Minh Hôn Cái Đầu Anh Á
Chương 57: Đại chiến mở màn 3
Lương Ý tâm phiền ý loạn cầm hộp điều khiển ti vi không ngừng đổi kênh đi đổi kênh lại, lúc cô tựa như phát tiết ném hộp điều khiển ti vi ở trên khay trà thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Cô quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng, cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, quản gia bưng một ly thức uống xanh mơn mởn đi vào.
"Thiếu phu nhân, mời." Quản gia đi tới trước mặt cô, đưa cái ly không rõ nguyên liệu chế làm thức uống cho Lương Ý khóe mắt đang mơ hồ co giật.
Lương Ý chậm chạp không có nhận lấy thức uống ông ta đưa tới, mắt cô tựa như cá chết nhìn chăm chú cái ly xanh biếc biến thành màu đen trước mắt, thật lâu không nói gì.
"Thiếu phu nhân!" Quản gia thúc giục. Lương Ý ngẩng đầu,"Tôi xin cô uống đi."
Dứt lời, cô vội vã xoay người lại, cầm hộp điều khiển ti vi lên, tiếp tục chuyển kênh, giả bộ như mình không nhìn thấy cái ly làm cô cảm thấy ghê tởm.
Quản gia không có trả lời, ông ta đi thẳng tới trước mặt cô, đặt thức uống ở trên khay trà ngay phía trước mặt cô.
Lương Ý thầm cắn răng ngà, ý ông ta chính là muốn cô không thể không uống? !
"Xin mời!"
Lương Ý hung hăng trừng mắt liếc ông ta một cái, tựa như giận dỗi vươn tay, bưng ly lên, muốn cố gắng uống một hơi cạn sạch cái ly ghê tởm này, nhưng chóp mũi quanh quẩn mùi tanh lại làm dạ dày của cô đột nhiên chua chua, cô vội vã để ly xuống, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét lao vào phòng vệ sinh, hướng về phía bồn cầu nôn không ngừng.
Mà quản gia đứng nghiêm tại nguyên chỗ không có nói gì đối với phản ứng sinh lý thình lình xảy ra của Lương Ý, nhưng cũng không có tránh ra, ông ta cau mày, nhìn thức uống trên khay trà rồi rơi vào trầm tư.
Thật vất vả lắm cảm giác dạ dày cuồn cuộn dâng lên nôn mửa mới rốt cuộc có dấu hiệu biến mất, Lương Ý khom người, chậm rãi trở lại trước sô pha, vô lực ngã ngồi trên ghế sofa.
"Thiếu phu nhân, bây giờ cô cảm thấy như thế nào?" Câu hỏi của quản gia tuy có ân cần, nhưng giọng nói lạnh nhạt tựa như thẩm vấn phạm nhân.
Sắc mặt Lương Ý trắng bệch, lắc lắc đầu, "Ném thứ này đi cho tôi." Cô nhắm mắt lại, vô lực ra lệnh. Quản gia bưng ly lên, thả lại khay, không hề miễn cưỡng cô uống.
"Thiếu phu nhân, cô có cảm thấy đói lắm không?" Quản gia đột nhiên hỏi.
Lương Ý nghi ngờ nhìn ông ta, có chút thắc mắc đối với câu hỏi ông ta bật thốt lên, nhưng cô vẫn thành thật trả lời, nói: "Hoàn hảo."
Quản gia gật đầu, "Như vậy tôi nên rời đi trước."
"Đợi chút. Tôi có lời muốn hỏi ông." Lương Ý bỗng nhiên lớn tiếng nói.
Quản gia ngừng bước chân, quay đầu lại, "Xin hỏi thiếu phu nhân muốn biết chuyện gì?"
Lương Ý rũ rèm mắt xuống, vô thức cắn cắn môi dưới, chậm rãi mở miệng nói, "Ngày hôm qua ông nói, Sở Du từng có bệnh tim, là thế nào?"
"Tôi còn tưởng rằng thiếu phu nhân không quan tâm về chuyện của thiếu gia." Ông ta lẳng lặng nhìn Lương Ý.
Lương Ý cứng ngắc quay đầu, tuy giọng điệu ông ta lạnh nhạt trước sau như một, song cô cứ có cảm giác trong lời nói của ông ta có chút châm chọc.
"Nếu ông không muốn nói thì thôi." Tuy rằng trong miệng Lương Ý nói như thế, nhưng cô vẫn muốn hiểu thêm về chuyện trước kia của Sở Du, chỉ là mất hết mặt mũi thôi.
Khóe miệng quản gia hiện ra một đường cong, nếu không chú ý nhìn, thật đúng là không thấy được.
"Thiếu gia, vừa sinh ra cậu ấy đã bị bệnh tim." Vào lúc Lương Ý giận dỗi nghiêng đầu, quản gia bỗng nhiên mở miệng.
Lương Ý ngẩn ra, há mồm muốn tiếp tục hỏi nữa, lại bị quản gia cắt đứt ý muốn hỏi rõ ngọn ngành của cô.
"Thân là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, cho tới nay nhà họ Sở đều tích cực tìm kiếm quả tim thích hợp cho thiếu gia, hơn nữa còn bỏ ra tài chính khổng lồ. Cho đến khi thiếu gia 22 tuổi, cũng chính là năm nay, chúng tôi hao tốn món tiền khổng lồ rốt cuộc tìm được trái tim thích hợp với thiếu gia và làm phẫu thuật thay tim cho thiếu gia,” Quản gia chậm rãi nói.
Đầu óc Lương Ý hỗn loạn tưng bừng, đúng rồi, hình như cô vẫn quên hỏi tới nguyên nhân cái chết của anh, bao gồm ngày tham gia tang lễ, bởi vì mình vô cùng khiếp sợ đối với chuyện anh đột nhiên mất, mà khiến cô quên mất điều tra sự việc, sau lại bởi vì chuyện minh hôn, càng ném nó ra sau ót.
“Cái chết của anh ấy bởi vì. . . . . giải phẫu thất bại?” Lương Ý đần độn dưới đất thấp thanh phỏng đoán.
Vậy mà quản gia lại lắc đầu một cái, “Thiếu gia giải phẫu rất thành công.”
“Thành công?! Vậy làm sao anh ấy sẽ. . . . “
“Sau khi giải phẫu thành công trên dưới nhà họ Sở đều rất vui vẻ, bao gồm thiếu gia, hôm sau cậu ấy tỉnh lại liền tự mình gọi điện thoại, đặt áo cưới cho thiếu phu nhân ở nước ngoài, cậu ấy nghĩ, chờ sau khi áo cưới chuyển tới, sẽ đích thân cầu hôn cô. Nhưng. . . . . “
“Nhưng mà cái gì. . . . .”
“Nhưng áo cưới trở lại không bao lâu sau, thân thể thiếu gia từ từ chuyển biến xấu, vào nửa đêm đột nhiên tắc nghẽn cơ tim, trong phòng cấp cứu không có hiệu quả liền qua đời”
Giọng quản gia vẫn nhàn nhạt, lại có một tia đau lòng không dễ dàng phát giác, đại khái là cảm thấy khổ sở không dứt đối với đứa bé mình vẫn chăm sóc từ nhỏ đến lớn đột ngột qua đời.
Lương Ý biết được câu trả lời thì thật lâu không lên tiếng, cô hoàn toàn không có nghĩ tới, anh lại làm chuyện như vậy sau lưng mình, mặc dù từ trước khi bắt đầu minh hôn biết anh vẫn tìm người chụp ảnh mình thì cô còn cảm thấy ghét cây ghét đắng anh, cảm thấy anh xâm phạm mình. Nhưng hiện tại, cô thật không nói ra cảm giác của mình đối với anh là thế nào.
“Thiếu phu nhân, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi rời đi trước.”
Quản gia nhanh chóng chỉnh đốn xong tâm tình của mình, lại quay trở về bản tính lạnh nhạt quen thuộc của ông ta.
Lương Ý gật đầu, quản gia xoay người bước chân, ý muốn rời đi.
Lúc ông ta đi tới trước cửa, vặn mở cửa ra, Lương Ý do dự lên tiếng, “Hiện tại, anh ấy như thế nào?”
Quản gia không quay đầu lại, “Vẫn còn đang trị liệu.”
“Ầm!” Cửa đã bị đóng, chỉ để lại âm thanh của ti vi, Lương Ý gục trên đầu gối mình, hồi lâu không có ngẩng đầu, giống như một pho tượng đá.
Phòng dưới đất.
Quản gia bưng ly thức uống màu xanh biến thành màu đen đi tới phòng dưới đất, lại khiếp sợ phát hiện bốn góc phòng ngầm dưới đất bốn thi thể bị khô máu thế nhưng đổi chiều. Mà vết lõm trên mặt đất như ngày Sở Du sống lại, dưới vũng đều là máu màu đỏ sẫm chói mắt.
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Quản gia lạnh lùng nhìn Đại sư Cố đứng ở vùng đất trung tâm, đang điều chế thuốc dưới phiến đá.
Đại sư Cố nghe được giọng nói, giương mắt nhìn, nhìn thấy là quản gia, khẽ cười một tiếng, khí định thần nhàn chào hỏi ông ta, “A Quản, sao ông xuống?”
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Quản gia không để ý đến ông ta hàn huyên, trực tiếp chất vấn, đi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười của Đại sư Cố dần dần biến mất, ông ta vung tay lên, vung vẫy chút bột thuốc ở giữa không trung. “A Quản, chẳng phải tôi đang trị liệu cho thiếu gia nhà ông à? Ông cũng biết thiếu gia nhà ông là loại phi nhân*, phải dùng một số biện pháp trị liệu khác biệt, không phải sao?”
*Phi nhân: nửa là người.
“Tôi cảnh cáo ông. . . ông tốt nhất ngoan ngoãn chữa khỏi cho thiếu gia, nếu để cho tôi phát hiện ông có ý đồ xấu đối với thiếu gia, muốn tổn thương thiếu gia, vậy thì coi như liều cái mạng này, tôi cũng đồng quy vu tận với ông.” Giọng quản gia tràn đầy sát khí, làm người ta nổi da gà.
Vậy mà lời nói của quản gia không chỉ có không dọa Đại sư Cố sợ, ngược lại làm Đại sư Cố nghe như thấy chuyện cười, cười lớn, “A Quản, càng ngày ông càng tự tin rồi.”
Quản gia không nói, lạnh lùng nhìn ông ta.
“A Quản, nếu như mà tôi có ý đồ xấu đối với thiếu gia nhà ông, ông thật sự cho là có thể đối phó được tôi sao? Đừng quên, công phu của ông, là do chính tôi dạy đấy.” Đại sư Cố châm chọc.
Quản gia oán giận tay rút phi đao ra, bắn nhanh về phía Đại sư Cố, Đại sư Cố lắc mình một cái, phi đao đâm thẳng về phía bức tranh trên tường. Khi mũi đao sắp đâm vào trong bức tranh trên tường , nháy mắt phi đao lập tức bị bắn ra, “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất.
“A Quản, có vài thứ, không đụng được.” Đại sư Cố cúi đầu nhìn phi đao trên đất nhỏ giọng cảnh cáo.
Quản gia hừ lạnh một tiếng, Đại sư Cố ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua thức uống ông ta bưng bên tay trái, cười ôn hòa, “Thế nào? Thiếu phu nhân kén chọn nhà ông không muốn uống?”
“Ông dùng thứ gì điều chế cái này?”
“Cũng không có gì? Chỉ là một chút cỏ độc thôi.” Đại sư Cố hồi đáp chẳng hề để ý.
“Cỏ độc?” Quản qua cắn răng.
Đại sư Cố liếc thuốc nước kia, “Chỉ là một thuốc ức chế sinh trưởng của tiểu thiếu gia mà thôi. Xem ra tiểu thiếu gia đã nhận ra, cho nên mới ngăn cản cơ thể mẹ uống.”
“Tại sao?”
“Tại sao?” Đại sư Cố giễu cợt nhìn quản gia, “Ông có biết những thuốc trước kia khiến cho tiểu thiếu gia ‘khẻo mạnh lớn lên’ là dùng cái gì làm không?” Ông ta nói có ngụ ý.
“Có ý gì?”
“Canh thuốc kia. . . chính là dùng máu còn có thịt của thiếu gia nhà ông chế biến mà thành.”
Lời nói của Đại sư Cố làm quản gia như bị sét đánh, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, dù thế nào ông ta cũng không nghĩ ra thuốc của thiếu phu nhân lại dùng máu thịt của thiếu gia nhà mình chế biến thành.
“Vốn là một loại ma quỷ chỉ cần uống máu người sống làm dinh dưỡng trợ cấp, cho đến 10 tháng sau sẽ ra đời. Nhưng thể chất thiếu gia nhà ông không giống vậy, bây giờ đang ở trạng thái nửa người nửa quỷ, cho nên đứa bé kia cũng di truyền huyết thống nửa thi. Mà thi người, khi còn sống ở cơ thể mẹ, thì cần uống máu người thân mới có thể sống. Nhưng hôm nay lấy trạng thái trước mắt của thiếu gia nhà ông, nếu tiếp tục dùng nữa, chỉ sợ đợi đến lúc đứa bé sinh ra, cậu ấy sẽ bị ăn đến chỉ còn lại một đống xương hài.”
Quản gia cảm thấy đầu óc mình chưa từng hỗn loạn như vậy.
“A Quản. Ông có thể yên tâm, đối xử tốt thiếu gia nhà ông, tự tôi sẽ xử lý tiểu thiếu gia nhà ông.” Đại sư Cố hé miệng cười cười, rất có ý vị an ủi.
Quản gia cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, cuối cùng không nói gì mà đi ra khỏi phòng dưới đất.
“A, đứa trẻ nửa thi, thật là thánh vật ngàn năm khó gặp một lần.” Đại sư Cố nhìn bóng lưng quản gia cách xa, tự mình lẩm bẩm. . . .
Đêm khuya rạng sáng 2 giờ, sườn núi nhỏ nơi nào đó vùng ngoại ô.
Nước mưa tí tách rơi vào mặt đất khô khốc màu vàng nhạt, càng không ngừng rửa sạch bùn đất bị sang bằng với đất hoang, nước mưa rơi nặng hạt, bùn đất theo nước mưa chậm rãi chảy xuống dưới sườn núi.
Đại khái nửa giờ sau, một ngón tay trắng nõn dưới sự bào mòn của nước mưa, đột nhiên xuất hiện trong đất bùn màu vàng nhạt. Nếu quan sát cẩn thận còn có thể nhìn ra được đó là một ngón trỏ. Tiếng sấm chói tai, tia chớp thỉnh thoáng phá vỡ màng đêm, chiếu sáng cả sườn núi nhỏ, ngón trỏ bị chôn vùi trong đất bùn bỗng nhiên khẽ run lên, ngay sau đó cứng còng đung đưa, chốc lát sau, một bàn tay hoàn chỉnh duỗi đi lên từ trong đất bùn chôn. . .
"Thiếu phu nhân, mời." Quản gia đi tới trước mặt cô, đưa cái ly không rõ nguyên liệu chế làm thức uống cho Lương Ý khóe mắt đang mơ hồ co giật.
Lương Ý chậm chạp không có nhận lấy thức uống ông ta đưa tới, mắt cô tựa như cá chết nhìn chăm chú cái ly xanh biếc biến thành màu đen trước mắt, thật lâu không nói gì.
"Thiếu phu nhân!" Quản gia thúc giục. Lương Ý ngẩng đầu,"Tôi xin cô uống đi."
Dứt lời, cô vội vã xoay người lại, cầm hộp điều khiển ti vi lên, tiếp tục chuyển kênh, giả bộ như mình không nhìn thấy cái ly làm cô cảm thấy ghê tởm.
Quản gia không có trả lời, ông ta đi thẳng tới trước mặt cô, đặt thức uống ở trên khay trà ngay phía trước mặt cô.
Lương Ý thầm cắn răng ngà, ý ông ta chính là muốn cô không thể không uống? !
"Xin mời!"
Lương Ý hung hăng trừng mắt liếc ông ta một cái, tựa như giận dỗi vươn tay, bưng ly lên, muốn cố gắng uống một hơi cạn sạch cái ly ghê tởm này, nhưng chóp mũi quanh quẩn mùi tanh lại làm dạ dày của cô đột nhiên chua chua, cô vội vã để ly xuống, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét lao vào phòng vệ sinh, hướng về phía bồn cầu nôn không ngừng.
Mà quản gia đứng nghiêm tại nguyên chỗ không có nói gì đối với phản ứng sinh lý thình lình xảy ra của Lương Ý, nhưng cũng không có tránh ra, ông ta cau mày, nhìn thức uống trên khay trà rồi rơi vào trầm tư.
Thật vất vả lắm cảm giác dạ dày cuồn cuộn dâng lên nôn mửa mới rốt cuộc có dấu hiệu biến mất, Lương Ý khom người, chậm rãi trở lại trước sô pha, vô lực ngã ngồi trên ghế sofa.
"Thiếu phu nhân, bây giờ cô cảm thấy như thế nào?" Câu hỏi của quản gia tuy có ân cần, nhưng giọng nói lạnh nhạt tựa như thẩm vấn phạm nhân.
Sắc mặt Lương Ý trắng bệch, lắc lắc đầu, "Ném thứ này đi cho tôi." Cô nhắm mắt lại, vô lực ra lệnh. Quản gia bưng ly lên, thả lại khay, không hề miễn cưỡng cô uống.
"Thiếu phu nhân, cô có cảm thấy đói lắm không?" Quản gia đột nhiên hỏi.
Lương Ý nghi ngờ nhìn ông ta, có chút thắc mắc đối với câu hỏi ông ta bật thốt lên, nhưng cô vẫn thành thật trả lời, nói: "Hoàn hảo."
Quản gia gật đầu, "Như vậy tôi nên rời đi trước."
"Đợi chút. Tôi có lời muốn hỏi ông." Lương Ý bỗng nhiên lớn tiếng nói.
Quản gia ngừng bước chân, quay đầu lại, "Xin hỏi thiếu phu nhân muốn biết chuyện gì?"
Lương Ý rũ rèm mắt xuống, vô thức cắn cắn môi dưới, chậm rãi mở miệng nói, "Ngày hôm qua ông nói, Sở Du từng có bệnh tim, là thế nào?"
"Tôi còn tưởng rằng thiếu phu nhân không quan tâm về chuyện của thiếu gia." Ông ta lẳng lặng nhìn Lương Ý.
Lương Ý cứng ngắc quay đầu, tuy giọng điệu ông ta lạnh nhạt trước sau như một, song cô cứ có cảm giác trong lời nói của ông ta có chút châm chọc.
"Nếu ông không muốn nói thì thôi." Tuy rằng trong miệng Lương Ý nói như thế, nhưng cô vẫn muốn hiểu thêm về chuyện trước kia của Sở Du, chỉ là mất hết mặt mũi thôi.
Khóe miệng quản gia hiện ra một đường cong, nếu không chú ý nhìn, thật đúng là không thấy được.
"Thiếu gia, vừa sinh ra cậu ấy đã bị bệnh tim." Vào lúc Lương Ý giận dỗi nghiêng đầu, quản gia bỗng nhiên mở miệng.
Lương Ý ngẩn ra, há mồm muốn tiếp tục hỏi nữa, lại bị quản gia cắt đứt ý muốn hỏi rõ ngọn ngành của cô.
"Thân là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, cho tới nay nhà họ Sở đều tích cực tìm kiếm quả tim thích hợp cho thiếu gia, hơn nữa còn bỏ ra tài chính khổng lồ. Cho đến khi thiếu gia 22 tuổi, cũng chính là năm nay, chúng tôi hao tốn món tiền khổng lồ rốt cuộc tìm được trái tim thích hợp với thiếu gia và làm phẫu thuật thay tim cho thiếu gia,” Quản gia chậm rãi nói.
Đầu óc Lương Ý hỗn loạn tưng bừng, đúng rồi, hình như cô vẫn quên hỏi tới nguyên nhân cái chết của anh, bao gồm ngày tham gia tang lễ, bởi vì mình vô cùng khiếp sợ đối với chuyện anh đột nhiên mất, mà khiến cô quên mất điều tra sự việc, sau lại bởi vì chuyện minh hôn, càng ném nó ra sau ót.
“Cái chết của anh ấy bởi vì. . . . . giải phẫu thất bại?” Lương Ý đần độn dưới đất thấp thanh phỏng đoán.
Vậy mà quản gia lại lắc đầu một cái, “Thiếu gia giải phẫu rất thành công.”
“Thành công?! Vậy làm sao anh ấy sẽ. . . . “
“Sau khi giải phẫu thành công trên dưới nhà họ Sở đều rất vui vẻ, bao gồm thiếu gia, hôm sau cậu ấy tỉnh lại liền tự mình gọi điện thoại, đặt áo cưới cho thiếu phu nhân ở nước ngoài, cậu ấy nghĩ, chờ sau khi áo cưới chuyển tới, sẽ đích thân cầu hôn cô. Nhưng. . . . . “
“Nhưng mà cái gì. . . . .”
“Nhưng áo cưới trở lại không bao lâu sau, thân thể thiếu gia từ từ chuyển biến xấu, vào nửa đêm đột nhiên tắc nghẽn cơ tim, trong phòng cấp cứu không có hiệu quả liền qua đời”
Giọng quản gia vẫn nhàn nhạt, lại có một tia đau lòng không dễ dàng phát giác, đại khái là cảm thấy khổ sở không dứt đối với đứa bé mình vẫn chăm sóc từ nhỏ đến lớn đột ngột qua đời.
Lương Ý biết được câu trả lời thì thật lâu không lên tiếng, cô hoàn toàn không có nghĩ tới, anh lại làm chuyện như vậy sau lưng mình, mặc dù từ trước khi bắt đầu minh hôn biết anh vẫn tìm người chụp ảnh mình thì cô còn cảm thấy ghét cây ghét đắng anh, cảm thấy anh xâm phạm mình. Nhưng hiện tại, cô thật không nói ra cảm giác của mình đối với anh là thế nào.
“Thiếu phu nhân, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi rời đi trước.”
Quản gia nhanh chóng chỉnh đốn xong tâm tình của mình, lại quay trở về bản tính lạnh nhạt quen thuộc của ông ta.
Lương Ý gật đầu, quản gia xoay người bước chân, ý muốn rời đi.
Lúc ông ta đi tới trước cửa, vặn mở cửa ra, Lương Ý do dự lên tiếng, “Hiện tại, anh ấy như thế nào?”
Quản gia không quay đầu lại, “Vẫn còn đang trị liệu.”
“Ầm!” Cửa đã bị đóng, chỉ để lại âm thanh của ti vi, Lương Ý gục trên đầu gối mình, hồi lâu không có ngẩng đầu, giống như một pho tượng đá.
Phòng dưới đất.
Quản gia bưng ly thức uống màu xanh biến thành màu đen đi tới phòng dưới đất, lại khiếp sợ phát hiện bốn góc phòng ngầm dưới đất bốn thi thể bị khô máu thế nhưng đổi chiều. Mà vết lõm trên mặt đất như ngày Sở Du sống lại, dưới vũng đều là máu màu đỏ sẫm chói mắt.
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Quản gia lạnh lùng nhìn Đại sư Cố đứng ở vùng đất trung tâm, đang điều chế thuốc dưới phiến đá.
Đại sư Cố nghe được giọng nói, giương mắt nhìn, nhìn thấy là quản gia, khẽ cười một tiếng, khí định thần nhàn chào hỏi ông ta, “A Quản, sao ông xuống?”
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Quản gia không để ý đến ông ta hàn huyên, trực tiếp chất vấn, đi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười của Đại sư Cố dần dần biến mất, ông ta vung tay lên, vung vẫy chút bột thuốc ở giữa không trung. “A Quản, chẳng phải tôi đang trị liệu cho thiếu gia nhà ông à? Ông cũng biết thiếu gia nhà ông là loại phi nhân*, phải dùng một số biện pháp trị liệu khác biệt, không phải sao?”
*Phi nhân: nửa là người.
“Tôi cảnh cáo ông. . . ông tốt nhất ngoan ngoãn chữa khỏi cho thiếu gia, nếu để cho tôi phát hiện ông có ý đồ xấu đối với thiếu gia, muốn tổn thương thiếu gia, vậy thì coi như liều cái mạng này, tôi cũng đồng quy vu tận với ông.” Giọng quản gia tràn đầy sát khí, làm người ta nổi da gà.
Vậy mà lời nói của quản gia không chỉ có không dọa Đại sư Cố sợ, ngược lại làm Đại sư Cố nghe như thấy chuyện cười, cười lớn, “A Quản, càng ngày ông càng tự tin rồi.”
Quản gia không nói, lạnh lùng nhìn ông ta.
“A Quản, nếu như mà tôi có ý đồ xấu đối với thiếu gia nhà ông, ông thật sự cho là có thể đối phó được tôi sao? Đừng quên, công phu của ông, là do chính tôi dạy đấy.” Đại sư Cố châm chọc.
Quản gia oán giận tay rút phi đao ra, bắn nhanh về phía Đại sư Cố, Đại sư Cố lắc mình một cái, phi đao đâm thẳng về phía bức tranh trên tường. Khi mũi đao sắp đâm vào trong bức tranh trên tường , nháy mắt phi đao lập tức bị bắn ra, “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất.
“A Quản, có vài thứ, không đụng được.” Đại sư Cố cúi đầu nhìn phi đao trên đất nhỏ giọng cảnh cáo.
Quản gia hừ lạnh một tiếng, Đại sư Cố ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua thức uống ông ta bưng bên tay trái, cười ôn hòa, “Thế nào? Thiếu phu nhân kén chọn nhà ông không muốn uống?”
“Ông dùng thứ gì điều chế cái này?”
“Cũng không có gì? Chỉ là một chút cỏ độc thôi.” Đại sư Cố hồi đáp chẳng hề để ý.
“Cỏ độc?” Quản qua cắn răng.
Đại sư Cố liếc thuốc nước kia, “Chỉ là một thuốc ức chế sinh trưởng của tiểu thiếu gia mà thôi. Xem ra tiểu thiếu gia đã nhận ra, cho nên mới ngăn cản cơ thể mẹ uống.”
“Tại sao?”
“Tại sao?” Đại sư Cố giễu cợt nhìn quản gia, “Ông có biết những thuốc trước kia khiến cho tiểu thiếu gia ‘khẻo mạnh lớn lên’ là dùng cái gì làm không?” Ông ta nói có ngụ ý.
“Có ý gì?”
“Canh thuốc kia. . . chính là dùng máu còn có thịt của thiếu gia nhà ông chế biến mà thành.”
Lời nói của Đại sư Cố làm quản gia như bị sét đánh, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, dù thế nào ông ta cũng không nghĩ ra thuốc của thiếu phu nhân lại dùng máu thịt của thiếu gia nhà mình chế biến thành.
“Vốn là một loại ma quỷ chỉ cần uống máu người sống làm dinh dưỡng trợ cấp, cho đến 10 tháng sau sẽ ra đời. Nhưng thể chất thiếu gia nhà ông không giống vậy, bây giờ đang ở trạng thái nửa người nửa quỷ, cho nên đứa bé kia cũng di truyền huyết thống nửa thi. Mà thi người, khi còn sống ở cơ thể mẹ, thì cần uống máu người thân mới có thể sống. Nhưng hôm nay lấy trạng thái trước mắt của thiếu gia nhà ông, nếu tiếp tục dùng nữa, chỉ sợ đợi đến lúc đứa bé sinh ra, cậu ấy sẽ bị ăn đến chỉ còn lại một đống xương hài.”
Quản gia cảm thấy đầu óc mình chưa từng hỗn loạn như vậy.
“A Quản. Ông có thể yên tâm, đối xử tốt thiếu gia nhà ông, tự tôi sẽ xử lý tiểu thiếu gia nhà ông.” Đại sư Cố hé miệng cười cười, rất có ý vị an ủi.
Quản gia cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, cuối cùng không nói gì mà đi ra khỏi phòng dưới đất.
“A, đứa trẻ nửa thi, thật là thánh vật ngàn năm khó gặp một lần.” Đại sư Cố nhìn bóng lưng quản gia cách xa, tự mình lẩm bẩm. . . .
Đêm khuya rạng sáng 2 giờ, sườn núi nhỏ nơi nào đó vùng ngoại ô.
Nước mưa tí tách rơi vào mặt đất khô khốc màu vàng nhạt, càng không ngừng rửa sạch bùn đất bị sang bằng với đất hoang, nước mưa rơi nặng hạt, bùn đất theo nước mưa chậm rãi chảy xuống dưới sườn núi.
Đại khái nửa giờ sau, một ngón tay trắng nõn dưới sự bào mòn của nước mưa, đột nhiên xuất hiện trong đất bùn màu vàng nhạt. Nếu quan sát cẩn thận còn có thể nhìn ra được đó là một ngón trỏ. Tiếng sấm chói tai, tia chớp thỉnh thoáng phá vỡ màng đêm, chiếu sáng cả sườn núi nhỏ, ngón trỏ bị chôn vùi trong đất bùn bỗng nhiên khẽ run lên, ngay sau đó cứng còng đung đưa, chốc lát sau, một bàn tay hoàn chỉnh duỗi đi lên từ trong đất bùn chôn. . .
Tác giả :
Mị Tinh Nhân