Minh Hôn Cái Đầu Anh Á
Chương 59: Đại chiến mở màn 5
"Ầm!"
Nửa chiếc gương trong phòng tắm bị đánh nát, mảnh vụn rơi xuống đầy đất, một tay Sở Du chống tại bồn rửa tay, ánh mắt như dã thú tàn nhẫn, giờ phút này con ngươi đỏ thắm đang tức giận trừng mắt nhìn một nửa gương bị đánh nát.
Đại sư Cố nghe tiếng mà đến đi tới cửa phòng tắm, ánh mắt lạnh nhạt, không tỏ thái độ nhìn mảnh vụn trên đất. Mà Sở Du đang ở trong trạng thái tức giận cũng không có chỗ để phát tiết bước nhanh đi tới trước mặt ông ta, níu lấy cổ áo của ông ta, "Tại sao không chỉ không có biến mất mà còn tăng lên!" Nét mặt anh dữ tợn và giọng nói phẫn hận giống như ác quỷ từ trong địa ngục, làm người ta sợ hãi.
Đại sư Cố chậm rãi kéo bàn tay níu lấy cổ áo mình ra, thong thả ung dung giải thích: "Đây là hiện tượng bình thường. Đến ngày thứ ba, nó sẽ từ từ biến mất. Cho đến ngày thứ bảy, sẽ biến mất hoàn toàn."
Sở Du thầm cắm răng ngà, "Tại sao tôi còn phải tin tưởng lời ông nói!" Ngày hôm qua, thân thể của anh hoàn toàn không như hôm nay, hiện lên nhiều đốm đen hơn, nhưng cho tới bây giờ, trên thân thể của anh trình độ dày đặc của những đốm đen đã đến gần mặt của anh rồi. Mà mặt của anh —— đã hoàn toàn không nguyên vẹn!
"Cậu có thể lựa chọn không tin. Nhưng ngoại trừ tôi ra, cậu cho là, còn có ai có thể chữa trị được cho cậu?" Đại sư Cố khẽ nâng khóe môi lên, tràn đầy tự tin nhìn Sở Du giống như khốn thú.
Sở Du nheo mắt nguy hiểm, trầm giọng uy hiếp: "Ông đừng ỷ mình có chút năng lực, tôi sẽ không giết ông. Tôi cho ông biết, nếu chọc giận tôi...tôi sẽ xé xác ông cho chó ăn!"
Nụ cười khóe môi Đại sư Cố thủy chung chưa giảm, "Tôi tin tưởng. Nhưng ——"
"Nhưng cái gì"
"Thiếu gia, nếu tôi chết, chỉ sợ nhất thời cậu sẽ không tìm được thuật sĩ thay thế tôi, cậu còn có thể tiếp tục chịu đựng không gặp mặt thiếu phu nhân hàng ngày sao?" Đại sư Cố quay lưng lại, đi tới trước sô pha ngồi xuống.
Đại sư Cố vô lễ làm Sở Du lộ ra sát ý, nhưng nghĩ đến giờ phút này đốm đen trải rộng khắp thân thể mình, anh không thể không mạnh mẽ đè xuống sát khí sắp mãnh liệt trào ra.
"Thiếu gia!"
Chẳng biết quản gia bưng thuốc nước tới lúc nào, mở cửa đi vào, ông chậm rãi đi tới trước mặt Sở Du, khi ngang qua ghế sa lon thì còn cố ý liếc nhìn Đại sư Cố ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần.
"Có chuyện?" Sở Du nheo mắt phượng lại, liếc nhìn thuốc nước trong tay ông.
"Đây là thuốc của cậu." Quản gia đưa thuốc cho anh.
Sở Du nhăn mày, nhìn chén thuốc đen như mực, trong chén thuốc truyền tới mùi tanh đặc biệt, trong mùi tanh còn kèm theo mùi thơm ngát kỳ lạ, làm anh cảm thấy khó chịu. Anh giơ tay gạt chén thuốc trong tay quản gia qua một bên, bày tỏ mình không muốn uống.
"Thiếu gia!" Quản gia cũng không đồng ý hành động tính trẻ con của anh.
"Sở thiếu gia, thuốc kia chính là vì trị liệu những đốm đen trên thân thể cậu, nếu cậu không uống. Như vậy thì mặc cho những đốm đen kia lan rộng toàn thân cậu đi!" Đại sư Cố cười lạnh một tiếng, châm chọc. Trong lời nói của ông ta có ý xem náo nhiệt.
Một ánh sáng lạnh bắn nhanh phía Đại sư Cố, quản gia kinh hãi, cũng không ngăn cản, chốc
Lát sau, quản gia phát hiện bên trái gương mặt Đại sư Cố thế nhưng xuất hiện hai vết máu thật sâu, dưới vết máu còn thấm máu tươi đỏ thẫm, mơ hồ không rõ một bên gương mặt ông ta.
Đại sư Cố cũng không giận, ông ta từ từ rút khăn giấy trên khay trà ra, chậm rãi lau máu tươi trên gương mặt ông ta.
“Thiếu gia, uống nhanh đi!”
Mặc dù quản gia cũng không vui vì thái độ ngạo mạn của Đại sư Cố đối với thiếu gia, chuyện trước mắt của thiếu gia, vẫn còn cần đến Đại sư Cố, hiện nay trở mặt với Đại sư Cố cũng không lợi đối với bọn họ.
Sở Du vẫn không có nhận lấy chén thuốc quản gia đưa, quản gia thở dài bất đắc dĩ, đưa một cái tay trống không vào trong túi quần của mình tự lấy tấm hình ra, đưa cho anh.
Sở Du cau mày nhận lấy tấm hình ông ta đưa tới, hai mắt thoáng nhìn tấm hình, tơ máu trong tròng mắt rút đi trong nháy mắt, tròng mắt đen nhánh lóe sáng, cánh môi vẫn mím chặt cũng có dấu hiệu dãn ra.
“Mau uống nó đi, thiếu gia. Chờ thân thể cậu khôi phục, cậu có thể nhìn thấy Thiếu phu nhân.” Quản gia nhỏ giọng nói.
Sở Du lập tức nhận lấy chén thuốc trong tay ông, uống một hơi cạn sạch. Đưa trả chén sứ lại cho quản gia thì ánh sáng trong mắt anh còn chưa có biến mất, “Còn có?”
“Còn có?”, quản gia không hiểu.
“Hình!” Tạm ngừng, anh đột nhiên nhíu mày, nheo mắt nguy hiểm, “Ông theo dõi.”
Lúc này quản gia mới hiểu ý anh, ông vội vã lắc đầu, “Hình đều lấy ngẫu nhiên từ máy giám sát, sau đó mới in ra. Người phụ trách phần này không phải là tôi, là một nữ giúp việc.”
Chân mày khóa chặt của Sở Du hơi dãn ra, nhưng vẫn không dãn hẳn, “Không cho phép xem! Tất cả đều đưa tôi!” Anh ra lệnh không chút khách khí.
“Dạ! Lát nữa sẽ đưa tới cho cậu!” Quản gia gật đầu.
“Đi ra ngoài! Toàn bộ!” Anh không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, vì vậy lạnh giọng đuổi khách.
Lệnh đuổi khách vừa ra, quản gia đang muốn mang Đại sư Cố rời đi, lại phát hiện chẳng biết Đại sư Cố đã rời đi lúc nào. Ông khẽ nhíu chân mày, tuy có nghi ngờ, cũng không có nói gì.
“Thế nào?”, Sở Du thấy ông đưa lưng về phía mình đứng nghiêm trước sofa vuông không hề rời đi, vì vậy lạnh nhạt hỏi.
Quản gia quay đầu, nhìn Sở Du, “Đại sư Cố rời đi lúc nào, thiếu gia có biết không?”
Sở Du rũ rèm mắt xuống, quả thật, hình như anh cũng không phát hiện người nọ rời đi lúc nào, căn cứ kinh nghiệm quá khứ, mặc dù mình không chú ý chuyện đi hay ở, nhưng vẫn có thể nhận thấy từng cử động của người khác, nhưng lần này, ông ta biểu hiện năng lực lại làm anh có điều kiêng kỵ.
“Thiếu gia, đối mặt với người này, cậu phải cẩn thận, không thể khinh địch.” Quản gia trầm ngâm nói, chẳng biết tại sao hành động của Đại sư Cố làm ông có điều hoài nghi, trực giác nói cho ông biết, không thể nhẹ dạ tin người này.
“Tôi biết rồi.” Sở Du liếc nhìn ngoài cửa, trong tay đang cầm hình, khẽ nâng khóe môi lên, trở lại bên giường, tinh tế thưởng thức người trong hình.
Quản gia thấy thiếu gia nhà mình có tâm tình tốt, khóe miệng bất giác buông lỏng, ông lặng lẽ ra khỏi phòng, tránh quấy rầy cảm xúc đang tăng cao của Sở Du.
Ông mới vừa đóng kín cửa, đụng phải một người phụ nữ trung niên đẫy đà đâm đầu đi tới, khuôn mặt người phụ nữ trung niên u sầu, nhìn thấy quản gia, ánh mắt bà ta sáng hơn.
“Quản tiên sinh!” Bà ta vội vàng đi lên trước, nhẹ giọng kêu, e sợ quấy nhiễu Sở Du trong phòng.
Quản gia nhìn thấy bà ta, liền nhíu mày, không có trả lời bà ta, đi về phía hành lang cách mấy chục bước mới xoay người lại, nhìn người phụ nữ đẫy đà theo sát sau mình.
“Bà tới vì A Linh?”
Người phụ nữ đẫy đà nặng nề gật đầu một cái, trong lòng kỳ vọng mà nhìn ông: “Quản tiên sinh, ông có thể cầu xin phu nhân thả A Linh ra không?”
“A Linh đã làm sai chuyện, phải tiếp nhận trừng phạt.” Giọng quản gia hết sức thong thả lạnh nhạt, tựa như đang đọc sách.
Ánh sáng trong tròng mắt người phụ nữ đẫy đà rút đi, bà ta cười lạnh một tiếng: “A Linh làm sai chuyện gì, tôi cũng không cho rằng cô ấy đã làm sai điều gì.”
“Phu nhân nói cô ta sai, vậy chứng tỏ cô ta sai!” Giọng nói của quản gia dần dần trở nên lạnh, có lẽ ông đã không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ đẫy đà.
Người phụ nữ đẫy đà giễu cợt nhìn quản gia trước mắt cao hơn chính mình một cái đầu, “Ở trong mắt ông, phu nhân làm tất cả đều đúng, vậy ư?”
“Không sai!” Quản gia nói không chút chậm trễ.
“Quản tiên sinh, ông thật là một kẻ điên.” Người phụ nữ đẫy đà dùng ánh mắt nhìn quản gia tựa như nhìn người xa lạ.
Quản gia quay đầu, cũng không phủ nhận. “Nếu như cô không còn chuyện quan trọng khác. Vậy mau chóng đi làm việc của mình! Không nên ném công việc thuộc về mình cho người khác!”
Anh chỉ trích làm Người phụ nữ đẫy đà tức giận vô cùng, Người phụ nữ đẫy đà phẫn hận xoay người lại, sải bước rời khỏi hành lang.
Nhà họ Lương.
Lương Bân đang kiểm tra đo lường pháp trận ở gian phòng, không nhịn được mở miệng dò hỏi sư phụ đang lâm vào trạng thái mơ màng ngủ, “Sư phụ! Người cảm thấy tờ giấy dì Phương mang về có tin được không?”
Bị lời nói của Lương Bân đánh thức, sư phụ dụi dụi vành mắt, còn buồn ngũ liếc pháp trận càng ngày càng lớn, ngáp dài, lười biếng nói: “Con cho là thế nào?”
“Con cho là cũng không thể tin. Cư nhiên bảo chúng ta dừng bày trận, đây không phải là nói cho chúng ta biết, bảo chúng ta trực tiếp buông tha cứu tiểu Ý à?” Lương Bân xì mũi coi thường đối với việc hôm nay dì Phương vội vàng hấp tấp mang tờ giấy tới, cho là năng lực thuật sĩ đối phương không bằng sư phụ mình mới cố ý thả ra tin tức giả, dùng để làm xáo trộn, tránh khỏi xung đột trực tiếp với bọn họ.
Sư phụ nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng hề để ý nói: “Tại sao con không cho rằng trong bọn họ có phản đồ?”
“Phản đồ!” Lương Bân xác thực không có nghĩ qua khả năng này.
“Chết nhiều người như vậy, ở nhà họ Sở tất phải đưa tới một trình độ khủng hoảng nhất định, y theo tình huống pháp trận trước mắt, nhà họ Sở tối thiểu còn có mười mấy người sống, và số lượng người giấy không biết được. Con nghĩ xem, chẳng lẽ những giúp việc không sợ mình sẽ chết bỏ mạng ư?”
“Nhưng đối phương là thuật sĩ, khống chế tư tưởng mười mấy người sống cũng không phải là không thể nào.”
Sư phụ lắc đầu một cái, mặt gỗ mục không thể đẽo, “Tiểu Bân, những người này không phải là không thể khống chế, nhưng khống chế chừng mười người hao tổn bao nhiêu tinh lực, huống chi người này dường như vẫn còn bố trí một pháp trận to lớn hơn. Con cho là, hắn còn có tinh lực làm chuyện này sao?”
“Nhưng mà…”
“Tốt lắm tiểu Bân, trước hết tạm hoãn chuyện pháp trận. Theo tình hình trước mắt, tiểu Phương rất dễ xảy ra chuyện.” Sư phụ thở dài nói.
Lương Bân chán nản trầm mặc.
Sư phụ ngó anh ta thật sâu, im lặng thở dài, “Tiểu Bân, con từng hối hận vì xuống núi chưa?”
Lương Bân ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn sư phụ, “Tại sao đột nhiên hỏi như thế?”
“Không có, chính là muốn hỏi thử thôi. Tiểu Bân, khi đó con biết rõ, nếu xuống núi sẽ có kết quả gì, con lại nhất thanh nhị sở. Hiện tại, con hối hận không?”
Lương Bân lắc đầu một cái, “Không có, cho tới bây giờ đều không. Nếu như con không xuống núi, con nghĩ, nửa đời sau con nhất định sẽ sống không bằng chết.”
“Ai! Cái gọi là mệnh người, đều như vậy!” Sư phụ tự mình lẩm bẩm
Nửa chiếc gương trong phòng tắm bị đánh nát, mảnh vụn rơi xuống đầy đất, một tay Sở Du chống tại bồn rửa tay, ánh mắt như dã thú tàn nhẫn, giờ phút này con ngươi đỏ thắm đang tức giận trừng mắt nhìn một nửa gương bị đánh nát.
Đại sư Cố nghe tiếng mà đến đi tới cửa phòng tắm, ánh mắt lạnh nhạt, không tỏ thái độ nhìn mảnh vụn trên đất. Mà Sở Du đang ở trong trạng thái tức giận cũng không có chỗ để phát tiết bước nhanh đi tới trước mặt ông ta, níu lấy cổ áo của ông ta, "Tại sao không chỉ không có biến mất mà còn tăng lên!" Nét mặt anh dữ tợn và giọng nói phẫn hận giống như ác quỷ từ trong địa ngục, làm người ta sợ hãi.
Đại sư Cố chậm rãi kéo bàn tay níu lấy cổ áo mình ra, thong thả ung dung giải thích: "Đây là hiện tượng bình thường. Đến ngày thứ ba, nó sẽ từ từ biến mất. Cho đến ngày thứ bảy, sẽ biến mất hoàn toàn."
Sở Du thầm cắm răng ngà, "Tại sao tôi còn phải tin tưởng lời ông nói!" Ngày hôm qua, thân thể của anh hoàn toàn không như hôm nay, hiện lên nhiều đốm đen hơn, nhưng cho tới bây giờ, trên thân thể của anh trình độ dày đặc của những đốm đen đã đến gần mặt của anh rồi. Mà mặt của anh —— đã hoàn toàn không nguyên vẹn!
"Cậu có thể lựa chọn không tin. Nhưng ngoại trừ tôi ra, cậu cho là, còn có ai có thể chữa trị được cho cậu?" Đại sư Cố khẽ nâng khóe môi lên, tràn đầy tự tin nhìn Sở Du giống như khốn thú.
Sở Du nheo mắt nguy hiểm, trầm giọng uy hiếp: "Ông đừng ỷ mình có chút năng lực, tôi sẽ không giết ông. Tôi cho ông biết, nếu chọc giận tôi...tôi sẽ xé xác ông cho chó ăn!"
Nụ cười khóe môi Đại sư Cố thủy chung chưa giảm, "Tôi tin tưởng. Nhưng ——"
"Nhưng cái gì"
"Thiếu gia, nếu tôi chết, chỉ sợ nhất thời cậu sẽ không tìm được thuật sĩ thay thế tôi, cậu còn có thể tiếp tục chịu đựng không gặp mặt thiếu phu nhân hàng ngày sao?" Đại sư Cố quay lưng lại, đi tới trước sô pha ngồi xuống.
Đại sư Cố vô lễ làm Sở Du lộ ra sát ý, nhưng nghĩ đến giờ phút này đốm đen trải rộng khắp thân thể mình, anh không thể không mạnh mẽ đè xuống sát khí sắp mãnh liệt trào ra.
"Thiếu gia!"
Chẳng biết quản gia bưng thuốc nước tới lúc nào, mở cửa đi vào, ông chậm rãi đi tới trước mặt Sở Du, khi ngang qua ghế sa lon thì còn cố ý liếc nhìn Đại sư Cố ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần.
"Có chuyện?" Sở Du nheo mắt phượng lại, liếc nhìn thuốc nước trong tay ông.
"Đây là thuốc của cậu." Quản gia đưa thuốc cho anh.
Sở Du nhăn mày, nhìn chén thuốc đen như mực, trong chén thuốc truyền tới mùi tanh đặc biệt, trong mùi tanh còn kèm theo mùi thơm ngát kỳ lạ, làm anh cảm thấy khó chịu. Anh giơ tay gạt chén thuốc trong tay quản gia qua một bên, bày tỏ mình không muốn uống.
"Thiếu gia!" Quản gia cũng không đồng ý hành động tính trẻ con của anh.
"Sở thiếu gia, thuốc kia chính là vì trị liệu những đốm đen trên thân thể cậu, nếu cậu không uống. Như vậy thì mặc cho những đốm đen kia lan rộng toàn thân cậu đi!" Đại sư Cố cười lạnh một tiếng, châm chọc. Trong lời nói của ông ta có ý xem náo nhiệt.
Một ánh sáng lạnh bắn nhanh phía Đại sư Cố, quản gia kinh hãi, cũng không ngăn cản, chốc
Lát sau, quản gia phát hiện bên trái gương mặt Đại sư Cố thế nhưng xuất hiện hai vết máu thật sâu, dưới vết máu còn thấm máu tươi đỏ thẫm, mơ hồ không rõ một bên gương mặt ông ta.
Đại sư Cố cũng không giận, ông ta từ từ rút khăn giấy trên khay trà ra, chậm rãi lau máu tươi trên gương mặt ông ta.
“Thiếu gia, uống nhanh đi!”
Mặc dù quản gia cũng không vui vì thái độ ngạo mạn của Đại sư Cố đối với thiếu gia, chuyện trước mắt của thiếu gia, vẫn còn cần đến Đại sư Cố, hiện nay trở mặt với Đại sư Cố cũng không lợi đối với bọn họ.
Sở Du vẫn không có nhận lấy chén thuốc quản gia đưa, quản gia thở dài bất đắc dĩ, đưa một cái tay trống không vào trong túi quần của mình tự lấy tấm hình ra, đưa cho anh.
Sở Du cau mày nhận lấy tấm hình ông ta đưa tới, hai mắt thoáng nhìn tấm hình, tơ máu trong tròng mắt rút đi trong nháy mắt, tròng mắt đen nhánh lóe sáng, cánh môi vẫn mím chặt cũng có dấu hiệu dãn ra.
“Mau uống nó đi, thiếu gia. Chờ thân thể cậu khôi phục, cậu có thể nhìn thấy Thiếu phu nhân.” Quản gia nhỏ giọng nói.
Sở Du lập tức nhận lấy chén thuốc trong tay ông, uống một hơi cạn sạch. Đưa trả chén sứ lại cho quản gia thì ánh sáng trong mắt anh còn chưa có biến mất, “Còn có?”
“Còn có?”, quản gia không hiểu.
“Hình!” Tạm ngừng, anh đột nhiên nhíu mày, nheo mắt nguy hiểm, “Ông theo dõi.”
Lúc này quản gia mới hiểu ý anh, ông vội vã lắc đầu, “Hình đều lấy ngẫu nhiên từ máy giám sát, sau đó mới in ra. Người phụ trách phần này không phải là tôi, là một nữ giúp việc.”
Chân mày khóa chặt của Sở Du hơi dãn ra, nhưng vẫn không dãn hẳn, “Không cho phép xem! Tất cả đều đưa tôi!” Anh ra lệnh không chút khách khí.
“Dạ! Lát nữa sẽ đưa tới cho cậu!” Quản gia gật đầu.
“Đi ra ngoài! Toàn bộ!” Anh không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, vì vậy lạnh giọng đuổi khách.
Lệnh đuổi khách vừa ra, quản gia đang muốn mang Đại sư Cố rời đi, lại phát hiện chẳng biết Đại sư Cố đã rời đi lúc nào. Ông khẽ nhíu chân mày, tuy có nghi ngờ, cũng không có nói gì.
“Thế nào?”, Sở Du thấy ông đưa lưng về phía mình đứng nghiêm trước sofa vuông không hề rời đi, vì vậy lạnh nhạt hỏi.
Quản gia quay đầu, nhìn Sở Du, “Đại sư Cố rời đi lúc nào, thiếu gia có biết không?”
Sở Du rũ rèm mắt xuống, quả thật, hình như anh cũng không phát hiện người nọ rời đi lúc nào, căn cứ kinh nghiệm quá khứ, mặc dù mình không chú ý chuyện đi hay ở, nhưng vẫn có thể nhận thấy từng cử động của người khác, nhưng lần này, ông ta biểu hiện năng lực lại làm anh có điều kiêng kỵ.
“Thiếu gia, đối mặt với người này, cậu phải cẩn thận, không thể khinh địch.” Quản gia trầm ngâm nói, chẳng biết tại sao hành động của Đại sư Cố làm ông có điều hoài nghi, trực giác nói cho ông biết, không thể nhẹ dạ tin người này.
“Tôi biết rồi.” Sở Du liếc nhìn ngoài cửa, trong tay đang cầm hình, khẽ nâng khóe môi lên, trở lại bên giường, tinh tế thưởng thức người trong hình.
Quản gia thấy thiếu gia nhà mình có tâm tình tốt, khóe miệng bất giác buông lỏng, ông lặng lẽ ra khỏi phòng, tránh quấy rầy cảm xúc đang tăng cao của Sở Du.
Ông mới vừa đóng kín cửa, đụng phải một người phụ nữ trung niên đẫy đà đâm đầu đi tới, khuôn mặt người phụ nữ trung niên u sầu, nhìn thấy quản gia, ánh mắt bà ta sáng hơn.
“Quản tiên sinh!” Bà ta vội vàng đi lên trước, nhẹ giọng kêu, e sợ quấy nhiễu Sở Du trong phòng.
Quản gia nhìn thấy bà ta, liền nhíu mày, không có trả lời bà ta, đi về phía hành lang cách mấy chục bước mới xoay người lại, nhìn người phụ nữ đẫy đà theo sát sau mình.
“Bà tới vì A Linh?”
Người phụ nữ đẫy đà nặng nề gật đầu một cái, trong lòng kỳ vọng mà nhìn ông: “Quản tiên sinh, ông có thể cầu xin phu nhân thả A Linh ra không?”
“A Linh đã làm sai chuyện, phải tiếp nhận trừng phạt.” Giọng quản gia hết sức thong thả lạnh nhạt, tựa như đang đọc sách.
Ánh sáng trong tròng mắt người phụ nữ đẫy đà rút đi, bà ta cười lạnh một tiếng: “A Linh làm sai chuyện gì, tôi cũng không cho rằng cô ấy đã làm sai điều gì.”
“Phu nhân nói cô ta sai, vậy chứng tỏ cô ta sai!” Giọng nói của quản gia dần dần trở nên lạnh, có lẽ ông đã không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ đẫy đà.
Người phụ nữ đẫy đà giễu cợt nhìn quản gia trước mắt cao hơn chính mình một cái đầu, “Ở trong mắt ông, phu nhân làm tất cả đều đúng, vậy ư?”
“Không sai!” Quản gia nói không chút chậm trễ.
“Quản tiên sinh, ông thật là một kẻ điên.” Người phụ nữ đẫy đà dùng ánh mắt nhìn quản gia tựa như nhìn người xa lạ.
Quản gia quay đầu, cũng không phủ nhận. “Nếu như cô không còn chuyện quan trọng khác. Vậy mau chóng đi làm việc của mình! Không nên ném công việc thuộc về mình cho người khác!”
Anh chỉ trích làm Người phụ nữ đẫy đà tức giận vô cùng, Người phụ nữ đẫy đà phẫn hận xoay người lại, sải bước rời khỏi hành lang.
Nhà họ Lương.
Lương Bân đang kiểm tra đo lường pháp trận ở gian phòng, không nhịn được mở miệng dò hỏi sư phụ đang lâm vào trạng thái mơ màng ngủ, “Sư phụ! Người cảm thấy tờ giấy dì Phương mang về có tin được không?”
Bị lời nói của Lương Bân đánh thức, sư phụ dụi dụi vành mắt, còn buồn ngũ liếc pháp trận càng ngày càng lớn, ngáp dài, lười biếng nói: “Con cho là thế nào?”
“Con cho là cũng không thể tin. Cư nhiên bảo chúng ta dừng bày trận, đây không phải là nói cho chúng ta biết, bảo chúng ta trực tiếp buông tha cứu tiểu Ý à?” Lương Bân xì mũi coi thường đối với việc hôm nay dì Phương vội vàng hấp tấp mang tờ giấy tới, cho là năng lực thuật sĩ đối phương không bằng sư phụ mình mới cố ý thả ra tin tức giả, dùng để làm xáo trộn, tránh khỏi xung đột trực tiếp với bọn họ.
Sư phụ nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng hề để ý nói: “Tại sao con không cho rằng trong bọn họ có phản đồ?”
“Phản đồ!” Lương Bân xác thực không có nghĩ qua khả năng này.
“Chết nhiều người như vậy, ở nhà họ Sở tất phải đưa tới một trình độ khủng hoảng nhất định, y theo tình huống pháp trận trước mắt, nhà họ Sở tối thiểu còn có mười mấy người sống, và số lượng người giấy không biết được. Con nghĩ xem, chẳng lẽ những giúp việc không sợ mình sẽ chết bỏ mạng ư?”
“Nhưng đối phương là thuật sĩ, khống chế tư tưởng mười mấy người sống cũng không phải là không thể nào.”
Sư phụ lắc đầu một cái, mặt gỗ mục không thể đẽo, “Tiểu Bân, những người này không phải là không thể khống chế, nhưng khống chế chừng mười người hao tổn bao nhiêu tinh lực, huống chi người này dường như vẫn còn bố trí một pháp trận to lớn hơn. Con cho là, hắn còn có tinh lực làm chuyện này sao?”
“Nhưng mà…”
“Tốt lắm tiểu Bân, trước hết tạm hoãn chuyện pháp trận. Theo tình hình trước mắt, tiểu Phương rất dễ xảy ra chuyện.” Sư phụ thở dài nói.
Lương Bân chán nản trầm mặc.
Sư phụ ngó anh ta thật sâu, im lặng thở dài, “Tiểu Bân, con từng hối hận vì xuống núi chưa?”
Lương Bân ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn sư phụ, “Tại sao đột nhiên hỏi như thế?”
“Không có, chính là muốn hỏi thử thôi. Tiểu Bân, khi đó con biết rõ, nếu xuống núi sẽ có kết quả gì, con lại nhất thanh nhị sở. Hiện tại, con hối hận không?”
Lương Bân lắc đầu một cái, “Không có, cho tới bây giờ đều không. Nếu như con không xuống núi, con nghĩ, nửa đời sau con nhất định sẽ sống không bằng chết.”
“Ai! Cái gọi là mệnh người, đều như vậy!” Sư phụ tự mình lẩm bẩm
Tác giả :
Mị Tinh Nhân