Minh Thần - Mặc Hắc Hoa
Chương 35
Cố Hoài Dương minh bạch chỉ là chuyện ăn cơm, khom người ngồi xuống, chờ Nhiếp Minh Viễn lái xe đi. Nhiếp Minh Viễn nhìn y không thắt dây an toàn thì nhắc nhở một câu, Cố Hoài Dương lục lọi chỗ bên cạnh ghế ngồi tìm dây an toàn nhưng nửa ngày vẫn chưa tìm ra, chốc lát lo lắng ngồi dậy. Thấy thế, Nhiếp Minh Viễn thuần thục tìm được dây an toàn, kéo ngang qua người y, “Để tôi giúp em.”
Khoảng cách gần như vậy, cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ cùng lồng ngực rắn chắc, khuôn mặt hoàn mỹ yêu mị gần trong gang tấc, ngập tràn trong mắt là mái tóc mượt mà màu hồng, Cố Hoài Dương rất khó giữ được hô hấp bình thường, ánh mắt không biết để vào đâu, cũng may Nhiếp Minh Viễn rất nhanh rời đi, nhưng khí tức trên người hắn vẫn như cũ quấn quít trong chóp mũi, tựa hồ vẫn cùng y kề sát da thịt, gương mặt y nóng lên nhìn dây an toàn, thấp giọng nói lời cảm ơn.
Khóe môi Nhiếp Minh Viễn kéo lên thành một nụ cười, “Không cần khách khí, dây an toàn của chiếc xe này không phải dễ tìm.”
Nói như vậy thì chiếc xe hiện tại cùng chiếc lần trước không giống nhau? Cho nên khi xe chạy đến mới không nghĩ tới người bên trong là Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương cúi đầu nhìn tập văn kiện trên đùi, lại nhìn đến túi đựng áo sơ mi trên tay, vội vàng trả lại cho Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn câu lên nụ cười, “Không cần phải gấp gáp.”
“Đây là áo sơ mi của anh.” Cố Hoài Dương lễ độ nói, đem áo sơ mi đặt vào một chỗ trong xe hắn.
Nhiếp Minh Viễn nhìn rõ y đối với đồ đạc của hắn không có hứng thú, không nhiều lời, chợt nhớ đến một chuyện liền mở miệng hỏi Cố Hoài Dương, “Karl đưa kịch bản cho em sao?”
“Phải, sau khi thử trang phục xong liền đưa.” Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên trò chuyện với Nhiếp Minh Viễn, “Buổi chiều có quay một cảnh.”
Nhiếp Minh Viễn không biến sắc hỏi, “Cảm giác ra sao?”
“Cần phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa, tôi đột nhiên đến khiến rất nhiều người không thích.”
Nhiếp Minh Viễn nhận thấy được hắn cần phải tuyên dương biểu hiện của y, “Hôm nay em diễn không tệ, đạo diễn cùng nhân viên mặc dù không nói gì nhưng bọn họ đều nhìn vào mắt, sau này quay phim sẽ không có khó khăn.”
“Anh quá khen.” Cố Hoài Dương trong lòng ấm áp, y không nghĩ tới sẽ được Nhiếp Minh Viễn khích lệ, y biết nhân viên đối với việc làm của y rất có ý kiến, cũng biết cảnh quay không thể không có vấn đề, quay xong không ai nhìn y với ánh mắt xem thường đã rất tốt rồi.
Trong mắt Nhiếp Minh Viễn gợi lên tia cười, “Em là diễn viên, ít nhiều gì cũng phải tự tin một chút.” Bàn chuyện hợp tác với khách hàng xong còn dư thời gian, nhớ đến ước hẹn của hai người hắn liền lái xe tới tổ kịch, thấy phó đạo diễn dâng thành quả quay lên cho hắn thì rõ hắn không có nhìn lầm người, Cố Hoài Dương là một diễn viên vô cùng ưu tú, do đó mới để cho Đường Vũ ký hợp đồng với Cố Hoài Dương trở thành nghệ sĩ của Canh Giờ, ngoài dự liệu Cố Hoài Dương lại không đồng ý, “Em không muốn trở thành nghệ sĩ của Canh Giờ sao?”
Cố Hoài Dương sửng sốt, không ngờ Nhiếp Minh Viễn rất nhanh đã biết được chuyện hợp đồng, bất quá lấy thân phận của hắn tự nhiên cũng sẽ có được tin tức, “Anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không muốn lại tạo thêm phiền phức cho anh.”
“Vì sao lại nghĩ vậy?” Biểu tình Nhiếp Minh Viễn thay đổi, thần sắc nghiêm túc.
Cố Hoài Dương suy nghĩ giây lát rồi thành thật nói, “Trở thành nghệ sĩ của công ty tất nhiên rất tốt, có thể xuất hiện trước công chúng lại giúp công ty kiếm được tiền, nhưng bản thân tôi vừa tệ còn không có tiềm năng, ưu thế cũng không có, nếu ký kết chỉ đem lại cho công ty tổn thất mà thôi.”
Vẻ mặt Nhiếp Minh Viễn thoáng ôn hòa, “Tôi rất coi trọng em.” Thấy Cố Hoài Dương không có dáng vẻ tự tin, nói tiếp, “Không bằng chúng ta đánh cược đi, nếu em nhờ bộ phim này thành danh thì phải ký hợp đồng với Canh Giờ, thế nào?”
Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh cho rằng tôi có thể sao?”
“Ừ, em nhất định làm được.” Nhiếp Minh Viễn trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên, nhưng với Cố Hoài Dương đó lại là chuyện không thể nào thực hiện được, đối với phần đặt cược này tuyệt đối sẽ không thắng, chẳng qua nhìn ra được hảo ý của hắn liền đáp ứng.
“Em dường như cảm thấy tôi sẽ thua.” Nhiếp Minh Viễn liếc mắt nhìn y một cái.
Cố Hoài Dương cúi đầu cười, bộ dáng thẹn thùng, “Đúng vậy, tôi thật sự không có tự tin…”
“Vậy chuyện em mời tôi ăn cơm, trong mắt tôi cũng là chuyện rất không có khả năng.”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Hoài Dương khẽ híp lại một lát rồi nở nụ cười ấm áp như nhung, “Tôi chính là đáp lễ nha.”
Bị nụ cười của y cuốn hút ngực Nhiếp Minh Viễn nhanh chóng đứng lên, thấy rằng Cố Hoài Dương là một người rất đặc biệt, rõ ràng là một bộ dáng dấp anh tuấn lại không cảm giác được mình đẹp mắt, khả năng diễn xuất tốt thì luôn nghĩ mình không bằng ai, tâm tính của y hòa nhã mà trầm lặng, giữa vòng giải trí phức tạp không hề mất đi hào quang của mình nhưng lại quên mất đi ước mơ đã hằng khao khát, vì thế y so với những nghệ sĩ khác đơn thuần hơn, mời hắn ăn cơm thật sự chỉ đơn thuần là ăn cơm. Nhưng mà mượn cơ hội này mới hiểu hơn về y, cũng xem như là một thu hoạch.
Khi nhìn đến địa phương y ở, trong tâm không khỏi dâng lên cảm giác đau lòng. Khu vực Cố Hoài Dương ở rất cũ kỹ, khoảng hai mươi mấy tòa nhà, mỗi tòa có sáu tầng, vết sơn trên tường lưu giữ rõ vết tích năm tháng thổi qua, tựa như đã rất nhiều năm trôi qua rồi. Phụ cận khu vực là nhũng ngôi nhà nhỏ do người dân tự xây lên, trụ nơi đó là một đám người, nơi nơi đều không có an ninh, nhìn một cái liền biết nơi này không an toàn, ưu thế duy nhất có lẽ là nó gần một cái siêu thị nhỏ, thuận tiện mua đồ.
Cố Hoài Dương mua xong đồ ăn trong siêu thị thì mang Nhiếp Minh Viễn đến một tòa nhà, đi thang bộ lên lầu ba. Bước vào căn hộ của y, Nhiếp Minh Viễn liền sửng sốt, mi phong nhíu lại, “Em ở đây bao lâu rồi?”
“Ba năm.” Cố Hoài Dương vừa nói vừa đem đồ ăn vào trong bếp, không quên rót một chén trà cho Nhiếp Minh Viễn.
Khoảng cách gần như vậy, cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ cùng lồng ngực rắn chắc, khuôn mặt hoàn mỹ yêu mị gần trong gang tấc, ngập tràn trong mắt là mái tóc mượt mà màu hồng, Cố Hoài Dương rất khó giữ được hô hấp bình thường, ánh mắt không biết để vào đâu, cũng may Nhiếp Minh Viễn rất nhanh rời đi, nhưng khí tức trên người hắn vẫn như cũ quấn quít trong chóp mũi, tựa hồ vẫn cùng y kề sát da thịt, gương mặt y nóng lên nhìn dây an toàn, thấp giọng nói lời cảm ơn.
Khóe môi Nhiếp Minh Viễn kéo lên thành một nụ cười, “Không cần khách khí, dây an toàn của chiếc xe này không phải dễ tìm.”
Nói như vậy thì chiếc xe hiện tại cùng chiếc lần trước không giống nhau? Cho nên khi xe chạy đến mới không nghĩ tới người bên trong là Nhiếp Minh Viễn, Cố Hoài Dương cúi đầu nhìn tập văn kiện trên đùi, lại nhìn đến túi đựng áo sơ mi trên tay, vội vàng trả lại cho Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn câu lên nụ cười, “Không cần phải gấp gáp.”
“Đây là áo sơ mi của anh.” Cố Hoài Dương lễ độ nói, đem áo sơ mi đặt vào một chỗ trong xe hắn.
Nhiếp Minh Viễn nhìn rõ y đối với đồ đạc của hắn không có hứng thú, không nhiều lời, chợt nhớ đến một chuyện liền mở miệng hỏi Cố Hoài Dương, “Karl đưa kịch bản cho em sao?”
“Phải, sau khi thử trang phục xong liền đưa.” Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên trò chuyện với Nhiếp Minh Viễn, “Buổi chiều có quay một cảnh.”
Nhiếp Minh Viễn không biến sắc hỏi, “Cảm giác ra sao?”
“Cần phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa, tôi đột nhiên đến khiến rất nhiều người không thích.”
Nhiếp Minh Viễn nhận thấy được hắn cần phải tuyên dương biểu hiện của y, “Hôm nay em diễn không tệ, đạo diễn cùng nhân viên mặc dù không nói gì nhưng bọn họ đều nhìn vào mắt, sau này quay phim sẽ không có khó khăn.”
“Anh quá khen.” Cố Hoài Dương trong lòng ấm áp, y không nghĩ tới sẽ được Nhiếp Minh Viễn khích lệ, y biết nhân viên đối với việc làm của y rất có ý kiến, cũng biết cảnh quay không thể không có vấn đề, quay xong không ai nhìn y với ánh mắt xem thường đã rất tốt rồi.
Trong mắt Nhiếp Minh Viễn gợi lên tia cười, “Em là diễn viên, ít nhiều gì cũng phải tự tin một chút.” Bàn chuyện hợp tác với khách hàng xong còn dư thời gian, nhớ đến ước hẹn của hai người hắn liền lái xe tới tổ kịch, thấy phó đạo diễn dâng thành quả quay lên cho hắn thì rõ hắn không có nhìn lầm người, Cố Hoài Dương là một diễn viên vô cùng ưu tú, do đó mới để cho Đường Vũ ký hợp đồng với Cố Hoài Dương trở thành nghệ sĩ của Canh Giờ, ngoài dự liệu Cố Hoài Dương lại không đồng ý, “Em không muốn trở thành nghệ sĩ của Canh Giờ sao?”
Cố Hoài Dương sửng sốt, không ngờ Nhiếp Minh Viễn rất nhanh đã biết được chuyện hợp đồng, bất quá lấy thân phận của hắn tự nhiên cũng sẽ có được tin tức, “Anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không muốn lại tạo thêm phiền phức cho anh.”
“Vì sao lại nghĩ vậy?” Biểu tình Nhiếp Minh Viễn thay đổi, thần sắc nghiêm túc.
Cố Hoài Dương suy nghĩ giây lát rồi thành thật nói, “Trở thành nghệ sĩ của công ty tất nhiên rất tốt, có thể xuất hiện trước công chúng lại giúp công ty kiếm được tiền, nhưng bản thân tôi vừa tệ còn không có tiềm năng, ưu thế cũng không có, nếu ký kết chỉ đem lại cho công ty tổn thất mà thôi.”
Vẻ mặt Nhiếp Minh Viễn thoáng ôn hòa, “Tôi rất coi trọng em.” Thấy Cố Hoài Dương không có dáng vẻ tự tin, nói tiếp, “Không bằng chúng ta đánh cược đi, nếu em nhờ bộ phim này thành danh thì phải ký hợp đồng với Canh Giờ, thế nào?”
Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh cho rằng tôi có thể sao?”
“Ừ, em nhất định làm được.” Nhiếp Minh Viễn trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên, nhưng với Cố Hoài Dương đó lại là chuyện không thể nào thực hiện được, đối với phần đặt cược này tuyệt đối sẽ không thắng, chẳng qua nhìn ra được hảo ý của hắn liền đáp ứng.
“Em dường như cảm thấy tôi sẽ thua.” Nhiếp Minh Viễn liếc mắt nhìn y một cái.
Cố Hoài Dương cúi đầu cười, bộ dáng thẹn thùng, “Đúng vậy, tôi thật sự không có tự tin…”
“Vậy chuyện em mời tôi ăn cơm, trong mắt tôi cũng là chuyện rất không có khả năng.”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Hoài Dương khẽ híp lại một lát rồi nở nụ cười ấm áp như nhung, “Tôi chính là đáp lễ nha.”
Bị nụ cười của y cuốn hút ngực Nhiếp Minh Viễn nhanh chóng đứng lên, thấy rằng Cố Hoài Dương là một người rất đặc biệt, rõ ràng là một bộ dáng dấp anh tuấn lại không cảm giác được mình đẹp mắt, khả năng diễn xuất tốt thì luôn nghĩ mình không bằng ai, tâm tính của y hòa nhã mà trầm lặng, giữa vòng giải trí phức tạp không hề mất đi hào quang của mình nhưng lại quên mất đi ước mơ đã hằng khao khát, vì thế y so với những nghệ sĩ khác đơn thuần hơn, mời hắn ăn cơm thật sự chỉ đơn thuần là ăn cơm. Nhưng mà mượn cơ hội này mới hiểu hơn về y, cũng xem như là một thu hoạch.
Khi nhìn đến địa phương y ở, trong tâm không khỏi dâng lên cảm giác đau lòng. Khu vực Cố Hoài Dương ở rất cũ kỹ, khoảng hai mươi mấy tòa nhà, mỗi tòa có sáu tầng, vết sơn trên tường lưu giữ rõ vết tích năm tháng thổi qua, tựa như đã rất nhiều năm trôi qua rồi. Phụ cận khu vực là nhũng ngôi nhà nhỏ do người dân tự xây lên, trụ nơi đó là một đám người, nơi nơi đều không có an ninh, nhìn một cái liền biết nơi này không an toàn, ưu thế duy nhất có lẽ là nó gần một cái siêu thị nhỏ, thuận tiện mua đồ.
Cố Hoài Dương mua xong đồ ăn trong siêu thị thì mang Nhiếp Minh Viễn đến một tòa nhà, đi thang bộ lên lầu ba. Bước vào căn hộ của y, Nhiếp Minh Viễn liền sửng sốt, mi phong nhíu lại, “Em ở đây bao lâu rồi?”
“Ba năm.” Cố Hoài Dương vừa nói vừa đem đồ ăn vào trong bếp, không quên rót một chén trà cho Nhiếp Minh Viễn.
Tác giả :
Mặc Hắc Hoa