Mờ Ám
Chương 70: Ngoại truyện 1 của Lâm Hữu Nam: Đêm hôm ấy
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, đêm ấy tôi đã bị ma nhập sao?
Đêm ấy, Vu Tiệp hẹn tôi đến ăn cơm với gia đình ba người họ. Lúc xong bữa, tôi bế Tiểu Bái Nhiên chưa đầy hai tuổi ra ngoài trước, vợ chồng Tấn Tuyên đi tính tiền. Tiểu Bái Nhiên đã biết bập bẹ những câu đơn giản, nhưng không biết gọi chú, lần nào dạy nó, nó cũng chỉ bĩu môi không chịu nói. Có lẽ chỉ khi có mẹ ở bên, cậu nhóc mới chịu nghe lời!
Tiểu Bái Nhiên thường không cho người lạ bế, tôi phải luyện n lần trước mặt Vu Tiệp thì Tiểu Bái Nhiên mới nhận ra mùi của tôi, không trốn tránh tôi nữa. Kết quả là, tôi nói Tiểu Bái Nhiên giống con chó con nên bị Tấn Tuyên đá cho một cú! Vốn là thế mà, nhận ra hơi người mới cho bế, không phải chó con thì là gì? Nhưng câu này không thể nói thường xuyên được, Vu Tiệp mà nghe được sẽ nổi cáu mất!
Mắt Tiểu Bái Nhiên đã díp lại, mới chín giờ hơn mà đã buồn ngủ rồi, cậu nhóc này chắc chắn ban ngày đã chơi mệt lắm rồi đây! Tôi bế Tiểu Bái Nhiên lên cao hơn, cho nó tìm một tư thế thoải mái gục lên người tôi, có lẽ sắp ngủ đến nơi rồi.
Bỗng nhiên, một cô gái lạ thoáng lướt qua trước mắt, tôi giật mình ôm chặt Tiểu Bái Nhiên theo phản xạ, nheo mắt nhìn cô ta. Gương mặt ấy ngược sáng nên rất mờ nhạt, một cặp kính râm che kín nửa khuôn mặt, cô ta hạ giọng cầu cứu: "Giúp tôi với!". Giọng trầm nhưng rất hay, dịu dàng như có đường. Chưa đợi tôi phản ứng, cô ta đã bế Tiểu Bái Nhiên ra khỏi tôi. Tôi kinh hoàng, Tiểu Bái Nhiên ghét nhất là bị người lạ bế. Lúc tôi định cướp cậu nhóc lại thì đã nghe thấy Tiểu Bái Nhiên lẩm bẩm: "Thơm, thơm". Tên nhóc này lại lao đến trước ngực cô ta rồi dụi dụi vào. Tôi ngẩn người, Tiểu Bái Nhiên không ghét cô ta sao?
Cô gái ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản ứng, đứng sát lại, tay níu lấy cổ tôi rồi xoay người, thế là tôi đã che cho cô ta. Tôi đội chiếc mũ bóng chày, đầu bị kéo xuống phủ lên mặt cô ta, đôi môi cô ta ập đến. Tôi định đẩy ra theo phản xạ nhưng cô ta đã thì thầm van xin: "Hôn tôi". Hương vị trên người cô mỗi lúc một gần, mùi vị quen thuộc ấy xộc vào đầu khiến tôi thất thần.
Tiếp đó là sự quyến rũ mãnh liệt, do bản năng, tôi đành đáp lại sự khiêu khích đó, cho đến khi có tiếng bước chân gấp gáp băng ngang qua người, cô ta mới buông tôi ra. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ta ngước lên, cặp kính râm che nửa khuôn mặt, tôi lại nhìn thấy rõ đôi môi hé mở của cô ta rất đẹp, đó là mùi vị mà tôi đã được thưởng thức.
Cô ta nhếch môi, cúi đầu ngắm Tiểu Bái Nhiên, hôn chụt lên mặt cậu nhóc một cái rồi trả cậu nhóc vào lòng tôi: "Cám ơn!", sau đó quay người chạy theo hướng ngược lại.
Tiểu Bái Nhiên vẫn bi bô: "Thơm, thơm". Tôi ngẩn người nhìn theo bóng cô ta.
Cuối cùng, Vu Tiệp và Tấn Tuyên đã ra, thấy tôi ôm con của họ đứng đờ đẫn thì gọi: "A Nam!". Tôi sực tỉnh, đưa mắt sang nhìn họ. Vu Tiệp đón lấy con trai, Tiểu Bái Nhiên rúc vào lòng cô: "Mẹ, thơm thơm".
Lúc ấy, tôi mới hoàn hồn, cuối cùng biết tại sao mình lại thất thần, cô gái kia có mùi vị của Vu Tiệp, là mùi hoa oải hương dịu nhẹ.
Đến khi gặp lại cô ấy, tôi mới phát hiện ra tôi vẫn chưa hết bị ma nhập.
Đang cúp tiết và nằm phơi nắng trên nóc một phòng thí nghiệm nào đó, tôi không ngờ rằng, nơi ẩn nấp bí ẩn thế này mà cũng bị quấy rầy.
"Tôi đã nói hôm nay tôi không khỏe", một giọng nữ cao vút cất lên vẻ nóng nảy.
"Tự cô gọi điện cho Chủ tịch Vương nói đi", một giọng lạnh lùng chậm rãi vang lên.
"Đừng ép tôi, tôi điên lên đấy, cẩn thận tôi nói hết chuyện của cô bây giờ", giọng nữ the thé bắt đầu dọa dẫm.
"Chuyện của tôi?", cô gái cười lạnh lẽo, "chuyện của tôi không phải chuyện của các người à? Lúc nào các người lợi dụng được cũng phải suy nghĩ kỹ, khi rút tay lại cũng phải nôn ra chứ".
"Cô!" Giọng nữ the thé kinh ngạc, mãi không thấy nói gì.
"Đêm nay tự mà từ giã Chủ tịch Vương, bảo ông ta lần sau đừng đến làm phiền tôi", giọng lạnh lùng nói thẳng, rồi quay người bỏ đi.
Tôi chống tay ngồi dậy, bò trên nóc nhà nhìn bóng dáng dần xa kia, bỗng tim nhảy thót lên, giọng nói này, tôi nhớ, cô ấy cùng trường với tôi.
Tôi vội nhảy xuống khỏi nóc nhà, phóng theo hướng cô gái vừa mất dạng.
Khi tôi đứng trước mặt cô ấy, tôi thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua, cô nhận ra tôi.Quả nhiên, mùi hương dịu nhẹ lại khiến tôi chao đảo, trên người cô ta có mùi vị của Vu Tiệp.
Cô nàng nhanh chóng đeo mặt nạ, vẻ mặt thờ ơ nhìn tôi: "Có gì không?"
"Cậu đoán thử xem!" Tôi vừa nhìn vừa tò mò, một gương mật trẻ trung đến thế, thực sự không thể liên tưởng đến giọng nói ban nãy, cô ta đang ngụy trang.
"Tôi không quen cậu". Cô ta cúi xuống, nghiêng người định bỏ đi.
"Cậu thiếu tiền à?" Tôi cũng không hiểu tại sao lại thốt ra câu ấy, quay sang nhìn bóng cô ta đang khựng lại.
Cô ta chậm rãi quay lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng khóe môi thoáng một nụ cười: "Phải".
Lần này đến lượt tôi nghẹn lời, không ngờ cô ta lại thẳng thắn đến thế.
Nụ cười của cô ta từ từ biến mất: "Người giàu có như cậu, biết thế nào gọi là thiếu tiền không?". Nói xong, cô ta quay người bỏ đi.
Tôi cuống lên, lớn giọng gọi cô ta lại: "Vậy lần trước, có phải cậu cũng nên trả tiền?"
Vừa thốt ra, chúng tôi đều đờ đẫn, tôi không biết tại sao mình lại nói thế để làm gì. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, băng giá.
Mẹ kiếp, dù sao cũng nói rồi, sợ cái khỉ gì, tôi quyết mặt dày đến cùng.
"Lần trước tôi giúp cậu, cũng không thể giúp không thế được!" Nếu cô ấy đã là người sáng mắt vì tiền thì ra điều kiện với cô ta cũng chẳng có gì phải ngại.
Sặc mặt cô điềm tĩnh, chỉ đôi mắt đang từ từ che đi nét phẫn nộ: "Cậu muốn gì?". Cuối cùng, cô ta không giả ngây nữa, trong lòng cô ta hiểu tôi nói gì.
"Tên cô." Tôi bị ma nhập thật rồi, sao lại chỉ hỏi những câu quỷ quái này. Nhưng, ma xui quỷ khiến, tôi đã hỏi ra rồi.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi lên tiếng: "Ngô Dạ".
Ngô Dạ, Ngô Dạ, tôi đọc thầm tên cô ta.
Ngô Dạ nhìn tôi, cười nhạt: "Lâm Hữu Nam, đừng bao giờ thích tôi." Nói xong, cô ta bay xa như một linh hồn, bỏ mình tôi đờ đẫn đứng tại chỗ.
Cô ta biết tôi, còn tôi thì không biết chút gì về cô ta.
Cô ta có mùi hoa oải hương nhè nhẹ như Vu Tiệp, nhưng lại có vẻ bí ẩn xa cách. Rốt cuộc cô ta là thiên sứ như Vu Tiệp, hay là ma quỷ cố khoác áo thiên sứ để lừa gạt người đời?
Cho dù cô ta là thiên sứ hay ma quỷ, tôi cũng không thể để cô ta sa ngã!
Bởi vì, cô ta có mùi hương giống Vu Tiệp, ắt hẳn là một thiên sứ!
Đêm ấy, Vu Tiệp hẹn tôi đến ăn cơm với gia đình ba người họ. Lúc xong bữa, tôi bế Tiểu Bái Nhiên chưa đầy hai tuổi ra ngoài trước, vợ chồng Tấn Tuyên đi tính tiền. Tiểu Bái Nhiên đã biết bập bẹ những câu đơn giản, nhưng không biết gọi chú, lần nào dạy nó, nó cũng chỉ bĩu môi không chịu nói. Có lẽ chỉ khi có mẹ ở bên, cậu nhóc mới chịu nghe lời!
Tiểu Bái Nhiên thường không cho người lạ bế, tôi phải luyện n lần trước mặt Vu Tiệp thì Tiểu Bái Nhiên mới nhận ra mùi của tôi, không trốn tránh tôi nữa. Kết quả là, tôi nói Tiểu Bái Nhiên giống con chó con nên bị Tấn Tuyên đá cho một cú! Vốn là thế mà, nhận ra hơi người mới cho bế, không phải chó con thì là gì? Nhưng câu này không thể nói thường xuyên được, Vu Tiệp mà nghe được sẽ nổi cáu mất!
Mắt Tiểu Bái Nhiên đã díp lại, mới chín giờ hơn mà đã buồn ngủ rồi, cậu nhóc này chắc chắn ban ngày đã chơi mệt lắm rồi đây! Tôi bế Tiểu Bái Nhiên lên cao hơn, cho nó tìm một tư thế thoải mái gục lên người tôi, có lẽ sắp ngủ đến nơi rồi.
Bỗng nhiên, một cô gái lạ thoáng lướt qua trước mắt, tôi giật mình ôm chặt Tiểu Bái Nhiên theo phản xạ, nheo mắt nhìn cô ta. Gương mặt ấy ngược sáng nên rất mờ nhạt, một cặp kính râm che kín nửa khuôn mặt, cô ta hạ giọng cầu cứu: "Giúp tôi với!". Giọng trầm nhưng rất hay, dịu dàng như có đường. Chưa đợi tôi phản ứng, cô ta đã bế Tiểu Bái Nhiên ra khỏi tôi. Tôi kinh hoàng, Tiểu Bái Nhiên ghét nhất là bị người lạ bế. Lúc tôi định cướp cậu nhóc lại thì đã nghe thấy Tiểu Bái Nhiên lẩm bẩm: "Thơm, thơm". Tên nhóc này lại lao đến trước ngực cô ta rồi dụi dụi vào. Tôi ngẩn người, Tiểu Bái Nhiên không ghét cô ta sao?
Cô gái ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản ứng, đứng sát lại, tay níu lấy cổ tôi rồi xoay người, thế là tôi đã che cho cô ta. Tôi đội chiếc mũ bóng chày, đầu bị kéo xuống phủ lên mặt cô ta, đôi môi cô ta ập đến. Tôi định đẩy ra theo phản xạ nhưng cô ta đã thì thầm van xin: "Hôn tôi". Hương vị trên người cô mỗi lúc một gần, mùi vị quen thuộc ấy xộc vào đầu khiến tôi thất thần.
Tiếp đó là sự quyến rũ mãnh liệt, do bản năng, tôi đành đáp lại sự khiêu khích đó, cho đến khi có tiếng bước chân gấp gáp băng ngang qua người, cô ta mới buông tôi ra. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ta ngước lên, cặp kính râm che nửa khuôn mặt, tôi lại nhìn thấy rõ đôi môi hé mở của cô ta rất đẹp, đó là mùi vị mà tôi đã được thưởng thức.
Cô ta nhếch môi, cúi đầu ngắm Tiểu Bái Nhiên, hôn chụt lên mặt cậu nhóc một cái rồi trả cậu nhóc vào lòng tôi: "Cám ơn!", sau đó quay người chạy theo hướng ngược lại.
Tiểu Bái Nhiên vẫn bi bô: "Thơm, thơm". Tôi ngẩn người nhìn theo bóng cô ta.
Cuối cùng, Vu Tiệp và Tấn Tuyên đã ra, thấy tôi ôm con của họ đứng đờ đẫn thì gọi: "A Nam!". Tôi sực tỉnh, đưa mắt sang nhìn họ. Vu Tiệp đón lấy con trai, Tiểu Bái Nhiên rúc vào lòng cô: "Mẹ, thơm thơm".
Lúc ấy, tôi mới hoàn hồn, cuối cùng biết tại sao mình lại thất thần, cô gái kia có mùi vị của Vu Tiệp, là mùi hoa oải hương dịu nhẹ.
Đến khi gặp lại cô ấy, tôi mới phát hiện ra tôi vẫn chưa hết bị ma nhập.
Đang cúp tiết và nằm phơi nắng trên nóc một phòng thí nghiệm nào đó, tôi không ngờ rằng, nơi ẩn nấp bí ẩn thế này mà cũng bị quấy rầy.
"Tôi đã nói hôm nay tôi không khỏe", một giọng nữ cao vút cất lên vẻ nóng nảy.
"Tự cô gọi điện cho Chủ tịch Vương nói đi", một giọng lạnh lùng chậm rãi vang lên.
"Đừng ép tôi, tôi điên lên đấy, cẩn thận tôi nói hết chuyện của cô bây giờ", giọng nữ the thé bắt đầu dọa dẫm.
"Chuyện của tôi?", cô gái cười lạnh lẽo, "chuyện của tôi không phải chuyện của các người à? Lúc nào các người lợi dụng được cũng phải suy nghĩ kỹ, khi rút tay lại cũng phải nôn ra chứ".
"Cô!" Giọng nữ the thé kinh ngạc, mãi không thấy nói gì.
"Đêm nay tự mà từ giã Chủ tịch Vương, bảo ông ta lần sau đừng đến làm phiền tôi", giọng lạnh lùng nói thẳng, rồi quay người bỏ đi.
Tôi chống tay ngồi dậy, bò trên nóc nhà nhìn bóng dáng dần xa kia, bỗng tim nhảy thót lên, giọng nói này, tôi nhớ, cô ấy cùng trường với tôi.
Tôi vội nhảy xuống khỏi nóc nhà, phóng theo hướng cô gái vừa mất dạng.
Khi tôi đứng trước mặt cô ấy, tôi thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua, cô nhận ra tôi.Quả nhiên, mùi hương dịu nhẹ lại khiến tôi chao đảo, trên người cô ta có mùi vị của Vu Tiệp.
Cô nàng nhanh chóng đeo mặt nạ, vẻ mặt thờ ơ nhìn tôi: "Có gì không?"
"Cậu đoán thử xem!" Tôi vừa nhìn vừa tò mò, một gương mật trẻ trung đến thế, thực sự không thể liên tưởng đến giọng nói ban nãy, cô ta đang ngụy trang.
"Tôi không quen cậu". Cô ta cúi xuống, nghiêng người định bỏ đi.
"Cậu thiếu tiền à?" Tôi cũng không hiểu tại sao lại thốt ra câu ấy, quay sang nhìn bóng cô ta đang khựng lại.
Cô ta chậm rãi quay lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng khóe môi thoáng một nụ cười: "Phải".
Lần này đến lượt tôi nghẹn lời, không ngờ cô ta lại thẳng thắn đến thế.
Nụ cười của cô ta từ từ biến mất: "Người giàu có như cậu, biết thế nào gọi là thiếu tiền không?". Nói xong, cô ta quay người bỏ đi.
Tôi cuống lên, lớn giọng gọi cô ta lại: "Vậy lần trước, có phải cậu cũng nên trả tiền?"
Vừa thốt ra, chúng tôi đều đờ đẫn, tôi không biết tại sao mình lại nói thế để làm gì. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, băng giá.
Mẹ kiếp, dù sao cũng nói rồi, sợ cái khỉ gì, tôi quyết mặt dày đến cùng.
"Lần trước tôi giúp cậu, cũng không thể giúp không thế được!" Nếu cô ấy đã là người sáng mắt vì tiền thì ra điều kiện với cô ta cũng chẳng có gì phải ngại.
Sặc mặt cô điềm tĩnh, chỉ đôi mắt đang từ từ che đi nét phẫn nộ: "Cậu muốn gì?". Cuối cùng, cô ta không giả ngây nữa, trong lòng cô ta hiểu tôi nói gì.
"Tên cô." Tôi bị ma nhập thật rồi, sao lại chỉ hỏi những câu quỷ quái này. Nhưng, ma xui quỷ khiến, tôi đã hỏi ra rồi.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi lên tiếng: "Ngô Dạ".
Ngô Dạ, Ngô Dạ, tôi đọc thầm tên cô ta.
Ngô Dạ nhìn tôi, cười nhạt: "Lâm Hữu Nam, đừng bao giờ thích tôi." Nói xong, cô ta bay xa như một linh hồn, bỏ mình tôi đờ đẫn đứng tại chỗ.
Cô ta biết tôi, còn tôi thì không biết chút gì về cô ta.
Cô ta có mùi hoa oải hương nhè nhẹ như Vu Tiệp, nhưng lại có vẻ bí ẩn xa cách. Rốt cuộc cô ta là thiên sứ như Vu Tiệp, hay là ma quỷ cố khoác áo thiên sứ để lừa gạt người đời?
Cho dù cô ta là thiên sứ hay ma quỷ, tôi cũng không thể để cô ta sa ngã!
Bởi vì, cô ta có mùi hương giống Vu Tiệp, ắt hẳn là một thiên sứ!
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian