Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi
Chương 47: Chiếc váy rách nát
Tối thứ sáu.
Dạ tiệc sắp bắt đầu. Hàm Hinh tùy ý chọn một chiếc váy dài thắt eo màu tím nhạt. Cô có một làn da trắng nõn đầy khí chất. Mọi người đều nói người đẹp vì lụa, nhưng khi đến cô thì lụa lại đẹp vì người.
Loại lễ phục tiện lợi này, khi mặc trên người cô không ngờ lại có cảm giác của một nhãn hiệu xa xỉ.
Bởi vì thời gian gấp gáp, không kịp làm tóc, tóc dài xõa tự nhiên. Mái tóc đen xinh đẹp như rong biển bồng bềnh tung bay.
"Vù vù...."
Lúc xuống cầu thang, trong nháy mắt qua chỗ rẽ, dáng người nhỏ gầy của cô gái đụng trúng một lồng ngực như tường đồng vách sắt. Trong vòng tay, hơi thở hai bên giao hòa.
Tươi mát, thanh nhã.
Ai biết đó chính là Mộ Dịch Kỳ vừa trở về.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Người đàn ông vóc người cao to, đứng giữa chỗ cầu thang ngăn cản đường đi của cô.
Chính Mộ Dịch Kỳ cũng không biết, sẽ vừa lúc gặp phải cô.
Anh nhíu mày một cái, kéo dãn khoảng cách với cô. Bỗng nhiên, trước mắt có cảm giác sáng ngời.
Cô gái nhỏ đang nhăn mũi, mũi vừa bị đụng phải có hơi đau, lúc này cô đang xoa xoa mũi mình.
Mỗi cái nhăn mày đều mang theo chút đáng yêu.
Giống như một đứa bé chịu tủi thân, một đôi lông mày mảnh mai với đôi mắt như phát sáng.
Lễ phục màu tím nhạt và màu da của cô vô cùng hài hòa, bộ lễ phục cũng được thiết kế rất tinh xảo. Mặc dù rẻ nhưng dáng người nhỏ bé mặc vào trông cũng cao hơn. Bộ lễ phục này cũng coi như không tệ. Đường viền cổ áo xẻ xuống, đường cong xương quai xanh trắng trẻo mềm mại, cần cổ thon dài, cơ thể hai mươi mốt tuổi tràn đầy collagen, tinh tế và mềm mại.
Ánh mắt anh híp lại, vươn tay ra, xoa xoa cái mũi Hàm Hinh: "Đau lắm sao?"
Hàm Hinh không nghĩ anh sẽ làm như vậy, nhưng cô không từ chối, bởi vì thực sự rất đau.
Mũi là thứ quan trọng nhất trong ngũ quan của một người. Có chiếc mũi cao thẳng thanh tú, như thế, người đó cũng sẽ không quá xấu.
Mũi của Hàm Hinh khéo léo tinh xảo, sống mũi không cao không thấp, chính là cảm giác ngũ quan rất hài hòa.
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa mũi cho cô. Mộ Dịch Kỳ cũng không nghĩ tới, vừa quay về đã làm chuyện này giúp cô.
"Vội vàng đi đâu vậy? Mắt không biết nhìn sao?"
Hàm Hinh ngẩng đầu, lực ngón tay bỗng nhiên căng thẳng. Lúc này cô mới phát hiện, mình đang mặc lễ phục, chẳng may....
Mà cô đồng thời cũng nhìn thấy tây trang mà Mộ Dịch Kỳ mặc trên người không giống với bình thường. Đêm nay hình như càng trang trọng hơn một chút.
"Còn anh? Anh muốn đi đâu?" Cô cố ý hỏi ngược mà thôi.
Ngừng lại một chút, Mộ Dịch Kỳ dường như hơi do dự, thả tay xuống: "Hàm Hinh, cô quan tâm nhiều quá rồi."
"Vậy anh cũng đừng nghĩ sẽ biết tôi đi đâu. Tôi đã sớm nói rồi, anh muốn hồng tụ thiêm hương*, tôi cũng bay nhảy bên ngoài, hai chúng ta, ai cũng đừng thua thiệt bản thân."
(*hồng tụ thiêm hương: “chàng đọc sách, nàng quay tơ”, nghĩa là chàng thư sinh đang học bài, bên cạnh có người con gái đốt hương cho.)
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dịch Kỳ nháy mắt trở nên khó coi.
Anh dùng sức nhéo mũi cô một cái, xem như là hết giận: "Cô đừng có mơ. Nếu tôi phát hiện cô không thành thật, chờ đó, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận."
Người đàn ông này chủ nghĩa đàn ông quá mạnh!
Vốn Hàm Hinh còn muốn tranh luận mấy câu, nhưng thấy thời gian không còn nhiều nên cũng không tiếp tục nữa.
"Tối nay tôi phải ra ngoài một chuyến, đừng nói cho ông biết. Anh Mặc, anh ăn mặc thế này e rằng cũng có việc gạt tôi. Mọi người đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?"
Sắc mặt Mộ Dịch Kỳ lúc này dừng lại, giống như có gì đó nghẹn trong cổ họng, nhìn cô rời đi.
Chân cô giống như được bôi thêm dầu, loáng cái đã chạy xuống lầu, bóng lưng vội vã giống như phải đi gặp người nào còn quan trọng hơn.
Lông mày Mộ Dịch Kỳ nhíu lại. Đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra, người phụ nữ này nhìn cũng không thèm nhìn anh, bình thường không phải là quấn lấy không rời sao?
A!
Anh quay về nhà cũng chỉ muốn lấy chút đồ, vốn dĩ đã không muốn gặp người phụ nữ này!
Nửa giờ sau.
"Tại sao lâu như vậy? Không phải là nói đi lấy đôi khuy măng-sét sao? Dạ tiệc sắp bắt đầu rồi."
Trên xe, giọng nói thanh nhã êm tai của người phụ nữ có chút xao động, nhưng mà vẫn không chút hoang mang, dáng vẻ rất có học thức.
Cô ta mặc một bộ lễ phục một vai màu xanh sapphire, trên cổ đeo dây chuyền kim cương, tràn đầy hơi thở cao quý ưu nhã.
"Gặp một người, khiến anh rất không thoải mái."
Mộ Dịch Kỳ nhớ lại dáng vẻ vừa rồi khi gặp Hàm Hinh, lúc người phụ nữ kia rời đi không chút do dự, anh càng nghĩ càng khó chịu.
Cúi đầu, anh nhìn tây trang trên người mình, hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Bộ đồ này có phải không đẹp không?"
Ánh mắt người phụ nữ xẹt qua một tia tối tăm rồi biến mất rất nhanh, cười cười: "Đâu có, anh đẹp trai như vậy,mặc cái gì cũng đẹp hết."
Vậy tại sao vừa rồi người phụ nữ kia không phát hiện ra?
"Sao thế? Ai nói anh không đẹp sao? Đây là đồ chính tay em chọn cho anh, rất phù hợp với hình tượng đêm nay của anh." Người phụ nữ tiến sát lại, lông mày khẽ nhúc nhích, vươn tay chỉnh lại cà-vạt cho anh, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý chạm vào khuôn mặt anh tuấn.
"Không có việc gì, lên đường đi."
......
"Tôi tự đi được, không cần chờ tôi."
Ở trên đường đi, Hàm Hinh nhận được điện thoại của Cảnh Nguyên Trạch, kêu cô đi vào cùng anh ta.
Cô không muốn làm như vậy, càng không muốn hai người đồng thời ngồi chung một chiếc xe. Không khí thì loãng, không gian thì chật chội, ắt sẽ.... hành động không lý trí.
Nhưng người bên kia điện thoại dường như không có kiên nhẫn, vẫn tiếp tục nói: "Còn nửa tiếng nữa, tôi không muốn lãng phí thời gian."
"..."
Lúc chạy đến chỗ đã định thì một chiếc xe thương vụ màu trắng cao quý dừng lại trước mặt cô, chân cô lui về phía sau mấy bước. Từ trên xe, môt người đàn ông bước xuống.
Cảnh Nguyên Trạch mặc một bộ tây trang màu trắng, mái tóc lộn xộn được chải từng lớp, ngũ quan tinh tế, đôi mắt gần như có màu xanh nhạt, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như một hoàng tử bạch mã bước xuống đầy phong độ.
Chỉ trong nháy mắt như thế, Hàm Hinh nhớ lại lần sinh nhật năm mười tám tuổi đó của mình. Một đêm đó, hình như cũng giống thế này, tay anh ta ôm hoa hồng, tự tay tặng cho cô.
Mà đã từng, không chống đỡ được, chính là đã từng.
Trong tay Cảnh Nguyên Trạch là một chiếc hộp màu đen tinh xảo, anh ta bước về phía trước, ánh mắt mỉm cười mang theo sự lấp lánh sáng ngời, nhìn thấy cô như bình minh đến.
Mở ra, đó là một bộ lễ phục vô cùng xinh đẹp, khác biệt hoàn toàn với lễ phục cô đang mặc trên người. Nó có màu xanh sapphire, váy dài lộng lẫy, tao nhã cao quý.
"Mặc vào đi, chọn riêng cho em đấy."
Cảnh Nguyên Trạch xoa xoa đầu cô, cười đến khóe mắt sáng lên. Có thể mua quần áo cho cô, có lẽ là chuyện vui vẻ nhất.
"Không, tôi đang mặc lễ phục rồi, sao còn phải mặc của anh?"
Hàm Hinh không nhận, tay nắm chặt thành nắm đấm, cắn cắn môi.
Cô không ngờ được anh ta cũng biết đến bộ này.
Cảnh Nguyên Trạch dường như đã đoán được cô sẽ không đồng ý, khóe miệng nhếch lên, vươn tay cố ý chạm lên bộ lễ phục giá rẻ trên người Hàm Hinh, chậm rãi sâu kín nói: "Tôi nói, lập tức thay lễ phục của tôi, còn cái này...."
Hộp nhét vào trong tay Hàm Hinh, cô không kịp đề phòng, từng tiếng vang lên liên tiếp không ngừng. ngôn tình tổng tài
"Xoẹt...."
"Xoẹt...."
"Xoẹt...."
"Cảnh Nguyên Trạch, anh điên rồi à?!!!"
Hàm Hinh quả thực không thể tin nổi, chiếc váy dài màu tím nhạt cứ như thế rách ra từng miếng nhỏ. Người đàn ông này dám tự tay xé rách váy của cô!