Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 308-2: Tới liêu dương (2)
Lại thêm Bá Nhan Mạnh khả mới kế vị của bộ lạc Thát Đát và Đóa Nhan tam vệ Hoa Đương đều là phần tử hiếu chiến tính cách cường ngạnh, nhiều năm qua liên tiếp khơi mào sự đoan ở biên cảnh, thậm chí trực tiếp xâm nhập đánh cướp, biên quân thường không thể địch lại, thế là triều đình Đại Minh ở quan ngoại uy tín giảm mạnh.
Trước khác nay khác, Vĩnh Lạc hoàng đế lúc trước sáu lần chinh Mông Cổ sáng lập võ công hiển hách, nhưng các đời về sau lại càng ngày càng suy yếu. Dần dà, ngay cả thái độ của quan viên quân chính được triều đình Đại Minh trực tiếp bổ nhiệm đối với Trung ương cũng dần dần không còn kính sự như quan viên quan nội.
Dân gian có câu tục ngữ, "Trời cao hoàng đế xa", những lời này vẫn rất có đạo lý. Cách kinh sư càng xa, quan viên càng tùy tâm sở dục, sức ảnh hưởng của hoàng đế và triều đình cũng càng thấp, cái gọi là nho gia chính thống quân quân thần thần, thờ phụng nhất vẫn là kinh quan.
Cho nên đối với tri phủ Liêu Dương không ra khỏi thành nghênh đón quan giá khâm sai, Tần Kham có thể lý giải.
Có thể lý giải cũng không có nghĩa là có thể dung túng, Tần Kham bề ngoài ôn hòa, nhưng trong lòng lại rất cương liệt.
Chậm rãi nhìn võ tướng và văn lại chung quanh, Tần Kham cười nói: "Mọi người không vội chứ?"
Mọi người mờ mịt nhìn hắn.
"Nếu không vội thì cứ từ từ, Đinh Thuận, truyền lệnh, chúng ta tới cách thành Liêu Dương mười dặm thì hạ trại."
"Vâng."
"Hạ trại một canh giờ, chờ sau khi người của phủ Liêu Dương nhìn thấy, chúng ta lại nhổ trại tiến về hướng bắc, mỗi ngày chỉ đi mười dặm."
Đinh Thuận ngạc nhiên nói: "Tần soái, thế là sao? Phủ Liêu Dương là mục đích của chuyến đi này của chúng ta, đại quân vì sao vẫn bắc tiến? Phương bắc là nơi của Thát Đát Đóa Nhan, rất nguy hiểm, thế không được!"
Tần Kham bỗng nhiên vẻ mặt ôn hoà nói: "Ngươi nói Khổng Tử vì sao viết Xuân Thu?"
"Hả?... là để giáo hóa thiên hạ."
"Tư Mã thiên vì sao viết Sử ký?"
"Để biết hưng thế."
"Lão tử vì sao viết Đạo Đức Kinh?"
Đinh Thuận vò đầu nói: "Vì sao?"
Một cước đá cho Đinh Thuận lảo đảo: "Bởi vì lão tử thích! Mau đi truyền lệnh, việc này không tới lượt ngươi hỏi."
Phủ Liêu Dương.
Khi đã tới lúc cầm đèn, trong nha môn Liêu Đông đô ti đèn đuốc sáng trưng.
Tri phủ Liêu Dương Trương Ngọc ngồi trong nội đường, mông rất rụt rè chỉ chạm vào mép, vẻ mặt cung kính nhìn Lý Cảo.
Thế gian tuy nói sùng văn khinh võ, có điều cách nói này chỉ ở quan nội, ở loại biên thành tái ngoại hàng năm chiến sự không ngừng như phủ Liêu Dương này, có thể nói là nơi loạn thế, nơi này địa vị của võ tướng rõ ràng cao so với quan nội. Thời thế thế thời phải thế, khi võ tướng có thể bảo hộ sinh tử cho quan văn, quyền lên tiếng của bọn họ tất nhiên cao hơn, thậm chí quan văn cũng không thể cố ý xu nịnh, thậm chí không thể không luân lạc làm phe cánh cho võ tướng.
Quan ngoại rất loạn, có thể bảo hộ sinh tử của quan văn, tất nhiên cũng có thể quyết định sinh tử của quan văn. Huống chi quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo là người dữ dằn, thủ đoạn ngoan độc, khi đã hạ quyết tâm thì bất kỳ chuyện vô pháp vô thiên nào cũng dám làm. Ngay cả Đóa Nhan tam vệ mà triều đình có chút kiêng kị hắn cũng dám giết để giả công, còn có chuyện gì hắn không thể làm?
Trương Ngọc là quan văn, xuất thân tiến sĩ đứng đắn, nhưng hắn cũng là phàm nhân, phàm nhân đều rất tiếc mạng. Trương Ngọc càng tiết hơn, để không phải mạc danh kỳ diệu chết bất đắc kỳ tử trong nhà, hoặc là bị tên được gọi là "Thát tử" từ xó nào chui ra một dao đâm chết. Hắn rất sáng suốt ôm đùi Lý Cảo.
"Tổng soái, nghi trượng của khâm sai Tần Kham đã tới cách ngoài thành Liêu Dương mười dặm."
Lý Cảo chậm rãi uống trà, Nhíu mày: "Theo lễ thì ngươi nên ra khỏi thành mười dặm đón chào, vì sao không đi?"
Trương Ngọc cười nói: "Người Tổng soái ghét, hạ quan coi như thù như giặt, việc gì phải đón chào?"
Vẻ mặt Lý Cảo trong nháy mắt biến thành lạnh lẽo: "Chính bởi vì bổn soái ghét, nên người làm như vậy à? Trương Ngọc, làm quan mấy năm nay, Càng làm càng hồ đồ!"
Trương Ngọc cả kinh, vội vàng đứng dậy nói: "Xin tổng soái răn dạy."
Lý Cảo nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế Chậm rãi nói: "Chính diện cười nói sau lưng cầm dao, đạo lý này cần ta dạy cho ngươi sao? Từ lúc khâm sai xuất quan cho tới lúc đến phủ Liêu Dương, ta không chỉ một lần hạ lệnh chặn giết, nếu hắn mạng lớn không chết, hơn nữa đã đến ngoài thành Liêu Dương, nếu vẫn còn nhăn mặt với hắn, đó chính là chúng ta làm không lịch sự, người ta sống phải có mặt mũi, của người của mình đều không thể vứt đi được, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng xé rách da mặt, hại người mà cũng chẳng lợi cho mình."
Trương Ngọc vội vàng vâng vâng dạ dạ.
"Tần Kham lúc này làm gì?"
"Hắn không vào thành, ở ngoài thành mười dặm hạ trại."
Lý Cảo cười nói: "Vị khâm sai đại nhân này lòng dạ chỉ sợ cũng chẳng rộng rãi gì cho cam, hắn đang chờ chúng ta ra khỏi thành đón chào đó."
"Như vậy, hạ quan giờ ra khỏi thành đón hắn?"
Lý Cảo chậm rãi gật đầu: "Ngươi là tri phủ một thành, nên do ngươi đi đón, bổn soái ở trong phủ Đô Ti chờ hắn là được, mặt mũi khâm sai vẫn phải nể, nhưng không thể nể quá, để tránh vị khâm sai đại nhân này đầu óc nóng lên, không hiểu được Liêu Đông này rốt cuộc là ai đang làm chủ."
"Vâng."
Đang nói chuyện, thì một binh lính vội vàng đi vào nội đường.
"Bẩm Lý tổng soái, nghi trượng khâm sai hạ trại ở cách thành mười dặm sau một tiếng đồng hồ thì bỗng nhiên nhổ trại, hơn tám ngàn quan binh đi về phía bắc, không biết có ý đồ gì."
Đuôi lông mày Lý Cảo giật giật, vội vàng đứng dậy đi tới trước bức bản đồ Liêu Đông, ngón tay cứ dịch từng tấc theo hướng bắc trên bản đồ, thật lâu sau, hai mắt Lý Cảo bỗng nhiên trợn lên, cả người run rẩy, nhấc chân đá một cá, bàn trà gỗ bị đá đổ.
"Thắng ôn con dám khinh ta như thế! Tần Kham, ngươi lại lên cơn nghiện làm đồng nát à?"
Trương Ngọc vội vàng cẩn thận hỏi: "Tổng soái, Tần Kham điều binh bắc thượng, hành động này là thế nào?"
"Trầm Dương vệ, hắn lại muốn bắc thượng thu Trầm Dương vệ của ta! Con rùa nhỏ, cứ bức bổn soái phải chửi bậy, mấy vạn tướng sĩ Liêu Đông của ta ngươi muốn thu bao nhiêu mới hài lòng hả? Thu đi thu lại bổn soái còn lại gì?" Lý Cảo lại mất đi phong độ văn nhân giả vờ giả vịt, trong nội đường giậm chân chỉ trời mắng to.
"Tổng soái, có lẽ hắn chỉ là giả bộ thôi, bức chúng ta ra khỏi thành đón hắn?"
"Bổn soái há có thể không biết? Nhưng chúng ta nếu không ra khỏi thành, tên súc sinh này nói không chừng sẽ diễn giả mà làm thật đó."
Trương Ngọc bị bộ dạng nổi giận của Lý Cảo làm cho sợ hãi, rụt rè nói: "Tổng soái đã là người đứng đầu Liêu Đông, chi bằng dứt khoát điều binh tiêu diệt khâm sai và hơn tám ngàn người này đi, rồi sau đó báo về kinh sư là khâm sai trên đường đi gặp Thát Đát phạm biên, toàn quân bị diệt."
"Thối như rắm! hơn Tám ngàn nói diệt là diệt được à? Chỉ cần một tên trốn được, đầu của ta sẽ không được bảo đảm! Liêu Đông tuy lớn, nhưng Lý Cảo ta chẳng lẽ thực sự có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngươi cho rằng hoàng đế và triều đình đều là kẻ điếc người mù chắc?"
"Vậy giờ phải làm sao?"
Trong mắt Lý Cảo như phun lửa, cắn răng nói: "Ra khỏi thành đón hắn, bổn soái cũng tự mình ra khỏi thành, cần phải chặn Tần Kham lại rồi đón vào thành Liêu Dương."
Trước khác nay khác, Vĩnh Lạc hoàng đế lúc trước sáu lần chinh Mông Cổ sáng lập võ công hiển hách, nhưng các đời về sau lại càng ngày càng suy yếu. Dần dà, ngay cả thái độ của quan viên quân chính được triều đình Đại Minh trực tiếp bổ nhiệm đối với Trung ương cũng dần dần không còn kính sự như quan viên quan nội.
Dân gian có câu tục ngữ, "Trời cao hoàng đế xa", những lời này vẫn rất có đạo lý. Cách kinh sư càng xa, quan viên càng tùy tâm sở dục, sức ảnh hưởng của hoàng đế và triều đình cũng càng thấp, cái gọi là nho gia chính thống quân quân thần thần, thờ phụng nhất vẫn là kinh quan.
Cho nên đối với tri phủ Liêu Dương không ra khỏi thành nghênh đón quan giá khâm sai, Tần Kham có thể lý giải.
Có thể lý giải cũng không có nghĩa là có thể dung túng, Tần Kham bề ngoài ôn hòa, nhưng trong lòng lại rất cương liệt.
Chậm rãi nhìn võ tướng và văn lại chung quanh, Tần Kham cười nói: "Mọi người không vội chứ?"
Mọi người mờ mịt nhìn hắn.
"Nếu không vội thì cứ từ từ, Đinh Thuận, truyền lệnh, chúng ta tới cách thành Liêu Dương mười dặm thì hạ trại."
"Vâng."
"Hạ trại một canh giờ, chờ sau khi người của phủ Liêu Dương nhìn thấy, chúng ta lại nhổ trại tiến về hướng bắc, mỗi ngày chỉ đi mười dặm."
Đinh Thuận ngạc nhiên nói: "Tần soái, thế là sao? Phủ Liêu Dương là mục đích của chuyến đi này của chúng ta, đại quân vì sao vẫn bắc tiến? Phương bắc là nơi của Thát Đát Đóa Nhan, rất nguy hiểm, thế không được!"
Tần Kham bỗng nhiên vẻ mặt ôn hoà nói: "Ngươi nói Khổng Tử vì sao viết Xuân Thu?"
"Hả?... là để giáo hóa thiên hạ."
"Tư Mã thiên vì sao viết Sử ký?"
"Để biết hưng thế."
"Lão tử vì sao viết Đạo Đức Kinh?"
Đinh Thuận vò đầu nói: "Vì sao?"
Một cước đá cho Đinh Thuận lảo đảo: "Bởi vì lão tử thích! Mau đi truyền lệnh, việc này không tới lượt ngươi hỏi."
Phủ Liêu Dương.
Khi đã tới lúc cầm đèn, trong nha môn Liêu Đông đô ti đèn đuốc sáng trưng.
Tri phủ Liêu Dương Trương Ngọc ngồi trong nội đường, mông rất rụt rè chỉ chạm vào mép, vẻ mặt cung kính nhìn Lý Cảo.
Thế gian tuy nói sùng văn khinh võ, có điều cách nói này chỉ ở quan nội, ở loại biên thành tái ngoại hàng năm chiến sự không ngừng như phủ Liêu Dương này, có thể nói là nơi loạn thế, nơi này địa vị của võ tướng rõ ràng cao so với quan nội. Thời thế thế thời phải thế, khi võ tướng có thể bảo hộ sinh tử cho quan văn, quyền lên tiếng của bọn họ tất nhiên cao hơn, thậm chí quan văn cũng không thể cố ý xu nịnh, thậm chí không thể không luân lạc làm phe cánh cho võ tướng.
Quan ngoại rất loạn, có thể bảo hộ sinh tử của quan văn, tất nhiên cũng có thể quyết định sinh tử của quan văn. Huống chi quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo là người dữ dằn, thủ đoạn ngoan độc, khi đã hạ quyết tâm thì bất kỳ chuyện vô pháp vô thiên nào cũng dám làm. Ngay cả Đóa Nhan tam vệ mà triều đình có chút kiêng kị hắn cũng dám giết để giả công, còn có chuyện gì hắn không thể làm?
Trương Ngọc là quan văn, xuất thân tiến sĩ đứng đắn, nhưng hắn cũng là phàm nhân, phàm nhân đều rất tiếc mạng. Trương Ngọc càng tiết hơn, để không phải mạc danh kỳ diệu chết bất đắc kỳ tử trong nhà, hoặc là bị tên được gọi là "Thát tử" từ xó nào chui ra một dao đâm chết. Hắn rất sáng suốt ôm đùi Lý Cảo.
"Tổng soái, nghi trượng của khâm sai Tần Kham đã tới cách ngoài thành Liêu Dương mười dặm."
Lý Cảo chậm rãi uống trà, Nhíu mày: "Theo lễ thì ngươi nên ra khỏi thành mười dặm đón chào, vì sao không đi?"
Trương Ngọc cười nói: "Người Tổng soái ghét, hạ quan coi như thù như giặt, việc gì phải đón chào?"
Vẻ mặt Lý Cảo trong nháy mắt biến thành lạnh lẽo: "Chính bởi vì bổn soái ghét, nên người làm như vậy à? Trương Ngọc, làm quan mấy năm nay, Càng làm càng hồ đồ!"
Trương Ngọc cả kinh, vội vàng đứng dậy nói: "Xin tổng soái răn dạy."
Lý Cảo nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế Chậm rãi nói: "Chính diện cười nói sau lưng cầm dao, đạo lý này cần ta dạy cho ngươi sao? Từ lúc khâm sai xuất quan cho tới lúc đến phủ Liêu Dương, ta không chỉ một lần hạ lệnh chặn giết, nếu hắn mạng lớn không chết, hơn nữa đã đến ngoài thành Liêu Dương, nếu vẫn còn nhăn mặt với hắn, đó chính là chúng ta làm không lịch sự, người ta sống phải có mặt mũi, của người của mình đều không thể vứt đi được, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng xé rách da mặt, hại người mà cũng chẳng lợi cho mình."
Trương Ngọc vội vàng vâng vâng dạ dạ.
"Tần Kham lúc này làm gì?"
"Hắn không vào thành, ở ngoài thành mười dặm hạ trại."
Lý Cảo cười nói: "Vị khâm sai đại nhân này lòng dạ chỉ sợ cũng chẳng rộng rãi gì cho cam, hắn đang chờ chúng ta ra khỏi thành đón chào đó."
"Như vậy, hạ quan giờ ra khỏi thành đón hắn?"
Lý Cảo chậm rãi gật đầu: "Ngươi là tri phủ một thành, nên do ngươi đi đón, bổn soái ở trong phủ Đô Ti chờ hắn là được, mặt mũi khâm sai vẫn phải nể, nhưng không thể nể quá, để tránh vị khâm sai đại nhân này đầu óc nóng lên, không hiểu được Liêu Đông này rốt cuộc là ai đang làm chủ."
"Vâng."
Đang nói chuyện, thì một binh lính vội vàng đi vào nội đường.
"Bẩm Lý tổng soái, nghi trượng khâm sai hạ trại ở cách thành mười dặm sau một tiếng đồng hồ thì bỗng nhiên nhổ trại, hơn tám ngàn quan binh đi về phía bắc, không biết có ý đồ gì."
Đuôi lông mày Lý Cảo giật giật, vội vàng đứng dậy đi tới trước bức bản đồ Liêu Đông, ngón tay cứ dịch từng tấc theo hướng bắc trên bản đồ, thật lâu sau, hai mắt Lý Cảo bỗng nhiên trợn lên, cả người run rẩy, nhấc chân đá một cá, bàn trà gỗ bị đá đổ.
"Thắng ôn con dám khinh ta như thế! Tần Kham, ngươi lại lên cơn nghiện làm đồng nát à?"
Trương Ngọc vội vàng cẩn thận hỏi: "Tổng soái, Tần Kham điều binh bắc thượng, hành động này là thế nào?"
"Trầm Dương vệ, hắn lại muốn bắc thượng thu Trầm Dương vệ của ta! Con rùa nhỏ, cứ bức bổn soái phải chửi bậy, mấy vạn tướng sĩ Liêu Đông của ta ngươi muốn thu bao nhiêu mới hài lòng hả? Thu đi thu lại bổn soái còn lại gì?" Lý Cảo lại mất đi phong độ văn nhân giả vờ giả vịt, trong nội đường giậm chân chỉ trời mắng to.
"Tổng soái, có lẽ hắn chỉ là giả bộ thôi, bức chúng ta ra khỏi thành đón hắn?"
"Bổn soái há có thể không biết? Nhưng chúng ta nếu không ra khỏi thành, tên súc sinh này nói không chừng sẽ diễn giả mà làm thật đó."
Trương Ngọc bị bộ dạng nổi giận của Lý Cảo làm cho sợ hãi, rụt rè nói: "Tổng soái đã là người đứng đầu Liêu Đông, chi bằng dứt khoát điều binh tiêu diệt khâm sai và hơn tám ngàn người này đi, rồi sau đó báo về kinh sư là khâm sai trên đường đi gặp Thát Đát phạm biên, toàn quân bị diệt."
"Thối như rắm! hơn Tám ngàn nói diệt là diệt được à? Chỉ cần một tên trốn được, đầu của ta sẽ không được bảo đảm! Liêu Đông tuy lớn, nhưng Lý Cảo ta chẳng lẽ thực sự có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngươi cho rằng hoàng đế và triều đình đều là kẻ điếc người mù chắc?"
"Vậy giờ phải làm sao?"
Trong mắt Lý Cảo như phun lửa, cắn răng nói: "Ra khỏi thành đón hắn, bổn soái cũng tự mình ra khỏi thành, cần phải chặn Tần Kham lại rồi đón vào thành Liêu Dương."
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn