Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
Chương 93
Ngực Cố Hoài Dương phập phồng lên xuống, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tình dục, thanh âm khàn khàn, “Tạm được…”
Nhiếp Minh Viễn ôm Cố Hoài Dương chậm rãi trừu động, vuốt ve tính khí mềm nhũn của y, từng chút một giúp y đứng dậy lần nữa, Cố Hoài Dương cảm thụ được sự dịu dàng của hắn, băng lãnh trong lòng như được hào tan, khi Nhiếp Minh Viễn cầm tay y, mười ngón giao chặt, tim y liền nhảy dựng đập loạn mất đi tần số trước đó, gương mặt càng lúc càng nóng, về sau vì muốn che dấu mà đem mặt chôn vào trong ngực Nhiếp Minh Viễn.
“Đừng xấu hổ.” Nhiếp Minh Viễn bật cười hôn nhẹ lên mái tóc y, đợi y đã thích ứng, xác định sẽ không thương tổn đến thân thể y mới không cố kỵ lay động thắt lưng.
Cố Hoài Dương vì hắn đoạt lấy mà thở hổn hển, Nhiếp Minh Viễn không vội trừu sáp, chầm chậm dùng kỹ xảo giúp dục vọng y trào dâng, “Thích như vậy không?”
“A….A….Ngô….” Trước sau luân phiên nhượng Cố Hoài Dương rên rỉ không ngừng, y cảm thấy hạ thân đặc biệt đau, nhưng ẩn ẩn lại có một loại cảm giác tê dại không thể hình dụng, khi tính khí màu đỏ tiến nhập sâu vào vách tường bên trong mà trừu động, thân thể y cũng theo động tác của Nhiếp Minh Viễn mà đung đưa, tầng mồ hôi mịn thấm ướt da thịt, khiến khuôn mặt anh tuấn của y càng thêm phần hấp dẫn.
“Em thật mê người.” Nhiếp Minh Viễn dùng sức hôn y, hôn lên thân thể rắn chắc, hôn lên đầu vú đỏ hồng, hai thân thể chặt chẽ dán chung một chỗ, thở ra hơi thở ướt át phủ lên da thịt đối phương, Nhiếp Minh Viễn đem đầu gối y đè xuống, để bộ vị kết hợp kia hiện rõ trước mắt, sau đó lôi kéo tay Cố Hoài Dương chạm vào nơi hai người kết hợp, “Có cảm nhận được anh trong thân thể em không?”
Cố Hoài Dương đỏ mặt không đáp, Nhiếp Minh Viễn không khách khí liên tục ra vào, dường như muốn đem cả người y xỏ xuyên qua, tính khí thô nóng không ngừng nghỉ ra vào cửa huyệt, kịch liệt quấn lấy vách tường chật hẹp, chất lỏng trong suốt hòa lẫn tinh dịch từ bên trong chảy ra, theo từng đợt trừu động của Nhiếp Minh Viễn mà phát ra tiếng nước dâm mỹ, Nhiếp Minh Viễn nhấc hai chân y lên, mãnh liệt tiến công….
“A….” Cố Hoài Dương ngửa đầu lên, không cách nào theo kịp tiết tấu cuồng dã của hắn, chỉ có thể bị động tiếp nhận va chạm, có lẽ lực đạo của hắn quá mức kịch liệt, tính khí thô nóng tiến vào độ sâu khó có thể tưởng tượng được, sâu đến mức gần như muốn chạm vào bụng, Cố Hoài Dương khó chịu giãy dụa vòng eo, phảng phất như người sắp chết đuối vẫy vùng, thở hổn hển, “A….Quá sâu…Ân…..Không được….”
Nhiếp Minh Viễn ngược lại càng mạnh mẽ ra vào, sợi tóc của Cố Hoài Dương rất nhanh đã bị mồ hôi thấm ướt, ngay cả lông mi thật dài cũng tích tụ vài giọt mồ hôi, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng thương, nhưng lại làm người khác càng muốn khi dễ y, hắn tách hai chân y mở rộng ra, hung hăng yêu thương y, cánh tay cường tráng bắt lấy thắt lưng Cố Hoài Dương, tính khí mang theo chất lỏng từ trong thân thể y rút ra, rồi lại không chút lưu tình đâm sâu vào, dần dần mất đi tiết tấu.
“A….Không….” Cố Hoài Dương đau khổ lắc mông, đổi lại thân thể càng bị xỏ xuyên cuồng dã hơn, dùng tư thế kia cắm vào rút ra một hồi, Nhiếp Minh Viễn lật người y lại đè trên thảm, từ phía sau tiến vào.
“A….Anh….” Cố Hoài Dương dồn dập thở hổn hển, đau đớn xen lẫn khoái cảm khó nói thành lời từ hạ thể truyền tới, vách tường bên trong bị ma sát đến phát đau, “Dừng…Ân….”
“Em siết anh thật chặt.” Nhiếp Minh Viễn liếm láp vành tai nhạy cảm của y, dùng sức tách mông y ra, càng thêm đỉnh vào thân thể y, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong dũng đạo, rút ra lại tiến vào, cái loại cảm giác sảng khoái đó cùng nhiệt độ tiêu hồn nhượng huyết mạch toàn thân hắn căng phồng, bất kể là nữ nhân hay nam nhân nào cũng không thể mang đến cho hắn khoái cảm này, tính khí khích thích chôn trong cơ thể y lại trướng thêm một phần, hắn gần như mất khống chế xỏ xuyên vào vách tường ướt mềm kia.
“Ngô…A….A….” Tính khí vừa thô vừa nóng liên tục xâm nhập vào cơ thể Cố Hoài Dương, sợi tóc mềm mại nhuộm đầy nước, gò má y càng lúc càng nóng, thân thể như bị dung nham chảy hung qua một trận nóng cháy, y gắt gao bắt lấy một cái chân bàn, tránh khỏi dưới kịch liệt kinh khủng mà mất đi thăng bằng, tính khí chôn trong cơ thể tiến vào thật sâu, khoái cảm căng tràn, tại thời điểm kia, cuối cùng y cũng bắn ra….
Cao trào qua đi, Nhiếp Minh Viễn cư nhiên lại siết lấy eo y, điên cuồng ra vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó gầm nhẹ một tiếng đi vào chỗ sâu nhất…
Một cỗ chất lỏng nóng rực bắn loạn trong cơ thể, Cố Hoài Dương thở hổn hển cong thắt lưng, dòng chất lỏng ấy một giọt cũng không sót lưu lại trong cơ thể.
Cố Hoài Dương thở hồng hộc nằm trên thảm, toàn thân mềm nhũn, hạ thân ướt dính, hai tay hai chân vô lực co quắp trên mặt đất, Nhiếp Minh Viễn trên người y tiếp tục hôn vuốt không bao lâu tính khí chôn trong cơ thể y lại cứng lên, chậm rãi trừu động, “Ân…A…. Ngô…” Cố Hoài Dương xốc xếch thở dốc xen lẫn rên rỉ, muốn chống cự lại không còn sức nên buông thả, cả người bị dục vọng khống chế nóng lên. Hai người lung tung làm từ sàn nhà lên ghế salon, lại từ trên ghế lăn xuống sàn, Cố Hoài Dương bị làm đến mức đến thắt lưng cũng không dậy nổi, nằm trên người Nhiếp Minh Viễn, chịu đựng lực đạo hung mãnh, cả người như không còn là của mình, tựa như đã bị hắn ăn vào bụng.
Nhiếp Minh Viễn đứng dậy ôm ngang hông y, xoa mông y rồi đem tính khí trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể y, tiếng rên rỉ nhả ra trên vai, thân thể đung đưa theo luận động kịch liệt, địa phương phía dưới chặt chẽ quấn quít phát ra tiếng nước dâm mỹ.
Nhiệt độ trong không khí nóng như núi lửa, Nhiếp Minh Viễn tựa như quân vương, không chút lưu tình đoạt lấy y, đường cong ưu mỹ trên người nam nhân thành thục độc hữu, theo từng động tác của hắn, tầng mồ hôi trên da thịt không ngừng di chuyển trên cơ thể, hắn nhìn khuôn mặt đỏ hồng của y, cặp mắt hoàng kim hơi nheo lại, thoáng lui ra khỏi cơ thế y, lại lòng tham không đáy xỏ xuyên vào, một lần rồi lại một lần nữa.
Cả người Cố Hoài Dương như trên mây, tiếng thở dốc dâm loạn từ trong cổ họng phát ra nhượng y mặt đỏ đến tận mang tai, từ trong đau đớn tìm kiếm cơn ngọt ngào, hai tay y chẳng biết lúc nào đã ôm lấy Nhiếp Minh Viễn, hai chân thon dài kẹp chặt lấy hông hắn, thuận theo cử động điên cuồng xâm chiếm của hắn, cho đến khi ý thức rơi vào bóng tối….
Nhiếp Minh Viễn ôm Cố Hoài Dương chậm rãi trừu động, vuốt ve tính khí mềm nhũn của y, từng chút một giúp y đứng dậy lần nữa, Cố Hoài Dương cảm thụ được sự dịu dàng của hắn, băng lãnh trong lòng như được hào tan, khi Nhiếp Minh Viễn cầm tay y, mười ngón giao chặt, tim y liền nhảy dựng đập loạn mất đi tần số trước đó, gương mặt càng lúc càng nóng, về sau vì muốn che dấu mà đem mặt chôn vào trong ngực Nhiếp Minh Viễn.
“Đừng xấu hổ.” Nhiếp Minh Viễn bật cười hôn nhẹ lên mái tóc y, đợi y đã thích ứng, xác định sẽ không thương tổn đến thân thể y mới không cố kỵ lay động thắt lưng.
Cố Hoài Dương vì hắn đoạt lấy mà thở hổn hển, Nhiếp Minh Viễn không vội trừu sáp, chầm chậm dùng kỹ xảo giúp dục vọng y trào dâng, “Thích như vậy không?”
“A….A….Ngô….” Trước sau luân phiên nhượng Cố Hoài Dương rên rỉ không ngừng, y cảm thấy hạ thân đặc biệt đau, nhưng ẩn ẩn lại có một loại cảm giác tê dại không thể hình dụng, khi tính khí màu đỏ tiến nhập sâu vào vách tường bên trong mà trừu động, thân thể y cũng theo động tác của Nhiếp Minh Viễn mà đung đưa, tầng mồ hôi mịn thấm ướt da thịt, khiến khuôn mặt anh tuấn của y càng thêm phần hấp dẫn.
“Em thật mê người.” Nhiếp Minh Viễn dùng sức hôn y, hôn lên thân thể rắn chắc, hôn lên đầu vú đỏ hồng, hai thân thể chặt chẽ dán chung một chỗ, thở ra hơi thở ướt át phủ lên da thịt đối phương, Nhiếp Minh Viễn đem đầu gối y đè xuống, để bộ vị kết hợp kia hiện rõ trước mắt, sau đó lôi kéo tay Cố Hoài Dương chạm vào nơi hai người kết hợp, “Có cảm nhận được anh trong thân thể em không?”
Cố Hoài Dương đỏ mặt không đáp, Nhiếp Minh Viễn không khách khí liên tục ra vào, dường như muốn đem cả người y xỏ xuyên qua, tính khí thô nóng không ngừng nghỉ ra vào cửa huyệt, kịch liệt quấn lấy vách tường chật hẹp, chất lỏng trong suốt hòa lẫn tinh dịch từ bên trong chảy ra, theo từng đợt trừu động của Nhiếp Minh Viễn mà phát ra tiếng nước dâm mỹ, Nhiếp Minh Viễn nhấc hai chân y lên, mãnh liệt tiến công….
“A….” Cố Hoài Dương ngửa đầu lên, không cách nào theo kịp tiết tấu cuồng dã của hắn, chỉ có thể bị động tiếp nhận va chạm, có lẽ lực đạo của hắn quá mức kịch liệt, tính khí thô nóng tiến vào độ sâu khó có thể tưởng tượng được, sâu đến mức gần như muốn chạm vào bụng, Cố Hoài Dương khó chịu giãy dụa vòng eo, phảng phất như người sắp chết đuối vẫy vùng, thở hổn hển, “A….Quá sâu…Ân…..Không được….”
Nhiếp Minh Viễn ngược lại càng mạnh mẽ ra vào, sợi tóc của Cố Hoài Dương rất nhanh đã bị mồ hôi thấm ướt, ngay cả lông mi thật dài cũng tích tụ vài giọt mồ hôi, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng thương, nhưng lại làm người khác càng muốn khi dễ y, hắn tách hai chân y mở rộng ra, hung hăng yêu thương y, cánh tay cường tráng bắt lấy thắt lưng Cố Hoài Dương, tính khí mang theo chất lỏng từ trong thân thể y rút ra, rồi lại không chút lưu tình đâm sâu vào, dần dần mất đi tiết tấu.
“A….Không….” Cố Hoài Dương đau khổ lắc mông, đổi lại thân thể càng bị xỏ xuyên cuồng dã hơn, dùng tư thế kia cắm vào rút ra một hồi, Nhiếp Minh Viễn lật người y lại đè trên thảm, từ phía sau tiến vào.
“A….Anh….” Cố Hoài Dương dồn dập thở hổn hển, đau đớn xen lẫn khoái cảm khó nói thành lời từ hạ thể truyền tới, vách tường bên trong bị ma sát đến phát đau, “Dừng…Ân….”
“Em siết anh thật chặt.” Nhiếp Minh Viễn liếm láp vành tai nhạy cảm của y, dùng sức tách mông y ra, càng thêm đỉnh vào thân thể y, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong dũng đạo, rút ra lại tiến vào, cái loại cảm giác sảng khoái đó cùng nhiệt độ tiêu hồn nhượng huyết mạch toàn thân hắn căng phồng, bất kể là nữ nhân hay nam nhân nào cũng không thể mang đến cho hắn khoái cảm này, tính khí khích thích chôn trong cơ thể y lại trướng thêm một phần, hắn gần như mất khống chế xỏ xuyên vào vách tường ướt mềm kia.
“Ngô…A….A….” Tính khí vừa thô vừa nóng liên tục xâm nhập vào cơ thể Cố Hoài Dương, sợi tóc mềm mại nhuộm đầy nước, gò má y càng lúc càng nóng, thân thể như bị dung nham chảy hung qua một trận nóng cháy, y gắt gao bắt lấy một cái chân bàn, tránh khỏi dưới kịch liệt kinh khủng mà mất đi thăng bằng, tính khí chôn trong cơ thể tiến vào thật sâu, khoái cảm căng tràn, tại thời điểm kia, cuối cùng y cũng bắn ra….
Cao trào qua đi, Nhiếp Minh Viễn cư nhiên lại siết lấy eo y, điên cuồng ra vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó gầm nhẹ một tiếng đi vào chỗ sâu nhất…
Một cỗ chất lỏng nóng rực bắn loạn trong cơ thể, Cố Hoài Dương thở hổn hển cong thắt lưng, dòng chất lỏng ấy một giọt cũng không sót lưu lại trong cơ thể.
Cố Hoài Dương thở hồng hộc nằm trên thảm, toàn thân mềm nhũn, hạ thân ướt dính, hai tay hai chân vô lực co quắp trên mặt đất, Nhiếp Minh Viễn trên người y tiếp tục hôn vuốt không bao lâu tính khí chôn trong cơ thể y lại cứng lên, chậm rãi trừu động, “Ân…A…. Ngô…” Cố Hoài Dương xốc xếch thở dốc xen lẫn rên rỉ, muốn chống cự lại không còn sức nên buông thả, cả người bị dục vọng khống chế nóng lên. Hai người lung tung làm từ sàn nhà lên ghế salon, lại từ trên ghế lăn xuống sàn, Cố Hoài Dương bị làm đến mức đến thắt lưng cũng không dậy nổi, nằm trên người Nhiếp Minh Viễn, chịu đựng lực đạo hung mãnh, cả người như không còn là của mình, tựa như đã bị hắn ăn vào bụng.
Nhiếp Minh Viễn đứng dậy ôm ngang hông y, xoa mông y rồi đem tính khí trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể y, tiếng rên rỉ nhả ra trên vai, thân thể đung đưa theo luận động kịch liệt, địa phương phía dưới chặt chẽ quấn quít phát ra tiếng nước dâm mỹ.
Nhiệt độ trong không khí nóng như núi lửa, Nhiếp Minh Viễn tựa như quân vương, không chút lưu tình đoạt lấy y, đường cong ưu mỹ trên người nam nhân thành thục độc hữu, theo từng động tác của hắn, tầng mồ hôi trên da thịt không ngừng di chuyển trên cơ thể, hắn nhìn khuôn mặt đỏ hồng của y, cặp mắt hoàng kim hơi nheo lại, thoáng lui ra khỏi cơ thế y, lại lòng tham không đáy xỏ xuyên vào, một lần rồi lại một lần nữa.
Cả người Cố Hoài Dương như trên mây, tiếng thở dốc dâm loạn từ trong cổ họng phát ra nhượng y mặt đỏ đến tận mang tai, từ trong đau đớn tìm kiếm cơn ngọt ngào, hai tay y chẳng biết lúc nào đã ôm lấy Nhiếp Minh Viễn, hai chân thon dài kẹp chặt lấy hông hắn, thuận theo cử động điên cuồng xâm chiếm của hắn, cho đến khi ý thức rơi vào bóng tối….
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa