Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
Chương 92
Nhiếp Minh Viễn đột nhiên nắm lấy điểm nổi trước ngực y, thân thể Cố Hoài Dương bắn lên một cái liền bị vững vàng ngăn chặn, Nhiếp Minh Viễn rời đi môi y, hôn lên cần cổ duyên dáng, một đường đi tới điểm nổi trước ngực y, đầu lưỡi đỏ sẫm cắn lên đầu vú cương cứng, trước sự kinh ngạc của Cố Hoài Dương mà ngậm vào trong miệng mút, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn xuống.
“A….Ngô….” Từ nơi đó truyền đến cảm giác khác thường nhượng Cố Hoài Dương khó có thể chịu được, không khỏi muốn chống cự, nhưng thân thể lại bị hắn đè lấy không cách nào nhúc nhích, điểm nổi lên trước ngực bị liếm láp, quần áo trên người lần lượt bị xả xuống, đôi tay trắng nõn tuần tra khắp nơi trên người y, địa phương bị tay hắn chạm qua liền bốc lên một ngọn lửa nóng, y nhịn không được khẽ hừ một tiếng đau đớn.
“Thích anh sờ em sao?”
“A…..Không muốn….”
“Cần gì lừa gạt chính mình, rõ ràng là em thích mà.” Nhiếp Minh Viễn tham lam hôn lên thân thể y, đôi mắt chứa đầy dục vọng….
Quần áo trên người Cố Hoài Dương ngày một ít, bả vai rộng, cơ bụng thít chặt, đường cong phái nam tráng kiện, không chút nào che giấu lõa lồ dưới mắt Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn vuốt ve thân thể y, từ cổ xuống ngực, lại từ lồng ngực đi xuống cơ bụng, động tác vuốt ve mỗi lúc một dâm mỹ, lực độ nặng nhẹ tuần hoàn nhượng Cố Hoài Dương cảm thấy đau đớn, hạ thân y vẫn còn mặc quần jeans, lưng quần trói buộc lấy vòng eo thon, ống quần sậm màu bao lấy đôi chân hữu lực, một Cố Hoài Dương xốc xếch càng khiến y thêm vẻ cấm dục hoàn mỹ, mơ hồ hại phía dưới Nhiếp Minh Viễn trướng đau.
Hắn nhìn Cố Hoài Dương, cởi xuống quần jeans, tay luồn vào trong quần lót của y, thân thể Cố Hoài Dương run lên một cái, Nhiếp Minh Viễn đang cầm lấy bộ vị yếu ớt nhất của phái nam, “Nơi này đã có cảm giác rồi.” Ngón tay thon dài vuốt ve dục vọng, nhượng Cố Hoài Dương chưa từng trải qua chuyện tình kích thích không ngừng, dục vọng bị Nhiếp Minh Viễn khống chế trong tay trướng nóng, hắn ma sát tính khí y, Cố Hoài Dương nặng nhọc thở dốc, đã là nam nhân đều không thể khống chế được ở phương diện sinh lý.
Nhiếp Minh Viễn cởi bỏ quần y, trong quá trình không có rời đi bộ vị nóng rực kia, đồng thời không nhịn được bắt lấy đầu gối y tách ra hai bên, đem thân mình chôn vào giữa hai chân, Nhiếp Minh Viễn phát hiện tư thế như vậy cực kỳ hấp dẫn, Cố Hoài Dương đem hai chân hướng hai bên trái phải mở ra, da thịt bên trong bắp đùi như tơ lụa, loáng thoáng còn có thẻ thấy được mạch máu màu xanh nổi lên, phảng phất ý thức được tư thế mình dâm loạn, y khó chịu muốn khép lại hai chân, ngược lại chân càng bị tách ra rộng hơn, tính khí sau một thời gian dài được vuốt ve cương lên, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra ngoài, “Ngô ngô….”
“Thoải mái sao? Thân thể em thật nóng.” Nhiếp Minh Viễn tình ý liếm lỗ tai y.
Thân thể Cố Hoài Dương như có phản xạ giật bắn lên, “A…..Không….” Vòng eo bị ôm chặt, huyết dịch toàn thân theo từng động tác của Nhiếp Minh Viễn mà nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, tính khí được vuốt ve nãy giờ tràn ra chất lỏng màu trắng, dính ướt ngón tay Nhiếp Minh Viễn, làm ngón tay hắn khi động sẽ phát ra tiếng vang nhỏ dâm loạn, Nhiếp Minh Viễn gấp gáp vuốt ve tầng da thịt mặt trong bắp đùi, xấu hổ hơn nữa chính là hắn cư nhiên cúi xuống nơi đó liếm, Cố Hoài Dương nhất thời xấu hổ giãy dụa, “Bẩn….Đừng liếm….”
“Em đã tắm qua, nơi này rất sạch sẽ.” Hơi thở trầm thấp phun lên hạ thân, nương theo đó mà nặng nề liếm láp….
Cố Hoài Dương khó chịu lắc đầu, “A….Không muốn….”
Nhiếp Minh Viễn không để ý đến sự chống cự của y, như cũ giữa hai chân y liếm loạn, đôi con ngươi kim sắc thoáng chốc lạnh xuống, tản ra nhiệt độ khiến người rét run, “Em tuyệt đối phải nhớ kĩ, cảm giác này là anh mang đến cho em, cũng chỉ có anh mới được phép chạm vào người em.”
“A….Ngô….Không được….” Cố Hoài Dương chật vật thở hổn hển, ý muốn chống cự, nhưng càng giãy dụa vòng eo lại càng bị siết chặt lấy, ngay sau đó tính khí giữa hai chân được ngón tay và đầu lưỡi Nhiếp Minh Viễn cùng ma sát, phảng phất như đang liếm láp tư vị ngọt ngào nơi đó, hình ảnh vô cùng dâm loạn, dù Cố Hoài Dương có mãnh liệt chống cự cỡ nào cũng không chống lại cảm giác khoái cảm mang đến, khi ngón tay kia thay đổi tốc độ, một dòng nhiệt nóng lưu chuyển không ngừng trong người Cố Hoài Dương.
“A….A….” Cả người y như đã không còn của mình, thậm chí còn vì nam nhân trêu đùa mà run rẩy, bộ vị nhạy cảm được đầu lưỡi ướt mềm quấn lấy, Cố Hoài Dương cuối cùng đạt tới cực hạn, nhẫn nại không nổi nữa bắn ra….
Buông thả xong, Cố Hoài Dương nằm trên sàn nhà thở hồng hộc, không nhận ra đôi tay mềm nhuận như ngọc đang di chuyển trên đùi y, không an phận chu du nơi giữa hai cánh môi, sau đó mạnh mẽ đem mông y tách ra hai bên, địa phương tư mật nháy mắt phô bày trong không khí không gì che đậy.
“Không….” Cố Hoài Dương hoảng sợ vùng vẫy, đổi lại bị nụ hôn triền miên của hắn cướp đoạt đi toàn bộ hô hấp, ngón tay lộ rõ khớp xương cường ngạnh xâm nhập vào vách tường bên trong, cảm giác trong thân thể bị dị vật đi vào phi thường khó chịu, nhưng nụ hôn phía trên lại dịu dàng đến mức muốn đem cả người y hòa tan, hai loại cảm giác khác nhau đồng thời cùng diễn ra nhượng người khó có thể từ chối.
Nhiếp Minh Viễn nhiệt tình hôn y, khuấy động từng cái góc nhỏ nhất trong khoang miệng y, môi y vừa nóng lại vừa mềm, trong mũi phát ra hơi thở lành lạnh tràn ngập trong chóp mũi, Nhiếp Minh Viễn khó mà nhịn được cuốn lấy đầu lưỡi y dây dưa, toàn thân Cố Hoài Dương không khỏi run rẩy, “Ngô….Ân….Ân….”
Ngón tay chôn trong cơ thể dần chuyển động, xác nhận y đã thích ứng liền đem ngón thứ hai tiến vào, mỗi lúc một sâu hơn, cho đến khi hai ngón tay không còn thấy nữa mới thôi, hai đầu ngón tay luân động vách tường bên trong, mô phỏng tính khí liên tục quất xuyên.
“Không….Không muốn.” Chân mày Cố Hoài Dương nhăn lại, y muốn chống cự.
“Đừng cự tuyệt anh.” Nhiếp Minh Viễn cúi người hôn y, răng nanh trắng tuyết cắn lên cổ y, hơi thở nóng bỏng phun lên da thịt mẫn cảm nhượng Cố Hoài Dương có cảm giác như bị quỷ hút máu cắn lấy, nơi bị cắn được ôn nhu liếm qua, ảo giác xa lạ tê dại trong đầu khiến Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên, vô tình đem hầu kết yếu ớt cho vào miệng đối phương.
Nóng quá…. Cố Hoài Dương để hai tay trên vai Nhiếp Minh Viễn, nhưng không cách nào đẩy ra được thân thể nam tính kia, bị liếm qua một trận, nhiệt khí nóng bỏng rời đi cần cổ, ngay cả ngón tay chôn trong cơ thể cũng rút ra, Cố Hoài Dương ngược lại càng sợ hãi, bàn tay nóng như lửa cố định eo y, một nguông nhiệt áp bách mười phần để trước cửa huyệt, ý muốn xâm lược rõ ràng.
Cố Hoài Dương vô tình liếc xuống hạ thân, sống lưng nháy mắt lạnh run, tính khí đặt trước cửa huyệt không hề nhỏ chút nào, khoe rõ ưu thế vượt trội của người Âu Mĩ trên phương diện này, nghĩ đến tính khí kia muốn xỏ xuyên qua thân thể, nhớ đến đau đớn lần trước phải chịu trên giường, thanh âm Cố Hoài Dương liền sợ hãi đến rối loạn, “Không….Không thể nào…. Này không được….”
“Không cần phải sợ, anh sẽ không làm em bị thương.” Nhiếp Minh Viễn hôn y, kiên trì từ từ cắm vào thân thể y, kể từ sau đêm đó hắn đã không được gặp y, Nhiếp Minh Viễn đã sớm nhẫn nại đến phát đau, hơn nữa sau khi thưởng thức qua tư vị của y hắn liền có một loại khát vọng muốn độc chiếm, vốn đêm nay không tính toán làm đến trình độ này, nhưng hắn đánh giá khả năng nhẫn nại của mình quá cao, giờ đây hắn chỉ muốn ôm y, đoạt lấy y!
Tính khí thô nóng được nội bích bên trong bao chặt lấy không một khe hở, hô hấp Nhiếp Minh Viễn liền trở nên nặng nề, Cố Hoài Dương khó chịu rên rĩ, giống như không thể thừa nhận mà cố gắng hô hấp, Nhiếp Minh Viễn vẫn luôn khắc chế không chuyển động, đau lòng vuốt ve gương mặt thanh tú tái nhợt của y, “Có khỏe không?”
“A….Ngô….” Từ nơi đó truyền đến cảm giác khác thường nhượng Cố Hoài Dương khó có thể chịu được, không khỏi muốn chống cự, nhưng thân thể lại bị hắn đè lấy không cách nào nhúc nhích, điểm nổi lên trước ngực bị liếm láp, quần áo trên người lần lượt bị xả xuống, đôi tay trắng nõn tuần tra khắp nơi trên người y, địa phương bị tay hắn chạm qua liền bốc lên một ngọn lửa nóng, y nhịn không được khẽ hừ một tiếng đau đớn.
“Thích anh sờ em sao?”
“A…..Không muốn….”
“Cần gì lừa gạt chính mình, rõ ràng là em thích mà.” Nhiếp Minh Viễn tham lam hôn lên thân thể y, đôi mắt chứa đầy dục vọng….
Quần áo trên người Cố Hoài Dương ngày một ít, bả vai rộng, cơ bụng thít chặt, đường cong phái nam tráng kiện, không chút nào che giấu lõa lồ dưới mắt Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn vuốt ve thân thể y, từ cổ xuống ngực, lại từ lồng ngực đi xuống cơ bụng, động tác vuốt ve mỗi lúc một dâm mỹ, lực độ nặng nhẹ tuần hoàn nhượng Cố Hoài Dương cảm thấy đau đớn, hạ thân y vẫn còn mặc quần jeans, lưng quần trói buộc lấy vòng eo thon, ống quần sậm màu bao lấy đôi chân hữu lực, một Cố Hoài Dương xốc xếch càng khiến y thêm vẻ cấm dục hoàn mỹ, mơ hồ hại phía dưới Nhiếp Minh Viễn trướng đau.
Hắn nhìn Cố Hoài Dương, cởi xuống quần jeans, tay luồn vào trong quần lót của y, thân thể Cố Hoài Dương run lên một cái, Nhiếp Minh Viễn đang cầm lấy bộ vị yếu ớt nhất của phái nam, “Nơi này đã có cảm giác rồi.” Ngón tay thon dài vuốt ve dục vọng, nhượng Cố Hoài Dương chưa từng trải qua chuyện tình kích thích không ngừng, dục vọng bị Nhiếp Minh Viễn khống chế trong tay trướng nóng, hắn ma sát tính khí y, Cố Hoài Dương nặng nhọc thở dốc, đã là nam nhân đều không thể khống chế được ở phương diện sinh lý.
Nhiếp Minh Viễn cởi bỏ quần y, trong quá trình không có rời đi bộ vị nóng rực kia, đồng thời không nhịn được bắt lấy đầu gối y tách ra hai bên, đem thân mình chôn vào giữa hai chân, Nhiếp Minh Viễn phát hiện tư thế như vậy cực kỳ hấp dẫn, Cố Hoài Dương đem hai chân hướng hai bên trái phải mở ra, da thịt bên trong bắp đùi như tơ lụa, loáng thoáng còn có thẻ thấy được mạch máu màu xanh nổi lên, phảng phất ý thức được tư thế mình dâm loạn, y khó chịu muốn khép lại hai chân, ngược lại chân càng bị tách ra rộng hơn, tính khí sau một thời gian dài được vuốt ve cương lên, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra ngoài, “Ngô ngô….”
“Thoải mái sao? Thân thể em thật nóng.” Nhiếp Minh Viễn tình ý liếm lỗ tai y.
Thân thể Cố Hoài Dương như có phản xạ giật bắn lên, “A…..Không….” Vòng eo bị ôm chặt, huyết dịch toàn thân theo từng động tác của Nhiếp Minh Viễn mà nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, tính khí được vuốt ve nãy giờ tràn ra chất lỏng màu trắng, dính ướt ngón tay Nhiếp Minh Viễn, làm ngón tay hắn khi động sẽ phát ra tiếng vang nhỏ dâm loạn, Nhiếp Minh Viễn gấp gáp vuốt ve tầng da thịt mặt trong bắp đùi, xấu hổ hơn nữa chính là hắn cư nhiên cúi xuống nơi đó liếm, Cố Hoài Dương nhất thời xấu hổ giãy dụa, “Bẩn….Đừng liếm….”
“Em đã tắm qua, nơi này rất sạch sẽ.” Hơi thở trầm thấp phun lên hạ thân, nương theo đó mà nặng nề liếm láp….
Cố Hoài Dương khó chịu lắc đầu, “A….Không muốn….”
Nhiếp Minh Viễn không để ý đến sự chống cự của y, như cũ giữa hai chân y liếm loạn, đôi con ngươi kim sắc thoáng chốc lạnh xuống, tản ra nhiệt độ khiến người rét run, “Em tuyệt đối phải nhớ kĩ, cảm giác này là anh mang đến cho em, cũng chỉ có anh mới được phép chạm vào người em.”
“A….Ngô….Không được….” Cố Hoài Dương chật vật thở hổn hển, ý muốn chống cự, nhưng càng giãy dụa vòng eo lại càng bị siết chặt lấy, ngay sau đó tính khí giữa hai chân được ngón tay và đầu lưỡi Nhiếp Minh Viễn cùng ma sát, phảng phất như đang liếm láp tư vị ngọt ngào nơi đó, hình ảnh vô cùng dâm loạn, dù Cố Hoài Dương có mãnh liệt chống cự cỡ nào cũng không chống lại cảm giác khoái cảm mang đến, khi ngón tay kia thay đổi tốc độ, một dòng nhiệt nóng lưu chuyển không ngừng trong người Cố Hoài Dương.
“A….A….” Cả người y như đã không còn của mình, thậm chí còn vì nam nhân trêu đùa mà run rẩy, bộ vị nhạy cảm được đầu lưỡi ướt mềm quấn lấy, Cố Hoài Dương cuối cùng đạt tới cực hạn, nhẫn nại không nổi nữa bắn ra….
Buông thả xong, Cố Hoài Dương nằm trên sàn nhà thở hồng hộc, không nhận ra đôi tay mềm nhuận như ngọc đang di chuyển trên đùi y, không an phận chu du nơi giữa hai cánh môi, sau đó mạnh mẽ đem mông y tách ra hai bên, địa phương tư mật nháy mắt phô bày trong không khí không gì che đậy.
“Không….” Cố Hoài Dương hoảng sợ vùng vẫy, đổi lại bị nụ hôn triền miên của hắn cướp đoạt đi toàn bộ hô hấp, ngón tay lộ rõ khớp xương cường ngạnh xâm nhập vào vách tường bên trong, cảm giác trong thân thể bị dị vật đi vào phi thường khó chịu, nhưng nụ hôn phía trên lại dịu dàng đến mức muốn đem cả người y hòa tan, hai loại cảm giác khác nhau đồng thời cùng diễn ra nhượng người khó có thể từ chối.
Nhiếp Minh Viễn nhiệt tình hôn y, khuấy động từng cái góc nhỏ nhất trong khoang miệng y, môi y vừa nóng lại vừa mềm, trong mũi phát ra hơi thở lành lạnh tràn ngập trong chóp mũi, Nhiếp Minh Viễn khó mà nhịn được cuốn lấy đầu lưỡi y dây dưa, toàn thân Cố Hoài Dương không khỏi run rẩy, “Ngô….Ân….Ân….”
Ngón tay chôn trong cơ thể dần chuyển động, xác nhận y đã thích ứng liền đem ngón thứ hai tiến vào, mỗi lúc một sâu hơn, cho đến khi hai ngón tay không còn thấy nữa mới thôi, hai đầu ngón tay luân động vách tường bên trong, mô phỏng tính khí liên tục quất xuyên.
“Không….Không muốn.” Chân mày Cố Hoài Dương nhăn lại, y muốn chống cự.
“Đừng cự tuyệt anh.” Nhiếp Minh Viễn cúi người hôn y, răng nanh trắng tuyết cắn lên cổ y, hơi thở nóng bỏng phun lên da thịt mẫn cảm nhượng Cố Hoài Dương có cảm giác như bị quỷ hút máu cắn lấy, nơi bị cắn được ôn nhu liếm qua, ảo giác xa lạ tê dại trong đầu khiến Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên, vô tình đem hầu kết yếu ớt cho vào miệng đối phương.
Nóng quá…. Cố Hoài Dương để hai tay trên vai Nhiếp Minh Viễn, nhưng không cách nào đẩy ra được thân thể nam tính kia, bị liếm qua một trận, nhiệt khí nóng bỏng rời đi cần cổ, ngay cả ngón tay chôn trong cơ thể cũng rút ra, Cố Hoài Dương ngược lại càng sợ hãi, bàn tay nóng như lửa cố định eo y, một nguông nhiệt áp bách mười phần để trước cửa huyệt, ý muốn xâm lược rõ ràng.
Cố Hoài Dương vô tình liếc xuống hạ thân, sống lưng nháy mắt lạnh run, tính khí đặt trước cửa huyệt không hề nhỏ chút nào, khoe rõ ưu thế vượt trội của người Âu Mĩ trên phương diện này, nghĩ đến tính khí kia muốn xỏ xuyên qua thân thể, nhớ đến đau đớn lần trước phải chịu trên giường, thanh âm Cố Hoài Dương liền sợ hãi đến rối loạn, “Không….Không thể nào…. Này không được….”
“Không cần phải sợ, anh sẽ không làm em bị thương.” Nhiếp Minh Viễn hôn y, kiên trì từ từ cắm vào thân thể y, kể từ sau đêm đó hắn đã không được gặp y, Nhiếp Minh Viễn đã sớm nhẫn nại đến phát đau, hơn nữa sau khi thưởng thức qua tư vị của y hắn liền có một loại khát vọng muốn độc chiếm, vốn đêm nay không tính toán làm đến trình độ này, nhưng hắn đánh giá khả năng nhẫn nại của mình quá cao, giờ đây hắn chỉ muốn ôm y, đoạt lấy y!
Tính khí thô nóng được nội bích bên trong bao chặt lấy không một khe hở, hô hấp Nhiếp Minh Viễn liền trở nên nặng nề, Cố Hoài Dương khó chịu rên rĩ, giống như không thể thừa nhận mà cố gắng hô hấp, Nhiếp Minh Viễn vẫn luôn khắc chế không chuyển động, đau lòng vuốt ve gương mặt thanh tú tái nhợt của y, “Có khỏe không?”
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa