Mộ Hàn Trọng
Chương 10: Đường Hội 2
Thiên Dạ Cung địa thế rộng lớn, các cung điện đều được sắp xếp chỉnh tề có thứ tự. Trong số các cung điện, Cửu Thiên Điện nằm ở giữa khu cung điện phía Bắc, có kiến trúc nguy nga, tráng lệ to lớn. Đây là trung tâm quyền lực của Thiên Dạ Cung, đường hội năm ngày tổ chức một lần đều diễn ra tại đây. Giờ phút này, tại chính điện của Cửu Thiên Điện, trên đại sảnh, hai bên ngai vàng, đã có mấy người ngồi thẳng tắp.
Ngồi ở ghế đầu tiên bên tay trái chính là một vị trung niên đã qua tuổi nửa trăm, mi tóc đều bạc trắng, là một lão nhân trông rất hiền lành, người này chính là Tây đường đường chủ Nhâm Diệp. Hắn sinh ra và lớn lên ở Thiên Dạ Cung, là người rộng lượng ôn hòa, đã phụ tá vài đại cung chủ, có thể nói là người có vai vế nhất trong cung. Ngồi phía dưới hắn, là một vị hồng y nữ tử. Nữ tử có một đầu tóc đen cao cao buộc lên, y phục bó sát người càng tôn lên vóc dáng uyển chuyển của nàng, gương mặt thanh tú, mày rậm, khiến cho nàng có vài phần anh khí cùng sát khí bất đồng với nữ tử tầm thường. Nàng chính là Nam đường đường chủ Kỳ Hồng Anh, tính cách hào sảng, làm việc nhanh gọn, trước khi thoái ẩn nàng luôn được người trong giang hồ công nhận là nữ trung kiệt.
Ở đối diện Nhâm Diệp, ghế đầu tiên bên tay phải, là một tử y nam tử ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng bưng lên chén trà trên bàn nhẹ uống một hơi, hắn chính là Đông đường đường chủ Thiệu Chích Đan. Hắn có gương mặt đoan chính anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí.
Ba người đều làm việc riêng của mình, không ai mở miệng, đại sảnh to như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe thấy thanh âm uống trà của Thiệu Chích Đan.
Hôm nay cũng không phải đường hội năm ngày một lần như thường lệ, mà là do sau khi Hà Duyên Khâm mưu phản, trong cung cần có một cuộc tổng thay đổi nhân sự, cho nên đường hội liền được diễn ra, cung chủ, tứ đại hộ pháp cùng ba vị đường chủ còn lại cùng nhau thảo luận, tuyển ra người tiếp nhận chức vị Bắc đường đường chủ.
Vu Diệp bước vào đại sảnh, ba người đứng dậy, hành lễ: “Tham kiến quân thượng!”
“Không cần đa lễ.” Vu Diệp cười nhạt nói, ngồi vào ngai vàng trên chủ đài. Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi đi theo phía sau, cũng đều tự tìm chỗ ngồi xuống, chỉ có Nam Khiếu Hoàn trước sau như một, thẳng thắt lưng, mặt không đổi sắc đứng ở bên cạnh Vu Diệp.
Ba người kia cũng tự ngồi trở lại vị trí của mình, liếc nhìn nhau một cái. Lúc nãy khi Kỳ Hồng Anh hành lễ, nhìn thấy khóe miệng Vu Diệp nhẹ mỉm cười, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lén nhìn sang ánh mắt hai vị đường chủ còn lại, biết đối phương cũng đang kinh ngạc giống mình. Khi nào thì, vị cung chủ hỉ nộ vô thường của bọn họ, lại xuất hiện loại mỉm cưởi nhàn nhã như thế…
Vu Diệp quét mắt nhìn ba người, ho nhẹ một tiếng, đem ba người đang bị vây trong kinh ngạc hoàn hồn trở lại: “Chuyện Hà Duyên Khâm âm mưu phản loạn mấy ngày trước, ta sẽ không nhiều lời nữa. Hôm nay chúng ta mở đường hội này, là vì mục đích gì, chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ.”
Nhâm Diệp vuốt râu, nhẹ gật gật đầu. Thiệu Chích Đan đem chén trà đặt lên bàn, mở ra cây quạt trong tay: “Đương nhiên rõ ràng.”
Mà trong ba người, Kỳ Hồng Anh là người nóng tính nhất vừa mở miệng liền nói thẳng vào vấn đề: “Quân thượng, người kế nhiệm Bắc đường chủ này không biết trong lòng ngài đã chọn được ai chưa?”
Vu Diệp liếc nhìn nàng một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thế Kỳ đường chủ cảm thấy chức vị này nên cho người nào đảm đương?” Ánh mắt lại phiêu đến hai người còn lại, “Thiệu đường chủ cùng Nhâm đường chủ thấy sao?”
Kỳ Hồng Anh vừa nghe lời này, ánh mắt liền sáng lên, khóe miệng ẩn ẩn mang theo ý cười: “Ta đề cử Diệp môn chủ của Bắc đường, Diệp Kiến.”
Quả nhiên, Vu Diệp nghĩ trong lòng.
“Đông đường Phong Nhiễm Trần.” Thiệu Chích Đan thản nhiên nói.
Nhâm Diệp nhìn nhìn bọn họ, lại vuốt vuốt râu: “Diệp môn chủ cùng Phong môn chủ đều là nhân tài hiếm có trong Thiên Dạ Cung ta, lão phu cho rằng, hai người đều có thể.”
Vu Diệp lẳng lặng nghe, âm thầm suy nghĩ, hắn không mở miệng, còn ba người kia sau khi nói xong ý kiến của mình, cũng không dám nhiều lời thêm, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, trên đại sảnh lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc trước khi Vu Diệp chưa đến.
Thật lâu sau, Vu Diệp mở miệng: “Ta muốn gặp hai người bọn họ.”
Kỳ Hồng Anh ngạc nhiên: “Hiện tại sao?”
Vu Diệp nhàn nhạt cười nhìn nàng, ý tứ thay cho câu trả lời.
Nhìn nụ cười tuyệt mỹ kia, Kỳ Hồng Anh chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, nàng thật không thể ngờ, có một ngày nụ cười của cung chủ sẽ khiến nàng thất thần. Lập tức giật mình, vội vàng quay mặt đi.
Nhâm Diệp nhẹ giọng nói gì đó với thị nữ hầu hạ bên cạnh, thị nữ kia liền xoay người rời khỏi đại sảnh, đem lệnh triệu kiến của cung chủ thông tri tới Diệp Kiến cùng Phong Nhiễm Trần.
Thời gian một chén trà trôi qua, từ ngoài cửa có hai người đi vào. Người đi phía trước, một thân thanh sam đơn giản tao nhã, khuôn mặt đoan chính anh tuấn, một đôi mắt dài, ôn hòa trầm tĩnh, khiến cho Vu Diệp rất có hảo cảm. Chậm rì rì đi ở phía sau là một nam tử mặc y phục màu xám nhạt, bên hông đeo một bình rượu nho nhỏ, tóc dài cũng không buộc lên, chỉ tùy tiện dùng những sợi tơ màu đỏ bện thành rất nhiều bím tóc, thả ở sau người. Hai người đi tới giữa sảnh, dừng lại hành lễ: “Diệp Kiến / Phong Nhiễm Trần tham kiến quân thượng!”
Vu Diệp đánh giá hai người, đem những gì nhìn thấy đối chiếu với trí nhớ trong đầu. Thế nhưng Mộ Hàn Trọng trời sinh tính tình lạnh nhạt, đối với quyền lực cực kỳ đạm bạc, việc vặt trong cung đều giao cho tứ đại hộ pháp thay hắn xử lý, hắn không cần lo nghĩ nhiều, bởi vậy trí nhớ đối với những cấp dưới ít khi gặp mặt có thể nói là rất mờ nhạt. Nhưng trí nhớ cho dù ít, cũng so với không có vẫn tốt hơn nhiều.
Ngay tại lúc hai người bên dưới bị ánh mắt đánh giá của hắn làm cho thấp thỏm không yên, Vu Diệp rốt cục mở miệng: “Kỳ đường chủ cùng Thiệu đường chủ đề cử hai người các ngươi kế nhiệm chức Bắc đường chủ.”
Nghe thấy lời Vu Diệp, phản ứng của hai người vô cùng giống nhau. Nam tử có đầu tóc bện tùy ý kia liền ngẩn ra, ánh mắt chuyển hướng sang Thiệu Chích Đan, cau mày. Thiệu Chích Đan nhìn lại đối phương, nhưng cũng không nói gì, chỉ phe phẩy cây quạt trong tay, thản nhiên cười cười.
“Ta không cần!” Nhìn nụ cười gian xảo của đối phương, Phong Nhiễm Trần dùng ba chữ thực rõ ràng trả lời.
“Nga.” Vu Diệp thích thú mỉm cười. Chuyển hướng nhìn sang nam tử mặc thanh sam, cũng chính là Diệp Kiến, hỏi, “Còn ngươi thế nào?”
Diệp Kiến suy xét một chút, thi lễ với Kỳ Hồng Anh, sau đó thản nhiên nói: “Đa tạ Kỳ đường chủ ưu ái.” Hắn dừng một chút, chuyển hướng sang Vu Diệp: “Thế nhưng, Diệp Kiến tự nhận… Đảm đương không nổi trọng trách này.”
Lời vừa dứt, sắc mặt mấy người trong đại sảnh đều biến hóa.
Mà Vu Diệp lại vẫn như trước tựa vào ngai vàng, ngón tay nhẹ gõ trên tay vịn, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Kỳ đường chủ, Thiệu đường chủ, bọn họ đều không muốn, vậy chuyện này nên làm thế nào mới tốt…”
Ánh mắt Vu Diệp đảo qua mấy người trong điện, ánh mắt mang theo vài phần trêu tức, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.
Cả đại sảnh nhất thời lâm vào trầm mặc, Diệp Kiến sau khi nói xong vẫn tránh né không nhìn Kỳ Hồng Anh, chỉ thẳng người yên lặng đứng tại chỗ, như đang suy tư điều gì đó. Mà Phong Nhiễm Trần, lại dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú quét nhìn xung quanh, hoàn toàn không để y đến Vu Diệp ngồi ở chủ vị. Nhâm Diệp híp mắt trầm tư, Kỳ Hồng Anh liếc nhìn Diệp Kiến một cái, sau đó thầm thở dài, nụ cười trên mặt Thiệu Chích Đan bất tri bất giác cũng biến mất, ánh mắt dần dời khỏi trên người Phong Nhiễm Trần.
Đem toàn bộ hành động của mọi người thu vào đáy mắt, Vu Diệp âm thầm tính toán ở trong lòng.
Đột nhiên, Kỳ Hồng Anh mở miệng: “Nếu Diệp môn chủ không muốn, ta cũng không nên nhiều lời.” Nàng nhìn Diệp Kiến đứng ở giữa điện, “Thế nhưng, bảy môn trực thuộc Bắc đường, những năm qua không ngừng phát triển, chúng ta mỗi người đều thấy rõ. Lời vừa rồi của Diệp môn chủ, không khỏi quá mức khiêm tốn.”
Thiệu Chích Đan nghe Kỳ Hồng Anh nói như vậy, biểu tình trên mặt thay đổi: “Nếu quân thượng tin vào mắt nhìn người của ta, thì không ai so với Phong môn chủ thích hợp đảm đương chức Bắc đường chủ này hơn!”
Vu Diệp không nói gì, hai người bên dưới thấy hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ ngồi lẳng lặng nghe, không giống vẻ lạnh như băng thường ngày, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có một loại nhàn nhã tự đắc. Cảm giác kỳ dị vừa rồi lại dâng lên trong lòng. Vu Diệp thấy hai người đều nhìn mình, biết trò hay này còn phải cần chính mình đẩy lên một bậc, chậm rãi mở miệng nói: “Diệp môn chủ cùng Phong môn chủ cảm thấy chức Bắc đường chủ này nên giao cho ai đảm nhiệm?”
Phong Nhiễm Trần nghe hắn điểm danh chính mình, liền phục hồi tinh thần lại. Trước đây luôn nghe nói tính tình cung chủ hỉ nộ vô thường, không quan tâm sự việc trong cung, hôm nay gặp mặt, lại cảm thấy người trước mắt khác một trời một vực với lời đồn. Hắn nghênh diện ánh mắt dò xét của Vu Diệp, nhếch miệng cười cười, trên gương mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ không thèm để ý nói: “Chỉ cần không phải ta, trong cung nhiều người như vậy, quân thượng ngài cứ tùy tiện chọn, từ từ chọn, không cần vội…”
Nói xong, nhìn nhìn xung quanh, lại bổ sung một câu: “Nếu quân thượng không ngại, như vậy… Cho ta ngồi được chứ… Vừa mới tỉnh rượu, đầu có chút choáng váng a.”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền ngạc nhiên, Thiệu Chích Đan bất đắc dĩ đỡ trán, quay đầu nhìn về phía Vu Diệp, thấy đối phương chỉ bất động nhìn Phong Nhiễm Trần, trong lòng bỗng chốc căng thẳng, ngay lúc hắn định mở miệng chuẩn bị thay Phong Nhiễm Trần cầu tình, Vu Diệp vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên, ta quên mất. Hai vị môn chủ mời ngồi!”
Ngồi ở ghế đầu tiên bên tay trái chính là một vị trung niên đã qua tuổi nửa trăm, mi tóc đều bạc trắng, là một lão nhân trông rất hiền lành, người này chính là Tây đường đường chủ Nhâm Diệp. Hắn sinh ra và lớn lên ở Thiên Dạ Cung, là người rộng lượng ôn hòa, đã phụ tá vài đại cung chủ, có thể nói là người có vai vế nhất trong cung. Ngồi phía dưới hắn, là một vị hồng y nữ tử. Nữ tử có một đầu tóc đen cao cao buộc lên, y phục bó sát người càng tôn lên vóc dáng uyển chuyển của nàng, gương mặt thanh tú, mày rậm, khiến cho nàng có vài phần anh khí cùng sát khí bất đồng với nữ tử tầm thường. Nàng chính là Nam đường đường chủ Kỳ Hồng Anh, tính cách hào sảng, làm việc nhanh gọn, trước khi thoái ẩn nàng luôn được người trong giang hồ công nhận là nữ trung kiệt.
Ở đối diện Nhâm Diệp, ghế đầu tiên bên tay phải, là một tử y nam tử ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng bưng lên chén trà trên bàn nhẹ uống một hơi, hắn chính là Đông đường đường chủ Thiệu Chích Đan. Hắn có gương mặt đoan chính anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí.
Ba người đều làm việc riêng của mình, không ai mở miệng, đại sảnh to như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe thấy thanh âm uống trà của Thiệu Chích Đan.
Hôm nay cũng không phải đường hội năm ngày một lần như thường lệ, mà là do sau khi Hà Duyên Khâm mưu phản, trong cung cần có một cuộc tổng thay đổi nhân sự, cho nên đường hội liền được diễn ra, cung chủ, tứ đại hộ pháp cùng ba vị đường chủ còn lại cùng nhau thảo luận, tuyển ra người tiếp nhận chức vị Bắc đường đường chủ.
Vu Diệp bước vào đại sảnh, ba người đứng dậy, hành lễ: “Tham kiến quân thượng!”
“Không cần đa lễ.” Vu Diệp cười nhạt nói, ngồi vào ngai vàng trên chủ đài. Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi đi theo phía sau, cũng đều tự tìm chỗ ngồi xuống, chỉ có Nam Khiếu Hoàn trước sau như một, thẳng thắt lưng, mặt không đổi sắc đứng ở bên cạnh Vu Diệp.
Ba người kia cũng tự ngồi trở lại vị trí của mình, liếc nhìn nhau một cái. Lúc nãy khi Kỳ Hồng Anh hành lễ, nhìn thấy khóe miệng Vu Diệp nhẹ mỉm cười, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lén nhìn sang ánh mắt hai vị đường chủ còn lại, biết đối phương cũng đang kinh ngạc giống mình. Khi nào thì, vị cung chủ hỉ nộ vô thường của bọn họ, lại xuất hiện loại mỉm cưởi nhàn nhã như thế…
Vu Diệp quét mắt nhìn ba người, ho nhẹ một tiếng, đem ba người đang bị vây trong kinh ngạc hoàn hồn trở lại: “Chuyện Hà Duyên Khâm âm mưu phản loạn mấy ngày trước, ta sẽ không nhiều lời nữa. Hôm nay chúng ta mở đường hội này, là vì mục đích gì, chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ.”
Nhâm Diệp vuốt râu, nhẹ gật gật đầu. Thiệu Chích Đan đem chén trà đặt lên bàn, mở ra cây quạt trong tay: “Đương nhiên rõ ràng.”
Mà trong ba người, Kỳ Hồng Anh là người nóng tính nhất vừa mở miệng liền nói thẳng vào vấn đề: “Quân thượng, người kế nhiệm Bắc đường chủ này không biết trong lòng ngài đã chọn được ai chưa?”
Vu Diệp liếc nhìn nàng một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thế Kỳ đường chủ cảm thấy chức vị này nên cho người nào đảm đương?” Ánh mắt lại phiêu đến hai người còn lại, “Thiệu đường chủ cùng Nhâm đường chủ thấy sao?”
Kỳ Hồng Anh vừa nghe lời này, ánh mắt liền sáng lên, khóe miệng ẩn ẩn mang theo ý cười: “Ta đề cử Diệp môn chủ của Bắc đường, Diệp Kiến.”
Quả nhiên, Vu Diệp nghĩ trong lòng.
“Đông đường Phong Nhiễm Trần.” Thiệu Chích Đan thản nhiên nói.
Nhâm Diệp nhìn nhìn bọn họ, lại vuốt vuốt râu: “Diệp môn chủ cùng Phong môn chủ đều là nhân tài hiếm có trong Thiên Dạ Cung ta, lão phu cho rằng, hai người đều có thể.”
Vu Diệp lẳng lặng nghe, âm thầm suy nghĩ, hắn không mở miệng, còn ba người kia sau khi nói xong ý kiến của mình, cũng không dám nhiều lời thêm, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, trên đại sảnh lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc trước khi Vu Diệp chưa đến.
Thật lâu sau, Vu Diệp mở miệng: “Ta muốn gặp hai người bọn họ.”
Kỳ Hồng Anh ngạc nhiên: “Hiện tại sao?”
Vu Diệp nhàn nhạt cười nhìn nàng, ý tứ thay cho câu trả lời.
Nhìn nụ cười tuyệt mỹ kia, Kỳ Hồng Anh chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, nàng thật không thể ngờ, có một ngày nụ cười của cung chủ sẽ khiến nàng thất thần. Lập tức giật mình, vội vàng quay mặt đi.
Nhâm Diệp nhẹ giọng nói gì đó với thị nữ hầu hạ bên cạnh, thị nữ kia liền xoay người rời khỏi đại sảnh, đem lệnh triệu kiến của cung chủ thông tri tới Diệp Kiến cùng Phong Nhiễm Trần.
Thời gian một chén trà trôi qua, từ ngoài cửa có hai người đi vào. Người đi phía trước, một thân thanh sam đơn giản tao nhã, khuôn mặt đoan chính anh tuấn, một đôi mắt dài, ôn hòa trầm tĩnh, khiến cho Vu Diệp rất có hảo cảm. Chậm rì rì đi ở phía sau là một nam tử mặc y phục màu xám nhạt, bên hông đeo một bình rượu nho nhỏ, tóc dài cũng không buộc lên, chỉ tùy tiện dùng những sợi tơ màu đỏ bện thành rất nhiều bím tóc, thả ở sau người. Hai người đi tới giữa sảnh, dừng lại hành lễ: “Diệp Kiến / Phong Nhiễm Trần tham kiến quân thượng!”
Vu Diệp đánh giá hai người, đem những gì nhìn thấy đối chiếu với trí nhớ trong đầu. Thế nhưng Mộ Hàn Trọng trời sinh tính tình lạnh nhạt, đối với quyền lực cực kỳ đạm bạc, việc vặt trong cung đều giao cho tứ đại hộ pháp thay hắn xử lý, hắn không cần lo nghĩ nhiều, bởi vậy trí nhớ đối với những cấp dưới ít khi gặp mặt có thể nói là rất mờ nhạt. Nhưng trí nhớ cho dù ít, cũng so với không có vẫn tốt hơn nhiều.
Ngay tại lúc hai người bên dưới bị ánh mắt đánh giá của hắn làm cho thấp thỏm không yên, Vu Diệp rốt cục mở miệng: “Kỳ đường chủ cùng Thiệu đường chủ đề cử hai người các ngươi kế nhiệm chức Bắc đường chủ.”
Nghe thấy lời Vu Diệp, phản ứng của hai người vô cùng giống nhau. Nam tử có đầu tóc bện tùy ý kia liền ngẩn ra, ánh mắt chuyển hướng sang Thiệu Chích Đan, cau mày. Thiệu Chích Đan nhìn lại đối phương, nhưng cũng không nói gì, chỉ phe phẩy cây quạt trong tay, thản nhiên cười cười.
“Ta không cần!” Nhìn nụ cười gian xảo của đối phương, Phong Nhiễm Trần dùng ba chữ thực rõ ràng trả lời.
“Nga.” Vu Diệp thích thú mỉm cười. Chuyển hướng nhìn sang nam tử mặc thanh sam, cũng chính là Diệp Kiến, hỏi, “Còn ngươi thế nào?”
Diệp Kiến suy xét một chút, thi lễ với Kỳ Hồng Anh, sau đó thản nhiên nói: “Đa tạ Kỳ đường chủ ưu ái.” Hắn dừng một chút, chuyển hướng sang Vu Diệp: “Thế nhưng, Diệp Kiến tự nhận… Đảm đương không nổi trọng trách này.”
Lời vừa dứt, sắc mặt mấy người trong đại sảnh đều biến hóa.
Mà Vu Diệp lại vẫn như trước tựa vào ngai vàng, ngón tay nhẹ gõ trên tay vịn, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Kỳ đường chủ, Thiệu đường chủ, bọn họ đều không muốn, vậy chuyện này nên làm thế nào mới tốt…”
Ánh mắt Vu Diệp đảo qua mấy người trong điện, ánh mắt mang theo vài phần trêu tức, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.
Cả đại sảnh nhất thời lâm vào trầm mặc, Diệp Kiến sau khi nói xong vẫn tránh né không nhìn Kỳ Hồng Anh, chỉ thẳng người yên lặng đứng tại chỗ, như đang suy tư điều gì đó. Mà Phong Nhiễm Trần, lại dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú quét nhìn xung quanh, hoàn toàn không để y đến Vu Diệp ngồi ở chủ vị. Nhâm Diệp híp mắt trầm tư, Kỳ Hồng Anh liếc nhìn Diệp Kiến một cái, sau đó thầm thở dài, nụ cười trên mặt Thiệu Chích Đan bất tri bất giác cũng biến mất, ánh mắt dần dời khỏi trên người Phong Nhiễm Trần.
Đem toàn bộ hành động của mọi người thu vào đáy mắt, Vu Diệp âm thầm tính toán ở trong lòng.
Đột nhiên, Kỳ Hồng Anh mở miệng: “Nếu Diệp môn chủ không muốn, ta cũng không nên nhiều lời.” Nàng nhìn Diệp Kiến đứng ở giữa điện, “Thế nhưng, bảy môn trực thuộc Bắc đường, những năm qua không ngừng phát triển, chúng ta mỗi người đều thấy rõ. Lời vừa rồi của Diệp môn chủ, không khỏi quá mức khiêm tốn.”
Thiệu Chích Đan nghe Kỳ Hồng Anh nói như vậy, biểu tình trên mặt thay đổi: “Nếu quân thượng tin vào mắt nhìn người của ta, thì không ai so với Phong môn chủ thích hợp đảm đương chức Bắc đường chủ này hơn!”
Vu Diệp không nói gì, hai người bên dưới thấy hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ ngồi lẳng lặng nghe, không giống vẻ lạnh như băng thường ngày, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có một loại nhàn nhã tự đắc. Cảm giác kỳ dị vừa rồi lại dâng lên trong lòng. Vu Diệp thấy hai người đều nhìn mình, biết trò hay này còn phải cần chính mình đẩy lên một bậc, chậm rãi mở miệng nói: “Diệp môn chủ cùng Phong môn chủ cảm thấy chức Bắc đường chủ này nên giao cho ai đảm nhiệm?”
Phong Nhiễm Trần nghe hắn điểm danh chính mình, liền phục hồi tinh thần lại. Trước đây luôn nghe nói tính tình cung chủ hỉ nộ vô thường, không quan tâm sự việc trong cung, hôm nay gặp mặt, lại cảm thấy người trước mắt khác một trời một vực với lời đồn. Hắn nghênh diện ánh mắt dò xét của Vu Diệp, nhếch miệng cười cười, trên gương mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ không thèm để ý nói: “Chỉ cần không phải ta, trong cung nhiều người như vậy, quân thượng ngài cứ tùy tiện chọn, từ từ chọn, không cần vội…”
Nói xong, nhìn nhìn xung quanh, lại bổ sung một câu: “Nếu quân thượng không ngại, như vậy… Cho ta ngồi được chứ… Vừa mới tỉnh rượu, đầu có chút choáng váng a.”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền ngạc nhiên, Thiệu Chích Đan bất đắc dĩ đỡ trán, quay đầu nhìn về phía Vu Diệp, thấy đối phương chỉ bất động nhìn Phong Nhiễm Trần, trong lòng bỗng chốc căng thẳng, ngay lúc hắn định mở miệng chuẩn bị thay Phong Nhiễm Trần cầu tình, Vu Diệp vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên, ta quên mất. Hai vị môn chủ mời ngồi!”
Tác giả :
Huyền Chu