em biết đâu"
Ý này là sao chứ, Đồ Du Du nghe thấy lời nói kia của Tô Thành thì càng xấu hổ cùng lo lắng hơn:
"Cho tôi vào trong... ưm"
Đầu ngón tay thon dài của Tô Thành trượt vào giữa kẽ mông của Đồ Du Du, lại không khách khí mà tiến sâu vào bên trong đó. Đồ Du Du run rẩy cả người, động nhỏ phía sau vẫn luôn mẫn cảm mà không nhịn được hút chặt lấy đầu ngón tay của Tô Thành. Tô Thành một tay vừa làm động tác chuẩn bị cho Đồ Du Du, một tay khác lại không ngừng bóp mạnh lấy hai bên mông căng tròn kia của cậu:
"Cậu... cậu xấu xa... ưm"
Tô Thành lúc này vẫn mặc quần áo trên người hết sức chỉnh tề, chỉ có một mình Đồ Du Du đã bị hắn lột ra sạch sẽ, cả người không có cái gì che đậy chỉ có thể dính sát lấy Tô Thành. Dưới bầu trời sao, thứ ánh sáng dịu dàng kia chiếu lên bóng lưng mềm mượt nhẵn nhụi của Đồ Du Du, càng làm cho phong cảnh hiện tại trở thành mĩ cảnh xinh đẹp động lòng người.
Tô Thành khàn giọng ghé sát vào tai Đồ Du Du nói:
"Giúp anh cởi quần"
Đồ Du Du muốn vào bên trong phòng, cậu không muốn ở bên ngoài phát sinh ra loại sự tình này cho nên lắc đầu từ chối:
"Không"
Tô Thành nhếch môi cười, bàn tay đưa đến trước ngực Đồ Du Du dùng ngón tay trỏ khẽ gãi gãi điểm nhỏ trước ngực cậu, Đồ Du Du ngay lập tức mềm nhũn cả người suýt chút nữa là đứng không vững:
"A... đừng làm như thế"
Tô Thành dừng tay lại siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Đồ Du Du:
"Vậy mau giúp anh cởi quần"
Đồ Du Du đến cuối cùng vẫn không còn có cách nào khác đành ngượng ngùng đưa tay xuống kéo khóa quần cho Tô Thành, Tô Thành hài lòng cho cậu một tiếng ngắn gọn tán thưởng:
"Ngoan".
Đồ Du Du đứng dậy, nhưng mà chân lại không thể nào nhấc lên được, ngay cả giọng nói cũng giống như bị cái gì đó chặn lại ở cổ họng:
"Tô Thành..."
Tô Thành gật gật đầu, gương mặt biến hóa đáng sợ, hắn dùng chân đá mạnh vào cánh cửa phía sau khiến cho trong phòng truyền tới một âm thanh va chạm giữa mũi giày và cửa gỗ rất lớn:
"Em được lắm, em rõ ràng biết cậu ta thích em, sau đó em còn cố tình muốn giải thích cho cậu ta hiểu rằng em và anh không hề có quan hệ gì, em là muốn nói cho cậu ta biết em cũng thích cậu ta, mong cậu ta đừng hiểu nhầm có phải vậy không Du Du?"
Ngay từ lúc Tô Thành đá và cánh cửa trong phòng làm phát ra tiếng động lớn kia thì Đồ Du Du đã bị Tô Thành dọa cho đến giật mình hoảng sở, từ trước đến giờ cậu đều biết Tô Thành là một học sinh cá biệt, vấn đề xảy ra đánh nhau cũng là chuyện có thể hình dung ra được, nhưng mà hắn ở trước mặt cậu lúc nào cũng đều rất dịu dàng, chưa từng mang bộ dáng chuẩn bị đánh người ra như thế này đối diện với cậu cả. Đồ Du Du không sợ bị Tô Thành đánh, trái ngược lại cậu là sợ Tô Thành hiểu nhầm ý của mình hơn:
"Tô Thành, cậu nghe tôi nói đã"
Tô Thành rất khó giữ bình tĩnh, tính cách này từ nhỏ đã hình thành trong hắn, bởi vì đường đường là một đại thiếu gia như hắn căn bản không cần phải giữ bình tĩnh trước bất cứ một ai, chỉ có bọn họ là phải run rẩy thuận theo ý của hắn mà thôi:
"Được, em nói, nếu như em không cho anh một lời giải thích rõ ràng thì đừng trách anh"
Đồ Du Du nghe thấy lời hăm dọa kia của Tô Thành cũng có điểm khó chịu, cậu thừa nhận cậu sai, nhưng mà Tô Thành chẳng phái nói thích cậu sao, hắn tức giận có phải là muốn đánh cậu:
"Cậu muốn đánh tôi hả?"
Tô Thành quát lớn:
"Mau nói đi!"
Đồ Du Du im lặng ngồi xuống giường không hề nhìn Tô Thành, đây là lần đầu tiên Tô Thành lớn tiếng với cậu như thế, nếu như hắn chịu bình tĩnh một chút hỏi cậu thì cậu nhất định sẽ giải thích cho hắn hiểu, nhưng hiện tại hắn lại nổi nóng với cậu, cậu không muốn nói chuyện với người không bình tĩnh vì dù sao khi một người không bình tĩnh thì tư tưởng sẽ không thông suốt, có nói thế nói nữa thì đối phương cũng không chịu hiểu ra.
Tô Thành đợi một lúc không thấy Đồ Du Du trả lời liền mở cửa rời đi, trước khi rời đi hắn còn không quên đóng mạnh cánh cửa lại, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, Đồ Du Du khẽ thở dài một hơi, không nghĩ tới chuyến du lịch lần này lại vì một lý do rất nhỏ mà bị phá hỏng bét. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng nổ lớn, lúc đầu là một tiếng, lúc sau là vô số tiếng, bên dưới còn có vài giọng thanh niên hét lớn:
"Chị dâu, mau ra xem quà của đại ca"
Đồ Du Du đứng dậy bước ra ngoài ban công nhìn thử, trên bầu trời có rất nhiều pháo hoa, pháo hoa không phải là thứ quá đặc biết, quá khó tìm nhưng mà ngẫm lại cũng chẳng phải lúc nào cũng nhìn thấy, đa số mọi người đều chỉ đến tết mới có thể nhìn thấy pháo hoa, cho nên hiện tại Đồ Du Du đứng ở trên ban công nhìn lên bầu trời cũng cảm thấy được khung cảnh vô cùng rực rỡ.
"Chị dâu, đón lấy"
Đồ Du Du nghe thấy có người gọi mình liền cúi đầu xuống, phía dưới có một chùm bóng bay galaxy sáng lấp lánh từ từ bay lên, Đồ Du Du vươn tay túm lấy chùm bóng kia, phát hiện ra phía dưới có một chiếc máy ghi âm nho nhỏ bằng hai đầu ngón tay được buộc vào. Đồ Du Du tháo máy ghi âm kia ra khỏi chùm bóng bay, chùm bóng bay không cần thận vuột khỏi tay cậu bay lên trên trời. Đồ Du Du cầm theo máy ghi âm nhỏ đi vào trong phòng, ngón tay nhấn vào một nút bật trên máy, ngay lập tức trong máy phát ra giọng nói của Tô Thành: Du Du anh yêu em, nghe thấy không Du Du anh yêu em.
Đồ Du Du ngẩn người, sau đó trong lòng cậu liền trùng xuống, cậu thật sự là cảm thấy có chút hối hận, vừa mới rồi đáng lẽ ra cậu nên giải thích rõ ràng với Tô Thành, dù sao chuyện này cũng là do cậu sai. Nhấn đi nhấn lại đoạn ghi âm kia, nghe thấy giọng nói nam tính mang theo ý cười của Tô Thành, Đồ Du Du thế nhưng còn có thể hình dung ra được gương mặt cười cười lưu manh kia của hắn khi nói ra lời này. Đồ Du Du tìm điện thoại gọi cho Tô Thành, nhưng mà điện thoại của hắn lại để trong phòng không mang theo.
Đồ Du Du không còn cách nào khác đành phải đợi Tô Thành trở về phòng rồi nhận lỗi với hắn, ở dưới bắt đầu dần trở nên yên tĩnh, dần dần không còn có bất cứ tiếng cười nói nào nữa. Đồ Du Du nằm ở trên giường, trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn ngủ có độ sáng vừa phải, thỉnh thoảng cậu lại đưa tay mở điện thoại lên nhìn xem đã mấy giờ rồi. Hơn mười một giờ Tô Thành mới quay trở lại phòng, Đồ Du Du nghe thấy có tiếng động liền ngồi dậy, mắt thấy Tô Thành không nhìn về phía mình mà giống như đang tìm kiếm điện thoại của hắn, hắn ngay cả một lời cũng không nói với cậu, Đồ Du Du trong lòng tránh không khỏi có điểm khẩn trương.
Khi Tô Thành định cầm theo điện thoại cùng chìa khóa xe rời đi, Đồ Du Du liền ngay lập tức từ phía sau vòng tay ôm lấy eo của hắn:
"Chuyện vừa rồi cho tôi xin lỗi"
Tô Thành im lặng không nói cũng không có ý định đẩy Đồ Du Du ra, Đồ Du Du có điểm căng thẳng, bởi vì Tô Thành không chịu mở miệng cho nên cậu cũng không biết hắn hiện tại đang giận hay là không:
"Muộn như vậy rồi cậu còn định đi đâu thế?"
Tô Thành tính đi về đánh nhau một trận với Vu Phóng, hắn bây giờ chỉ muốn quyết một trận sinh tử với người kia. Đồ Du Du buông Tô Thành ra rồi bước xuống giường đứng đối diện Tô Thành nói:
"Lời cậu nói ở trong máy ghi âm... tôi nghe thấy rồi"
Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu trên đỉnh đầu của Đồ Du Du, Đồ Du Du sớm đã thay một bộ quần áo ngủ ở nhà đơn giản, không rõ là do người này quá gầy hay là do quần áo lớn hơn một size mà lúc này Tô Thành nhìn thấy ai kia càng thêm phần nhỏ bé gầy yếu. Rất hiếm khi Đồ Du Du chủ động như thế này, phải nói đúng ra là từ lúc hai người quen nhau đến giờ thì đây là lần đầu tiên cậu chủ động như vậy, nói Tô Thành không có gì tức giận với Đồ Du Du thì không phải, nhưng hiện tại khi ai đó chu động như thế, phần giận dữ trong lòng hắn cũng giảm đi đáng kể, lúc hắn mở miệng nói chuyện giọng nói còn khàn khàn mang theo sự lạnh lùng:
"Thì sao?"
Đồ Du Du hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Tô Thành, dù sao trong một mối quan hệ vẫn nên phải có người chịu xuống nước trước, đối với sự kiện xảy ra ngày hôm nay lỗi tuy không phải là do một mình cậu nhưng nói gì thì nói cậu cũng là người sai trước, cho nên người sai trước là cậu đây sẽ đi đầu giải thích với hắn:
"Thật ra tôi không muốn có quá nhiều người biết mối quan hệ của chúng ta, cậu cũng biết đấy việc này không những ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của tôi mà còn cả cậu nữa, huống chi Vu Phóng lại là anh em cùng cha khác mẹ của cậu, nếu như cậu ấy mang chuyện này nói cho ba cậu biết thì sẽ không tốt, cho nên tôi mới nói... chúng ta không có quan hệ đó"
Tô Thành hắn vốn dĩ trời không sợ, đất không sợ, từ nhỏ đã cùng lão ba của mình đối nghịch chọc giận ông ta tức đến không thở được mấy lần, hiện tại cũng làm gì có khái niệm sợ ba của mình biết chuyện này, thế cho nên Tô Thành cảm thấy lời giải thích kia của Đồ Du Du vẫn chưa thỏa đáng hắn:
"Như vậy cũng không thể chối bỏ mối quan hệ của chúng ta, Vu Phóng hắn đã biết chuyện của anh với em, em chối bỏ chuyện này với hắn vậy không phải rất nực cười hay sao, em làm cho cả anh và hắn đều nghĩ bởi vì em thích hắn cho nên mới cố tình phủ nhận có đúng không Du Du?"
Đồ Du Du cũng đoán ra được là Tô Thành sẽ hiểu lầm, cho nên lúc Tô Thành bước vào trong phòng truy vấn cậu thì cậu mới lúng túng như thế, có những chuyện chỉ cần một câu nói đã có thể giải quyết, hàng vạn câu nói quanh co lòng vòng cũng không bằng một câu nói đúng trọng tâm, chính vì thế Đồ Du Du lúc này liền vòng tay ôm lấy eo của Tô Thành, đầu tựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận được trái tim kia còn đang đập khá nhanh:
"Nếu như tôi thật sự thích cậu ta, tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này giải thích vì sợ cậu hiểu nhầm"
Tô Thành im lặng không nói cũng không làm ra hành động gì tiếp theo, Đồ Du Du cũng có điểm lo lắng, biểu hiện của nam sinh này giống như một người đàn ông trưởng thành vậy, chỉ cần hắn im lặng như thế liền làm cho người ta khổ sở mà đoán suy nghĩ của hắn:
"Lần này đi du lịch chính là để thoải mái, tôi không muốn vì một chuyện nhỏ làm phá vỡ chuyến đi chơi này của chúng ta"
Tô Thành vẫn im lặng, Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn hắn, do dự một hồi liền kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên gò má ai kia:
"Tối hôm nay cậu chẳng để ý đến tôi gì cả, tôi còn thấy có rất nhiều nữ sinh vây quanh cậu, cậu cố tình để cho tôi ghen đúng không?"
Tô Thành vẫn chơi trò im lặng không nói với Đồ Du Du, Đồ Du Du càng ngày càng khẩn trương hơn, bình thường Tô Thành đã khó đoán hiện tại không nói càng muốn khó đoán hơn:
"Ai nói trước thì người đó thua, tôi nhận thua, tôi ghen đó... cậu thắng rồi"
Tô Thành trong lòng sớm đã sướng đến phát điên rồi nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng không thèm để ý đến Đồ Du Du, từ đó đến giờ hắn vẫn chưa được thử cảm giác Đồ Du Du lấy lòng hắn như thế. Đồ Du Du đột nhiên buông Tô Thành ra, hại hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên tính kéo cậu lại, nhưng là cậu buông hắn ra để xoay người lấy chiếc máy ghi âm nhỏ đang để trên bàn kia. Đồ Du Du mở máy ghi âm, vừa mới rồi cậu có ngồi trong phòng ghi âm lại lời nói của mình, vốn định là sẽ không để cho Tô Thành nghe nhưng bây giờ hắn cứ giận dỗi cậu như thế cho nên cậu đành mở cho hắn nghe: Nghe thấy rồi, tôi cũng yêu cậu...
Tô Thành suýt chút nữa là nhịn không được sự sung sướng trong lòng mà ôm lấy Đồ Du Du đè xuống ăn người ta, nhưng mà hắn vẫn muốn làm mặt lạnh để xem cậu còn có trò gì nữa, hắn nhận ra rằng hắn rất thích cảm giác được Đồ Du Du lấy lòng như thế.
Đồ Du Du lúng túng nhìn Tô Thành hỏi:
"Tô Thành... cậu sao vẫn chưa chịu nói chuyện nữa, cậu muốn tôi phải làm sao mới được?"
Tô Thành xoay người để điện thoại cùng chìa khóa xe xuống mặt tủ bên cạnh giường, đợi hắn xử lý xong con cừu nâu ngốc này thì hắn sẽ tính sổ Vu Phóng sau cũng được. Đèn điện trong phòng đột nhiên tắt hết, trong phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh sáng của trời sao bên ngoài hắt vào, tuy có thể nhìn thấy được hình bóng của đối phương phía trước nhưng lại không sao nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt hiện tại của người ta. Trong không gian ám muội như vậy lại phát ra một lời nói càng muốn ám muội hơn:
"Anh muốn em cởi hết quần áo ra, không được mặc cái gì hết cả"
Đồ Du Du tim đập thình thịch, cũng chẳng phải là lần đầu cùng Tô Thành phát sinh ra loại sự tình đó, nhưng mà cậu vẫn không thể nào bình tĩnh được trước lời nói trắng trợn kia của Tô Thành:
"Hả?"
Trong không gian yên tĩnh nghe được thấy rất rõ ràng tiếng bước chân di chuyển chậm rãi đang bước về phía cậu, còn nghe thấy được tiếng cười nhẹ tà ác của hắn, Đồ Du Du rất nhanh cảm nhận được vòng eo của mình bị vòng tay khác chạm lấy, trong phút chốc cả người đều bị nhấc bổng lên. Đồ Du Du vốn tưởng rằng Tô Thành sẽ đưa cậu đẩy ngã trên giường, nhưng chẳng hiểu sao hắn hiện tại lại chuyển hướng đi ra phía ngoài ban công:
"Cậu đi đâu thế?"
Tô Thành sớm đã muốn cùng Đồ Du Du ở bên ngoài trêu đùa, nhưng cừu nâu ngốc nhà hắn vốn là một người truyền thống nếu như không ở trong phòng ngủ nhất định sẽ không chịu, nhân đây vừa hay có cơ hội hắn làm sao có thể bỏ qua được. Tô Thành để Đồ Du Du đứng xuống, sau đó không đợi cậu lên tiếng hỏi đã cúi đầu dùng môi chặn miệng cậu lại rồi.
Ngoài ban công có hai thân thể quấn quít lấy nhau, nếu như để ý kỹ còn phát hiện ra được bàn tay của người đàn ông cao lớn kia đang luồn vào bên trong áo của người còn lại khẽ xoa vuốt. Trên trời có trăng có sao, không khí mát mẻ thỉnh thoảng còn có làn gió thổi qua nhưng vẫn không thể nào làm hạ bớt nhiệt nóng của hai thân thể đang hừng hực bốc cháy này.
Đồ Du Du cảm giác được dị vật cứng nóng chạm vào chân của mình, cũng nhận ra được cúc áo ngủ đã bị cởi ra quá nửa, bờ vai thon gầy có vùng xương quai xanh gợi cảm bị bại lộ ra bên ngoài. Đồ Du Du ngại ngùng hoảng hốt hơi hơi đẩy Tô Thành ra:
"Không được, đang ở bên ngoài"
Tô Thành khàn giọng, nụ hôn vừa trượt xuống cần cổ của Đồ Du Du vừa nói:
"Anh thích ở bên ngoài"
Đồ Du Du đưa mắt nhìn xung quanh, tuy rằng ở trọng phạm vi mà cậu nhìn thấy không có bất cứ một ngôi nhà nào cả, nhưng mà ở trong ngôi biệt thự này lại có rất nhiều người, nếu lỡ như có ai đó không may nhìn thấy thì biết làm sao:
"Đừng... nếu như có người thấy..."
Tô Thành nhanh chóng cởi áo của Đồ Du Du ra, bàn tay cũng không khách khí nữa kéo quần của cậu xuống:
"Yên tâm, nếu như không cẩn thận có người nhìn thấy thì bọn họ cũng sẽ không để cho em biết đâu"
Ý này là sao chứ, Đồ Du Du nghe thấy lời nói kia của Tô Thành thì càng xấu hổ cùng lo lắng hơn:
"Cho tôi vào trong... ưm"
Đầu ngón tay thon dài của Tô Thành trượt vào giữa kẽ mông của Đồ Du Du, lại không khách khí mà tiến sâu vào bên trong đó. Đồ Du Du run rẩy cả người, động nhỏ phía sau vẫn luôn mẫn cảm mà không nhịn được hút chặt lấy đầu ngón tay của Tô Thành. Tô Thành một tay vừa làm động tác chuẩn bị cho Đồ Du Du, một tay khác lại không ngừng bóp mạnh lấy hai bên mông căng tròn kia của cậu:
"Cậu... cậu xấu xa... ưm"
Tô Thành lúc này vẫn mặc quần áo trên người hết sức chỉnh tề, chỉ có một mình Đồ Du Du đã bị hắn lột ra sạch sẽ, cả người không có cái gì che đậy chỉ có thể dính sát lấy Tô Thành. Dưới bầu trời sao, thứ ánh sáng dịu dàng kia chiếu lên bóng lưng mềm mượt nhẵn nhụi của Đồ Du Du, càng làm cho phong cảnh hiện tại trở thành mĩ cảnh xinh đẹp động lòng người.
Tô Thành khàn giọng ghé sát vào tai Đồ Du Du nói:
"Giúp anh cởi quần"
Đồ Du Du muốn vào bên trong phòng, cậu không muốn ở bên ngoài phát sinh ra loại sự tình này cho nên lắc đầu từ chối:
"Không"
Tô Thành nhếch môi cười, bàn tay đưa đến trước ngực Đồ Du Du dùng ngón tay trỏ khẽ gãi gãi điểm nhỏ trước ngực cậu, Đồ Du Du ngay lập tức mềm nhũn cả người suýt chút nữa là đứng không vững:
"A... đừng làm như thế"
Tô Thành dừng tay lại siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Đồ Du Du:
"Vậy mau giúp anh cởi quần"
Đồ Du Du đến cuối cùng vẫn không còn có cách nào khác đành ngượng ngùng đưa tay xuống kéo khóa quần cho Tô Thành, Tô Thành hài lòng cho cậu một tiếng ngắn gọn tán thưởng:
"Ngoan".
Tác giả :
Giai Nhân