Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua
Chương 30: Rời đi X Mục tiêu
Tiểu Duy tâm lý rõ ràng, nếu một mình tìm Cathy bọn họ là chắc chắn sẽ không đồng ý để mình rời khỏi Vinh Quang dong binh đoàn , tất cả bọn họ bao gồm cả Claude sẽ nghĩ cách ngăn mình. Chỉ cần nhìn sức chiến đấu của bọn họ là biết, quân đoàn trưởng cấp bậc mới chỉ có 50 cấp, mà đội trưởng chỉ có 75 cấp, đối với Tiểu Duy loại ngoạn gia max level mà nói thật sự là quá yếu. Mà tương đối , bọn họ nhất định cũng biết Tiểu Duy cường đại, loại cường đại mà không gì sánh kịp , sức mạnh mà bọn họ chưa bao giờ thấy qua, một khi phát hiện, dễ dàng sẽ không buông tay.
Dựa theo tình hình bây giờ, Tiểu Duy biết rõ chính mình không nên gia nhập thế lực hoặc là tổ chức nào. Bởi vì một khi tỏ thái độ chỉ sợ không chỉ sẽ đưa tới họa sát thân mà người bên cạnh cũng nhất định sẽ bị phiền lụy, hơn nữa cái loại phiền toái liên tiếp này giống hệt như ruổi bọ có đuổi đánh mấy cũng không rời đi.
Còn nếu như ở đây dùng danh nghĩa là nguyện vọng thì mọi việc sẽ trở nên rất đơn giản. Bởi vì quốc vương bệ hạ nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng mà người xuất sắc đưa ra, trước mặt nhiều người như thế này, quốc vương chắc chắn không thể cự tuyệt, Cathy cũng không thể cự tuyệt.
Quả nhiên, sau khi mọi người nghe thấy nguyện vọng của Tiểu Duy, đều ngơ ngẩn. Hồi lâu sau, quốc vương bệ hạ mới khôi phục nụ cười, gật cổ có phần cứng ngắc, phân phó: “Cathy.”
Cathy tiến lên từng bước, Claude ở phía sau hắn muốn nói gì lại thôi, đành gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Duy.
“Muốn rời khỏi?” Đứng trước mặt Tiểu Duy, Cathy nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Duy gật đầu, ánh mắt quét vòng đám người trên trường đấu, lại nhìn về phía Cathy, giống như đang nói đã nói ở trước mặt nhiều người, khẳng định không có ý muốn thu về.
“Vì sao?” Cathy có sự kiêu ngạo của hắn, thân là Vinh Quang dong binh đoàn đội trưởng, nếu có người chủ động muốn rời khỏi dong binh đoàn, hắn sẽ giữ lại, dong binh đoàn có niềm vinh dự của nó, niềm vinh dự này không thể bởi vì vài người mà bị hủy bỏ. Mà khi Cathy muốn giữ lại người này thời điểm, hắn sẽ nói ra ba chữ kia.
“Các ngươi. . . . . . quá yếu.” Nhẹ giọng nói ra những lời này, lại thật giả lẫn lộn. Thành viên trong dong binh đoàn đối với Tiểu Duy mà nói xác thực quá yếu, yếu đến căn bản không đủ để giúp cô hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến. Mà nếu như cô lưu lại, mang đến hậu quả là sẽ mang lại tai họa cho cả dong binh đoàn.
Tiểu Duy mặc dù không phải thánh mẫu, nhưng cũng không muốn xem đám Cathy gặp chuyện giống như đám Harry, cho nên lui đoàn chính là cái kết cho nhiều việc, không có lựa chọn thứ hai. Nhớ tới Ma tộc cùng Tinh linh tộc gặp lúc nãy, họ chắc hẳn là cùng mình kêu thế giới có quan hệ , bằng không một người ở trong núi lửa, một kẻ ở sau Tuyết Sơn, làm sao có thể cùng lúc đến đế đô. Lại nói tiếp, chính mình kêu chính là cái kia thế giới rốt cuộc sinh ra hiệu quả gì a. . . . . . Là ai ai cũng nghe được đến sao? Vẫn là nói quá xa nghe không rõ? Tiểu Duy cau mày lâm vào trong suy nghĩ của mình, không thể nào, khả năng thwshai tuyệt đối không thể là sự thật, bởi vì chỉ cần hô lên thì mặc kệ ngươi ở góc nào trên Caesar đại lục thì đều có thể nghe được.
Bi kịch, mình tại sao không sớm logout một chút, như vậy có phải hay không đã không làm nhiều chuyện orz như vậy. . . . . .
Cathy nhìn Tiểu Duy không biết vì sao ngũ quan nhăn lại một chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay ra trước mặt Tiểu Duy.
Nhìn bàn tay to lớn đầy vết chai trước mặt, Tiểu Duy trên mặt mang nụ cười nhạt, đưa ảng mã hóa ra. Lúc này, đã có người mang nhân viên quản lý ở mạo Hiểm Giả nghiệp đoàn đưa vào trong trường đấu, đứng chờ một bên.
Cathy nhanh nhẹn tiếp lấy, tâm trạng nặng nề, lại đưa cho nhân viên quản lý.
Khi vị nhân viên quản lý giải trừ quan hệ giữaTiểu Duy và Vinh Quang dong binh đoàn thì quốc vương bệ hạ nhìn như cao hứng cao giọng tuyên bố:
“Nguyện vọng của người xuất sắc đã được thực hiện! Vương Cung sẽ mở ra yến hội liên tục trong ba ngày!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đứng dậy hoan hô, thanh âm lớn đến nỗi khiến cho cảm giác rằng trường đấu sắp vỡ tung.
Tiểu Duy nghĩ rằng mọi chuyện thế là xong, xoay người vừa định rời đi thì nghe thấy Cathy gọi nàng lại.
“Còn có việc?” Tiểu Duy nhìn Cathy, kỳ quái hỏi.
“Lát nữa có một vũ hội, là vì người chiến thắng mà tổ chức , cần người chiến thắng mang theo bạn nhảy khiêu vũ, ngươi. . . . . . có bạn nhảy không?” Cathy nhìn Tiểu Duy, không xác định hỏi.
Vũ hội? Tiểu Duy nhớ trước kia ở trong trò chơi hình như không có thứ này, bình thường tất cả mọi người là cầm phần thưởng sau đó bỏ chạy một mình tự chúc mừng, ai còn quan tâm quốc vương lão nhân tổ chức cái gì vũ hội a! Bất quá nếu hoàng gia đã mời, cô cũng không nên cự tuyệt.
“Nếu như không có bạn nhảy trong lời nói. . . . . .”
“Không, ta có bạn nhảy.” Tiểu Duy cắt đứt Cathy lời mà nói… ngay khi vừa nói đến bạn nhảy, Tiểu Duy lập tức nghĩ đến tên kia.
“Như vậy a, mở màn khiêu vũ là Waltz, quần áo trang sức đã được Claude điện hạ cho người chuẩn bị xong, ở trong Vương Cung Thiên điện, để ta cho người mang ngươi đi.”
“Ân, ta đã biết.”
“Đúng rồi, Tiểu Duy, bạn nhảy của ngươi . . . . . . là ai?” Cathy do dự hỏi, mà cùng lúc đó, nguyên bản Claude vương tử đang định đi qua mời Tiểu Duy tham gia vũ hội và hi vọng nàng làm bạn nhảy của mình thì nghe thấy câu hỏi này cũng dừng bước.
Kỳ quái ngẩng đầu mắt nhìn Cathy, Tiểu Duy hướng về phía sau nàng cách đó không xa nhìn về phía thiếu niên mặc hắc y hai tay giúp chống đài lan can vẻ mặt hưng phấn hướng ra ngoài nhìn xung quanh, bĩu môi, nói : ” Đó, hắn.”
Cathy thấy thế cũng không nói gì nữa, phân phó thị vệ mang Tiểu Duy đi nghỉ, sau đó cùng Claude rời đi.
Tiểu Duy một tay vừa kéo Alois, vừa đi theo thị vệ đi tới Vương Cung Thiên điện mà Cathy nói, khoảnh khắc cửa đóng lại, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lui đoàn thành công, như vậy bước tiếp theo hẳn là hảo hảo nhớ lại xem nhiệm vụ chính tuyến làm đến chỗ nào rồi. Trong trí nhớ của Tiểu Duy, phần sau của nhiệm vụ chính tuyến chính là đánh Boss, gặp một con đánh một con, đến hai con khảm cả hai. Bất quá. . . . . . Không có nhiệm vụ chỉ dẫn, nàng đi chỗ nào tìm Boss mà đánh? Trước đây cô đã làm đến giai đoạn nhiệm vụ đi đánh bại Hủy Diệt Chi Long Alois, nhưng là nhiệm vụ chỉ dẫn đã không còn, bởi vì tiến độ đều tiêu thất, chẳng lẽ cô thật sự phải dùng trí nhớ đem nhiệm vụ chính tuyến làm lại một lần nữa?
Ảo não gãi đầu, Tiểu Duy ở trong phòng đi qua đi lại, mắt nhìn Alois ngồi ở đàng kia thoải mái tự tại, bĩu môi, bất mãn hỏa diễm tầng tầng thăng chức.
“Này , ngươi có biết làm sao mới có thể nhìn thấy Caesar thiên thần không?”
Alois sửng sốt, ngẩng đầu hướng về phía Tiểu Duy mở trừng hai mắt, nói: “Ngươi muốn tìm thiên thần đại nhân?”
Tiểu Duy vội vàng gật gật đầu, chờ mong nhìn Alois, kết quả thu được câu trả lời của Ngốc Long là:
“Ta cũng vậy không biết.”
Hít sâu một hơi, Tiểu Duy suýt nữa là nổi điên .
“Ngươi không phải là Cự Long mà Caesar phái xuống dưới thủ hộ sao? Làm sao có thể không biết?”
“Ta chỉ một lần khi xuất thế gặp qua thiên thần đại nhân một mặt, hơn nữa Hủy Diệt Chi Long trước kia là cha ta, không phải ta, ta làm sao mà biết.”
Tiểu Duy bất lực nâng trán, nàng quên mất, đây chỉ là cái gà mờ thủ hộ Cự Long, hắn còn chưa trưởng thành! Chẳng lẽ nàng trừ bỏ biện pháp một lần nữa làm lại nhiệm vụ chính tuyến thì không còn biện pháp khác sao. . . . . .
Nhu nhu huyệt Thái Dương, Tiểu Duy định liễu định tâm thần, nghĩ rằng nếu quả thật là như vậy vậy cũng không có biện pháp. Cái này gọi là xuyên qua thì dễ nhưng trở về lại nan, không có chuyện mình có dễ dàng trở về thế giới trò chơi, nhiệm vụ chính tuyến đáng ghét, ta đến đây!
Trước đây nhiệm vụ chính tuyến của mình hẳn là làm đến cương thi thành, nhưng là nhiệm vụ đến nơi đây không phải là liên tục, nhớ rõ sau là quốc vương bệ hạ ban phần thưởng cho ngoạn gia hoàn thành nhiệm vụ ngoạn gia đồng thời muốn cầu bọn họ cứu công chúa bị trúng nguyền rủa . . . . . .
A, công chúa trúng nguyền rủa? Quốc vương cũng không có nhắc tới chuyện này, công chúa rốt cục có bị trúng nguyền rủa không a. . . . . . Một khi đã biết đây là thế giới thật, Tiểu Duy ngược lại muốn hoài nghi những nhiệm vụ trong trò chơi trước đây, dù sao ai mà biết được rằng đây là trùng hợp hay là giống nhau?
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người gõ cửa, một giọng nữ truyền vào.
“Đại nhân, vương tử điện hạ phân phó chúng nô tỳ đến giúp nhị vị đại nhân thay quần áo.”
Tiểu Duy quay đầu về phía cửa, nhìn một đám thị nữa cầm quần áo cùng các loại vật phẩm trang sức đi vào, cung kính hành lễ với mình và Alois, không có thói quen nhíu mày, khóe mắt phát hiện Alois tựa hồ thực hưởng dụng.
“Thỉnh vị đại nhân này cùng nô tỳ đến phòng bên cạnh thay quần áo.”
Vài thị nữ mang theo Alois đi sang gian phòng cách vách, đám thị nữ còn lại là bắt đầu chuẩn bị thay quần áo cho Tiểu Duy. Các nàng lấy ra vài bộ hoa lệ lễ phục, xếp theo thứ tự lên trên kệ, tiếp theo đặt các trang sức theo bộ ở trên quần áo, quy củ đứng sang một bên, chờ đợi Tiểu Duy chọn lựa quần áo nàng muốn mặc.
Tiểu Duy nhìn lướt qua từng dãy quần áo bày đặt chỉnh tề, không chớp mắt chọn lấy một bộ lễ phục màu đen, không nhìn thấy tia khinh bỉ lóe lên trong mắt thị nữ đứng cạnh.
Bộ lễ phục này rất đơn giản, áo ngực nhỏ có đai đeo vào lễ phục dạ hội váy dài, váy thực bên người, hoàn toàn phô bày dáng người, trang sức duy nhất là ở bên hông có một xuyến kim cương làm dây thắt lưng đuôi kim tuyến dài tới chân. Thị nữ giúp Tiểu Duy chải tóc, ván thành kiểu tóc công chúa, để hai lường tóc hai bên mái thả xuống, đeo trang sức vào, ý bảo Tiểu Duy có thể đứng lên.
Ngay khi Tiểu Duy vừa đứng lên, đám thị nữ vô giác lui về phía sau vài bước, bộ y phục vốn vô cùng đơn giản nhưng khi mặc trên người trước mặt lại tản ra khí chất hoàn toàn bất đồng, giống như là nữ vương quân lâm thiên hạ mang theo khí thế bức người, áp nhân không thở nổi.
“Đại nhân? Ngài chuẩn bị xong sao? Vũ hội lập tức sẽ bắt đầu.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục, Tiểu Duy hướng về phía thị nữ gật đầu. Cửa mở ra, Tiểu Duy thấy mặc Alois một thân chính trang màu đen chờ ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, nguyên bản nét nghiêm túc giữa lông mày lập tức giãn ra, cười tươi như ánh nắng làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
“Không thể tưởng được ngươi còn bộ dạng chó hình người như thế này.” Đi đến bên Alois, Tiểu Duy cười trêu hắn.
“Lão Tử tự nhiên là đẹp trai nhất .” Alois sửa sang lại quần áo, một bộ dạng kiêu ngạo.
“Biết khiêu vũ không?”
“Cái gì?”
Alois khó hiểu nhìn Tiểu Duy, biến thái lại nói cái gì a?
“Lão Tử làm sao có thể biết mấy thứ của nữ nhân các ngươi?” Hắn vừa sinh hạ đã là người của Thần tộc, tuy không lớn lên trong Cự Long tộc, nhưng hắn lại được phụ thân là một Cự Long xuất sắc nuôi nấng lớn lên, lễ nghi vũ đạo cái gì căn bản không có khả năng biết, bất quá chém chém giết giết mắng mắng các loại hắn được học không ít.
“Nga, tốt lắm.” Tiểu Duy gật đầu, hai người đi theo thị nữ đi về phía vũ hội.
“Trong chốc lát ngươi phải cùng ta cùng nhau khiêu vũ.” Tiểu Duy nói một cách rất chi là bình thường, thanh âm không hề có chút gì gọi là phập phồng.
“Nha.”
“Nhảy Waltz, đừng lo lắng, ta sẽ dẫn ngươi nhảy.”
“Nha.”
Hai người đi tới cửa vũ hội, ngay thời khắc cửa sắp mở ra, Alois nghe được Tiểu Duy nói một câu khiến hắn lập tức lâm vào tuyệt vọng.
“Bất quá ta chỉ biết nhảy nam bước, làm phiền ngươi nhảy nữ bước nha.”
Dựa theo tình hình bây giờ, Tiểu Duy biết rõ chính mình không nên gia nhập thế lực hoặc là tổ chức nào. Bởi vì một khi tỏ thái độ chỉ sợ không chỉ sẽ đưa tới họa sát thân mà người bên cạnh cũng nhất định sẽ bị phiền lụy, hơn nữa cái loại phiền toái liên tiếp này giống hệt như ruổi bọ có đuổi đánh mấy cũng không rời đi.
Còn nếu như ở đây dùng danh nghĩa là nguyện vọng thì mọi việc sẽ trở nên rất đơn giản. Bởi vì quốc vương bệ hạ nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng mà người xuất sắc đưa ra, trước mặt nhiều người như thế này, quốc vương chắc chắn không thể cự tuyệt, Cathy cũng không thể cự tuyệt.
Quả nhiên, sau khi mọi người nghe thấy nguyện vọng của Tiểu Duy, đều ngơ ngẩn. Hồi lâu sau, quốc vương bệ hạ mới khôi phục nụ cười, gật cổ có phần cứng ngắc, phân phó: “Cathy.”
Cathy tiến lên từng bước, Claude ở phía sau hắn muốn nói gì lại thôi, đành gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Duy.
“Muốn rời khỏi?” Đứng trước mặt Tiểu Duy, Cathy nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Duy gật đầu, ánh mắt quét vòng đám người trên trường đấu, lại nhìn về phía Cathy, giống như đang nói đã nói ở trước mặt nhiều người, khẳng định không có ý muốn thu về.
“Vì sao?” Cathy có sự kiêu ngạo của hắn, thân là Vinh Quang dong binh đoàn đội trưởng, nếu có người chủ động muốn rời khỏi dong binh đoàn, hắn sẽ giữ lại, dong binh đoàn có niềm vinh dự của nó, niềm vinh dự này không thể bởi vì vài người mà bị hủy bỏ. Mà khi Cathy muốn giữ lại người này thời điểm, hắn sẽ nói ra ba chữ kia.
“Các ngươi. . . . . . quá yếu.” Nhẹ giọng nói ra những lời này, lại thật giả lẫn lộn. Thành viên trong dong binh đoàn đối với Tiểu Duy mà nói xác thực quá yếu, yếu đến căn bản không đủ để giúp cô hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến. Mà nếu như cô lưu lại, mang đến hậu quả là sẽ mang lại tai họa cho cả dong binh đoàn.
Tiểu Duy mặc dù không phải thánh mẫu, nhưng cũng không muốn xem đám Cathy gặp chuyện giống như đám Harry, cho nên lui đoàn chính là cái kết cho nhiều việc, không có lựa chọn thứ hai. Nhớ tới Ma tộc cùng Tinh linh tộc gặp lúc nãy, họ chắc hẳn là cùng mình kêu thế giới có quan hệ , bằng không một người ở trong núi lửa, một kẻ ở sau Tuyết Sơn, làm sao có thể cùng lúc đến đế đô. Lại nói tiếp, chính mình kêu chính là cái kia thế giới rốt cuộc sinh ra hiệu quả gì a. . . . . . Là ai ai cũng nghe được đến sao? Vẫn là nói quá xa nghe không rõ? Tiểu Duy cau mày lâm vào trong suy nghĩ của mình, không thể nào, khả năng thwshai tuyệt đối không thể là sự thật, bởi vì chỉ cần hô lên thì mặc kệ ngươi ở góc nào trên Caesar đại lục thì đều có thể nghe được.
Bi kịch, mình tại sao không sớm logout một chút, như vậy có phải hay không đã không làm nhiều chuyện orz như vậy. . . . . .
Cathy nhìn Tiểu Duy không biết vì sao ngũ quan nhăn lại một chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay ra trước mặt Tiểu Duy.
Nhìn bàn tay to lớn đầy vết chai trước mặt, Tiểu Duy trên mặt mang nụ cười nhạt, đưa ảng mã hóa ra. Lúc này, đã có người mang nhân viên quản lý ở mạo Hiểm Giả nghiệp đoàn đưa vào trong trường đấu, đứng chờ một bên.
Cathy nhanh nhẹn tiếp lấy, tâm trạng nặng nề, lại đưa cho nhân viên quản lý.
Khi vị nhân viên quản lý giải trừ quan hệ giữaTiểu Duy và Vinh Quang dong binh đoàn thì quốc vương bệ hạ nhìn như cao hứng cao giọng tuyên bố:
“Nguyện vọng của người xuất sắc đã được thực hiện! Vương Cung sẽ mở ra yến hội liên tục trong ba ngày!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đứng dậy hoan hô, thanh âm lớn đến nỗi khiến cho cảm giác rằng trường đấu sắp vỡ tung.
Tiểu Duy nghĩ rằng mọi chuyện thế là xong, xoay người vừa định rời đi thì nghe thấy Cathy gọi nàng lại.
“Còn có việc?” Tiểu Duy nhìn Cathy, kỳ quái hỏi.
“Lát nữa có một vũ hội, là vì người chiến thắng mà tổ chức , cần người chiến thắng mang theo bạn nhảy khiêu vũ, ngươi. . . . . . có bạn nhảy không?” Cathy nhìn Tiểu Duy, không xác định hỏi.
Vũ hội? Tiểu Duy nhớ trước kia ở trong trò chơi hình như không có thứ này, bình thường tất cả mọi người là cầm phần thưởng sau đó bỏ chạy một mình tự chúc mừng, ai còn quan tâm quốc vương lão nhân tổ chức cái gì vũ hội a! Bất quá nếu hoàng gia đã mời, cô cũng không nên cự tuyệt.
“Nếu như không có bạn nhảy trong lời nói. . . . . .”
“Không, ta có bạn nhảy.” Tiểu Duy cắt đứt Cathy lời mà nói… ngay khi vừa nói đến bạn nhảy, Tiểu Duy lập tức nghĩ đến tên kia.
“Như vậy a, mở màn khiêu vũ là Waltz, quần áo trang sức đã được Claude điện hạ cho người chuẩn bị xong, ở trong Vương Cung Thiên điện, để ta cho người mang ngươi đi.”
“Ân, ta đã biết.”
“Đúng rồi, Tiểu Duy, bạn nhảy của ngươi . . . . . . là ai?” Cathy do dự hỏi, mà cùng lúc đó, nguyên bản Claude vương tử đang định đi qua mời Tiểu Duy tham gia vũ hội và hi vọng nàng làm bạn nhảy của mình thì nghe thấy câu hỏi này cũng dừng bước.
Kỳ quái ngẩng đầu mắt nhìn Cathy, Tiểu Duy hướng về phía sau nàng cách đó không xa nhìn về phía thiếu niên mặc hắc y hai tay giúp chống đài lan can vẻ mặt hưng phấn hướng ra ngoài nhìn xung quanh, bĩu môi, nói : ” Đó, hắn.”
Cathy thấy thế cũng không nói gì nữa, phân phó thị vệ mang Tiểu Duy đi nghỉ, sau đó cùng Claude rời đi.
Tiểu Duy một tay vừa kéo Alois, vừa đi theo thị vệ đi tới Vương Cung Thiên điện mà Cathy nói, khoảnh khắc cửa đóng lại, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lui đoàn thành công, như vậy bước tiếp theo hẳn là hảo hảo nhớ lại xem nhiệm vụ chính tuyến làm đến chỗ nào rồi. Trong trí nhớ của Tiểu Duy, phần sau của nhiệm vụ chính tuyến chính là đánh Boss, gặp một con đánh một con, đến hai con khảm cả hai. Bất quá. . . . . . Không có nhiệm vụ chỉ dẫn, nàng đi chỗ nào tìm Boss mà đánh? Trước đây cô đã làm đến giai đoạn nhiệm vụ đi đánh bại Hủy Diệt Chi Long Alois, nhưng là nhiệm vụ chỉ dẫn đã không còn, bởi vì tiến độ đều tiêu thất, chẳng lẽ cô thật sự phải dùng trí nhớ đem nhiệm vụ chính tuyến làm lại một lần nữa?
Ảo não gãi đầu, Tiểu Duy ở trong phòng đi qua đi lại, mắt nhìn Alois ngồi ở đàng kia thoải mái tự tại, bĩu môi, bất mãn hỏa diễm tầng tầng thăng chức.
“Này , ngươi có biết làm sao mới có thể nhìn thấy Caesar thiên thần không?”
Alois sửng sốt, ngẩng đầu hướng về phía Tiểu Duy mở trừng hai mắt, nói: “Ngươi muốn tìm thiên thần đại nhân?”
Tiểu Duy vội vàng gật gật đầu, chờ mong nhìn Alois, kết quả thu được câu trả lời của Ngốc Long là:
“Ta cũng vậy không biết.”
Hít sâu một hơi, Tiểu Duy suýt nữa là nổi điên .
“Ngươi không phải là Cự Long mà Caesar phái xuống dưới thủ hộ sao? Làm sao có thể không biết?”
“Ta chỉ một lần khi xuất thế gặp qua thiên thần đại nhân một mặt, hơn nữa Hủy Diệt Chi Long trước kia là cha ta, không phải ta, ta làm sao mà biết.”
Tiểu Duy bất lực nâng trán, nàng quên mất, đây chỉ là cái gà mờ thủ hộ Cự Long, hắn còn chưa trưởng thành! Chẳng lẽ nàng trừ bỏ biện pháp một lần nữa làm lại nhiệm vụ chính tuyến thì không còn biện pháp khác sao. . . . . .
Nhu nhu huyệt Thái Dương, Tiểu Duy định liễu định tâm thần, nghĩ rằng nếu quả thật là như vậy vậy cũng không có biện pháp. Cái này gọi là xuyên qua thì dễ nhưng trở về lại nan, không có chuyện mình có dễ dàng trở về thế giới trò chơi, nhiệm vụ chính tuyến đáng ghét, ta đến đây!
Trước đây nhiệm vụ chính tuyến của mình hẳn là làm đến cương thi thành, nhưng là nhiệm vụ đến nơi đây không phải là liên tục, nhớ rõ sau là quốc vương bệ hạ ban phần thưởng cho ngoạn gia hoàn thành nhiệm vụ ngoạn gia đồng thời muốn cầu bọn họ cứu công chúa bị trúng nguyền rủa . . . . . .
A, công chúa trúng nguyền rủa? Quốc vương cũng không có nhắc tới chuyện này, công chúa rốt cục có bị trúng nguyền rủa không a. . . . . . Một khi đã biết đây là thế giới thật, Tiểu Duy ngược lại muốn hoài nghi những nhiệm vụ trong trò chơi trước đây, dù sao ai mà biết được rằng đây là trùng hợp hay là giống nhau?
Đang suy nghĩ thì bên ngoài có người gõ cửa, một giọng nữ truyền vào.
“Đại nhân, vương tử điện hạ phân phó chúng nô tỳ đến giúp nhị vị đại nhân thay quần áo.”
Tiểu Duy quay đầu về phía cửa, nhìn một đám thị nữa cầm quần áo cùng các loại vật phẩm trang sức đi vào, cung kính hành lễ với mình và Alois, không có thói quen nhíu mày, khóe mắt phát hiện Alois tựa hồ thực hưởng dụng.
“Thỉnh vị đại nhân này cùng nô tỳ đến phòng bên cạnh thay quần áo.”
Vài thị nữ mang theo Alois đi sang gian phòng cách vách, đám thị nữ còn lại là bắt đầu chuẩn bị thay quần áo cho Tiểu Duy. Các nàng lấy ra vài bộ hoa lệ lễ phục, xếp theo thứ tự lên trên kệ, tiếp theo đặt các trang sức theo bộ ở trên quần áo, quy củ đứng sang một bên, chờ đợi Tiểu Duy chọn lựa quần áo nàng muốn mặc.
Tiểu Duy nhìn lướt qua từng dãy quần áo bày đặt chỉnh tề, không chớp mắt chọn lấy một bộ lễ phục màu đen, không nhìn thấy tia khinh bỉ lóe lên trong mắt thị nữ đứng cạnh.
Bộ lễ phục này rất đơn giản, áo ngực nhỏ có đai đeo vào lễ phục dạ hội váy dài, váy thực bên người, hoàn toàn phô bày dáng người, trang sức duy nhất là ở bên hông có một xuyến kim cương làm dây thắt lưng đuôi kim tuyến dài tới chân. Thị nữ giúp Tiểu Duy chải tóc, ván thành kiểu tóc công chúa, để hai lường tóc hai bên mái thả xuống, đeo trang sức vào, ý bảo Tiểu Duy có thể đứng lên.
Ngay khi Tiểu Duy vừa đứng lên, đám thị nữ vô giác lui về phía sau vài bước, bộ y phục vốn vô cùng đơn giản nhưng khi mặc trên người trước mặt lại tản ra khí chất hoàn toàn bất đồng, giống như là nữ vương quân lâm thiên hạ mang theo khí thế bức người, áp nhân không thở nổi.
“Đại nhân? Ngài chuẩn bị xong sao? Vũ hội lập tức sẽ bắt đầu.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục, Tiểu Duy hướng về phía thị nữ gật đầu. Cửa mở ra, Tiểu Duy thấy mặc Alois một thân chính trang màu đen chờ ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, nguyên bản nét nghiêm túc giữa lông mày lập tức giãn ra, cười tươi như ánh nắng làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.
“Không thể tưởng được ngươi còn bộ dạng chó hình người như thế này.” Đi đến bên Alois, Tiểu Duy cười trêu hắn.
“Lão Tử tự nhiên là đẹp trai nhất .” Alois sửa sang lại quần áo, một bộ dạng kiêu ngạo.
“Biết khiêu vũ không?”
“Cái gì?”
Alois khó hiểu nhìn Tiểu Duy, biến thái lại nói cái gì a?
“Lão Tử làm sao có thể biết mấy thứ của nữ nhân các ngươi?” Hắn vừa sinh hạ đã là người của Thần tộc, tuy không lớn lên trong Cự Long tộc, nhưng hắn lại được phụ thân là một Cự Long xuất sắc nuôi nấng lớn lên, lễ nghi vũ đạo cái gì căn bản không có khả năng biết, bất quá chém chém giết giết mắng mắng các loại hắn được học không ít.
“Nga, tốt lắm.” Tiểu Duy gật đầu, hai người đi theo thị nữ đi về phía vũ hội.
“Trong chốc lát ngươi phải cùng ta cùng nhau khiêu vũ.” Tiểu Duy nói một cách rất chi là bình thường, thanh âm không hề có chút gì gọi là phập phồng.
“Nha.”
“Nhảy Waltz, đừng lo lắng, ta sẽ dẫn ngươi nhảy.”
“Nha.”
Hai người đi tới cửa vũ hội, ngay thời khắc cửa sắp mở ra, Alois nghe được Tiểu Duy nói một câu khiến hắn lập tức lâm vào tuyệt vọng.
“Bất quá ta chỉ biết nhảy nam bước, làm phiền ngươi nhảy nữ bước nha.”
Tác giả :
Tô Tiểu Tứ