Mộ Khuynh Cuồng Kiêu
Chương 6
Ban đêm, trăng tròn toả ra ánh sáng lờ mờ, làm cho đêm vốn có chút lạnh cũng trở nên ấm áp. Chỉ là, tại trời cao vô tận chỉ treo một vầng trăng tròn cùng một hai ngôi sao rải rác xung quanh, có cảm giác hơi thê lương. Cuộc sống cũng như thế, khó có được việc gì lưỡng toàn, trăng tròn cùng đầy sao không thể nào cùng song song tồn tại, cũng giống như đạo lý một rừng không thể có hai hổ vậy !
Gió mát từ khung cửa sổ điêu khắc bằng gỗ lim vù vù tiến vào, ta không khỏi rùng mình một cái, vội vã khép chặt cửa sổ, ngồi trên ghế, cầm lấy gương đồng.
Nến đỏ chập chờn, đối diện chính mình trong kính, đang chuẩn bị tỉ mỉ quan sát đôi mắt mình, chợt cảm thấy một trận gió lạnh theo lưng thổi qua.
« Một người nam nhân, nhưng lại giống nữ nhân thích soi gương »
Bên trong âm thanh băng lãnh vẫn lộ ra một cỗ châm chọc người khác.
Không quay đầu lại, xuyên qua gương đồng phản chiếu ra nam tử phía sau ta. Không phải trang phục tuỳ tùng ngày ấy, hôm nay hắn mặc một thân phục sức màu đen hoa lệ, cổ tay áo thêu hoa văn màu tím, nhìn ra được phi thường tinh tế.
« Tâm lý thích chưng diện, ai cũng có »
Ta buông gương đồng, xoay người, lưng dựa vào một bên bàn, bắt chéo chân.
Hai mắt càn rỡ nhìn chằm chằm nam tử thần không biết quỷ không hay xông vào phòng ta, ngày ấy dịch dung ta đã nhìn ra, chỉ là không ngờ dưới chòm râu buộc loạn lại là dung nhan tuấn mỹ như vậy…
Đôi mắt thâm thuý có sức hấp dẫn mãnh liệt giống như hắc động, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà khêu gợi lộ ra màu hồng nhạt, khuôn mặt hình trái xoan cân xứng, lông mày hẹp dài xen vào tóc mai, da thịt màu mật ong dưới ánh nến phát ra ánh sáng kì dị.
Dáng người cao to có hơn 180cm, mặc dù thân thể bị y phục che kín, cũng không khó nhìn ra bả vai cùng thắt lưng thon thả mị lực, thân thể tinh tráng mà dồi dào sức mạnh, thực sự là hấp dẫn a !
Cả người tựa như một con báo tao nhã, bất quá xem khuôn mặt luôn tươi cười tà tứ phóng đãng kia, cùng lời nói ác miệng không biết buông tha cho người khác, nam nhân kia nhất định đã làm tổn thương tình cảm của không ít người.
Bất quá, người này đêm khuya tới chơi còn ăn mặc rêu rao như vậy, thật không biết nên nói cái gì đây.
Phát hiện hành vi « thị gian » không kiêng nể gì của ta, nam tử bất mãn trừng mắt nhìn lại, đôi mắt thâm thuý lộ ra hàn quang, khiến ta cảm giác không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống.
Bạc thần khêu gợi sắc bén cong lên, câu ra một tia mang ý tứ châm chọc : « Ngươi thưởng thức xong chưa ? Tuy rằng ta biết mình có mị lực, nhưng ngươi cũng không cần bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống ta a ? »
« Hahaha ! Phải không ? » Lời nói đùa ngược lại khiến ta run lên, chính mình thật sự như vậy đói khát sao ? Ta có như vậy rõ ràng a ?
Tiếp tục gác chân bắt chéo, thu hồi ánh mắt bừa bãi, ta nghĩ bộ dạng hiện tại nhất định giống hệt một gã lưu manh.
Cầm trong tay quạt giấy, giả bộ bày ra tư thế khổ tâm, hai mắt tiếp tục không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào nam tử cực kì hợp khẩu vị của ta, nói : « Có ai đã từng nói với ngươi, ngươi tản ra một cỗ khí tức mê hoặc người ta phạm tội chưa ? »
« Hừ ! »
Khinh thường hừ một tiếng, nam tử dùng bàn tay có chút thô ráp nâng lên cằm ta, chớp chớp đôi mắt sâu thẳm, nói : « Vậy có ai từng nói với ngươi ánh mắt của ngươi rất quyến rũ chưa ? »
Bàn tay có chút thô ráp ma sát cằm ta, khiến ta cảm thấy có một tia nhiệt khí từ nơi tiếp xúc tản ra.
« Có, có rất nhiều người nói như vậy rồi, chúc mừng ngươi trở thành người thứ 1001, để thưởng cho ngươi, người vạn năng là ta sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng ». Ta cười, dựa sát vào nam tử trước mặt, cảm thụ khí tức nam tính tinh khiết nồng đậm từ người hắn truyền đến, hít lấy hơi thở hắn.
Tựa hồ không quen với việc ta đột nhiên cùng hắn thân cận, nam tử lùi ra phía sau, buông cằm ta, khoanh tay trước ngực, hứng thú quan sát ta.
« Thật là một con hồ ly không thể xem thường, bề ngoài giả bộ trang nhã, thực chất… »
Nói xong liền dùng ánh mắt tà tứ quét qua bộ dáng lưu manh của ta, dừng một chút, nói, « Ha hả ! Tất cả nguyện vọng ? Cái gì cũng có thể ? »
Ta cười vô hại, nói : «Đương nhiên ! »
« Hừ ! »
Lại lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt nam nhân lộ ra khí tức nguy hiểm mà lại hấp dẫn.
Vô cùng đơn giản phun ra hai chữ : « Giải dược ! »
Ha ha ! Rốt cuộc bằng lòng nói ra mục đích chuyến này rồi a ! Vốn tưởng người này hai ngày trước sẽ đến, không ngờ hắn vượt ngoài dự kiến của ta.
Trong lòng trộm cười, trên mặt cũng bày ra bộ dáng khó hiểu, con mắt mở to, vô tội nhìn người trước mặt.
« Giải dược ? Giải dược gì ? Ta không phải thầy thuốc »
« Ta nhẫn nại cũng có giới hạn ! »
« Đã nhìn ra »
« Ngươi… Hừ ! Ta không có thời gian dây dưa với ngươi, đem giải dược giao ra đây, ta sẽ không lấy mạng ngươi ».
Đây là thái độ cầu người sao ? Ta nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của hắn.
« Nếu không ngươi sẽ giết ta sao ? »
« Ngươi có tin hiện tại ta sẽ giết ngươi không ? »
Nam tử dường như có chút căm tức, nhướn lên đôi mày xinh đẹp.
Ta ngượng ngùng cười cười, lúc nhận thấy cỗ khí tức nguy hiểm kia thì ngừng vui đùa.
Nghiêm mặt nói : « Ta chết sẽ không có ai giải được độc trên người ngươi ».
« Rốt cuộc cũng thừa nhận ngươi hạ độc sao ? Hừ ! »
Nam tử tiêu sái phất vạt áo, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta, tự châm cho mình một chén trà, sau khi nhìn bên trong chén thì nhíu mày.
« Đây là cái gì ? Đen như vậy ? » Trong lời nói rõ ràng có ý cảnh giác.
Ta tươi cười, đoạt lấy cái chén trong tay hắn, cực kì hưởng thụ uống một ngụm, nói với hắn : « Đây không phải trà, là cà phê, ta sai người từ bên ngoài mang đến. Ta phải tốn không ít công sức mới tìm được, ngươi không uống thì đừng lãng phí »
Nam tử hứng thú nhìn bộ dáng hưởng thụ của ta, vươn tay đoạt lấy cái chén trong tay ta, giơ lên uống một ngụm, lông mày tuấn tú nhăn lại, « Đây là cà phê ? Thật đắng. Mặc kệ đây là cái gì, mùi vị cũng không tệ lắm, tuy rằng đắng, nhưng có một mùi hương nồng đậm ».
« Ngươi không sợ bên trong có độc sao ? »
Nói xong quay đầu nhìn lại, một đôi mắt như hắc động chặt chẽ nhìn ta : « Ta đã trúng độc của ngươi rồi, sẽ không để ý trúng thêm vài lần, cũng không sợ ngươi sẽ độc chết ta. Nếu như ngươi muốn độc chết ta, ta cũng không còn ngồi ở chỗ này »
« Ha hả… » Không biết vì sao, bị cặp mắt kia nhìn có chút không được tự nhiên, ta cười nhẹ hai tiếng.
« Ngươi không phải muốn lấy giải dược sao ? »
Gió mát từ khung cửa sổ điêu khắc bằng gỗ lim vù vù tiến vào, ta không khỏi rùng mình một cái, vội vã khép chặt cửa sổ, ngồi trên ghế, cầm lấy gương đồng.
Nến đỏ chập chờn, đối diện chính mình trong kính, đang chuẩn bị tỉ mỉ quan sát đôi mắt mình, chợt cảm thấy một trận gió lạnh theo lưng thổi qua.
« Một người nam nhân, nhưng lại giống nữ nhân thích soi gương »
Bên trong âm thanh băng lãnh vẫn lộ ra một cỗ châm chọc người khác.
Không quay đầu lại, xuyên qua gương đồng phản chiếu ra nam tử phía sau ta. Không phải trang phục tuỳ tùng ngày ấy, hôm nay hắn mặc một thân phục sức màu đen hoa lệ, cổ tay áo thêu hoa văn màu tím, nhìn ra được phi thường tinh tế.
« Tâm lý thích chưng diện, ai cũng có »
Ta buông gương đồng, xoay người, lưng dựa vào một bên bàn, bắt chéo chân.
Hai mắt càn rỡ nhìn chằm chằm nam tử thần không biết quỷ không hay xông vào phòng ta, ngày ấy dịch dung ta đã nhìn ra, chỉ là không ngờ dưới chòm râu buộc loạn lại là dung nhan tuấn mỹ như vậy…
Đôi mắt thâm thuý có sức hấp dẫn mãnh liệt giống như hắc động, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mà khêu gợi lộ ra màu hồng nhạt, khuôn mặt hình trái xoan cân xứng, lông mày hẹp dài xen vào tóc mai, da thịt màu mật ong dưới ánh nến phát ra ánh sáng kì dị.
Dáng người cao to có hơn 180cm, mặc dù thân thể bị y phục che kín, cũng không khó nhìn ra bả vai cùng thắt lưng thon thả mị lực, thân thể tinh tráng mà dồi dào sức mạnh, thực sự là hấp dẫn a !
Cả người tựa như một con báo tao nhã, bất quá xem khuôn mặt luôn tươi cười tà tứ phóng đãng kia, cùng lời nói ác miệng không biết buông tha cho người khác, nam nhân kia nhất định đã làm tổn thương tình cảm của không ít người.
Bất quá, người này đêm khuya tới chơi còn ăn mặc rêu rao như vậy, thật không biết nên nói cái gì đây.
Phát hiện hành vi « thị gian » không kiêng nể gì của ta, nam tử bất mãn trừng mắt nhìn lại, đôi mắt thâm thuý lộ ra hàn quang, khiến ta cảm giác không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống.
Bạc thần khêu gợi sắc bén cong lên, câu ra một tia mang ý tứ châm chọc : « Ngươi thưởng thức xong chưa ? Tuy rằng ta biết mình có mị lực, nhưng ngươi cũng không cần bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống ta a ? »
« Hahaha ! Phải không ? » Lời nói đùa ngược lại khiến ta run lên, chính mình thật sự như vậy đói khát sao ? Ta có như vậy rõ ràng a ?
Tiếp tục gác chân bắt chéo, thu hồi ánh mắt bừa bãi, ta nghĩ bộ dạng hiện tại nhất định giống hệt một gã lưu manh.
Cầm trong tay quạt giấy, giả bộ bày ra tư thế khổ tâm, hai mắt tiếp tục không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào nam tử cực kì hợp khẩu vị của ta, nói : « Có ai đã từng nói với ngươi, ngươi tản ra một cỗ khí tức mê hoặc người ta phạm tội chưa ? »
« Hừ ! »
Khinh thường hừ một tiếng, nam tử dùng bàn tay có chút thô ráp nâng lên cằm ta, chớp chớp đôi mắt sâu thẳm, nói : « Vậy có ai từng nói với ngươi ánh mắt của ngươi rất quyến rũ chưa ? »
Bàn tay có chút thô ráp ma sát cằm ta, khiến ta cảm thấy có một tia nhiệt khí từ nơi tiếp xúc tản ra.
« Có, có rất nhiều người nói như vậy rồi, chúc mừng ngươi trở thành người thứ 1001, để thưởng cho ngươi, người vạn năng là ta sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng ». Ta cười, dựa sát vào nam tử trước mặt, cảm thụ khí tức nam tính tinh khiết nồng đậm từ người hắn truyền đến, hít lấy hơi thở hắn.
Tựa hồ không quen với việc ta đột nhiên cùng hắn thân cận, nam tử lùi ra phía sau, buông cằm ta, khoanh tay trước ngực, hứng thú quan sát ta.
« Thật là một con hồ ly không thể xem thường, bề ngoài giả bộ trang nhã, thực chất… »
Nói xong liền dùng ánh mắt tà tứ quét qua bộ dáng lưu manh của ta, dừng một chút, nói, « Ha hả ! Tất cả nguyện vọng ? Cái gì cũng có thể ? »
Ta cười vô hại, nói : «Đương nhiên ! »
« Hừ ! »
Lại lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt nam nhân lộ ra khí tức nguy hiểm mà lại hấp dẫn.
Vô cùng đơn giản phun ra hai chữ : « Giải dược ! »
Ha ha ! Rốt cuộc bằng lòng nói ra mục đích chuyến này rồi a ! Vốn tưởng người này hai ngày trước sẽ đến, không ngờ hắn vượt ngoài dự kiến của ta.
Trong lòng trộm cười, trên mặt cũng bày ra bộ dáng khó hiểu, con mắt mở to, vô tội nhìn người trước mặt.
« Giải dược ? Giải dược gì ? Ta không phải thầy thuốc »
« Ta nhẫn nại cũng có giới hạn ! »
« Đã nhìn ra »
« Ngươi… Hừ ! Ta không có thời gian dây dưa với ngươi, đem giải dược giao ra đây, ta sẽ không lấy mạng ngươi ».
Đây là thái độ cầu người sao ? Ta nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của hắn.
« Nếu không ngươi sẽ giết ta sao ? »
« Ngươi có tin hiện tại ta sẽ giết ngươi không ? »
Nam tử dường như có chút căm tức, nhướn lên đôi mày xinh đẹp.
Ta ngượng ngùng cười cười, lúc nhận thấy cỗ khí tức nguy hiểm kia thì ngừng vui đùa.
Nghiêm mặt nói : « Ta chết sẽ không có ai giải được độc trên người ngươi ».
« Rốt cuộc cũng thừa nhận ngươi hạ độc sao ? Hừ ! »
Nam tử tiêu sái phất vạt áo, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta, tự châm cho mình một chén trà, sau khi nhìn bên trong chén thì nhíu mày.
« Đây là cái gì ? Đen như vậy ? » Trong lời nói rõ ràng có ý cảnh giác.
Ta tươi cười, đoạt lấy cái chén trong tay hắn, cực kì hưởng thụ uống một ngụm, nói với hắn : « Đây không phải trà, là cà phê, ta sai người từ bên ngoài mang đến. Ta phải tốn không ít công sức mới tìm được, ngươi không uống thì đừng lãng phí »
Nam tử hứng thú nhìn bộ dáng hưởng thụ của ta, vươn tay đoạt lấy cái chén trong tay ta, giơ lên uống một ngụm, lông mày tuấn tú nhăn lại, « Đây là cà phê ? Thật đắng. Mặc kệ đây là cái gì, mùi vị cũng không tệ lắm, tuy rằng đắng, nhưng có một mùi hương nồng đậm ».
« Ngươi không sợ bên trong có độc sao ? »
Nói xong quay đầu nhìn lại, một đôi mắt như hắc động chặt chẽ nhìn ta : « Ta đã trúng độc của ngươi rồi, sẽ không để ý trúng thêm vài lần, cũng không sợ ngươi sẽ độc chết ta. Nếu như ngươi muốn độc chết ta, ta cũng không còn ngồi ở chỗ này »
« Ha hả… » Không biết vì sao, bị cặp mắt kia nhìn có chút không được tự nhiên, ta cười nhẹ hai tiếng.
« Ngươi không phải muốn lấy giải dược sao ? »
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương