Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 102: Ngôi sao may mắn
Vu Nhạn Bắc sau 3 lượt bắn kết thúc với số điểm là 12, đây không phải là con số khó vượt qua, việc này khiến cho anh ta cũng rơi vào lo lắng, nếu như một lần nữa lại mất mặt thật sự là tự chuốc lấy nhục nhã mà. Hoàng Thế Vinh mỉm cười, tùy tiện cầm lên khẩu súng của mình đưa về phía trước, đến tập trung nhắm bắn cũng không có đã bóp cò khẩu súng kia rồi, kết quả viên đạn liền bắn vào khoảng không, sau tiếng bùm kia, trên bảng số tính điểm điện tử vẫn là con số 0. Vu Nhạn Bắc nhìn thấy kỹ thuật bắn súng kia của Hoàng Thế Vinh liền cười thầm trong lòng, thế nhưng hắn đã trượt một phát rồi, hai lượt còn lại liệu hắn có thể nào bắn được hơn điểm của anh hay không chứ.
"Hoàng phó tổng, vẫn là nên điềm tĩnh một chút, lúc nhắm bắn không thể hấp tấp thì mới trúng mục tiêu" Vu Nhạn Bắc đứng ở một bên tỏ ý tốt nhắc nhở một chút điểm lưu ý, một phần là muốn ra oai với Hoàng Thế Vinh, phần còn lại chính là muốn lấy lại mặt mũi của mình trước mặt Tô Đồ Lang Quân.
Hoàng Thế Vinh cười cười nhìn về phía của Tô Đồ Lang Quân nói thế này:
"Ngôi sao may mắn của tớ, cậu qua đây giúp tớ bắn một viên đi"
Tô Đồ Lang Quân biết là Hoàng Thế Vinh cố tình bắn trượt phát đạn vừa rồi, người đàn ông này chẳng phải đang muốn trêu chọc Vu Nhạn Bắc hay sao.
Vu Nhạn Bắc vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt liền đen mặt, Tô Đồ Lang Quân một tay cầm súng, Hoàng Thế Vinh lại ở ngay sau lưng cậu ân cần điều chỉnh tư thế, hai người bọn họ lúc này rất thân mật, khiến cho anh ta cũng có điểm khó chịu trong lòng. Nhưng mà phát đạn vừa rồi đã bắn trượt, hiện tại Hoàng Thế Vinh lại muốn Tô Đồ Lang Quân giúp hắn bắn, khả năng phần thắng lần này thuộc về anh sẽ khá là cao đây, chỉ cần có thể đi ăn tối cùng Tô Đồ Lang Quân, mang những chuyện hiểu nhầm lúc trước giải thích ra là được rồi.
Tô Đồ Lang Quân biết lên đạn, cũng biết bóp cò, nhưng không có khả năng có thể nhắm bắn trúng bia đạn. Hoàng Thế Vinh ở sau lưng cậu bắt đầu thân mật điều chỉnh tư thế:
"Tiểu Vinh, có phải là cậu muốn cùng Vu Nhạn Bắc đi ăn tối không?"
Hoàng Thế Vinh hạ thấp giọng nói:
"Yên tâm, tớ đương nhiên sẽ không để cơ hội đó xảy ra được"
Tô Đồ Lang Quân buồn cười nói nhỏ:
"Viên đạn này tớ cố tình bắn trượt thì sao?"
Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng trả lời:
"Bắn trượt cũng sẽ không trách cậu, nhưng mà ba ngày tới sẽ không để cậu xuống giường đâu"
Đúng lúc này, Vu Nhạn Bắc đứng ở bên cạnh nhịn không được nữa, từ nãy tới giờ anh đều đứng quan sát hai người này, tuy không nghe thấy được bọn họ rốt cuộc thì thầm to nhỏ cái gì, nhưng cứ nhìn cảnh thân thiết kia anh lại thấy không thể nào nhìn thêm nữa cho nên liền lớn giọng cắt ngang phong cảnh trước mặt:
"Được rồi Hoàng phó tống, khi nào thì anh định bắn đây"
Hoàng Thế Vinh sau khi đã giúp Tô Đồ Lang Quân nhắm chuẩn bia đạn liền thu tay lại đứng sang một bên nâng giọng nói:
"Phụ thuộc cả vào cậu đấy"
Tô Đồ Lang Quân cũng không do dự, trực tiếp nổ súng, cho dù trúng hay không trúng đi chăng nữa cũng không mấy quan trọng. Bùm một tiếng, trên bảng kết quả hiển thị lên điểm số 3, Vu Nhạn Bắc nhếch môi cười hài lòng. Nếu như hai lượt bắn chỉ là 3 điểm, vậy thì lượt bắn tiếp theo đây Hoàng Thế Vinh phải được 10 điểm mới có thể thắng, muốn bắn trúng hồng tâm khẳng định là không thể nào.
Hoàng Thế Vinh mỉm cười tán thưởng:
"Quân Quân, cậu đúng là ngôi sao may mắn của tớ"
Vu Nhạn Bắc vẫn là nhịn không được phải xen vào nói một câu:
"Như vậy lần bắn tiếp theo này có cần phải bắn nữa hay không đây?"
Hoàng Thế Vinh thản nhiên đáp:
"Tôi có ngôi sao may mắn ở chỗ này, đương nhiên là bắn đến cùng rồi"
Nói rồi Hoàng Thế Vinh lại để Tô Đồ Lang Quân cầm súng, có điều lần này hắn lại cùng cậu giữ chặt khẩu súng kia, hắn nói khẽ vào tai cậu hỏi:
"Cậu muốn mấy điểm?"
Tô Đồ Lang Quân cảm thấy chính là người đàn ông này đang muốn thị uy với Vu Nhạn Bắc, từ nãy tới giờ đều luôn cố tình thân thiết với cậu trước mặt anh ta. Chỉ có điều đối với sự chiếm hữu này của Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân lại vô cùng vui vẻ mà đón nhận:
"10 điểm"
Hoàng Thế Vinh nhếch môi:
"Ngoan"
Nói rồi viên đạn từ trong khẩu súng liền bay ra, bia bắn ở phía trước được hạ xuống, biểu hiện cho việc đã bắn trúng hồng tâm. Một quá trình này đối với ba người trong cuộc căn bản là chỉ làm cho duy nhất một mình Vu Nhạn Bắc là cảm thấy bất ngờ đến thốt lên một câu:
"Không thể nào"
Hoàng Thế Vinh dùng ánh mắt châm biếm quay sang nhìn Vu Nhạn Bắc, hơn nữa còn cố tình làm động tác thân mật với Tô Đồ Lang Quân:
"Cậu nói xem, cậu ấy có phải là ngôi sao may mắn của tôi hay không"
Vu Nhạn Bắc quả thật là vô cùng tức giận, vốn dĩ nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, nhưng đến cuối cùng lại lật ngược tình thế như vậy khiến cho anh thật sự là không can tâm:
"Nhất định là bia bắn có vấn đề rồi"
Hoàng Thế Vinh ồ một tiếng:
"Tình huống này hẳn là nên để cậu ấy quyết định thì hơn"
Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn im lặng, cậu làm sao mà không hiểu Hoàng Thế Vinh đang cố tình muốn cái gì, hắn là muốn ở trước mặt của Vu Nhạn Bắc tỏ ra thân thiết với cậu, là muốn cho Vu Nhạn Bắc phải tức muốn điên lên. Có điều Hoàng Thế Vinh muốn như vậy thì Tô Đồ Lang Quân cậu cũng sẽ phối hợp với hắn thôi:
"Tiểu Vinh thắng"
Vu Nhạn Bắc không những tức giận mà còn cảm thấy vô cùng mất mặt, anh là người đưa ra đề xuất muốn thi bắn súng với Hoàng Thế Vinh, đến cuối cùng lại tự mình chuốc khổ thế này.
Hoàng Thế Vinh thấy Vu Nhạn Bắc tức giận rời đi như vậy liền rất hài lòng, Tô Đồ Lang Quân hỏi hắn:
"Cậu vui đến như vậy sao?"
Hoàng Thế Vinh cúi đầu nhìn cậu:
"Tâm trạng rất tốt, đi thôi, tớ đưa cậu về công ty".
...
Buổi chiều tan tầm chính là thời điểm cả thành phố chìm ngập vào sự ô nhiễm nặng nề phát ra từ những ống bô của các phương tiện giao thông, tiếng còi xe inh ỏi liên tục xuất hiện, một đoạn dài tại ngã tư xuất hiện tình trạng ùn tắc.
Hoàng Thế Vinh ngồi trong chiếc ferrari thể thao của mình, trong lòng có điểm hơi sốt ruột, đã hơn 15 phút rồi hắn chưa rời khỏi nơi này được. Cho dù Tô Đồ Lang Quân sẽ chẳng chạy đi đâu được, nhưng Hoàng Thế Vinh vẫn cứ cảm thấy muốn nhanh nhìn thấy cậu, có lẽ sự gấp gáp này mới chân chính gọi là tình yêu.
[Quân Quân, tớ vừa mới nhích xe được thêm 10m]
Tô Đồ Lang Quân lật mở văn kiện trên bàn làm việc của mình, đây là tin nhắn thứ 3 mà Hoàng Thế Vinh nhắn cho cậu rồi, cứ 10 phút hắn lại nhắn 1 tin như vậy, cũng chẳng biết hắn rốt cuộc là nôn nóng cái gì nữa. Chỉ có điều Tô Đồ Lang Quân cũng không thấy phiền, khẽ mỉm cười nhắn lại một tin cho hắn.
[Không gấp, tớ cũng vẫn còn một số văn kiện cần đọc]
Khi Hoàng Thế Vinh đến đón Tô Đồ Lang Quân tại Tô thị đã là 6 giờ 30 phút. Nhìn bóng dáng cao gầy mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, vòng eo mảnh khảnh vừa vặn được phô bày một cách tinh tế bằng việc sơ vin gọn gàng, đôi chân dài thẳng tắp chậm rãi bước xuống từng bậc thang, dáng vẻ kia so với minh tinh đúng là không hề thua kém chút nào. Hoàng Thế Vinh nheo mắt mang theo ý cười, trầm mê ngắm nhìn Tô Đồ Lang Quân đang bước đến, gương mặt của cậu xinh đẹp lạnh lùng, chẳng khác gì một khối băng không muốn cho ai lại gần mình cả. Hoàng Thế Vinh cảm thấy như thế cũng tốt, người đẹp như vậy nếu như còn muốn dễ gần nữa vậy thì cả thế giới này đều sẽ càng thích cậu hơn sao.
Tô Đồ Lang Quân vừa tới gần chiếc ferrari đắt tiền quen thuộc kia, từ bên trong đã có người mở sẵn cửa xe phía trước đợi cậu, đây chính là đặc quyền của Tô tổng, mỗi ngày đi làm đều có tài xế đưa đón tận tình như vậy.
"Hôm nay sao lại tắc đường thế?" Tô Đồ Lang Quân ngồi vào trong, tùy tiện hỏi một câu.
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Phía trước xảy ra tai nạn cho nên mới vậy, cậu đói chưa?"
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu nhìn điện thoại trong tay:
"Không đói lắm, tớ xem ở trên mạng có món cá hấp xì dầu, cậu muốn ăn không?"
Hoàng Thế Vinh cười cười:
"Món đó ngày mai rồi ăn đi, hôm nay cậu quên rồi sao, cậu còn nợ tớ một bữa ăn tối đấy"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu, nhanh chóng hiểu được ý định trong lời nói của Hoàng Thế Vinh:
"Vậy đi đâu ăn?"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Tầng 70, Tấn Hoàng Thành"
Tấn Hoàng Thành thuộc quyền sở hữu của Hoàng thị, tầng 70 này chính là tầng cao nhất, là địa điểm sang trọng xa hoa và yên tĩnh, với độ cao như vậy có thể ngắm được toàn cảnh của thành phố, vô cùng đẹp đẽ về đêm.
Tô Đồ Lang Quân chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, tuy rằng Tấn Hoàng Thành cũng có công sức của cậu bỏ ra, từ sau lần của Diêu Tịnh Tuyết khi ấy, tính đến thời điểm này thì cậu mới đến Tấn Hoàng Thành.
Khách hàng chỉ cần đặt chân lên tầng cao nhất này, không cần biết có sử dụng bất cứ dịch vụ gì hay không cũng sẽ mất một khoản phí đắt đỏ đầu tiên để vào cửa. Tuy rằng người đến Tấn Hoàng Thành đều là những người có tiền, nhưng không phải ai cũng chịu bỏ ra một khoản tiền không nhỏ chỉ để ngồi dùng bữa tại tầng 70, chính vì thế tầng 70 vô cùng thưa thớt khách ghé tới, càng làm cho không khí bên trong yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Thang máy tại Tấn Hoàng Thành thuộc dạng trong suốt, trong lúc thang máy lên cao vẫn có thể để cho người đứng bên trong ngắm nhìn thành phố ngày càng thu nhỏ bên dưới. Lúc hai người bọn họ bước vào, vừa hay cũng không có bất cứ ai cả, Hoàng Thế Vinh ở phía sau vòng tay ôm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân, cằm của hắn đặt trên vai cậu:
"Tớ chợt nhớ ra là cậu vẫn chưa lên thử tầng 70 có đúng không?".
"Hoàng phó tổng, vẫn là nên điềm tĩnh một chút, lúc nhắm bắn không thể hấp tấp thì mới trúng mục tiêu" Vu Nhạn Bắc đứng ở một bên tỏ ý tốt nhắc nhở một chút điểm lưu ý, một phần là muốn ra oai với Hoàng Thế Vinh, phần còn lại chính là muốn lấy lại mặt mũi của mình trước mặt Tô Đồ Lang Quân.
Hoàng Thế Vinh cười cười nhìn về phía của Tô Đồ Lang Quân nói thế này:
"Ngôi sao may mắn của tớ, cậu qua đây giúp tớ bắn một viên đi"
Tô Đồ Lang Quân biết là Hoàng Thế Vinh cố tình bắn trượt phát đạn vừa rồi, người đàn ông này chẳng phải đang muốn trêu chọc Vu Nhạn Bắc hay sao.
Vu Nhạn Bắc vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt liền đen mặt, Tô Đồ Lang Quân một tay cầm súng, Hoàng Thế Vinh lại ở ngay sau lưng cậu ân cần điều chỉnh tư thế, hai người bọn họ lúc này rất thân mật, khiến cho anh ta cũng có điểm khó chịu trong lòng. Nhưng mà phát đạn vừa rồi đã bắn trượt, hiện tại Hoàng Thế Vinh lại muốn Tô Đồ Lang Quân giúp hắn bắn, khả năng phần thắng lần này thuộc về anh sẽ khá là cao đây, chỉ cần có thể đi ăn tối cùng Tô Đồ Lang Quân, mang những chuyện hiểu nhầm lúc trước giải thích ra là được rồi.
Tô Đồ Lang Quân biết lên đạn, cũng biết bóp cò, nhưng không có khả năng có thể nhắm bắn trúng bia đạn. Hoàng Thế Vinh ở sau lưng cậu bắt đầu thân mật điều chỉnh tư thế:
"Tiểu Vinh, có phải là cậu muốn cùng Vu Nhạn Bắc đi ăn tối không?"
Hoàng Thế Vinh hạ thấp giọng nói:
"Yên tâm, tớ đương nhiên sẽ không để cơ hội đó xảy ra được"
Tô Đồ Lang Quân buồn cười nói nhỏ:
"Viên đạn này tớ cố tình bắn trượt thì sao?"
Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng trả lời:
"Bắn trượt cũng sẽ không trách cậu, nhưng mà ba ngày tới sẽ không để cậu xuống giường đâu"
Đúng lúc này, Vu Nhạn Bắc đứng ở bên cạnh nhịn không được nữa, từ nãy tới giờ anh đều đứng quan sát hai người này, tuy không nghe thấy được bọn họ rốt cuộc thì thầm to nhỏ cái gì, nhưng cứ nhìn cảnh thân thiết kia anh lại thấy không thể nào nhìn thêm nữa cho nên liền lớn giọng cắt ngang phong cảnh trước mặt:
"Được rồi Hoàng phó tống, khi nào thì anh định bắn đây"
Hoàng Thế Vinh sau khi đã giúp Tô Đồ Lang Quân nhắm chuẩn bia đạn liền thu tay lại đứng sang một bên nâng giọng nói:
"Phụ thuộc cả vào cậu đấy"
Tô Đồ Lang Quân cũng không do dự, trực tiếp nổ súng, cho dù trúng hay không trúng đi chăng nữa cũng không mấy quan trọng. Bùm một tiếng, trên bảng kết quả hiển thị lên điểm số 3, Vu Nhạn Bắc nhếch môi cười hài lòng. Nếu như hai lượt bắn chỉ là 3 điểm, vậy thì lượt bắn tiếp theo đây Hoàng Thế Vinh phải được 10 điểm mới có thể thắng, muốn bắn trúng hồng tâm khẳng định là không thể nào.
Hoàng Thế Vinh mỉm cười tán thưởng:
"Quân Quân, cậu đúng là ngôi sao may mắn của tớ"
Vu Nhạn Bắc vẫn là nhịn không được phải xen vào nói một câu:
"Như vậy lần bắn tiếp theo này có cần phải bắn nữa hay không đây?"
Hoàng Thế Vinh thản nhiên đáp:
"Tôi có ngôi sao may mắn ở chỗ này, đương nhiên là bắn đến cùng rồi"
Nói rồi Hoàng Thế Vinh lại để Tô Đồ Lang Quân cầm súng, có điều lần này hắn lại cùng cậu giữ chặt khẩu súng kia, hắn nói khẽ vào tai cậu hỏi:
"Cậu muốn mấy điểm?"
Tô Đồ Lang Quân cảm thấy chính là người đàn ông này đang muốn thị uy với Vu Nhạn Bắc, từ nãy tới giờ đều luôn cố tình thân thiết với cậu trước mặt anh ta. Chỉ có điều đối với sự chiếm hữu này của Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân lại vô cùng vui vẻ mà đón nhận:
"10 điểm"
Hoàng Thế Vinh nhếch môi:
"Ngoan"
Nói rồi viên đạn từ trong khẩu súng liền bay ra, bia bắn ở phía trước được hạ xuống, biểu hiện cho việc đã bắn trúng hồng tâm. Một quá trình này đối với ba người trong cuộc căn bản là chỉ làm cho duy nhất một mình Vu Nhạn Bắc là cảm thấy bất ngờ đến thốt lên một câu:
"Không thể nào"
Hoàng Thế Vinh dùng ánh mắt châm biếm quay sang nhìn Vu Nhạn Bắc, hơn nữa còn cố tình làm động tác thân mật với Tô Đồ Lang Quân:
"Cậu nói xem, cậu ấy có phải là ngôi sao may mắn của tôi hay không"
Vu Nhạn Bắc quả thật là vô cùng tức giận, vốn dĩ nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, nhưng đến cuối cùng lại lật ngược tình thế như vậy khiến cho anh thật sự là không can tâm:
"Nhất định là bia bắn có vấn đề rồi"
Hoàng Thế Vinh ồ một tiếng:
"Tình huống này hẳn là nên để cậu ấy quyết định thì hơn"
Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn im lặng, cậu làm sao mà không hiểu Hoàng Thế Vinh đang cố tình muốn cái gì, hắn là muốn ở trước mặt của Vu Nhạn Bắc tỏ ra thân thiết với cậu, là muốn cho Vu Nhạn Bắc phải tức muốn điên lên. Có điều Hoàng Thế Vinh muốn như vậy thì Tô Đồ Lang Quân cậu cũng sẽ phối hợp với hắn thôi:
"Tiểu Vinh thắng"
Vu Nhạn Bắc không những tức giận mà còn cảm thấy vô cùng mất mặt, anh là người đưa ra đề xuất muốn thi bắn súng với Hoàng Thế Vinh, đến cuối cùng lại tự mình chuốc khổ thế này.
Hoàng Thế Vinh thấy Vu Nhạn Bắc tức giận rời đi như vậy liền rất hài lòng, Tô Đồ Lang Quân hỏi hắn:
"Cậu vui đến như vậy sao?"
Hoàng Thế Vinh cúi đầu nhìn cậu:
"Tâm trạng rất tốt, đi thôi, tớ đưa cậu về công ty".
...
Buổi chiều tan tầm chính là thời điểm cả thành phố chìm ngập vào sự ô nhiễm nặng nề phát ra từ những ống bô của các phương tiện giao thông, tiếng còi xe inh ỏi liên tục xuất hiện, một đoạn dài tại ngã tư xuất hiện tình trạng ùn tắc.
Hoàng Thế Vinh ngồi trong chiếc ferrari thể thao của mình, trong lòng có điểm hơi sốt ruột, đã hơn 15 phút rồi hắn chưa rời khỏi nơi này được. Cho dù Tô Đồ Lang Quân sẽ chẳng chạy đi đâu được, nhưng Hoàng Thế Vinh vẫn cứ cảm thấy muốn nhanh nhìn thấy cậu, có lẽ sự gấp gáp này mới chân chính gọi là tình yêu.
[Quân Quân, tớ vừa mới nhích xe được thêm 10m]
Tô Đồ Lang Quân lật mở văn kiện trên bàn làm việc của mình, đây là tin nhắn thứ 3 mà Hoàng Thế Vinh nhắn cho cậu rồi, cứ 10 phút hắn lại nhắn 1 tin như vậy, cũng chẳng biết hắn rốt cuộc là nôn nóng cái gì nữa. Chỉ có điều Tô Đồ Lang Quân cũng không thấy phiền, khẽ mỉm cười nhắn lại một tin cho hắn.
[Không gấp, tớ cũng vẫn còn một số văn kiện cần đọc]
Khi Hoàng Thế Vinh đến đón Tô Đồ Lang Quân tại Tô thị đã là 6 giờ 30 phút. Nhìn bóng dáng cao gầy mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, vòng eo mảnh khảnh vừa vặn được phô bày một cách tinh tế bằng việc sơ vin gọn gàng, đôi chân dài thẳng tắp chậm rãi bước xuống từng bậc thang, dáng vẻ kia so với minh tinh đúng là không hề thua kém chút nào. Hoàng Thế Vinh nheo mắt mang theo ý cười, trầm mê ngắm nhìn Tô Đồ Lang Quân đang bước đến, gương mặt của cậu xinh đẹp lạnh lùng, chẳng khác gì một khối băng không muốn cho ai lại gần mình cả. Hoàng Thế Vinh cảm thấy như thế cũng tốt, người đẹp như vậy nếu như còn muốn dễ gần nữa vậy thì cả thế giới này đều sẽ càng thích cậu hơn sao.
Tô Đồ Lang Quân vừa tới gần chiếc ferrari đắt tiền quen thuộc kia, từ bên trong đã có người mở sẵn cửa xe phía trước đợi cậu, đây chính là đặc quyền của Tô tổng, mỗi ngày đi làm đều có tài xế đưa đón tận tình như vậy.
"Hôm nay sao lại tắc đường thế?" Tô Đồ Lang Quân ngồi vào trong, tùy tiện hỏi một câu.
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Phía trước xảy ra tai nạn cho nên mới vậy, cậu đói chưa?"
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu nhìn điện thoại trong tay:
"Không đói lắm, tớ xem ở trên mạng có món cá hấp xì dầu, cậu muốn ăn không?"
Hoàng Thế Vinh cười cười:
"Món đó ngày mai rồi ăn đi, hôm nay cậu quên rồi sao, cậu còn nợ tớ một bữa ăn tối đấy"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu, nhanh chóng hiểu được ý định trong lời nói của Hoàng Thế Vinh:
"Vậy đi đâu ăn?"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Tầng 70, Tấn Hoàng Thành"
Tấn Hoàng Thành thuộc quyền sở hữu của Hoàng thị, tầng 70 này chính là tầng cao nhất, là địa điểm sang trọng xa hoa và yên tĩnh, với độ cao như vậy có thể ngắm được toàn cảnh của thành phố, vô cùng đẹp đẽ về đêm.
Tô Đồ Lang Quân chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, tuy rằng Tấn Hoàng Thành cũng có công sức của cậu bỏ ra, từ sau lần của Diêu Tịnh Tuyết khi ấy, tính đến thời điểm này thì cậu mới đến Tấn Hoàng Thành.
Khách hàng chỉ cần đặt chân lên tầng cao nhất này, không cần biết có sử dụng bất cứ dịch vụ gì hay không cũng sẽ mất một khoản phí đắt đỏ đầu tiên để vào cửa. Tuy rằng người đến Tấn Hoàng Thành đều là những người có tiền, nhưng không phải ai cũng chịu bỏ ra một khoản tiền không nhỏ chỉ để ngồi dùng bữa tại tầng 70, chính vì thế tầng 70 vô cùng thưa thớt khách ghé tới, càng làm cho không khí bên trong yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện yêu đương.
Thang máy tại Tấn Hoàng Thành thuộc dạng trong suốt, trong lúc thang máy lên cao vẫn có thể để cho người đứng bên trong ngắm nhìn thành phố ngày càng thu nhỏ bên dưới. Lúc hai người bọn họ bước vào, vừa hay cũng không có bất cứ ai cả, Hoàng Thế Vinh ở phía sau vòng tay ôm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân, cằm của hắn đặt trên vai cậu:
"Tớ chợt nhớ ra là cậu vẫn chưa lên thử tầng 70 có đúng không?".
Tác giả :
Giai Nhân