Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 287: Đại hỉ không vui
Giống như thuyền nhỏ trong biển sóng thét gào, Trương Thăng trái chen phải chui trong đám người, cố gắng chen tới bên cạnh Chu Hậu Chiếu và Tần Kham, oán hận lườm Chu Hậu Chiếu một cái, tay vươn ra hung hăng tóm vạt áo Tần Kham.
"Tần Kham, tên gian tặc ngươi, tất cả đều là chủ ý của ngươi có đúng không? Làm hỏng hôn điển của bệ hạ rồi, lão phu liều mạng với ngươi!"
Nỗi oan này lớn quá, Tần Kham gánh không nổi.
Tần Kham vừa giãy ra vừa quyết đoán bán đứng Chu Hậu Chiếu: "Thượng thư đại nhân đổ oan cho ta rồi, nã pháo là chủ ý của hoàng thượng, liên quan gì tới ta?"
"Chớ có điêu toa! Nhất định là người ở trong gây sóng tạo gió, buông lời gièm pha mê hoặc quân thượng, chế tạo đại loạn ý đồ làm nhục văn võ bá quan trong triều."
Tần Kham thành khẩn nói: "Thượng thư đại nhân thật sự hiểu lầm rồi, hạ quan chưa bao giờ làm ra loại chuyện nhàm chán làm nhục người khác này, nếu thực sự là hạ quan làm, sớm đã cho người lắp đạn thật, xin thượng thư đại nhân hãy tin ta, phóng pháo rỗng thật sự không phải là phong cách của ta!"
Vừa dứt lời, lại một trận hỏa pháo ầm ầm, chỉ thấy chính tiền môn của nha môn Lễ bộ ở sườn tây môn nổ vang một tiếng, hiên cửa bị bắn bay một góc, vô số mái ngói đá vụn tung téo, đại môn đỏ rực của Lễ bộ lung lay sắp đổ.
Đám người càng bối rối hoảng sợ không thôi, ngay cả Tần Kham trên mặt cũng lộ ra vẻ sắc.
Trương Thăng tức sùi bọt mép, mắt trợn như muốn rách ra, nắm vạt áo Tần Kham gầm lê như sư tử: "Ngắm chuẩn lắm! Một pháo này chắc hẳn là phong cách của ngươi rồi phải không? Hỗn đản!"
Tần Kham là rất người thành thật, thậm chí thành thực có chút quá đáng.
Bắt cửa chính và nóc cửa nha môn Lễ bộ bay một góc, một pháo này tất nhiên không phải pháo rỗng, hiển nhiên lắp đạn thật, hơn nữa rất có phong cách của Tần Kham.
Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng thỏa ước nguyện, trải qua một hôn lễ kích thích nhất náo nhiệt nhất từ lúc chào đời tới nay, mắt thấy nha môn Lễ bộ bị bắn sập, Chu Hậu Chiếu cười không thấy mặt mũi cũng ngây ra một lúc, tiếp theo liếc nhìn Tần Kham, vẻ mặt có chút đăm chiêu, không hề thấy chút sợ hãi nào.
Bắn pháo rỗng thì có thể coi như là làm ẩu, nhưng lắp đạn thật thì rất nghiêm trọng, ngay cả Tần Kham cũng hoảng, một pháo này tất nhiê là nhắm về phía nha môn Lễ bộ, pháo tiếp theo thì sao?
Lập tức Tần Kham hất tay đang túm vạt áo hắn của Trương Thăng ra, triệu tập Cẩm y Giáo úy đang trực trên quảng trường, ra lệnh cho bọn họ lập tức vào rừng cây dập mười khẩu pháo đó, mặt khác phái người hộ tống hoàng thượng và hoàng hậu vào cung.
Trong Hỗn loạn quay đầu liếc một cái về phía rừng cây, lại thấy một thân ảnh màu đỏ tung mình mấy cá rồi biến mất vô tung, Tần Kham trong lòng khẽ định.
Vì sao bỗng nhiên lắp đạn thật, vì sao cố tình bắn nha môn Lễ bộ, người khác không rõ nhưng Tần Kham thì trong lòng đã chắc.
Bà nương gây họa rồi, đêm nay một chút gia pháp là không thể tránh khỏi.
Chu Hậu Chiếu và Hạ hoàng hậu được thị vệ hộ tống vào cung, một đám đại thần đang thất kinh tụ tập ở trong cửa cung.
Lưu Cẩn và Đới Nghĩa Chưởng quản Tây Hán Đông Hán nghe thấy có người dám bắn đạn thật, sợ tới một thân mồ hôi lạnh túa ra, đồng thời không khỏi tức giận, lập tức hạ lệnh cho phiên tử phong tỏa quảng trường Chính Dương, tìm kiếm toàn thành.
Chu Hậu Chiếu trong lòng đối với việc này chắc cũng ngờ ngợ, thế là gọi Lưu Cẩn và Đới Nghĩa vào một góc rồi đá cho mỗi tên một cá, mắng họ một chập, Lưu Cẩn và Đới Nghĩa mặc dù đầu óc mờ mịt, nhưng hoàng thượng dùng ngữ khí nghiêm khắc nói không cho phép truy tra, hai người tất nhiên không dám cãi lời, lập tức rút những phiên tử đang tỏa ra điều tra về.
Trong đám người Hỗn loạn, Tần Kham cảm kích nhìn Chu Hậu Chiếu một cái, Chu Hậu Chiếu cười hì hì, chớp mắt mấy cái với Tần Kham. Bộ dạng rất là hiểu ngầm.
Tần Kham lặng lẽ thở phào.
Xem ra Chu Hậu Chiếu là định gánh cái nồi đen này hộ hắn.
Một pháo này hôm nay quá mức nghiêm trọng, phóng mắt khắp toàn bộ Đại Minh, trừ bản nhân Chu Hậu Chiếu ra thì chỉ sợ cá i nồi đen này không ai gánh được.
Đại hôn của Hoàng đế không ngờ xảy ra hỗn loạn như vậy. Biết được người hạ lệnh nã pháo là bản thân hoàng đế, hơn nữa trong pháo rỗng không ngờ ngoài ý muốn xen vào một viên đạn thật bắn cho nha môn Lễ bộ tàn phế, sắc mặt của tất cả đại thần đều rất khó coi, hơn mười tên ngôn quan đang ngo ngoe muốn động trong đám người. Tựa hồ đang do dự có nên vào ngày đại hỉ này hung hăng mắng hôn quân hoang đường này một trận hay không.
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên như không cười cười giải thích, nói là các quân sĩ làm phái bỏ nhầm đạn thật vào đạn lễ hoa, cho nên bắn nhầm vào nha môn Lễ bộ, việc này Hán Vệ đã điều tra rõ rồi, không cần truy cứu.
Khi Chu Hậu Chiếu giải thích sắc mặt giống như người phát ngôn phía nước Mỹ kiếp trước vậy. Vẻ mặt vô lại nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện nghiêm trọng như vậy, giống như chỉ là dùng nhầm bản đồ quân sự vậy.
Các đại thần rất tức giận, có điều hiển nhiên hôm nay không thể tức giận, hỗn loạn qua đi, đại hôn của hoàng đế vẫn phải tiếp tục, không thể bỏ dở nửa chừng.
Trương Thăng một lần nữa tụ tập văn võ bá quan và đặc phái viên chư quốc, Chu Hậu Chiếu dẫn đầu, hoàng hậu đi song song với hắn, mọi người chậm rãi tới Thái Miếu.
Cảnh tượng kỳ lạ nhất trong lịch sử Đại Minh xuất hiện. Hoàng đế Vẻ mặt đắc ý tươi cười dẫn hoàng hậu thất sắc khóc lóc, phía sau là một đám đại thần y quan xộc xệch, thần thái chật vật, thậm chí có người ngay cả mũ quan và giày quan cũng không đi, quỳ gối trước Thái Miếu cáo tế liệt tổ liệt tông Đại Minh. Lễ bộ thượng thư Trương Thăng bị lửa đạn khói thuốc hun cho mặt chỗ trắng chỗ đen, khuôn mặt già nua run rẩy niệm tụng tế văn.
Thân là tên đầu têu gây ra chuyện, Tần Kham vừa áy náy vừa không phúc hậu cười thầm, thế này đâu có phải là đại hôn của hoàng đế. Rõ ràng là rất giống một đám thổ phỉ mới từ dưới núi cướp về một vị áp trại phu nhân, hơn nữa đám thổ phỉ này cả người tỏa ra khí chất ô hợp rất mới mẻ.
Trình tự phía sau tiến hành rất thuận lợi. Sau khi Cáo Thái Miếu, Chu Hậu Chiếu và Hạ hoàng hậu vào cung Từ Ninh bái kiến Thái hoàng Thái hậu và Thái Hậu, hai vị Thái Hậu tất nhiên đã sớm biết phong ba ngoài Chính Dương môn, đối với sự càn quấy của Chu Hậu Chiếu vừa cảm thấy tức giận, đồng thời nhưng cũng đành bất lực với hắn, lão Chu gia hiện giờ chỉ còn lại hắn, khi Hoằng Trì đế còn sống đã coi hắn như bảo bối, hiện giờ hắn lại quân lâm thiên hạ, hai vị Thái Hậu biết rõ cho dù răn dạy hắn, hắn cũng sẽ không nghe, thế là đành phải thôi.
Ánh mắt Trương Thái hậu nhìn Tần Kham đứng ngoài cửa điện, giống như mũi dao chém hắn mấy lần.
Tần Kham cười khổ không thôi, ngượng ngùng vuốt mũi quay đầu sang bên, hàm nghĩa trong ánh mắt của Trương Thái hậu hắn tất nhiên minh bạch, nghiêm lệnh hắn giám sát chặt chẽ Chu Hậu Chiếu, không cho hoàng đế vào ngày đại hôn gây ra chuyện hoang đường, nhưng Chu Hậu Chiếu vẫn làm ẩu một hồi, thế chẳng khác nào Tần Kham cô phụ sự nhắc nhở của Thái Hậu.
May mắn địa vị của Trương Thái hậu mặc dù cao, nhưng cũng không tham gia vào chính sự, hơn nữa hậu cung cũng không thể tùy tiện xử trí quan viên, nếu không Tần Kham thật sự không hiểu mình sẽ có kết cục gì.
Giá trị quan bất đồng quyết định thái độ đối với cùng một sự kiện là bất đồng.
Chu Hậu Chiếu đối với đại hôn của mình phi thường hài lòng, hắn cảm thấy rất náo nhiệt, hơn nữa thuận tiện trêu cợt đại thần cả triều một hồi, phát tiết oán niệm đối với các đại thần tích tụ từ lâu, trút được cục tức này, thật là thần thanh khí sảng.
Các đại thần hiển nhiên không cho rằng như vậy, đại hôn của hoàng đế bị làm cho thành gà bay chó sủa, trường hợp trang trọng túc mục rõ ràng thành một trò hề, quan viên cả điện bị giày vò cho chật vật vô cùng, hôm nay thật sự nên được ghi vào sử sách, trở thành ngày quốc sỉ (cả nước nhục) lần thứ hai của Đại Minh từ Thổ Mộc bảo chi biến tới nay.
Đương nhiên, làm các đại thần càng thêm tức giận là thái độ không thấy nhục mà còn cho rằng là vinh của của Chu Hậu Chiếu.
Khi mở đại yến quần thần ở điện Phụng Thiên, không khí của yến hội rất lạnh lẽo, các đại thần ai nấy xanh mặt, nén lửa giận uống rượu giải sầu, mấy tên ngôn quan nóng tính mấy lần muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng lại bị hữu Đô Ngự Sử tân nhiệm Sử Lâm dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.
Yến hội tan rã trong không vui, Hạ hoàng hậu vào ngày tân hôn đầu tiên đã được thưởng thức tư vị ghẻ lạnh.
Chu Hậu Chiếu say mèm trên yến hội, cũng không biết là là say thật hay say giả, sau khi được đỡ vào cung Khôn Ninh thì cắm đầu ngủ, chẳng chạm vào Hạ hoàng hậu.
Vào lúc Chu Hậu Chiếu thiết yến ở trong điện Phụng Thiên, Lưu Cẩn ngồi trong ti lễ giám sắc mặt xanh mét, cả người tức giận đến run rẩy.
Ngày vui của Hoàng đế Lưu Cẩn lại nhận được một tin tức rất không vui.
Vương Thủ Nhân rời kinh tới Quý Châu long tràng, hơn mười thích khách Lưu Cẩn phái ra ám sát hắn cũng theo sát phía sau, nhưng luôn như đá chìm đáy biển, không có tin tức truyền về.
Cho tới hơn nay, nhóm người tứ hai được gửi ra thăm dò tin tức đã trở lại kinh sư, bọn họ mang về mười tám cái đầu không còn chưa khô vết máu, toàn bộ được xếp thành hình chữ nhất ở ven quan đạo ngoài Hà Nam Khai Phong phủ.
Hiển nhiên, đây không phải là Vương Thủ Nhân làm, trong triều có năng lực hơn nữa có gan đối nghịch với Lưu Cẩn hắn chỉ có một người...
"Tần Kham, tên gian tặc ngươi, tất cả đều là chủ ý của ngươi có đúng không? Làm hỏng hôn điển của bệ hạ rồi, lão phu liều mạng với ngươi!"
Nỗi oan này lớn quá, Tần Kham gánh không nổi.
Tần Kham vừa giãy ra vừa quyết đoán bán đứng Chu Hậu Chiếu: "Thượng thư đại nhân đổ oan cho ta rồi, nã pháo là chủ ý của hoàng thượng, liên quan gì tới ta?"
"Chớ có điêu toa! Nhất định là người ở trong gây sóng tạo gió, buông lời gièm pha mê hoặc quân thượng, chế tạo đại loạn ý đồ làm nhục văn võ bá quan trong triều."
Tần Kham thành khẩn nói: "Thượng thư đại nhân thật sự hiểu lầm rồi, hạ quan chưa bao giờ làm ra loại chuyện nhàm chán làm nhục người khác này, nếu thực sự là hạ quan làm, sớm đã cho người lắp đạn thật, xin thượng thư đại nhân hãy tin ta, phóng pháo rỗng thật sự không phải là phong cách của ta!"
Vừa dứt lời, lại một trận hỏa pháo ầm ầm, chỉ thấy chính tiền môn của nha môn Lễ bộ ở sườn tây môn nổ vang một tiếng, hiên cửa bị bắn bay một góc, vô số mái ngói đá vụn tung téo, đại môn đỏ rực của Lễ bộ lung lay sắp đổ.
Đám người càng bối rối hoảng sợ không thôi, ngay cả Tần Kham trên mặt cũng lộ ra vẻ sắc.
Trương Thăng tức sùi bọt mép, mắt trợn như muốn rách ra, nắm vạt áo Tần Kham gầm lê như sư tử: "Ngắm chuẩn lắm! Một pháo này chắc hẳn là phong cách của ngươi rồi phải không? Hỗn đản!"
Tần Kham là rất người thành thật, thậm chí thành thực có chút quá đáng.
Bắt cửa chính và nóc cửa nha môn Lễ bộ bay một góc, một pháo này tất nhiên không phải pháo rỗng, hiển nhiên lắp đạn thật, hơn nữa rất có phong cách của Tần Kham.
Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng thỏa ước nguyện, trải qua một hôn lễ kích thích nhất náo nhiệt nhất từ lúc chào đời tới nay, mắt thấy nha môn Lễ bộ bị bắn sập, Chu Hậu Chiếu cười không thấy mặt mũi cũng ngây ra một lúc, tiếp theo liếc nhìn Tần Kham, vẻ mặt có chút đăm chiêu, không hề thấy chút sợ hãi nào.
Bắn pháo rỗng thì có thể coi như là làm ẩu, nhưng lắp đạn thật thì rất nghiêm trọng, ngay cả Tần Kham cũng hoảng, một pháo này tất nhiê là nhắm về phía nha môn Lễ bộ, pháo tiếp theo thì sao?
Lập tức Tần Kham hất tay đang túm vạt áo hắn của Trương Thăng ra, triệu tập Cẩm y Giáo úy đang trực trên quảng trường, ra lệnh cho bọn họ lập tức vào rừng cây dập mười khẩu pháo đó, mặt khác phái người hộ tống hoàng thượng và hoàng hậu vào cung.
Trong Hỗn loạn quay đầu liếc một cái về phía rừng cây, lại thấy một thân ảnh màu đỏ tung mình mấy cá rồi biến mất vô tung, Tần Kham trong lòng khẽ định.
Vì sao bỗng nhiên lắp đạn thật, vì sao cố tình bắn nha môn Lễ bộ, người khác không rõ nhưng Tần Kham thì trong lòng đã chắc.
Bà nương gây họa rồi, đêm nay một chút gia pháp là không thể tránh khỏi.
Chu Hậu Chiếu và Hạ hoàng hậu được thị vệ hộ tống vào cung, một đám đại thần đang thất kinh tụ tập ở trong cửa cung.
Lưu Cẩn và Đới Nghĩa Chưởng quản Tây Hán Đông Hán nghe thấy có người dám bắn đạn thật, sợ tới một thân mồ hôi lạnh túa ra, đồng thời không khỏi tức giận, lập tức hạ lệnh cho phiên tử phong tỏa quảng trường Chính Dương, tìm kiếm toàn thành.
Chu Hậu Chiếu trong lòng đối với việc này chắc cũng ngờ ngợ, thế là gọi Lưu Cẩn và Đới Nghĩa vào một góc rồi đá cho mỗi tên một cá, mắng họ một chập, Lưu Cẩn và Đới Nghĩa mặc dù đầu óc mờ mịt, nhưng hoàng thượng dùng ngữ khí nghiêm khắc nói không cho phép truy tra, hai người tất nhiên không dám cãi lời, lập tức rút những phiên tử đang tỏa ra điều tra về.
Trong đám người Hỗn loạn, Tần Kham cảm kích nhìn Chu Hậu Chiếu một cái, Chu Hậu Chiếu cười hì hì, chớp mắt mấy cái với Tần Kham. Bộ dạng rất là hiểu ngầm.
Tần Kham lặng lẽ thở phào.
Xem ra Chu Hậu Chiếu là định gánh cái nồi đen này hộ hắn.
Một pháo này hôm nay quá mức nghiêm trọng, phóng mắt khắp toàn bộ Đại Minh, trừ bản nhân Chu Hậu Chiếu ra thì chỉ sợ cá i nồi đen này không ai gánh được.
Đại hôn của Hoàng đế không ngờ xảy ra hỗn loạn như vậy. Biết được người hạ lệnh nã pháo là bản thân hoàng đế, hơn nữa trong pháo rỗng không ngờ ngoài ý muốn xen vào một viên đạn thật bắn cho nha môn Lễ bộ tàn phế, sắc mặt của tất cả đại thần đều rất khó coi, hơn mười tên ngôn quan đang ngo ngoe muốn động trong đám người. Tựa hồ đang do dự có nên vào ngày đại hỉ này hung hăng mắng hôn quân hoang đường này một trận hay không.
Chu Hậu Chiếu hồn nhiên như không cười cười giải thích, nói là các quân sĩ làm phái bỏ nhầm đạn thật vào đạn lễ hoa, cho nên bắn nhầm vào nha môn Lễ bộ, việc này Hán Vệ đã điều tra rõ rồi, không cần truy cứu.
Khi Chu Hậu Chiếu giải thích sắc mặt giống như người phát ngôn phía nước Mỹ kiếp trước vậy. Vẻ mặt vô lại nhẹ nhàng bâng quơ cho qua chuyện nghiêm trọng như vậy, giống như chỉ là dùng nhầm bản đồ quân sự vậy.
Các đại thần rất tức giận, có điều hiển nhiên hôm nay không thể tức giận, hỗn loạn qua đi, đại hôn của hoàng đế vẫn phải tiếp tục, không thể bỏ dở nửa chừng.
Trương Thăng một lần nữa tụ tập văn võ bá quan và đặc phái viên chư quốc, Chu Hậu Chiếu dẫn đầu, hoàng hậu đi song song với hắn, mọi người chậm rãi tới Thái Miếu.
Cảnh tượng kỳ lạ nhất trong lịch sử Đại Minh xuất hiện. Hoàng đế Vẻ mặt đắc ý tươi cười dẫn hoàng hậu thất sắc khóc lóc, phía sau là một đám đại thần y quan xộc xệch, thần thái chật vật, thậm chí có người ngay cả mũ quan và giày quan cũng không đi, quỳ gối trước Thái Miếu cáo tế liệt tổ liệt tông Đại Minh. Lễ bộ thượng thư Trương Thăng bị lửa đạn khói thuốc hun cho mặt chỗ trắng chỗ đen, khuôn mặt già nua run rẩy niệm tụng tế văn.
Thân là tên đầu têu gây ra chuyện, Tần Kham vừa áy náy vừa không phúc hậu cười thầm, thế này đâu có phải là đại hôn của hoàng đế. Rõ ràng là rất giống một đám thổ phỉ mới từ dưới núi cướp về một vị áp trại phu nhân, hơn nữa đám thổ phỉ này cả người tỏa ra khí chất ô hợp rất mới mẻ.
Trình tự phía sau tiến hành rất thuận lợi. Sau khi Cáo Thái Miếu, Chu Hậu Chiếu và Hạ hoàng hậu vào cung Từ Ninh bái kiến Thái hoàng Thái hậu và Thái Hậu, hai vị Thái Hậu tất nhiên đã sớm biết phong ba ngoài Chính Dương môn, đối với sự càn quấy của Chu Hậu Chiếu vừa cảm thấy tức giận, đồng thời nhưng cũng đành bất lực với hắn, lão Chu gia hiện giờ chỉ còn lại hắn, khi Hoằng Trì đế còn sống đã coi hắn như bảo bối, hiện giờ hắn lại quân lâm thiên hạ, hai vị Thái Hậu biết rõ cho dù răn dạy hắn, hắn cũng sẽ không nghe, thế là đành phải thôi.
Ánh mắt Trương Thái hậu nhìn Tần Kham đứng ngoài cửa điện, giống như mũi dao chém hắn mấy lần.
Tần Kham cười khổ không thôi, ngượng ngùng vuốt mũi quay đầu sang bên, hàm nghĩa trong ánh mắt của Trương Thái hậu hắn tất nhiên minh bạch, nghiêm lệnh hắn giám sát chặt chẽ Chu Hậu Chiếu, không cho hoàng đế vào ngày đại hôn gây ra chuyện hoang đường, nhưng Chu Hậu Chiếu vẫn làm ẩu một hồi, thế chẳng khác nào Tần Kham cô phụ sự nhắc nhở của Thái Hậu.
May mắn địa vị của Trương Thái hậu mặc dù cao, nhưng cũng không tham gia vào chính sự, hơn nữa hậu cung cũng không thể tùy tiện xử trí quan viên, nếu không Tần Kham thật sự không hiểu mình sẽ có kết cục gì.
Giá trị quan bất đồng quyết định thái độ đối với cùng một sự kiện là bất đồng.
Chu Hậu Chiếu đối với đại hôn của mình phi thường hài lòng, hắn cảm thấy rất náo nhiệt, hơn nữa thuận tiện trêu cợt đại thần cả triều một hồi, phát tiết oán niệm đối với các đại thần tích tụ từ lâu, trút được cục tức này, thật là thần thanh khí sảng.
Các đại thần hiển nhiên không cho rằng như vậy, đại hôn của hoàng đế bị làm cho thành gà bay chó sủa, trường hợp trang trọng túc mục rõ ràng thành một trò hề, quan viên cả điện bị giày vò cho chật vật vô cùng, hôm nay thật sự nên được ghi vào sử sách, trở thành ngày quốc sỉ (cả nước nhục) lần thứ hai của Đại Minh từ Thổ Mộc bảo chi biến tới nay.
Đương nhiên, làm các đại thần càng thêm tức giận là thái độ không thấy nhục mà còn cho rằng là vinh của của Chu Hậu Chiếu.
Khi mở đại yến quần thần ở điện Phụng Thiên, không khí của yến hội rất lạnh lẽo, các đại thần ai nấy xanh mặt, nén lửa giận uống rượu giải sầu, mấy tên ngôn quan nóng tính mấy lần muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng lại bị hữu Đô Ngự Sử tân nhiệm Sử Lâm dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.
Yến hội tan rã trong không vui, Hạ hoàng hậu vào ngày tân hôn đầu tiên đã được thưởng thức tư vị ghẻ lạnh.
Chu Hậu Chiếu say mèm trên yến hội, cũng không biết là là say thật hay say giả, sau khi được đỡ vào cung Khôn Ninh thì cắm đầu ngủ, chẳng chạm vào Hạ hoàng hậu.
Vào lúc Chu Hậu Chiếu thiết yến ở trong điện Phụng Thiên, Lưu Cẩn ngồi trong ti lễ giám sắc mặt xanh mét, cả người tức giận đến run rẩy.
Ngày vui của Hoàng đế Lưu Cẩn lại nhận được một tin tức rất không vui.
Vương Thủ Nhân rời kinh tới Quý Châu long tràng, hơn mười thích khách Lưu Cẩn phái ra ám sát hắn cũng theo sát phía sau, nhưng luôn như đá chìm đáy biển, không có tin tức truyền về.
Cho tới hơn nay, nhóm người tứ hai được gửi ra thăm dò tin tức đã trở lại kinh sư, bọn họ mang về mười tám cái đầu không còn chưa khô vết máu, toàn bộ được xếp thành hình chữ nhất ở ven quan đạo ngoài Hà Nam Khai Phong phủ.
Hiển nhiên, đây không phải là Vương Thủ Nhân làm, trong triều có năng lực hơn nữa có gan đối nghịch với Lưu Cẩn hắn chỉ có một người...
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn