Mít Ướt
Chương 3
Lâm Hoài khi 15 tuổi, ở Mỹ, được phát hiện có thiên phú về hội họa, cha mẹ cậu mừng rỡ như điên, không tiếc cả số tiền lớn mời giáo viên tốt nhất về cho cậu.
Tranh của cậu luôn đơn độc và thần bí, những màu sắc rực rỡ tươi mới trùng điệp từng khối hòa vào nhau, đẹp đến khó quên, khiến cho người ta phải rung động. Giới bình luận Trung Quốc đã nhận xét tương lai cậu có thể như Picasso, từ ngữ như muốn nhấn mạnh sự tán thưởng vậy.
Tuy nhiên, tự bản thân Lâm Hoài cũng không hiểu rõ được những điều này, cậu chẳng qua là cảm thấy rất vui, từ khi bắt đầu vẽ tranh, cậu không còn khóc nữa.
Dáng vẻ Lâm Hoài lúc vẽ rất nhanh, nhưng làn da vẫn trắng nõn như trước (có liên quan???), lông mi vẫn dài mềm như cũ, những cô gái gặp qua cậu khó tránh khỏi ngưỡng mộ. Đáng tiếc là, dường như không có cô gái nào nguyện làm bạn gái của một chàng trai đẹp nhưng chỉ số IQ chỉ có 78.
Hiện tại, Lâm Hoài hai mươi tuổi rồi. Cậu bắt đầu sáng tác bức tranh vẽ người đầu tiên.
Thầy giáo không nhịn được hỏi cậu: “Tiểu Hoài, muốn vẽ ai? Có muốn thầy tìm người mẫu cho không?”
Lâm Hoài biết cái gì gọi là người mẫu, cậu mỉm cười lắc đầu.
Cậu vẽ rất chuyên tâm, không để cho bất kì người nào nhìn tranh của cậu.
Đã qua mấy tháng, mẹ Lâm Hoài không nhịn được hỏi: “Tiểu Hoài, con không thể cho mẹ nhìn người con vẽ trong tranh sao?”
Đứa con kiên quyết lắc đầu, miệng toe toét, cười rất đáng yêu.
Phòng vẽ tranh của Lâm Hoài được khóa, chìa khóa được treo thêm một sợi dây đỏ, đeo trên cổ của Lâm Hoài. Như vậy, cậu có thể yên tâm mà rời khỏi phòng vẽ tranh, không để cho người nào nhìn thấy bức tranh vẫn chưa hoàn thành của cậu.
Nhưng kỳ thật, nếu như cha Lâm, mẹ Lâm muốn xem cũng thật quá dễ dàng. Tuy nhiên, cha mẹ rất tôn trọng đứa con của mình, dù là đứa con có như vậy, vẫn không hiếu kì đi xem trộm.
Họ cũng đoán có phải Lâm Hoài vẽ cha hoặc mẹ hay không? Dù sao khi vẽ tranh cũng không hề có người mẫu.
Khi Lâm Hoài hai mươi mốt tuổi, triển lãm tranh đầu tiên của cậu được tổ chức.
Người Hoa, đầu óc tối dạ, họa sĩ, thiên tài.
Triển lãm tranh thành công chưa từng có.
Rất nhiều giới truyền thông trong nước đã qua Mỹ để phỏng vấn Lâm Hoài, nụ cười nhàn nhạt của Lâm Hoài, cứ mê người và đáng yêu như vậy.
Ngày cuối cùng của triển lãm tranh, bức tranh vẫn được một miếng vải che đi nhân vật thần bí cuối cùng cũng được mở ra.
Trời xanh mây trắng, ở chính giữa là một thiếu niên tóc đen, đầu được vẽ đặc biệt lớn, vẻ mặt trừu tượng mơ hồ. Chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày rất thô, môi rất dày, còn ánh mắt rất sáng, trong tay tựa hồ cầm hộ chiếc khăn tay lụa trắng.
Sắc thái tươi sáng, đơn độc không phải trước sau như một. Người xem tranh sôi nổi dừng chân lại xem, phỏng đoán khác nhau.
Khi được phỏng vấn, hỏi han và đề cập đến Lâm Hoài sẽ vò đầu, sau đó mới hỏi: “Cậu ấy có phải rất lợi hại hay không?”
Phóng viên phỏng vấn cũng không trông mong sẽ có được một đáp án bình thường, miễn cưỡng trả lời: “Vâng, xem rất dường như rất là lợi hại, Lâm tiên sinh, người trong bức họa đó là ai?”
Lâm Hoài cười, quên mất những lời trước đó mẹ đã dạy…, lộ ra hai hàn răng trắng bóc, cười đến mức hai mắt híp lại: “Không thể nói cho cô biết a!”
Phóng viên ngượng ngùng.
Lâm Hoài không muốn bán đi bức tranh này, đem treo ở trong phòng ngủ của mình, đối diện với giường, buổi tối sẽ nằm lỳ ở trên giường hướng về người trong bức tranh cười.
Ha ha, ha ha, cậu vui vẻ mà cười.
Trong bức họa chính là khắc tinh của cậu, Hứa Lai.
Lâm Hoài đối với người thiếu niên đó có rất nhiều hảo cảm.
Thật ra, chính cậu cũng không hiểu tại sao hồi còn nhỏ lại thích khóc như vậy, những giọt nước mắt lớn cứ rơi xuống, thấy trong mắt rất nóng, cảm giác rất thoải mái.
Chỉ có một lần đó, hai mắt đẫm lệ như ánh trăng mờ, thiếu niên mày rậm mắt to, hung dữ quát cậu, sau đó lại rất nhẹ nhàng đem ống tay áo lau nước mắt cho cậu.
Đột nhiên, không muốn khóc nữa, muốn chơi với người kia.
Lâm Hoài không có cái gì gọi là bạn bè, nhưng lại muốn chơi với cái người không học chung lớp này, chính bản thân mình lại không đến lớp học Tài Nguyên kia.
Thế là, Lâm Hoài nghĩ tới việc hay là phải khóc, khóc rồi, người kia sẽ đến chơi với cậu.
Lâm Hoài hướng về người trong tranh cười, trong lòng cũng lướt qua suy nghĩ này, sáu năm rồi, Hứa Lai đang ở đâu, hiện tại bản thân có khóc, cũng vô dụng rồi.
Đình từ 2011-07-22 12:49
Tranh của cậu luôn đơn độc và thần bí, những màu sắc rực rỡ tươi mới trùng điệp từng khối hòa vào nhau, đẹp đến khó quên, khiến cho người ta phải rung động. Giới bình luận Trung Quốc đã nhận xét tương lai cậu có thể như Picasso, từ ngữ như muốn nhấn mạnh sự tán thưởng vậy.
Tuy nhiên, tự bản thân Lâm Hoài cũng không hiểu rõ được những điều này, cậu chẳng qua là cảm thấy rất vui, từ khi bắt đầu vẽ tranh, cậu không còn khóc nữa.
Dáng vẻ Lâm Hoài lúc vẽ rất nhanh, nhưng làn da vẫn trắng nõn như trước (có liên quan???), lông mi vẫn dài mềm như cũ, những cô gái gặp qua cậu khó tránh khỏi ngưỡng mộ. Đáng tiếc là, dường như không có cô gái nào nguyện làm bạn gái của một chàng trai đẹp nhưng chỉ số IQ chỉ có 78.
Hiện tại, Lâm Hoài hai mươi tuổi rồi. Cậu bắt đầu sáng tác bức tranh vẽ người đầu tiên.
Thầy giáo không nhịn được hỏi cậu: “Tiểu Hoài, muốn vẽ ai? Có muốn thầy tìm người mẫu cho không?”
Lâm Hoài biết cái gì gọi là người mẫu, cậu mỉm cười lắc đầu.
Cậu vẽ rất chuyên tâm, không để cho bất kì người nào nhìn tranh của cậu.
Đã qua mấy tháng, mẹ Lâm Hoài không nhịn được hỏi: “Tiểu Hoài, con không thể cho mẹ nhìn người con vẽ trong tranh sao?”
Đứa con kiên quyết lắc đầu, miệng toe toét, cười rất đáng yêu.
Phòng vẽ tranh của Lâm Hoài được khóa, chìa khóa được treo thêm một sợi dây đỏ, đeo trên cổ của Lâm Hoài. Như vậy, cậu có thể yên tâm mà rời khỏi phòng vẽ tranh, không để cho người nào nhìn thấy bức tranh vẫn chưa hoàn thành của cậu.
Nhưng kỳ thật, nếu như cha Lâm, mẹ Lâm muốn xem cũng thật quá dễ dàng. Tuy nhiên, cha mẹ rất tôn trọng đứa con của mình, dù là đứa con có như vậy, vẫn không hiếu kì đi xem trộm.
Họ cũng đoán có phải Lâm Hoài vẽ cha hoặc mẹ hay không? Dù sao khi vẽ tranh cũng không hề có người mẫu.
Khi Lâm Hoài hai mươi mốt tuổi, triển lãm tranh đầu tiên của cậu được tổ chức.
Người Hoa, đầu óc tối dạ, họa sĩ, thiên tài.
Triển lãm tranh thành công chưa từng có.
Rất nhiều giới truyền thông trong nước đã qua Mỹ để phỏng vấn Lâm Hoài, nụ cười nhàn nhạt của Lâm Hoài, cứ mê người và đáng yêu như vậy.
Ngày cuối cùng của triển lãm tranh, bức tranh vẫn được một miếng vải che đi nhân vật thần bí cuối cùng cũng được mở ra.
Trời xanh mây trắng, ở chính giữa là một thiếu niên tóc đen, đầu được vẽ đặc biệt lớn, vẻ mặt trừu tượng mơ hồ. Chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày rất thô, môi rất dày, còn ánh mắt rất sáng, trong tay tựa hồ cầm hộ chiếc khăn tay lụa trắng.
Sắc thái tươi sáng, đơn độc không phải trước sau như một. Người xem tranh sôi nổi dừng chân lại xem, phỏng đoán khác nhau.
Khi được phỏng vấn, hỏi han và đề cập đến Lâm Hoài sẽ vò đầu, sau đó mới hỏi: “Cậu ấy có phải rất lợi hại hay không?”
Phóng viên phỏng vấn cũng không trông mong sẽ có được một đáp án bình thường, miễn cưỡng trả lời: “Vâng, xem rất dường như rất là lợi hại, Lâm tiên sinh, người trong bức họa đó là ai?”
Lâm Hoài cười, quên mất những lời trước đó mẹ đã dạy…, lộ ra hai hàn răng trắng bóc, cười đến mức hai mắt híp lại: “Không thể nói cho cô biết a!”
Phóng viên ngượng ngùng.
Lâm Hoài không muốn bán đi bức tranh này, đem treo ở trong phòng ngủ của mình, đối diện với giường, buổi tối sẽ nằm lỳ ở trên giường hướng về người trong bức tranh cười.
Ha ha, ha ha, cậu vui vẻ mà cười.
Trong bức họa chính là khắc tinh của cậu, Hứa Lai.
Lâm Hoài đối với người thiếu niên đó có rất nhiều hảo cảm.
Thật ra, chính cậu cũng không hiểu tại sao hồi còn nhỏ lại thích khóc như vậy, những giọt nước mắt lớn cứ rơi xuống, thấy trong mắt rất nóng, cảm giác rất thoải mái.
Chỉ có một lần đó, hai mắt đẫm lệ như ánh trăng mờ, thiếu niên mày rậm mắt to, hung dữ quát cậu, sau đó lại rất nhẹ nhàng đem ống tay áo lau nước mắt cho cậu.
Đột nhiên, không muốn khóc nữa, muốn chơi với người kia.
Lâm Hoài không có cái gì gọi là bạn bè, nhưng lại muốn chơi với cái người không học chung lớp này, chính bản thân mình lại không đến lớp học Tài Nguyên kia.
Thế là, Lâm Hoài nghĩ tới việc hay là phải khóc, khóc rồi, người kia sẽ đến chơi với cậu.
Lâm Hoài hướng về người trong tranh cười, trong lòng cũng lướt qua suy nghĩ này, sáu năm rồi, Hứa Lai đang ở đâu, hiện tại bản thân có khóc, cũng vô dụng rồi.
Đình từ 2011-07-22 12:49
Tác giả :
Hiên Viên Huyền