Mộ Hàn Trọng
Chương 30: Ngoài ý muốn
Vu Diệp yêu nhất chính là tiếng rên rỉ của Nam Khiếu Hoàn, đầy từ tính, nam giọng luôn luôn trầm thấp lãnh tĩnh khi nhiễm vào tình dục, lại chứa đầy hoan ý, theo nơi cổ họng đè nén mà tràn ra, đối với người đang đắm chìm trong bể dục mà nói, không thể nghi ngờ chính là loại kích thích thượng đẳng nhất.
Càng miễn bàn đến, kèm theo sau đó còn có, trên gương mặt anh tuấn kiên nghị thường ngày, hiện lên mạc đỏ ửng cùng hai hàng mi dài hàm chứa hơi nước nồng đậm…
Huân hương ở trong phòng lượn lờ tung bay, màn giường màu vàng nhẹ nhàng rung động, bên trong màn giường, tràn đầy xuân sắc…
…
Bóng đêm ngoài cửa sổ mỗi lúc càng dày đặc, đám mây che khuất trăng rằm lại tản ra, sương khói lượn lờ trong phòng dần dần nhạt đi, tiếng thở dốc cùng rên rỉ đứt quãng từ trong màn giường truyền ra cũng chậm rãi nhỏ dần…
“Khiếu Hoàn.” Một tiếng kêu trong trẻo dễ nghe, sau đó lập tức vang lên âm thanh tất tất tác tác.
Bên trong màn giường, Nam Khiếu Hoàn đang cố gắng bình phục lại hô hấp, y nằm úp sấp, thân thể trần trụi nhìn một cái không xót gì, Vu Diệp trên người chỉ mặc một chiếc áo lót đang cẩn thận thay người dưới thân cột lại băng vải trên lưng.
Miệng vết thương từng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng đã chậm rãi kết mài, chỉ có vài chỗ vết thương quá sâu vẫn chưa lành, lại bởi vì động chạm vừa rồi mà lại bắt đầu đổ máu.
“Lần đổi dược trước là khi nào?” Vu Diệp nhìn băng vải trong tay, khẩu khí vô thức mang theo một tia chất vấn.
“…” Nam Khiếu Hoàn trầm mặc một lúc lâu, mới nhỏ giọng đáp, “… Hôm qua giờ Dậu.”
Nói như thế, là đã hơn một ngày chưa đổi dược? Người này đem lời dặn của hắn… Vu Diệp một bên vén lên màn giường, một bên có chút tức giận mà nghĩ, từ trên giường đứng dậy, đi tới tủ nhỏ bên cạnh, lựa vài cái bình nhỏ, cầm lấy, lúc này mới ngồi trở lại trên giường.
Mở ra nắp bình, Vu Diệp nghiêng tay, chất lỏng trong bình liền chảy xuống miệng vết thương chưa lành kia.
“Ngô!” Vết thương trên lưng đột nhiên đau xé, khiến nam nhân đang không chút phòng bị hừ nhẹ một tiếng.
“Hiện tại biết đau?” Vu Diệp đưa tay chạm vào một miệng vết thương chưa lành đang chảy máu, cảm thụ được thân thể dưới bàn tay hơi hơi run rẩy, trong khẩu khí mang theo lạnh như băng, nào còn có một tia ôn nhu như không lâu trước đó.
Tuy rằng không biết chủ tử nhà mình vì sao tức giận, nhưng xác thực là bởi vì y mà tức giận, Nam Khiếu Hoàn vẫn tuân theo mệnh lệnh vừa rồi nằm úp sấp ở trên giường, nhưng lại dùng tiếng nói khàn khàn mở miệng nhận sai: “Thuộc hạ biết sai, xin chủ thượng trách phạt.”
Một câu trả lời vô cùng công thức hoá, lại đột nhiên khiến Vu Diệp mềm lòng, khẩu khí dịu xuống: “… Trách phạt cái gì? Nằm yên.”
Nói xong, tiếp tục động tác bôi thuốc, lấy ra băng vải mới một lần nữa băng bó thật tốt.
“Lần sau, nếu còn tái phạm, tự ngươi nên biết phải làm cái gì đi.” Cuối cùng, để lại một câu uy hiếp, tay Vu Diệp vén ra vài sợi tóc đen tán loạn trên trán y, ánh mắt khẽ dao động.
Vu Diệp chưa hạ lệnh, Nam Khiếu Hoàn cũng không dám động đậy, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Chính vì vậy, thời điểm ngoài cửa vang lên tiếng binh khí va chạm cùng âm thanh đánh nhau, hai người cũng đều nghe đến vô cùng rõ ràng.
Vu Diệp rất nhanh từ trên giường nhảy xuống, thân mình vụt qua một cái, áo khoác trên giá áo cùng hắn đều đã biến mất ngoài cửa sổ.
Hiện tại đã gần đến giờ Hợi, khách nhân trong Dũng Tuyền Lâu cũng đã về hết, tiểu nhị đang dọn dẹp cửa tiệm, chuẩn bị đóng cửa. Đột nhiên, trên nóc nhà truyền đến một trận tiếng đánh nhau hổn độn, tiểu nhị biến sắc, ném khăn lau trong tay, chạy vào bên trong.
Ngoài lâu, dưới ánh trăng chỉ thấy mười mấy bóng người đan xen vào nhau, mặc dù đều mặc hắc y, nhưng một bên che mặt, một bên không che mặt, đương nhiên bên không che mặt chính là ám vệ của Quán Thiên Các luôn luôn đi theo bảo hộ Vu Diệp.
Bên này đang đánh nhau quyết liệt, bên kia, Vu Diệp một chưởng đẩy ra cửa phòng Ti Hoàng Hàn Hồng, mùi máu tươi dày đặc lập tức đập vào mặt hắn.
Trong phòng, một hắc y nhân tay cầm trường kiếm đứng ở bên giường, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực một tên thích khách trước mặt hắn, mày kiếm nhíu chặt, trường kiếm rút ra, máu tươi phun tung toé, thích khách loạng choạng vài cái, liền ngã gục. Trên mặt đất, dưới chân hắc y nhân có bảy tám thi thể che mặt nằm ngang dọc, đều là một kiếm lấy mạng, máu tươi theo trong ngực không ngừng chảy ra đầy đất.
Vu Diệp chỉ khẽ nhìn lướt qua, biết Ti Hoàng Hàn Hồng vô sự, lo sợ trong lòng lập tức hạ xuống, không khỏi thở ra một hơi, dừng một chút, liền hướng phía trong đi vào.
Ti Hoàng Hàn Hồng ngồi ở mép giường, áo lót màu trắng dính đầy máu tươi, có vài vết máu còn dính tên gương mặt đoan chính của hắn, nhưng trong đôi mắt màu kim, lại không hề có chút hoảng loạn, nhìn thấy Vu Diệp tiến vào, ngẩng đầu cười nói: “Đám thích khách vô dụng này, so với lần trước, thân thủ kém hơn một nửa.”
“Ai quan tâm thân thủ bọn chúng như thế nào … Tam ca ngươi mới vừa động võ, miệng vết hẳn là lại vỡ ra đi!” Khẩu khí có chút trách cứ, Vu Diệp một tay đem Ti Hoàng Hàn Hồng ấn ngồi vào trên giường, “Xoát!” một tiếng liền xé rách áo lót, lộ ra bên trong là băng vải đã bị máu nhiễm đỏ.
Trong đầu hiện lên miệng vết thương dữ tợn trên lưng nam nhân lúc nãy, Vu Diệp thầm thở dài, có chút bất đắc dĩ lướt qua trong lòng, thì thào tự nói: “Sao hai người các ngươi chẳng ai chịu để cho ta bớt lo…!”
Ngày đó Ti Hoàng Hàn Hồng cửu tử nhất sinh được cứu trở về, trên người là vô số miệng vết thương lớn nhỏ, tuy rằng đã dùng những thuốc trị thương tốt nhất ở Thiên Dạ Cung, cộng thêm tịnh dưỡng một đoạn thời gian, nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục, trong ba tháng là không có khả năng… Vừa rồi lại sử dụng võ… Nghĩ đến đây, Vu Diệp nhíu mày, sắc mặt bất tri bất giác đã nghiêm túc.
“Chủ thượng, ngài vẫn ổn chứ?” Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi theo ngoài cửa bước nhanh vào, nhìn thấy đầy đất đều là thi thể không khỏi ngẩn ra vài giây.
“Không có việc gì. Ỷ Lôi, ngươi tới vừa đúng lúc, giúp Tam ca nhìn xem.” Vu Diệp đứng dậy, nhường lại chỗ ngồi.
Ỷ Lôi bắt mạch xong, xoay người nói: “Vương gia không có trở ngại gì, thuộc hạ kê thêm một phương thuốc liền tốt.”
Vu Diệp quay đầu nói với Khanh Nhan: “Đổi phòng.”
Mà lúc này, tiếng đánh nhau ngoài cửa không biết từ khi nào cũng đã sớm ngừng lại.
Hạ nhân trong lâu đang ra ra vào vào xử lý dọn dẹp các thi thể, nhìn thấy Vu Diệp, một đám liền khom mình hành lễ, xong lại tiếp tục dọn dẹp. Phen ầm ĩ này, động tĩnh không nhỏ, nhưng khách nhân mở cửa ra tò mò lại chẳng có mấy người. Bởi vì Dũng Tuyền Lâu là ở Tuyền Thành, thường xuyên có các nhân sĩ giang hồ lui tới, những trận đánh nhau động đao động kiếm linh tinh là thường xuyên xảy ra, cho nên, đám khách nhân thấy không có gì náo nhiệt, liền đóng cửa an tâm đi ngủ tiếp.
Nam Khiếu Hoàn mang theo kiếm từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Vu Diệp ở đại sảnh, thoáng giật mình, liền tiến lên hành lễ: “Chủ thượng, bên ngoài đều đã xử lý xong. Tổng cộng có mười tám thích khách, trừ bỏ bảy người bị ám vệ giải quyết, những tên còn lại biết trốn không thoát đều tự uống thuốc độc tự vận. Không có người sống.”
Vu Diệp hướng Nam Khiếu Hoàn nhìn lại.
Một thân hắc y vừa nhìn liền biết là vội vàng mặc vào, càng không nói đến một đầu tóc dài còn chưa kịp buộc rối tung trên vai kia, thậm chí có vài lọn tóc còn nằm bên trong y phục. Y dậy vội vàng, thậm chí không có thời gian mặc vào áo lót, nhìn kỹ một chút, nơi vạt áo còn chưa buộc chặt kia có thể thấy được không ít dấu hôn ẩn hiện…
Vu Diệp nháy mắt cảm thấy huyệt thái dương lại đau lên. Ánh mắt khẽ liếc Ỷ Lôi cùng Khanh Nhan cũng cùng lúc theo hắn tới đây, quả nhiên, ánh mắt hai người họ đều tập trung tại nơi vạt áo hơi rộng mở kia.
Giấu không được nữa…
Vu Diệp thầm thở dài trong lòng. Phương pháp giải độc Di Tình, hắn luôn muốn giữ bí mật, ngoại trừ Nam Khiếu Hoàn, Mộ Vân Tiêu và An Vô, chỉ có mình hắn biết. Nếu không có gì ngoài dự kiến, hắn vốn định sẽ giữ bí mật cho đến hết một năm chữa trị…
Người trước mặt bẩm báo xong, lại không nghe thấy Vu Diệp hồi đáp. Khi y giương mắt nhìn lên, nhìn thấy chính là vẻ mặt bất đắc dĩ của Vu Diệp, trong lòng rục rịch, Nam Khiếu Hoàn lúc này mới chú ý thấy bên cạnh hắn còn có Ỷ Lôi và Khanh Nhan.
Hai người không lâu trước đó vừa mới gặp mặt y, nhưng ánh mắt nhìn y giờ phút này lại vô cùng kỳ quái, mơ hồ còn mang theo vài phần đồng cảm cùng không đành lòng…
Mới đầu y còn khó hiểu, nhưng khi y theo ánh mắt hai người họ nhìn tới trên người mình, Nam Khiếu Hoàn khẽ run lên, lập tức cúi đầu, mi dài rủ xuống, che lại vài tia xấu hổ chợt dâng lên trong đôi con ngươi.
“Ta đã biết, nếu không còn việc gì khác, các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi. Đã nhiều ngày đi đường, tất cả mọi người đều vất vả …”
Vu Diệp đột nhiên mở miệng, đánh vỡ hoàn cảnh xấu hổ hiện tại. Cuối cùng khẽ liếc nhìn bọn họ một cái, liền xoay người đi lên lầu hai, hướng gian phòng của mình đi đến.
Chỉ để lại ba người, trong khoảng thời gian ngắn, yên lặng không nói gì…
Những ngôi sao sáng như ngọc chiếu rọi giữa vòm trời yên ắng, ánh trăng ôn nhu giống như một tấm lụa mềm nhẹ nhàng bao phủ, vài cây hoa Sơn Chi trong góc tường theo gió đêm lay động, mùi hoa thanh nhã tràn ngập trong không khí.
Một cỗ mùi rượu mát lạnh theo gió đêm xông vào mũi, Tây Ỷ Lôi híp mắt say mê hít mạnh vài cái, khen: “Không hổ là ‘Phong Tế Tuyết’ nổi danh của Vô Ky Lâu, chỉ mới ngửi thấy mùi, ta đã muốn say hơn phân nửa.”
Lời này của hắn không phải độc thoại, nhưng lại giống như độc thoại vì không có ai đáp lại, Tây Ỷ Lôi cúi đầu cười cười, nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh.
Dưới ánh trăng rằm, Nam Khiếu Hoàn lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, trong mắt là một mảnh lạnh băng. Y thẳng tắp ngồi tại chỗ, yên lặng, nhưng lại giống như tùy thời đều sẵn sàng rút kiếm nghênh địch.
Một vò rượu chưa mở được Ỷ Lôi tùy ý ném qua, Nam Khiếu Hoàn cũng không quay đầu lại đưa tay bắt lấy, vò rượu vững vàng dừng ở trong tay y.
“Uống đi. Ta thật vất vả mới xin được từ chỗ Khanh Nhan tỷ, không nên lãng phí.” Tây Ỷ Lôi ngửa đầu, uống ngay vài hớp.
Rõ ràng là kẻ yêu rượu, mỗi khi uống rượu, lại cứ như ngưu tước mẫu đơn*. Thấy hắn uống rượu như vậy, Nam Khiếu Hoàn không khỏi cúi đầu thở dài, đồng thời mở ra giấy dán trên miệng vò rượu trong tay.
[*Ngưu tước mẫu đơn: con trâu ăn hoa mẫu đơn, nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi.]
“Khiếu Hoàn.” Tây Ỷ Lôi đột nhiên mở miệng, quay đầu nhìn về phía y, “…Ta với ngươi đã làm bằng hữu nhiều năm, có lời gì, ta đều muốn nói thẳng.”
Khi Tây Ỷ Lôi đột nhiên xuất hiện trong phòng y lôi kéo y đi uống rượu, y cũng đã sớm hiểu được ý đồ của hắn. Nhẹ nhàng gật đầu, Nam Khiếu Hoàn cũng không lên tiếng, ánh mắt dừng ở bóng trăng phản chiếu bên trong vò rượu.
“…Dấu vết trên người của ngươi… Có liên quan tới chủ thượng đúng không?” Thanh âm chần chừ, nhưng ngữ điệu lại không khác một lời trần thuật.
“Ân.” Nam Khiếu Hoàn thấp giọng đáp, là đáp án như trong dự đoán của Tây Ỷ Lôi, nhưng lại khiến hắn nhất thời không thể tiếp tục mở miệng.
Thắc mắc trong lòng đã được chứng thực, vài nghi hoặc trước kia hiện tại cũng hiểu được lý do. Vì sao y ở lại Diệu Dạ Điện dưỡng thương, vì sao lời nói cử chỉ của cung chủ đối với y đột nhiên hơn vài phần cưng chìu, vì sao đêm hôm đó đoàn người dừng chân ngủ nơi hoang dã cung chủ cùng y đồng thời biến mất sau đó lại đồng thời xuất hiện…
Trong lòng có loại tư vị không thể gọi tên, ánh mắt Tây Ỷ Lôi dừng ở trên người Nam Khiếu Hoàn, thật lâu, đều yên lặng không nói gì…
Càng miễn bàn đến, kèm theo sau đó còn có, trên gương mặt anh tuấn kiên nghị thường ngày, hiện lên mạc đỏ ửng cùng hai hàng mi dài hàm chứa hơi nước nồng đậm…
Huân hương ở trong phòng lượn lờ tung bay, màn giường màu vàng nhẹ nhàng rung động, bên trong màn giường, tràn đầy xuân sắc…
…
Bóng đêm ngoài cửa sổ mỗi lúc càng dày đặc, đám mây che khuất trăng rằm lại tản ra, sương khói lượn lờ trong phòng dần dần nhạt đi, tiếng thở dốc cùng rên rỉ đứt quãng từ trong màn giường truyền ra cũng chậm rãi nhỏ dần…
“Khiếu Hoàn.” Một tiếng kêu trong trẻo dễ nghe, sau đó lập tức vang lên âm thanh tất tất tác tác.
Bên trong màn giường, Nam Khiếu Hoàn đang cố gắng bình phục lại hô hấp, y nằm úp sấp, thân thể trần trụi nhìn một cái không xót gì, Vu Diệp trên người chỉ mặc một chiếc áo lót đang cẩn thận thay người dưới thân cột lại băng vải trên lưng.
Miệng vết thương từng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng đã chậm rãi kết mài, chỉ có vài chỗ vết thương quá sâu vẫn chưa lành, lại bởi vì động chạm vừa rồi mà lại bắt đầu đổ máu.
“Lần đổi dược trước là khi nào?” Vu Diệp nhìn băng vải trong tay, khẩu khí vô thức mang theo một tia chất vấn.
“…” Nam Khiếu Hoàn trầm mặc một lúc lâu, mới nhỏ giọng đáp, “… Hôm qua giờ Dậu.”
Nói như thế, là đã hơn một ngày chưa đổi dược? Người này đem lời dặn của hắn… Vu Diệp một bên vén lên màn giường, một bên có chút tức giận mà nghĩ, từ trên giường đứng dậy, đi tới tủ nhỏ bên cạnh, lựa vài cái bình nhỏ, cầm lấy, lúc này mới ngồi trở lại trên giường.
Mở ra nắp bình, Vu Diệp nghiêng tay, chất lỏng trong bình liền chảy xuống miệng vết thương chưa lành kia.
“Ngô!” Vết thương trên lưng đột nhiên đau xé, khiến nam nhân đang không chút phòng bị hừ nhẹ một tiếng.
“Hiện tại biết đau?” Vu Diệp đưa tay chạm vào một miệng vết thương chưa lành đang chảy máu, cảm thụ được thân thể dưới bàn tay hơi hơi run rẩy, trong khẩu khí mang theo lạnh như băng, nào còn có một tia ôn nhu như không lâu trước đó.
Tuy rằng không biết chủ tử nhà mình vì sao tức giận, nhưng xác thực là bởi vì y mà tức giận, Nam Khiếu Hoàn vẫn tuân theo mệnh lệnh vừa rồi nằm úp sấp ở trên giường, nhưng lại dùng tiếng nói khàn khàn mở miệng nhận sai: “Thuộc hạ biết sai, xin chủ thượng trách phạt.”
Một câu trả lời vô cùng công thức hoá, lại đột nhiên khiến Vu Diệp mềm lòng, khẩu khí dịu xuống: “… Trách phạt cái gì? Nằm yên.”
Nói xong, tiếp tục động tác bôi thuốc, lấy ra băng vải mới một lần nữa băng bó thật tốt.
“Lần sau, nếu còn tái phạm, tự ngươi nên biết phải làm cái gì đi.” Cuối cùng, để lại một câu uy hiếp, tay Vu Diệp vén ra vài sợi tóc đen tán loạn trên trán y, ánh mắt khẽ dao động.
Vu Diệp chưa hạ lệnh, Nam Khiếu Hoàn cũng không dám động đậy, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Chính vì vậy, thời điểm ngoài cửa vang lên tiếng binh khí va chạm cùng âm thanh đánh nhau, hai người cũng đều nghe đến vô cùng rõ ràng.
Vu Diệp rất nhanh từ trên giường nhảy xuống, thân mình vụt qua một cái, áo khoác trên giá áo cùng hắn đều đã biến mất ngoài cửa sổ.
Hiện tại đã gần đến giờ Hợi, khách nhân trong Dũng Tuyền Lâu cũng đã về hết, tiểu nhị đang dọn dẹp cửa tiệm, chuẩn bị đóng cửa. Đột nhiên, trên nóc nhà truyền đến một trận tiếng đánh nhau hổn độn, tiểu nhị biến sắc, ném khăn lau trong tay, chạy vào bên trong.
Ngoài lâu, dưới ánh trăng chỉ thấy mười mấy bóng người đan xen vào nhau, mặc dù đều mặc hắc y, nhưng một bên che mặt, một bên không che mặt, đương nhiên bên không che mặt chính là ám vệ của Quán Thiên Các luôn luôn đi theo bảo hộ Vu Diệp.
Bên này đang đánh nhau quyết liệt, bên kia, Vu Diệp một chưởng đẩy ra cửa phòng Ti Hoàng Hàn Hồng, mùi máu tươi dày đặc lập tức đập vào mặt hắn.
Trong phòng, một hắc y nhân tay cầm trường kiếm đứng ở bên giường, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực một tên thích khách trước mặt hắn, mày kiếm nhíu chặt, trường kiếm rút ra, máu tươi phun tung toé, thích khách loạng choạng vài cái, liền ngã gục. Trên mặt đất, dưới chân hắc y nhân có bảy tám thi thể che mặt nằm ngang dọc, đều là một kiếm lấy mạng, máu tươi theo trong ngực không ngừng chảy ra đầy đất.
Vu Diệp chỉ khẽ nhìn lướt qua, biết Ti Hoàng Hàn Hồng vô sự, lo sợ trong lòng lập tức hạ xuống, không khỏi thở ra một hơi, dừng một chút, liền hướng phía trong đi vào.
Ti Hoàng Hàn Hồng ngồi ở mép giường, áo lót màu trắng dính đầy máu tươi, có vài vết máu còn dính tên gương mặt đoan chính của hắn, nhưng trong đôi mắt màu kim, lại không hề có chút hoảng loạn, nhìn thấy Vu Diệp tiến vào, ngẩng đầu cười nói: “Đám thích khách vô dụng này, so với lần trước, thân thủ kém hơn một nửa.”
“Ai quan tâm thân thủ bọn chúng như thế nào … Tam ca ngươi mới vừa động võ, miệng vết hẳn là lại vỡ ra đi!” Khẩu khí có chút trách cứ, Vu Diệp một tay đem Ti Hoàng Hàn Hồng ấn ngồi vào trên giường, “Xoát!” một tiếng liền xé rách áo lót, lộ ra bên trong là băng vải đã bị máu nhiễm đỏ.
Trong đầu hiện lên miệng vết thương dữ tợn trên lưng nam nhân lúc nãy, Vu Diệp thầm thở dài, có chút bất đắc dĩ lướt qua trong lòng, thì thào tự nói: “Sao hai người các ngươi chẳng ai chịu để cho ta bớt lo…!”
Ngày đó Ti Hoàng Hàn Hồng cửu tử nhất sinh được cứu trở về, trên người là vô số miệng vết thương lớn nhỏ, tuy rằng đã dùng những thuốc trị thương tốt nhất ở Thiên Dạ Cung, cộng thêm tịnh dưỡng một đoạn thời gian, nhưng nếu muốn hoàn toàn khôi phục, trong ba tháng là không có khả năng… Vừa rồi lại sử dụng võ… Nghĩ đến đây, Vu Diệp nhíu mày, sắc mặt bất tri bất giác đã nghiêm túc.
“Chủ thượng, ngài vẫn ổn chứ?” Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi theo ngoài cửa bước nhanh vào, nhìn thấy đầy đất đều là thi thể không khỏi ngẩn ra vài giây.
“Không có việc gì. Ỷ Lôi, ngươi tới vừa đúng lúc, giúp Tam ca nhìn xem.” Vu Diệp đứng dậy, nhường lại chỗ ngồi.
Ỷ Lôi bắt mạch xong, xoay người nói: “Vương gia không có trở ngại gì, thuộc hạ kê thêm một phương thuốc liền tốt.”
Vu Diệp quay đầu nói với Khanh Nhan: “Đổi phòng.”
Mà lúc này, tiếng đánh nhau ngoài cửa không biết từ khi nào cũng đã sớm ngừng lại.
Hạ nhân trong lâu đang ra ra vào vào xử lý dọn dẹp các thi thể, nhìn thấy Vu Diệp, một đám liền khom mình hành lễ, xong lại tiếp tục dọn dẹp. Phen ầm ĩ này, động tĩnh không nhỏ, nhưng khách nhân mở cửa ra tò mò lại chẳng có mấy người. Bởi vì Dũng Tuyền Lâu là ở Tuyền Thành, thường xuyên có các nhân sĩ giang hồ lui tới, những trận đánh nhau động đao động kiếm linh tinh là thường xuyên xảy ra, cho nên, đám khách nhân thấy không có gì náo nhiệt, liền đóng cửa an tâm đi ngủ tiếp.
Nam Khiếu Hoàn mang theo kiếm từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Vu Diệp ở đại sảnh, thoáng giật mình, liền tiến lên hành lễ: “Chủ thượng, bên ngoài đều đã xử lý xong. Tổng cộng có mười tám thích khách, trừ bỏ bảy người bị ám vệ giải quyết, những tên còn lại biết trốn không thoát đều tự uống thuốc độc tự vận. Không có người sống.”
Vu Diệp hướng Nam Khiếu Hoàn nhìn lại.
Một thân hắc y vừa nhìn liền biết là vội vàng mặc vào, càng không nói đến một đầu tóc dài còn chưa kịp buộc rối tung trên vai kia, thậm chí có vài lọn tóc còn nằm bên trong y phục. Y dậy vội vàng, thậm chí không có thời gian mặc vào áo lót, nhìn kỹ một chút, nơi vạt áo còn chưa buộc chặt kia có thể thấy được không ít dấu hôn ẩn hiện…
Vu Diệp nháy mắt cảm thấy huyệt thái dương lại đau lên. Ánh mắt khẽ liếc Ỷ Lôi cùng Khanh Nhan cũng cùng lúc theo hắn tới đây, quả nhiên, ánh mắt hai người họ đều tập trung tại nơi vạt áo hơi rộng mở kia.
Giấu không được nữa…
Vu Diệp thầm thở dài trong lòng. Phương pháp giải độc Di Tình, hắn luôn muốn giữ bí mật, ngoại trừ Nam Khiếu Hoàn, Mộ Vân Tiêu và An Vô, chỉ có mình hắn biết. Nếu không có gì ngoài dự kiến, hắn vốn định sẽ giữ bí mật cho đến hết một năm chữa trị…
Người trước mặt bẩm báo xong, lại không nghe thấy Vu Diệp hồi đáp. Khi y giương mắt nhìn lên, nhìn thấy chính là vẻ mặt bất đắc dĩ của Vu Diệp, trong lòng rục rịch, Nam Khiếu Hoàn lúc này mới chú ý thấy bên cạnh hắn còn có Ỷ Lôi và Khanh Nhan.
Hai người không lâu trước đó vừa mới gặp mặt y, nhưng ánh mắt nhìn y giờ phút này lại vô cùng kỳ quái, mơ hồ còn mang theo vài phần đồng cảm cùng không đành lòng…
Mới đầu y còn khó hiểu, nhưng khi y theo ánh mắt hai người họ nhìn tới trên người mình, Nam Khiếu Hoàn khẽ run lên, lập tức cúi đầu, mi dài rủ xuống, che lại vài tia xấu hổ chợt dâng lên trong đôi con ngươi.
“Ta đã biết, nếu không còn việc gì khác, các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi. Đã nhiều ngày đi đường, tất cả mọi người đều vất vả …”
Vu Diệp đột nhiên mở miệng, đánh vỡ hoàn cảnh xấu hổ hiện tại. Cuối cùng khẽ liếc nhìn bọn họ một cái, liền xoay người đi lên lầu hai, hướng gian phòng của mình đi đến.
Chỉ để lại ba người, trong khoảng thời gian ngắn, yên lặng không nói gì…
Những ngôi sao sáng như ngọc chiếu rọi giữa vòm trời yên ắng, ánh trăng ôn nhu giống như một tấm lụa mềm nhẹ nhàng bao phủ, vài cây hoa Sơn Chi trong góc tường theo gió đêm lay động, mùi hoa thanh nhã tràn ngập trong không khí.
Một cỗ mùi rượu mát lạnh theo gió đêm xông vào mũi, Tây Ỷ Lôi híp mắt say mê hít mạnh vài cái, khen: “Không hổ là ‘Phong Tế Tuyết’ nổi danh của Vô Ky Lâu, chỉ mới ngửi thấy mùi, ta đã muốn say hơn phân nửa.”
Lời này của hắn không phải độc thoại, nhưng lại giống như độc thoại vì không có ai đáp lại, Tây Ỷ Lôi cúi đầu cười cười, nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh.
Dưới ánh trăng rằm, Nam Khiếu Hoàn lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, trong mắt là một mảnh lạnh băng. Y thẳng tắp ngồi tại chỗ, yên lặng, nhưng lại giống như tùy thời đều sẵn sàng rút kiếm nghênh địch.
Một vò rượu chưa mở được Ỷ Lôi tùy ý ném qua, Nam Khiếu Hoàn cũng không quay đầu lại đưa tay bắt lấy, vò rượu vững vàng dừng ở trong tay y.
“Uống đi. Ta thật vất vả mới xin được từ chỗ Khanh Nhan tỷ, không nên lãng phí.” Tây Ỷ Lôi ngửa đầu, uống ngay vài hớp.
Rõ ràng là kẻ yêu rượu, mỗi khi uống rượu, lại cứ như ngưu tước mẫu đơn*. Thấy hắn uống rượu như vậy, Nam Khiếu Hoàn không khỏi cúi đầu thở dài, đồng thời mở ra giấy dán trên miệng vò rượu trong tay.
[*Ngưu tước mẫu đơn: con trâu ăn hoa mẫu đơn, nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi.]
“Khiếu Hoàn.” Tây Ỷ Lôi đột nhiên mở miệng, quay đầu nhìn về phía y, “…Ta với ngươi đã làm bằng hữu nhiều năm, có lời gì, ta đều muốn nói thẳng.”
Khi Tây Ỷ Lôi đột nhiên xuất hiện trong phòng y lôi kéo y đi uống rượu, y cũng đã sớm hiểu được ý đồ của hắn. Nhẹ nhàng gật đầu, Nam Khiếu Hoàn cũng không lên tiếng, ánh mắt dừng ở bóng trăng phản chiếu bên trong vò rượu.
“…Dấu vết trên người của ngươi… Có liên quan tới chủ thượng đúng không?” Thanh âm chần chừ, nhưng ngữ điệu lại không khác một lời trần thuật.
“Ân.” Nam Khiếu Hoàn thấp giọng đáp, là đáp án như trong dự đoán của Tây Ỷ Lôi, nhưng lại khiến hắn nhất thời không thể tiếp tục mở miệng.
Thắc mắc trong lòng đã được chứng thực, vài nghi hoặc trước kia hiện tại cũng hiểu được lý do. Vì sao y ở lại Diệu Dạ Điện dưỡng thương, vì sao lời nói cử chỉ của cung chủ đối với y đột nhiên hơn vài phần cưng chìu, vì sao đêm hôm đó đoàn người dừng chân ngủ nơi hoang dã cung chủ cùng y đồng thời biến mất sau đó lại đồng thời xuất hiện…
Trong lòng có loại tư vị không thể gọi tên, ánh mắt Tây Ỷ Lôi dừng ở trên người Nam Khiếu Hoàn, thật lâu, đều yên lặng không nói gì…
Tác giả :
Huyền Chu