Minh Thê
Chương 1
“Tân Dao, lúc giết người hẳn là nỗi nhớ nàng sẽ vơi đi một ít. Ngộ nhỡ mai kia ta không trở về, có lẽ khi đó hai ta đoàn tụ dưới suối vàng rồi cũng nên. Ta rất vui.”
Tân Dao chỉ có thể đứng lặng nơi đó nhìn Hoắc Tu thành thân.
Còn nhớ ngày ấy, cô không thể nào cầm cự thêm được mà nặng nề thiếp đi. Tỉnh lại, cơ thể bỗng nhẹ tênh không còn đau yếu, cô phát hiện mình đang lơ lửng giữa căn phòng, mà thân xác cô vẫn nằm im trên giường, dần dần lạnh lẽo, dần dần tê buốt. Hôm ấy, Hoắc Tu săn thú trở về, khi đẩy cửa chàng còn cười bảo: “Tân Dao, nghe mọi người nói thịt thỏ có công dụng bổ khí, nàng xem ta mang cái gì…”
Chàng im bặt ngay lúc đó, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô gái trên giường, cánh tay mảnh khảnh của cô buông thõng, không bao giờ cử động được nữa.
Tân Dao mở to mắt nhìn chàng cởi bỏ từng thứ một đeo trên người, thất thần bước đến quỳ gối cạnh giường, cầm lấy bàn tay đang rũ xuống của cô áp lên gương mặt xồm xoàm râu ria của mình. Cũng vì chăm sóc cô mà lâu rồi chàng không buồn để ý đến bản thân. Tân Dao vẫn nhớ như in lần đầu gặp gỡ, chàng là con trai thứ ba của Thừa Tướng nổi danh khắp kinh thành, khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong.
“Tân Dao, sao nàng lạnh vậy?” Chàng mỉm cười nhìn cô, giọng nói dịu êm pha lẫn chút nghẹn ngào:”Nàng xem, lâu lắm rồi ta chưa cạo râu, nàng giúp ta có được không?”.
Tân Dao bay lơ lửng bên chàng, nhận thấy sâu trong đôi mắt kia không còn một tia sáng. Chàng ngẩn người rất lâu mới khẽ cử động, cúi đầu ôm lấy thi thể cô, vùi đầu vào lòng cô.
“Tân Dao, ta đang nói chuyện với nàng đây”.
Tân Dao lặng yên bay qua, ôm lấy chàng từ phía sau, cho dù đôi tay cô có xuyên thấu cơ thể chàng, cô vẫn một mực làm ra tư thế ôm như cũ.
Ngày ấy, họ thành thân dưới bầu trời đầy tuyết, từng bông tuyết trắng bay bay như muôn đóa hoa lê tươi đẹp. Người trong thôn nhỏ đều tập trung về đây tham dự hôn lễ của Hoắc Tu và Tân Dao. Hôn lễ có đủ cả pháo hồng, quần áo mới, tiệc rượu. Tân Dao mặc một bộ áo cưới bằng gấm đỏ rực, trang điểm xinh đẹp động lòng người, chàng ôm thi thể cô bái lạy trời đất, cùng nhau thề nguyện, rằng cả đời cũng không lìa xa.
Sau ngày thành thân, cuối cùng Tân Dao cũng được chôn cất. Ngày ấy, giấy trắng cùng với bông tuyết bay khắp trời. Hoắc Tu vẫn mặc trên người hỉ bào đỏ thẫm, ngồi trước mộ cô một ngày một đêm.
Cô đến gần cầm lấy tay chàng, bàn tay chàng vừa rộng lại ấm áp. Còn nhớ trước đây, khi làm nha hoàn ở phủ Thừa Tướng, chàng thường nắm tay cô viết chữ, vẽ tranh, về sau, mọi chuyện bị phu nhân Thừa Tướng phát hiện, trải qua bao lần cãi vã, cuối cùng chàng quyết định đưa cô bỏ đi. Cũng từ đó, bàn tay mang lại cảm giác ấm áp và yên bình này mãi nắm lấy tay cô.
Những ngón tay vô hình của Tân Dao xuyên qua thắt lưng chàng, cô kinh ngạc nhìn đôi tay mình, chợt nở một nụ cười chua xót.
Trên nghĩa địa sương trắng vờn quanh, một cô gái mặc trang phục đen tuyền, tay cầm đèn lồng hoa mẫu đơn đỏ rực bước ra từ màn khói hư ảo. Tân Dao thấy cả người cô gái kia tràn ngập quỷ khí, bất giác nép vào cơ thể vững chãi của Hoắc Tu, nhưng mà người đàn ông bên cạnh vẫn mải cúi đầu, chăm chú nhìn mộ bia trước mắt, như thể chàng sẽ nhìn nó đến lúc sông cạn đá mòn.
Cô gái đứng cách Hoắc Tu một khoảng không xa cũng không gần, mở lời với Tân Dao: “Dương thọ của ngươi đã tận, mau theo ta xuống âm tào địa phủ chờ phán xét.”
Tân Dao không ngừng trốn tránh, sợ hãi lắc đầu:”Không muốn, tôi muốn ở bên chàng.”
Cô gái kia cất giọng lạnh lùng:”Nguyện vọng của ngươi là lưu hồn phách lại chốn dương gian, nhưng mối oán hận trong lòng lại quá sâu đậm, không những hồn phách của ngươi bị hao tổn mà ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy.” Nói xong, cô gái đảo mắt nhìn Hoắc Tu, chàng vẫn lặng im bất động như tảng đá, tuyết trắng phủ thành một lớp dày trên đôi vai chàng, màu đỏ tươi của hỉ bào nổi bật như ánh tà dương rọi xuống cánh đồng băng giá hoang vu:”Chỉ cần qua bờ Vong Xuyên, uống một bát canh Mạnh Bà, cuộc đời này coi như chấm dứt, nếu duyên phận giữa ngươi và hắn vẫn còn, kiếp sau hai người sẽ lại bên nhau.”
“Tân Dao không quan tâm cái gì gọi là kiếp sau.” Tân Dao đứng cách xa cô gái, đôi mắt mông lung mở to:”Tân Dao chỉ biết kiếp này sẽ ở cạnh chàng, Tân Dao không muốn uống canh Mạnh Bà gì đó để quên chàng.”.
Nhìn thấy Dẫn Hồn Đăng trong tay cô gái rung lên như muốn câu hồn phách của mình, Tân Dao đau đớn quỳ xuống:”Trước đây tôi chỉ là một đứa ăn mày đầu đường xó chợ, chính tam thiếu gia đã thu nhận tôi, còn dạy tôi biết chữ, chàng mang đến cho tôi cảm giác ấm áp mà trước kia chưa từng có. Tân Dao chỉ nguyện được ở bên chàng, dẫu cho không thể luân hồi, nhưng được nhìn thấy chàng mỗi ngày, tôi cũng rất hạnh phúc. Mai kia nếu chàng sống tốt hơn, Tân Dao cũng có thể an tâm mà ra đi.”
Quần áo trên người cô trắng toát, mái tóc đen như mực nổi bật giữa cánh đồng tuyết hoang vu. Cô gái kia không nói nhiều lời, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi mất hút trong màn sương khói mông lung.
Tân Dao chậm rãi bay đến cạnh Hoắc Tu, vuốt ve hỉ bào bị tuyết làm ướt của chàng, thì thầm: “Phu quân”
Cô mỉm cười, tiếp tục gọi một tiếng “Phu quân” nữa, sau đó đi đến trước mặt chàng, cho dù lúc này chàng chỉ nhìn thấy mộ bia trước mắt, cô vẫn vờ như chàng đang nhìn mình mà cười bảo:”Phu quân, trời lạnh lắm, mau về nhà đi.”
“…thiếp vẫn luôn bên cạnh chàng mà.”
Hoắc Tu ở lại thôn trang đó một năm.
Một ngày nọ, người trong thôn gặp chàng săn thú trở về liền chủ động chào hỏi:”Đây chẳng phải là A Tu sao? Hôm nay về sớm vậy.”
Hoắc Tu mỉm cười đáp:”Vâng, thê tử của tôi đang đợi tôi ở nhà.”
Nói rồi, chàng tiếp tục đi thẳng về ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ở cuối thôn dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, người trong thôn thấy vậy chỉ lắc đầu ngán ngẩm: “Chàng trai tuấn tú như thế nhưng bị điên, đáng tiếc”.
Về đến nhà, chàng lại nói “Tân Dao, ta về rồi đây” như bao lần, sau đó nhóm lửa nấu cơm, trên bàn ăn bao giờ cũng bày hai bộ bát đũa. Chàng một mình ăn cơm trong căn phòng trống trải, thi thoảng lại gắp thịt cho vào bát đối diện rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Chàng không hề biết Tân Dao cũng đang ngồi đối diện mình. Trong trí nhớ của cô, bao giờ chàng cũng nghiêm túc. Đôi mắt đen láy như gỗ mun bỗng sáng lấp lánh, gương mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa nở ngày xuân.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến năm thứ hai, biên giới nước Lung xảy ra chinh chiến. Hoắc Tu quyết định tham quân.
Đây là lần đầu tiên Tân Dao thấy chàng mặc quân trang. Vốn Hoắc Tu luyện võ từ nhỏ, gương mặt lại tuấn tú, mặc quân trang vào trông vô cùng đẹp mắt, đến độ Tân Dao phải chạy quanh chàng mấy vòng ngắm cho thỏa thích. Chàng không mang theo bất cứ vật gì ngoài chiếc túi thơm do Tân Dao tự thêu, sau đó đi đến nghĩa địa một chuyến. Đứng trước mộ cô, chàng nói: “Ta vẫn nhớ trước đây nàng từng bảo, nàng rất ghét chiến tranh, mà ta cũng đồng ý với nàng sẽ không tòng quân.”
Chàng vươn những ngón tay thon dài vuốt ve tấm bia lạnh lẽo, đầu ngón tay trượt theo dòng chữ khắc ghi trên đó, chàng cười khẽ: “Nhưng nàng xem, nàng đã hứa sẽ không bỏ lại ta một mình. Chúng ta đều thất hứa, coi như hòa nhau có được không?”
Tân Dao lơ lửng trên ngôi mộ, thấy chàng chậm rãi ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống sát vào chàng, cô muốn nghe rõ những điều chàng nói. Hoắc Tu cúi đầu thì thào: “Tân Dao, lúc giết người hẳn là nỗi nhớ nàng sẽ vơi đi một ít. Ngộ nhỡ mai kia ta không trở về, có lẽ khi đó hai ta đoàn tụ dưới suối vàng rồi cũng nên. Ta rất vui.”
Tân Dao nói không nên lời, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve gương mặt chàng.
Chiến trường biên giới khắc nghiệt và nồng đậm mùi máu tanh, con người kia qua năm tháng càng trở nên xuất chúng, dáng vẻ chém giết đầy hoang dã như Tu La đến từ địa ngục. Bầu trời xám xịt khôn cùng thê lương, Tân Dao không thể đếm hết bao nhiêu người đã ngã xuống từ tay chàng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy phu quân mình như thế, một phu quân lạnh lùng, rút kiếm chỉ trong chớp mắt, một đường máu bắn ra, đầu quân địch đã lìa khỏi cổ, máu đỏ tươi nhuốm đầy như biển hoa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên.
Trong lòng cô có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp đi theo chàng.
Mỗi lần trở về từ chiến trường, Hoắc Tu đều thất thần trong giây lát. Trường kiếm trong tay bởi vì tắm quá nhiều máu mà ánh lên những tia sáng lạnh băng, sắc bén.
Hoắc Tu có xuất thân hiển hách, chàng vốn là con trai của Thừa tướng, lại thêm võ công cao cường, cấp bậc của đám binh lính kia hiển nhiên không thể sánh cùng chàng. Tân Dao không hiểu những điều này, chỉ âm thầm đi theo chàng đánh mấy trận liền, cũng không biết Hoắc Tu làm thế nào mà chỉ mới vài ngày, thánh chỉ của Hoàng Thượng đã ban xuống, phong chàng làm Phó tướng quân.
Mai sau, binh lính sẽ gọi chàng như vậy.
Tân Dao ngây người, niềm vui sướng dâng lên từ tận đáy lòng. Khi Hoắc Tu mặc áo giáp bước ra khỏi doanh trại, tất cả mọi người đều hành lễ. Tân Dao đứng một bên lắc lư tán thưởng: “Phu quân, chàng thật lợi hại.”
Tiếc là Hoắc Tu không nghe được những lời này, chàng xoay người trở vào trong doanh trại. Buổi tối, chàng ngồi bên ánh đèn chậm rãi lau kiếm, ánh mắt chuyên chú nhìn thân kiếm sáng bóng, im lặng một hồi lâu. Tâm Dao chống cằm ngồi ở phía đối diện, ngắm nhìn đường nét dịu dàng trên gương mặt chàng, không còn vẻ lạnh lùng như khi chém giết nữa.
Cô ghé sát vào chàng: “Phu quân, chàng lợi hại như vậy nhất định sẽ nổi tiếng như trước đây, đợi khi trở về kinh thành, lại có rất nhiều cô nương thích chàng cho mà xem.”
Trong doanh trại yên ắng, Tân Dao chớp chớp mắt, bất chợt tiến lên, để trường kiếm xuyên qua giữa ngực mình. Cô cẩn thận đưa môi mình áp vào đôi môi mỏng hơi nhếch lên của chàng, dừng lại một lúc lâu mới rụt về, cô thở dài: “Tiếc thật. Một chút cảm giác cũng không có.”
Nói xong, cô lại hôn, hôn cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Cô che hai má, mỉm cười nhìn chàng:”Chúng ta chưa bao giờ hôn nhau cả, bây giờ đã hôn rồi. Phu quân, thiếp rất vui.”
Không có tiếng đáp lại, nụ cười bên môi Tân Dao dần tắt hẳn. Qua một lúc, cô xoắn xoắn ngón tay, cúi đầu thì thào trong bất lực: “Phu quân, chàng trả lời thiếp đi.”
Gương mặt của người đàn ông vẫn không có chút thay đổi, lau kiếm xong, chàng mặc luôn quần áo mà ngủ. Nhưng Tân Dao không phát hiện rằng, chàng rút một chiếc túi thơm nhỏ ra khỏi gối, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Bọn ngoại quốc liên tục công kích, ra tay độc ác và tàn nhẫn vô cùng. Hoắc Tu vì bảo về tướng quân mà trúng một đao, vết thương rất sâu, máu tươi chảy xuống ướt đẫm. Ban đêm, chàng được khiêng về doanh trại chữa thương, cơ thể vì mất quá nhiều máu nên hôn mê bất tỉnh, trong lúc mơ màng, chàng vẫn luôn miệng gọi tên cô: “Tân Dao.”
Tân Dao ôm gối khóc nức nở, nước mắt như đê vỡ không ngừng rơi. Thân thể Hoắc Tu đau đớn bao nhiêu, lồng ngực cô như bị giằng xé bấy nhiêu.
“Ưm”
“Tân Dao...”.
“Vâng.”
“Tân Dao...”.
“Thiếp đây”
“Tân Dao...”
Tân Dao nuốt nước bọt, dùng tay áo lau đi nước mắt. Cô có linh cảm hồn phách chàng đang dần suy yếu, cứ như vậy chỉ e là chàng sắp xuống dưới cùng cô, nhưng mà cô lại không hề muốn thế:”Thiếp ở đây, phu quân, Tân Dao vẫn luôn ở bên chàng”.
Trước kia cô thích gọi chàng là Tam thiếu gia. Tam thiếu gia, tham thiếu gia, nghe rất êm tai. Kể từ khi Hoắc tu rời khỏi phủ Thừa tướng, chàng liền nói với cô:”Từ nay về sau không được gọi ta là Tam thiếu gia nữa”.
“Nhưng mà Tam thiếu gia...”.
“Chỉ là dân chúng tầm thường, lấy đâu ra Tam thiếu gia?” Chàng nhíu mày, véo cái mũi của cô, khóe miệng ánh lên nụ cười tràn ngập yêu thương:”Nương tử à, gọi cái gì dễ nghe hơn đi.”
Còn nương tử nữa chứ, chưa thành thân lấy đâu ra nương tử. Tam thiếu gia quả thật ngày càng không đứng đắn. Sau đó, cô gọi chàng một tiếng Hoắc ca ca, đôi mắt chàng bỗng sáng rực lên, hoàn toàn không giống một người đàn ông trưởng thành, chàng ôm cô vào lòng:”Nương tử ngoan, chúng ta về nhà nấu món gì ngon ngon ăn nào.”
Ngày ấy, bọn họ tìm đến một thôn trang nhỏ trong núi sống qua ngày. Nhưng không bao lâu sau, Tân Dao mắc bệnh lao. Chàng đã cố gắng hết sức nhưng chẳng thể kéo dài sinh mệnh cho cô.
Tân Dao luôn nghĩ, những ngày tháng hạnh phúc của bọn họ rốt cuộc ở nơi đâu, phải chăng đã sớm tan biến như sương khói…
Lúc này, ánh nến trong trại bỗng lay lắt, tấm mành cửa bị vén lên, một cô gái mặc quần áo đỏ tươi bước vào, trâm cài tóc tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tân Dao vừa nhìn đã biết người này hẳn là có thân phận vô cùng cao quý. Đi theo sau cô gái còn có vài vị thầy thuốc, thái độ của họ rất cung kính. Cô gái bước đến cạnh giường, đôi mắt đảo qua cánh môi mỏng cùng chiếc mũi đẹp của Hoắc Tu, chợt mỉm cười nói: “Qủa là một người đàn ông anh tuấn, cứ như vậy mà chết thì thật đáng tiếc.”
Tân Dao chỉ có thể đứng lặng nơi đó nhìn Hoắc Tu thành thân.
Còn nhớ ngày ấy, cô không thể nào cầm cự thêm được mà nặng nề thiếp đi. Tỉnh lại, cơ thể bỗng nhẹ tênh không còn đau yếu, cô phát hiện mình đang lơ lửng giữa căn phòng, mà thân xác cô vẫn nằm im trên giường, dần dần lạnh lẽo, dần dần tê buốt. Hôm ấy, Hoắc Tu săn thú trở về, khi đẩy cửa chàng còn cười bảo: “Tân Dao, nghe mọi người nói thịt thỏ có công dụng bổ khí, nàng xem ta mang cái gì…”
Chàng im bặt ngay lúc đó, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô gái trên giường, cánh tay mảnh khảnh của cô buông thõng, không bao giờ cử động được nữa.
Tân Dao mở to mắt nhìn chàng cởi bỏ từng thứ một đeo trên người, thất thần bước đến quỳ gối cạnh giường, cầm lấy bàn tay đang rũ xuống của cô áp lên gương mặt xồm xoàm râu ria của mình. Cũng vì chăm sóc cô mà lâu rồi chàng không buồn để ý đến bản thân. Tân Dao vẫn nhớ như in lần đầu gặp gỡ, chàng là con trai thứ ba của Thừa Tướng nổi danh khắp kinh thành, khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong.
“Tân Dao, sao nàng lạnh vậy?” Chàng mỉm cười nhìn cô, giọng nói dịu êm pha lẫn chút nghẹn ngào:”Nàng xem, lâu lắm rồi ta chưa cạo râu, nàng giúp ta có được không?”.
Tân Dao bay lơ lửng bên chàng, nhận thấy sâu trong đôi mắt kia không còn một tia sáng. Chàng ngẩn người rất lâu mới khẽ cử động, cúi đầu ôm lấy thi thể cô, vùi đầu vào lòng cô.
“Tân Dao, ta đang nói chuyện với nàng đây”.
Tân Dao lặng yên bay qua, ôm lấy chàng từ phía sau, cho dù đôi tay cô có xuyên thấu cơ thể chàng, cô vẫn một mực làm ra tư thế ôm như cũ.
Ngày ấy, họ thành thân dưới bầu trời đầy tuyết, từng bông tuyết trắng bay bay như muôn đóa hoa lê tươi đẹp. Người trong thôn nhỏ đều tập trung về đây tham dự hôn lễ của Hoắc Tu và Tân Dao. Hôn lễ có đủ cả pháo hồng, quần áo mới, tiệc rượu. Tân Dao mặc một bộ áo cưới bằng gấm đỏ rực, trang điểm xinh đẹp động lòng người, chàng ôm thi thể cô bái lạy trời đất, cùng nhau thề nguyện, rằng cả đời cũng không lìa xa.
Sau ngày thành thân, cuối cùng Tân Dao cũng được chôn cất. Ngày ấy, giấy trắng cùng với bông tuyết bay khắp trời. Hoắc Tu vẫn mặc trên người hỉ bào đỏ thẫm, ngồi trước mộ cô một ngày một đêm.
Cô đến gần cầm lấy tay chàng, bàn tay chàng vừa rộng lại ấm áp. Còn nhớ trước đây, khi làm nha hoàn ở phủ Thừa Tướng, chàng thường nắm tay cô viết chữ, vẽ tranh, về sau, mọi chuyện bị phu nhân Thừa Tướng phát hiện, trải qua bao lần cãi vã, cuối cùng chàng quyết định đưa cô bỏ đi. Cũng từ đó, bàn tay mang lại cảm giác ấm áp và yên bình này mãi nắm lấy tay cô.
Những ngón tay vô hình của Tân Dao xuyên qua thắt lưng chàng, cô kinh ngạc nhìn đôi tay mình, chợt nở một nụ cười chua xót.
Trên nghĩa địa sương trắng vờn quanh, một cô gái mặc trang phục đen tuyền, tay cầm đèn lồng hoa mẫu đơn đỏ rực bước ra từ màn khói hư ảo. Tân Dao thấy cả người cô gái kia tràn ngập quỷ khí, bất giác nép vào cơ thể vững chãi của Hoắc Tu, nhưng mà người đàn ông bên cạnh vẫn mải cúi đầu, chăm chú nhìn mộ bia trước mắt, như thể chàng sẽ nhìn nó đến lúc sông cạn đá mòn.
Cô gái đứng cách Hoắc Tu một khoảng không xa cũng không gần, mở lời với Tân Dao: “Dương thọ của ngươi đã tận, mau theo ta xuống âm tào địa phủ chờ phán xét.”
Tân Dao không ngừng trốn tránh, sợ hãi lắc đầu:”Không muốn, tôi muốn ở bên chàng.”
Cô gái kia cất giọng lạnh lùng:”Nguyện vọng của ngươi là lưu hồn phách lại chốn dương gian, nhưng mối oán hận trong lòng lại quá sâu đậm, không những hồn phách của ngươi bị hao tổn mà ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy.” Nói xong, cô gái đảo mắt nhìn Hoắc Tu, chàng vẫn lặng im bất động như tảng đá, tuyết trắng phủ thành một lớp dày trên đôi vai chàng, màu đỏ tươi của hỉ bào nổi bật như ánh tà dương rọi xuống cánh đồng băng giá hoang vu:”Chỉ cần qua bờ Vong Xuyên, uống một bát canh Mạnh Bà, cuộc đời này coi như chấm dứt, nếu duyên phận giữa ngươi và hắn vẫn còn, kiếp sau hai người sẽ lại bên nhau.”
“Tân Dao không quan tâm cái gì gọi là kiếp sau.” Tân Dao đứng cách xa cô gái, đôi mắt mông lung mở to:”Tân Dao chỉ biết kiếp này sẽ ở cạnh chàng, Tân Dao không muốn uống canh Mạnh Bà gì đó để quên chàng.”.
Nhìn thấy Dẫn Hồn Đăng trong tay cô gái rung lên như muốn câu hồn phách của mình, Tân Dao đau đớn quỳ xuống:”Trước đây tôi chỉ là một đứa ăn mày đầu đường xó chợ, chính tam thiếu gia đã thu nhận tôi, còn dạy tôi biết chữ, chàng mang đến cho tôi cảm giác ấm áp mà trước kia chưa từng có. Tân Dao chỉ nguyện được ở bên chàng, dẫu cho không thể luân hồi, nhưng được nhìn thấy chàng mỗi ngày, tôi cũng rất hạnh phúc. Mai kia nếu chàng sống tốt hơn, Tân Dao cũng có thể an tâm mà ra đi.”
Quần áo trên người cô trắng toát, mái tóc đen như mực nổi bật giữa cánh đồng tuyết hoang vu. Cô gái kia không nói nhiều lời, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi mất hút trong màn sương khói mông lung.
Tân Dao chậm rãi bay đến cạnh Hoắc Tu, vuốt ve hỉ bào bị tuyết làm ướt của chàng, thì thầm: “Phu quân”
Cô mỉm cười, tiếp tục gọi một tiếng “Phu quân” nữa, sau đó đi đến trước mặt chàng, cho dù lúc này chàng chỉ nhìn thấy mộ bia trước mắt, cô vẫn vờ như chàng đang nhìn mình mà cười bảo:”Phu quân, trời lạnh lắm, mau về nhà đi.”
“…thiếp vẫn luôn bên cạnh chàng mà.”
Hoắc Tu ở lại thôn trang đó một năm.
Một ngày nọ, người trong thôn gặp chàng săn thú trở về liền chủ động chào hỏi:”Đây chẳng phải là A Tu sao? Hôm nay về sớm vậy.”
Hoắc Tu mỉm cười đáp:”Vâng, thê tử của tôi đang đợi tôi ở nhà.”
Nói rồi, chàng tiếp tục đi thẳng về ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ở cuối thôn dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, người trong thôn thấy vậy chỉ lắc đầu ngán ngẩm: “Chàng trai tuấn tú như thế nhưng bị điên, đáng tiếc”.
Về đến nhà, chàng lại nói “Tân Dao, ta về rồi đây” như bao lần, sau đó nhóm lửa nấu cơm, trên bàn ăn bao giờ cũng bày hai bộ bát đũa. Chàng một mình ăn cơm trong căn phòng trống trải, thi thoảng lại gắp thịt cho vào bát đối diện rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Chàng không hề biết Tân Dao cũng đang ngồi đối diện mình. Trong trí nhớ của cô, bao giờ chàng cũng nghiêm túc. Đôi mắt đen láy như gỗ mun bỗng sáng lấp lánh, gương mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa nở ngày xuân.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến năm thứ hai, biên giới nước Lung xảy ra chinh chiến. Hoắc Tu quyết định tham quân.
Đây là lần đầu tiên Tân Dao thấy chàng mặc quân trang. Vốn Hoắc Tu luyện võ từ nhỏ, gương mặt lại tuấn tú, mặc quân trang vào trông vô cùng đẹp mắt, đến độ Tân Dao phải chạy quanh chàng mấy vòng ngắm cho thỏa thích. Chàng không mang theo bất cứ vật gì ngoài chiếc túi thơm do Tân Dao tự thêu, sau đó đi đến nghĩa địa một chuyến. Đứng trước mộ cô, chàng nói: “Ta vẫn nhớ trước đây nàng từng bảo, nàng rất ghét chiến tranh, mà ta cũng đồng ý với nàng sẽ không tòng quân.”
Chàng vươn những ngón tay thon dài vuốt ve tấm bia lạnh lẽo, đầu ngón tay trượt theo dòng chữ khắc ghi trên đó, chàng cười khẽ: “Nhưng nàng xem, nàng đã hứa sẽ không bỏ lại ta một mình. Chúng ta đều thất hứa, coi như hòa nhau có được không?”
Tân Dao lơ lửng trên ngôi mộ, thấy chàng chậm rãi ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống sát vào chàng, cô muốn nghe rõ những điều chàng nói. Hoắc Tu cúi đầu thì thào: “Tân Dao, lúc giết người hẳn là nỗi nhớ nàng sẽ vơi đi một ít. Ngộ nhỡ mai kia ta không trở về, có lẽ khi đó hai ta đoàn tụ dưới suối vàng rồi cũng nên. Ta rất vui.”
Tân Dao nói không nên lời, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve gương mặt chàng.
Chiến trường biên giới khắc nghiệt và nồng đậm mùi máu tanh, con người kia qua năm tháng càng trở nên xuất chúng, dáng vẻ chém giết đầy hoang dã như Tu La đến từ địa ngục. Bầu trời xám xịt khôn cùng thê lương, Tân Dao không thể đếm hết bao nhiêu người đã ngã xuống từ tay chàng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy phu quân mình như thế, một phu quân lạnh lùng, rút kiếm chỉ trong chớp mắt, một đường máu bắn ra, đầu quân địch đã lìa khỏi cổ, máu đỏ tươi nhuốm đầy như biển hoa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên.
Trong lòng cô có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp đi theo chàng.
Mỗi lần trở về từ chiến trường, Hoắc Tu đều thất thần trong giây lát. Trường kiếm trong tay bởi vì tắm quá nhiều máu mà ánh lên những tia sáng lạnh băng, sắc bén.
Hoắc Tu có xuất thân hiển hách, chàng vốn là con trai của Thừa tướng, lại thêm võ công cao cường, cấp bậc của đám binh lính kia hiển nhiên không thể sánh cùng chàng. Tân Dao không hiểu những điều này, chỉ âm thầm đi theo chàng đánh mấy trận liền, cũng không biết Hoắc Tu làm thế nào mà chỉ mới vài ngày, thánh chỉ của Hoàng Thượng đã ban xuống, phong chàng làm Phó tướng quân.
Mai sau, binh lính sẽ gọi chàng như vậy.
Tân Dao ngây người, niềm vui sướng dâng lên từ tận đáy lòng. Khi Hoắc Tu mặc áo giáp bước ra khỏi doanh trại, tất cả mọi người đều hành lễ. Tân Dao đứng một bên lắc lư tán thưởng: “Phu quân, chàng thật lợi hại.”
Tiếc là Hoắc Tu không nghe được những lời này, chàng xoay người trở vào trong doanh trại. Buổi tối, chàng ngồi bên ánh đèn chậm rãi lau kiếm, ánh mắt chuyên chú nhìn thân kiếm sáng bóng, im lặng một hồi lâu. Tâm Dao chống cằm ngồi ở phía đối diện, ngắm nhìn đường nét dịu dàng trên gương mặt chàng, không còn vẻ lạnh lùng như khi chém giết nữa.
Cô ghé sát vào chàng: “Phu quân, chàng lợi hại như vậy nhất định sẽ nổi tiếng như trước đây, đợi khi trở về kinh thành, lại có rất nhiều cô nương thích chàng cho mà xem.”
Trong doanh trại yên ắng, Tân Dao chớp chớp mắt, bất chợt tiến lên, để trường kiếm xuyên qua giữa ngực mình. Cô cẩn thận đưa môi mình áp vào đôi môi mỏng hơi nhếch lên của chàng, dừng lại một lúc lâu mới rụt về, cô thở dài: “Tiếc thật. Một chút cảm giác cũng không có.”
Nói xong, cô lại hôn, hôn cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Cô che hai má, mỉm cười nhìn chàng:”Chúng ta chưa bao giờ hôn nhau cả, bây giờ đã hôn rồi. Phu quân, thiếp rất vui.”
Không có tiếng đáp lại, nụ cười bên môi Tân Dao dần tắt hẳn. Qua một lúc, cô xoắn xoắn ngón tay, cúi đầu thì thào trong bất lực: “Phu quân, chàng trả lời thiếp đi.”
Gương mặt của người đàn ông vẫn không có chút thay đổi, lau kiếm xong, chàng mặc luôn quần áo mà ngủ. Nhưng Tân Dao không phát hiện rằng, chàng rút một chiếc túi thơm nhỏ ra khỏi gối, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Bọn ngoại quốc liên tục công kích, ra tay độc ác và tàn nhẫn vô cùng. Hoắc Tu vì bảo về tướng quân mà trúng một đao, vết thương rất sâu, máu tươi chảy xuống ướt đẫm. Ban đêm, chàng được khiêng về doanh trại chữa thương, cơ thể vì mất quá nhiều máu nên hôn mê bất tỉnh, trong lúc mơ màng, chàng vẫn luôn miệng gọi tên cô: “Tân Dao.”
Tân Dao ôm gối khóc nức nở, nước mắt như đê vỡ không ngừng rơi. Thân thể Hoắc Tu đau đớn bao nhiêu, lồng ngực cô như bị giằng xé bấy nhiêu.
“Ưm”
“Tân Dao...”.
“Vâng.”
“Tân Dao...”.
“Thiếp đây”
“Tân Dao...”
Tân Dao nuốt nước bọt, dùng tay áo lau đi nước mắt. Cô có linh cảm hồn phách chàng đang dần suy yếu, cứ như vậy chỉ e là chàng sắp xuống dưới cùng cô, nhưng mà cô lại không hề muốn thế:”Thiếp ở đây, phu quân, Tân Dao vẫn luôn ở bên chàng”.
Trước kia cô thích gọi chàng là Tam thiếu gia. Tam thiếu gia, tham thiếu gia, nghe rất êm tai. Kể từ khi Hoắc tu rời khỏi phủ Thừa tướng, chàng liền nói với cô:”Từ nay về sau không được gọi ta là Tam thiếu gia nữa”.
“Nhưng mà Tam thiếu gia...”.
“Chỉ là dân chúng tầm thường, lấy đâu ra Tam thiếu gia?” Chàng nhíu mày, véo cái mũi của cô, khóe miệng ánh lên nụ cười tràn ngập yêu thương:”Nương tử à, gọi cái gì dễ nghe hơn đi.”
Còn nương tử nữa chứ, chưa thành thân lấy đâu ra nương tử. Tam thiếu gia quả thật ngày càng không đứng đắn. Sau đó, cô gọi chàng một tiếng Hoắc ca ca, đôi mắt chàng bỗng sáng rực lên, hoàn toàn không giống một người đàn ông trưởng thành, chàng ôm cô vào lòng:”Nương tử ngoan, chúng ta về nhà nấu món gì ngon ngon ăn nào.”
Ngày ấy, bọn họ tìm đến một thôn trang nhỏ trong núi sống qua ngày. Nhưng không bao lâu sau, Tân Dao mắc bệnh lao. Chàng đã cố gắng hết sức nhưng chẳng thể kéo dài sinh mệnh cho cô.
Tân Dao luôn nghĩ, những ngày tháng hạnh phúc của bọn họ rốt cuộc ở nơi đâu, phải chăng đã sớm tan biến như sương khói…
Lúc này, ánh nến trong trại bỗng lay lắt, tấm mành cửa bị vén lên, một cô gái mặc quần áo đỏ tươi bước vào, trâm cài tóc tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tân Dao vừa nhìn đã biết người này hẳn là có thân phận vô cùng cao quý. Đi theo sau cô gái còn có vài vị thầy thuốc, thái độ của họ rất cung kính. Cô gái bước đến cạnh giường, đôi mắt đảo qua cánh môi mỏng cùng chiếc mũi đẹp của Hoắc Tu, chợt mỉm cười nói: “Qủa là một người đàn ông anh tuấn, cứ như vậy mà chết thì thật đáng tiếc.”
Tác giả :
Thiên Lý Hành Ca