Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn
Chương 58: Đường về
Mấy ngày trong cốc trôi qua rất nhanh, ta cùng Hoắc Dương dường như điên đảo luyện tập, đâu quản ban ngày ban đêm. Nửa đêm đang ngủ, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lại ra đất tuyết múa đao suốt đêm. Đao pháp của Hoắc Dương, mỗi ngày càng thêm tàn nhẫn hơn, mà đao pháp của ta, lại thêm đơn giản hơn.
Loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng. Mới ban đầu không thích ứng cùng khinh thường, nhưng cho tới bây giờ, càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, tất cả như cá gặp nước, tuyệt không thể tả.
Trong ký ức, chỉ khi bị dồn vào tuyệt cảnh (đường cùng), sát tính của ta mới được bộc lộ, chiêu thức tàn nhẫn. Còn ngày thường lại rất khó phát ra chiến lực mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà trong tình thế nguy cấp bạo phát sức mạnh, ta lại luôn luôn lưỡng bại câu thương*.
*Lưỡng bại câu thương: hai bên cùng bị tổn thương.
Mà hiện tại, cảm giác không giống trước kia. Mỗi lần luyện đao, đao pháp bình thản giản dị lại như có sức mạnh phi thường, đao pháp cùng ta hợp nhất, người và đao như là một. Nếu như trước kia, trong ngày thường và trong tuyệt cảnh, đao pháp của ta luôn có hai loại trạng thái. Thì bây giờ, ta dần dần chỉ cảm nhận được một loại trạng thái –
Vừa nhu vừa cương. Mỗi lần vung đao thẳng tắp dứt khoát; mỗi lần vung đao, đều ngầm mang theo tâm huyết.
Ta không biết đao pháp này uy lực rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ hận thời gian rất nhanh, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, như không có chừng mực! Trong lòng ta mỗi một ngày càng thêm âm thầm yêu thích, cũng không thể diễn tả cho người khác sự ăn ý này.
Mười ngày nữa trôi qua, ta cùng Hoắc Dương đã đấu với nhau ba trăm chiêu, nhưng đều bất phân thắng bại, điều này làm cho ta vô cùng kinh hãi — trong mắt ta, bộ Huyết Đao của Hoắc Dương sớm đã quét ngang tất cả các cao thủ đương thời, thế nhưng ta không có bại dưới tay hắn!
Vì vậy ta luyện tập càng thêm nhập tâm.
Trong lúc này, Lâm Phóng ở trong cốc nhàn rỗi vô sự, người tới tìm hắn cũng không nhiều như trước đó nữa — đại khái sự tình sớm đã bố trí thỏa đáng. Ta mỗi ngày đều vội vàng luyện đao, tuy rằng sớm chiều chung sống, lại không nói được mấy câu, thật là hổ thẹn. Hắn cũng không ngại, khi không có người, hắn ôm ta một thân đầy mồ hôi kéo đến một bên, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
Thế là nửa ngày còn lại luyện tập, ta đương nhiên là thất thần. Hai ba lần sau đó, Giản sư thúc giận dữ trách phạt ta. Lâm Phóng liền cười cười, cũng không còn thân cận nữa. Ta hổ thẹn, rồi trong đầu lại nảy ra một ý niệm, quấn lấy sư thúc mong hắn dạy võ công cho Lâm Phóng.
Lâm Phóng bị ta lôi kéo, nhàn nhạt đi tới trước mặt sư thúc. Giản sư thúc tỉ mỉ đánh giá hắn một phen, lại day day bả vai của hắn, lắc đầu nói: “Gân mạch bị thương quá nặng, tuy rằng bây giờ thân thể không bị coi là suy yếu, nhưng cũng không có cách nào dạy.”
Lâm Phóng không quá để ý cười cười. Ta lại có chút mất hứng, nói: “Sư thúc là đệ nhất cao thủ, cũng có người dạy không được sao?”
Giản sư thúc trừng ta nói: “Phàm là loại thể chất này của hắn, muốn học võ công, trở thành cao thủ là không thể, tự bảo vệ mình thì còn có thể. Chỉ là, khinh công, ám khí cùng dùng độc. Ba thứ đó ta đều không am hiểu, ngươi tìm lầm người rồi!”
Ta liếc mắt nhìn Lâm Phóng, hắn chỉ nhàn nhạt cười. Hắn có thể không vui hay không? Hắn là truyền nhân của Lâm gia tiếng tăm lừng lẫy, lại ốm yếu từ bé, trong người bị trọng thương, kiếp này không thể học võ công. Hắn nhất định không cam lòng!
Ta có chút buồn, kéo tay áo Giản sư thúc nói: “Thật sự không có biện pháp?”
Giản sư thúc im lặng không nói nhìn ta, than thở.
“Tiền bối không cần hao tâm tốn sức, Lâm Phóng cũng không để ý.” Lâm Phóng nói nhỏ, “Bên cạnh ta, có kiếm khách tốt nhất, dùng độc tốt nhất, cầm đao tốt nhất, Lâm Phóng còn có gì có thể lo lắng đây? Cho dù không có võ nghệ, Lâm Phóng cũng an tâm.”
Giản sư thúc sờ sờ râu mép: “Cũng không phải hoàn toàn không dạy được.” Hắn hắng giọng một cái: “Các ngươi nhưng nghe qua Linh Lung đao?”
Chúng ta đều lắc đầu.
Giản sư thúc hừ một tiếng nói: “Vì mấy người các ngươi, bảo bối nào của lão phu cũng đưa ra hết rồi.”
Ta vừa nghe, cười nói: “Sư thúc yên tâm, tương lai ta nhất định hiếu kính phụng dưỡng lão nhân gia ngài!”
Hắn trừng ta một cái, trong mắt lại có ý cười, nói: “Chờ ta hai ba ngày, ta sẽ truyền thụ cho Lâm Phóng Linh Lung đao pháp.”
——————
Sau đó, giản sư thúc quả nhiên biến mất ba ngày, đến nửa đêm ngày thứ ba, hắn trở lại nhà đá. Mặc kệ Lâm Phóng đang ngủ, đem hắn từ trên giường kéo xuống.
Ta cùng Hoắc Dương đứng ở một bên. Lâm Phóng không phải người tập võ, nghỉ ngơi là vấn đề trọng yếu. Bây giờ hơn nửa đêm, không biết sư thúc gây sức ép cho hắn làm cái gì?
Lại thấy sư thúc từ trong ngực lấy ra một gói nhỏ, mở ra, là bốn thanh loan đao cực kỳ tinh xảo. Chuôi đao có gắn gân bò. Thân đao làm bằng thép tinh chế, ở dưới ánh trăng cực kỳ sáng chói.
Giản sư thúc nhìn Lâm Phóng nói: “Bên cạnh ngươi cao thủ nhiều như mây. Hiếm người có thể đánh được tới bên người ngươi. Linh Lung đao pháp chỉ có ba chiêu, có thể giúp ngươi giải quyết các thích khách bình thường, gặp phải cao thủ, có thể giúp ngươi chống đỡ ba chiêu.” Lại chuyển về phía chúng ta nói: “Nếu như trong thời gian ba chiêu, các ngươi không cứu được hắn, vậy thì dạy cũng vô ích.”
Ta hiếu kỳ nói: “Nếu như ta cùng Hoắc Dương đến tập kích, hắn cũng có thể chắn được ba chiêu?”
Giản sư thúc ngạo nghễ nói: “Trừ ta ra, ai cũng có thể ngăn chặn được.”
Ta le lưỡi, nhìn hướng Lâm Phóng, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của hắn, cũng khó tránh lộ ra thần sắc lay động, một đôi con ngươi trong suốt tràn ngập động tâm.
Thật ra ra hắn, cũng tiếc nuối bản thân mình không có võ công?
Ta bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, lại âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt. Chiến Thanh Hoằng, một ngày còn có ngươi, quyết không để hắn dùng ba chiêu cứu mạng này!
———————-
Một tháng sau vào một buổi sáng sớm, ta cùng Hoắc Dương kéo đao chậm rì rì rời giường, mới phát hiện trong nhà đá sớm đã không thấy bóng dáng của sư thúc. Trong hòng trên bàn đá đặt một cái hộp, mở ra nhìn, một cây nhân sâm cực lớn lẳng lặng nằm trong.
Lâm Phóng đứng sau lưng ta, vỗ nhẹ bờ vai của ta.
Ta hốc mắt có chút ướt át: “Sư thúc cái gì đều cho chúng ta.”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Nơi này đã bị quan binh dò được, chúng ta cho dù giữ lại ở chỗ này, sư thúc ngươi cũng sẽ cư trú chỗ khác.”
“Hắn không muốn cùng chúng ta trở lại Giang Đông sao?” Ta buồn nói. Ta đã thực hi vọng, hắn có thể cùng chúng ta trở lại Giang Đông, cùng sư phụ sum họp, gia đình đoàn tụ.
Lâm Phóng hỏi: “Sao ngươi biết nới hắn đi, không phải là Giang Đông?”
Ách…… Cũng đúng……
Ta cùng Hoắc Dương đao pháp đã học xong, sư thúc hai ngày trước đã nói, không còn cái gì dạy cho chúng ta nữa, còn lại chỉ cần chúng ta siêng năng luyện tập, chính mình lĩnh ngộ. Lại nói ở trong nhà đá một thời gian quá dài, chắc hẳn cũng có ý muốn đi!
Có điều phàm là cao thủ tuyệt thế, đều là độc lai độc vãng*.
*Độc lai độc vãng: đi đâu cũng chỉ có một mình.
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lâm Phóng: “Chuyến đi này, ta thật sự rất thích, nhất là ngươi được sư thúc truyền thụ cho ba chiêu tuyệt thế đao pháp.”
Lâm Phóng nhướng mày, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Ta chậm rãi nói: “Ta học được tuyệt thế đao pháp, càng thêm quan trọng hơn!”
Lâm Phóng lẳng lặng nhìn ta chăm chú, không nói được lời nào.
Một bên an tĩnh nửa ngày Hoắc Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Ta nói…… Ta còn ở nơi này……”
Trên mặt ta nóng bừng, trừng mắt nhìn hắn. Hắn dứt khoát cầm lấy nhân sâm, xoay người đi ra khỏi phòng.
Bên tai, lại có một cỗ hơi thở lạnh buốt đột nhiên truyền đến. Ta nghe thấy hắn thấp giọng nói nói: “Trở về Giang Đông, chúng ta sẽ thành thân.”
Ta chỉ cảm thấy tim như run lên, nửa bên mặt bị lời nói của hắn làm cho tê liệt. Tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta, dắt ta đi ra khỏi nhà đá.
————————
Chúng ta lưu lại ở nông trường ngoài sơn cốc một ngày, Lâm Phóng xử lý xong một số việc vặt, gặp mấy người, sau đó chúng ta liền lên đường trở về. Từ khi chúng ta rời khỏi thành Thổ Cận đến nay cũng đã hơn hai tháng. Không biết tình thế nơi đó bây giờ ra sao?
Trừ sư thúc để lại nhân sâm cực phẩm, chúng ta từ các nông trường khác thu được nhân sâm ngàn năm rất tốt, còn có một ít nhung hươu linh chi, quyết định trực tiếp mang về Giang Đông. Từ Quan Ngoại đến Giang Đông đường buôn bán dài đã được xây dựng, nhận được thư gửi từ nơi xa, đống hàng vật phẩm đầu tiên đã thuận lợi vào đến Từ Châu, chúng ta thu lợi gấp mấy lần, tuyệt không thể tả. Ta biết Lâm Phóng ở địa phương kia còn dùng chút thủ đoạn, chèn ép giá tiền của bảo vật, có chút không đành lòng cho nông trường, thợ săn nơi đó, chạy đi hỏi hắn. Hắn lại nói, đó là do cha ta dạy hắn. Ném ra một phong thư, ta liếc mắt nhìn nhìn, quả nhiên là cha ta đã chỉ cho hắn từng bước một ngay tại chỗ thu mua, nhất thời nói không ra lời.
Chúng ta tuy đã thuận lợi hoàn thành mục tiêu quyết định, còn ngoài dự đoán có được một cây nhân sâm cực phẩm. Nhưng trên đường trở về sau đó cũng không được an bình thanh thản. Quản gia của Hoàng Vương gia vẫn theo chúng ta nói, chúng ta hành sự lần này vốn là bí mật, nhưng bởi vì tại chuyện “Vạn niên tham thần”, đã kinh động đến quan binh, tin tức chúng ta có được nhân sâm vạn năm đã bị truyền ra ngoài.
“Chỉ sợ người khác cũng muốn tới đoạt nhân sâm này!” Quản gia mày ủ mặt ê nói.
Ta khinh thường nói: “Ai dám?”
Quản gia nói: “Ai nha! Nữ hiệp, ngươi có điều không biết! Vương thượng nhiều năm này đều ở khắp nơi tìm kiếm nhân sâm vạn năm kéo dài tuổi thọ!”
Ta cười nói: “Chúng ta mang về, vốn là quyết định hiến cho Hoàng Vương! Cho Hoàng Vương hiến cho vương thượng!” Mượn hoa hiến Phật, Lâm Phóng rất hào phóng.
Ta nhìn sang hướng Lâm Phóng, Lâm Phóng đáp: “Tất nhiên có người không muốn Hoàng Vương có được công lao lớn này.”
Ta nhất thời hiểu được, thì ra nhân sâm này, còn là củ khoai lang phỏng tay!
Tuy nhiên Lâm Phóng khẳng định có biện pháp.
Quả nhiên, nhìn quản gia gấp đến độ gà bay chó sủa nửa ngày, Lâm Phóng rút ra một roi ở trên ngựa, cất cao giọng nói: “Quản gia, nếu như không để ý, đường về này, sẽ do Lâm Phóng ta dẫn đi!”
Thật ra, ta rất ít khi thấy hắn thoải mái như thế — đương nhiên, ngày thường lung lạc người lòng, thời điểm ấy hắn so với ánh mặt trời còn muốn thân hòa cởi mở hơn.
Trực giác bỗng nhiên cho ta thấy là do hắn học được võ nghệ. Tuy rằng chỉ có ba chiêu. Nhưng mấy ngày trước đây, ta cùng Hoắc Dương, quả thực đối với ba chiêu trên, không thể xâm phạm được.
Ngày ấy, hắn cười, không phải là kiểu cười nhàn nhạt vân đạm phong khinh, mà là nụ cười mang theo chút đắc ý cùng yêu thích. Ngày ấy hắn nói cái gì? Đúng, hắn vào lúc không có ai nói với ta, Hoằng Nhi, nếu sau này gặp phải tuyệt cảnh như lần trước, ta……
Lời của hắn còn chưa dứt, lại bị Hoắc Dương đi tới cắt ngang. Nhưng ta biết, hắn muốn nói cái gì. Hắn muốn nói, hắn cũng có thể bảo hộ ta.
Nghĩ đến điều này, trong lòng ta mềm nhũn, lại cảm thấy hơi hơi đau đớn.
Ngẩng đầu, lại bắt gặp trên băng tuyết mặt trời đỏ rực đã từ từ mọc lên, ánh bình minh đầy trời, quang mang vạn trượng.
Minh chủ của ta , Lâm Phóng, liền đứng ở dưới ánh sáng đó, một thân bạch y cưỡi ngựa đen, mũ nâu giày tím, thân hình thẳng tắp thanh tuấn. Khi hắn từ từ quay đầu, khuôn mặt tựa ngọc tạc, mi đen tú mục, ánh mắt kiên nghị.
Loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng. Mới ban đầu không thích ứng cùng khinh thường, nhưng cho tới bây giờ, càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, tất cả như cá gặp nước, tuyệt không thể tả.
Trong ký ức, chỉ khi bị dồn vào tuyệt cảnh (đường cùng), sát tính của ta mới được bộc lộ, chiêu thức tàn nhẫn. Còn ngày thường lại rất khó phát ra chiến lực mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà trong tình thế nguy cấp bạo phát sức mạnh, ta lại luôn luôn lưỡng bại câu thương*.
*Lưỡng bại câu thương: hai bên cùng bị tổn thương.
Mà hiện tại, cảm giác không giống trước kia. Mỗi lần luyện đao, đao pháp bình thản giản dị lại như có sức mạnh phi thường, đao pháp cùng ta hợp nhất, người và đao như là một. Nếu như trước kia, trong ngày thường và trong tuyệt cảnh, đao pháp của ta luôn có hai loại trạng thái. Thì bây giờ, ta dần dần chỉ cảm nhận được một loại trạng thái –
Vừa nhu vừa cương. Mỗi lần vung đao thẳng tắp dứt khoát; mỗi lần vung đao, đều ngầm mang theo tâm huyết.
Ta không biết đao pháp này uy lực rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ hận thời gian rất nhanh, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, như không có chừng mực! Trong lòng ta mỗi một ngày càng thêm âm thầm yêu thích, cũng không thể diễn tả cho người khác sự ăn ý này.
Mười ngày nữa trôi qua, ta cùng Hoắc Dương đã đấu với nhau ba trăm chiêu, nhưng đều bất phân thắng bại, điều này làm cho ta vô cùng kinh hãi — trong mắt ta, bộ Huyết Đao của Hoắc Dương sớm đã quét ngang tất cả các cao thủ đương thời, thế nhưng ta không có bại dưới tay hắn!
Vì vậy ta luyện tập càng thêm nhập tâm.
Trong lúc này, Lâm Phóng ở trong cốc nhàn rỗi vô sự, người tới tìm hắn cũng không nhiều như trước đó nữa — đại khái sự tình sớm đã bố trí thỏa đáng. Ta mỗi ngày đều vội vàng luyện đao, tuy rằng sớm chiều chung sống, lại không nói được mấy câu, thật là hổ thẹn. Hắn cũng không ngại, khi không có người, hắn ôm ta một thân đầy mồ hôi kéo đến một bên, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
Thế là nửa ngày còn lại luyện tập, ta đương nhiên là thất thần. Hai ba lần sau đó, Giản sư thúc giận dữ trách phạt ta. Lâm Phóng liền cười cười, cũng không còn thân cận nữa. Ta hổ thẹn, rồi trong đầu lại nảy ra một ý niệm, quấn lấy sư thúc mong hắn dạy võ công cho Lâm Phóng.
Lâm Phóng bị ta lôi kéo, nhàn nhạt đi tới trước mặt sư thúc. Giản sư thúc tỉ mỉ đánh giá hắn một phen, lại day day bả vai của hắn, lắc đầu nói: “Gân mạch bị thương quá nặng, tuy rằng bây giờ thân thể không bị coi là suy yếu, nhưng cũng không có cách nào dạy.”
Lâm Phóng không quá để ý cười cười. Ta lại có chút mất hứng, nói: “Sư thúc là đệ nhất cao thủ, cũng có người dạy không được sao?”
Giản sư thúc trừng ta nói: “Phàm là loại thể chất này của hắn, muốn học võ công, trở thành cao thủ là không thể, tự bảo vệ mình thì còn có thể. Chỉ là, khinh công, ám khí cùng dùng độc. Ba thứ đó ta đều không am hiểu, ngươi tìm lầm người rồi!”
Ta liếc mắt nhìn Lâm Phóng, hắn chỉ nhàn nhạt cười. Hắn có thể không vui hay không? Hắn là truyền nhân của Lâm gia tiếng tăm lừng lẫy, lại ốm yếu từ bé, trong người bị trọng thương, kiếp này không thể học võ công. Hắn nhất định không cam lòng!
Ta có chút buồn, kéo tay áo Giản sư thúc nói: “Thật sự không có biện pháp?”
Giản sư thúc im lặng không nói nhìn ta, than thở.
“Tiền bối không cần hao tâm tốn sức, Lâm Phóng cũng không để ý.” Lâm Phóng nói nhỏ, “Bên cạnh ta, có kiếm khách tốt nhất, dùng độc tốt nhất, cầm đao tốt nhất, Lâm Phóng còn có gì có thể lo lắng đây? Cho dù không có võ nghệ, Lâm Phóng cũng an tâm.”
Giản sư thúc sờ sờ râu mép: “Cũng không phải hoàn toàn không dạy được.” Hắn hắng giọng một cái: “Các ngươi nhưng nghe qua Linh Lung đao?”
Chúng ta đều lắc đầu.
Giản sư thúc hừ một tiếng nói: “Vì mấy người các ngươi, bảo bối nào của lão phu cũng đưa ra hết rồi.”
Ta vừa nghe, cười nói: “Sư thúc yên tâm, tương lai ta nhất định hiếu kính phụng dưỡng lão nhân gia ngài!”
Hắn trừng ta một cái, trong mắt lại có ý cười, nói: “Chờ ta hai ba ngày, ta sẽ truyền thụ cho Lâm Phóng Linh Lung đao pháp.”
——————
Sau đó, giản sư thúc quả nhiên biến mất ba ngày, đến nửa đêm ngày thứ ba, hắn trở lại nhà đá. Mặc kệ Lâm Phóng đang ngủ, đem hắn từ trên giường kéo xuống.
Ta cùng Hoắc Dương đứng ở một bên. Lâm Phóng không phải người tập võ, nghỉ ngơi là vấn đề trọng yếu. Bây giờ hơn nửa đêm, không biết sư thúc gây sức ép cho hắn làm cái gì?
Lại thấy sư thúc từ trong ngực lấy ra một gói nhỏ, mở ra, là bốn thanh loan đao cực kỳ tinh xảo. Chuôi đao có gắn gân bò. Thân đao làm bằng thép tinh chế, ở dưới ánh trăng cực kỳ sáng chói.
Giản sư thúc nhìn Lâm Phóng nói: “Bên cạnh ngươi cao thủ nhiều như mây. Hiếm người có thể đánh được tới bên người ngươi. Linh Lung đao pháp chỉ có ba chiêu, có thể giúp ngươi giải quyết các thích khách bình thường, gặp phải cao thủ, có thể giúp ngươi chống đỡ ba chiêu.” Lại chuyển về phía chúng ta nói: “Nếu như trong thời gian ba chiêu, các ngươi không cứu được hắn, vậy thì dạy cũng vô ích.”
Ta hiếu kỳ nói: “Nếu như ta cùng Hoắc Dương đến tập kích, hắn cũng có thể chắn được ba chiêu?”
Giản sư thúc ngạo nghễ nói: “Trừ ta ra, ai cũng có thể ngăn chặn được.”
Ta le lưỡi, nhìn hướng Lâm Phóng, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của hắn, cũng khó tránh lộ ra thần sắc lay động, một đôi con ngươi trong suốt tràn ngập động tâm.
Thật ra ra hắn, cũng tiếc nuối bản thân mình không có võ công?
Ta bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, lại âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt. Chiến Thanh Hoằng, một ngày còn có ngươi, quyết không để hắn dùng ba chiêu cứu mạng này!
———————-
Một tháng sau vào một buổi sáng sớm, ta cùng Hoắc Dương kéo đao chậm rì rì rời giường, mới phát hiện trong nhà đá sớm đã không thấy bóng dáng của sư thúc. Trong hòng trên bàn đá đặt một cái hộp, mở ra nhìn, một cây nhân sâm cực lớn lẳng lặng nằm trong.
Lâm Phóng đứng sau lưng ta, vỗ nhẹ bờ vai của ta.
Ta hốc mắt có chút ướt át: “Sư thúc cái gì đều cho chúng ta.”
Lâm Phóng gật gật đầu: “Nơi này đã bị quan binh dò được, chúng ta cho dù giữ lại ở chỗ này, sư thúc ngươi cũng sẽ cư trú chỗ khác.”
“Hắn không muốn cùng chúng ta trở lại Giang Đông sao?” Ta buồn nói. Ta đã thực hi vọng, hắn có thể cùng chúng ta trở lại Giang Đông, cùng sư phụ sum họp, gia đình đoàn tụ.
Lâm Phóng hỏi: “Sao ngươi biết nới hắn đi, không phải là Giang Đông?”
Ách…… Cũng đúng……
Ta cùng Hoắc Dương đao pháp đã học xong, sư thúc hai ngày trước đã nói, không còn cái gì dạy cho chúng ta nữa, còn lại chỉ cần chúng ta siêng năng luyện tập, chính mình lĩnh ngộ. Lại nói ở trong nhà đá một thời gian quá dài, chắc hẳn cũng có ý muốn đi!
Có điều phàm là cao thủ tuyệt thế, đều là độc lai độc vãng*.
*Độc lai độc vãng: đi đâu cũng chỉ có một mình.
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lâm Phóng: “Chuyến đi này, ta thật sự rất thích, nhất là ngươi được sư thúc truyền thụ cho ba chiêu tuyệt thế đao pháp.”
Lâm Phóng nhướng mày, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Ta chậm rãi nói: “Ta học được tuyệt thế đao pháp, càng thêm quan trọng hơn!”
Lâm Phóng lẳng lặng nhìn ta chăm chú, không nói được lời nào.
Một bên an tĩnh nửa ngày Hoắc Dương bỗng nhiên lên tiếng: “Ta nói…… Ta còn ở nơi này……”
Trên mặt ta nóng bừng, trừng mắt nhìn hắn. Hắn dứt khoát cầm lấy nhân sâm, xoay người đi ra khỏi phòng.
Bên tai, lại có một cỗ hơi thở lạnh buốt đột nhiên truyền đến. Ta nghe thấy hắn thấp giọng nói nói: “Trở về Giang Đông, chúng ta sẽ thành thân.”
Ta chỉ cảm thấy tim như run lên, nửa bên mặt bị lời nói của hắn làm cho tê liệt. Tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta, dắt ta đi ra khỏi nhà đá.
————————
Chúng ta lưu lại ở nông trường ngoài sơn cốc một ngày, Lâm Phóng xử lý xong một số việc vặt, gặp mấy người, sau đó chúng ta liền lên đường trở về. Từ khi chúng ta rời khỏi thành Thổ Cận đến nay cũng đã hơn hai tháng. Không biết tình thế nơi đó bây giờ ra sao?
Trừ sư thúc để lại nhân sâm cực phẩm, chúng ta từ các nông trường khác thu được nhân sâm ngàn năm rất tốt, còn có một ít nhung hươu linh chi, quyết định trực tiếp mang về Giang Đông. Từ Quan Ngoại đến Giang Đông đường buôn bán dài đã được xây dựng, nhận được thư gửi từ nơi xa, đống hàng vật phẩm đầu tiên đã thuận lợi vào đến Từ Châu, chúng ta thu lợi gấp mấy lần, tuyệt không thể tả. Ta biết Lâm Phóng ở địa phương kia còn dùng chút thủ đoạn, chèn ép giá tiền của bảo vật, có chút không đành lòng cho nông trường, thợ săn nơi đó, chạy đi hỏi hắn. Hắn lại nói, đó là do cha ta dạy hắn. Ném ra một phong thư, ta liếc mắt nhìn nhìn, quả nhiên là cha ta đã chỉ cho hắn từng bước một ngay tại chỗ thu mua, nhất thời nói không ra lời.
Chúng ta tuy đã thuận lợi hoàn thành mục tiêu quyết định, còn ngoài dự đoán có được một cây nhân sâm cực phẩm. Nhưng trên đường trở về sau đó cũng không được an bình thanh thản. Quản gia của Hoàng Vương gia vẫn theo chúng ta nói, chúng ta hành sự lần này vốn là bí mật, nhưng bởi vì tại chuyện “Vạn niên tham thần”, đã kinh động đến quan binh, tin tức chúng ta có được nhân sâm vạn năm đã bị truyền ra ngoài.
“Chỉ sợ người khác cũng muốn tới đoạt nhân sâm này!” Quản gia mày ủ mặt ê nói.
Ta khinh thường nói: “Ai dám?”
Quản gia nói: “Ai nha! Nữ hiệp, ngươi có điều không biết! Vương thượng nhiều năm này đều ở khắp nơi tìm kiếm nhân sâm vạn năm kéo dài tuổi thọ!”
Ta cười nói: “Chúng ta mang về, vốn là quyết định hiến cho Hoàng Vương! Cho Hoàng Vương hiến cho vương thượng!” Mượn hoa hiến Phật, Lâm Phóng rất hào phóng.
Ta nhìn sang hướng Lâm Phóng, Lâm Phóng đáp: “Tất nhiên có người không muốn Hoàng Vương có được công lao lớn này.”
Ta nhất thời hiểu được, thì ra nhân sâm này, còn là củ khoai lang phỏng tay!
Tuy nhiên Lâm Phóng khẳng định có biện pháp.
Quả nhiên, nhìn quản gia gấp đến độ gà bay chó sủa nửa ngày, Lâm Phóng rút ra một roi ở trên ngựa, cất cao giọng nói: “Quản gia, nếu như không để ý, đường về này, sẽ do Lâm Phóng ta dẫn đi!”
Thật ra, ta rất ít khi thấy hắn thoải mái như thế — đương nhiên, ngày thường lung lạc người lòng, thời điểm ấy hắn so với ánh mặt trời còn muốn thân hòa cởi mở hơn.
Trực giác bỗng nhiên cho ta thấy là do hắn học được võ nghệ. Tuy rằng chỉ có ba chiêu. Nhưng mấy ngày trước đây, ta cùng Hoắc Dương, quả thực đối với ba chiêu trên, không thể xâm phạm được.
Ngày ấy, hắn cười, không phải là kiểu cười nhàn nhạt vân đạm phong khinh, mà là nụ cười mang theo chút đắc ý cùng yêu thích. Ngày ấy hắn nói cái gì? Đúng, hắn vào lúc không có ai nói với ta, Hoằng Nhi, nếu sau này gặp phải tuyệt cảnh như lần trước, ta……
Lời của hắn còn chưa dứt, lại bị Hoắc Dương đi tới cắt ngang. Nhưng ta biết, hắn muốn nói cái gì. Hắn muốn nói, hắn cũng có thể bảo hộ ta.
Nghĩ đến điều này, trong lòng ta mềm nhũn, lại cảm thấy hơi hơi đau đớn.
Ngẩng đầu, lại bắt gặp trên băng tuyết mặt trời đỏ rực đã từ từ mọc lên, ánh bình minh đầy trời, quang mang vạn trượng.
Minh chủ của ta , Lâm Phóng, liền đứng ở dưới ánh sáng đó, một thân bạch y cưỡi ngựa đen, mũ nâu giày tím, thân hình thẳng tắp thanh tuấn. Khi hắn từ từ quay đầu, khuôn mặt tựa ngọc tạc, mi đen tú mục, ánh mắt kiên nghị.
Tác giả :
Đinh Mặc