Minh Hôn Cái Đầu Anh Á
Chương 36: Từ bỏ việc chạy trốn
Sau khi Sở Du rời đi không lâu, dì Linh vội vội vàng vàng bước vào, ngay cả cửa phòng cũng không gõ, trực tiếp đi thẳng vào trong. Bà dùng ống tay áo lau lau mồ hôi hột trên trán, gấp gáp hỏi,"Thiếu phu nhân, cô đã nói gì với thiếu gia? Sao vừa rồi cậu ấy mang theo khuôn mặt đầy sát ý ra khỏi biệt thự?"
Lương Ý ngạc nhiên ngồi ở trên giường, "Anh ta rời khỏi biệt thự?" Cô nhìn xuống chiếc đồng hồ rơi ở trên mặt đất, bây giờ mới hơn ba giờ sáng, anh ta còn muốn đi đâu? Hơn nữa không phải là anh ta còn chưa khỏe hẳn hay sao? Tại sao lại mạo hiểm mà đi ra ngoài?
"Thiếu phu nhân, cô không biết thiếu gia đã đi ra ngoài?" Dì Linh có chút nghi ngờ.
Lương Ý lắc đầu một cái, "Vừa rồi anh ta nói những câu gì đó rất khó hiểu, cái gì mà những kẻ muốn cướp người của anh ta sẽ đều không có kết quả tốt. Căn bản tôi không hiểu anh ta nói những lời đó là có ý gì."
Dì Linh suy tư hồi lâu, chẳng lẽ là. . . . . .
"Thiếu phu nhân, trước kia cô có bạn trai hay không?" Bà dè dặt hỏi.
Lương Ý lại lắc đầu, "Không có, từ trước tới giờ tôi chưa từng có bạn trai, hơn nữa hình như cũng chẳng có người nào theo đuổi tôi cả. Mà chuyện này thì sao?" Cô nhìn Dì Linh nghi hoặc.
Dì Linh nhất thời cứng họng, sau đó mới miễn cưỡng đổi chủ đề, "Thiếu phu nhân, nhìn bộ dạng vừa rồi của thiếu gia, thật giống như là muốn đi. . . . . ." Tuy bà chưa nói hết câu, nhưng Lương Ý đã hiểu ra ngay.
"Nhưng tôi thực sự không có đối tượng nào mà." Lương Ý trợn to hai mắt, dáng vẻ như kiểu anh ta đã đổ oan cho tôi.
Dì Linh quay mặt, đột nhiên bước nhanh tới trước bàn trang điểm, lục lọi một lát rồi đưa cho cô một cái kéo. Lương Ý cảm thấy khó hiểu, "Cây kéo này chém sắt như chém bùn hả? Có thể cắt cái dây xích dưới chân tôi không?" Cô nhận lấy cây kéo, day day vào mắt xích vài cái, tiếc nuối nói, "Nó nhỏ quá, không được rồi, vậy dùng để mài sao?"
"Thiếu phu nhân, đây là để cho cô dùng làm bộ tự sát." Dì Linh tức giận nói. Đối với trí tưởng tượng của cô gái này bà đã không nói được gì nữa rồi.
"Làm bộ tự sát? Sao tôi phải làm bộ tự sát?" Lương Ý ném cây kéo trong tay xuống, Dì Linh chạy lên trước vội vàng nhặt lên, đưa lại cho cô, "Dáng vẻ vừa rồi của thiếu gia rõ ràng chính là muốn đi. . . . . ." Bà ảo não cúi đầu. Nếu thiếu gia ở bên ngoài gây ra chuyện gì, đến lúc đó mà khiến cảnh sát điều tra ra đầu mối thì thật phiền phức.
"Giết người?" Lương Ý cau mày.
Dì Linh nặng nề gật đầu, "Người kia có thể là người quen của cô, có lẽ cô và anh ta có liên lạc gần gũi gì đó, mới khiến thiếu gia ghen tỵ cho nên. . . . . ."
"Ghen tỵ thì đi giết người?" Lương Ý mở lớn mắt, không thể tin nổi. Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, dì Linh đã nhanh chóng ấn cây kéo vừa nhặt lên vào trong tay cô.
"Có ai không, thiếu phu nhân muốn tự sát!" Bà đột nhiên xé cổ họng kêu to, Lương Ý cảm thấy màng nhĩ cũng rung lên từng hồi. Gần như ngay tức khắc, mẹ Sở và quản gia cùng mấy người nữa hùng hổ lao thẳng vào phòng.
"Phu nhân, thiếu phu nhân cô ấy. . . . . ." Dì Linh vừa thấy Mẹ Sở thì lập tức chạy tới trước mặt bà báo cáo.
"Tiểu Ý, cháu đang làm gì vậy?" Sau khi nhìn dì Linh một cái, mẹ Sở mới trầm giọng chất vấn Lương Ý.
Giọng nói chất vấn của mẹ Sở khiến Lương Ý sửng sốt một chút, sau một hồi cô mới phục hồi lại tinh thần, lấy hơi sẵng giọng với mẹ Sở, "Gọi Sở Du tới đây, tôi có lời muốn nói với anh ta, nếu anh ta không đến, tôi chết cho mấy người xem."
Mẹ Sở quay sang nhìn quản gia nháy mắt ra dấu, quản gia nhỏ giọng nói, "Thiếu gia vừa mới đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài? Đi đâu?"
"Cậu ấy không nói. Lúc ấy cảm xúc của thiếu gia có chút không ổn định, cho nên. . . . . ."
"Sao bây giờ ông mới nói với tôi?" Mẹ Sở giận dữ, mắt đẹp tràn đầy lửa giận.
Quản gia cúi thấp đầu, "Là lỗi của tôi, phu nhân."
"Mau nói với Đại sư Cố đi tìm thiếu gia về." Mẹ Sở cố nén tức giận ra lệnh, quản gia gật đầu đi ra ngoài. Bà nhắm mắt lại, tựa hồ đang nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng."Tiểu Ý, để cây kéo xuống, có chuyện gì chúng ta thương lượng."
"Để nó xuống thì tôi còn tư cách đàm phán với bà sao? Bà nghĩ tôi ngu thế chắc?" Lương Ý châm chọc nói. Lúc này, dì Linh đứng ở phía sau mẹ Sở lặng lẽ dùng khẩu hình miệng để nói với cô. Lương Ý hiểu ra, dì Linh muốn cô đưa ra yêu cầu đối với mẹ Sở. Cô trầm mặc hồi lâu, quyết định hay là chờ Sở Du trở lại hẵng nói.
"Tiểu Ý, dì đã nói A Quản đi tìm tiểu Du rồi, cháu cứ bỏ cây kéo xuống trước đi." Mẹ Sở bình tĩnh khuyên giải cô.
Lương Ý lườm bà một cái, "Cứ chờ anh ta về rồi nói."
Mẹ Sở không nói thêm gì nữa, môi mím thật chặt, mọi người vẫn trong trạng thái giằng co. Mãi đến 30 phút sau, lòng bàn tay Lương Ý đã đổ đầy mồ hôi thì rốt cuộc Sở Du cũng trở lại.
"Tiểu Ý, để cây kéo xuống." Sở Du đứng ở cạnh cửa, chân mày nhíu chặt, giọng nói có chút vội vàng xen lẫn tiếng thở gấp, có lẽ do vừa mới chạy về. Lương Ý dè chừng nhìn lướt qua những người xung quanh, cứng rắn yêu cầu, "Bảo bọn họ đi ra ngoài hết đi."
Sở Du lập tức nghe theo yêu cầu của cô, không để lại bất cứ ai khác ở trong phòng. Trước khi đi ra, đôi mắt tràn ngập giận dữ của mẹ Sở vẫn nhìn cô chằm chằm.
Sở Du đợi mọi người đi hết xong, mới cẩn thận đi về phía trước vài bước, Lương Ý lại hét lên, "Đứng lại! Phải tháo cái xích chết tiệt này ra cho tôi trước." Cô liếc mắt nhìn xiềng xích dưới chân mình đầy hận thù.
Sở Du trầm mặc hồi lâu mới gật đầu một cái, đi tới trước bình hoa bên cạnh sô fa, móc ra một cái chìa khóa được thiết kế tinh xảo. Lương Ý nhìn cái chìa khóa ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’ kia, tiếc hận đến xanh cả ruột. Biết thế cô đã chịu khó lê lết đi tìm kiếm xung quanh một chút rồi.
Trong khi Lương Ý đang hối hận không để đâu cho hết, thì Sở Du lặng lẽ tiến lại gần cô, "Làm gì thế? Không cho phép tới đây!"
"Anh không qua đó thì không mở được." Sở Du bất đắc dĩ nhìn xiềng xích dưới chân cô một cái.
Lương Ý nghĩ nghĩ, đúng là thế, nhưng cô đâu có đần như vậy, "Ném chìa khóa tới đây cho tôi!"
"Tiểu Ý, em không chạy được đâu." Sở Du lưu loát ném chìa khóa qua, Lương Ý không nghĩ nhiều như vậy, nhặt chìa lên rồi vội vàng mở khóa, cảm giác nhẹ nhõm khiến tâm tình buồn bực của cô trở nên thoải mái hơn.
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Lương Ý nhìn anh, nói ra yêu cầu.
Sở Du lắc đầu, ánh đèn mờ nhạt hắt lên gương mặt anh, làn da của anh đã có một chút sắc hồng, giống như thiếu niên đẹp đẽ nhưng mang đầy ưu thương.
"Tôi sẽ không vào nhà, tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn một lát thôi. Có được không?" Lương Ý nghẹn ngào cầu khẩn, "Tôi hứa, về sau tôi không bao giờ chạy trốn nữa. Tôi sẽ yên ổn sống ở nơi này." Lương Ý rũ mắt, khổ sở cười một tiếng.
Nghe được sự đảm bảo của cô, Sở Du vẫn còn có chút do dự. Anh suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước dáng vẻ cầu xin của cô, "Đi thôi!"
"Anh đồng ý?" Lương Ý vui mừng ngẩng đầu lên, không thể tin hỏi lại, ánh mắt lóe sáng.
"Ừ." Sở Du nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại là sầu lo.
Đánh cược một lần đi, cứ thử một lần này, nếu mà thua, như vậy. . . . . .
Anh không dám nghĩ tới, nếu mà thua, anh sẽ như thế nào.
"Chúng ta đi thôi!" Nụ cười đã lâu chưa từng thấy của Lương Ý giọi vào tầm mắt anh, nhìn cổ tay được cô cầm lấy dắt đi, anh hé miệng cười cười, trong tươi cười mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt.
Bên ngoài nhà họ Lương.
Lương Ý đi vòng quanh nhà họ Lương - nơi mà cô vô cùng quen thuộc một vòng, nhìn cánh cửa sổ đen nhanh kia, một lúc lâu cũng không nói gì, cảm giác bi thương trong lòng dường như đã che phủ hết tất cả suy nghĩ của cô.
"Tách tách" một vài giọt mưa lặng lẽ rơi trên gương mặt Lương Ý, cô lau hết đi, sau đó quay sang nói với người vẫn đang trầm mặc đứng bên cạnh, "Chúng ta đi thôi, trời mưa rồi."
"Ừm!" Anh gật đầu một cái, vòng tay ôm lấy hông của cô, ánh mắt thâm trầm dần trở nên vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng nâng lên thật cao. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lương Ý dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như đang trong trời đông giá rét mà đột nhiên tiến vào mùa xuân tươi đẹp vậy. Đồng thời còn xen lẫn một chút xao động, trái tim dường như bị thứ gì đó căn cắn, có hơi ngứa; còn một vài cảm xúc khác nữa mà cô không thể gọi tên.
Mưa to dần, Sở Du cởi áo khoác của mình ra, giơ cao lên, che mưa cho cô.
"Tôi không sao, anh không cần phải. . . . . ."
"Đi thôi!" Anh cắt ngang Lương Ý, nước mưa rơi xuống tóc anh, trượt qua gương mặt, rồi rơi vào quần áo. Chỉ một lát mà toàn bộ quần áo của Sở Du đã ướt đẫm. Anh cầm lấy cổ tay cô, chạy nhanh về phía trước. Lương Ý ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trên sườn mặt trắng nõn của anh bỗng dưng xuất hiện một ít mụn nhỏ màu đen.
"Sở Du, mặt của anh. . . . . ." Cô lên tiếng nhắc nhở. Sở Du ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên nói: “Không sao cả!"
"Nhưng. . . . . ."
"Là vết thương của lần trước."
Nói dối! Rõ ràng vừa dính nước mưa mới có. Được che dưới áo khoác, khóe miệng Lương Ý vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, hốc mắt cô có chút đỏ, một dòng nước ấm bỗng nhiên từ trong mắt cô chảy ra hòa cùng với nước mưa. Cô không hiểu vì sao hôm nay mình lại quái lạ như vậy, có lẽ là do đã lâu chưa được quay về nhà thôi.
Xen lẫn trong tiếng mưa rả rích là tiếng bước chân vội vã của hai người, khiến cho đêm hè nơi đây thêm một chút náo nhiệt. Mãi nhiều năm về sau, khi Lương Ý tóc đã bạc trắng, hàm răng đã rụng gần hết, nhưng cô vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ đã phát sinh trong ngày hôm đó, thực giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua . . . . . .
Hôm sau, tại nhà hàng nhỏ.
"Đây là tờ giấy tôi nhặt được, còn có một trăm đồng." Người phụ nữ tiểu Phương ngồi đối diện với ba mẹ Lương, thấp thỏm đem tờ tiền trong tay đặt lên trên bàn.
Mẹ Lương cùng ba Lương liếc mắt nhìn nhau, nhặt tờ giấy lên cùng nhau quan sát. Sau một hồi lâu mới gật đầu, "Chúng tôi vô cùng biết ơn cô đã cung cấp đầu mối. Cô có thể nói cho chúng tôi biết, cô nhặt được tờ giấy này ở đâu không?"
"Ở trong thùng rác của một gia đình mà tôi làm công. Tờ giấy kia với tờ tiền này được vo vào nhau. Tờ 100 đồng ở bên ngoài, còn tờ giấy ở bên trong."
Ba Lương nhìn chằm chằm tờ 100 đồng, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói, "Có lẽ con bé làm như vậy để tăng thêm cơ hội cầu cứu. Dù sao nếu có ai nhìn thấy tiền thì đều nhặt lên, do vậy. . . . . ."
"Được rồi, hiện tại thảo luận vấn đề này cũng không giải quyết được gì. Chúng ta nên tranh thủ thời gian đi kiểm tra AND đi." Mẹ Lương cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt gấp gáp.
"Ừ." Ba Lương gật đầu một cái, sau đó móc một xấp tiền từ trong ví ra, đưa cho tiểu Phương, "Đây là tâm ý nhỏ của chúng tôi cảm tạ cô đã cung cấp đầu mối, mong cô nhận cho."
Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, "Cái này tôi không thể nhận được."
"Cứ cầm lấy đi, cô nhận thì chúng tôi mới thấy an tâm. Về sau chúng tôi còn cần tìm tới cô vì việc này nữa. Khó tránh khỏi việc làm phiền cuộc sống cũng thời gian của cô. Coi như một chút bồi thường của chúng tôi mà thôi." Mẹ Lương đem tiền đẩy tới trước mặt người phụ nữ tiểu Phương, sau đó vội vàng kéo ba Lương rời đi, để lại một mình tiểu Phương với vẻ mặt bối rối.
Lương Ý ngạc nhiên ngồi ở trên giường, "Anh ta rời khỏi biệt thự?" Cô nhìn xuống chiếc đồng hồ rơi ở trên mặt đất, bây giờ mới hơn ba giờ sáng, anh ta còn muốn đi đâu? Hơn nữa không phải là anh ta còn chưa khỏe hẳn hay sao? Tại sao lại mạo hiểm mà đi ra ngoài?
"Thiếu phu nhân, cô không biết thiếu gia đã đi ra ngoài?" Dì Linh có chút nghi ngờ.
Lương Ý lắc đầu một cái, "Vừa rồi anh ta nói những câu gì đó rất khó hiểu, cái gì mà những kẻ muốn cướp người của anh ta sẽ đều không có kết quả tốt. Căn bản tôi không hiểu anh ta nói những lời đó là có ý gì."
Dì Linh suy tư hồi lâu, chẳng lẽ là. . . . . .
"Thiếu phu nhân, trước kia cô có bạn trai hay không?" Bà dè dặt hỏi.
Lương Ý lại lắc đầu, "Không có, từ trước tới giờ tôi chưa từng có bạn trai, hơn nữa hình như cũng chẳng có người nào theo đuổi tôi cả. Mà chuyện này thì sao?" Cô nhìn Dì Linh nghi hoặc.
Dì Linh nhất thời cứng họng, sau đó mới miễn cưỡng đổi chủ đề, "Thiếu phu nhân, nhìn bộ dạng vừa rồi của thiếu gia, thật giống như là muốn đi. . . . . ." Tuy bà chưa nói hết câu, nhưng Lương Ý đã hiểu ra ngay.
"Nhưng tôi thực sự không có đối tượng nào mà." Lương Ý trợn to hai mắt, dáng vẻ như kiểu anh ta đã đổ oan cho tôi.
Dì Linh quay mặt, đột nhiên bước nhanh tới trước bàn trang điểm, lục lọi một lát rồi đưa cho cô một cái kéo. Lương Ý cảm thấy khó hiểu, "Cây kéo này chém sắt như chém bùn hả? Có thể cắt cái dây xích dưới chân tôi không?" Cô nhận lấy cây kéo, day day vào mắt xích vài cái, tiếc nuối nói, "Nó nhỏ quá, không được rồi, vậy dùng để mài sao?"
"Thiếu phu nhân, đây là để cho cô dùng làm bộ tự sát." Dì Linh tức giận nói. Đối với trí tưởng tượng của cô gái này bà đã không nói được gì nữa rồi.
"Làm bộ tự sát? Sao tôi phải làm bộ tự sát?" Lương Ý ném cây kéo trong tay xuống, Dì Linh chạy lên trước vội vàng nhặt lên, đưa lại cho cô, "Dáng vẻ vừa rồi của thiếu gia rõ ràng chính là muốn đi. . . . . ." Bà ảo não cúi đầu. Nếu thiếu gia ở bên ngoài gây ra chuyện gì, đến lúc đó mà khiến cảnh sát điều tra ra đầu mối thì thật phiền phức.
"Giết người?" Lương Ý cau mày.
Dì Linh nặng nề gật đầu, "Người kia có thể là người quen của cô, có lẽ cô và anh ta có liên lạc gần gũi gì đó, mới khiến thiếu gia ghen tỵ cho nên. . . . . ."
"Ghen tỵ thì đi giết người?" Lương Ý mở lớn mắt, không thể tin nổi. Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, dì Linh đã nhanh chóng ấn cây kéo vừa nhặt lên vào trong tay cô.
"Có ai không, thiếu phu nhân muốn tự sát!" Bà đột nhiên xé cổ họng kêu to, Lương Ý cảm thấy màng nhĩ cũng rung lên từng hồi. Gần như ngay tức khắc, mẹ Sở và quản gia cùng mấy người nữa hùng hổ lao thẳng vào phòng.
"Phu nhân, thiếu phu nhân cô ấy. . . . . ." Dì Linh vừa thấy Mẹ Sở thì lập tức chạy tới trước mặt bà báo cáo.
"Tiểu Ý, cháu đang làm gì vậy?" Sau khi nhìn dì Linh một cái, mẹ Sở mới trầm giọng chất vấn Lương Ý.
Giọng nói chất vấn của mẹ Sở khiến Lương Ý sửng sốt một chút, sau một hồi cô mới phục hồi lại tinh thần, lấy hơi sẵng giọng với mẹ Sở, "Gọi Sở Du tới đây, tôi có lời muốn nói với anh ta, nếu anh ta không đến, tôi chết cho mấy người xem."
Mẹ Sở quay sang nhìn quản gia nháy mắt ra dấu, quản gia nhỏ giọng nói, "Thiếu gia vừa mới đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài? Đi đâu?"
"Cậu ấy không nói. Lúc ấy cảm xúc của thiếu gia có chút không ổn định, cho nên. . . . . ."
"Sao bây giờ ông mới nói với tôi?" Mẹ Sở giận dữ, mắt đẹp tràn đầy lửa giận.
Quản gia cúi thấp đầu, "Là lỗi của tôi, phu nhân."
"Mau nói với Đại sư Cố đi tìm thiếu gia về." Mẹ Sở cố nén tức giận ra lệnh, quản gia gật đầu đi ra ngoài. Bà nhắm mắt lại, tựa hồ đang nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng."Tiểu Ý, để cây kéo xuống, có chuyện gì chúng ta thương lượng."
"Để nó xuống thì tôi còn tư cách đàm phán với bà sao? Bà nghĩ tôi ngu thế chắc?" Lương Ý châm chọc nói. Lúc này, dì Linh đứng ở phía sau mẹ Sở lặng lẽ dùng khẩu hình miệng để nói với cô. Lương Ý hiểu ra, dì Linh muốn cô đưa ra yêu cầu đối với mẹ Sở. Cô trầm mặc hồi lâu, quyết định hay là chờ Sở Du trở lại hẵng nói.
"Tiểu Ý, dì đã nói A Quản đi tìm tiểu Du rồi, cháu cứ bỏ cây kéo xuống trước đi." Mẹ Sở bình tĩnh khuyên giải cô.
Lương Ý lườm bà một cái, "Cứ chờ anh ta về rồi nói."
Mẹ Sở không nói thêm gì nữa, môi mím thật chặt, mọi người vẫn trong trạng thái giằng co. Mãi đến 30 phút sau, lòng bàn tay Lương Ý đã đổ đầy mồ hôi thì rốt cuộc Sở Du cũng trở lại.
"Tiểu Ý, để cây kéo xuống." Sở Du đứng ở cạnh cửa, chân mày nhíu chặt, giọng nói có chút vội vàng xen lẫn tiếng thở gấp, có lẽ do vừa mới chạy về. Lương Ý dè chừng nhìn lướt qua những người xung quanh, cứng rắn yêu cầu, "Bảo bọn họ đi ra ngoài hết đi."
Sở Du lập tức nghe theo yêu cầu của cô, không để lại bất cứ ai khác ở trong phòng. Trước khi đi ra, đôi mắt tràn ngập giận dữ của mẹ Sở vẫn nhìn cô chằm chằm.
Sở Du đợi mọi người đi hết xong, mới cẩn thận đi về phía trước vài bước, Lương Ý lại hét lên, "Đứng lại! Phải tháo cái xích chết tiệt này ra cho tôi trước." Cô liếc mắt nhìn xiềng xích dưới chân mình đầy hận thù.
Sở Du trầm mặc hồi lâu mới gật đầu một cái, đi tới trước bình hoa bên cạnh sô fa, móc ra một cái chìa khóa được thiết kế tinh xảo. Lương Ý nhìn cái chìa khóa ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’ kia, tiếc hận đến xanh cả ruột. Biết thế cô đã chịu khó lê lết đi tìm kiếm xung quanh một chút rồi.
Trong khi Lương Ý đang hối hận không để đâu cho hết, thì Sở Du lặng lẽ tiến lại gần cô, "Làm gì thế? Không cho phép tới đây!"
"Anh không qua đó thì không mở được." Sở Du bất đắc dĩ nhìn xiềng xích dưới chân cô một cái.
Lương Ý nghĩ nghĩ, đúng là thế, nhưng cô đâu có đần như vậy, "Ném chìa khóa tới đây cho tôi!"
"Tiểu Ý, em không chạy được đâu." Sở Du lưu loát ném chìa khóa qua, Lương Ý không nghĩ nhiều như vậy, nhặt chìa lên rồi vội vàng mở khóa, cảm giác nhẹ nhõm khiến tâm tình buồn bực của cô trở nên thoải mái hơn.
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Lương Ý nhìn anh, nói ra yêu cầu.
Sở Du lắc đầu, ánh đèn mờ nhạt hắt lên gương mặt anh, làn da của anh đã có một chút sắc hồng, giống như thiếu niên đẹp đẽ nhưng mang đầy ưu thương.
"Tôi sẽ không vào nhà, tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn một lát thôi. Có được không?" Lương Ý nghẹn ngào cầu khẩn, "Tôi hứa, về sau tôi không bao giờ chạy trốn nữa. Tôi sẽ yên ổn sống ở nơi này." Lương Ý rũ mắt, khổ sở cười một tiếng.
Nghe được sự đảm bảo của cô, Sở Du vẫn còn có chút do dự. Anh suy nghĩ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước dáng vẻ cầu xin của cô, "Đi thôi!"
"Anh đồng ý?" Lương Ý vui mừng ngẩng đầu lên, không thể tin hỏi lại, ánh mắt lóe sáng.
"Ừ." Sở Du nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại là sầu lo.
Đánh cược một lần đi, cứ thử một lần này, nếu mà thua, như vậy. . . . . .
Anh không dám nghĩ tới, nếu mà thua, anh sẽ như thế nào.
"Chúng ta đi thôi!" Nụ cười đã lâu chưa từng thấy của Lương Ý giọi vào tầm mắt anh, nhìn cổ tay được cô cầm lấy dắt đi, anh hé miệng cười cười, trong tươi cười mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt.
Bên ngoài nhà họ Lương.
Lương Ý đi vòng quanh nhà họ Lương - nơi mà cô vô cùng quen thuộc một vòng, nhìn cánh cửa sổ đen nhanh kia, một lúc lâu cũng không nói gì, cảm giác bi thương trong lòng dường như đã che phủ hết tất cả suy nghĩ của cô.
"Tách tách" một vài giọt mưa lặng lẽ rơi trên gương mặt Lương Ý, cô lau hết đi, sau đó quay sang nói với người vẫn đang trầm mặc đứng bên cạnh, "Chúng ta đi thôi, trời mưa rồi."
"Ừm!" Anh gật đầu một cái, vòng tay ôm lấy hông của cô, ánh mắt thâm trầm dần trở nên vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng nâng lên thật cao. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lương Ý dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như đang trong trời đông giá rét mà đột nhiên tiến vào mùa xuân tươi đẹp vậy. Đồng thời còn xen lẫn một chút xao động, trái tim dường như bị thứ gì đó căn cắn, có hơi ngứa; còn một vài cảm xúc khác nữa mà cô không thể gọi tên.
Mưa to dần, Sở Du cởi áo khoác của mình ra, giơ cao lên, che mưa cho cô.
"Tôi không sao, anh không cần phải. . . . . ."
"Đi thôi!" Anh cắt ngang Lương Ý, nước mưa rơi xuống tóc anh, trượt qua gương mặt, rồi rơi vào quần áo. Chỉ một lát mà toàn bộ quần áo của Sở Du đã ướt đẫm. Anh cầm lấy cổ tay cô, chạy nhanh về phía trước. Lương Ý ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trên sườn mặt trắng nõn của anh bỗng dưng xuất hiện một ít mụn nhỏ màu đen.
"Sở Du, mặt của anh. . . . . ." Cô lên tiếng nhắc nhở. Sở Du ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên nói: “Không sao cả!"
"Nhưng. . . . . ."
"Là vết thương của lần trước."
Nói dối! Rõ ràng vừa dính nước mưa mới có. Được che dưới áo khoác, khóe miệng Lương Ý vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, hốc mắt cô có chút đỏ, một dòng nước ấm bỗng nhiên từ trong mắt cô chảy ra hòa cùng với nước mưa. Cô không hiểu vì sao hôm nay mình lại quái lạ như vậy, có lẽ là do đã lâu chưa được quay về nhà thôi.
Xen lẫn trong tiếng mưa rả rích là tiếng bước chân vội vã của hai người, khiến cho đêm hè nơi đây thêm một chút náo nhiệt. Mãi nhiều năm về sau, khi Lương Ý tóc đã bạc trắng, hàm răng đã rụng gần hết, nhưng cô vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ đã phát sinh trong ngày hôm đó, thực giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua . . . . . .
Hôm sau, tại nhà hàng nhỏ.
"Đây là tờ giấy tôi nhặt được, còn có một trăm đồng." Người phụ nữ tiểu Phương ngồi đối diện với ba mẹ Lương, thấp thỏm đem tờ tiền trong tay đặt lên trên bàn.
Mẹ Lương cùng ba Lương liếc mắt nhìn nhau, nhặt tờ giấy lên cùng nhau quan sát. Sau một hồi lâu mới gật đầu, "Chúng tôi vô cùng biết ơn cô đã cung cấp đầu mối. Cô có thể nói cho chúng tôi biết, cô nhặt được tờ giấy này ở đâu không?"
"Ở trong thùng rác của một gia đình mà tôi làm công. Tờ giấy kia với tờ tiền này được vo vào nhau. Tờ 100 đồng ở bên ngoài, còn tờ giấy ở bên trong."
Ba Lương nhìn chằm chằm tờ 100 đồng, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói, "Có lẽ con bé làm như vậy để tăng thêm cơ hội cầu cứu. Dù sao nếu có ai nhìn thấy tiền thì đều nhặt lên, do vậy. . . . . ."
"Được rồi, hiện tại thảo luận vấn đề này cũng không giải quyết được gì. Chúng ta nên tranh thủ thời gian đi kiểm tra AND đi." Mẹ Lương cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt gấp gáp.
"Ừ." Ba Lương gật đầu một cái, sau đó móc một xấp tiền từ trong ví ra, đưa cho tiểu Phương, "Đây là tâm ý nhỏ của chúng tôi cảm tạ cô đã cung cấp đầu mối, mong cô nhận cho."
Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, "Cái này tôi không thể nhận được."
"Cứ cầm lấy đi, cô nhận thì chúng tôi mới thấy an tâm. Về sau chúng tôi còn cần tìm tới cô vì việc này nữa. Khó tránh khỏi việc làm phiền cuộc sống cũng thời gian của cô. Coi như một chút bồi thường của chúng tôi mà thôi." Mẹ Lương đem tiền đẩy tới trước mặt người phụ nữ tiểu Phương, sau đó vội vàng kéo ba Lương rời đi, để lại một mình tiểu Phương với vẻ mặt bối rối.
Tác giả :
Mị Tinh Nhân