Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt
Chương 16
Giây phút hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, còn hiện thực tàn bạo luôn thường trực vội vàng.
Chẳng lâu sau, Mục Anh Hùng đã xuất hiện ở ngoài phòng trọ của Hiểu Khê. Lưu Băng cương quyết không muốn Hiểu Khê mở cửa. Cô thở dài: “Trừ phi chúng ta mãi mãi không bao giờ ra ngoài nữa. Còn không, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với những chuyện này. Mà dẫu chúng ta ở không ra ngoài, họ cũng phá cửa vào cơ mà”.
Lưu Băng nhìn cô, hỏi: “Em có hối hận không? Anh đã mang lại quá nhiều phiền toái cho em”.
Hiểu Khê cười, đáp: “Có hối hận cũng chẳng ích gì. Nếu gặp anh bị kẻ khác bắt nạt, em cũng vẫn ra tay thôi”. Rồi cô chỉ vào cánh cửa, “Phải giải quyết xong chuyện này đã”.
Hiểu Khê mở cửa.
Mục Anh Hùng bước vào, mặt mũi u ám, nom đầy lo lắng. Giọng ông thảng thốt: “Lưu Băng, về nhà đi con”.
Lưu Băng quay mặt ra cửa sổ, không nói một câu.
Hiểu Khê pha một tách trà, vừa mang tới mời Mục Anh Hùng thì bị Lưu Băng hất đổ. Nước nóng bắn tung tóe, ly trà rơi xuống đất, vỡ tan.
Mục Anh Hùng vô cùng giận dữ, quát lớn: “Đồ súc sinh!”.
Mục Lưu Băng lạnh lùng nhìn bố mình: “Chẳng phải ông đến để cầu cạnh tôi sao?”.
Mục Anh Hùng cố dằn cơn nóng giận: “Đúng vậy… Con hãy về nhà với ta đi, ta xin con đấy!”.
Lưu Băng nhếch mép, hạ giọng: “Ông tự tin quá, ông nghĩ rằng tôi sẽ chịu về sao?”.
Hiểu Khê chán nản nhìn hai bố con. Cô thực sự không thể hiểu nổi tại sao hai cha con họ lại có thể đối xử với nhau như kẻ thù.
Mục Anh Hùng thở dài, nói: “Vậy phải như thế nào mày mới chịu về. Cứ nói rõ điều kiện xem nào”.
Lưu Băng vẫn khinh khỉnh đáp: “Để tôi suy nghĩ đã…”.
Mục Anh Hùng lớn tiếng chèo kéo: “Chỉ cần mày đồng ý chuyện hôn nhân. Tao sẽ cho mày được kế tục Liệt Viêm Đường”.
Lưu Băng quay lại, nheo mắt giễu cợt: “Chưa đủ đâu”.
Mục Anh Hùng nói tiếp: “Nếu mày thích con bé này đến vậy, tao cũng có thể bảo đảm rằng nó sẽ trở thành vợ bé của mày, tuyệt đối không ai dám động tới”.
Lưu Băng vẫn lạnh lùng nói: “Hừm, vẫn còn thiếu”.
Mục Anh Hùng khẩn khoản: “Nếu cần tiền, tao có thể cho một ngân phiếu trắng, tùy mày muốn viết con số bao nhiêu cũng được”.
Lưu Băng đến trước mặt Mục Anh Hùng, chằm chằm nhìn ông ta rồi chậm rãi nói: “Ông có biết thật ra tâm nguyện lớn nhất của tôi là gì không?”.
Ông bố lắc đầu.
Mục Lưu Băng cười nhạt: “Tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là sẽ có một ngày Mục Anh Hùng thân bại danh liệt, không còn đất sống, sống không bằng chết! Ông có thể giúp tôi được không? Chỉ cần ông giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi sẽ hứa với ông bất cứ điều gì”.
Mục Anh Hùng điên tiết gào lên: “Đồ nghịch tử, tao sẽ giết mày”.
Lưu Băng nhìn bố mình đầy khinh bỉ, nói tiếp: “Ông dám sao? Giết tôi rồi ông làm sao ăn nói với Thiết Đại Kỳ đây? Chẳng phải ông muốn nộp tôi còn nguyên vẹn cho hắn sao?”.
Mục Anh Hùng mặt đỏ bừng bừng, phẫn nộ nói: “Tại sao, tại sao mày muốn tao phải chết? Hãy nói đi, tại sao mày hận bố mày như thế?”.
Giọng Lưu Băng đột nhiên rít lên, nghe thật đáng sợ: “Ông muốn nghe thật sao? Ông dám nghe chứ?”.
Mục Anh Hùng rùng mình nhưng vẫn cứng cỏi nói: “Được, có gì mà không dám. Cứ nói đi”.
Lưu Băng nhìn xoáy vào Mục Anh Hùng, ánh mắt đầy căm hờn: “Ông tưởng một đứa trẻ bốn tuổi thì không biết gì hết, không nhớ gì hết sao? Trong ký ức của tôi chỉ có mẹ, bác và ông ngoại mới là những người mang đến niềm vui tuổi thơ cho tôi… Còn ông, ông chỉ là một tên đao phủ máu lạnh tàn nhẫn… Thế nhưng ông đã làm gì với ông ngoại tôi? Ông ngoại tự sát chẳng phải vì bị ông lừa hết tài sản, lại phải gánh thay tội trạng cho thằng con rể bất hiếu phải không? Còn bác tôi Mục Anh Hào - phải, đương nhiên đó là anh ruột ông – cũng bị ông giết chết một cách tàn nhẫn để loại bớt kẻ thừa kế Liệt Viêm Đường. Còn mẹ tôi, ôi, người mẹ đáng thương của tôi, nước mắt mẹ không ngừng tuôn từ sau khi ông ngoại mất. Có thể việc ông giết bà cũng là một giải thoát cho cái số kiếp đau khổ của bà… Nhưng ông, tôi không thể dung tha cho tội ác của ông… Đồ táng tận lương tâm, đồ không bằng loài cầm thú kia. Chính ông vì nịnh bợ Thiết Đại Kỳ để leo bằng được lên cái ghế cao nhất Liệt Viêm Đường, ông đã nhẫn tâm trói mẹ tôi lại, đẻ tên Triết Đại Kỳ vào làm nhục bà cho tới chết… Ông có nhớ ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể mẹ tôi không? Là tôi!... Là đứa con trai bốn tuổi của bà… Tôi là người đầu tiên phát hiện ra thi thể đầy thương tích của mẹ tôi…”
Mục Anh Hùng toàn thân run lẩy bẩy, sợ hãi và lắp bắp: “Sao… sao con biết? Không… không thể…”.
Rồi ông ta cuống cuồng chạy ra khỏi nhà Hiểu Khê, hình như chạy xuống tới cầu thang thì kiệt sức ngã đánh huỵch, khiến đám vệ sĩ phải xúm lại nhấc lên xe hơi. Trong phòng chỉ còn lại Hiểu Khê và Lưu Băng. Im lặng tới ngột ngạt, kéo dài tưởng bất tận. Không biết họ đã đứng như vậy bao lâu rồi, Hiểu Khê chỉ biết toàn thân cô như cứng đờ, dán chặt trên sàn, thậm chí cả suy nghĩ cũng ngưng đọng, Cô thấy lòng đau như cắt, thật không ngờ Lưu Băng phải âm thầm chịu đựng nỗi đau quá lớn đó bấy lâu nay. Cô không dám nghĩ đến, cũng không dám hỏi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Không biết bây giờ là mấy giờ. Cuối cùng Lưu Băng cũng như thức tỉnh, quay lại cười với Minh Hiểu Khê, rồi dịu dàng hỏi: “Anh có làm em sợ không?”.
Chưa bao giờ Hiểu Khê thấy Lưu Băng nhẹ nhàng đến vậy. Cô vừa sợ vừa chua xót cho những đau đớn mà anh phải chịu. Nghĩ đến đây, nước mắt lại dâng đầy lên mắt cô.
Lưu Băng nhẹ nhàng tới lau nước mắt trên mặt cô, phàn nàn: “Sao em thích khóc thế nhỉ? Sưng hết mắt lên bây giờ”.
Hiểu Khê đau đớn hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh nói ra chuyện này phải không?”.
Lưu Băng gật đầu.
Cô lại hỏi tiếp: “Tại sao anh không nói ra với ai cho nhẹ bớt? Không có ai đáng tin sao?”.
Lưu Băng lại gật đầu.
“Kể cả ông nội anh sao?”, cô hỏi dồn.
Anh tiếp tục gật đầu.
“Trời ơi, vậy là anh cứ chịu đựng một mình mãi sao?”.
Anh cũng vẫn gật đầu.
Hiểu Khê nghẹn ngào: “Đồ ngốc kia, chả lẽ không có một ai có thể chia sẻ được sao? Cứ ôm mãi trong lòng thế này? Anh muốn nỗi đau cứ hằn sâu thành thù hận sao?”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê chằm chằm, nhưng ánh mắt anh đã phiêu diêu trôi ngược về quá khứ. Ánh mắt anh làm cô sợ hãi. Anh lẩm bẩm nói: “Khi đó… anh mới bốn tuổi… Chợt anh nghe tiếng kêu cứu của mẹ… Nhưng anh sợ…rất sợ, sợ tới mức không nhúc nhích nổi… chỉ biết trốn vào góc nhà… Anh thật vô dụng. Nếu là em… chắc chắn mẹ sẽ không chết”.
Hiểu Khê chua xót, phản đối: “Không phải, lúc bốn tuổi, em cũng chưa làm được gì, luôn sợ hãi mà”.
Lưu Băng vẫn nói tiếp, nghẹn ngào: “Anh mở cửa phòng, thấy xác mẹ lõa lồ… đầy thương tích… Anh bắt đầu nôn… nôn mãi… nôn cả lên người mẹ… Dạ dày anh đau quặn…”.
Hiểu Khê càng nghe càng thấy thương tâm, khóc như mưa… Lúc mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm gọn trong lòng Lưu Băng, mặt vẫn còn ngấn nước mắt. Anh cúi xuống, dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi em, anh không sao đâu. Trông em ngủ thật giống trẻ thơ”.
Hiểu Khê lại nhắm mắt, yên tâm chìm vào giấc ngủ. Cái đệm mang tên Lưu Băng này quả là êm ái, cô nghĩ bụng mình phải cố tận hưởng mới được.
Chẳng lâu sau, Mục Anh Hùng đã xuất hiện ở ngoài phòng trọ của Hiểu Khê. Lưu Băng cương quyết không muốn Hiểu Khê mở cửa. Cô thở dài: “Trừ phi chúng ta mãi mãi không bao giờ ra ngoài nữa. Còn không, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với những chuyện này. Mà dẫu chúng ta ở không ra ngoài, họ cũng phá cửa vào cơ mà”.
Lưu Băng nhìn cô, hỏi: “Em có hối hận không? Anh đã mang lại quá nhiều phiền toái cho em”.
Hiểu Khê cười, đáp: “Có hối hận cũng chẳng ích gì. Nếu gặp anh bị kẻ khác bắt nạt, em cũng vẫn ra tay thôi”. Rồi cô chỉ vào cánh cửa, “Phải giải quyết xong chuyện này đã”.
Hiểu Khê mở cửa.
Mục Anh Hùng bước vào, mặt mũi u ám, nom đầy lo lắng. Giọng ông thảng thốt: “Lưu Băng, về nhà đi con”.
Lưu Băng quay mặt ra cửa sổ, không nói một câu.
Hiểu Khê pha một tách trà, vừa mang tới mời Mục Anh Hùng thì bị Lưu Băng hất đổ. Nước nóng bắn tung tóe, ly trà rơi xuống đất, vỡ tan.
Mục Anh Hùng vô cùng giận dữ, quát lớn: “Đồ súc sinh!”.
Mục Lưu Băng lạnh lùng nhìn bố mình: “Chẳng phải ông đến để cầu cạnh tôi sao?”.
Mục Anh Hùng cố dằn cơn nóng giận: “Đúng vậy… Con hãy về nhà với ta đi, ta xin con đấy!”.
Lưu Băng nhếch mép, hạ giọng: “Ông tự tin quá, ông nghĩ rằng tôi sẽ chịu về sao?”.
Hiểu Khê chán nản nhìn hai bố con. Cô thực sự không thể hiểu nổi tại sao hai cha con họ lại có thể đối xử với nhau như kẻ thù.
Mục Anh Hùng thở dài, nói: “Vậy phải như thế nào mày mới chịu về. Cứ nói rõ điều kiện xem nào”.
Lưu Băng vẫn khinh khỉnh đáp: “Để tôi suy nghĩ đã…”.
Mục Anh Hùng lớn tiếng chèo kéo: “Chỉ cần mày đồng ý chuyện hôn nhân. Tao sẽ cho mày được kế tục Liệt Viêm Đường”.
Lưu Băng quay lại, nheo mắt giễu cợt: “Chưa đủ đâu”.
Mục Anh Hùng nói tiếp: “Nếu mày thích con bé này đến vậy, tao cũng có thể bảo đảm rằng nó sẽ trở thành vợ bé của mày, tuyệt đối không ai dám động tới”.
Lưu Băng vẫn lạnh lùng nói: “Hừm, vẫn còn thiếu”.
Mục Anh Hùng khẩn khoản: “Nếu cần tiền, tao có thể cho một ngân phiếu trắng, tùy mày muốn viết con số bao nhiêu cũng được”.
Lưu Băng đến trước mặt Mục Anh Hùng, chằm chằm nhìn ông ta rồi chậm rãi nói: “Ông có biết thật ra tâm nguyện lớn nhất của tôi là gì không?”.
Ông bố lắc đầu.
Mục Lưu Băng cười nhạt: “Tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là sẽ có một ngày Mục Anh Hùng thân bại danh liệt, không còn đất sống, sống không bằng chết! Ông có thể giúp tôi được không? Chỉ cần ông giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi sẽ hứa với ông bất cứ điều gì”.
Mục Anh Hùng điên tiết gào lên: “Đồ nghịch tử, tao sẽ giết mày”.
Lưu Băng nhìn bố mình đầy khinh bỉ, nói tiếp: “Ông dám sao? Giết tôi rồi ông làm sao ăn nói với Thiết Đại Kỳ đây? Chẳng phải ông muốn nộp tôi còn nguyên vẹn cho hắn sao?”.
Mục Anh Hùng mặt đỏ bừng bừng, phẫn nộ nói: “Tại sao, tại sao mày muốn tao phải chết? Hãy nói đi, tại sao mày hận bố mày như thế?”.
Giọng Lưu Băng đột nhiên rít lên, nghe thật đáng sợ: “Ông muốn nghe thật sao? Ông dám nghe chứ?”.
Mục Anh Hùng rùng mình nhưng vẫn cứng cỏi nói: “Được, có gì mà không dám. Cứ nói đi”.
Lưu Băng nhìn xoáy vào Mục Anh Hùng, ánh mắt đầy căm hờn: “Ông tưởng một đứa trẻ bốn tuổi thì không biết gì hết, không nhớ gì hết sao? Trong ký ức của tôi chỉ có mẹ, bác và ông ngoại mới là những người mang đến niềm vui tuổi thơ cho tôi… Còn ông, ông chỉ là một tên đao phủ máu lạnh tàn nhẫn… Thế nhưng ông đã làm gì với ông ngoại tôi? Ông ngoại tự sát chẳng phải vì bị ông lừa hết tài sản, lại phải gánh thay tội trạng cho thằng con rể bất hiếu phải không? Còn bác tôi Mục Anh Hào - phải, đương nhiên đó là anh ruột ông – cũng bị ông giết chết một cách tàn nhẫn để loại bớt kẻ thừa kế Liệt Viêm Đường. Còn mẹ tôi, ôi, người mẹ đáng thương của tôi, nước mắt mẹ không ngừng tuôn từ sau khi ông ngoại mất. Có thể việc ông giết bà cũng là một giải thoát cho cái số kiếp đau khổ của bà… Nhưng ông, tôi không thể dung tha cho tội ác của ông… Đồ táng tận lương tâm, đồ không bằng loài cầm thú kia. Chính ông vì nịnh bợ Thiết Đại Kỳ để leo bằng được lên cái ghế cao nhất Liệt Viêm Đường, ông đã nhẫn tâm trói mẹ tôi lại, đẻ tên Triết Đại Kỳ vào làm nhục bà cho tới chết… Ông có nhớ ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể mẹ tôi không? Là tôi!... Là đứa con trai bốn tuổi của bà… Tôi là người đầu tiên phát hiện ra thi thể đầy thương tích của mẹ tôi…”
Mục Anh Hùng toàn thân run lẩy bẩy, sợ hãi và lắp bắp: “Sao… sao con biết? Không… không thể…”.
Rồi ông ta cuống cuồng chạy ra khỏi nhà Hiểu Khê, hình như chạy xuống tới cầu thang thì kiệt sức ngã đánh huỵch, khiến đám vệ sĩ phải xúm lại nhấc lên xe hơi. Trong phòng chỉ còn lại Hiểu Khê và Lưu Băng. Im lặng tới ngột ngạt, kéo dài tưởng bất tận. Không biết họ đã đứng như vậy bao lâu rồi, Hiểu Khê chỉ biết toàn thân cô như cứng đờ, dán chặt trên sàn, thậm chí cả suy nghĩ cũng ngưng đọng, Cô thấy lòng đau như cắt, thật không ngờ Lưu Băng phải âm thầm chịu đựng nỗi đau quá lớn đó bấy lâu nay. Cô không dám nghĩ đến, cũng không dám hỏi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Không biết bây giờ là mấy giờ. Cuối cùng Lưu Băng cũng như thức tỉnh, quay lại cười với Minh Hiểu Khê, rồi dịu dàng hỏi: “Anh có làm em sợ không?”.
Chưa bao giờ Hiểu Khê thấy Lưu Băng nhẹ nhàng đến vậy. Cô vừa sợ vừa chua xót cho những đau đớn mà anh phải chịu. Nghĩ đến đây, nước mắt lại dâng đầy lên mắt cô.
Lưu Băng nhẹ nhàng tới lau nước mắt trên mặt cô, phàn nàn: “Sao em thích khóc thế nhỉ? Sưng hết mắt lên bây giờ”.
Hiểu Khê đau đớn hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh nói ra chuyện này phải không?”.
Lưu Băng gật đầu.
Cô lại hỏi tiếp: “Tại sao anh không nói ra với ai cho nhẹ bớt? Không có ai đáng tin sao?”.
Lưu Băng lại gật đầu.
“Kể cả ông nội anh sao?”, cô hỏi dồn.
Anh tiếp tục gật đầu.
“Trời ơi, vậy là anh cứ chịu đựng một mình mãi sao?”.
Anh cũng vẫn gật đầu.
Hiểu Khê nghẹn ngào: “Đồ ngốc kia, chả lẽ không có một ai có thể chia sẻ được sao? Cứ ôm mãi trong lòng thế này? Anh muốn nỗi đau cứ hằn sâu thành thù hận sao?”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê chằm chằm, nhưng ánh mắt anh đã phiêu diêu trôi ngược về quá khứ. Ánh mắt anh làm cô sợ hãi. Anh lẩm bẩm nói: “Khi đó… anh mới bốn tuổi… Chợt anh nghe tiếng kêu cứu của mẹ… Nhưng anh sợ…rất sợ, sợ tới mức không nhúc nhích nổi… chỉ biết trốn vào góc nhà… Anh thật vô dụng. Nếu là em… chắc chắn mẹ sẽ không chết”.
Hiểu Khê chua xót, phản đối: “Không phải, lúc bốn tuổi, em cũng chưa làm được gì, luôn sợ hãi mà”.
Lưu Băng vẫn nói tiếp, nghẹn ngào: “Anh mở cửa phòng, thấy xác mẹ lõa lồ… đầy thương tích… Anh bắt đầu nôn… nôn mãi… nôn cả lên người mẹ… Dạ dày anh đau quặn…”.
Hiểu Khê càng nghe càng thấy thương tâm, khóc như mưa… Lúc mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm gọn trong lòng Lưu Băng, mặt vẫn còn ngấn nước mắt. Anh cúi xuống, dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi em, anh không sao đâu. Trông em ngủ thật giống trẻ thơ”.
Hiểu Khê lại nhắm mắt, yên tâm chìm vào giấc ngủ. Cái đệm mang tên Lưu Băng này quả là êm ái, cô nghĩ bụng mình phải cố tận hưởng mới được.
Tác giả :
Minh Hiểu Khê