Minh Nguyệt Chiếu Hồng Trần
Chương 16
CHƯƠNG 16
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét khuôn mặt lả lơi giả dối phấn son của hắn, nhưng lại chưa từng lưu tâm nhìn dòng nước mắt sau lớp phấn kia?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét hắn thân người dơ bẩn mà từ chối nghĩ đến con đường gian nan hắn đã đi qua?
***
Trên đời này, có hai loại người vĩnh viễn không thể quên được, một là thân nhân, hai là kẻ thù.
A Đoan và Kinh Như Phong là thân nhân nên cả đời Thanh Lạc sẽ không bao giờ quên. Cũng như thế, hắn cũng không bao giờ quên Mạnh tiểu Hầu gia, cái tên lúc Thanh Lạc đang trong tình thế khổ sở đã tàn ác đánh hắn một gậy, xô hắn vào địa ngục và đập tan hy vọng duy nhất của hắn.
Căm hận, hận đến nỗi cả tiếng nói Thanh Lạc cũng nhớ rõ không thể quên được.
Ban đầu khi tên đó tiến vào đều là tên đồng bọn nói chuyện, hắn rất ít khi mở miệng, nhưng vừa lên tiếng Thanh Lạc đã thấy thanh âm kia hết sức quen tai, đến lúc thấy hình thanh long kia thì đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Mạnh tiểu Hầu gia Mạnh Vân Long! Mỗi lần nghĩ đến cái tên này, Thanh Lạc đều nuốt ngược máu lẫn nước mắt.
Tên kia giật mình nhìn Thanh Lạc: “Sao ngươi lại nhận ra ta?”
Trong đời của Mạnh Vân Long không biết đã hại biết bao nhiêu người, bản tính hắn tàn bạo lạnh lùng sẵn nên cũng không hơi đâu để tâm. Mối huyết thù của Thanh Lạc với hắn bất quá chỉ là hạt cát trong sa mạc, chẳng những không nhớ rõ mà cả tên cũng đã quên từ lâu.
Nhưng khi nhìn Thanh Lạc thì hắn mơ hồ có chút ấn tượng, lẩm nhẩm tên Thanh Lạc hai lần hắn sực nhớ ra: “Ngươi chính là Thanh Lạc, là Thanh Lạc trong Cẩm Xuân viên!”
Tên còn lại lắp bắp: “Ngươi quen hắn à?”
Ngay cả Lâm Tử Thông cũng thắc mắc: “Các ngươi quen nhau sao?”
Mạnh Vân Long nắm đầu Thanh Lạc giật ngược lên, vỗ vỗ mặt hắn cười đểu: “Đâu chỉ là quen biết thôi. Ta còn là người đàn ông đầu tiên của Thanh Lạc nữa, có phải không?”
Lâm Tử Thông giật mình nhìn hai người.
Thanh Lạc mở miệng táp ngón tay của Mạnh Vân Long nhưng đối phương tránh được.
Mạnh Vân Long hừ một tiếng, đẩy mạnh hắn xuống đất: “Vẫn không biết phải trái như vậy!”
Hắn chỉ vào Thanh Lạc rồi cười khà với tên đồng bọn: “Các ngươi đừng thấy bộ dáng hắn như vậy, thực chất năm đó hắn là tiểu quan hồng bài nức tiếng ở Tùng Dương. Biết bao quý nhân vây quanh, người người ve vãn mà hắn cũng không để mắt đến.”
“Thật à?” Tên kia không giấu nổi tò mò soi mói nhìn, đưa tay nhéo mặt Thanh Lạc: “Tuy giờ có lớn tuổi chút nhưng bộ dáng cũng không tệ. Khuôn mặt này còn quyến rũ chán.”
Dứt lời hắn mê đắm cười.
Mạnh Vân Long lắc đầu: “Còn kém xa năm đó lắm. Khi đó người ta nhấc tay một cái đã điên đảo bốn phương, những kẻ theo đuổi đều chà đạp nhau tranh giành đó. Hắn còn cố tình trưng ra cái điệu bộ bán nghệ không bán thân, làm người ta nhìn mà ăn không được, thật sự ngứa ngáy mà.”
Tên còn lại cười: “Vậy có là gì? Không phải cũng bị ngươi nuốt trọn sao? Lúc trước ngươi nói mình là tiểu Hầu gia xuất thân quyền thế, ta còn tưởng ngươi khoác lác, hóa ra là thật.”
Mạnh Vân Long thở dài: “Trước khi nhà ta suy tàn thì cũng được xưng là quyền thế thông thiên. Trong toàn phủ Tùng Dương, ta nói một thì không ai dám nói hai. Dám đắc tội với ta thì không có kết cục tốt đâu.”
Đến đây hắn như sực nhớ ra gì đó, đá Thanh Lạc một cái: “Ngươi còn chưa chết à? Ta nhớ đã cho người đánh gãy chân ngươi quăng ra đường, không cho phép kẻ nào để mắt tới mà?”
Lâm Tử Thông lại càng thót mình, chỉ nghe Thanh Lạc hừ một tiếng: “Sao ta để cho tên ác tặc như ngươi toại nguyện được?”
Kết quả của chuyện ngang ngạnh là hắn trúng một cước nữa. Lâm Tử Thông vội la lên: “Dừng tay lại!”
“Nhẹ tay chút, nhẹ chút đi, ta đau lòng lắm đó.” Mạnh Vân Long vừa nhìn tên đồng bọn đang cười khì khì ngăn cản vừa quay sang lấy lòng Thanh Lạc. Hiển nhiên Thanh Lạc không màng gì đến hắn.
Hắn cười: “Tiểu Mạnh à, ngươi đánh gãy chân hắn thiệt sao? Chậc chậc, con người đẹp đẽ thế này, sao ngươi không có chút thương hoa tiếc ngọc vậy hả?”
Mạnh Vân Long cười lạnh: “Hắn là hoa có gai, ngươi cẩn thận kẻo bị đâm tay đó.” Hắn vạch vạt áo mình ra. “Tiểu Tiền, ngươi coi vết sẹo trên cổ ta nè.”
Tiểu Tiền nhón lên nhìn, quả nhiên ngay giữa vùng tai và xương quai xanh có một vết sẹos dài. Hắn chắt lưỡi: “Là hắn làm à?”
Mạnh Vân Long kể: “Ngươi đừng tưởng hắn là kỹ nam vậy, trong xương cốt là thanh cao thật sự đó. Năm đó ta vồ vập biết bao lần mà hắn có thèm dòm ngó đâu. Sau đó do ta mua hắn lại từ bảo đầu rồi hạ dược trong trà mới toại nguyện được. Còn nữa, lúc trước là ta động lòng thật, tính cho hắn vào nhà để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ai ngờ cái tên không biết phải trái đó lại dám ám sát ta!”
Thanh Lạc cười lạnh: “Ta chỉ hận mình đâm không chuẩn, chưa đâm ngươi chết ngắc thôi!”
“Thứ đê tiện!” Mạnh Vân Long ngồi xổm xuống, nhăn răng cười: “Chân ngươi lành hẳn rồi sao? Dám nói cái giọng đó với ta à? Ngươi tự cao mình là vũ kỹ siêu quần thì ta đánh gãy cái chân múa may của ngươi. Ngươi muốn giữ mình trong sạch thì ta cho cả đám nam nhân đè ngươi xuống đất. Mùi vị dê vào miệng sói khó chịu lắm phải không? Khi đó ngươi kêu gào tới thảm thiết, mùi vị bị vứt ra đường không ai ngó ngàng đến khổ sở không hả? Ngươi quên mùi vị khổ đó rồi sao? Dám ăn nói với ta như vậy! Ta nói cho ngươi biết, năm đó vận mệnh ngươi nằm trong tay ta thì bây giờ cũng thế! Ta cũng có cách cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong!”
Từ khi Mạnh gia phạm tội, Mạnh Vân Long cũng coi như nếm hết nhân tình ấm lạnh ra sao. Đi lây lất xung quanh kinh thành, chẳng những gia tộc không được miễn tội mà cả chút gia sản cuối cùng cũng tiêu tan. Hắn không thể quay về Tùng Dương nên phải ở lại kinh thành, tìm cố hữu của phụ thân để nương tựa kiếm miếng ăn qua ngày.
Từ nhỏ hắn đã ăn sung mặc sướng, quen thói vênh váo sai khiến này nọ, hiện giờ phải xem sắc mặt người khác để ăn cơm, mùi khổ sở trong đó không hỏi cũng biết. Cơn oán khí ủ trong lòng này đột nhiên gặp lại Thanh Lạc — con người ngày trước đã chịu đủ lăng nhục trong tay hắn, bất chợt cảnh kiêu ngạo trước đây như trở lại. Phải dày xéo Thanh Lạc dưới chân, hoàn toàn bắt hắn hàng phục thì trong lòng mới thư thả được một chút.
Tiểu Tiền thấy sắc mặt dữ tợn của hắn thì sợ hắn lên cơn nên vội bảo: “Đúng là hắn không biết phải trái thiệt. Có điều giữ hắn còn có lúc dùng, ngươi đừng lỗ mãng nhất thời mà hỏng đại sự đó.”
Mạnh Vân Long hừ một tiếng rồi đứng dậy.
“Chúng ta ra ngoài đi.” Tiểu Tiền lôi Mạnh Vân Long ra ngoài. Khi ra cửa, tên Tiểu Tiền ngoáy lại nhìn Thanh Lạc một cái.
“Thanh Lạc, ngươi không sao chứ?”
Lâm Tử Thông khẽ kêu. Hắn thấy Thanh Lạc sấp mặt xuống đất không cử động gì thì thấy lo lắng.
Nhưng Thanh Lạc vẫn không lên tiếng, Lâm Tử Thông lết đến cạnh hắn: “Thanh Lạc? Ngươi nói gì đi? Ngươi bị thương sao?”
Đột nhiên Thanh Lạc ngẩng phắt lên, Lâm Tử Thông nhìn mà lắp bắp: vừa nãy còn là một Thanh Lạc quật cường kiên định, mà giờ biểu tình trước mắt hắn lại khiến lòng người đau xót.
“Vì cái gì chứ? Vì cái gì tên vô liêm sỉ này còn chưa chết? Vì cái gì hắn còn chưa chết chứ!”
Tiếng gào thét khản đục cũng là thanh âm xé từ tâm phế mà ra, so với tiếng kinh thiên động địa còn kinh tâm động phách người biết bao. Nỗi thù hận cứ tích lũy bao ngày tháng trong lòng Thanh Lạc, oán khí rất đỗi sâu đậm quả có thể mường tượng được.
Lâm Tử Thông thấy người thiếu niên đầm đìa nước mắt này thì trong lòng lại áy náy, lại khó chịu.
Người thiếu niên trước mắt mà hắn đã từng chán ghét là cái thân dơ bẩn, chán ghét hắn là thứ con buôn dung tục, luôn nghĩ hắn trời sinh đã trụy lạc như vậy. Cho đến hôm nay hắn mới biết, trước khi rơi vào vũng bùn Thanh Lạc nào lại không có một phen giãy giụa? Lại còn là cơn giãy giụa thê thiết như vậy, vết thương sầu thảm đến thế.
Nếu trước đây có người cứu vớt hắn, nếu trước đây người hắn gặp không phải là Mạnh tiểu Hầu gia ác ôn, có lẽ hắn đã không ra như hôm nay chăng?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ chăm chăm nhìn hắn sa lụy trong cuộc sống mà không thấy nỗi chua cay đưa đón người cửa sau kia?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét khuôn mặt lả lơi giả dối phấn son của hắn, nhưng lại chưa từng lưu tâm nhìn dòng nước mắt sau lớp phấn kia?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét hắn thân người dơ bẩn mà từ chối nghĩ đến con đường gian nan hắn đã đi qua?
Đối với người thiếu niên này, ngoại trừ hổ thẹn ra thì nhiều nhất chính là xót xa.
Hắn muốn vươn tay ra vỗ vai Thanh Lạc và nói rằng: không cần phải giận. Nhưng vừa định giơ lên hắn mới nhớ tay còn bị buộc sau lưng.
Lâm Tử Thông trầm giọng: “Ngươi yên tâm đi, dù có ở chân trời góc biển ta cũng giúp ngươi báo thù này.”
Tuy cửa sổ trong gian nhà hoang bị bít chặt nhưng vẫn thấy được sắc chiều ngoài kia. Ánh nắng dần lụi, xem ra đêm đã đến.
Nương theo bóng le lói ngoài kia, Lâm Tử Thông lén quan sát Thanh Lạc. Thấy hắn đã ngừng khóc rồi, giờ đang hờ hững ngồi dựa tường. Hắn kềm không được mà khẽ gọi: “Thanh Lạc, ngươi sao rồi?”
Thanh Lạc nhìn hắn một cái, kinh ngạc vì nét quan tâm trên mặt hắn nên bật cười: “Đã không gì rồi. Thật không ngờ lại là ngươi an ủi ta.”
Sắc mặt Lâm Tử Thông có chút hổ thẹn: “Trước kia là ta không tốt, đối xử với ngươi không công bằng cho lắm. Ngươi… không cần quá để ý.” Thanh Lạc chớp mắt tưởng mình nghe lầm, Lâm Tử Thông cao ngạo lại ăn nói nhỏ nhẹ với mình, cúi đầu nhận lỗi sao chứ? Có nằm mơ cũng không ra cái chuyện tà môn đến vậy đâu.
“Không phải ta đang mơ đó chứ?”
Nghe giọng điệu trêu tức của hắn thì Lâm Tử Thông càng ngượng ngùng: “Ta đang thành tâm ăn năn đây, ngươi… ngươi không cần đùa giỡn ta như vậy.”
Xem ra vị đại thiếu gia này rất ít khi cúi đầu trước người khác, mặt mày đỏ bừng cả rồi. Thanh Lạc thấy hơi buồn cười lại không hiểu vì sao: “Ta chỉ không hiểu lắm, thái độ của ngươi thay đổi nhanh quá.”
Lâm Tử Thông nhớ trước đây mình đã đối xử không tốt với hắn thì thấy càng hối hận nhiều hơn, hắn thấp giọng: “Ta vẫn chưa nói ngươi biết. Ba năm trước không phải ngươi đã từng cứu một người sao? Người đó… chính là ta.”
Lúc trước hắn không muốn nói thẳng với Thanh Lạc, một mặt là vì tính cao ngạo của hắn khinh rẻ Thanh Lạc, mặt khác hắn không cách nào nói về bản thân trước kia. Nhưng biết được quá khứ của Thanh Lạc rồi, nỗi xấu hổ cứ dồn dập khiến hắn không thể không nói ra.
Thanh Lạc a lên một tiếng, cẩn thận đánh giá hắn vài lần rồi cười khổ: “Ngươi mà không nói thiệt tình ta nhận không ra đó.”
Hắn ngập ngừng rồi nói: “Thật ra ngươi không cần nhớ trong lòng làm gì. Ta cứu ngươi không phải ra có lòng tốt rộng lượng gì, chỉ là bộ dáng nằm nơi đầu đường xó chợ của ngươi khiến ta liên tưởng tới mình thôi.”
Cái chân đau nhức từng trận, từng trận liên hồi như lửa thiêu toàn thân, cổ họng thì cháy khát… Muốn thét không xong mà muốn chết cũng chẳng được, tư vị đó không ai cảm nhận rõ ràng bằng hắn.
Trong lòng Lâm Tử Thông trỗi lên cảm giác bi thương, hắn khẽ hỏi: “Sau đó thì sao? Là ai cứu ngươi?”
Thanh Lạc cười khẽ: “Lão cha.”
Lâm Tử Thông ngẩn người. Bảo đầu của Cẩm Xuân viên sao? Loại người chỉ biết tư lợi cho mình thế sao lại bất chấp nguy hiểm bị Mạnh tiểu Hầu gia trách mà đi cứu một tiểu quan gần chết chứ?
Nhìn ra mối nghi ngờ của hắn, Thanh Lạc bật cười: “Hắn vốn không định cứu ta đâu, là do A Đoan cầu xin hắn.”
Khi đó A Đoan mới đến ở với hắn không lâu, tuổi nó còn nhỏ nên hoàn toàn không có chủ kiến. Nó chỉ biết mỗi một lão cha nên chỉ có thể cầu xin hắn.
“Sao lão cha lại nghe lời A Đoan được?” Lâm Tử Thông vẫn không tin. Theo những gì hắn biết về tên bảo đầu kia, tên đó tuyệt đối không nhất thời mềm lòng làm chuyện lỗ vốn thế được.
Thanh Lạc từ tốn kể: “Bởi vì đứa khờ kia nói, chỉ cần lão cha bằng lòng cứu ta thì bắt nó làm gì cũng được. Hầy, đúng là cái đứa ngốc mà. Kỳ thật ta cũng không có đối tốt với nó, vậy mà cả ngày nó chạy đi khắp nơi khóc lóc cầu xin người ta cứu ta.” Tuy rằng A Đoan không giúp gì được hắn, nhưng biết có người còn quan tâm đến ngươi, lại cho rằng sự sống chết của ngươi rất quan trọng nữa. Từ đó hắn đã quyết tâm xem A Đoan như người thân của mình.
Lâm Tử Thông nhớ đến A Đoan thì trong lòng cũng dịu ngọt theo. Nhưng hắn vừa suy nghĩ đã hiểu ra ý đồ của tên lão cha.
Kỳ thật ý tưởng của lão cha không khó hiểu gì mấy. Thanh Lạc là cây hái ra tiền của hắn, giờ bị đánh ra nửa sống nửa chết thế này, sau này hắn dựa vào gì để chào mời khách cho Cẩm Xuân viên chứ? Tướng mạo của A Đoan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ cần dạy dỗ một thời gian sớm muộn gì cũng thành gốc cây rụng tiền. Hơn nữa bản tính của A Đoan nhu nhược, dễ khống chế hơn Thanh Lạc rất nhiều. Giờ tuy cứu Thanh Lạc không lợi gì, nhưng tính về lâu dài thì mối làm ăn này sẽ rất có giá trị.
Lâm Tử Thông suy nghĩ đến đây thì mồ hôi lạnh toát ra: “A Đoan… A Đoan y…”
Thanh Lạc lườm hắn một cái: “Ngươi yên tâm, A Đoan có phải trong trắng hay không, ngươi ở với nó lâu vậy mà còn không rõ à?”
“Sao tên bảo đầu kia lại chịu thôi chứ?”
Thanh Lạc thản nhiên nói: “Họa là do ta gây ra, bạc chữa bệnh là ta nợ. Tuy con người ta thiếu tình thiếu nghĩa nhưng chưa đến độ để A Đoan thu dọn cục diện rối rắm thay ta đâu. Dù sao thì khi đó Mạnh tiểu Hầu gia đã sa ngã rồi, ta có lộ diện cũng không sợ.”
“Nhưng chân ngươi…”
“Không khiêu vũ ta cũng làm chuyện khác được. Cẩm Xuân viên cũng đâu phải sân ca múa.” Thanh Lạc cười khẩy một hơi, “Dù sao cái thân đã ô uế rồi, có thanh cao cỡ nào cũng không ích lợi gì.”
Lâm Tử Thông nghe hắn thản nhiên nhắc đến, nhưng dưới giọng điệu bình tĩnh đó phảng phất tiếng huyết lệ khiến hắn không biết an ủi ra sao. Sau một hồi lâu hắn mới lên tiếng: “Kỳ thật, ngươi thà rằng A Đoan chưa từng cầu xin lão cha, cứ muốn mình chết đi như vậy phải không?”
Thanh Lạc giật mình: “Câu này đúng không giống từ miệng ngươi ra đó.” Hắn quay đầu đi, không muốn đối phương thấy nước mắt của mình. Con người xem thường hắn nhất giờ lại nói ra câu hiểu rõ mình nhất, quả thật cứ như ảo ảnh.
Hắn đang khóc. Lâm Tử Thông thấy kỳ quái là bản thân lại biết điều này. Chỉ trong một ngày, hắn đã biết được dĩ vãng cay đắng mà Thanh Lạc không muốn ai hay, thấy được sự lương thiện và tính kiên cường và cả mặt yếu ớt của hắn. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi nhưng hắn hiểu Thanh Lạc còn sâu sắc hơn nửa năm trước đây.
Nhìn Thanh Lạc lệ ràn rụa quay lưng về hắn mà khóc không thành tiếng, trong lòng hắn cũng thấy khó chịu.
Đâu phải Thanh Lạc chưa từng ước rằng mình có dũng khí chết quách đi? Hắn vì cái khí phách đó mà bị đánh gãy chân ra một thân tàn phế, sao hắn lại tiếc rẻ cái mạng này chứ? Nhưng hắn buộc bản thân phải sống sót vì A Đoan, bị trao tay lăn lóc trong phong trần, lần lượt để tôn nghiêm bản thân bị chà đạp dưới chân là vậy.
Có tư cách gì trách Thanh Lạc đối xử không tốt với A Đoan? Có tư cách gì ghét bỏ xuất thân Thanh Lạc?
Không có Thanh Lạc thì giờ hắn gặp được A Đoan sao? Bỗng dưng Lâm Tử Thông không muốn nghĩ tiếp nữa.
Một hồi lâu sau Lâm Tử Thông nói: “Đa tạ ngươi, đã làm vì A Đoan.”
Thanh Lạc sững người một chút, chốc sau mới nói: “Ai cần ngươi cám ơn ta, ta là ca ca của A Đoan mà.”
Cửa phòng lại mở két ra, một tia sáng chiếu vào nên hai người mới biết thì ra bên ngoài còn một gian phòng nữa.
Thanh Lạc dụi mặt lau khô nước mắt vào vai — lệ của hắn không thể lưu lại trước mặt kẻ thù.
Mạnh Vân Long và Tiểu Tiền đi vào, một tên cầm mấy cái màn thầu trong tay và tên còn lại thì cầm giấy bút. Mạnh Vân Long ném màn thầu xuống đất: “Ăn đi.”
Thanh Lạc bảo: “Nè, các ngươi đem màn thầu dơ vậy thì ăn sao được chứ?”
Mạnh Vân Long cười lạnh: “Ăn hay không tùy ngươi.” Hắn đi qua tháo dây gân bò trên tay Lâm Tử Thông ra.
Thanh Lạc lại hỏi: “Còn ta?”
Tên Tiểu Tiền đứng bên cười nói: “Tạm chút thôi, bọn ta muốn hắn viết giúp một phong thư thôi.” Nói xong hắn đem giấy bút tới trước mặt Lâm Tử Thông.
Lâm Tử Thông cau mày: “Viết cái gì?”
“Viết là giờ các ngươi đã nằm trong tay bọn ta. Nói với tên biểu đệ của ngươi, nếu muốn bảo toàn tính mạng các ngươi thì ngoan ngoãn mang bằng chứng trong tay hắn tới đây.”
Lâm Tử Thông nói: “Ta cũng không biết các ngươi là ai thì viết sao đây?”
Mạnh Vân Long đã hết kiên nhẫn: “Ngươi chỉ cần viết là được, hắn xem xong sẽ tự hiểu.”
Lâm Tử Thông buông bút xuống: “Trước khi ta hiểu rõ chuyện thì ta sẽ không viết chữ nào hết.”
Mạnh Vân Long rút đao ra đặt lên cổ hắn quát: “Ngươi không viết thì ta xử ngươi!”
Thanh Lạc ở một bên lạnh lùng bảo: “Ngươi suy nghĩ kỹ đi, xử hắn rồi ta cũng không viết chữ được đâu.”
Mạnh Vân Long cười khẩy: “Vậy để ta cắt lỗ tai ngươi trước, coi hắn có nghe theo hay không?”
Lâm Tử Thông quát lên: “Nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của hắn thì ta cắn lưỡi tự sát ngay đó!”
Có nằm mơ Thanh Lạc cũng không nghĩ hắn sẽ nói vậy, ánh mắt hắn kỳ quái nhìn Lâm Tử Thông một cái.
Mạnh Vân Long nhìn hai người, đoạn cười khẩy với Thanh Lạc: “Xem ra ngươi thật sự tiến bộ đó, cũng học được cách câu dẫn nam nhân rồi.”
Tiểu Tiền nói: “Được, nói các ngươi biết cũng không tổn hại gì. Chúng ta là thủ hạ của công bộ Lương đại nhân.”
Mạnh Vân Long tức giận quát: “Sao ngươi lại nói hết ra?”
Tiểu Tiền phất tay làm ra dáng không màng: “Nói cho chúng biết thì có sao? Bọn chúng cũng đâu sống quá mấy ngày nữa.”
Lâm Tử Thông nghe mà lòng vừa sợ vừa hồ nghi: “Các ngươi nói bậy, Lương đại nhân với ta…”
Tiểu Tiền tức cười bảo: “Lương đại nhân với ngươi có qua lại chứ gì? Ngươi cũng không nên trách Lương đại nhân làm gì, muốn trách thì trách ngươi có quan hệ bà con với người biểu đệ kia. Ngươi cũng biết hắn là ai rồi chứ?”
Lâm Tử Thông ngẩn ngơ: “Là ai?”
“Hắn chính là mật thám của Án Sát ti trong kinh thành đó.”
“A!” Lâm Tử Thông và Thanh Lạc không hẹn mà kinh hoàng la lên. Thanh Lạc chỉ mẩm Kinh Như Phong có giao tình với quan phủ thôi, không thể ngờ y lại là người của quan phủ thật.
“Hiện nay vị biểu đệ của ngươi đang điều tra Lương đại nhân. Theo bọn ta biết, sở dĩ hắn lần tìm tới Lương đại nhân được là từ manh mối ở chỗ ngươi…”
Lâm Tử Thông buột miệng: “Ta chưa từng nói với y…” Lập tức hắn im phắc ngay. Trước đây mấy ngày Như Phong có đến phụ giúp ở thương hào, chẳng lẽ là vì âm thầm điều tra hay sao? Nghĩ đến đây hắn toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Tiền bảo tiếp: “Ban đầu Lương đại nhân không muốn làm khó dễ ngươi. Chỉ đáng tiếc ông ta không khó dễ ngươi thì vị Kinh thiếu hiệp kia cũng sẽ làm khó ngược lại ông thôi.”
Lâm Tử Thông im lặng, bỗng hắn nhấc bút lên.
Tiểu Tiền nói: “Vậy được rồi.” Hắn xem lá thư từ đầu đến cuối xong thì gật gù, bỏ thư vào áo rồi cùng Mạnh Vân Long đi ra.
Cửa phòng vừa đóng gian phòng đã tối sầm lại, hai người ai cũng có băn khoăn nên chưa ai hé môi. Chốc sau đột nhiên Lâm Tử Thông nói: “Nếu Như Phong thật sự giao chứng cứ ra thì cả ngươi, ta và Như Phong đều không sống sót nổi.”
Thanh Lạc ngơ người: “Tại sao lại thế?”
“Địa vị của Lương đại nhân trong công bộ rất lớn, chẳng lẽ hắn để những người biết tội trạng hắn sống sót hay sao?”
Thanh Lạc thấp giọng nói: “Ngươi cũng quái lạ như Như Phong sao hả?”
Lâm Tử Thông thở dài: “Quái lạ hay không cũng được. Giờ điều ta hy vọng nhất là chúng ta thoát được hiểm cảnh thôi.”
Hai người thương lượng kế sách thoát thân, nghĩ tới nghĩ lui mà cũng chưa nghĩ ra cách nào. Chống cự không nổi cơn buồn ngủ nên rồi cả hai cũng mơ màng gục đi. Khi tỉnh dậy thì ánh mặt trời đã lên cao.
Tiếng cửa phòng mở ra làm hai người giật mình, nhưng chỉ có tên Tiểu Tiền đi vào mà không có Mạnh Vân Long.
Tiểu Tiền nhìn lướt qua hai người rồi đột nhiên đi qua ôm Thanh Lạc lên.
Lâm Tử Thông kêu lên: “Ngươi làm gì đó? Mau buông hắn xuống!”
Tiểu Tiền cười: “Ngươi như vậy mà cũng dám ra lệnh cho ta à?” Hắn ôm Thanh Lạc ra gian ngoài.
Thanh Lạc cẩn thận nhìn thoáng qua. Thì ra gian ngoài còn có bốn gã đứng canh, vẫn không thấy Mạnh Vân Long đâu.
Chỉ nghe tên Tiểu Tiền nói: “Mấy người các ngươi ra ngoài canh gác đi, không có lệnh ta thì đừng vào.”
Mặt mày những tên kia cười ám muội rồi đi ra ngoài.
Thanh Lạc hỏi: “Mạnh tiểu Hầu gia đâu?”
“Tiểu Mạnh hả? Hắn đi đưa tin rồi. Có hắn ở đây đúng là gò bó mà.” Tên Tiểu Tiền này trời sinh đã ham mê nam sắc, Mạnh Vân Long ở với hắn lâu ngày đã rõ cái tật này và luôn nhắc hắn phải lấy đại sự làm trọng, không nên nhất thời mê luyến. Thế nên dù Tiểu Tiền thèm Thanh Lạc rỏ dãi vẫn chưa ra tay. Hôm nay Mạnh Vân Long ra ngoài đưa tin đúng là cơ hội trời cho. Tiểu Tiền liền ra tay hưởng diễm phúc ngay.
Hắn vân vê cằm Thanh Lạc: “Bộ dáng lẳng lơ thế này mà không nếm thử chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Thanh Lạc nghĩ quả nhiên Lâm Tử Thông nói chẳng sai, hắn hỏi: “Tại sao lại muốn ta chết chứ? Như Phong giao chứng cứ ra, không phải các ngươi sẽ thả ta về sao?”
Tiểu Tiền cười: “Làm gì có chuyện dễ vậy? Người bằng hữu kia của ngươi có công phu rất cao, chúng ta vốn không phải đối thủ của hắn. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có cách mai phục trong miếu sơn thần, đặt thuốc nổ cho cả người và bằng chứng đều nổ banh xác. Các ngươi là mồi dĩ nhiên cũng chạy không khỏi rồi.”
Thanh Lạc nghe xong thì kinh hãi. Đúng là thứ độc kế! Nghĩ đến Kinh Như Phong sắp bị nổ đến hài cốt cũng không còn thì trong lòng hắn đau đớn vô vàn.
“Có điều…” Tiểu Tiền thấy sắc mặt tái nhợt của hắn thì chỉ mẩm hắn đang sợ, “Ta thật sự không nỡ để ngươi bị nổ banh xác. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu hạ cho ta được sảng khoái, tự nhiên ta sẽ có cách cho ngươi bảo toàn mạng sống.”
Thanh Lạc run rẩy lên tiếng: “Thật không?”
“Tất nhiên là thật.” Tiểu Tiền nói xong thì cởi trói cho Thanh Lạc. Hắn tự cho mình thân thể cường tráng nên không xem Thanh Lạc gầy ốm ra gì. Huống chi trong mắt hắn, Thanh Lạc đã sợ đến phát run, không có chút uy hiếp nào.
Thường có câu là “trên đầu chữ sắc một cây đao.” Ngươi không dè chừng được chữ “sắc” thì chỉ có nước chuẩn bị “đao kề bên” là vừa.
Thanh Lạc vừa run rẩy vừa tính kế thoát thân — Trừ phi hắn chết, bằng không không thể để chúng có cơ hội hại Như Phong được!
Tiểu Tiền cười bảo: “Tới đây nào.”
Thanh Lạc mỉm cười, vươn tay quàng lên cổ hắn. Ánh mắt hắn lướt qua bàn, thấy có mấy tách trà trên ấy thì nảy ra ý định.
Hai người quấn lấy nhau trên mặt đất. Thanh Lạc dùng chân đạp cái bàn khiến nó nghiêng một bên, cái chén rơi xuống vỡ tan tành.
Tên Tiểu Tiền kia đang vùi người mê đắm vậy thì sao còn chú ý được? Hắn chỉ vội vàng kéo xiêm y Thanh Lạc xuống.
Thanh Lạc lặng lẽ cầm một mảnh vỡ mà tươi cười: “Coi ngươi tay chân vụng về vậy, để ta làm cho.”
Đôi mắt phượng nhấc lên, thiếu điều đã hớp mất cái hồn bé tẹo của Tiểu Tiền. Hắn cười: “Được, ngươi làm đi.”
Thanh Lạc chậm rãi cởi thắt lưng ra, đưa đẩy một nụ cười quyến rũ về Tiểu Tiền rồi đậy mặt hắn lại.
Tiểu Tiền cười sằng sặc: “Tên tiểu yêu tinh này.” Hắn vén ra thì chợt thấy cổ họng lành lạnh, đoạn máu tươi bắn ra. Cổ họng hắn cứ khực khực mà không phát ra được tiếng nào, cả người ngã bật ra sau.
Thanh Lạc bấu chặt mảnh sành vỡ trong tay cũng ngây cứng người, đến khi máu văng tung tóe mới cuống quít lui về sau.
Bốn năm trước đây hắn cũng từng tính toán dùng mảnh vỡ cắt cổ một người, ngặt nỗi lúc đó khiếp đảm quá, lực yếu nên cắt trật. Lần này hắn tự nhủ vì mình và vì người yêu, không thể thất bại được!
Hắn ngây người một hồi mới thất thểu đẩy cửa trong ra giải cứu Lâm Tử Thông.
Lâm Tử Thông thấy cảnh tượng đó cũng kinh hoàng, nhưng dù sao hắn lăn lộn ngoài đời nhiều hơn Thanh Lạc nên cũng bình tĩnh hơn: “Chúng ta mau chạy đi.”
Thanh Lạc lắc đầu: “Không được, bên ngoài còn bốn tên nữa.”
Lâm Tử Thông suy nghĩ một hồi: “Chúng ta dụ chúng vào rồi hạ một lượt luôn.”
Hắn rút thanh đao bên hông Tiểu Tiền ra rồi nấp sau cánh cửa, đoạn giả giọng khàn gọi ra: “Một người vào đây coi!”
Mấy tên đứng ngoài nghe vậy thì cười đểu: “Lão đại thiệt khoái lạc tới đỉnh rồi, cả giọng cũng khản luôn. Vào coi hắn dặn gì đó, biết đâu chịu không nổi muốn huynh đệ hỗ trợ thì sao?”
Một tên vừa cười khì khì vừa đẩy cửa vào.
Đầu óc hắn còn mải mê tưởng bở, không nhìn kỹ trước mặt đã bị Lâm Tử Thông chém bổ xuống, phơi thây tại chỗ.
Lâm Tử Thông thấy mưu kế thực hiện trôi chảy liền giải quyết luôn mấy tên còn lại. Hắn kéo Thanh Lạc còn đang trơ ra đấy: “Đi thôi.”
Hai người ra khỏi phòng mới biết gian nhà này dựng tuốt sâu trong rừng núi. Lâm Tử Thông nhìn phương hướng xong rồi kéo Thanh Lạc đi xuống.
Hai người sợ có kẻ sẽ đuổi theo nên không dám dừng bước. Đi một chốc bỗng Thanh Lạc nói: “Chờ tí, ta… ta muốn đi tiểu.”
Lâm Tử Thông ngây người: “Được, ngươi đi đi.”
Hắn nhìn thân hình Thanh Lạc biến mất trong rừng cây thì đứng bên đường chờ đợi, nhưng nửa nén hương sau mà chưa thấy Thanh Lạc trở ra.
Đột nhiên hắn thấy bất an liền gọi to mấy tiếng, còn chạy cả vào rừng để tìm mà không thấy người.
Không thấy Thanh Lạc đâu cả!
—
Mặt khác, Thanh Lạc đã trở lại gian phòng hoang. Căn phòng nồng nặc mùi máu tươi khiến hắn buồn nôn nhưng hắn vẫn gắng gượng. Hắn nắm chặt thanh đao trong tay.
Dù tay run rẩy liên hồi nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ chạy.
Cái tên đã hủy hoại cả đời hắn, sau khi trở về thấy phòng đầy xác chết thế này không chừng hắn cao chạy xa bay thì sao? Lỡ như không tìm được hắn thì thế nào?
Quyết không để tên đó chạy thoát nữa. Tên ác bá Mạnh Vân Long kia đáng chết lắm! Nếu để hắn thấy tên khốn nạn đó nữa tức là địa ngục có mắt, muốn hắn tự tay báo mối thù này.
Từ khi gặp lại Mạnh Vân Long thì mối hận như gốc cỏ dại cứ đâm trong lòng Thanh Lạc, kích động mọi tâm huyết và che mờ cả lý trí. Giết được tên đó, có phải chết chung hắn cũng không sợ!
Ngó qua khe cửa, Thanh Lạc thấy một bóng người quen thuộc. Hắn liền nấp sau cánh cửa, học theo bộ dáng giơ đao cao lên của Lâm Tử Thông.
Lúc Mạnh Vân Long đẩy cửa thì chợt nghe mùi máu nồng nặc. Hắn mơ hồ thấy điềm chẳng lành nên hơi lách mình đi vào, vì vậy thoát được mũi đao chém xuống.
Nguy hiểm! Nhìn rõ tình hình trước mặt khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Thanh Lạc bổ một đao còn chưa xong đã giáng một đao nữa. Hắn giống như một con sư tử con mắt đỏ vằn, chém liên tiếp đến mờ mắt, khí thế như muốn chẻ đôi kẻ thù bằng đôi tay này.
Nhưng sự chênh lệch không chỉ là sức lực. Từ nhỏ, xuất thân của Mạnh Vân Long đã là tập cưỡi ngựa bắn cung, dù công phu không giỏi nhưng mạnh hơn Thanh Lạc là cái chắc.
Trong lúc đánh nhau hắn phát hiện một chỗ sơ hở, một cước bay lên đã đá bay thanh đao trong tay Thanh Lạc. Tức thì hắn vặn tay Thanh Lạc ra sau rồi áp xuống đất.
“Dám đánh lén ta à?” Bàn tay vung lên tát Thanh Lạc một cái, Mạnh Vân Long nhăn răng cười, “Ngươi ở lại thì càng tốt, bằng không ta không biết giao phó thế nào với đại nhân đây. Ngươi cứ chờ tới mai xem đồng bọn ngươi cùng thăng thiên đi. Ba mươi cân thuốc nổ cũng đủ cho các ngươi ra cám rồi!”
***
Ngôi miếu sơn thần nhỏ xíu đã hoang phế từ lâu, màu sơn loang lổ và mạng nhện giăng khắp chốn, cỏ dại đâm dài từ khe phiến đá làm chúng cao vợi thêm.
Trên xà ngang cheo leo kia có cột một sợi dây thừng, đầu bên dưới sợi dây đang cột hai tay Thanh Lạc đùng đưa.
Miệng Thanh Lạc bị nhét một miếng giẻ, hắn dùng hết sức cũng không nhả ra được.
Trong lòng Thanh Lạc thật rất hận và rất hối.
Vì tính cố chấp sốt ruột báo thù mà sắp hại chết Như Phong. Con người duy nhất trên đời này hiểu thấu hắn, thương yêu và quý trọng bản thân hắn.
Không thể, quyết không thể để chuyện này xảy ra!
Nghĩ đến đây Thanh Lạc như lấy lại sức lực, hắn quay đầu cọ cằm vào vai áo. Dần dần miếng vải nhét miệng cũng lỏng ra, hắn mừng húm bèn gắng thêm chút nữa, rốt cuộc cũng nhả được miếng giẻ ra.
Hắn phấn khởi quay lại vừa vặn thấy một bóng người đến trước cửa miếu.
Như Phong!
— Chỉ cần hắn bước một bước vào miếu thì ta sẽ châm ngòi nổ ngay.
— Trừ phi thân thể hắn là kim cương bất hoại, bằng không thì các ngươi chờ gặp nhau dưới cầu Nại Hà đi.
“Như Phong chạy mau đi, có thuốc nổ đó!”
“Đừng tới đây, hắn sẽ châm ngòi đó, chạy mau đi!”
Hắn thấy thân ảnh của Kinh Như Phong sững một khắc, nhưng chẳng những y không lui lại mà còn chạy về phía hắn.
Thanh Lạc thấy nội tạng như vỡ tan: “Mặc kệ ta, mau chạy đi!”
Một tia xẹt nhoáng lên cắt đứt dây thừng trói Thanh Lạc, nó không dừng lại mà còn cắm phập vào tường đối diện.
Đó là thanh bảo kiếm của Kinh Như Phong.
Chủ nhân của bảo kiếm đã sớm phi lên trước ôm Thanh Lạc vào lòng rồi xoay người phóng ra ngoài.
Lúc lao ra cửa miếu thì Kinh Như Phong phi thân đạp khung cửa, mượn lực phóng người ra xa.
Nhưng lúc này một tiếng nổ vang lên từ đằng sau bắn văng hai người ra xa bốn trượng!
“Như Phong, Như Phong?” Thanh Lạc phủi bụi đất trên đầu rồi nhìn thân người đang chắn phía trên mình — cái tên đã dùng toàn thân che chở hắn. Hiện giờ mắt y nhắm nghiền, chẳng rõ sống chết thế nào.
“Như Phong!” Thanh Lạc vô cùng hoảng sợ. Nếu y chết rồi thì hắn sống còn ý nghĩa gì? “Như Phong, ngươi tỉnh lại đi, ngươi đừng bỏ lại ta một mình mà!”
Hắn cứ gào thét không ngừng, cuối cùng tiếng la cũng đến tai Kinh Như Phong. Mi mắt y khẽ chớp rồi chậm chạp mở ra.
“Tại sao ngươi nghe được ta mà còn không chạy hả?”
“Ta đi rồi thì ngươi làm sao đây?”
“Ngươi có biết thiếu chút nữa mình mất mạng rồi không!”
“Dù chết ta cũng không thể bỏ ngươi ở lại được.”
“Nhưng ta không muốn ngươi chết…”
“Yên tâm, ta đã nói sẽ chăm sóc ngươi cả đời. Ngươi còn sống thì ta nhất định còn sống; ngươi mà chết thì ta cũng sẽ chết theo. Ta đến âm phủ để chăm sóc cho ngươi.”
Sau khi châm ngòi nổ Mạnh Vân Long tính chạy trốn, nào ngờ đã bị Án Sát ti thủ sẵn dưới chân núi giết ngay tại chỗ. Mười một tên đồng lõa với hắn cùng nhau sa lưới khiến số người khiếu cáo Lương đại nhân càng tăng thêm.
Sau khi Lâm Tử Thông và Kinh Như Phong bàn bạc xong đã quyết định tố cáo với triều đình.
Lúc trước, khi Kinh Như Phong tra ra bằng chứng biểu huynh mình thông đồng với Lương đại nhân, y niệm tình huynh đệ nên cố ý tha cho hắn một lần. Trái lại, y gắng sức thu thập chứng cứ tội phạm của Lương đại nhân — Chỉ cần lật đổ được Lương đại nhân thì sẽ không ai để ý đến một Lâm Tử Thông nhỏ nhoi. Có điều giờ Lương đại nhân đã phát hiện quan hệ giữa bọn họ, để trả thù, chắc chắn có chết hắn cũng không nhả Lâm Tử Thông ra. Chỉ còn một cách duy nhất là Lâm Tử Thông chủ động tố cáo vạch mặt Lương đại nhân, lấy công chuộc tội.
Nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, Lương đại nhân bị xử tử. Để diệt hết đám tham quan này, triều đình đã phán bản án nặng như nhau, tất cả quan viên dính líu, tội nặng thì xử trảm, tội nhẹ thì lưu đày.
Lâm Tử Thông thuộc giới thảo dân cấu kết với quan phủ, theo lý phải chịu án chặt đầu. Niệm tình có công tố cáo và còn hỗ trợ đắc lực cho Án Sát ti, vì thế tội chết được miễn, tịch biên gia sản và lưu đày đi Lĩnh Nam.
Niệm tình tuổi tác Lâm phu nhân đã cao, không chịu nổi cảnh chết nơi đất khách quê người nên ân chuẩn cho bà lưu lại kinh thành.
Hôm nay là ngày Lâm Tử Thông xuất phát đi lưu đày ở Lĩnh Nam, Lâm phu nhân và Kinh Như Phong đứng ở đình nghỉ chân cách cửa thành mười dặm để tiễn biệt hắn.
Kinh Như Phong hỏi: “Tử Thông, huynh có trách đệ không?”
Lâm Tử Thông lắc đầu cười khổ: “Là tự ta làm sai thì còn trách ai được. Đệ ở kinh thành hãy ráng chăm sóc cho mẹ ta.”
Kinh Như Phong trả lời: “Huynh hãy yên tâm, di mẫu cũng như mẹ thân sinh của đệ mà.”
Lâm phu nhân lệ rơi lã chã: “Tử Thông, đến Lĩnh Nam rồi thì hãy ráng làm người một chút, đừng dính vào mấy chuyện bàng môn tả đạo đó nữa.”
Lâm Tử Thông rưng rưng gật đầu.
Thanh Lạc đứng bên kia hỏi A Đoan: “Ngươi muốn theo tên họ Lâm kia tới Lĩnh Nam chịu khổ thật sao?”
A Đoan nhìn thoáng Lâm Tử Thông thì khẽ gật đầu: “Trước đây đệ và Tử Thông đã cùng thề đồng tâm chung lòng, bất luận là phúc hay họa đệ cũng sẽ theo huynh ấy đến cùng.”
“Ngươi có suy nghĩ rất tốt. Có điều giờ các ngươi không tiền không thế, tới Lĩnh Nam rồi sẽ chịu nhiều cực khổ lắm đó.”
A Đoan ảm đạm mỉm cười: “Ca, trước đây huynh đã vì đệ mà chịu biết bao khổ sở, giờ là lúc đệ nên tự mình gánh vác mới phải. Trước kia lúc nào đệ cũng ỷ vào ca, ỷ vào Tử Thông, kết quả bản thân không biết làm gì, đúng là sai lầm mà. Đệ đã suy nghĩ kỹ, mình không thể tiếp tục trì trệ thế này mãi, đệ cũng muốn chăm sóc lại cho Tử Thông. Đợi khi ổn định rồi, mong huynh hãy tới Lĩnh Nam thăm chúng đệ.”
Thanh Lạc nhìn người đệ đệ của mình, rủi ro này thật sự đã làm A Đoan trưởng thành hẳn. Hắn lấy một cái bao ra: “Cho ngươi cái này.”
A Đoan mở bao đồ ra thì thấy trong đó rất nhiều thỏi vàng, y cả kinh: “Như… như vậy sao được ạ?”
Thanh Lạc đưa mắt nhìn Lâm Tử Thông đầy ý vị, đoạn bật cười: “Không hề gì, dù sao ta lấy ở đâu thì trả về chỗ nấy thôi.” Lúc trước Lâm Tử Thông cho hắn số vàng này, khi mua cửa tiệm cũng dùng khá nhiều. Thanh Lạc trích ra số tiền lời của tiệm mấy tháng qua và cũng mượn người khác được một ít, rốt cuộc gom góp được một trăm lượng thỏi vàng.
Nhưng A Đoan không biết gốc gác câu chuyện này nên ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Tử Thông hổ thẹn cười.
Hắn kéo Kinh Như Phong qua một bên: “Như Phong, đệ hãy lo lắng cho Thanh Lạc thật tốt.”
Kinh Như Phong ngẩn người, câu này từ miệng của hắn thì đúng là kỳ quái.
Lâm Tử Thông thở dài: “Huynh và A Đoan đều đã mắc nợ Thanh Lạc quá nhiều, sợ là cả đời này cũng trả không hết. Đệ là biểu đệ của huynh, nên huynh đành giao tâm nguyện này lại cho đệ. Hắn phải là người đáng được hạnh phúc nhất.”
Trì hoãn vó ngựa, dù có muôn vàn không muốn ra sao nhưng rồi cũng phải đi. Một bước vẫy tay là một bước ngoảnh nhìn.
Thanh Lạc thấy Lâm phu nhân đứng bên cạnh cứ lén lau nước mắt thì nóng máu: “Đừng khóc nữa, cùng lắm ta chịu thiệt một chút, để bà coi ta là con hờ vậy.”
Lâm phu nhân ngớ ra, đầu tiên bà muốn khóc nữa nhưng chưa chi đã đanh mặt lại: “Ai cần thứ con như ngươi hả? Con ta không biết mạnh hơn ngươi biết bao nhiêu kìa.”
“Hơ, cái lão thái bà này, nếu không phải thấy bà đáng thương thì còn lâu ta mới an ủi bà, còn bày đặt mạnh miệng ở đây!”
“Ai cần ngươi an ủi chứ? Không có Tử Thông ta vẫn còn Như Phong, có chờ tám sào cũng không tới lượt ngươi đâu!”
“Bà tưởng ta khoái làm con bà lắm sao? Ta-”
Đại quân tiền phương còn chưa đi mà hậu phương đã hỏa hoạn rồi. Lâm Tử Thông đang tính quay lại khuyên can thì Kinh Như Phong đã cười ngăn hắn lại: “Yên tâm đi, bọn họ là càng cãi càng thân nhau đó.”
Y quay đầu nhìn hai người đang đấu võ mồm mà thầm nghĩ: Mai sau nhất định sẽ rất náo nhiệt đây.
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét khuôn mặt lả lơi giả dối phấn son của hắn, nhưng lại chưa từng lưu tâm nhìn dòng nước mắt sau lớp phấn kia?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét hắn thân người dơ bẩn mà từ chối nghĩ đến con đường gian nan hắn đã đi qua?
***
Trên đời này, có hai loại người vĩnh viễn không thể quên được, một là thân nhân, hai là kẻ thù.
A Đoan và Kinh Như Phong là thân nhân nên cả đời Thanh Lạc sẽ không bao giờ quên. Cũng như thế, hắn cũng không bao giờ quên Mạnh tiểu Hầu gia, cái tên lúc Thanh Lạc đang trong tình thế khổ sở đã tàn ác đánh hắn một gậy, xô hắn vào địa ngục và đập tan hy vọng duy nhất của hắn.
Căm hận, hận đến nỗi cả tiếng nói Thanh Lạc cũng nhớ rõ không thể quên được.
Ban đầu khi tên đó tiến vào đều là tên đồng bọn nói chuyện, hắn rất ít khi mở miệng, nhưng vừa lên tiếng Thanh Lạc đã thấy thanh âm kia hết sức quen tai, đến lúc thấy hình thanh long kia thì đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Mạnh tiểu Hầu gia Mạnh Vân Long! Mỗi lần nghĩ đến cái tên này, Thanh Lạc đều nuốt ngược máu lẫn nước mắt.
Tên kia giật mình nhìn Thanh Lạc: “Sao ngươi lại nhận ra ta?”
Trong đời của Mạnh Vân Long không biết đã hại biết bao nhiêu người, bản tính hắn tàn bạo lạnh lùng sẵn nên cũng không hơi đâu để tâm. Mối huyết thù của Thanh Lạc với hắn bất quá chỉ là hạt cát trong sa mạc, chẳng những không nhớ rõ mà cả tên cũng đã quên từ lâu.
Nhưng khi nhìn Thanh Lạc thì hắn mơ hồ có chút ấn tượng, lẩm nhẩm tên Thanh Lạc hai lần hắn sực nhớ ra: “Ngươi chính là Thanh Lạc, là Thanh Lạc trong Cẩm Xuân viên!”
Tên còn lại lắp bắp: “Ngươi quen hắn à?”
Ngay cả Lâm Tử Thông cũng thắc mắc: “Các ngươi quen nhau sao?”
Mạnh Vân Long nắm đầu Thanh Lạc giật ngược lên, vỗ vỗ mặt hắn cười đểu: “Đâu chỉ là quen biết thôi. Ta còn là người đàn ông đầu tiên của Thanh Lạc nữa, có phải không?”
Lâm Tử Thông giật mình nhìn hai người.
Thanh Lạc mở miệng táp ngón tay của Mạnh Vân Long nhưng đối phương tránh được.
Mạnh Vân Long hừ một tiếng, đẩy mạnh hắn xuống đất: “Vẫn không biết phải trái như vậy!”
Hắn chỉ vào Thanh Lạc rồi cười khà với tên đồng bọn: “Các ngươi đừng thấy bộ dáng hắn như vậy, thực chất năm đó hắn là tiểu quan hồng bài nức tiếng ở Tùng Dương. Biết bao quý nhân vây quanh, người người ve vãn mà hắn cũng không để mắt đến.”
“Thật à?” Tên kia không giấu nổi tò mò soi mói nhìn, đưa tay nhéo mặt Thanh Lạc: “Tuy giờ có lớn tuổi chút nhưng bộ dáng cũng không tệ. Khuôn mặt này còn quyến rũ chán.”
Dứt lời hắn mê đắm cười.
Mạnh Vân Long lắc đầu: “Còn kém xa năm đó lắm. Khi đó người ta nhấc tay một cái đã điên đảo bốn phương, những kẻ theo đuổi đều chà đạp nhau tranh giành đó. Hắn còn cố tình trưng ra cái điệu bộ bán nghệ không bán thân, làm người ta nhìn mà ăn không được, thật sự ngứa ngáy mà.”
Tên còn lại cười: “Vậy có là gì? Không phải cũng bị ngươi nuốt trọn sao? Lúc trước ngươi nói mình là tiểu Hầu gia xuất thân quyền thế, ta còn tưởng ngươi khoác lác, hóa ra là thật.”
Mạnh Vân Long thở dài: “Trước khi nhà ta suy tàn thì cũng được xưng là quyền thế thông thiên. Trong toàn phủ Tùng Dương, ta nói một thì không ai dám nói hai. Dám đắc tội với ta thì không có kết cục tốt đâu.”
Đến đây hắn như sực nhớ ra gì đó, đá Thanh Lạc một cái: “Ngươi còn chưa chết à? Ta nhớ đã cho người đánh gãy chân ngươi quăng ra đường, không cho phép kẻ nào để mắt tới mà?”
Lâm Tử Thông lại càng thót mình, chỉ nghe Thanh Lạc hừ một tiếng: “Sao ta để cho tên ác tặc như ngươi toại nguyện được?”
Kết quả của chuyện ngang ngạnh là hắn trúng một cước nữa. Lâm Tử Thông vội la lên: “Dừng tay lại!”
“Nhẹ tay chút, nhẹ chút đi, ta đau lòng lắm đó.” Mạnh Vân Long vừa nhìn tên đồng bọn đang cười khì khì ngăn cản vừa quay sang lấy lòng Thanh Lạc. Hiển nhiên Thanh Lạc không màng gì đến hắn.
Hắn cười: “Tiểu Mạnh à, ngươi đánh gãy chân hắn thiệt sao? Chậc chậc, con người đẹp đẽ thế này, sao ngươi không có chút thương hoa tiếc ngọc vậy hả?”
Mạnh Vân Long cười lạnh: “Hắn là hoa có gai, ngươi cẩn thận kẻo bị đâm tay đó.” Hắn vạch vạt áo mình ra. “Tiểu Tiền, ngươi coi vết sẹo trên cổ ta nè.”
Tiểu Tiền nhón lên nhìn, quả nhiên ngay giữa vùng tai và xương quai xanh có một vết sẹos dài. Hắn chắt lưỡi: “Là hắn làm à?”
Mạnh Vân Long kể: “Ngươi đừng tưởng hắn là kỹ nam vậy, trong xương cốt là thanh cao thật sự đó. Năm đó ta vồ vập biết bao lần mà hắn có thèm dòm ngó đâu. Sau đó do ta mua hắn lại từ bảo đầu rồi hạ dược trong trà mới toại nguyện được. Còn nữa, lúc trước là ta động lòng thật, tính cho hắn vào nhà để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ai ngờ cái tên không biết phải trái đó lại dám ám sát ta!”
Thanh Lạc cười lạnh: “Ta chỉ hận mình đâm không chuẩn, chưa đâm ngươi chết ngắc thôi!”
“Thứ đê tiện!” Mạnh Vân Long ngồi xổm xuống, nhăn răng cười: “Chân ngươi lành hẳn rồi sao? Dám nói cái giọng đó với ta à? Ngươi tự cao mình là vũ kỹ siêu quần thì ta đánh gãy cái chân múa may của ngươi. Ngươi muốn giữ mình trong sạch thì ta cho cả đám nam nhân đè ngươi xuống đất. Mùi vị dê vào miệng sói khó chịu lắm phải không? Khi đó ngươi kêu gào tới thảm thiết, mùi vị bị vứt ra đường không ai ngó ngàng đến khổ sở không hả? Ngươi quên mùi vị khổ đó rồi sao? Dám ăn nói với ta như vậy! Ta nói cho ngươi biết, năm đó vận mệnh ngươi nằm trong tay ta thì bây giờ cũng thế! Ta cũng có cách cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong!”
Từ khi Mạnh gia phạm tội, Mạnh Vân Long cũng coi như nếm hết nhân tình ấm lạnh ra sao. Đi lây lất xung quanh kinh thành, chẳng những gia tộc không được miễn tội mà cả chút gia sản cuối cùng cũng tiêu tan. Hắn không thể quay về Tùng Dương nên phải ở lại kinh thành, tìm cố hữu của phụ thân để nương tựa kiếm miếng ăn qua ngày.
Từ nhỏ hắn đã ăn sung mặc sướng, quen thói vênh váo sai khiến này nọ, hiện giờ phải xem sắc mặt người khác để ăn cơm, mùi khổ sở trong đó không hỏi cũng biết. Cơn oán khí ủ trong lòng này đột nhiên gặp lại Thanh Lạc — con người ngày trước đã chịu đủ lăng nhục trong tay hắn, bất chợt cảnh kiêu ngạo trước đây như trở lại. Phải dày xéo Thanh Lạc dưới chân, hoàn toàn bắt hắn hàng phục thì trong lòng mới thư thả được một chút.
Tiểu Tiền thấy sắc mặt dữ tợn của hắn thì sợ hắn lên cơn nên vội bảo: “Đúng là hắn không biết phải trái thiệt. Có điều giữ hắn còn có lúc dùng, ngươi đừng lỗ mãng nhất thời mà hỏng đại sự đó.”
Mạnh Vân Long hừ một tiếng rồi đứng dậy.
“Chúng ta ra ngoài đi.” Tiểu Tiền lôi Mạnh Vân Long ra ngoài. Khi ra cửa, tên Tiểu Tiền ngoáy lại nhìn Thanh Lạc một cái.
“Thanh Lạc, ngươi không sao chứ?”
Lâm Tử Thông khẽ kêu. Hắn thấy Thanh Lạc sấp mặt xuống đất không cử động gì thì thấy lo lắng.
Nhưng Thanh Lạc vẫn không lên tiếng, Lâm Tử Thông lết đến cạnh hắn: “Thanh Lạc? Ngươi nói gì đi? Ngươi bị thương sao?”
Đột nhiên Thanh Lạc ngẩng phắt lên, Lâm Tử Thông nhìn mà lắp bắp: vừa nãy còn là một Thanh Lạc quật cường kiên định, mà giờ biểu tình trước mắt hắn lại khiến lòng người đau xót.
“Vì cái gì chứ? Vì cái gì tên vô liêm sỉ này còn chưa chết? Vì cái gì hắn còn chưa chết chứ!”
Tiếng gào thét khản đục cũng là thanh âm xé từ tâm phế mà ra, so với tiếng kinh thiên động địa còn kinh tâm động phách người biết bao. Nỗi thù hận cứ tích lũy bao ngày tháng trong lòng Thanh Lạc, oán khí rất đỗi sâu đậm quả có thể mường tượng được.
Lâm Tử Thông thấy người thiếu niên đầm đìa nước mắt này thì trong lòng lại áy náy, lại khó chịu.
Người thiếu niên trước mắt mà hắn đã từng chán ghét là cái thân dơ bẩn, chán ghét hắn là thứ con buôn dung tục, luôn nghĩ hắn trời sinh đã trụy lạc như vậy. Cho đến hôm nay hắn mới biết, trước khi rơi vào vũng bùn Thanh Lạc nào lại không có một phen giãy giụa? Lại còn là cơn giãy giụa thê thiết như vậy, vết thương sầu thảm đến thế.
Nếu trước đây có người cứu vớt hắn, nếu trước đây người hắn gặp không phải là Mạnh tiểu Hầu gia ác ôn, có lẽ hắn đã không ra như hôm nay chăng?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ chăm chăm nhìn hắn sa lụy trong cuộc sống mà không thấy nỗi chua cay đưa đón người cửa sau kia?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét khuôn mặt lả lơi giả dối phấn son của hắn, nhưng lại chưa từng lưu tâm nhìn dòng nước mắt sau lớp phấn kia?
Vì cớ gì trước đến giờ, bản thân chỉ biết chán ghét hắn thân người dơ bẩn mà từ chối nghĩ đến con đường gian nan hắn đã đi qua?
Đối với người thiếu niên này, ngoại trừ hổ thẹn ra thì nhiều nhất chính là xót xa.
Hắn muốn vươn tay ra vỗ vai Thanh Lạc và nói rằng: không cần phải giận. Nhưng vừa định giơ lên hắn mới nhớ tay còn bị buộc sau lưng.
Lâm Tử Thông trầm giọng: “Ngươi yên tâm đi, dù có ở chân trời góc biển ta cũng giúp ngươi báo thù này.”
Tuy cửa sổ trong gian nhà hoang bị bít chặt nhưng vẫn thấy được sắc chiều ngoài kia. Ánh nắng dần lụi, xem ra đêm đã đến.
Nương theo bóng le lói ngoài kia, Lâm Tử Thông lén quan sát Thanh Lạc. Thấy hắn đã ngừng khóc rồi, giờ đang hờ hững ngồi dựa tường. Hắn kềm không được mà khẽ gọi: “Thanh Lạc, ngươi sao rồi?”
Thanh Lạc nhìn hắn một cái, kinh ngạc vì nét quan tâm trên mặt hắn nên bật cười: “Đã không gì rồi. Thật không ngờ lại là ngươi an ủi ta.”
Sắc mặt Lâm Tử Thông có chút hổ thẹn: “Trước kia là ta không tốt, đối xử với ngươi không công bằng cho lắm. Ngươi… không cần quá để ý.” Thanh Lạc chớp mắt tưởng mình nghe lầm, Lâm Tử Thông cao ngạo lại ăn nói nhỏ nhẹ với mình, cúi đầu nhận lỗi sao chứ? Có nằm mơ cũng không ra cái chuyện tà môn đến vậy đâu.
“Không phải ta đang mơ đó chứ?”
Nghe giọng điệu trêu tức của hắn thì Lâm Tử Thông càng ngượng ngùng: “Ta đang thành tâm ăn năn đây, ngươi… ngươi không cần đùa giỡn ta như vậy.”
Xem ra vị đại thiếu gia này rất ít khi cúi đầu trước người khác, mặt mày đỏ bừng cả rồi. Thanh Lạc thấy hơi buồn cười lại không hiểu vì sao: “Ta chỉ không hiểu lắm, thái độ của ngươi thay đổi nhanh quá.”
Lâm Tử Thông nhớ trước đây mình đã đối xử không tốt với hắn thì thấy càng hối hận nhiều hơn, hắn thấp giọng: “Ta vẫn chưa nói ngươi biết. Ba năm trước không phải ngươi đã từng cứu một người sao? Người đó… chính là ta.”
Lúc trước hắn không muốn nói thẳng với Thanh Lạc, một mặt là vì tính cao ngạo của hắn khinh rẻ Thanh Lạc, mặt khác hắn không cách nào nói về bản thân trước kia. Nhưng biết được quá khứ của Thanh Lạc rồi, nỗi xấu hổ cứ dồn dập khiến hắn không thể không nói ra.
Thanh Lạc a lên một tiếng, cẩn thận đánh giá hắn vài lần rồi cười khổ: “Ngươi mà không nói thiệt tình ta nhận không ra đó.”
Hắn ngập ngừng rồi nói: “Thật ra ngươi không cần nhớ trong lòng làm gì. Ta cứu ngươi không phải ra có lòng tốt rộng lượng gì, chỉ là bộ dáng nằm nơi đầu đường xó chợ của ngươi khiến ta liên tưởng tới mình thôi.”
Cái chân đau nhức từng trận, từng trận liên hồi như lửa thiêu toàn thân, cổ họng thì cháy khát… Muốn thét không xong mà muốn chết cũng chẳng được, tư vị đó không ai cảm nhận rõ ràng bằng hắn.
Trong lòng Lâm Tử Thông trỗi lên cảm giác bi thương, hắn khẽ hỏi: “Sau đó thì sao? Là ai cứu ngươi?”
Thanh Lạc cười khẽ: “Lão cha.”
Lâm Tử Thông ngẩn người. Bảo đầu của Cẩm Xuân viên sao? Loại người chỉ biết tư lợi cho mình thế sao lại bất chấp nguy hiểm bị Mạnh tiểu Hầu gia trách mà đi cứu một tiểu quan gần chết chứ?
Nhìn ra mối nghi ngờ của hắn, Thanh Lạc bật cười: “Hắn vốn không định cứu ta đâu, là do A Đoan cầu xin hắn.”
Khi đó A Đoan mới đến ở với hắn không lâu, tuổi nó còn nhỏ nên hoàn toàn không có chủ kiến. Nó chỉ biết mỗi một lão cha nên chỉ có thể cầu xin hắn.
“Sao lão cha lại nghe lời A Đoan được?” Lâm Tử Thông vẫn không tin. Theo những gì hắn biết về tên bảo đầu kia, tên đó tuyệt đối không nhất thời mềm lòng làm chuyện lỗ vốn thế được.
Thanh Lạc từ tốn kể: “Bởi vì đứa khờ kia nói, chỉ cần lão cha bằng lòng cứu ta thì bắt nó làm gì cũng được. Hầy, đúng là cái đứa ngốc mà. Kỳ thật ta cũng không có đối tốt với nó, vậy mà cả ngày nó chạy đi khắp nơi khóc lóc cầu xin người ta cứu ta.” Tuy rằng A Đoan không giúp gì được hắn, nhưng biết có người còn quan tâm đến ngươi, lại cho rằng sự sống chết của ngươi rất quan trọng nữa. Từ đó hắn đã quyết tâm xem A Đoan như người thân của mình.
Lâm Tử Thông nhớ đến A Đoan thì trong lòng cũng dịu ngọt theo. Nhưng hắn vừa suy nghĩ đã hiểu ra ý đồ của tên lão cha.
Kỳ thật ý tưởng của lão cha không khó hiểu gì mấy. Thanh Lạc là cây hái ra tiền của hắn, giờ bị đánh ra nửa sống nửa chết thế này, sau này hắn dựa vào gì để chào mời khách cho Cẩm Xuân viên chứ? Tướng mạo của A Đoan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ cần dạy dỗ một thời gian sớm muộn gì cũng thành gốc cây rụng tiền. Hơn nữa bản tính của A Đoan nhu nhược, dễ khống chế hơn Thanh Lạc rất nhiều. Giờ tuy cứu Thanh Lạc không lợi gì, nhưng tính về lâu dài thì mối làm ăn này sẽ rất có giá trị.
Lâm Tử Thông suy nghĩ đến đây thì mồ hôi lạnh toát ra: “A Đoan… A Đoan y…”
Thanh Lạc lườm hắn một cái: “Ngươi yên tâm, A Đoan có phải trong trắng hay không, ngươi ở với nó lâu vậy mà còn không rõ à?”
“Sao tên bảo đầu kia lại chịu thôi chứ?”
Thanh Lạc thản nhiên nói: “Họa là do ta gây ra, bạc chữa bệnh là ta nợ. Tuy con người ta thiếu tình thiếu nghĩa nhưng chưa đến độ để A Đoan thu dọn cục diện rối rắm thay ta đâu. Dù sao thì khi đó Mạnh tiểu Hầu gia đã sa ngã rồi, ta có lộ diện cũng không sợ.”
“Nhưng chân ngươi…”
“Không khiêu vũ ta cũng làm chuyện khác được. Cẩm Xuân viên cũng đâu phải sân ca múa.” Thanh Lạc cười khẩy một hơi, “Dù sao cái thân đã ô uế rồi, có thanh cao cỡ nào cũng không ích lợi gì.”
Lâm Tử Thông nghe hắn thản nhiên nhắc đến, nhưng dưới giọng điệu bình tĩnh đó phảng phất tiếng huyết lệ khiến hắn không biết an ủi ra sao. Sau một hồi lâu hắn mới lên tiếng: “Kỳ thật, ngươi thà rằng A Đoan chưa từng cầu xin lão cha, cứ muốn mình chết đi như vậy phải không?”
Thanh Lạc giật mình: “Câu này đúng không giống từ miệng ngươi ra đó.” Hắn quay đầu đi, không muốn đối phương thấy nước mắt của mình. Con người xem thường hắn nhất giờ lại nói ra câu hiểu rõ mình nhất, quả thật cứ như ảo ảnh.
Hắn đang khóc. Lâm Tử Thông thấy kỳ quái là bản thân lại biết điều này. Chỉ trong một ngày, hắn đã biết được dĩ vãng cay đắng mà Thanh Lạc không muốn ai hay, thấy được sự lương thiện và tính kiên cường và cả mặt yếu ớt của hắn. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi nhưng hắn hiểu Thanh Lạc còn sâu sắc hơn nửa năm trước đây.
Nhìn Thanh Lạc lệ ràn rụa quay lưng về hắn mà khóc không thành tiếng, trong lòng hắn cũng thấy khó chịu.
Đâu phải Thanh Lạc chưa từng ước rằng mình có dũng khí chết quách đi? Hắn vì cái khí phách đó mà bị đánh gãy chân ra một thân tàn phế, sao hắn lại tiếc rẻ cái mạng này chứ? Nhưng hắn buộc bản thân phải sống sót vì A Đoan, bị trao tay lăn lóc trong phong trần, lần lượt để tôn nghiêm bản thân bị chà đạp dưới chân là vậy.
Có tư cách gì trách Thanh Lạc đối xử không tốt với A Đoan? Có tư cách gì ghét bỏ xuất thân Thanh Lạc?
Không có Thanh Lạc thì giờ hắn gặp được A Đoan sao? Bỗng dưng Lâm Tử Thông không muốn nghĩ tiếp nữa.
Một hồi lâu sau Lâm Tử Thông nói: “Đa tạ ngươi, đã làm vì A Đoan.”
Thanh Lạc sững người một chút, chốc sau mới nói: “Ai cần ngươi cám ơn ta, ta là ca ca của A Đoan mà.”
Cửa phòng lại mở két ra, một tia sáng chiếu vào nên hai người mới biết thì ra bên ngoài còn một gian phòng nữa.
Thanh Lạc dụi mặt lau khô nước mắt vào vai — lệ của hắn không thể lưu lại trước mặt kẻ thù.
Mạnh Vân Long và Tiểu Tiền đi vào, một tên cầm mấy cái màn thầu trong tay và tên còn lại thì cầm giấy bút. Mạnh Vân Long ném màn thầu xuống đất: “Ăn đi.”
Thanh Lạc bảo: “Nè, các ngươi đem màn thầu dơ vậy thì ăn sao được chứ?”
Mạnh Vân Long cười lạnh: “Ăn hay không tùy ngươi.” Hắn đi qua tháo dây gân bò trên tay Lâm Tử Thông ra.
Thanh Lạc lại hỏi: “Còn ta?”
Tên Tiểu Tiền đứng bên cười nói: “Tạm chút thôi, bọn ta muốn hắn viết giúp một phong thư thôi.” Nói xong hắn đem giấy bút tới trước mặt Lâm Tử Thông.
Lâm Tử Thông cau mày: “Viết cái gì?”
“Viết là giờ các ngươi đã nằm trong tay bọn ta. Nói với tên biểu đệ của ngươi, nếu muốn bảo toàn tính mạng các ngươi thì ngoan ngoãn mang bằng chứng trong tay hắn tới đây.”
Lâm Tử Thông nói: “Ta cũng không biết các ngươi là ai thì viết sao đây?”
Mạnh Vân Long đã hết kiên nhẫn: “Ngươi chỉ cần viết là được, hắn xem xong sẽ tự hiểu.”
Lâm Tử Thông buông bút xuống: “Trước khi ta hiểu rõ chuyện thì ta sẽ không viết chữ nào hết.”
Mạnh Vân Long rút đao ra đặt lên cổ hắn quát: “Ngươi không viết thì ta xử ngươi!”
Thanh Lạc ở một bên lạnh lùng bảo: “Ngươi suy nghĩ kỹ đi, xử hắn rồi ta cũng không viết chữ được đâu.”
Mạnh Vân Long cười khẩy: “Vậy để ta cắt lỗ tai ngươi trước, coi hắn có nghe theo hay không?”
Lâm Tử Thông quát lên: “Nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của hắn thì ta cắn lưỡi tự sát ngay đó!”
Có nằm mơ Thanh Lạc cũng không nghĩ hắn sẽ nói vậy, ánh mắt hắn kỳ quái nhìn Lâm Tử Thông một cái.
Mạnh Vân Long nhìn hai người, đoạn cười khẩy với Thanh Lạc: “Xem ra ngươi thật sự tiến bộ đó, cũng học được cách câu dẫn nam nhân rồi.”
Tiểu Tiền nói: “Được, nói các ngươi biết cũng không tổn hại gì. Chúng ta là thủ hạ của công bộ Lương đại nhân.”
Mạnh Vân Long tức giận quát: “Sao ngươi lại nói hết ra?”
Tiểu Tiền phất tay làm ra dáng không màng: “Nói cho chúng biết thì có sao? Bọn chúng cũng đâu sống quá mấy ngày nữa.”
Lâm Tử Thông nghe mà lòng vừa sợ vừa hồ nghi: “Các ngươi nói bậy, Lương đại nhân với ta…”
Tiểu Tiền tức cười bảo: “Lương đại nhân với ngươi có qua lại chứ gì? Ngươi cũng không nên trách Lương đại nhân làm gì, muốn trách thì trách ngươi có quan hệ bà con với người biểu đệ kia. Ngươi cũng biết hắn là ai rồi chứ?”
Lâm Tử Thông ngẩn ngơ: “Là ai?”
“Hắn chính là mật thám của Án Sát ti trong kinh thành đó.”
“A!” Lâm Tử Thông và Thanh Lạc không hẹn mà kinh hoàng la lên. Thanh Lạc chỉ mẩm Kinh Như Phong có giao tình với quan phủ thôi, không thể ngờ y lại là người của quan phủ thật.
“Hiện nay vị biểu đệ của ngươi đang điều tra Lương đại nhân. Theo bọn ta biết, sở dĩ hắn lần tìm tới Lương đại nhân được là từ manh mối ở chỗ ngươi…”
Lâm Tử Thông buột miệng: “Ta chưa từng nói với y…” Lập tức hắn im phắc ngay. Trước đây mấy ngày Như Phong có đến phụ giúp ở thương hào, chẳng lẽ là vì âm thầm điều tra hay sao? Nghĩ đến đây hắn toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Tiền bảo tiếp: “Ban đầu Lương đại nhân không muốn làm khó dễ ngươi. Chỉ đáng tiếc ông ta không khó dễ ngươi thì vị Kinh thiếu hiệp kia cũng sẽ làm khó ngược lại ông thôi.”
Lâm Tử Thông im lặng, bỗng hắn nhấc bút lên.
Tiểu Tiền nói: “Vậy được rồi.” Hắn xem lá thư từ đầu đến cuối xong thì gật gù, bỏ thư vào áo rồi cùng Mạnh Vân Long đi ra.
Cửa phòng vừa đóng gian phòng đã tối sầm lại, hai người ai cũng có băn khoăn nên chưa ai hé môi. Chốc sau đột nhiên Lâm Tử Thông nói: “Nếu Như Phong thật sự giao chứng cứ ra thì cả ngươi, ta và Như Phong đều không sống sót nổi.”
Thanh Lạc ngơ người: “Tại sao lại thế?”
“Địa vị của Lương đại nhân trong công bộ rất lớn, chẳng lẽ hắn để những người biết tội trạng hắn sống sót hay sao?”
Thanh Lạc thấp giọng nói: “Ngươi cũng quái lạ như Như Phong sao hả?”
Lâm Tử Thông thở dài: “Quái lạ hay không cũng được. Giờ điều ta hy vọng nhất là chúng ta thoát được hiểm cảnh thôi.”
Hai người thương lượng kế sách thoát thân, nghĩ tới nghĩ lui mà cũng chưa nghĩ ra cách nào. Chống cự không nổi cơn buồn ngủ nên rồi cả hai cũng mơ màng gục đi. Khi tỉnh dậy thì ánh mặt trời đã lên cao.
Tiếng cửa phòng mở ra làm hai người giật mình, nhưng chỉ có tên Tiểu Tiền đi vào mà không có Mạnh Vân Long.
Tiểu Tiền nhìn lướt qua hai người rồi đột nhiên đi qua ôm Thanh Lạc lên.
Lâm Tử Thông kêu lên: “Ngươi làm gì đó? Mau buông hắn xuống!”
Tiểu Tiền cười: “Ngươi như vậy mà cũng dám ra lệnh cho ta à?” Hắn ôm Thanh Lạc ra gian ngoài.
Thanh Lạc cẩn thận nhìn thoáng qua. Thì ra gian ngoài còn có bốn gã đứng canh, vẫn không thấy Mạnh Vân Long đâu.
Chỉ nghe tên Tiểu Tiền nói: “Mấy người các ngươi ra ngoài canh gác đi, không có lệnh ta thì đừng vào.”
Mặt mày những tên kia cười ám muội rồi đi ra ngoài.
Thanh Lạc hỏi: “Mạnh tiểu Hầu gia đâu?”
“Tiểu Mạnh hả? Hắn đi đưa tin rồi. Có hắn ở đây đúng là gò bó mà.” Tên Tiểu Tiền này trời sinh đã ham mê nam sắc, Mạnh Vân Long ở với hắn lâu ngày đã rõ cái tật này và luôn nhắc hắn phải lấy đại sự làm trọng, không nên nhất thời mê luyến. Thế nên dù Tiểu Tiền thèm Thanh Lạc rỏ dãi vẫn chưa ra tay. Hôm nay Mạnh Vân Long ra ngoài đưa tin đúng là cơ hội trời cho. Tiểu Tiền liền ra tay hưởng diễm phúc ngay.
Hắn vân vê cằm Thanh Lạc: “Bộ dáng lẳng lơ thế này mà không nếm thử chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Thanh Lạc nghĩ quả nhiên Lâm Tử Thông nói chẳng sai, hắn hỏi: “Tại sao lại muốn ta chết chứ? Như Phong giao chứng cứ ra, không phải các ngươi sẽ thả ta về sao?”
Tiểu Tiền cười: “Làm gì có chuyện dễ vậy? Người bằng hữu kia của ngươi có công phu rất cao, chúng ta vốn không phải đối thủ của hắn. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có cách mai phục trong miếu sơn thần, đặt thuốc nổ cho cả người và bằng chứng đều nổ banh xác. Các ngươi là mồi dĩ nhiên cũng chạy không khỏi rồi.”
Thanh Lạc nghe xong thì kinh hãi. Đúng là thứ độc kế! Nghĩ đến Kinh Như Phong sắp bị nổ đến hài cốt cũng không còn thì trong lòng hắn đau đớn vô vàn.
“Có điều…” Tiểu Tiền thấy sắc mặt tái nhợt của hắn thì chỉ mẩm hắn đang sợ, “Ta thật sự không nỡ để ngươi bị nổ banh xác. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu hạ cho ta được sảng khoái, tự nhiên ta sẽ có cách cho ngươi bảo toàn mạng sống.”
Thanh Lạc run rẩy lên tiếng: “Thật không?”
“Tất nhiên là thật.” Tiểu Tiền nói xong thì cởi trói cho Thanh Lạc. Hắn tự cho mình thân thể cường tráng nên không xem Thanh Lạc gầy ốm ra gì. Huống chi trong mắt hắn, Thanh Lạc đã sợ đến phát run, không có chút uy hiếp nào.
Thường có câu là “trên đầu chữ sắc một cây đao.” Ngươi không dè chừng được chữ “sắc” thì chỉ có nước chuẩn bị “đao kề bên” là vừa.
Thanh Lạc vừa run rẩy vừa tính kế thoát thân — Trừ phi hắn chết, bằng không không thể để chúng có cơ hội hại Như Phong được!
Tiểu Tiền cười bảo: “Tới đây nào.”
Thanh Lạc mỉm cười, vươn tay quàng lên cổ hắn. Ánh mắt hắn lướt qua bàn, thấy có mấy tách trà trên ấy thì nảy ra ý định.
Hai người quấn lấy nhau trên mặt đất. Thanh Lạc dùng chân đạp cái bàn khiến nó nghiêng một bên, cái chén rơi xuống vỡ tan tành.
Tên Tiểu Tiền kia đang vùi người mê đắm vậy thì sao còn chú ý được? Hắn chỉ vội vàng kéo xiêm y Thanh Lạc xuống.
Thanh Lạc lặng lẽ cầm một mảnh vỡ mà tươi cười: “Coi ngươi tay chân vụng về vậy, để ta làm cho.”
Đôi mắt phượng nhấc lên, thiếu điều đã hớp mất cái hồn bé tẹo của Tiểu Tiền. Hắn cười: “Được, ngươi làm đi.”
Thanh Lạc chậm rãi cởi thắt lưng ra, đưa đẩy một nụ cười quyến rũ về Tiểu Tiền rồi đậy mặt hắn lại.
Tiểu Tiền cười sằng sặc: “Tên tiểu yêu tinh này.” Hắn vén ra thì chợt thấy cổ họng lành lạnh, đoạn máu tươi bắn ra. Cổ họng hắn cứ khực khực mà không phát ra được tiếng nào, cả người ngã bật ra sau.
Thanh Lạc bấu chặt mảnh sành vỡ trong tay cũng ngây cứng người, đến khi máu văng tung tóe mới cuống quít lui về sau.
Bốn năm trước đây hắn cũng từng tính toán dùng mảnh vỡ cắt cổ một người, ngặt nỗi lúc đó khiếp đảm quá, lực yếu nên cắt trật. Lần này hắn tự nhủ vì mình và vì người yêu, không thể thất bại được!
Hắn ngây người một hồi mới thất thểu đẩy cửa trong ra giải cứu Lâm Tử Thông.
Lâm Tử Thông thấy cảnh tượng đó cũng kinh hoàng, nhưng dù sao hắn lăn lộn ngoài đời nhiều hơn Thanh Lạc nên cũng bình tĩnh hơn: “Chúng ta mau chạy đi.”
Thanh Lạc lắc đầu: “Không được, bên ngoài còn bốn tên nữa.”
Lâm Tử Thông suy nghĩ một hồi: “Chúng ta dụ chúng vào rồi hạ một lượt luôn.”
Hắn rút thanh đao bên hông Tiểu Tiền ra rồi nấp sau cánh cửa, đoạn giả giọng khàn gọi ra: “Một người vào đây coi!”
Mấy tên đứng ngoài nghe vậy thì cười đểu: “Lão đại thiệt khoái lạc tới đỉnh rồi, cả giọng cũng khản luôn. Vào coi hắn dặn gì đó, biết đâu chịu không nổi muốn huynh đệ hỗ trợ thì sao?”
Một tên vừa cười khì khì vừa đẩy cửa vào.
Đầu óc hắn còn mải mê tưởng bở, không nhìn kỹ trước mặt đã bị Lâm Tử Thông chém bổ xuống, phơi thây tại chỗ.
Lâm Tử Thông thấy mưu kế thực hiện trôi chảy liền giải quyết luôn mấy tên còn lại. Hắn kéo Thanh Lạc còn đang trơ ra đấy: “Đi thôi.”
Hai người ra khỏi phòng mới biết gian nhà này dựng tuốt sâu trong rừng núi. Lâm Tử Thông nhìn phương hướng xong rồi kéo Thanh Lạc đi xuống.
Hai người sợ có kẻ sẽ đuổi theo nên không dám dừng bước. Đi một chốc bỗng Thanh Lạc nói: “Chờ tí, ta… ta muốn đi tiểu.”
Lâm Tử Thông ngây người: “Được, ngươi đi đi.”
Hắn nhìn thân hình Thanh Lạc biến mất trong rừng cây thì đứng bên đường chờ đợi, nhưng nửa nén hương sau mà chưa thấy Thanh Lạc trở ra.
Đột nhiên hắn thấy bất an liền gọi to mấy tiếng, còn chạy cả vào rừng để tìm mà không thấy người.
Không thấy Thanh Lạc đâu cả!
—
Mặt khác, Thanh Lạc đã trở lại gian phòng hoang. Căn phòng nồng nặc mùi máu tươi khiến hắn buồn nôn nhưng hắn vẫn gắng gượng. Hắn nắm chặt thanh đao trong tay.
Dù tay run rẩy liên hồi nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ chạy.
Cái tên đã hủy hoại cả đời hắn, sau khi trở về thấy phòng đầy xác chết thế này không chừng hắn cao chạy xa bay thì sao? Lỡ như không tìm được hắn thì thế nào?
Quyết không để tên đó chạy thoát nữa. Tên ác bá Mạnh Vân Long kia đáng chết lắm! Nếu để hắn thấy tên khốn nạn đó nữa tức là địa ngục có mắt, muốn hắn tự tay báo mối thù này.
Từ khi gặp lại Mạnh Vân Long thì mối hận như gốc cỏ dại cứ đâm trong lòng Thanh Lạc, kích động mọi tâm huyết và che mờ cả lý trí. Giết được tên đó, có phải chết chung hắn cũng không sợ!
Ngó qua khe cửa, Thanh Lạc thấy một bóng người quen thuộc. Hắn liền nấp sau cánh cửa, học theo bộ dáng giơ đao cao lên của Lâm Tử Thông.
Lúc Mạnh Vân Long đẩy cửa thì chợt nghe mùi máu nồng nặc. Hắn mơ hồ thấy điềm chẳng lành nên hơi lách mình đi vào, vì vậy thoát được mũi đao chém xuống.
Nguy hiểm! Nhìn rõ tình hình trước mặt khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Thanh Lạc bổ một đao còn chưa xong đã giáng một đao nữa. Hắn giống như một con sư tử con mắt đỏ vằn, chém liên tiếp đến mờ mắt, khí thế như muốn chẻ đôi kẻ thù bằng đôi tay này.
Nhưng sự chênh lệch không chỉ là sức lực. Từ nhỏ, xuất thân của Mạnh Vân Long đã là tập cưỡi ngựa bắn cung, dù công phu không giỏi nhưng mạnh hơn Thanh Lạc là cái chắc.
Trong lúc đánh nhau hắn phát hiện một chỗ sơ hở, một cước bay lên đã đá bay thanh đao trong tay Thanh Lạc. Tức thì hắn vặn tay Thanh Lạc ra sau rồi áp xuống đất.
“Dám đánh lén ta à?” Bàn tay vung lên tát Thanh Lạc một cái, Mạnh Vân Long nhăn răng cười, “Ngươi ở lại thì càng tốt, bằng không ta không biết giao phó thế nào với đại nhân đây. Ngươi cứ chờ tới mai xem đồng bọn ngươi cùng thăng thiên đi. Ba mươi cân thuốc nổ cũng đủ cho các ngươi ra cám rồi!”
***
Ngôi miếu sơn thần nhỏ xíu đã hoang phế từ lâu, màu sơn loang lổ và mạng nhện giăng khắp chốn, cỏ dại đâm dài từ khe phiến đá làm chúng cao vợi thêm.
Trên xà ngang cheo leo kia có cột một sợi dây thừng, đầu bên dưới sợi dây đang cột hai tay Thanh Lạc đùng đưa.
Miệng Thanh Lạc bị nhét một miếng giẻ, hắn dùng hết sức cũng không nhả ra được.
Trong lòng Thanh Lạc thật rất hận và rất hối.
Vì tính cố chấp sốt ruột báo thù mà sắp hại chết Như Phong. Con người duy nhất trên đời này hiểu thấu hắn, thương yêu và quý trọng bản thân hắn.
Không thể, quyết không thể để chuyện này xảy ra!
Nghĩ đến đây Thanh Lạc như lấy lại sức lực, hắn quay đầu cọ cằm vào vai áo. Dần dần miếng vải nhét miệng cũng lỏng ra, hắn mừng húm bèn gắng thêm chút nữa, rốt cuộc cũng nhả được miếng giẻ ra.
Hắn phấn khởi quay lại vừa vặn thấy một bóng người đến trước cửa miếu.
Như Phong!
— Chỉ cần hắn bước một bước vào miếu thì ta sẽ châm ngòi nổ ngay.
— Trừ phi thân thể hắn là kim cương bất hoại, bằng không thì các ngươi chờ gặp nhau dưới cầu Nại Hà đi.
“Như Phong chạy mau đi, có thuốc nổ đó!”
“Đừng tới đây, hắn sẽ châm ngòi đó, chạy mau đi!”
Hắn thấy thân ảnh của Kinh Như Phong sững một khắc, nhưng chẳng những y không lui lại mà còn chạy về phía hắn.
Thanh Lạc thấy nội tạng như vỡ tan: “Mặc kệ ta, mau chạy đi!”
Một tia xẹt nhoáng lên cắt đứt dây thừng trói Thanh Lạc, nó không dừng lại mà còn cắm phập vào tường đối diện.
Đó là thanh bảo kiếm của Kinh Như Phong.
Chủ nhân của bảo kiếm đã sớm phi lên trước ôm Thanh Lạc vào lòng rồi xoay người phóng ra ngoài.
Lúc lao ra cửa miếu thì Kinh Như Phong phi thân đạp khung cửa, mượn lực phóng người ra xa.
Nhưng lúc này một tiếng nổ vang lên từ đằng sau bắn văng hai người ra xa bốn trượng!
“Như Phong, Như Phong?” Thanh Lạc phủi bụi đất trên đầu rồi nhìn thân người đang chắn phía trên mình — cái tên đã dùng toàn thân che chở hắn. Hiện giờ mắt y nhắm nghiền, chẳng rõ sống chết thế nào.
“Như Phong!” Thanh Lạc vô cùng hoảng sợ. Nếu y chết rồi thì hắn sống còn ý nghĩa gì? “Như Phong, ngươi tỉnh lại đi, ngươi đừng bỏ lại ta một mình mà!”
Hắn cứ gào thét không ngừng, cuối cùng tiếng la cũng đến tai Kinh Như Phong. Mi mắt y khẽ chớp rồi chậm chạp mở ra.
“Tại sao ngươi nghe được ta mà còn không chạy hả?”
“Ta đi rồi thì ngươi làm sao đây?”
“Ngươi có biết thiếu chút nữa mình mất mạng rồi không!”
“Dù chết ta cũng không thể bỏ ngươi ở lại được.”
“Nhưng ta không muốn ngươi chết…”
“Yên tâm, ta đã nói sẽ chăm sóc ngươi cả đời. Ngươi còn sống thì ta nhất định còn sống; ngươi mà chết thì ta cũng sẽ chết theo. Ta đến âm phủ để chăm sóc cho ngươi.”
Sau khi châm ngòi nổ Mạnh Vân Long tính chạy trốn, nào ngờ đã bị Án Sát ti thủ sẵn dưới chân núi giết ngay tại chỗ. Mười một tên đồng lõa với hắn cùng nhau sa lưới khiến số người khiếu cáo Lương đại nhân càng tăng thêm.
Sau khi Lâm Tử Thông và Kinh Như Phong bàn bạc xong đã quyết định tố cáo với triều đình.
Lúc trước, khi Kinh Như Phong tra ra bằng chứng biểu huynh mình thông đồng với Lương đại nhân, y niệm tình huynh đệ nên cố ý tha cho hắn một lần. Trái lại, y gắng sức thu thập chứng cứ tội phạm của Lương đại nhân — Chỉ cần lật đổ được Lương đại nhân thì sẽ không ai để ý đến một Lâm Tử Thông nhỏ nhoi. Có điều giờ Lương đại nhân đã phát hiện quan hệ giữa bọn họ, để trả thù, chắc chắn có chết hắn cũng không nhả Lâm Tử Thông ra. Chỉ còn một cách duy nhất là Lâm Tử Thông chủ động tố cáo vạch mặt Lương đại nhân, lấy công chuộc tội.
Nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, Lương đại nhân bị xử tử. Để diệt hết đám tham quan này, triều đình đã phán bản án nặng như nhau, tất cả quan viên dính líu, tội nặng thì xử trảm, tội nhẹ thì lưu đày.
Lâm Tử Thông thuộc giới thảo dân cấu kết với quan phủ, theo lý phải chịu án chặt đầu. Niệm tình có công tố cáo và còn hỗ trợ đắc lực cho Án Sát ti, vì thế tội chết được miễn, tịch biên gia sản và lưu đày đi Lĩnh Nam.
Niệm tình tuổi tác Lâm phu nhân đã cao, không chịu nổi cảnh chết nơi đất khách quê người nên ân chuẩn cho bà lưu lại kinh thành.
Hôm nay là ngày Lâm Tử Thông xuất phát đi lưu đày ở Lĩnh Nam, Lâm phu nhân và Kinh Như Phong đứng ở đình nghỉ chân cách cửa thành mười dặm để tiễn biệt hắn.
Kinh Như Phong hỏi: “Tử Thông, huynh có trách đệ không?”
Lâm Tử Thông lắc đầu cười khổ: “Là tự ta làm sai thì còn trách ai được. Đệ ở kinh thành hãy ráng chăm sóc cho mẹ ta.”
Kinh Như Phong trả lời: “Huynh hãy yên tâm, di mẫu cũng như mẹ thân sinh của đệ mà.”
Lâm phu nhân lệ rơi lã chã: “Tử Thông, đến Lĩnh Nam rồi thì hãy ráng làm người một chút, đừng dính vào mấy chuyện bàng môn tả đạo đó nữa.”
Lâm Tử Thông rưng rưng gật đầu.
Thanh Lạc đứng bên kia hỏi A Đoan: “Ngươi muốn theo tên họ Lâm kia tới Lĩnh Nam chịu khổ thật sao?”
A Đoan nhìn thoáng Lâm Tử Thông thì khẽ gật đầu: “Trước đây đệ và Tử Thông đã cùng thề đồng tâm chung lòng, bất luận là phúc hay họa đệ cũng sẽ theo huynh ấy đến cùng.”
“Ngươi có suy nghĩ rất tốt. Có điều giờ các ngươi không tiền không thế, tới Lĩnh Nam rồi sẽ chịu nhiều cực khổ lắm đó.”
A Đoan ảm đạm mỉm cười: “Ca, trước đây huynh đã vì đệ mà chịu biết bao khổ sở, giờ là lúc đệ nên tự mình gánh vác mới phải. Trước kia lúc nào đệ cũng ỷ vào ca, ỷ vào Tử Thông, kết quả bản thân không biết làm gì, đúng là sai lầm mà. Đệ đã suy nghĩ kỹ, mình không thể tiếp tục trì trệ thế này mãi, đệ cũng muốn chăm sóc lại cho Tử Thông. Đợi khi ổn định rồi, mong huynh hãy tới Lĩnh Nam thăm chúng đệ.”
Thanh Lạc nhìn người đệ đệ của mình, rủi ro này thật sự đã làm A Đoan trưởng thành hẳn. Hắn lấy một cái bao ra: “Cho ngươi cái này.”
A Đoan mở bao đồ ra thì thấy trong đó rất nhiều thỏi vàng, y cả kinh: “Như… như vậy sao được ạ?”
Thanh Lạc đưa mắt nhìn Lâm Tử Thông đầy ý vị, đoạn bật cười: “Không hề gì, dù sao ta lấy ở đâu thì trả về chỗ nấy thôi.” Lúc trước Lâm Tử Thông cho hắn số vàng này, khi mua cửa tiệm cũng dùng khá nhiều. Thanh Lạc trích ra số tiền lời của tiệm mấy tháng qua và cũng mượn người khác được một ít, rốt cuộc gom góp được một trăm lượng thỏi vàng.
Nhưng A Đoan không biết gốc gác câu chuyện này nên ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Tử Thông hổ thẹn cười.
Hắn kéo Kinh Như Phong qua một bên: “Như Phong, đệ hãy lo lắng cho Thanh Lạc thật tốt.”
Kinh Như Phong ngẩn người, câu này từ miệng của hắn thì đúng là kỳ quái.
Lâm Tử Thông thở dài: “Huynh và A Đoan đều đã mắc nợ Thanh Lạc quá nhiều, sợ là cả đời này cũng trả không hết. Đệ là biểu đệ của huynh, nên huynh đành giao tâm nguyện này lại cho đệ. Hắn phải là người đáng được hạnh phúc nhất.”
Trì hoãn vó ngựa, dù có muôn vàn không muốn ra sao nhưng rồi cũng phải đi. Một bước vẫy tay là một bước ngoảnh nhìn.
Thanh Lạc thấy Lâm phu nhân đứng bên cạnh cứ lén lau nước mắt thì nóng máu: “Đừng khóc nữa, cùng lắm ta chịu thiệt một chút, để bà coi ta là con hờ vậy.”
Lâm phu nhân ngớ ra, đầu tiên bà muốn khóc nữa nhưng chưa chi đã đanh mặt lại: “Ai cần thứ con như ngươi hả? Con ta không biết mạnh hơn ngươi biết bao nhiêu kìa.”
“Hơ, cái lão thái bà này, nếu không phải thấy bà đáng thương thì còn lâu ta mới an ủi bà, còn bày đặt mạnh miệng ở đây!”
“Ai cần ngươi an ủi chứ? Không có Tử Thông ta vẫn còn Như Phong, có chờ tám sào cũng không tới lượt ngươi đâu!”
“Bà tưởng ta khoái làm con bà lắm sao? Ta-”
Đại quân tiền phương còn chưa đi mà hậu phương đã hỏa hoạn rồi. Lâm Tử Thông đang tính quay lại khuyên can thì Kinh Như Phong đã cười ngăn hắn lại: “Yên tâm đi, bọn họ là càng cãi càng thân nhau đó.”
Y quay đầu nhìn hai người đang đấu võ mồm mà thầm nghĩ: Mai sau nhất định sẽ rất náo nhiệt đây.
Tác giả :
Lưu Thủy Vô Tình