Minh Triều Ngụy Quân Tử
Chương 283: Muốn gần thiên nhan
"Bệ hạ, hậu viện phú quan viên dân gian không chỉ có một nữ nhân, nhập tương lai nếu có ý trung nhân, cứ nạp nàng ta vào cung là được, cái chức suông hoàng hậu cứ để cho nữ nhi Hạ gia đi, bệ hạ không cần phải bận tâm."
Chu Hậu Chiếu gật gật đầu, thần sắc bỗng nhiên trở nên hưng phấn: "Đại hôn của Trẫm không thể quá thái bình nhạt nhẽo được, cả đời chỉ có một lần, phải làm gì đó thú vị, Tần Kham, ngươi giúp trẫm làm chuyện này đi."
"Bệ hạ muốn làm gì?"
Trong mắt Chu Hậu Chiếu lại bắt đầu lấp lánh hào quang tinh nghịch quen thuộc: "Ngươi từ Thần Cơ doanh triệu tập mười khẩu hỏa pháo, nhắm vào cửa nhà Hạ Nho."
Tần Kham: "..."
Tuyến mồ hôi hôm nay rất phát triển... Thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu cười to: "Không để là đạn thật, làm ra tiếng vang là được, ngươi nghĩ xem, quan viên Lễ bộ đón hoàng hậu vào cung cáo tế Thái Miếu, nếu hoàng hậu vừa ra khỏi cửa liền vạn pháo cùng phát, uy phong cỡ nào..."
"Bệ hạ, ngươi vừa rồi nói là không gây chuyện mà." Tần Kham thật muốn bóp chết hắn.
"Bắn mấy tiếng pháo mà là gây chuyện à?" Chu Hậu Chiếu bất mãn nói.
"Bệ hạ muốn bắn phóng không thẻ chờ tới buổi tối à? Buổi tối bệ hạ vào lúc đêm động phòng hoa chúc một phát đỏ rực, vừa uy phong lại vừa sướng."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Cái gì gọi là một pháo đỏ rực?"
Tần Kham rất kiên nhẫn giải thích: "Bệ hạ phóng một pháo, hoàng hậu... liền đỏ, tất nên gọi là một pháo đỏ rực?"
Giải thích với tiểu xử nam cái gì gọi là một pháo đỏ rực thực sự có chút mỏi miệng, những tri thức sinh lý nam nữ này cùng với tri thức động phòng, đều nen do chính chính đại hôn hoặc là quan viên Lễ bộ dạy hắn, mà chỉ dạy lý thuyết thôi vẫn chưa đủ, để lý thuyết và thực tiễn kết hợp được hoàn mỹ, bình thường còn phải từ trong cung chọn ra mấy cung nữ mười tám đến hai mươi vẫn còn thân xử nữ, cho hoàng đế bệ hạ ngủ một đêm, đợi cho hoàng đế xử nam hoàn toàn hiểu biết về chuyện nam nữ rồi mới có thể đến phiên hoàng hậu và hoàng đế động phòng.
Những cái này vẫn chỉ là công việc chuẩn bị trước khi đại hôn, đại hộ nhân gia bình thường trước khi thành thân, nhiều lắm là do cha mẹ lấy mấy bức xuân cung ra dạy con gá, khí phái của khí phái tất nhiên không giống bình thường, trực tiếp trình diễn.
Tần Kham hiện tại không có hứng thú giải thích việc nam nữ với Chu Hậu Chiếu, khi một chuyện vốn rất tốt đẹp hình thành một loại truyền thụ kiểu giáo lý, tư vị tốt đẹp này khẳng định không còn sót lại chút gì.
Hoàng đế Đại Minh nói muốn bắn pháo, hơn nữa không phải bắn loại pháo động phòng, Tần Kham không thể không làm theo.
Ý tứ của Chu Hậu Chiếu rất đơn giản, hắn muốn lúc đại hôn nghe thấy tiếng vang, hắn từ nhỏ đã thượng võ, đại hôn cũng phải không như đại hôn bình thường, chẳng những phải may mắn vui mừng, còn phải uy vũ khí phách.
Về phần hai cái có thể cùng tồn tại hay không, trông có không lệch lạch hay không thì những cái này Chu Hậu Chiếu không bận tâm.
Hắn chỉ muốn náo nhiệt mà thôi.
Tần Kham không nhịn được tưởng tượng cảnh tượng khi hoàng hậu Đại Minh tương lai được quan viên Lễ bộ cung kính đón ra khỏi phủ thì vạn pháo cùng phát.
Hoàng hậu nương nương có bị dọa cho són đá hay không? Sau này nàng ta sẽ sống thế nào? Quan viên Lễ bộ có đáp ứng hay không? Bọn họ sao lại cho phép hoàng đế khi đại hôn làm chuyện hoang đường như vậy?
Tần Kham thở dài.
Chu Hậu Chiếu lại tìm chuyện tốt cho hắn rồi.
Ra khỏi hoàng cung, Tần Kham trái lo phải nghĩ, cuối cùng cắn răng một cái, tới nha môn Lễ bộ.
Thượng thư Lễ bộ hiện giờ tên là Trương Thăng, là một tiểu lão đầu hơn năm mươi tuổi, lão nhân này trông xấu xí, nhưng tư lịch của tư lịch cũng không nhỏ, hắn là Trạng Nguyên khoa Sửu năm Thành hóa thứ năm, một thân đầy khí khái, từng vì nói thẳng mà đắc tội với Đại học sĩ Lưu Cát lúc đó, rồi bị Lưu Cát đày ra khỏi kinh, cho tới khi Lưu Cát bị bãi quan mới về kinh phục chức.
Trong nha môn Lễ bộ, Trương Thăng bận tới chân không chạm đất.
Đại hôn của Chu Hậu Chiếu sắp tới, cơ hồ tất cả chuyện liên quan tới lễ nghi nghi thức lễ nghi toàn do Lễ bộ phụ trách, thậm chí ngay cả chiêu đãi đặc phái viên phiên thuộc như Triều Tiên, Lưu Cầu cũng phải do Lễ bộ lo liệu, Trương Thăng gần đây đã phải lao lực quá độ.
Đó là một người làm người làm việc đều rất kiên định, chú ý tới "ăn lộc vua thì phải lo việc cho vua", mà người như thế thường thường cũng rất chú ý nguyên tắc, làm việc cứng nhắc, tư tưởng ngoan cố, quả thực là đại biểu điển hình cho quan văn Đại Minh.
Tần Kham mặc kỳ lân bào phục chậm rãi đi vào nha môn Lễ bộ, thấy trong nha môn người qua người lại, không khí khẩn trương như lâm đại địch đập vào mặt, Tần Kham ngây ra một lát, lúc này cuối cùng mới có một khái niệm rõ ràng về đại hôn của Chu Hậu Chiếu.
Đúng vậy, thiếu niên chỉ biết chơi kia sắp đại hôn rồi.
Quan trường là nơi giảng quy củ, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ đến, Trương Thăng bận tới mấy cũng phải gặp mặt.
Trong phòng ấm ở nhị đường Nha môn, Trương Thăng và Tần Kham hai người phân chủ khách ngồi xuống, khi Tần Kham vuốt mũi ngượng ngùng nói ra ý đến, Trương Thăng lại ngây ra.
"Ngày đại hôn bắn pháo?" Sắc mặt Trương Thăng lờ mờ xanh mét, người hơi run.
Có thể khẳng định, hắn không phải đang hưng phấn.
Tần Kham vội vàng giải thích: "Trợ hứng, thuần túy chỉ để trợ hứng, không có ý khác."
Trương Thăng sầm mặt nói: "Ngươi có biết đại hôn của hoàng đế là ngày đại cát hay không, ngày đại cát ngay cả đao kiếm đều phải ở trong vỏ không ra, ngươi lại muốn bắn pháo?"
Tần Kham vội vàng chối ngay: "Không phải hạ quan muốn bắn pháo, mà là hoàng thượng, hạ quan đến đến chuyển đạt lời nói của hoàng thượng mà thôi."
"Quả thực hoang đường đến cực điểm! Hoàng thượng lần này sao vậy? Đây là chuyện của một mình hắn à? Đây là chuyện của thần dân cả nước? là đại sự liên quan đến tông miếu xã tắc! Lễ bộ tuyệt không cho phép hắn làm như vậy, muốn bắn pháo thì được, nhưng nhét lão phu vào thùng thuốc súng ấy."
"Thế đâu có được, thượng thư đại nhân nói quá lời rồi."
"Hừ, Tần Chỉ huy sứ, tuy nói quân quân thần thần chính là nhân luân cương thường, nhưng cũng không thể việc gì cũng khúm núm, hoàng thượng tuổi nhỏ, lời nói khó tránh khỏi ẩu tả, chính cần đám thần tử chúng ta sửa cho đúng, chứ không nên phóng túng tùy ý, thế không phỉa là đạo làm thần, dần dà như thế, bệ hạ tất bị thần tử nuông chiều thành hôn quân bạo quân..." Trương Thăng vuốt râu nhìn chằm chằm Tần Kham, chậm rãi nói: "Lão phu từng nghe nói Tần Chỉ huy sứ tuy là võ quan, nhưng lại xuất thân văn nhân, từng đứng đầu trong thi viện phủ Thiệu Hưng, lại làm một thiên Thái căn đàm nổi danh thiên hạ, người có thể viết tác phẩm truyền đời như vậy, theo lý thuyết thì nên có khí tiết, vì sao thấy bệ hạ càn quấy lại không khuyên can, ngược lại vì loạn mệnh này mà chạy chọt?"
Tần Kham nghe vậy hơi biến sắc.
Nói uyển chuyển thật, nhưng ý tứ trong lời nói Tần Kham vẫn nghe hiểu, ngụ ý đơn giản là thầm châm biếm hắn không có khí tiết của văn nhân, vì muốn lấy lòng hoàng đế mà khúm núm.
Cái nhìn của Trương Thăng đối với Tần Kham, có lẽ cũng đại biểu cho cái nhìn của toàn bộ triều đình Đại Minh hiện giờ đối với Tần Kham, Tần Kham hắn quả nhiên không được quan văn triều đình dung nạp.
Trầm mặc hồi lâu, Tần Kham gượng cười nói: "Bệ hạ chỉ là muốn vào ngày đại hôn bắn mấy tiếng pháo thôi mà, thượng thư đại nhân không nên kéo đem việc này và khí tiết khí khái vào cùng một chỗ, thế có phải là chuyện bé xé ra to hay không?"
Nụ cười của Trương Thăng có chút lành lạnh: "Từ nhỏ mà thấy lớn, lão phu không cảm thấy là chuyện bé xé ra to, Tần Chỉ huy sứ, lão phu nói rõ nhé, đại hôn của bệ hạ do Lễ bộ gánh vác. Lão phu còn một ngày chấp chưởng Lễ bộ thì không cho phép bệ hạ vào ngày trọng yếu ấy mà làm bậy! Việc này không thể thương lượng."
Không vừa ý thì thôi, dây dưa thêm càng khó chịu, Tần Kham lắc đầu, đứng dậy cáo từ.
Đúng là Lễ bộ thượng thư, dù không thích vẫn giữ phong độ của văn nhân quân tử, Trương Thăng rất khách khí tự mình tiễn Tần Kham ra cửa.
Ra khỏi đại môn Lễ bộ, Tần Kham đang sắp cáo từ Trương Thăng thì lại nghe phía sau có tiếng động lớn.
Một hán tử trung niên mặc trường bào Mông Cổ cũ nát nhanh như báo tới trước mặt Trương Thăng, dùng Hán ngữ không được thuần thục lớn tiếng nói: "Trương thượng thư, Đóa Nhan Vệ ta phải chịu oan khuất rất lớn, mấy lần hướng Lễ bộ thỉnh cầu gặp mặt thiên tử bệ hạ Đại Minh, thượng thư đại nhân vì sao nhiều lần không chịu nhận lời?"
Trương Thăng ngây ra một lúc, tiếp theo lạnh lùng nói: "Người đâu, đuổi tên cuồng không hiểu quy củ này đi."
Mấy tên sai dịch nha môn bước nhanh tới tóm lấy hán tử Mông Cổ rồi kéo đi, hán tử Mông Cổ bi phẫn đến cực điểm, không ngừng giãy dụa gào thét.
Trương Thăng cười nói với Tần Kham: "Đóa Nhan Vệ từ thời Thành Tổ tới nay thay đổi thất thường, lúc thuận lúc phản, triều đình đau đầu vì họ bọn họ, lúc này nói chuyện giật gân nói cái gì bị oan khuất, khiến Tần đại nhân chê cười rồi."
Tần Kham ứng phó vài câu, chắp tay chào Trương Thăng, sau khi nhận dây cương thị vệ đưa, hai mắt bất giác nhìn thoáng qua hán tử Mông Cổ bị sai dịch Lễ bộ đuổi đi đó.
Chu Hậu Chiếu gật gật đầu, thần sắc bỗng nhiên trở nên hưng phấn: "Đại hôn của Trẫm không thể quá thái bình nhạt nhẽo được, cả đời chỉ có một lần, phải làm gì đó thú vị, Tần Kham, ngươi giúp trẫm làm chuyện này đi."
"Bệ hạ muốn làm gì?"
Trong mắt Chu Hậu Chiếu lại bắt đầu lấp lánh hào quang tinh nghịch quen thuộc: "Ngươi từ Thần Cơ doanh triệu tập mười khẩu hỏa pháo, nhắm vào cửa nhà Hạ Nho."
Tần Kham: "..."
Tuyến mồ hôi hôm nay rất phát triển... Thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Tần Kham, Chu Hậu Chiếu cười to: "Không để là đạn thật, làm ra tiếng vang là được, ngươi nghĩ xem, quan viên Lễ bộ đón hoàng hậu vào cung cáo tế Thái Miếu, nếu hoàng hậu vừa ra khỏi cửa liền vạn pháo cùng phát, uy phong cỡ nào..."
"Bệ hạ, ngươi vừa rồi nói là không gây chuyện mà." Tần Kham thật muốn bóp chết hắn.
"Bắn mấy tiếng pháo mà là gây chuyện à?" Chu Hậu Chiếu bất mãn nói.
"Bệ hạ muốn bắn phóng không thẻ chờ tới buổi tối à? Buổi tối bệ hạ vào lúc đêm động phòng hoa chúc một phát đỏ rực, vừa uy phong lại vừa sướng."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nói: "Cái gì gọi là một pháo đỏ rực?"
Tần Kham rất kiên nhẫn giải thích: "Bệ hạ phóng một pháo, hoàng hậu... liền đỏ, tất nên gọi là một pháo đỏ rực?"
Giải thích với tiểu xử nam cái gì gọi là một pháo đỏ rực thực sự có chút mỏi miệng, những tri thức sinh lý nam nữ này cùng với tri thức động phòng, đều nen do chính chính đại hôn hoặc là quan viên Lễ bộ dạy hắn, mà chỉ dạy lý thuyết thôi vẫn chưa đủ, để lý thuyết và thực tiễn kết hợp được hoàn mỹ, bình thường còn phải từ trong cung chọn ra mấy cung nữ mười tám đến hai mươi vẫn còn thân xử nữ, cho hoàng đế bệ hạ ngủ một đêm, đợi cho hoàng đế xử nam hoàn toàn hiểu biết về chuyện nam nữ rồi mới có thể đến phiên hoàng hậu và hoàng đế động phòng.
Những cái này vẫn chỉ là công việc chuẩn bị trước khi đại hôn, đại hộ nhân gia bình thường trước khi thành thân, nhiều lắm là do cha mẹ lấy mấy bức xuân cung ra dạy con gá, khí phái của khí phái tất nhiên không giống bình thường, trực tiếp trình diễn.
Tần Kham hiện tại không có hứng thú giải thích việc nam nữ với Chu Hậu Chiếu, khi một chuyện vốn rất tốt đẹp hình thành một loại truyền thụ kiểu giáo lý, tư vị tốt đẹp này khẳng định không còn sót lại chút gì.
Hoàng đế Đại Minh nói muốn bắn pháo, hơn nữa không phải bắn loại pháo động phòng, Tần Kham không thể không làm theo.
Ý tứ của Chu Hậu Chiếu rất đơn giản, hắn muốn lúc đại hôn nghe thấy tiếng vang, hắn từ nhỏ đã thượng võ, đại hôn cũng phải không như đại hôn bình thường, chẳng những phải may mắn vui mừng, còn phải uy vũ khí phách.
Về phần hai cái có thể cùng tồn tại hay không, trông có không lệch lạch hay không thì những cái này Chu Hậu Chiếu không bận tâm.
Hắn chỉ muốn náo nhiệt mà thôi.
Tần Kham không nhịn được tưởng tượng cảnh tượng khi hoàng hậu Đại Minh tương lai được quan viên Lễ bộ cung kính đón ra khỏi phủ thì vạn pháo cùng phát.
Hoàng hậu nương nương có bị dọa cho són đá hay không? Sau này nàng ta sẽ sống thế nào? Quan viên Lễ bộ có đáp ứng hay không? Bọn họ sao lại cho phép hoàng đế khi đại hôn làm chuyện hoang đường như vậy?
Tần Kham thở dài.
Chu Hậu Chiếu lại tìm chuyện tốt cho hắn rồi.
Ra khỏi hoàng cung, Tần Kham trái lo phải nghĩ, cuối cùng cắn răng một cái, tới nha môn Lễ bộ.
Thượng thư Lễ bộ hiện giờ tên là Trương Thăng, là một tiểu lão đầu hơn năm mươi tuổi, lão nhân này trông xấu xí, nhưng tư lịch của tư lịch cũng không nhỏ, hắn là Trạng Nguyên khoa Sửu năm Thành hóa thứ năm, một thân đầy khí khái, từng vì nói thẳng mà đắc tội với Đại học sĩ Lưu Cát lúc đó, rồi bị Lưu Cát đày ra khỏi kinh, cho tới khi Lưu Cát bị bãi quan mới về kinh phục chức.
Trong nha môn Lễ bộ, Trương Thăng bận tới chân không chạm đất.
Đại hôn của Chu Hậu Chiếu sắp tới, cơ hồ tất cả chuyện liên quan tới lễ nghi nghi thức lễ nghi toàn do Lễ bộ phụ trách, thậm chí ngay cả chiêu đãi đặc phái viên phiên thuộc như Triều Tiên, Lưu Cầu cũng phải do Lễ bộ lo liệu, Trương Thăng gần đây đã phải lao lực quá độ.
Đó là một người làm người làm việc đều rất kiên định, chú ý tới "ăn lộc vua thì phải lo việc cho vua", mà người như thế thường thường cũng rất chú ý nguyên tắc, làm việc cứng nhắc, tư tưởng ngoan cố, quả thực là đại biểu điển hình cho quan văn Đại Minh.
Tần Kham mặc kỳ lân bào phục chậm rãi đi vào nha môn Lễ bộ, thấy trong nha môn người qua người lại, không khí khẩn trương như lâm đại địch đập vào mặt, Tần Kham ngây ra một lát, lúc này cuối cùng mới có một khái niệm rõ ràng về đại hôn của Chu Hậu Chiếu.
Đúng vậy, thiếu niên chỉ biết chơi kia sắp đại hôn rồi.
Quan trường là nơi giảng quy củ, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ đến, Trương Thăng bận tới mấy cũng phải gặp mặt.
Trong phòng ấm ở nhị đường Nha môn, Trương Thăng và Tần Kham hai người phân chủ khách ngồi xuống, khi Tần Kham vuốt mũi ngượng ngùng nói ra ý đến, Trương Thăng lại ngây ra.
"Ngày đại hôn bắn pháo?" Sắc mặt Trương Thăng lờ mờ xanh mét, người hơi run.
Có thể khẳng định, hắn không phải đang hưng phấn.
Tần Kham vội vàng giải thích: "Trợ hứng, thuần túy chỉ để trợ hứng, không có ý khác."
Trương Thăng sầm mặt nói: "Ngươi có biết đại hôn của hoàng đế là ngày đại cát hay không, ngày đại cát ngay cả đao kiếm đều phải ở trong vỏ không ra, ngươi lại muốn bắn pháo?"
Tần Kham vội vàng chối ngay: "Không phải hạ quan muốn bắn pháo, mà là hoàng thượng, hạ quan đến đến chuyển đạt lời nói của hoàng thượng mà thôi."
"Quả thực hoang đường đến cực điểm! Hoàng thượng lần này sao vậy? Đây là chuyện của một mình hắn à? Đây là chuyện của thần dân cả nước? là đại sự liên quan đến tông miếu xã tắc! Lễ bộ tuyệt không cho phép hắn làm như vậy, muốn bắn pháo thì được, nhưng nhét lão phu vào thùng thuốc súng ấy."
"Thế đâu có được, thượng thư đại nhân nói quá lời rồi."
"Hừ, Tần Chỉ huy sứ, tuy nói quân quân thần thần chính là nhân luân cương thường, nhưng cũng không thể việc gì cũng khúm núm, hoàng thượng tuổi nhỏ, lời nói khó tránh khỏi ẩu tả, chính cần đám thần tử chúng ta sửa cho đúng, chứ không nên phóng túng tùy ý, thế không phỉa là đạo làm thần, dần dà như thế, bệ hạ tất bị thần tử nuông chiều thành hôn quân bạo quân..." Trương Thăng vuốt râu nhìn chằm chằm Tần Kham, chậm rãi nói: "Lão phu từng nghe nói Tần Chỉ huy sứ tuy là võ quan, nhưng lại xuất thân văn nhân, từng đứng đầu trong thi viện phủ Thiệu Hưng, lại làm một thiên Thái căn đàm nổi danh thiên hạ, người có thể viết tác phẩm truyền đời như vậy, theo lý thuyết thì nên có khí tiết, vì sao thấy bệ hạ càn quấy lại không khuyên can, ngược lại vì loạn mệnh này mà chạy chọt?"
Tần Kham nghe vậy hơi biến sắc.
Nói uyển chuyển thật, nhưng ý tứ trong lời nói Tần Kham vẫn nghe hiểu, ngụ ý đơn giản là thầm châm biếm hắn không có khí tiết của văn nhân, vì muốn lấy lòng hoàng đế mà khúm núm.
Cái nhìn của Trương Thăng đối với Tần Kham, có lẽ cũng đại biểu cho cái nhìn của toàn bộ triều đình Đại Minh hiện giờ đối với Tần Kham, Tần Kham hắn quả nhiên không được quan văn triều đình dung nạp.
Trầm mặc hồi lâu, Tần Kham gượng cười nói: "Bệ hạ chỉ là muốn vào ngày đại hôn bắn mấy tiếng pháo thôi mà, thượng thư đại nhân không nên kéo đem việc này và khí tiết khí khái vào cùng một chỗ, thế có phải là chuyện bé xé ra to hay không?"
Nụ cười của Trương Thăng có chút lành lạnh: "Từ nhỏ mà thấy lớn, lão phu không cảm thấy là chuyện bé xé ra to, Tần Chỉ huy sứ, lão phu nói rõ nhé, đại hôn của bệ hạ do Lễ bộ gánh vác. Lão phu còn một ngày chấp chưởng Lễ bộ thì không cho phép bệ hạ vào ngày trọng yếu ấy mà làm bậy! Việc này không thể thương lượng."
Không vừa ý thì thôi, dây dưa thêm càng khó chịu, Tần Kham lắc đầu, đứng dậy cáo từ.
Đúng là Lễ bộ thượng thư, dù không thích vẫn giữ phong độ của văn nhân quân tử, Trương Thăng rất khách khí tự mình tiễn Tần Kham ra cửa.
Ra khỏi đại môn Lễ bộ, Tần Kham đang sắp cáo từ Trương Thăng thì lại nghe phía sau có tiếng động lớn.
Một hán tử trung niên mặc trường bào Mông Cổ cũ nát nhanh như báo tới trước mặt Trương Thăng, dùng Hán ngữ không được thuần thục lớn tiếng nói: "Trương thượng thư, Đóa Nhan Vệ ta phải chịu oan khuất rất lớn, mấy lần hướng Lễ bộ thỉnh cầu gặp mặt thiên tử bệ hạ Đại Minh, thượng thư đại nhân vì sao nhiều lần không chịu nhận lời?"
Trương Thăng ngây ra một lúc, tiếp theo lạnh lùng nói: "Người đâu, đuổi tên cuồng không hiểu quy củ này đi."
Mấy tên sai dịch nha môn bước nhanh tới tóm lấy hán tử Mông Cổ rồi kéo đi, hán tử Mông Cổ bi phẫn đến cực điểm, không ngừng giãy dụa gào thét.
Trương Thăng cười nói với Tần Kham: "Đóa Nhan Vệ từ thời Thành Tổ tới nay thay đổi thất thường, lúc thuận lúc phản, triều đình đau đầu vì họ bọn họ, lúc này nói chuyện giật gân nói cái gì bị oan khuất, khiến Tần đại nhân chê cười rồi."
Tần Kham ứng phó vài câu, chắp tay chào Trương Thăng, sau khi nhận dây cương thị vệ đưa, hai mắt bất giác nhìn thoáng qua hán tử Mông Cổ bị sai dịch Lễ bộ đuổi đi đó.
Tác giả :
Tặc Mi Thử Nhãn