Mộ Khuynh Cuồng Kiêu
Chương 58
Về tới Ô Phương quốc, trong lúc chiến sự báo cáo thắng lợi đồng loạt, Mộ Quân Duệ cầm Đế vương phù chính thức thu Kỳ Lân quốc về phe mình. Phe Mộ Quân Duệ còn có Lam quốc, dù bốn nước khác không quy thuận nhưng cũng không có động tĩnh gì. Cô Nguyệt chết, Cô quốc cũng mất đi người lãnh đạo, rơi vào một mảnh hỗn loạn.
Bây giờ chỉ còn chờ đánh bại quân đội Vũ Linh Vân Tiêu, mới có thể tạo uy tín chính thức được các quốc gia khác hỗ trợ, dẫu sao Đế vương phù trên tay Mộ Quân Duệ rất có quyền lực!
Mà Mộ Quân Duệ đã từ sớm âm thầm dùng biện pháp xảo trá mượn được không ít nhân mã. Đầu tiên, lúc cùng Dận từ Ô Phương đến Cô quốc, dọc đường Mộ Quân Duệ thấy không ít thôn xóm bị giày vò bởi bệnh tật mà chiến tranh mang đến, hết sức bần cùng và khốn khổ. Có người mới có nhà, có nhà mới có thành trì, có thành trì mới có quốc gia, xưa nay chinh chiến đều là chiếm được dân tâm mới giành được thiên hạ, Mộ Quân Duệ sao lại không biết đạo lý này? Huống chi nhiều năm chiến loạn đã khiến không ít người cực kì căm ghét chiến tranh.
Bởi vậy, La gia thôn giàu có và phồn vinh chỉ là một trong những thôn xóm mà Mộ Quân Duệ giúp đỡ mà thôi. Bất kể là ở quốc gia nào, Mộ Quân Duệ đã âm thầm giúp sức không ít thôn xóm, được dân tâm ủng hộ khó có thể kể hết được.
Thứ hai là nhắm tới chỗ bại hoại của các quốc gia mà ra tay. Mỗi người đều có điểm yếu, chỉ cần nắm được điểm này, thích tiền cho tiền, thích mỹ nhân tặng mỹ nhân, thậm chí hơi thất đức như dùng thuốc khống chế, ví dụ như nha phiến. Đương nhiên những thứ hại người này chỉ dùng với thành phần bại hoại, còn nhân tài thì dùng các loại thủ đoạn khác nhau mà mượn sức.
Thêm nữa, thời đại này còn chưa xuất hiện xâm lược kinh tế. Trong lúc kích thích phát triển kinh tế quốc gia còn mở rộng buôn bán với các thương nhân nổi tiếng ở quốc gia khác, bất kể là hợp tác hoặc ngầm thao túng. Kinh tế là mạch máu của đất nước, một khi âm thầm khống chế kinh tế thì chẳng khác nào khống chế một quốc gia!
Chiến sự giằng co nửa tháng cũng đủ để Vũ Linh quốc rơi vào tình trạng cô lập, ba nước theo phe Vũ Linh trước kia đều phản chiến. Mộ Quân Duệ tự mình thống lĩnh đại quân công phá quân đội Vũ Linh quốc, dưới sự trợ giúp của tay trong ở Vũ Linh mà tiến vào hoàng cung.
Quân đội tinh nhuệ, không khí chiến tranh hào hùng, hoàng cung hiện tại dấy lên chiến hoả ngút trời.
Vũ Linh Vân Tiêu cầm bảo kiếm trong tay, ngoài cửa sổ ánh lửa ngập trời. Giang sơn của hắn, quốc gia của hắn…
“Ha ha ha! Mộ Quân Duệ! Mộ Quân Duệ! Ta thật hận ngươi, hận ngươi!”
Vũ Linh Vân Tiêu phát điên giết chóc đỏ cả mắt, đem thái giám thị nữ bên cạnh đều chém chết. “Phanh” một tiếng, cửa lớn màu đỏ thẫm bị mở ra, dẫn đầu chính là Mộ Quân Duệ tóc bạch kim, mắt rực đỏ.
“Vũ Linh Vân Tiêu, cảm giác bị người ta đạp banh cửa thế nào?”
Mộ Quân Duệ ý bảo những người khác lui ra, tự mình một người bước vào.
“Ha ha ha! Mộ Quân Duệ, ngươi còn dám đến… Ta muốn giết ngươi, dùng dao cắt từng mảnh thịt của ngươi, hành hạ ngươi…”
“Thật không?”. Mộ Quân Duệ khinh miệt cười hai tiếng, loan đao nhuốm máu hướng về phía Vũ Linh Vân Tiêu.
“Duệ!”. Dận đuổi tới, nhìn thấy Mộ Quân Duệ thì biết hắn muốn cùng Vũ Linh Vân Tiêu đánh một trận. Thế nhưng Vũ Linh Vân Tiêu dù sao thân thủ cũng hơn người, Dận không khỏi trong lòng lo lắng.
“Dận, đây là cuộc chiến giữa ta và hắn”
“Dận… Ngươi nhìn kỹ, xem ai mới thật sự là Đế vương”
Vũ Linh Vân Tiêu đột nhiên đánh ra một chiêu nhắm thẳng vào Mộ Quân Duệ. Mộ Quân Duệ linh hoạt tránh qua, lại bị kiếm khí rạch một đường, lập tức đánh trả. Loan đao xé gió mà ra, xích sắt màu bạc phát ra sức mạnh cuồng dã, hai người hừng hực khí thế chiến đấu.
“Cẩm Tú!”
Dận đột nhiên thấy trong đám thái giám thị nữ ngã xuống có Cẩm Tú, nhanh chóng chạy tới thăm dò hô hấp mới phát hiện chỉ là té xỉu, cũng không bị thương.
Dận quay đầu nhìn hai người đang chiến đấu, có lẽ không đánh thức nàng dậy thì tốt hơn. Dận đang định ôm nàng về thì nghe phía sau một trận kinh hô, đáy lòng vô cùng sợ hãi như rơi vào hầm băng.
“Duệ!”
Cảnh tượng trước mắt cực kì đáng sợ, chỉ thấy kiếm của Vũ Linh Vân Tiêu đâm thẳng vào ngực Mộ Quân Duệ, mà vai hắn cũng bị loan đao Mộ Quân Duệ đâm vào.
“Ha ha ha! Ta thắng! Thiên mệnh thuộc về ta! Thiên mệnh thuộc về ta!”. Vũ Linh Vân Tiêu điên cuồng cười to.
Mái tóc dài của Mộ Quân Duệ che trước mặt, hắn đột nhiên ngẩng đầu vươn tay ngăn cản Dận bước tới, cười với Vũ Linh Vân Tiêu. “Vậy bây giờ ngươi nhìn xem, rốt cuộc thiên mệnh thuộc về ai?”
Mộ Quân Duệ bỗng nhiên xoay tay, rút đao ra, máu từ trên người Vũ Linh Vân Tiêu phun như suối chảy, Vũ Linh Vân Tiêu nhất thời lảo đảo về phía sau.
“Trói hắn lại”. Mộ Quân Duệ ra lệnh một tiếng, mọi người bước tới trói chặt Vũ Linh Vân Tiêu.
“Không có khả năng! Không có khả năng! Ta rõ ràng đã đâm vào tim hắn!”
“A!”. Mộ Quân Duệ khinh miệt cười, sờ lên ngực có chút đau đau, dù không bị thương nhưng cũng đau. Mộ Quân Duệ cười, lấy trong ngực ra một khối ngọc bị đâm nát.
“Vẫn là miếng ngọc này đã cứu ta một mạng a!”
Vũ Linh Vân Tiêu liều mạng giằng ra, sau khi nhìn thấy miếng ngọc thì đột nhiên cười ha ha. “Ha ha ha! Ngọc… thế mà ở trên người ngươi! Không ngờ cuối cùng ngọc bội ta đưa cho Dận lại cản đường ta… Lẽ nào đây là ý trời sao… Ha ha ha!”
Tiếng cười điên cuồng thê thảm của Vũ Linh Vân Tiêu vang vọng thật lâu trên đại điện tràn ngập mùi máu, trời chiều một mảnh đỏ tươi càng khắc sâu từng tầng huyết tinh…
Mấy tháng chiến tranh cuối cùng đã kết thúc…
Mộ Quân Duệ một mình ngồi trên đế vị thật cao, ngôi vị đã nhiễm không biết bao nhiêu vết máu. Mộ Quân Duệ đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy một mảnh vắng vẻ. Đại điện ngập mùi máu, thi thể đều bị mang đi, tiếng người kêu khóc bi ai quấn quanh từng góc cột, triền miên không ngớt…
“A!”
Cảm giác cô độc và áp lực đáng sợ khiến Mộ Quân Duệ cất giọng gào to.
“Phanh” một tiếng, loan đao nhuốm máu hung hăng văng ra ngoài, đúng lúc rơi xuống trước mặt một người đang đứng cách đó không xa. Dận khom lưng nhặt lên loan đao đầy mùi máu tanh, tiếng bước chân tại đại điện vắng vẻ tối tăm vang lên đặc biệt rõ ràng. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, Dận bước về phía Mộ Quân Duệ.
Mộ Quân Duệ cúi thấp đầu, một tay vịn trên long ỷ, một tay tuỳ tiện rũ xuống, chân đạp lên ghế, giọng nói trầm trầm chậm rãi vang lên.
“Dận, chỗ này rất lạnh”
Dận từ từ bước lên bậc thang thật cao, một chân quỳ bên cạnh Mộ Quân Duệ, thoáng ngẩng đầu nhìn hắn, đem loan đao thả lại bên người hắn.
“Giờ đã là mùa đông, đương nhiên lạnh”. Dận khẽ cười, hôn lên môi Mộ Quân Duệ, nhỏ giọng nói. “Áo choàng cũng không mặc, thấy lạnh ư?”
“Ha ha! Giải quyết xong rồi sao?”. Mộ Quân Duệ kéo Dận cùng ngồi trên ghế rồng, nhân cơ hội vói tay vào áo Dận sưởi ấm.
“Ừ”
Dận bảo Tây Kiêu điều chế thuốc khiến Vũ Linh Vân Tiêu mất trí nhớ, Cẩm Tú ở bên cạnh hắn, như vậy cũng xem như một kết cục tốt.
“Thế à?”
Mộ Quân Duệ lẩm bẩm, nhìn ra ngoài một chút, tuyết đã bắt đầu rơi…
“Cái ghế này quá cứng”. Xê dịch cái mông, Mộ Quân Duệ khó chịu.
“Có muốn ta về làm một cái đệm cho ngươi không?”
“Có thể sao? Dận, ngươi đúng là hiền lương thục đức, còn biết may vá nữa cơ đấy”
“Đúng thế, ta đem tã của con cho ngươi”
“…Vậy không được đâu, thằng nhóc kia sẽ tức giận mất”
“Nó trông giống hệt như ngươi”
“Anh tuấn giống ta sao?”
“Anh tuấn giống ta, xinh đẹp giống ngươi”
“Ha ha! Cái này gọi là cha nào con nấy!”
“Hử? Đế vương bệ hạ vĩ đại, ngươi tính nạp bao nhiêu hậu cung vậy?”
“Chỉ một mình ngươi”
“A! Ngươi còn muốn bắt Nhiếp chính vương ta đây làm Hoàng hậu của ngươi sao?”
“Không dám, không dám! Ta xây hậu cung cho ngươi vậy được chưa?”
“…Duệ, ta vẫn sẽ bên ngươi”
“Ừ, ta biết”
HOÀN CHÍNH VĂN
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Có người nói kết thúc hơi vội, Ngân thì thấy không sao, bởi Ngân cũng không mong đợi một tác phẩm 58 chương sẽ có được các cảnh chiến đấu hào hùng ~
Dẫu sao, vẫn còn phiên ngoại ngọt ngào về cuộc sống sau này của cặp đôi Yin&Yue nhé ~
Bây giờ chỉ còn chờ đánh bại quân đội Vũ Linh Vân Tiêu, mới có thể tạo uy tín chính thức được các quốc gia khác hỗ trợ, dẫu sao Đế vương phù trên tay Mộ Quân Duệ rất có quyền lực!
Mà Mộ Quân Duệ đã từ sớm âm thầm dùng biện pháp xảo trá mượn được không ít nhân mã. Đầu tiên, lúc cùng Dận từ Ô Phương đến Cô quốc, dọc đường Mộ Quân Duệ thấy không ít thôn xóm bị giày vò bởi bệnh tật mà chiến tranh mang đến, hết sức bần cùng và khốn khổ. Có người mới có nhà, có nhà mới có thành trì, có thành trì mới có quốc gia, xưa nay chinh chiến đều là chiếm được dân tâm mới giành được thiên hạ, Mộ Quân Duệ sao lại không biết đạo lý này? Huống chi nhiều năm chiến loạn đã khiến không ít người cực kì căm ghét chiến tranh.
Bởi vậy, La gia thôn giàu có và phồn vinh chỉ là một trong những thôn xóm mà Mộ Quân Duệ giúp đỡ mà thôi. Bất kể là ở quốc gia nào, Mộ Quân Duệ đã âm thầm giúp sức không ít thôn xóm, được dân tâm ủng hộ khó có thể kể hết được.
Thứ hai là nhắm tới chỗ bại hoại của các quốc gia mà ra tay. Mỗi người đều có điểm yếu, chỉ cần nắm được điểm này, thích tiền cho tiền, thích mỹ nhân tặng mỹ nhân, thậm chí hơi thất đức như dùng thuốc khống chế, ví dụ như nha phiến. Đương nhiên những thứ hại người này chỉ dùng với thành phần bại hoại, còn nhân tài thì dùng các loại thủ đoạn khác nhau mà mượn sức.
Thêm nữa, thời đại này còn chưa xuất hiện xâm lược kinh tế. Trong lúc kích thích phát triển kinh tế quốc gia còn mở rộng buôn bán với các thương nhân nổi tiếng ở quốc gia khác, bất kể là hợp tác hoặc ngầm thao túng. Kinh tế là mạch máu của đất nước, một khi âm thầm khống chế kinh tế thì chẳng khác nào khống chế một quốc gia!
Chiến sự giằng co nửa tháng cũng đủ để Vũ Linh quốc rơi vào tình trạng cô lập, ba nước theo phe Vũ Linh trước kia đều phản chiến. Mộ Quân Duệ tự mình thống lĩnh đại quân công phá quân đội Vũ Linh quốc, dưới sự trợ giúp của tay trong ở Vũ Linh mà tiến vào hoàng cung.
Quân đội tinh nhuệ, không khí chiến tranh hào hùng, hoàng cung hiện tại dấy lên chiến hoả ngút trời.
Vũ Linh Vân Tiêu cầm bảo kiếm trong tay, ngoài cửa sổ ánh lửa ngập trời. Giang sơn của hắn, quốc gia của hắn…
“Ha ha ha! Mộ Quân Duệ! Mộ Quân Duệ! Ta thật hận ngươi, hận ngươi!”
Vũ Linh Vân Tiêu phát điên giết chóc đỏ cả mắt, đem thái giám thị nữ bên cạnh đều chém chết. “Phanh” một tiếng, cửa lớn màu đỏ thẫm bị mở ra, dẫn đầu chính là Mộ Quân Duệ tóc bạch kim, mắt rực đỏ.
“Vũ Linh Vân Tiêu, cảm giác bị người ta đạp banh cửa thế nào?”
Mộ Quân Duệ ý bảo những người khác lui ra, tự mình một người bước vào.
“Ha ha ha! Mộ Quân Duệ, ngươi còn dám đến… Ta muốn giết ngươi, dùng dao cắt từng mảnh thịt của ngươi, hành hạ ngươi…”
“Thật không?”. Mộ Quân Duệ khinh miệt cười hai tiếng, loan đao nhuốm máu hướng về phía Vũ Linh Vân Tiêu.
“Duệ!”. Dận đuổi tới, nhìn thấy Mộ Quân Duệ thì biết hắn muốn cùng Vũ Linh Vân Tiêu đánh một trận. Thế nhưng Vũ Linh Vân Tiêu dù sao thân thủ cũng hơn người, Dận không khỏi trong lòng lo lắng.
“Dận, đây là cuộc chiến giữa ta và hắn”
“Dận… Ngươi nhìn kỹ, xem ai mới thật sự là Đế vương”
Vũ Linh Vân Tiêu đột nhiên đánh ra một chiêu nhắm thẳng vào Mộ Quân Duệ. Mộ Quân Duệ linh hoạt tránh qua, lại bị kiếm khí rạch một đường, lập tức đánh trả. Loan đao xé gió mà ra, xích sắt màu bạc phát ra sức mạnh cuồng dã, hai người hừng hực khí thế chiến đấu.
“Cẩm Tú!”
Dận đột nhiên thấy trong đám thái giám thị nữ ngã xuống có Cẩm Tú, nhanh chóng chạy tới thăm dò hô hấp mới phát hiện chỉ là té xỉu, cũng không bị thương.
Dận quay đầu nhìn hai người đang chiến đấu, có lẽ không đánh thức nàng dậy thì tốt hơn. Dận đang định ôm nàng về thì nghe phía sau một trận kinh hô, đáy lòng vô cùng sợ hãi như rơi vào hầm băng.
“Duệ!”
Cảnh tượng trước mắt cực kì đáng sợ, chỉ thấy kiếm của Vũ Linh Vân Tiêu đâm thẳng vào ngực Mộ Quân Duệ, mà vai hắn cũng bị loan đao Mộ Quân Duệ đâm vào.
“Ha ha ha! Ta thắng! Thiên mệnh thuộc về ta! Thiên mệnh thuộc về ta!”. Vũ Linh Vân Tiêu điên cuồng cười to.
Mái tóc dài của Mộ Quân Duệ che trước mặt, hắn đột nhiên ngẩng đầu vươn tay ngăn cản Dận bước tới, cười với Vũ Linh Vân Tiêu. “Vậy bây giờ ngươi nhìn xem, rốt cuộc thiên mệnh thuộc về ai?”
Mộ Quân Duệ bỗng nhiên xoay tay, rút đao ra, máu từ trên người Vũ Linh Vân Tiêu phun như suối chảy, Vũ Linh Vân Tiêu nhất thời lảo đảo về phía sau.
“Trói hắn lại”. Mộ Quân Duệ ra lệnh một tiếng, mọi người bước tới trói chặt Vũ Linh Vân Tiêu.
“Không có khả năng! Không có khả năng! Ta rõ ràng đã đâm vào tim hắn!”
“A!”. Mộ Quân Duệ khinh miệt cười, sờ lên ngực có chút đau đau, dù không bị thương nhưng cũng đau. Mộ Quân Duệ cười, lấy trong ngực ra một khối ngọc bị đâm nát.
“Vẫn là miếng ngọc này đã cứu ta một mạng a!”
Vũ Linh Vân Tiêu liều mạng giằng ra, sau khi nhìn thấy miếng ngọc thì đột nhiên cười ha ha. “Ha ha ha! Ngọc… thế mà ở trên người ngươi! Không ngờ cuối cùng ngọc bội ta đưa cho Dận lại cản đường ta… Lẽ nào đây là ý trời sao… Ha ha ha!”
Tiếng cười điên cuồng thê thảm của Vũ Linh Vân Tiêu vang vọng thật lâu trên đại điện tràn ngập mùi máu, trời chiều một mảnh đỏ tươi càng khắc sâu từng tầng huyết tinh…
Mấy tháng chiến tranh cuối cùng đã kết thúc…
Mộ Quân Duệ một mình ngồi trên đế vị thật cao, ngôi vị đã nhiễm không biết bao nhiêu vết máu. Mộ Quân Duệ đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy một mảnh vắng vẻ. Đại điện ngập mùi máu, thi thể đều bị mang đi, tiếng người kêu khóc bi ai quấn quanh từng góc cột, triền miên không ngớt…
“A!”
Cảm giác cô độc và áp lực đáng sợ khiến Mộ Quân Duệ cất giọng gào to.
“Phanh” một tiếng, loan đao nhuốm máu hung hăng văng ra ngoài, đúng lúc rơi xuống trước mặt một người đang đứng cách đó không xa. Dận khom lưng nhặt lên loan đao đầy mùi máu tanh, tiếng bước chân tại đại điện vắng vẻ tối tăm vang lên đặc biệt rõ ràng. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, Dận bước về phía Mộ Quân Duệ.
Mộ Quân Duệ cúi thấp đầu, một tay vịn trên long ỷ, một tay tuỳ tiện rũ xuống, chân đạp lên ghế, giọng nói trầm trầm chậm rãi vang lên.
“Dận, chỗ này rất lạnh”
Dận từ từ bước lên bậc thang thật cao, một chân quỳ bên cạnh Mộ Quân Duệ, thoáng ngẩng đầu nhìn hắn, đem loan đao thả lại bên người hắn.
“Giờ đã là mùa đông, đương nhiên lạnh”. Dận khẽ cười, hôn lên môi Mộ Quân Duệ, nhỏ giọng nói. “Áo choàng cũng không mặc, thấy lạnh ư?”
“Ha ha! Giải quyết xong rồi sao?”. Mộ Quân Duệ kéo Dận cùng ngồi trên ghế rồng, nhân cơ hội vói tay vào áo Dận sưởi ấm.
“Ừ”
Dận bảo Tây Kiêu điều chế thuốc khiến Vũ Linh Vân Tiêu mất trí nhớ, Cẩm Tú ở bên cạnh hắn, như vậy cũng xem như một kết cục tốt.
“Thế à?”
Mộ Quân Duệ lẩm bẩm, nhìn ra ngoài một chút, tuyết đã bắt đầu rơi…
“Cái ghế này quá cứng”. Xê dịch cái mông, Mộ Quân Duệ khó chịu.
“Có muốn ta về làm một cái đệm cho ngươi không?”
“Có thể sao? Dận, ngươi đúng là hiền lương thục đức, còn biết may vá nữa cơ đấy”
“Đúng thế, ta đem tã của con cho ngươi”
“…Vậy không được đâu, thằng nhóc kia sẽ tức giận mất”
“Nó trông giống hệt như ngươi”
“Anh tuấn giống ta sao?”
“Anh tuấn giống ta, xinh đẹp giống ngươi”
“Ha ha! Cái này gọi là cha nào con nấy!”
“Hử? Đế vương bệ hạ vĩ đại, ngươi tính nạp bao nhiêu hậu cung vậy?”
“Chỉ một mình ngươi”
“A! Ngươi còn muốn bắt Nhiếp chính vương ta đây làm Hoàng hậu của ngươi sao?”
“Không dám, không dám! Ta xây hậu cung cho ngươi vậy được chưa?”
“…Duệ, ta vẫn sẽ bên ngươi”
“Ừ, ta biết”
HOÀN CHÍNH VĂN
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Có người nói kết thúc hơi vội, Ngân thì thấy không sao, bởi Ngân cũng không mong đợi một tác phẩm 58 chương sẽ có được các cảnh chiến đấu hào hùng ~
Dẫu sao, vẫn còn phiên ngoại ngọt ngào về cuộc sống sau này của cặp đôi Yin&Yue nhé ~
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương