Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
Chương 99
Lần này Canh Giờ đem “Ngâm Mộ Giang” bán cho bảy nhà đài, cộng thêm trong lúc quay phim để lại vô số ảnh chụp hậu trường đăng lên web để tuyên truyền, hiện giờ truyền bá ra ngoài, ratings có thể nói là tăng vọt, trên web tùy thời đều có người nghị luận kịch tình trong phim. Đề tài mọi người nói đến là khả năng diễn xuất tuyệt hảo của Cố Hoài Dương, thân là sát thủ thế nhưng y lại dễ dàng bộc lộ bản tính lương thiện trong Vân Hiên một cách nhuần nhuyễn, cùng với đạo diễn kết hợp mang lại thành quả vô cùng tốt, trong bộ phim này y là nhân vật xuất sắc nhất.
Có người nói Cố Hoài Dương vận khí tốt, vừa ra đời đã nhận được vai diễn quan trọng, phân diễn của y trong “Ngâm Mộ Giang” so với nam chính còn nhiều hơn, thậm chí quan trọng hơn, cũng có người nói y ngày trước cố gắng, hiện tại xứng đáng lấy được vai diễn mình nên thuộc về, có người lại cho rằng y có người hậu hĩnh mới nhận được vai diễn kia, những bình luận như thế rất nhanh bị vùi lấp, nhưng không thể phủ nhận số y rất đỏ, mượn tuyên truyền của “Ngâm Mộ Giang” mà tên Cố Hoài Dương ngày một được công chúng ghi nhớ.
Mỗi ngày đều có người gọi điện thoại tìm Cố Hoài Dương quay chương trình, quay quảng cáo, tiết mục giao lưu,… Điện thoại di động của y ngày nào cũng có người gọi tới, tắt nguồn không được, mở máy lại không ngừng có điện thoại đánh qua, đôi khi nửa đêm nằm ngủ còn bị đánh thức, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là cảm giác sau khi được nổi tiếng?
Nói thật, y chỉ muốn quay tốt, mọi người cùng chung sức hoàn thành công việc, những thứ thêu gấm thêm hoa còn lại không cần thiết, danh tiếng có cũng được, không cũng chả sao, y không cưỡng cầu.
Nhưng mỗi ngày không ngừng có người gọi điện đến muốn mời y tham gia, quả thật làm Cố Hoài Dương rất cao hứng, điều đó chứng minh sau khi chụp hoàn “Ngâm Mộ Giang” y sẽ tiếp tục có công việc mới, không cần làm người rãnh rỗi nữa.
Cố Hoài Dương muốn nhận phim truyền hình, nhưng phần lớn đều là phim cổ trang, một bộ phim sau khi thành công, diễn viên rất dễ bị định hình vào khuôn, cùng lúc sẽ nhận được nhiều vai diễn tương đồng, Cố Hoài Dương biết bản thân y đã bị đóng khuôn, nếu không nhận thì không còn vai diễn nào khác, nhất thời trở nên lo lắng, hỏi xin ý kiến của Nhiếp Minh Viễn, hắn liền bảo y không tiếp nhận, trước mắt hảo hảo làm tuyên truyền với tổ kịch.
Nếu đã tuyên truyền thì sẽ không có cách tham gia những bộ phim khác, Cố Hoài Dương uyển chuyển từ chối một số lời mời, cúp điện thoại nhìn Nhiếp Minh Viễn ngồi bên bàn làm việc, “Xin lỗi, lại có điện thoại gọi đến.” Phim truyền hình quay xong, hai ngày nay y đều ở tòa nhà của Canh Giờ điều chỉnh hòa âm cho “Ngâm Mộ Giang”, hai mươi tập phim đã chỉnh sửa xong giao cho nhà đài, cho nên công việc cũng không nặng lắm, tan làm có thể đi ăn cơm với Nhiếp Minh Viễn. Nhiếp Minh Viễn nói cho y biết hôm nay có chuyện đặc biệt nên y mới tới phòng làm việc tìm hắn, vậy mà còn chưa kịp ngồi xuống đã có công việc gọi đến, ngại ngùng nói xin lỗi với hắn.
Nhiếp Minh Viễn cười nhạt, “Không sao, em nhận được nhiều cuộc gọi là chuyện tốt, chứng minh mình có việc làm.”
“Cũng không tính là công việc.” Cố Hoài Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh có chuyện gì nói với em sao?”
“Anh muốn em ký hợp đồng.” Dừng một chút nói tiếp, “Hiện tại người gọi đến nhiều, công việc tự khắc sẽ tăng thêm, để tự em nghe điện không tốt, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
Gần đây điện thoại nhiều khiến Cố Hoài Dương ngủ không ngon, có công việc tìm đến tâm liền động, nhưng y không có kinh nghiệm, không biết giải quyết, thấy Nhiếp Minh Viễn muốn tìm người đại diện cho y, Cố Hoài Dương không khỏi nghiêm túc, “Anh muốn ký với em sao?”
“Dĩ nhiên, anh còn chưa quên ước định của chúng ta, bây giờ là thời điểm thích hợp để thực hiện cam kết.”
“Vậy ký thì ký.” Ban đầu chuyện ký hợp đồng là nói giỡn, không ngờ Nhiếp Minh Viễn vẫn luôn đặt trong lòng, còn tìm cơ hội nhắc lại, thành ý vô vàn.
Thấy y đồng ý ký hợp đồng, Nhiếp Minh Viễn lập tức cười, đem văn kiện đưa cho Cố Hoài Dương, “Em xem qua đi, có vấn đề thì nói với anh, anh sẽ kêu thư kí sửa lại….”
“Không cần phiền phức.” Cố Hoài Dương mở tập văn kiện, trực tiếp lật sang tờ cuối cùng ký xuống.
Ánh mắt trầm ổn của Nhiếp Minh Viễn chợt phát sinh biến hóa, “Em không nhìn đến điều kiện sao? Không sợ anh gạt em sao, hiện tại hối hận còn kịp đó.”
“Anh không hối hận đã ký với em là được rồi.” Cố Hoài Dương đem tập văn kiện trả lại cho Nhiếp Minh Viễn, nhiều người cho rằng nghệ sĩ kiếm được rất nhiều tiền, thực chất tiền kiếm được so với chi tiêu không đáng là bao, giống như muối bỏ biển, hóa trang, trang phục, tạo hình,… không gì là không cần đến tiền.
Nhiếp Minh Viễn thận trọng cất văn kiện đi, “Ký với em là sợ em chạy đi, em không biết có bao nhiêu công ty muốn em đâu.” Trong mắt lộ ra tia ghen tuông.
Cố Hoài Dương có chút buồn cười, “Chỉ có anh cảm thấy thế.” Sự nghiệp của y chỉ vừa mới bắt đầu, chờ phim truyền hình kết thúc, nhiệt khí trên web rút đi, mọi người sẽ không nghị luận đến y nữa, sau đó y sẽ bước tiếp trên con người vai quần chúng để duy trì ước mơ như cũ mà thôi.
Nhiếp Minh Viễn nắm lấy cánh tay y, đặt y ngồi trên đùi, Cố Hoài Dương không được tự nhiên muốn đứng dậy, lực đạo trên eo lại siết thêm, “Trong mắt anh em là người ưu tú nhất, anh sẽ sắp xếp con đường đi sau này cho em.” Đem y trở thành ngôi sao quốc tế như Diệp Thiếu Cảnh, hoặc tựa như Lăng Vũ Phi của Quân Hào, ông vua của các bộ phim truyền hình và điện ảnh, hắn hi vọng Cố Hoài Dương có thể phát triển tốt nhất, ít nhất có thể dựa vào nghề nghiệp diễn viên không cần lo đến cơm áo gạo tiền, con đường mà y đi sẽ bất đồng với người khác.
Cố Hoài Dương ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Hậu kỳ cắt nối biên tập, là các anh phí công điều chỉnh sao?” Phân diễn của vai phụ không nhiều như vai chính, nhưng sau khi chỉnh sửa hầu như tập nào y cũng xuất hiện, có thể thấy được đó là kết quả sau khi biên tập, y nghe nói người bên đó đã phải thức suốt đêm, ngày qua ngày làm việc..
Nhiếp Minh Viễn nhìn vẻ mặt y biến hóa, dường như đọc được suy nghĩ của y, nhanh chóng nói: “Cắt nối biên tập là để lên hình, sẽ không ảnh hưởng đến kết cục.”
Có người nói Cố Hoài Dương vận khí tốt, vừa ra đời đã nhận được vai diễn quan trọng, phân diễn của y trong “Ngâm Mộ Giang” so với nam chính còn nhiều hơn, thậm chí quan trọng hơn, cũng có người nói y ngày trước cố gắng, hiện tại xứng đáng lấy được vai diễn mình nên thuộc về, có người lại cho rằng y có người hậu hĩnh mới nhận được vai diễn kia, những bình luận như thế rất nhanh bị vùi lấp, nhưng không thể phủ nhận số y rất đỏ, mượn tuyên truyền của “Ngâm Mộ Giang” mà tên Cố Hoài Dương ngày một được công chúng ghi nhớ.
Mỗi ngày đều có người gọi điện thoại tìm Cố Hoài Dương quay chương trình, quay quảng cáo, tiết mục giao lưu,… Điện thoại di động của y ngày nào cũng có người gọi tới, tắt nguồn không được, mở máy lại không ngừng có điện thoại đánh qua, đôi khi nửa đêm nằm ngủ còn bị đánh thức, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là cảm giác sau khi được nổi tiếng?
Nói thật, y chỉ muốn quay tốt, mọi người cùng chung sức hoàn thành công việc, những thứ thêu gấm thêm hoa còn lại không cần thiết, danh tiếng có cũng được, không cũng chả sao, y không cưỡng cầu.
Nhưng mỗi ngày không ngừng có người gọi điện đến muốn mời y tham gia, quả thật làm Cố Hoài Dương rất cao hứng, điều đó chứng minh sau khi chụp hoàn “Ngâm Mộ Giang” y sẽ tiếp tục có công việc mới, không cần làm người rãnh rỗi nữa.
Cố Hoài Dương muốn nhận phim truyền hình, nhưng phần lớn đều là phim cổ trang, một bộ phim sau khi thành công, diễn viên rất dễ bị định hình vào khuôn, cùng lúc sẽ nhận được nhiều vai diễn tương đồng, Cố Hoài Dương biết bản thân y đã bị đóng khuôn, nếu không nhận thì không còn vai diễn nào khác, nhất thời trở nên lo lắng, hỏi xin ý kiến của Nhiếp Minh Viễn, hắn liền bảo y không tiếp nhận, trước mắt hảo hảo làm tuyên truyền với tổ kịch.
Nếu đã tuyên truyền thì sẽ không có cách tham gia những bộ phim khác, Cố Hoài Dương uyển chuyển từ chối một số lời mời, cúp điện thoại nhìn Nhiếp Minh Viễn ngồi bên bàn làm việc, “Xin lỗi, lại có điện thoại gọi đến.” Phim truyền hình quay xong, hai ngày nay y đều ở tòa nhà của Canh Giờ điều chỉnh hòa âm cho “Ngâm Mộ Giang”, hai mươi tập phim đã chỉnh sửa xong giao cho nhà đài, cho nên công việc cũng không nặng lắm, tan làm có thể đi ăn cơm với Nhiếp Minh Viễn. Nhiếp Minh Viễn nói cho y biết hôm nay có chuyện đặc biệt nên y mới tới phòng làm việc tìm hắn, vậy mà còn chưa kịp ngồi xuống đã có công việc gọi đến, ngại ngùng nói xin lỗi với hắn.
Nhiếp Minh Viễn cười nhạt, “Không sao, em nhận được nhiều cuộc gọi là chuyện tốt, chứng minh mình có việc làm.”
“Cũng không tính là công việc.” Cố Hoài Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh có chuyện gì nói với em sao?”
“Anh muốn em ký hợp đồng.” Dừng một chút nói tiếp, “Hiện tại người gọi đến nhiều, công việc tự khắc sẽ tăng thêm, để tự em nghe điện không tốt, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”
Gần đây điện thoại nhiều khiến Cố Hoài Dương ngủ không ngon, có công việc tìm đến tâm liền động, nhưng y không có kinh nghiệm, không biết giải quyết, thấy Nhiếp Minh Viễn muốn tìm người đại diện cho y, Cố Hoài Dương không khỏi nghiêm túc, “Anh muốn ký với em sao?”
“Dĩ nhiên, anh còn chưa quên ước định của chúng ta, bây giờ là thời điểm thích hợp để thực hiện cam kết.”
“Vậy ký thì ký.” Ban đầu chuyện ký hợp đồng là nói giỡn, không ngờ Nhiếp Minh Viễn vẫn luôn đặt trong lòng, còn tìm cơ hội nhắc lại, thành ý vô vàn.
Thấy y đồng ý ký hợp đồng, Nhiếp Minh Viễn lập tức cười, đem văn kiện đưa cho Cố Hoài Dương, “Em xem qua đi, có vấn đề thì nói với anh, anh sẽ kêu thư kí sửa lại….”
“Không cần phiền phức.” Cố Hoài Dương mở tập văn kiện, trực tiếp lật sang tờ cuối cùng ký xuống.
Ánh mắt trầm ổn của Nhiếp Minh Viễn chợt phát sinh biến hóa, “Em không nhìn đến điều kiện sao? Không sợ anh gạt em sao, hiện tại hối hận còn kịp đó.”
“Anh không hối hận đã ký với em là được rồi.” Cố Hoài Dương đem tập văn kiện trả lại cho Nhiếp Minh Viễn, nhiều người cho rằng nghệ sĩ kiếm được rất nhiều tiền, thực chất tiền kiếm được so với chi tiêu không đáng là bao, giống như muối bỏ biển, hóa trang, trang phục, tạo hình,… không gì là không cần đến tiền.
Nhiếp Minh Viễn thận trọng cất văn kiện đi, “Ký với em là sợ em chạy đi, em không biết có bao nhiêu công ty muốn em đâu.” Trong mắt lộ ra tia ghen tuông.
Cố Hoài Dương có chút buồn cười, “Chỉ có anh cảm thấy thế.” Sự nghiệp của y chỉ vừa mới bắt đầu, chờ phim truyền hình kết thúc, nhiệt khí trên web rút đi, mọi người sẽ không nghị luận đến y nữa, sau đó y sẽ bước tiếp trên con người vai quần chúng để duy trì ước mơ như cũ mà thôi.
Nhiếp Minh Viễn nắm lấy cánh tay y, đặt y ngồi trên đùi, Cố Hoài Dương không được tự nhiên muốn đứng dậy, lực đạo trên eo lại siết thêm, “Trong mắt anh em là người ưu tú nhất, anh sẽ sắp xếp con đường đi sau này cho em.” Đem y trở thành ngôi sao quốc tế như Diệp Thiếu Cảnh, hoặc tựa như Lăng Vũ Phi của Quân Hào, ông vua của các bộ phim truyền hình và điện ảnh, hắn hi vọng Cố Hoài Dương có thể phát triển tốt nhất, ít nhất có thể dựa vào nghề nghiệp diễn viên không cần lo đến cơm áo gạo tiền, con đường mà y đi sẽ bất đồng với người khác.
Cố Hoài Dương ngẩng đầu nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Hậu kỳ cắt nối biên tập, là các anh phí công điều chỉnh sao?” Phân diễn của vai phụ không nhiều như vai chính, nhưng sau khi chỉnh sửa hầu như tập nào y cũng xuất hiện, có thể thấy được đó là kết quả sau khi biên tập, y nghe nói người bên đó đã phải thức suốt đêm, ngày qua ngày làm việc..
Nhiếp Minh Viễn nhìn vẻ mặt y biến hóa, dường như đọc được suy nghĩ của y, nhanh chóng nói: “Cắt nối biên tập là để lên hình, sẽ không ảnh hưởng đến kết cục.”
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa