Mộ Hàn Trọng
Chương 7: Bắc Sóc Phong
Trở lại Thiên Dạ Cung “Xa cách nhiều ngày”, Vu Diệp cảm thấy có một loại cảm xúc dâng trào từ trái tim, là cảm xúc của Mộ Hàn Trọng, một loại tình tự không dễ nhận ra. Loại cảm xúc này tương tự với cảm xúc của người lữ hành sau nhiều ngày đi xa được quay về nhà mình, mặc kệ thế giới bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc, chân chính có thể thả lỏng toàn thân toàn tâm, cũng chỉ có ở trong nhà mình mới cảm nhận được.
Thiên Dạ Cung ở trong lòng Mộ Hàn Trọng, hiện hữu giống như nhà. Mộ Hàn Trọng tuy rằng là người hoàng tộc, nhưng từ nhỏ đã sống ở Thiên Dạ Cung, được cung chủ đời trước nuôi lớn.
Vu Diệp một đường đi tới, nhìn cảnh vật cùng gặp gỡ vài người, đều không khác với những gì trí nhớ trong đầu lưu giữ. Thời điểm đi ngang qua một hồ nước, Vu Diệp bước chậm lại, liếc nhìn Khanh Nhan Ỷ Lôi bên cạnh một cái, hoài niệm nói: “Không biết các ngươi còn nhớ chuyện từng xảy ra ở đây năm đó không?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, dừng lại một chút, đều tự ý thức được hắn đang nhắc đến chuyện gì.
Năm đó Mộ Hàn Trọng rời xa phụ mẫu, bị đưa tới Thiên Dạ Cung, vừa tới mấy tháng đầu, luôn luôn cáu kỉnh. Có lần nháo đến đặc biệt lợi hại, liền chạy đến hồ nước này, ép buộc Mộ Vân Tiêu là cung chủ khi đó phải đưa hắn quay về kinh. Mộ Vân Tiêu dưới cơn nóng giận liền mặc kệ Mộ Hàn Trọng, Mộ Hàn Trọng không muốn mất mặt liền liều mạng nhảy thẳng xuống hồ nước. May mắn sau đó có Ỷ Lôi cùng Khanh Nhan cứu lên, mới giữ lại được một mạng. Nhưng sau đó hai người lại bởi vì vậy mà bị phạt.
Khanh Nhan hồi tưởng lại tình cảnh năm ấy, tuy rằng không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng cũng đồng dạng hoài niệm: “Năm đó, chủ thượng ngài làm cho chúng ta thật lao tâm khổ trí.”
“Khi đó còn nhỏ, đã quen được mẫu phi cùng phụ hoàng cưng chìu, không hiểu được dụng tâm của sư phụ…” Vu Diệp nhợt nhạt cười, bước chân vẫn không ngừng, nhìn thoáng qua hồ nước kia lần nữa, liền tiếp tục hướng tẩm cung chính mình đi đến.
Chỉ để lại Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi vẻ mặt nghi hoặc ở phía sau, cùng với Khiếu Hoàn vẫn như trước không lộ biểu tình gì.
Vu Diệp trở lại tẩm cung của mình, bảo hai người Khanh Nhan Ỷ Lôi đi nghỉ ngơi, vừa định nói vài câu với Khiếu Hoàn vẫn luôn đi theo phía sau, liền bị một thân ảnh đột nhiên xuất hiện cắt ngang. Người nọ bước đi cực nhẹ, đợi Vu Diệp nghe được thanh âm, hắn đã quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Vu Diệp, quỳ một gối, thấp giọng nói: “Chủ thượng.”
Thanh âm của hắn trầm thấp khàn khàn, lộ ra một loại cảm xúc chân thực đến kỳ dị. Vu Diệp nghe tiếng hướng hắn nhìn lại, chỉ thấy người trước mắt toàn thân đen tuyền, trên mặt đeo mặt nạ quỷ đang nhe răng nanh.
“Sóc Phong?”
Tứ đại hộ pháp của Thiên Dạ Cung, Đông Khanh Nhan, Nam Khiếu Hoàn, Tây Ỷ Lôi… Cùng với Bắc Sóc Phong. Vu Diệp rốt cục cũng đã gặp được người cuối cùng.
“Vừa mới nhận được tin tức, các địa phận ở Bắc đường giờ Thân phản loạn. Loạn đản liên can với Hà Duyên Khâm, đã dựa theo phân phó của chủ thượng ngài, toàn bộ tiêu diệt.”
Bắc Sóc Phong hành lễ nói xong, đứng dậy đi vào bên người Vu Diệp, đem mọi chuyện xảy ra ở Thiên Dạ Cung trong thời gian hắn rời đi báo cáo rõ, cuối cùng lấy từ trong áo khoác ra một phong thư thật dày, đưa cho Vu Diệp: “Đây là danh sách loạn đản các nơi.”
Nhưng Vu Diệp không tiếp nhận, hai mắt đắm chìm vào nghiên cứu mặt nạ quỷ trên mặt Bắc Sóc Phong. Không giống như những mặt nạ thông thường được vẽ bởi đủ loại màu sắc, có miệng máu mở to đáng sợ. Chiếc mặt nạ này, tỉ lệ của nó giống y như đúc với gương mặt người bình thường, phía trên có hai lỗ đen, lộ ra một đôi mắt ưng vô tình lợi hại, chính giữa là chiếc mũi cao thẳng tuyệt đẹp, phía dưới là một cái miệng đỏ tươi, rõ ràng là khuôn mặt bình thường, lại làm cho người xem mao cốt tủng nhiên [sởn tóc gáy], khiến lòng người không thể kiềm chế mà kinh hoảng. Mà nguyên nhân của trận nghiên cứu này, là bởi vì mặt nạ trước mắt này rất trắng, trắng đến mức Vu Diệp không cách nào hình dung, nếu bắt buộc phải miêu tả, chỉ có thể nói loại sắc trắng này, quả thực giống như chỉ tồn tại bên trong địa ngục âm u.
Hắn vẫn nhìn xem thật chăm chú, làm cho người đeo mặt nạ hơi cau mày: “Chủ thượng?”
Vu Diệp lại giống như không nghe thấy, sau hồi lâu, thì thào tán thưởng một câu: “Công nghệ tốt a!”
Bắc Sóc Phong không hiểu chuyện gì.
Vu Diệp rốt cục phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận phong thư trong tay hắn, mở ra, một bên xem một bên đối lập với những cái tên trong trí nhớ, Vu Diệp thấy cũng không có nhiều khác biệt, trong lòng âm thầm đối với năng lực của Mộ Hàn Trọng lại gia tăng thêm vài phần nể phục. Tâm tính nhanh nhẹn, bình tĩnh vững vàng, thanh niên trong mảnh hư không kia, hoàn toàn không giống với những gì người ngoài nhìn thấy ở hắn, một cung chủ thích làm theo ý mình, sa vào thanh sắc.
Xem xong danh sách, suy tính một chút, Vu Diệp đứng lên, sửa sang lại y phục.
“Chủ thượng ngài đây là?”
“Mang ta đi xem Hà Duyên Khâm.” Trả lời Bắc Sóc Phong xong, Vu Diệp lại nhìn về phía người vẫn đứng trầm mặc bên cạnh mình, Nam Khiếu Hoàn cơ hồ luôn làm cho người ta quên đi sự tồn tại của y. Sau khi hồi cung, y thay đổi một thân hắc y, tóc cũng cao cao buộc lên, để lộ ra cái trán no đủ, lông mi thật dày rủ xuống, đôi mắt đen trầm tĩnh nội liễm, mặt không chút biểu tình đứng tại chỗ, cho dù đang ở trong chủ điện Thiên Dạ Cung có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, nhưng tư thế vẫn thời khắc cảnh giác.
Thấy Vu Diệp đứng dậy, y cũng cất bước, định đi theo phía sau Vu Diệp.
“Không cần theo ta. Đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Nhận thấy ý đồ của đối phương, Vu Diệp lập tức lên tiếng ngăn lại, nói xong, liền mang theo Bắc Sóc Phong hướng cửa đi đến.
Nam Khiếu Hoàn giật mình, mắt thấy Vu Diệp sắp đi ra, vội gọi: “Chủ thượng!”
Vu Diệp quay lại, thiêu mi.
“Mấy ngày sau thuộc hạ không ở bên, có cần điều vài ám vệ tới bên người hầu hạ ngài?”
Nam hộ pháp thống lĩnh mấy trăm ám vệ chuyên đảm nhiệm trọng trách bảo hộ Mộ Hàn Trọng, cận vệ trong ngày thường, tất nhiên là do y làm.
Vu Diệp thoáng tự hỏi một chút, sau đó đáp lời: “Không cần. Trừ ngươi ra, những người khác ta không quen.”
Mộ Hàn Trọng không thích bị người lạ đụng chạm, Vu Diệp cũng tương tự. Thân thể này đã quen với Nam Khiếu Hoàn, nếu đột nhiên thay đổi một người khác, tuy rằng chỉ ba ngày, nhưng cũng thực không thoải mái.
“Như vậy… Thuộc hạ đã biết.”
Vu Diệp nhìn y, cười nhàn nhạt, biết đối phương đã hiểu rõ ý tứ của mình, liền mang theo Bắc Sóc Phong ra cửa.
…
Đi theo Sóc Phong xuyên qua tầng tầng hành lang gấp khúc, Vu Diệp ở trong đầu sắp xếp lại những thông tin liên quan tới Hà Duyên Khâm.
Hà Duyên Khâm là được cung chủ đời trước Mộ Vân Tiêu một tay đề bạt lên, đối với Mộ Vân Tiêu có thể nói trung thành và tận tâm. Khi Mộ Vân Tiêu rời khỏi cung chủ vị, đặc biệt phân phó người này trợ giúp Mộ Hàn Trọng xử lý sự việc trong cung. Thế nhưng không biết vì sao, Hà Duyên Khâm luôn tràn đầy bất mãn đối với Mộ Hàn Trọng. Sự bất mãn biểu hiện ở rất nhiều phương diện, thời gian lâu, chuyện Bắc đường đường chủ cùng cung chủ bằng mặt không bằng lòng là chuyện toàn cung ai cũng biết. Nhưng Hà Duyên Khâm giữ chức đường chủ vẫn không làm ra sai lầm gì, hơn nữa nể mặt Mộ Vân Tiêu, cho dù chán ghét người nọ, Mộ Hàn Trọng cũng không có cách ra tay.
Lần này không biết tại sao, Hà Duyên Khâm xưa nay làm việc cẩn thận đột nhiên bắt đầu âm thầm hành động. Vu Diệp đối với việc hắn đột nhiên hành động vô cùng nghi vấn, nhưng việc cấp bách hơn cả, chính là giải dược của “Di Tình”.
Một đường đi tới, Vu Diệp chuyên tâm suy nghĩ, đợi phục hồi tinh thần lại, Sóc Phong đã dẫn hắn đi tới lối vào của địa lao.
Cửa địa lao có thủ vệ sâm nghiêm, nhóm thủ vệ nhìn thấy hai người, liền cung kính hành lễ. Bắc Sóc Phong cũng không thèm nhìn tới, lập tức hướng bên trong đi vào, bên cạnh có thủ vệ theo sau.
Địa lao được quét tước thực sạch sẽ, thạch đạo không tính là rộng, hai bên vách tường dị thường bóng loáng, mơ hồ còn có thể chiếu rọi bóng người trên đó. Vài ánh mặt trời theo cửa sổ nhỏ trên vách tường chiếu vào, phản xạ trên thạch bích, rõ ràng là nắng ấm ngày mùa hè, nhưng lại không mang theo một chút nhiệt độ. Quẹo vào một khúc cua, rốt cục cũng tới được điểm cuối của con đường.
Phóng mắt nhìn, lan can được thiết lập bằng lưới sắt thô to, tạo thành một chuỗi nhà tù độc lập, một hàng kéo dài đến cuối. Trong bóng tối ánh mặt trời chiếu rọi không đến, có tiếng ho khan vang lên.
Sóc Phong đi vào bên trong, sau khi phân phó ngục tốt mở ra cửa nhà lao, liền đứng chờ ở cửa, đợi Vu Diệp đi vào, mới đi theo.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Hà Duyên Khâm.
Vị đường chủ thần thái phi dương trong trí nhớ, giờ phút này đang hấp hối bị xiềng xích trói lại giữa nhà tù. Y phục cẩm y thượng hạng đã rách thành mảnh nhỏ, máu loang lổ dính trên thân thể, tóc tán loạn rũ xuống cạnh các miệng vết thương, che đậy khuôn mặt của hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân hai người, người đang ho khan ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Vu Diệp đang đứng trước mặt: “Ngươi rốt cục đến rồi… Mộ Hàn Trọng.”
Thiên Dạ Cung ở trong lòng Mộ Hàn Trọng, hiện hữu giống như nhà. Mộ Hàn Trọng tuy rằng là người hoàng tộc, nhưng từ nhỏ đã sống ở Thiên Dạ Cung, được cung chủ đời trước nuôi lớn.
Vu Diệp một đường đi tới, nhìn cảnh vật cùng gặp gỡ vài người, đều không khác với những gì trí nhớ trong đầu lưu giữ. Thời điểm đi ngang qua một hồ nước, Vu Diệp bước chậm lại, liếc nhìn Khanh Nhan Ỷ Lôi bên cạnh một cái, hoài niệm nói: “Không biết các ngươi còn nhớ chuyện từng xảy ra ở đây năm đó không?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, dừng lại một chút, đều tự ý thức được hắn đang nhắc đến chuyện gì.
Năm đó Mộ Hàn Trọng rời xa phụ mẫu, bị đưa tới Thiên Dạ Cung, vừa tới mấy tháng đầu, luôn luôn cáu kỉnh. Có lần nháo đến đặc biệt lợi hại, liền chạy đến hồ nước này, ép buộc Mộ Vân Tiêu là cung chủ khi đó phải đưa hắn quay về kinh. Mộ Vân Tiêu dưới cơn nóng giận liền mặc kệ Mộ Hàn Trọng, Mộ Hàn Trọng không muốn mất mặt liền liều mạng nhảy thẳng xuống hồ nước. May mắn sau đó có Ỷ Lôi cùng Khanh Nhan cứu lên, mới giữ lại được một mạng. Nhưng sau đó hai người lại bởi vì vậy mà bị phạt.
Khanh Nhan hồi tưởng lại tình cảnh năm ấy, tuy rằng không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng cũng đồng dạng hoài niệm: “Năm đó, chủ thượng ngài làm cho chúng ta thật lao tâm khổ trí.”
“Khi đó còn nhỏ, đã quen được mẫu phi cùng phụ hoàng cưng chìu, không hiểu được dụng tâm của sư phụ…” Vu Diệp nhợt nhạt cười, bước chân vẫn không ngừng, nhìn thoáng qua hồ nước kia lần nữa, liền tiếp tục hướng tẩm cung chính mình đi đến.
Chỉ để lại Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi vẻ mặt nghi hoặc ở phía sau, cùng với Khiếu Hoàn vẫn như trước không lộ biểu tình gì.
Vu Diệp trở lại tẩm cung của mình, bảo hai người Khanh Nhan Ỷ Lôi đi nghỉ ngơi, vừa định nói vài câu với Khiếu Hoàn vẫn luôn đi theo phía sau, liền bị một thân ảnh đột nhiên xuất hiện cắt ngang. Người nọ bước đi cực nhẹ, đợi Vu Diệp nghe được thanh âm, hắn đã quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Vu Diệp, quỳ một gối, thấp giọng nói: “Chủ thượng.”
Thanh âm của hắn trầm thấp khàn khàn, lộ ra một loại cảm xúc chân thực đến kỳ dị. Vu Diệp nghe tiếng hướng hắn nhìn lại, chỉ thấy người trước mắt toàn thân đen tuyền, trên mặt đeo mặt nạ quỷ đang nhe răng nanh.
“Sóc Phong?”
Tứ đại hộ pháp của Thiên Dạ Cung, Đông Khanh Nhan, Nam Khiếu Hoàn, Tây Ỷ Lôi… Cùng với Bắc Sóc Phong. Vu Diệp rốt cục cũng đã gặp được người cuối cùng.
“Vừa mới nhận được tin tức, các địa phận ở Bắc đường giờ Thân phản loạn. Loạn đản liên can với Hà Duyên Khâm, đã dựa theo phân phó của chủ thượng ngài, toàn bộ tiêu diệt.”
Bắc Sóc Phong hành lễ nói xong, đứng dậy đi vào bên người Vu Diệp, đem mọi chuyện xảy ra ở Thiên Dạ Cung trong thời gian hắn rời đi báo cáo rõ, cuối cùng lấy từ trong áo khoác ra một phong thư thật dày, đưa cho Vu Diệp: “Đây là danh sách loạn đản các nơi.”
Nhưng Vu Diệp không tiếp nhận, hai mắt đắm chìm vào nghiên cứu mặt nạ quỷ trên mặt Bắc Sóc Phong. Không giống như những mặt nạ thông thường được vẽ bởi đủ loại màu sắc, có miệng máu mở to đáng sợ. Chiếc mặt nạ này, tỉ lệ của nó giống y như đúc với gương mặt người bình thường, phía trên có hai lỗ đen, lộ ra một đôi mắt ưng vô tình lợi hại, chính giữa là chiếc mũi cao thẳng tuyệt đẹp, phía dưới là một cái miệng đỏ tươi, rõ ràng là khuôn mặt bình thường, lại làm cho người xem mao cốt tủng nhiên [sởn tóc gáy], khiến lòng người không thể kiềm chế mà kinh hoảng. Mà nguyên nhân của trận nghiên cứu này, là bởi vì mặt nạ trước mắt này rất trắng, trắng đến mức Vu Diệp không cách nào hình dung, nếu bắt buộc phải miêu tả, chỉ có thể nói loại sắc trắng này, quả thực giống như chỉ tồn tại bên trong địa ngục âm u.
Hắn vẫn nhìn xem thật chăm chú, làm cho người đeo mặt nạ hơi cau mày: “Chủ thượng?”
Vu Diệp lại giống như không nghe thấy, sau hồi lâu, thì thào tán thưởng một câu: “Công nghệ tốt a!”
Bắc Sóc Phong không hiểu chuyện gì.
Vu Diệp rốt cục phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận phong thư trong tay hắn, mở ra, một bên xem một bên đối lập với những cái tên trong trí nhớ, Vu Diệp thấy cũng không có nhiều khác biệt, trong lòng âm thầm đối với năng lực của Mộ Hàn Trọng lại gia tăng thêm vài phần nể phục. Tâm tính nhanh nhẹn, bình tĩnh vững vàng, thanh niên trong mảnh hư không kia, hoàn toàn không giống với những gì người ngoài nhìn thấy ở hắn, một cung chủ thích làm theo ý mình, sa vào thanh sắc.
Xem xong danh sách, suy tính một chút, Vu Diệp đứng lên, sửa sang lại y phục.
“Chủ thượng ngài đây là?”
“Mang ta đi xem Hà Duyên Khâm.” Trả lời Bắc Sóc Phong xong, Vu Diệp lại nhìn về phía người vẫn đứng trầm mặc bên cạnh mình, Nam Khiếu Hoàn cơ hồ luôn làm cho người ta quên đi sự tồn tại của y. Sau khi hồi cung, y thay đổi một thân hắc y, tóc cũng cao cao buộc lên, để lộ ra cái trán no đủ, lông mi thật dày rủ xuống, đôi mắt đen trầm tĩnh nội liễm, mặt không chút biểu tình đứng tại chỗ, cho dù đang ở trong chủ điện Thiên Dạ Cung có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, nhưng tư thế vẫn thời khắc cảnh giác.
Thấy Vu Diệp đứng dậy, y cũng cất bước, định đi theo phía sau Vu Diệp.
“Không cần theo ta. Đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Nhận thấy ý đồ của đối phương, Vu Diệp lập tức lên tiếng ngăn lại, nói xong, liền mang theo Bắc Sóc Phong hướng cửa đi đến.
Nam Khiếu Hoàn giật mình, mắt thấy Vu Diệp sắp đi ra, vội gọi: “Chủ thượng!”
Vu Diệp quay lại, thiêu mi.
“Mấy ngày sau thuộc hạ không ở bên, có cần điều vài ám vệ tới bên người hầu hạ ngài?”
Nam hộ pháp thống lĩnh mấy trăm ám vệ chuyên đảm nhiệm trọng trách bảo hộ Mộ Hàn Trọng, cận vệ trong ngày thường, tất nhiên là do y làm.
Vu Diệp thoáng tự hỏi một chút, sau đó đáp lời: “Không cần. Trừ ngươi ra, những người khác ta không quen.”
Mộ Hàn Trọng không thích bị người lạ đụng chạm, Vu Diệp cũng tương tự. Thân thể này đã quen với Nam Khiếu Hoàn, nếu đột nhiên thay đổi một người khác, tuy rằng chỉ ba ngày, nhưng cũng thực không thoải mái.
“Như vậy… Thuộc hạ đã biết.”
Vu Diệp nhìn y, cười nhàn nhạt, biết đối phương đã hiểu rõ ý tứ của mình, liền mang theo Bắc Sóc Phong ra cửa.
…
Đi theo Sóc Phong xuyên qua tầng tầng hành lang gấp khúc, Vu Diệp ở trong đầu sắp xếp lại những thông tin liên quan tới Hà Duyên Khâm.
Hà Duyên Khâm là được cung chủ đời trước Mộ Vân Tiêu một tay đề bạt lên, đối với Mộ Vân Tiêu có thể nói trung thành và tận tâm. Khi Mộ Vân Tiêu rời khỏi cung chủ vị, đặc biệt phân phó người này trợ giúp Mộ Hàn Trọng xử lý sự việc trong cung. Thế nhưng không biết vì sao, Hà Duyên Khâm luôn tràn đầy bất mãn đối với Mộ Hàn Trọng. Sự bất mãn biểu hiện ở rất nhiều phương diện, thời gian lâu, chuyện Bắc đường đường chủ cùng cung chủ bằng mặt không bằng lòng là chuyện toàn cung ai cũng biết. Nhưng Hà Duyên Khâm giữ chức đường chủ vẫn không làm ra sai lầm gì, hơn nữa nể mặt Mộ Vân Tiêu, cho dù chán ghét người nọ, Mộ Hàn Trọng cũng không có cách ra tay.
Lần này không biết tại sao, Hà Duyên Khâm xưa nay làm việc cẩn thận đột nhiên bắt đầu âm thầm hành động. Vu Diệp đối với việc hắn đột nhiên hành động vô cùng nghi vấn, nhưng việc cấp bách hơn cả, chính là giải dược của “Di Tình”.
Một đường đi tới, Vu Diệp chuyên tâm suy nghĩ, đợi phục hồi tinh thần lại, Sóc Phong đã dẫn hắn đi tới lối vào của địa lao.
Cửa địa lao có thủ vệ sâm nghiêm, nhóm thủ vệ nhìn thấy hai người, liền cung kính hành lễ. Bắc Sóc Phong cũng không thèm nhìn tới, lập tức hướng bên trong đi vào, bên cạnh có thủ vệ theo sau.
Địa lao được quét tước thực sạch sẽ, thạch đạo không tính là rộng, hai bên vách tường dị thường bóng loáng, mơ hồ còn có thể chiếu rọi bóng người trên đó. Vài ánh mặt trời theo cửa sổ nhỏ trên vách tường chiếu vào, phản xạ trên thạch bích, rõ ràng là nắng ấm ngày mùa hè, nhưng lại không mang theo một chút nhiệt độ. Quẹo vào một khúc cua, rốt cục cũng tới được điểm cuối của con đường.
Phóng mắt nhìn, lan can được thiết lập bằng lưới sắt thô to, tạo thành một chuỗi nhà tù độc lập, một hàng kéo dài đến cuối. Trong bóng tối ánh mặt trời chiếu rọi không đến, có tiếng ho khan vang lên.
Sóc Phong đi vào bên trong, sau khi phân phó ngục tốt mở ra cửa nhà lao, liền đứng chờ ở cửa, đợi Vu Diệp đi vào, mới đi theo.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Hà Duyên Khâm.
Vị đường chủ thần thái phi dương trong trí nhớ, giờ phút này đang hấp hối bị xiềng xích trói lại giữa nhà tù. Y phục cẩm y thượng hạng đã rách thành mảnh nhỏ, máu loang lổ dính trên thân thể, tóc tán loạn rũ xuống cạnh các miệng vết thương, che đậy khuôn mặt của hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân hai người, người đang ho khan ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Vu Diệp đang đứng trước mặt: “Ngươi rốt cục đến rồi… Mộ Hàn Trọng.”
Tác giả :
Huyền Chu