Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 77 Đồ mã
Edit: Teade
Beta: Hạ Y
____________
“Đồ mã” là một phó bản cấp B, không chỉ vì sự tàn nhẫn của người giấy mà còn vì mối quan hệ phức tạp rắc rối trong phó bản, trong sổ ghi chép của chủ tiệm cũng chẳng ghi rõ ràng về chuyện này.
Cấp phó bản càng cao thì búp bê càng mạnh, ý thức tự chủ của chúng nó cũng càng mạnh, rất nhiều lúc, nội dung kịch bản trong phó bản không thể gò bó được chúng nó, có vài bí mật mà chỉ khi bước vào phó bản mới điều tra rõ được.
Điểm đến lần này là một xưởng điêu khắc tượng gỗ trong thành phố nhỏ, mặt tiền cửa hàng không to lắm, các loại tượng điêu khắc gỗ về nhân vật và động vật được chất đầy kệ hàng. Yến Lâu đẩy cửa đi vào sân sau, nơi này có rất nhiều công cụ điêu khắc gỗ, còn có mấy con búp bê gỗ chỉ vừa được làm xong một công đoạn nào đó và vụn gỗ nằm đầy đất, nhìn vào như thể chủ nhân nơi này chỉ vừa mới đi.
Yến Lâu cầm chiếc giũa sắc bén lên xem, rồi sờ dấu vết đường nét trên vạt áo búp bê gỗ, trình độ của người chế tạo búp bê gỗ này cao hơn cậu, chỉ tiếc là người đó vẫn chưa chế tạo búp bê gỗ xong đã đi rồi, để lại những con búp bê chưa hoàn thành lẻ loi chờ đợi trong sân.
Ngoại trừ công cụ và búp bê gỗ, còn có phòng nhỏ cho người ta tạm nghỉ ngơi ở sân sau, nhưng trước mắt không thể sử dụng phòng này.
Chủ yếu là chuyện lần trước cậu đi vào rồi bị mắc kẹt quá mức thê thảm, cậu thật lòng không muốn nhớ lại lần nữa.
Sau khi Yến Lâu hiểu rõ tình hình của điểm giám sát này, cậu lấy quần áo giữ lại trong tủ quần áo ra thay để tránh việc bị người ta dòm ngó khi ra đường vì ăn mặc kỳ cục.
Sau khi khóa xưởng điêu khắc gỗ kĩ càng, Yến Lâu dẫn các búp bê ra ngoài.
Bây giờ là ban ngày trong phó bản, chuyện người giấy và chết người thường xảy ra nhiều vào ban đêm, nên ban ngày ở thành phố khá là hòa bình, chỉ là trên gương mặt của người đi qua lại luôn có vẻ sầu lo.
Không bao lâu sau, Yến Lâu tìm được quán trà để ngồi, chỉ chốc lát là cậu suy ra tình hình hiện tại từ những lời bàn tán của người khác.
Trong lúc phó bản đóng lại, mặc dù không có người chơi bước vào nhưng nội dung kịch bản và dòng thời gian của phó bản vẫn luôn tuần hoàn liên tục. Các NPC cũng trải qua các sự kiện như lễ hỉ tang của bà cụ Bạch, cái chết của sư phụ Lương và chuyện người giấy làm bậy từ ngày này qua ngày khác.
Bây giờ chắc là ngày thứ ba sau khi bà cụ Bạch chết đi, vào đêm qua, con trai duy nhất của sư phụ Dương đã chết, ông ta đang tranh cãi với sư phụ Lưu và sư phụ Lý.
Trong năm cửa hàng đồ mã, lần lượt là cửa hàng đồ mã Thành Nam của sư phụ Lương, cửa hàng đồ mã Dương Ký của sư phụ Dương, cửa hàng đồ mã Lý Thị của sư phụ Lý, cửa hàng đồ mã Lưu Thị của sư phụ Lưu và cửa hàng đồ mã Bình An của sư phụ Hà.
Ngoại trừ sư phụ Lương mới đến ra, bốn người còn lại đều là người địa phương, lớn lên ở đây, hành nghề giống nhau nhiều năm như thế, dĩ nhiên là không tránh khỏi xung đột. Nhưng sư phụ Dương cho rằng người giết chết con bà ta là sư phụ Lý và sư phụ Lưu, nguyên nhân không nằm ở việc cạnh tranh gì cả.
Sư phụ Dương là phụ nữ duy nhất trong số bọn họ, cũng là một người muốn hơn người khác, nếu không thì bà ta đã không thể mở đường máu dấn thân vào cái nghề bài bác phụ nữ.
Lúc bà ta còn trẻ đã từng có hôn ước với sư phụ Lý, nhưng nửa đường sư phụ Lý lại thay đổi, ông ta cưới người khác, sư phụ Dương bị mất mặt nên chưa bao giờ đối xử tử tế với sư phụ Lý suốt mấy năm nay.
Sư phụ Lý có một đứa con trai và một đứa con gái, con người ông ta hơi cổ hủ, con trai không thích làm đồ mã cũng chẳng có thiên phú gì nhưng ông ta lại đào tạo anh ta thành người thừa kế, không cho anh ta làm cái khác. Khi con gái ông ta đến tuổi kết hôn, ông ta cảm thấy nhà mình kinh doanh đồ mã, có gia thế to nên con gái cũng phải tìm một nhà ngang hàng mới được.
Con gái của sư phụ Lý thân thiết với con trai sư phụ Lưu, nhưng sư phụ Lý ghét cả nhà sư phụ Lưu nên ông ta khăng khăng phản đối chuyện này.
Chỉ còn sư phụ Dương và sư phụ Lưu có con cái cùng lứa tuổi và gia thế ngang hàng với nhà ông ta, ông ta không đồng ý gả con gái đến nhà họ Lưu nên đi tìm sư phụ Dương để bàn bạc chuyện cưới hỏi của con gái, dĩ nhiên kết quả là ông ta bị chửi rủa phải chạy về.
Nói đến đây cũng đáng đời cho sư phụ Lý, chỉ là ông ta cảm thấy một người phụ nữ như sư phụ Dương kinh doanh đồ mã là không phù hợp từ lâu rồi, ông ta tìm đến để bàn chuyện cưới hỏi đã là cất nhắc bà ta, thế mà ông ta lại bị mắng, vậy nên quan hệ giữa hai người bọn họ càng lúc càng tệ.
Còn sư phụ Lưu thì sao? Ông ta cũng biết chuyện này hạ thấp thể diện của ông ta, coi thường hai cha con ông ta nên ngày thường ông ta cũng giở trò ngáng chân hai nhà kia rất nhiều.
Vì chuyện của con gái, quan hệ giữa ba nhà càng lúc càng xấu đi, đây cũng là lý do mà sư phụ Dương nằng nặc cho rằng cái chết của con mình có liên quan đến hai người này.
Yến Lâu đứng bên đường nhìn ba người cãi nhau, mặc dù bọn họ đều là người gần năm mươi tuổi cả rồi nhưng có lẽ oán hận chất chứa trong lòng bọn họ suốt mấy năm nay nhiều quá, vừa cãi nhau là chẳng nể nang ai cả, qua một lúc lâu là chẳng khác gì trò cười cho người đi đường xem.
Sư phụ Lý hất cánh tay sư phụ Dương đang túm mình ra, vểnh râu mắng mỏ: “Bà đủ rồi đấy nhé, bà không nhìn coi đây là chỗ nào, bà không thấy xấu hổ nhưng tôi thì có! Tôi đã nói chuyện này không liên quan đến mình rồi, bà bớt gây sự với tôi đi!”
“Xấu hổ?” Sư phụ Dương tức run người: “Con tôi chết rồi, ai quan tâm xấu hổ là cái gì chứ? Tôi nói cho ông biết nhá tên họ Lý kia, nếu hôm nay ông không giải thích đàng hoàng cho tôi, nhà mấy người cẩn thận với tôi đấy! Đừng tưởng rằng chỉ có mấy người mới có mánh khóe, bà già này cũng không ăn chay đâu nhé!”
“Giải thích gì với bà?” Sư phụ Lưu tức giận nói: “Tôi đã nói là không liên quan cái rắm gì đến chủ và thợ làm công rồi, bà già hèn hạ kia, bà đừng bớt ngậm máu phun người chút đi!”
“Chuyện không liên quan đến ông?” Sư phụ Dương “phì” một tiếng: “Chúng ta ai mà không biết đối phương như thế nào? Với mánh khóe đê tiện này, ai đáng ngờ hơn ông chứ?”
Thấy sư phụ Dương buông tay, sư phụ Lý vuốt râu hùa theo: “Tất cả mọi người đều biết chuyện này, huống chi mấy ngày trước có một khách hàng, ông ra sức thể hiện với người ta nhưng người ta lại chọn đồ của nhà bà Dương, ông đừng nói là mình không ôm hận trong lòng.”
Khóe môi sư phụ Lưu run lên, ông ta rống to: “Nói láo! Mấy người có chứng cứ không? Không có thì đừng nói mò!”
“Với ông mà còn cần chứng cứ à? Chỉ với những việc ông từng làm trước kia, ngoài ông ra thì còn ai nữa…”
Yến Lâu đứng quan sát một lát rồi quay người bỏ đi, trung tâm phó bản này là người giấy của sư phụ Lương, cậu phải đến cửa hàng đồ mã Thành Nam xem sao.
Dù gì cậu vào đây cũng đâu phải để qua cửa, không phải đến tìm lời giải, cậu tới đây để “dọn dẹp” thằng nhỏ người giấy phản nghịch thôi.
Cửa hàng đồ mã Thành Nam đã xảy ra án mạng thảm khốc, mặc dù trong cùng ngày hôm đó, thi thể trong nhà đã được người ta đưa đi, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện người giấy sống lại nên không ai dám bén mảng đến gần, ngay cả những cửa hàng xung quanh cũng đóng cửa.
Yến Lâu đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu rọi vào hàng mã người giấy, chiếu vào núi vàng núi bạc, cũng chiếu xuống vết máu đỏ đậm thật lớn dưới đất.
Một bé trai và một bé gái đứng ở hai bên trái phải trước quầy, mặt giấy tái nhợt, mặt mày rất sống động, còn có hai má và môi đỏ tươi như máu, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Sau lưng chúng nó còn có Bồ Tát uy nghi, tướng quân mặc áo giáp, ngựa cao to kéo xe, vân vân, còn có đền thờ nhiều công đức, đình đài lầu các, cây tiền, chậu châu báu, những vật linh tinh như thuyền giấy.
Trong nghề đồ mã có một quy tắc, đồ mã không được vẽ rồng điểm mắt, nếu làm thế sẽ khiến ác quỷ chui vào chiếm giữ người giấy, mang đến tai họa.
Dĩ nhiên sư phụ Lương tuân theo quy tắc này, trước khi đốt, người giấy mà ông ta làm ra không được vẽ mắt, nhưng riêng chuyện này thì có hơi trùng hợp.
Yến Lâu đứng trước mặt hai đứa bé người giấy, cậu giơ tay lau ở nơi là mắt của chúng, ở đó có vết đỏ đậm – là máu của sư phụ Lương bắn lên khi ông ta chết, không biết bị ai vẽ thành hình hai con mắt.
Tay cậu chưa chạm vào người giấy, bé gái bỗng há mồm to đỏ au ra, hai cánh tay trở nên dẹt như dao bổ về phía lồng ngực Yến Lâu một cách ác độc.
Kill–3 và Kill–9 lập tức rút đao chém nó, đầu ngón tay Nicholas khẽ nhúc nhích, vài sợi tơ nhện bay vút ra ngoài trói chặt đứa bé trai đang cử động bên cạnh bé gái.
Yến Lâu giơ hai ngón tay cản dao giấy, cậu cười nói: “Mấy người giả vờ chẳng giống gì cả.”
Không chỉ có hai con mắt được vẽ bằng máu mà còn có âm khí sục sôi quanh người chúng nó, tuyên bố sự bất thường của chúng nó một cách rõ ràng, Yến Lâu lại chẳng mù nên tất nhiên cậu vừa bước vào đây là chú ý đến hai người giấy này.
Bé trai kéo đứt tơ nhện, gào thét lao về phía Yến Lâu, Yến Lâu xoay cổ tay một cái, bé gái nhẹ hẫng đã bị cậu ném ra ngoài, đồng thời bé trai cũng bị đánh bay theo nó.
Hai đứa nó rơi vào đống người giấy, bốn, năm con người giấy ngựa giấy lập tức cử động. Mặc dù chúng nó không có mắt vẽ bằng máu nhưng ở nơi là mắt của chúng nó lại dính những chấm đen chi chít. Những chấm đen này được vẽ lung tung, lớn nhỏ không đều, đậm nhạt khác nhau, nhìn thoáng qua thì là một đống mắt to nhỏ, nhưng những người giấy ngựa giấy có mắt là chấm đen đều sống lại, cùng tấn công nhóm người của Yến Lâu với hai đứa bé người giấy kia.
Ngựa giấy đứng dậy, hai móng trước đá về phía Nicholas, mặc dù chúng nó nhẹ nhưng sức mạnh cú giẫm của ngựa giấy có linh tính này không nhẹ, nếu người bình thường bị đá trúng e là sẽ bị đá gãy xương sườn.
Khi Yến Lâu chế tạo búp bê Nicholas đã cân nhắc đến sức chiến đấu của búp bê, không chỉ dùng vài linh văn có tính tấn công mà cậu còn cài đặt túi chứa tơ nhện, trong quần áo búp bê cũng được giấu vũ khí đao kiếm.
Nicholas lấy một phi đao trong tay áo ra, ghim vào ngực con ngựa, từ chỗ thủng có thể trông thấy khung xương bằng trúc của ngựa giấy, nhưng chiêu này chỉ có thể đuổi nó đi chứ không giết chết được.
Một sợi tơ đỏ rực lửa bay ra từ đầu ngón tay Nicholas, lập tức quấn lấy bốn chân ngựa giấy rồi kiềm chế hành động của nó lại, vì trận pháp ngũ hành trong cơ thể búp bê nên sợi tơ này chứa sức mạnh ngọn lửa khiến những thứ chế tạo bằng giấy rất sợ, ngựa giấy quằn quại một chút là cháy xém một mảng ngay.
Y cứ làm như thế, mấy con người giấy ngựa giấy còn lại cũng bị trói lại.
Yến Lâu sai Kill–3 và Kill–9 điều tra một lần khắp cửa hàng đồ mã nhưng không còn người giấy khác, rõ ràng điều này không đúng.
Chỉ với mấy con người giấy ngựa giấy này không thể duy trì được phó bản cấp B, cho dù là hai đứa bé người giấy có sức mạnh cao nhất thì cũng chỉ đến cấp C là cùng.
“Chỉ có các người thôi à?” Yến Lâu liếc mắt nhìn xuống hai đứa bé người giấy đang giãy dụa: “Mấy đứa khác đâu? Chúng nó trốn đâu rồi?”
Bé trai há miệng “a a” gầm lên uy hiếp cậu.
Yến Lâu nhíu mày, người giấy không biết nói, cậu đe dọa bức ép chúng nó cũng chẳng có tác dụng.
“Thôi bỏ đi.” Yến Lâu nhìn khắp xung quanh, bảo mọi người nhốt tất cả người giấy ngựa giấy vào phòng nhỏ ở phía sau.
Nicholas hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Yến Lâu nhìn y, cậu nói: “Chúng ta đến nhà họ Bạch xem sao.”
Nhờ có sổ ghi chép, Yến Lâu biết rõ tình hình hơn người chơi trong cuộc đang cố gắng mò mẫm đầu mối. Mặc dù trong sổ ghi chép không có nói về kết thúc, không nói sự thật nhưng nó chỉ ra nguyên nhân khởi đầu, tất cả là do lễ hỉ tang của nhà họ Bạch.
Nếu không thể tìm thấy nhiều người giấy hơn ở đây, vậy thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn, tìm ra nguyên nhân và kết quả của sự việc, nhân tố quyết định cũng sẽ được làm rõ.
Ở đây noi theo tập tục ngày xưa, phải đặt linh cữu của người chết ở nhà bảy ngày, làm đủ lễ cúng bái, nếu không thì con cháu đời sau của người chết bất hiếu. Nhà họ Bạch là phú hộ nổi tiếng trong thành, dĩ nhiên sẽ không tổ chức lễ tang qua loa, không chỉ mời cả thảy năm cửa hàng đồ mã mà bọn họ còn đặt hàng với những cửa hàng mai táng trong thành, chọn những vật dụng tốt nhất.
Bọn họ còn mời đạo trưởng nổi tiếng ở vùng ngoài đến làm phép, mời gánh hát hí và đoàn múa rối đến lễ tang, đã qua nhiều ngày rồi, không chỉ có tiếng khóc rung trời mà giọng hát ê a kia chưa từng ngừng, khung cảnh tưng bừng hiếm có.
Chỉ là không biết trong khung cảnh tưng bừng này có bao nhiêu phần hiếu thảo thật lòng.
Beta: Hạ Y
____________
“Đồ mã” là một phó bản cấp B, không chỉ vì sự tàn nhẫn của người giấy mà còn vì mối quan hệ phức tạp rắc rối trong phó bản, trong sổ ghi chép của chủ tiệm cũng chẳng ghi rõ ràng về chuyện này.
Cấp phó bản càng cao thì búp bê càng mạnh, ý thức tự chủ của chúng nó cũng càng mạnh, rất nhiều lúc, nội dung kịch bản trong phó bản không thể gò bó được chúng nó, có vài bí mật mà chỉ khi bước vào phó bản mới điều tra rõ được.
Điểm đến lần này là một xưởng điêu khắc tượng gỗ trong thành phố nhỏ, mặt tiền cửa hàng không to lắm, các loại tượng điêu khắc gỗ về nhân vật và động vật được chất đầy kệ hàng. Yến Lâu đẩy cửa đi vào sân sau, nơi này có rất nhiều công cụ điêu khắc gỗ, còn có mấy con búp bê gỗ chỉ vừa được làm xong một công đoạn nào đó và vụn gỗ nằm đầy đất, nhìn vào như thể chủ nhân nơi này chỉ vừa mới đi.
Yến Lâu cầm chiếc giũa sắc bén lên xem, rồi sờ dấu vết đường nét trên vạt áo búp bê gỗ, trình độ của người chế tạo búp bê gỗ này cao hơn cậu, chỉ tiếc là người đó vẫn chưa chế tạo búp bê gỗ xong đã đi rồi, để lại những con búp bê chưa hoàn thành lẻ loi chờ đợi trong sân.
Ngoại trừ công cụ và búp bê gỗ, còn có phòng nhỏ cho người ta tạm nghỉ ngơi ở sân sau, nhưng trước mắt không thể sử dụng phòng này.
Chủ yếu là chuyện lần trước cậu đi vào rồi bị mắc kẹt quá mức thê thảm, cậu thật lòng không muốn nhớ lại lần nữa.
Sau khi Yến Lâu hiểu rõ tình hình của điểm giám sát này, cậu lấy quần áo giữ lại trong tủ quần áo ra thay để tránh việc bị người ta dòm ngó khi ra đường vì ăn mặc kỳ cục.
Sau khi khóa xưởng điêu khắc gỗ kĩ càng, Yến Lâu dẫn các búp bê ra ngoài.
Bây giờ là ban ngày trong phó bản, chuyện người giấy và chết người thường xảy ra nhiều vào ban đêm, nên ban ngày ở thành phố khá là hòa bình, chỉ là trên gương mặt của người đi qua lại luôn có vẻ sầu lo.
Không bao lâu sau, Yến Lâu tìm được quán trà để ngồi, chỉ chốc lát là cậu suy ra tình hình hiện tại từ những lời bàn tán của người khác.
Trong lúc phó bản đóng lại, mặc dù không có người chơi bước vào nhưng nội dung kịch bản và dòng thời gian của phó bản vẫn luôn tuần hoàn liên tục. Các NPC cũng trải qua các sự kiện như lễ hỉ tang của bà cụ Bạch, cái chết của sư phụ Lương và chuyện người giấy làm bậy từ ngày này qua ngày khác.
Bây giờ chắc là ngày thứ ba sau khi bà cụ Bạch chết đi, vào đêm qua, con trai duy nhất của sư phụ Dương đã chết, ông ta đang tranh cãi với sư phụ Lưu và sư phụ Lý.
Trong năm cửa hàng đồ mã, lần lượt là cửa hàng đồ mã Thành Nam của sư phụ Lương, cửa hàng đồ mã Dương Ký của sư phụ Dương, cửa hàng đồ mã Lý Thị của sư phụ Lý, cửa hàng đồ mã Lưu Thị của sư phụ Lưu và cửa hàng đồ mã Bình An của sư phụ Hà.
Ngoại trừ sư phụ Lương mới đến ra, bốn người còn lại đều là người địa phương, lớn lên ở đây, hành nghề giống nhau nhiều năm như thế, dĩ nhiên là không tránh khỏi xung đột. Nhưng sư phụ Dương cho rằng người giết chết con bà ta là sư phụ Lý và sư phụ Lưu, nguyên nhân không nằm ở việc cạnh tranh gì cả.
Sư phụ Dương là phụ nữ duy nhất trong số bọn họ, cũng là một người muốn hơn người khác, nếu không thì bà ta đã không thể mở đường máu dấn thân vào cái nghề bài bác phụ nữ.
Lúc bà ta còn trẻ đã từng có hôn ước với sư phụ Lý, nhưng nửa đường sư phụ Lý lại thay đổi, ông ta cưới người khác, sư phụ Dương bị mất mặt nên chưa bao giờ đối xử tử tế với sư phụ Lý suốt mấy năm nay.
Sư phụ Lý có một đứa con trai và một đứa con gái, con người ông ta hơi cổ hủ, con trai không thích làm đồ mã cũng chẳng có thiên phú gì nhưng ông ta lại đào tạo anh ta thành người thừa kế, không cho anh ta làm cái khác. Khi con gái ông ta đến tuổi kết hôn, ông ta cảm thấy nhà mình kinh doanh đồ mã, có gia thế to nên con gái cũng phải tìm một nhà ngang hàng mới được.
Con gái của sư phụ Lý thân thiết với con trai sư phụ Lưu, nhưng sư phụ Lý ghét cả nhà sư phụ Lưu nên ông ta khăng khăng phản đối chuyện này.
Chỉ còn sư phụ Dương và sư phụ Lưu có con cái cùng lứa tuổi và gia thế ngang hàng với nhà ông ta, ông ta không đồng ý gả con gái đến nhà họ Lưu nên đi tìm sư phụ Dương để bàn bạc chuyện cưới hỏi của con gái, dĩ nhiên kết quả là ông ta bị chửi rủa phải chạy về.
Nói đến đây cũng đáng đời cho sư phụ Lý, chỉ là ông ta cảm thấy một người phụ nữ như sư phụ Dương kinh doanh đồ mã là không phù hợp từ lâu rồi, ông ta tìm đến để bàn chuyện cưới hỏi đã là cất nhắc bà ta, thế mà ông ta lại bị mắng, vậy nên quan hệ giữa hai người bọn họ càng lúc càng tệ.
Còn sư phụ Lưu thì sao? Ông ta cũng biết chuyện này hạ thấp thể diện của ông ta, coi thường hai cha con ông ta nên ngày thường ông ta cũng giở trò ngáng chân hai nhà kia rất nhiều.
Vì chuyện của con gái, quan hệ giữa ba nhà càng lúc càng xấu đi, đây cũng là lý do mà sư phụ Dương nằng nặc cho rằng cái chết của con mình có liên quan đến hai người này.
Yến Lâu đứng bên đường nhìn ba người cãi nhau, mặc dù bọn họ đều là người gần năm mươi tuổi cả rồi nhưng có lẽ oán hận chất chứa trong lòng bọn họ suốt mấy năm nay nhiều quá, vừa cãi nhau là chẳng nể nang ai cả, qua một lúc lâu là chẳng khác gì trò cười cho người đi đường xem.
Sư phụ Lý hất cánh tay sư phụ Dương đang túm mình ra, vểnh râu mắng mỏ: “Bà đủ rồi đấy nhé, bà không nhìn coi đây là chỗ nào, bà không thấy xấu hổ nhưng tôi thì có! Tôi đã nói chuyện này không liên quan đến mình rồi, bà bớt gây sự với tôi đi!”
“Xấu hổ?” Sư phụ Dương tức run người: “Con tôi chết rồi, ai quan tâm xấu hổ là cái gì chứ? Tôi nói cho ông biết nhá tên họ Lý kia, nếu hôm nay ông không giải thích đàng hoàng cho tôi, nhà mấy người cẩn thận với tôi đấy! Đừng tưởng rằng chỉ có mấy người mới có mánh khóe, bà già này cũng không ăn chay đâu nhé!”
“Giải thích gì với bà?” Sư phụ Lưu tức giận nói: “Tôi đã nói là không liên quan cái rắm gì đến chủ và thợ làm công rồi, bà già hèn hạ kia, bà đừng bớt ngậm máu phun người chút đi!”
“Chuyện không liên quan đến ông?” Sư phụ Dương “phì” một tiếng: “Chúng ta ai mà không biết đối phương như thế nào? Với mánh khóe đê tiện này, ai đáng ngờ hơn ông chứ?”
Thấy sư phụ Dương buông tay, sư phụ Lý vuốt râu hùa theo: “Tất cả mọi người đều biết chuyện này, huống chi mấy ngày trước có một khách hàng, ông ra sức thể hiện với người ta nhưng người ta lại chọn đồ của nhà bà Dương, ông đừng nói là mình không ôm hận trong lòng.”
Khóe môi sư phụ Lưu run lên, ông ta rống to: “Nói láo! Mấy người có chứng cứ không? Không có thì đừng nói mò!”
“Với ông mà còn cần chứng cứ à? Chỉ với những việc ông từng làm trước kia, ngoài ông ra thì còn ai nữa…”
Yến Lâu đứng quan sát một lát rồi quay người bỏ đi, trung tâm phó bản này là người giấy của sư phụ Lương, cậu phải đến cửa hàng đồ mã Thành Nam xem sao.
Dù gì cậu vào đây cũng đâu phải để qua cửa, không phải đến tìm lời giải, cậu tới đây để “dọn dẹp” thằng nhỏ người giấy phản nghịch thôi.
Cửa hàng đồ mã Thành Nam đã xảy ra án mạng thảm khốc, mặc dù trong cùng ngày hôm đó, thi thể trong nhà đã được người ta đưa đi, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện người giấy sống lại nên không ai dám bén mảng đến gần, ngay cả những cửa hàng xung quanh cũng đóng cửa.
Yến Lâu đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu rọi vào hàng mã người giấy, chiếu vào núi vàng núi bạc, cũng chiếu xuống vết máu đỏ đậm thật lớn dưới đất.
Một bé trai và một bé gái đứng ở hai bên trái phải trước quầy, mặt giấy tái nhợt, mặt mày rất sống động, còn có hai má và môi đỏ tươi như máu, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Sau lưng chúng nó còn có Bồ Tát uy nghi, tướng quân mặc áo giáp, ngựa cao to kéo xe, vân vân, còn có đền thờ nhiều công đức, đình đài lầu các, cây tiền, chậu châu báu, những vật linh tinh như thuyền giấy.
Trong nghề đồ mã có một quy tắc, đồ mã không được vẽ rồng điểm mắt, nếu làm thế sẽ khiến ác quỷ chui vào chiếm giữ người giấy, mang đến tai họa.
Dĩ nhiên sư phụ Lương tuân theo quy tắc này, trước khi đốt, người giấy mà ông ta làm ra không được vẽ mắt, nhưng riêng chuyện này thì có hơi trùng hợp.
Yến Lâu đứng trước mặt hai đứa bé người giấy, cậu giơ tay lau ở nơi là mắt của chúng, ở đó có vết đỏ đậm – là máu của sư phụ Lương bắn lên khi ông ta chết, không biết bị ai vẽ thành hình hai con mắt.
Tay cậu chưa chạm vào người giấy, bé gái bỗng há mồm to đỏ au ra, hai cánh tay trở nên dẹt như dao bổ về phía lồng ngực Yến Lâu một cách ác độc.
Kill–3 và Kill–9 lập tức rút đao chém nó, đầu ngón tay Nicholas khẽ nhúc nhích, vài sợi tơ nhện bay vút ra ngoài trói chặt đứa bé trai đang cử động bên cạnh bé gái.
Yến Lâu giơ hai ngón tay cản dao giấy, cậu cười nói: “Mấy người giả vờ chẳng giống gì cả.”
Không chỉ có hai con mắt được vẽ bằng máu mà còn có âm khí sục sôi quanh người chúng nó, tuyên bố sự bất thường của chúng nó một cách rõ ràng, Yến Lâu lại chẳng mù nên tất nhiên cậu vừa bước vào đây là chú ý đến hai người giấy này.
Bé trai kéo đứt tơ nhện, gào thét lao về phía Yến Lâu, Yến Lâu xoay cổ tay một cái, bé gái nhẹ hẫng đã bị cậu ném ra ngoài, đồng thời bé trai cũng bị đánh bay theo nó.
Hai đứa nó rơi vào đống người giấy, bốn, năm con người giấy ngựa giấy lập tức cử động. Mặc dù chúng nó không có mắt vẽ bằng máu nhưng ở nơi là mắt của chúng nó lại dính những chấm đen chi chít. Những chấm đen này được vẽ lung tung, lớn nhỏ không đều, đậm nhạt khác nhau, nhìn thoáng qua thì là một đống mắt to nhỏ, nhưng những người giấy ngựa giấy có mắt là chấm đen đều sống lại, cùng tấn công nhóm người của Yến Lâu với hai đứa bé người giấy kia.
Ngựa giấy đứng dậy, hai móng trước đá về phía Nicholas, mặc dù chúng nó nhẹ nhưng sức mạnh cú giẫm của ngựa giấy có linh tính này không nhẹ, nếu người bình thường bị đá trúng e là sẽ bị đá gãy xương sườn.
Khi Yến Lâu chế tạo búp bê Nicholas đã cân nhắc đến sức chiến đấu của búp bê, không chỉ dùng vài linh văn có tính tấn công mà cậu còn cài đặt túi chứa tơ nhện, trong quần áo búp bê cũng được giấu vũ khí đao kiếm.
Nicholas lấy một phi đao trong tay áo ra, ghim vào ngực con ngựa, từ chỗ thủng có thể trông thấy khung xương bằng trúc của ngựa giấy, nhưng chiêu này chỉ có thể đuổi nó đi chứ không giết chết được.
Một sợi tơ đỏ rực lửa bay ra từ đầu ngón tay Nicholas, lập tức quấn lấy bốn chân ngựa giấy rồi kiềm chế hành động của nó lại, vì trận pháp ngũ hành trong cơ thể búp bê nên sợi tơ này chứa sức mạnh ngọn lửa khiến những thứ chế tạo bằng giấy rất sợ, ngựa giấy quằn quại một chút là cháy xém một mảng ngay.
Y cứ làm như thế, mấy con người giấy ngựa giấy còn lại cũng bị trói lại.
Yến Lâu sai Kill–3 và Kill–9 điều tra một lần khắp cửa hàng đồ mã nhưng không còn người giấy khác, rõ ràng điều này không đúng.
Chỉ với mấy con người giấy ngựa giấy này không thể duy trì được phó bản cấp B, cho dù là hai đứa bé người giấy có sức mạnh cao nhất thì cũng chỉ đến cấp C là cùng.
“Chỉ có các người thôi à?” Yến Lâu liếc mắt nhìn xuống hai đứa bé người giấy đang giãy dụa: “Mấy đứa khác đâu? Chúng nó trốn đâu rồi?”
Bé trai há miệng “a a” gầm lên uy hiếp cậu.
Yến Lâu nhíu mày, người giấy không biết nói, cậu đe dọa bức ép chúng nó cũng chẳng có tác dụng.
“Thôi bỏ đi.” Yến Lâu nhìn khắp xung quanh, bảo mọi người nhốt tất cả người giấy ngựa giấy vào phòng nhỏ ở phía sau.
Nicholas hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Yến Lâu nhìn y, cậu nói: “Chúng ta đến nhà họ Bạch xem sao.”
Nhờ có sổ ghi chép, Yến Lâu biết rõ tình hình hơn người chơi trong cuộc đang cố gắng mò mẫm đầu mối. Mặc dù trong sổ ghi chép không có nói về kết thúc, không nói sự thật nhưng nó chỉ ra nguyên nhân khởi đầu, tất cả là do lễ hỉ tang của nhà họ Bạch.
Nếu không thể tìm thấy nhiều người giấy hơn ở đây, vậy thì phải bắt đầu từ ngọn nguồn, tìm ra nguyên nhân và kết quả của sự việc, nhân tố quyết định cũng sẽ được làm rõ.
Ở đây noi theo tập tục ngày xưa, phải đặt linh cữu của người chết ở nhà bảy ngày, làm đủ lễ cúng bái, nếu không thì con cháu đời sau của người chết bất hiếu. Nhà họ Bạch là phú hộ nổi tiếng trong thành, dĩ nhiên sẽ không tổ chức lễ tang qua loa, không chỉ mời cả thảy năm cửa hàng đồ mã mà bọn họ còn đặt hàng với những cửa hàng mai táng trong thành, chọn những vật dụng tốt nhất.
Bọn họ còn mời đạo trưởng nổi tiếng ở vùng ngoài đến làm phép, mời gánh hát hí và đoàn múa rối đến lễ tang, đã qua nhiều ngày rồi, không chỉ có tiếng khóc rung trời mà giọng hát ê a kia chưa từng ngừng, khung cảnh tưng bừng hiếm có.
Chỉ là không biết trong khung cảnh tưng bừng này có bao nhiêu phần hiếu thảo thật lòng.
Tác giả :
Esther Dĩ Tư Thiếp