Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi
Chương 37: Bị ép buộc bất đắc dĩ
Buối sáng ngày thứ hai, Hàm Hinh đến công ty, liền nhìn thấy Tô Mẫn Di đang ngồi trên ghế của cô, hai tay vòng trước ngực, trang phục OL tinh xảo, thành thục, đang ngây người suy nghĩ gì đó.
“Chị Tô? Chị Tô?”
Cô gọi hai tiếng, thấy Tô Mẫn Di vẫn đang trong trạng thái ngây người.
Đầu ngón tay gõ nhẹ mấy tiếng xuống bàn, lúc này cô ta mới có phản ứng.
“Cô đến rồi.” Một câu trần thuật đơn giản, không hề giống như hỏi thăm.
Hàm Hinh trả lời lại, đảo mắt quanh phòng, không hề phát hiện ra điều gì khác thường.
Có lẽ nhận thấy cô có gì đó không đúng, Tô Mẫn Di nói: “Đừng nhìn đông nhìn tây nữa, tôi chỉ đến đây ngồi một chút, thuận tiện dẫn cô cùng đi bàn chuyện dự án.”
Vẫn là dự án ngày hôm qua.
“Không, tôi không đi.”
Hàm Hinh lập tức lắc đầu, đầu lông mày nhíu chặt lại, từ chối mạnh mẽ.
Tô Mẫn Di không vui, híp mắt, khóe miệng khẽ “hừ” một tiếng lạnh lùng: “Không đi? Vừa mới đến, đã bày ra thái độ như vậy? Cô còn muốn tiếp tục làm việc nữa hay không?”
Vậy mà lại nói không đi, hôm qua Tổng Giám đốc Cảnh đã nói rồi, đột nhiên có hứng thú với điều kiện mà công ty họ đưa ra, nói hôm nay phải tiếp tục bàn về dự án đó, vẫn là hai người họ đi.
Hàm Hinh lời lẽ nghiêm túc, không kiêu ngạo, không siểm nịnh: “Chị Tô, đây vốn dĩ không phải chuyện của tôi, theo lý mà nói, hôm qua lẽ ra chỉ có một mình chị đi, Giám đốc thấy chị lười biếng, đúng lúc có tôi ở đó, cho nên kéo tôi đi cùng chị. Nhưng theo quy định của công ty, đây là việc làm ngoài giờ, tôi có thể không chấp nhận.”
Huống hồ lại biết đối phương là Cảnh Nguyên Trạch, cho dù như thế nào, cô cũng không muốn đi gặp anh ta lần nữa!
“Cô…”
Tô Mẫn Di ngay lập tức chỉ tay về phía cô, có lẽ là bị Hàm Hinh nói trúng tim đen, nhưng rất nhanh sự phẫn nộ của cô ta đã dần dần biến mất.
Thay bằng một nụ cười: “Được, nhìn không ra, cô là một người tinh ranh, biết tinh toán như vậy, nhưng mà Hàm Hinh à, tôi nói cho cô bết, hôm qua Tổng Giám đốc Cảnh thay đổi ý định, nói có chút hứng thú, còn nói hôm nay hai người chúng ta tiếp tục nói chuyện với họ. Đây là cơ hội vô cùng tốt, cô nắm bắt được, Giám đốc sẽ ghi nhớ công lao to lớn này của cô.”
Đầu ngón tay của cô đột nhiên cứng lại, bởi vì những lời của Tô Mẫn Di: “Thay đổi ý định, có hứng thú…”
“Không, nếu đã là chuyện tốt như thế, vậy thì chị Tô tự mình đi lĩnh thưởng đi.Tôi đây năng lực có hạn, căn bản không có cách nào tiếp nhận được ý tốt này.”
“Nhưng Tổng Giám đốc Cảnh nói rồi, bảo hai chúng ta cùng đi, cô cho rằng chuyện tốt như vậy, tôi lại muốn gọi cô hay sao?
Còn không phải là chỉ mặt gọi tên, nói nhất định phải là cô hay sao.
Đàn ông mà, bàn chuyện làm ăn với một cô gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ có hứng thú hơn. Cô ta đã sớm phát hiện Hàm Hinh là một cô gái không tầm thường, vẻ ngoài kia càng có nhiều ông chủ thích cô, xinh đẹp, tao nhã, có cô, chuyện làm ăn đương nhiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nếu đã có thể lợi dụng, vì sao lại không cơ chứ?
“Được rồi, chị Tô, tôi còn có chuyện khác cần làm. Vừa nãy Giám đốc còn gọi tôi đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến, để lấy tài liệu.”
Cách trốn tránh tốt nhất chính là mắt điếc tai ngơ, cô lập tức đi đến phòng làm việc của Giám đốc, bỏ lại Tô Mẫn Di đứng nguyên tại chỗ.
Cô ta vô cùng tức giận, nhưng lại không nói ra được lời phẫn nộ, chuyện này quả thật không liên quan đến Hàm Hinh, tức giận đập mạnh xuống bàn, đứng dậy, lắc lư thân hình như rắn nước rời đi.
Một tiếng sau.
Điện thoại vội vàng gọi tới.
Hàm Hinh đang làm việc, kẹp điện thoại vào tai: “Alo?”
Phía bên kia, còn có thể là ai nữa, giọng nó hùng hùng hổ hổ của Tô Mẫn Di mau chóng truyền đến: “Hàm Hinh cô lập tức qua đây cho tôi! Bởi vì cô, mà Cảnh thị không giữ lời đối với dự án này. Tôi nói với Giám đốc rồi, nếu cô lấy được dự án lần này, cô có thể tiếp tục ở lại Mộ thị, nhưng nếu cô làm hỏng chuyện hợp tác lần này, lập tức cút khỏi đây.”
Giọng nói uy hiếp của cô ta không ngừng vây chặt lấy cô.