Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 38 Đảo búp bê
Editor: Rain
Beta: Hạ Y
Từ chương này trở đi có thay đổi giao diện 1 tẹo cho nó màu mè nha =))))))))))))))
____
Những người thuận lợi đã rời đi rồi, những người không thuận lợi vẫn trên đường liều mạng chạy trốn.
Khi mặt trăng lên giữa trời, hai đội chơi nhếch nhác gặp nhau ở trước đài tế. Đám búp bê vây vòng trong vòng ngoài ở đài tế và cây lớn, không cho bọn họ có cơ hội dễ dàng đột phá, ở phía sau vẫn có rất nhiều búp bê đang đuổi đến để bao vây.
Đối diện với sự tấn công càng thêm hung tàn của đám búp bê, Hứa Minh Sơn hỏi: “Có hợp tác không?”
Trần Cấp nhìn sợi tơ mà Dương Chiêu đang khống chế búp bê, cười: “Được thôi.”
Cách đó không xa, Yến Lâu ngồi ở trên ngọn cây, tay lắc chén rượu ngọc. Rượu là lễ vật mà lúc trước Soy đã tặng, rượu ngon lâu năm, ngay cả Yến Lâu là một người không uống được nhiều rượu cũng không nhịn được mà lén uống một chén.
Cậu chú ý nhìn tình hình chiến tranh ở bên dưới, ung dung hỏi: “Các cậu nói xem, bọn họ có chạy thoát không?”
Đường Cát không giỏi về phương diện này, không dám khoác lác: “Tiểu nhân cũng không chắc nhưng mà số lượng búp bê lớn như vậy, bọn họ muốn rời đi sợ rằng phải trả giá rất đắt đấy?”
“Các cậu nói xem?” Yến Lâu nhìn về phía Kill-8 và Kill-9.
Kill-8 nói: “Có thể.”
Kill-9 nói: “Không chết được.”
Yến Lâu thong thả nở nụ cười: “Đúng vậy, không có búp bê cấp C làm trung tâm, dựa hết vào số lượng muốn tiến lên thì có chút khó khăn.”
“Nhưng mà không sao.” Cậu uống một ngụm hết rượu trong chén: “Trong thời gian ngắn hạ một cấp cũng không phải là chuyện lớn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tu bổ.”
Đường Cát khó hiểu trợn mắt: “Trước đây không phải là ngài đã nói với bọn họ…”
Yến Lâu cười khẽ: “Cái đám cả gan làm loạn này, không kiêng nể ai, không dọa được bọn họ thì sao mà quản lý được. So với cấp độ phó bản, khiến đám này nghe lời càng quan trọng hơn, tôi không muốn thường xuyên đến đây để trừng phạt chúng nó.”
Đường Cát gãi đầu, nghe không hiểu lắm, nhưng mà nó là một đầu bếp cũng không cần hiểu nhiều như vậy làm gì.
Một hàng người ở bên dưới hợp tác để phá vỡ vòng vây của búp bê, dần dần đến gần đài tế.
21 ở phía sau để chỉ huy tức giận đến nỗi dậm chân, mặc dù cấp bậc của nó gần đến cấp C nhưng suy cho cùng cũng chỉ đóng vai mưu sĩ, sức chiến đấu tệ hơn một chút, chỉ có thể chỉ huy búp bê tấn công.
Bận rộn cả một buổi tối, mắt thấy đám người này đã hoàn toàn chạy hết rồi, bọn họ không cam tâm bận rộn vô ích, tốt xấu gì cũng phải cắn một miếng thịt để nếm thử thức ăn tươi!
“Đáng ghét! Đáng ghét! Lên đi! Cắn chết bọn họ!” 21 tức giận hét lên, nó tóm lấy một con búp bê ở bên cạnh và đẩy về phía đám người chơi: “Lên cho tôi!”
Búp bê giống như đạn bị bắn qua đây, đánh cho bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Cấp bảo vệ Tô Xảo Nguyệt suýt chút nữa thì bị cắn một miếng.
Sau đó hất một con búp bê cuối cùng đang chắn ở cửa ra, Đường Ngọc Thư nói: “Trần Cấp, các anh đi nhanh đi!”
Trần Cấp liếc mắt nhìn Hứa Minh Sơn và Dương Chiêu tới gần, đẩy Tô Xảo Nguyệt qua đó: “Em đi trước đi, anh sẽ đến ngay.”
“A Cấp…”
Đường Ngọc Thư kéo Tô Xảo Nguyệt xông về phía lối ra, Trần Cấp bị kẹt ở phía trước cửa ra, giữa ngón tay bỗng nhiên hiện ra mấy tấm thẻ với mép sắc bén. Anh ta ném tất cả thẻ về phía Hứa Minh Sơn và Dương Chiêu, sau đó không thèm nhìn lấy một cái, quay đầu xông về phía lối ra.
“Chết tiệt!” Hứa Minh Sơn dùng bàn tay sắt hất thẻ ra, những tấm thẻ bay đến vừa tiếp xúc liền nổ tung, đánh cho họ bất ngờ không kịp phòng bị, đám búp bê thừa dịp bổ về phía bọn họ.
Sợi tơ của Dương Chiêu bị thẻ cắt đứt, Hứa Minh Sơn nhanh chóng kéo người lại, bản thân bị búp bê xé một miếng thịt trên cánh tay.
Ngửi thấy mùi máu, đám búp bê càng thêm đỏ mắt, 21 hét to lên: “Đừng để bọn họ chạy mất!”
Sắc mặt Dương Chiêu lạnh lùng, đầu ngón tay hiện ra vô số sợi tơ, khống chế được đám búp bê vây quanh đồng thời dắt một con búp bê bổ về phía Trần Cấp ở ngoài lối ra.
Búp bê đến chậm một chút, mặc dù móng vuốt của nó cũng bắt được cánh tay của anh ta nhưng anh ta đã vào được lối ra.
Búp bê vẫn không thể ngăn được anh ta, 21 tức giận đi lại ngay tại chỗ, miệng thì nói kháy: “Thứ vô dụng! Chạy rồi, tất cả đã chạy hết rồi, không ăn được miếng nào!”
“Tức giận như vậy để làm gì?” Một giọng nói dịu dàng hỏi ở sau lưng.
“Tôi dcm…” 21 quay đầu, sắc mặt ngông nghênh trong chốc lát mềm xuống, chớp mắt đã đổi thành nụ cười nịnh hót: “Đại nhân, hóa ra là anh đến.”
Yến Lâu không quan tâm đến tốc độ thay đổi sắc mặt của nó, nói: “Tức giận cái gì? Chạy mất đợt này thì còn đợt sau, đừng chỉ tức giận, nhanh chóng nâng cấp bậc lên mới là chuyện chính.”
Mặt của 21 bối rối: “Cái này, chúng tôi muốn nâng cấp bậc lên cũng không khó nhưng anh không phải là không cho phép chúng tôi giết hết tất cả mọi người sao…”
Yến Lâu cười nhẹ và nói: “Anh đang trách tôi sao?”
“Không dám không dám!” 21 liền điên cuồng lắc đầu, vừa lắc đầu vừa lùi lại, sợ rằng một khi cậu không vui sẽ nuốt sống nó mất.
Yến Lâu cười như không cười nhìn nó, nói: “Lần này các anh làm không tồt, trong thời gian ngắn bị rớt cấp bậc tôi cũng lười quan tâm. Nhưng mà, tôi sẽ định kỳ đến kiểm tra, nếu như để tôi biết…”
“Không đổi, không đổi!” 21 liên tục hứa: “Anh nói cái gì thì chính là cái đó? Anh bảo tôi đi về phía đông tôi tuyệt đối sẽ không đi về phía tây, anh bảo tôi…”
“Được rồi, những lời lẽ cũ rích này anh học được ở đâu vậy.” Yến Lâu bực cả mình, xua tay: “Cứ như vậy đi, tôi đi đây.”
Bóng dáng của cậu trong chốc lát biến mất, đám búp bê với tinh thần rất căng thẳng thở dài một hơi, vừa có người muốn nói, 21 lập tức trách móc anh ta: “Im miệng, đừng có nói bậy bạ, ai biết được đã đi hay chưa… Cút cút cút, nên làm gì thì làm đi!”
Yến Lâu thật ra vẫn chưa đi, cậu đến khu dân cư của người dân trên đảo, đi lấy thứ mà khi trước đã hẹn trước với bà Lan.
Bà Lan đã đợi cậu từ lâu.
Lúc này Lan Y đang tỉnh táo, mặc dù cô ta có ngoại hình và ký ức của cháu gái bà Lan nhưng búp bê suy cho cùng thì cũng không giống người. Cô ta biết mình và bà sắp phải tạm biệt hoặc là vĩnh biệt, cô ta nên đau khổ nhưng loại cảm xúc đau khổ này dường như cô ta không bắt được, vậy nên cả người đều lộ ra vẻ mịt mờ.
Nhìn đứa cháu gái ngây thơ, bà Lan không thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn là tạm biệt trong đau khổ, bà ấy thật sự không muốn để cháu gái hiểu thứ này.
Yến Lâu im lặng nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Bà đã quyết định xong chưa?”
“Đã quyết định xong từ lâu rồi.” Bà Lan mỉm cười và nói: “Đến đi.”
Yến Lâu đưa tay lên, nắm lấy không khí trước trán bà ấy, một quả cầu ánh sáng nhẹ nhàng bị cậu nắm giữ trong lòng bàn tay.
Mắt của bà Lan trong chốc lát mất đi màu sắc, thân thể giống như khúc gỗ cứng đơ ngã xuống, Lan Y có chút hoảng loạn lắc lư người bà ấy, nhỏ tiếng gọi: “Bà nội.”
Yến Lâu nuốt quả cầu ánh sáng xuống, nhắm mắt tiêu hóa gần mười phút, sau đó lại nhả ra một quả cầu ánh sáng hơi ảm đạm.
Cậu lấy ra một chiếc bông tai chạm rỗng, nhét quả cầu ánh sáng vào bên trong rồi đưa cho Lan Y.
“Giữ nó đi, đừng làm mất đấy.” Cậu nói: “Về sao hai người vẫn có cơ hội để gặp lại.”
Lan Y ngẩng đầu nhìn cậu: “Thật sao?”
Yến Lâu cười nhẹ: “ Thật.”
Thân thể mất đi linh hồn yên tĩnh nằm tại chỗ, Yến Lâu kéo Lan Y đi vào cánh cửa ánh sáng.
Lan Y quay đầu lần cuối nhìn “cái nhà” quen thuộc, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc bông tai ở trước ngực.
Vừa trở về tiệm búp bê, Yến Lâu liền nhận được sự hỏi thăm nhiệt tình của đám búp bê.
“Trưởng tiệm về rồi!”
“Trưởng tiệm mang người bạn mới về, cô ấy rất đáng yêu nhé!”
“Trưởng tiệm! Trưởng tiệm! Chuyến này có gì thú vị không? Chúng tôi muốn nghe kể chuyện!”
“…”
Yến Lâu bị chúng nó vây lại không thể di chuyển được chỉ có thể dở khóc dở cười trả lời chúng nó sau đó đưa Lan Y đi tìm Hughes.
Hughes ở sảnh trước, lúc này đang là đêm ở Thế giới Hắc Ám, khách hàng đến sảnh trước nườm nượp không ngớt.
“Trưởng tiệm về rồi!” Hughes vui vẻ đến đón: “Chuyến này có thuận lợi không?”
Yến Lâu cười nói: “Vẫn ổn. Đúng rồi, đây là Lan Y, tôi mang về từ trong phó bản, tình trạng của nó không được ổn định lắm, bình thường các cậu chăm sóc nó một chút.”
“Được thôi, trưởng tiệm.” Hughes gọi một con búp bê đến, bảo nó dẫn Lan Y đi nghỉ ngơi.
Sau đó nó báo cáo với Yến Lâu tình hình trong tiệm mấy ngày nay: “Búp bê mà trước đây anh làm có mấy con đồng ý đến sảnh trước, ở đây không đến hai ngày đã được mang đi tất cả, mọi người đều rất thích búp bê có thể làm người khác cảm thấy yên lòng, và có không ít cư dân muốn đặt trước.”
Yến Lâu có chút ngạc nhiên, lúc đầu cậu chỉ là làm quà tặng để tặng cho Nicholas mà thôi, không ngờ lại nhận được sự yêu thích của mọi người.
“Tôi cho rằng cư dân của Thế giới Hắc Ám có cuộc sống áp lực lớn.” Yến Lâu cười nói: “Ít nhất cũng ít hơn Thế giới Âm dương.”
“Chính xác là như vậy, nhưng luôn có không ít người buồn bã vì các loại chuyện khác nhau, bọn họ rất cần sự động viên của búp bê.” Hughes nói: “Những người dân phản hồi lại, sau khi có búp bê thì giấc ngủ của bọn họ tốt hơn, cũng ít rụng tóc hơn, số lần thường ngày tức giận cãi nhau cũng giảm đi rõ rệt.”
Yến Lâu im lặng một lúc, nói: “Đúng là chuyện tốt, nhưng mà búp bê không thể sản xuất nhiều được, vẫn phải xem mong muốn của chính bọn họ, tôi cũng không thể bảo đảm về năng lực của búp bê sau khi thành hình, năng lực biến đổi quá nhiều, không thích hợp để triển khai.”
Hughes gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho mọi người.”
“Đúng rồi, vẫn có một chuyện mà tôi tin rằng ngài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.” Hughes nói.
“Chuyện gì?”
“Năm ngày sau, thành Savedro sẽ tổ chức một cuộc thi ẩm thực, đến lúc đó không chỉ có những nhà ẩm thực của thành Savedro mà còn có cả đầu bếp, nhà ẩm thực của các thành khác và thậm chí là của thế giới khác cũng đến đây, ngài có muốn đi xem không?”
Yến Lâu nhướng mày, nói ngay lập tức: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi. Đúng lúc trước đây gặp được Sisen, nhân lúc đến cuộc thi ẩm thực này thì đi thăm hỏi một chút.”
Thuận tiện đưa Đường Cát qua đó để nó học một chút tay nghề ở thành Savedro.
Một lúc sau, hai người quen cũ ở đối diện lại đến.
Glan ngạc nhiên nói: “Ai da! Trưởng tiệm về rồi, đã rất lâu rồi không gặp ngài, những chị bên cạnh rất đau lòng đó!”
Cô bé này vẫn to gan, hoạt bát như thế, trái lại Vivian ở bên cạnh lại yên lặng hơn trước, giữa hai lông mày dường như có chút buồn bã.
Yến Lâu dở khóc dở cười hỏi: “Các cô đến làm gì vậy?”
“Đương nhiên là mua búp bê rồi!” Glan kéo Vivian chạy đến kệ trưng bày, rất nhanh đã tìm được búp bê đã nhìn trúng khi trước.
Búp bê cũng là một cô gái mặc chiếc váy đỏ, thoạt nhìn hơi giống Glan.
“Tôi tự tiết kiệm tiền để mua nó đấy.” Mặt Glan kiêu ngạo nói: “Trưởng tiệm, trưởng tiệm! Nó có năng lực gì thế, khi về tôi sẽ thử mở phó bản cho nó để kiếm ít tiền!”
Yến Lâu: “…”
Cô bé này thật là một nhân tài, người khác mua búp bê là vì búp bê còn cô bé thì có dự định đặc biệt, vì kiếm tiền mà đến.
“Ôi, anh có vẻ mặt gì vậy!” Glan không vui chu môi: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã thức tỉnh năng lực, bây giờ cực kỳ lợi hại nhé! Hừ hừ!”
“Ồ? Năng lực gì thế?” Yến Lâu có chút hứng thú, một phần cư dân trong Thế giới Hắc Ám hơn mười tuổi là sẽ thức tỉnh một năng lực thiên phú, với độ tuổi của Glan mà thức tỉnh thì được coi là sớm, chẳng trách kiêu ngạo như vậy.
Glan nghiêng đầu, nói nhỏ: “Là loại bám thân ấy, tôi có thể bám thân trên bất cứ vật thể nào, người khác không bắt được tôi!”
Yến Lâu gật gù: “Một loại năng lực rất tốt, có thể tấn công có thể phòng thủ, tương đối linh hoạt, thay đổi nhiều.”
“Đúng thế, tôi cực lợi hại mà!” Glan cười nói, “Vậy nên, năng lực của nó rốt cuộc là gì vậy?”
Yến Lâu cầm búp bê lên nhìn một lúc, hơi nhướng mày nói: “Vận may của cô không tồi, năng lực của nó gọi là Thế giới trong gương, nó có thể chuyển động trong gương, ảnh hưởng đến thực tế thông qua hình ảnh phản chiếu ở trong gương. Nhưng mà, bởi vì cấp bậc của nó không cao nên phát huy năng lực này rất hạn chế, nếu như cô thật sự muốn xây dựng phó bản thì nhớ tìm cách giúp nó nâng cao cấp bậc trước đã.”
“Ngoài ra.” Yến lâu nói: “Glan, cô nên giao lưu nhiều với nó chứ không phải là đến hỏi dò tôi.” Glan chu môi tủi thân nói: “Nhưng mà nó không quan tâm đến tôi.”
Yến Lâu nhìn búp bê váy đỏ: “Vì sao thế? Cô không thích cô bé sao?”
Búp bê nói với giọng lanh lảnh: “Rõ ràng là tôi xinh đẹp hơn!”
Yến Lâu:???
Beta: Hạ Y
Từ chương này trở đi có thay đổi giao diện 1 tẹo cho nó màu mè nha =))))))))))))))
____
Những người thuận lợi đã rời đi rồi, những người không thuận lợi vẫn trên đường liều mạng chạy trốn.
Khi mặt trăng lên giữa trời, hai đội chơi nhếch nhác gặp nhau ở trước đài tế. Đám búp bê vây vòng trong vòng ngoài ở đài tế và cây lớn, không cho bọn họ có cơ hội dễ dàng đột phá, ở phía sau vẫn có rất nhiều búp bê đang đuổi đến để bao vây.
Đối diện với sự tấn công càng thêm hung tàn của đám búp bê, Hứa Minh Sơn hỏi: “Có hợp tác không?”
Trần Cấp nhìn sợi tơ mà Dương Chiêu đang khống chế búp bê, cười: “Được thôi.”
Cách đó không xa, Yến Lâu ngồi ở trên ngọn cây, tay lắc chén rượu ngọc. Rượu là lễ vật mà lúc trước Soy đã tặng, rượu ngon lâu năm, ngay cả Yến Lâu là một người không uống được nhiều rượu cũng không nhịn được mà lén uống một chén.
Cậu chú ý nhìn tình hình chiến tranh ở bên dưới, ung dung hỏi: “Các cậu nói xem, bọn họ có chạy thoát không?”
Đường Cát không giỏi về phương diện này, không dám khoác lác: “Tiểu nhân cũng không chắc nhưng mà số lượng búp bê lớn như vậy, bọn họ muốn rời đi sợ rằng phải trả giá rất đắt đấy?”
“Các cậu nói xem?” Yến Lâu nhìn về phía Kill-8 và Kill-9.
Kill-8 nói: “Có thể.”
Kill-9 nói: “Không chết được.”
Yến Lâu thong thả nở nụ cười: “Đúng vậy, không có búp bê cấp C làm trung tâm, dựa hết vào số lượng muốn tiến lên thì có chút khó khăn.”
“Nhưng mà không sao.” Cậu uống một ngụm hết rượu trong chén: “Trong thời gian ngắn hạ một cấp cũng không phải là chuyện lớn, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tu bổ.”
Đường Cát khó hiểu trợn mắt: “Trước đây không phải là ngài đã nói với bọn họ…”
Yến Lâu cười khẽ: “Cái đám cả gan làm loạn này, không kiêng nể ai, không dọa được bọn họ thì sao mà quản lý được. So với cấp độ phó bản, khiến đám này nghe lời càng quan trọng hơn, tôi không muốn thường xuyên đến đây để trừng phạt chúng nó.”
Đường Cát gãi đầu, nghe không hiểu lắm, nhưng mà nó là một đầu bếp cũng không cần hiểu nhiều như vậy làm gì.
Một hàng người ở bên dưới hợp tác để phá vỡ vòng vây của búp bê, dần dần đến gần đài tế.
21 ở phía sau để chỉ huy tức giận đến nỗi dậm chân, mặc dù cấp bậc của nó gần đến cấp C nhưng suy cho cùng cũng chỉ đóng vai mưu sĩ, sức chiến đấu tệ hơn một chút, chỉ có thể chỉ huy búp bê tấn công.
Bận rộn cả một buổi tối, mắt thấy đám người này đã hoàn toàn chạy hết rồi, bọn họ không cam tâm bận rộn vô ích, tốt xấu gì cũng phải cắn một miếng thịt để nếm thử thức ăn tươi!
“Đáng ghét! Đáng ghét! Lên đi! Cắn chết bọn họ!” 21 tức giận hét lên, nó tóm lấy một con búp bê ở bên cạnh và đẩy về phía đám người chơi: “Lên cho tôi!”
Búp bê giống như đạn bị bắn qua đây, đánh cho bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Cấp bảo vệ Tô Xảo Nguyệt suýt chút nữa thì bị cắn một miếng.
Sau đó hất một con búp bê cuối cùng đang chắn ở cửa ra, Đường Ngọc Thư nói: “Trần Cấp, các anh đi nhanh đi!”
Trần Cấp liếc mắt nhìn Hứa Minh Sơn và Dương Chiêu tới gần, đẩy Tô Xảo Nguyệt qua đó: “Em đi trước đi, anh sẽ đến ngay.”
“A Cấp…”
Đường Ngọc Thư kéo Tô Xảo Nguyệt xông về phía lối ra, Trần Cấp bị kẹt ở phía trước cửa ra, giữa ngón tay bỗng nhiên hiện ra mấy tấm thẻ với mép sắc bén. Anh ta ném tất cả thẻ về phía Hứa Minh Sơn và Dương Chiêu, sau đó không thèm nhìn lấy một cái, quay đầu xông về phía lối ra.
“Chết tiệt!” Hứa Minh Sơn dùng bàn tay sắt hất thẻ ra, những tấm thẻ bay đến vừa tiếp xúc liền nổ tung, đánh cho họ bất ngờ không kịp phòng bị, đám búp bê thừa dịp bổ về phía bọn họ.
Sợi tơ của Dương Chiêu bị thẻ cắt đứt, Hứa Minh Sơn nhanh chóng kéo người lại, bản thân bị búp bê xé một miếng thịt trên cánh tay.
Ngửi thấy mùi máu, đám búp bê càng thêm đỏ mắt, 21 hét to lên: “Đừng để bọn họ chạy mất!”
Sắc mặt Dương Chiêu lạnh lùng, đầu ngón tay hiện ra vô số sợi tơ, khống chế được đám búp bê vây quanh đồng thời dắt một con búp bê bổ về phía Trần Cấp ở ngoài lối ra.
Búp bê đến chậm một chút, mặc dù móng vuốt của nó cũng bắt được cánh tay của anh ta nhưng anh ta đã vào được lối ra.
Búp bê vẫn không thể ngăn được anh ta, 21 tức giận đi lại ngay tại chỗ, miệng thì nói kháy: “Thứ vô dụng! Chạy rồi, tất cả đã chạy hết rồi, không ăn được miếng nào!”
“Tức giận như vậy để làm gì?” Một giọng nói dịu dàng hỏi ở sau lưng.
“Tôi dcm…” 21 quay đầu, sắc mặt ngông nghênh trong chốc lát mềm xuống, chớp mắt đã đổi thành nụ cười nịnh hót: “Đại nhân, hóa ra là anh đến.”
Yến Lâu không quan tâm đến tốc độ thay đổi sắc mặt của nó, nói: “Tức giận cái gì? Chạy mất đợt này thì còn đợt sau, đừng chỉ tức giận, nhanh chóng nâng cấp bậc lên mới là chuyện chính.”
Mặt của 21 bối rối: “Cái này, chúng tôi muốn nâng cấp bậc lên cũng không khó nhưng anh không phải là không cho phép chúng tôi giết hết tất cả mọi người sao…”
Yến Lâu cười nhẹ và nói: “Anh đang trách tôi sao?”
“Không dám không dám!” 21 liền điên cuồng lắc đầu, vừa lắc đầu vừa lùi lại, sợ rằng một khi cậu không vui sẽ nuốt sống nó mất.
Yến Lâu cười như không cười nhìn nó, nói: “Lần này các anh làm không tồt, trong thời gian ngắn bị rớt cấp bậc tôi cũng lười quan tâm. Nhưng mà, tôi sẽ định kỳ đến kiểm tra, nếu như để tôi biết…”
“Không đổi, không đổi!” 21 liên tục hứa: “Anh nói cái gì thì chính là cái đó? Anh bảo tôi đi về phía đông tôi tuyệt đối sẽ không đi về phía tây, anh bảo tôi…”
“Được rồi, những lời lẽ cũ rích này anh học được ở đâu vậy.” Yến Lâu bực cả mình, xua tay: “Cứ như vậy đi, tôi đi đây.”
Bóng dáng của cậu trong chốc lát biến mất, đám búp bê với tinh thần rất căng thẳng thở dài một hơi, vừa có người muốn nói, 21 lập tức trách móc anh ta: “Im miệng, đừng có nói bậy bạ, ai biết được đã đi hay chưa… Cút cút cút, nên làm gì thì làm đi!”
Yến Lâu thật ra vẫn chưa đi, cậu đến khu dân cư của người dân trên đảo, đi lấy thứ mà khi trước đã hẹn trước với bà Lan.
Bà Lan đã đợi cậu từ lâu.
Lúc này Lan Y đang tỉnh táo, mặc dù cô ta có ngoại hình và ký ức của cháu gái bà Lan nhưng búp bê suy cho cùng thì cũng không giống người. Cô ta biết mình và bà sắp phải tạm biệt hoặc là vĩnh biệt, cô ta nên đau khổ nhưng loại cảm xúc đau khổ này dường như cô ta không bắt được, vậy nên cả người đều lộ ra vẻ mịt mờ.
Nhìn đứa cháu gái ngây thơ, bà Lan không thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn là tạm biệt trong đau khổ, bà ấy thật sự không muốn để cháu gái hiểu thứ này.
Yến Lâu im lặng nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Bà đã quyết định xong chưa?”
“Đã quyết định xong từ lâu rồi.” Bà Lan mỉm cười và nói: “Đến đi.”
Yến Lâu đưa tay lên, nắm lấy không khí trước trán bà ấy, một quả cầu ánh sáng nhẹ nhàng bị cậu nắm giữ trong lòng bàn tay.
Mắt của bà Lan trong chốc lát mất đi màu sắc, thân thể giống như khúc gỗ cứng đơ ngã xuống, Lan Y có chút hoảng loạn lắc lư người bà ấy, nhỏ tiếng gọi: “Bà nội.”
Yến Lâu nuốt quả cầu ánh sáng xuống, nhắm mắt tiêu hóa gần mười phút, sau đó lại nhả ra một quả cầu ánh sáng hơi ảm đạm.
Cậu lấy ra một chiếc bông tai chạm rỗng, nhét quả cầu ánh sáng vào bên trong rồi đưa cho Lan Y.
“Giữ nó đi, đừng làm mất đấy.” Cậu nói: “Về sao hai người vẫn có cơ hội để gặp lại.”
Lan Y ngẩng đầu nhìn cậu: “Thật sao?”
Yến Lâu cười nhẹ: “ Thật.”
Thân thể mất đi linh hồn yên tĩnh nằm tại chỗ, Yến Lâu kéo Lan Y đi vào cánh cửa ánh sáng.
Lan Y quay đầu lần cuối nhìn “cái nhà” quen thuộc, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc bông tai ở trước ngực.
Vừa trở về tiệm búp bê, Yến Lâu liền nhận được sự hỏi thăm nhiệt tình của đám búp bê.
“Trưởng tiệm về rồi!”
“Trưởng tiệm mang người bạn mới về, cô ấy rất đáng yêu nhé!”
“Trưởng tiệm! Trưởng tiệm! Chuyến này có gì thú vị không? Chúng tôi muốn nghe kể chuyện!”
“…”
Yến Lâu bị chúng nó vây lại không thể di chuyển được chỉ có thể dở khóc dở cười trả lời chúng nó sau đó đưa Lan Y đi tìm Hughes.
Hughes ở sảnh trước, lúc này đang là đêm ở Thế giới Hắc Ám, khách hàng đến sảnh trước nườm nượp không ngớt.
“Trưởng tiệm về rồi!” Hughes vui vẻ đến đón: “Chuyến này có thuận lợi không?”
Yến Lâu cười nói: “Vẫn ổn. Đúng rồi, đây là Lan Y, tôi mang về từ trong phó bản, tình trạng của nó không được ổn định lắm, bình thường các cậu chăm sóc nó một chút.”
“Được thôi, trưởng tiệm.” Hughes gọi một con búp bê đến, bảo nó dẫn Lan Y đi nghỉ ngơi.
Sau đó nó báo cáo với Yến Lâu tình hình trong tiệm mấy ngày nay: “Búp bê mà trước đây anh làm có mấy con đồng ý đến sảnh trước, ở đây không đến hai ngày đã được mang đi tất cả, mọi người đều rất thích búp bê có thể làm người khác cảm thấy yên lòng, và có không ít cư dân muốn đặt trước.”
Yến Lâu có chút ngạc nhiên, lúc đầu cậu chỉ là làm quà tặng để tặng cho Nicholas mà thôi, không ngờ lại nhận được sự yêu thích của mọi người.
“Tôi cho rằng cư dân của Thế giới Hắc Ám có cuộc sống áp lực lớn.” Yến Lâu cười nói: “Ít nhất cũng ít hơn Thế giới Âm dương.”
“Chính xác là như vậy, nhưng luôn có không ít người buồn bã vì các loại chuyện khác nhau, bọn họ rất cần sự động viên của búp bê.” Hughes nói: “Những người dân phản hồi lại, sau khi có búp bê thì giấc ngủ của bọn họ tốt hơn, cũng ít rụng tóc hơn, số lần thường ngày tức giận cãi nhau cũng giảm đi rõ rệt.”
Yến Lâu im lặng một lúc, nói: “Đúng là chuyện tốt, nhưng mà búp bê không thể sản xuất nhiều được, vẫn phải xem mong muốn của chính bọn họ, tôi cũng không thể bảo đảm về năng lực của búp bê sau khi thành hình, năng lực biến đổi quá nhiều, không thích hợp để triển khai.”
Hughes gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho mọi người.”
“Đúng rồi, vẫn có một chuyện mà tôi tin rằng ngài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.” Hughes nói.
“Chuyện gì?”
“Năm ngày sau, thành Savedro sẽ tổ chức một cuộc thi ẩm thực, đến lúc đó không chỉ có những nhà ẩm thực của thành Savedro mà còn có cả đầu bếp, nhà ẩm thực của các thành khác và thậm chí là của thế giới khác cũng đến đây, ngài có muốn đi xem không?”
Yến Lâu nhướng mày, nói ngay lập tức: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi. Đúng lúc trước đây gặp được Sisen, nhân lúc đến cuộc thi ẩm thực này thì đi thăm hỏi một chút.”
Thuận tiện đưa Đường Cát qua đó để nó học một chút tay nghề ở thành Savedro.
Một lúc sau, hai người quen cũ ở đối diện lại đến.
Glan ngạc nhiên nói: “Ai da! Trưởng tiệm về rồi, đã rất lâu rồi không gặp ngài, những chị bên cạnh rất đau lòng đó!”
Cô bé này vẫn to gan, hoạt bát như thế, trái lại Vivian ở bên cạnh lại yên lặng hơn trước, giữa hai lông mày dường như có chút buồn bã.
Yến Lâu dở khóc dở cười hỏi: “Các cô đến làm gì vậy?”
“Đương nhiên là mua búp bê rồi!” Glan kéo Vivian chạy đến kệ trưng bày, rất nhanh đã tìm được búp bê đã nhìn trúng khi trước.
Búp bê cũng là một cô gái mặc chiếc váy đỏ, thoạt nhìn hơi giống Glan.
“Tôi tự tiết kiệm tiền để mua nó đấy.” Mặt Glan kiêu ngạo nói: “Trưởng tiệm, trưởng tiệm! Nó có năng lực gì thế, khi về tôi sẽ thử mở phó bản cho nó để kiếm ít tiền!”
Yến Lâu: “…”
Cô bé này thật là một nhân tài, người khác mua búp bê là vì búp bê còn cô bé thì có dự định đặc biệt, vì kiếm tiền mà đến.
“Ôi, anh có vẻ mặt gì vậy!” Glan không vui chu môi: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã thức tỉnh năng lực, bây giờ cực kỳ lợi hại nhé! Hừ hừ!”
“Ồ? Năng lực gì thế?” Yến Lâu có chút hứng thú, một phần cư dân trong Thế giới Hắc Ám hơn mười tuổi là sẽ thức tỉnh một năng lực thiên phú, với độ tuổi của Glan mà thức tỉnh thì được coi là sớm, chẳng trách kiêu ngạo như vậy.
Glan nghiêng đầu, nói nhỏ: “Là loại bám thân ấy, tôi có thể bám thân trên bất cứ vật thể nào, người khác không bắt được tôi!”
Yến Lâu gật gù: “Một loại năng lực rất tốt, có thể tấn công có thể phòng thủ, tương đối linh hoạt, thay đổi nhiều.”
“Đúng thế, tôi cực lợi hại mà!” Glan cười nói, “Vậy nên, năng lực của nó rốt cuộc là gì vậy?”
Yến Lâu cầm búp bê lên nhìn một lúc, hơi nhướng mày nói: “Vận may của cô không tồi, năng lực của nó gọi là Thế giới trong gương, nó có thể chuyển động trong gương, ảnh hưởng đến thực tế thông qua hình ảnh phản chiếu ở trong gương. Nhưng mà, bởi vì cấp bậc của nó không cao nên phát huy năng lực này rất hạn chế, nếu như cô thật sự muốn xây dựng phó bản thì nhớ tìm cách giúp nó nâng cao cấp bậc trước đã.”
“Ngoài ra.” Yến lâu nói: “Glan, cô nên giao lưu nhiều với nó chứ không phải là đến hỏi dò tôi.” Glan chu môi tủi thân nói: “Nhưng mà nó không quan tâm đến tôi.”
Yến Lâu nhìn búp bê váy đỏ: “Vì sao thế? Cô không thích cô bé sao?”
Búp bê nói với giọng lanh lảnh: “Rõ ràng là tôi xinh đẹp hơn!”
Yến Lâu:???
Tác giả :
Esther Dĩ Tư Thiếp