Minh Hoa Thiên Tuệ
Chương 92: Chúc phúc
Minh Hoa vội vàng chạy tới nơi hôn lễ này. Cô không thể ngờ rằng hôn lễ của tỉ tỉ lại diễn ra vào hôm nay, cô càng tức giận hơn nữa vì lờ mờ đoán ra hắn động tay chân vào mớ bánh bao kia mới khiến cô dậy trễ như vậy.
Lúc cô bước vào lễ đường rộng lớn với cái đầu đã hiện lên các kế hoạch gây rối thì lại nghe thấy lời cầu hôn bạo dạng của Chí Trung vang lên. Lời nói mạnh mẽ mang theo sự cam kết tuyệt đối như xuyên qua mọi ngóc ngách của lễ đường này. Ngay sau đó là tiếng nói quen thuộc của tỉ tỉ cô cất lên: “Ta đồng ý.” Từng tràn vỗ tay, chúc phúc náo nhiệt tiếp thêm phấn khởi cho bầu không khí khiến Minh Hoa thả chậm tốc độ lại.
Cô cứ bước thẳng tới, xuyên qua tiếng vỗ tay reo hò, mái tóc khẽ lay động dưới cơn gió nhẹ. Ở phía phải ngoài cùng đó cô từ từ thấy rõ bóng dáng của hai người. Ánh mắt chân thành của Chí Trung nhìn vào tỉ tỉ cô, rồi ánh mắt hạnh phúc của tỉ tỉ mà cô chưa từng thấy đáp lại hắn. Hai người giống như một đôi uyên ương quấn quýt lấy nhau, như vốn sinh ra đã là sinh mệnh của nhau rồi.
Không hiểu sao giờ phút này cô lại cảm thấy mình hơi lạc lõng, cô rất muốn xông vào đó kéo tỉ ấy ra nhưng ánh mắt hạnh phúc của tỉ ấy lại khiến cô nghẹn lại. Cô cảm giác rất rõ tỉ ấy có lẽ rất thích hắn ta, mà hắn ta cũng đồng dạng.
Hai người như cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của ai đó. Thiên Tuệ quay đầu qua trái thì bắt gặp Minh Hoa làm cô hơi sững người. Vì quá hồi hộp và vui mừng nên cô quên mất người muội muội của mình luôn. Cảm giác áy náy đột nhiên dâng lên trong cô, nhìn Thiên Tuệ lúc này Chí Trung có thể đoán được đại khái tâm tư của thê tử mình rồi.
Hắn định để Thiên Tuệ qua chỗ Minh Hoa thì hai người thấy Minh Hoa lắc nhẹ đầu một cái. Minh Hoa bỏ qua mọi ý nghĩ xấu đi, híp mắt lại mỉm cười bảo nhỏ.
Thiên Tuệ cùng Chí Trung là người tu luyện nên nghe rất rõ: Chúc tỉ hạnh phúc.
Một giọt nước nhỏ rơi xuống hàng má Thiên Tuệ. Cô che miệng ngăn không cho tiếng khóc của mình truyền ra. Vào ngày quan trọng này cô không có ai là thân thích cả, lời chúc phúc của Minh Hoa như đánh mạnh vào cảm xúc của cô, khiến cô có cảm giác như phụ thân cô cùng toàn bộ La gia đang chứng kiến sự hạnh phúc của mình vậy. Cô chỉ muốn bật khóc như một đứa trẻ mà thôi.
Chí Trung cũng không ngờ Minh Hoa lại làm vậy, hắn cứ tưởng rằng Minh Hoa sẽ càn quấy một trận chứ. Trong lòng hắn vô cùng cảm kích nhưng Thiên Tuệ cứ khóc vậy làm cho hắn đau lòng. Hắn đột nhiên hướng ánh mắt mình về phía Minh Hoa, hết miệng lên cười khiêu khích như muốn thách cô phá hôn lễ vậy.
Minh Hoa: …
Tức! Tức á! Nhìn đến khuôn mặt khinh bỉ cùng đắc ý kia làm cô muốn đập cái khuôn mặt của hắn ra bả luôn á. Nhưng hôm nay... Hừ! Cô không muốn so đo với hắn, cô nở nụ cười nhàn nhạt về phía hai người.
Chí Trung hơi đứng yên, rồi cũng cười nhẹ, hắn nhắm mắt trong chốc lát rồi nhẹ nhàng cầm tay Thiên Tuệ, dẫn cô vào trong để hoàn thành hôn lễ của hai người.
“... Đưa vào động phòng.” Tiếng nói vừa vang vọng không trung kết thúc màn hôn lễ long trọng của đôi đế hậu trong buổi chiều tà, một ngày dài cứ thế qua đi.
Chí Trung ẵm cả người Thiên Tuệ đi vào trong tân phòng của họ. Mọi nơi trong đó được thêu bày nhiều vật dụng trang trí đỏ tươi, đặc biệt là cái giường đỏ vàng mập mờ. Hắn đặt nàng xuống chiếc giường êm.
“Thoải mái quá đi...” Cái lưng nằm xuống giường êm khiến Thiên Tuệ dũi hai tay lên, như trút bỏ hết mọi mệt nhọc của hôm nay.
Động tác này khiến cho cơ thể nàng căng lên bó sát bộ y phục đỏ lộ ra đường cong mê người. Chí Trung nuốt nước miếng trong lòng, hành động vô ý như thế chẳng khác gì đốt lên đống lửa trong lòng hắn lúc này. Hắn muốn dập lửa...
Hắn đột ngột vòng tay qua đầu Thiên Tuệ, đặt xuống cánh môi hồng một nụ hôn mềm mại. Thiên Tuệ hơi bất ngờ nhưng cũng không có kinh hoảng, nàng biết thế nào hai người cũng phải trải qua một bước này thôi, dù sao... dù sao thì trước đó cũng đã...
Thiên Tuệ nhắm mắt lại vòng hai tay ôm lấy đầu hắn, dùng hành động đáp lại. Hành động của Thiên Tuệ vô ý bẻ khóa, thả ra con thú trong hắn rồi. Thấy Thiên Tuệ đáp lại hắn càng hôn sâu hơn, cái lưỡi hắn luồng vào miệng cô, quấn quýt lấy lưỡi cô không chịu thả.
Giờ phút này trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Hai người chìm đắm trong khoản khắc quên đi cả thời gian. Lúc cô “ưm ưm” không chịu nổi vì quá khó thở hắn mới bèn buông cô ra, tơ bạc vươn giữa cánh môi hai người, đôi má đỏ hồng vì động tình của Thiên Tuệ khiến cô lúc này càng thêm mê người, như muốn khảm toàn bộ hắn vào trong tâm mình.
Ổn định lại ngọn lửa ở trong, Chí Trung cầm tới trước mặt Thiên Tuệ hai cái ly hoàng kim. Hắn đưa cho nàng một cái còn hắn cầm một cái. Nàng đã được ma ma nói sơ qua trước hôn lễ đây là phần gì rồi. Là uống rượu giao bôi, như thế hai người mới chính thức là của nhau.
Chí Trung đưa ly của hắn tới trước miệng nàng, ngược lại nàng cũng làm thế. Hắn chân thành nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Từ nay nàng là thê tử của ta.”
Thiên Tuệ cũng làm ngược lại, hạnh phúc nhìn hắn, cười nói: “Chàng là phu quân của ta, của mình ta thôi.”
Hai người uống rượu giao bôi, chính thức kết thành phu thê. Không phải hoàng hậu gì hết, nàng, chỉ đơn giản là thê tử của hắn mà thôi. Hắn cũng chẳng phải đế vương quyền khuynh thiên hạ, hắn là phu quân của nàng.
Uống xong hắn sực nhớ ra một chuyện, hắn còn phải tiếp đám khách nữa a. Hắn hơi xin lổi Công Uẩn vì để cậu ta phải thay mặt làm hết những việc mà đáng lẽ ra mình phải làm. Nhìn đến dáng vẻ có phần mệt mỏi của Thiên Tuệ làm hắn đau lòng. Thôi, dù sao đêm nay vẫn còn dài.
Hắn bèn bảo: “Ta phải ra tiếp khách một chốc, nàng nghỉ ngơi nhé.”
Thiên Tuệ không cảm thấy có gì là không đúng hết, nàng nhẹ nhàng gật đầu bảo: “Vậy ta đợi chàng về.”
Chí Trung nhịn không được mà hôn nàng lần nữa. Xong hắn thả ra liền, nếu còn nán lại nữa chắc là hắn có lỗi với Công Uẩn mất.
Hắn đi tới cửa, vẫn lưu luyến bảo: “Nàng nghỉ ngơi nha.” Không hiểu sao hôm nay hắn cứ muốn dính lấy nàng mãi thôi.
Thiên Tuệ phì cười, gật đầu với hắn làm hắn yên tâm.
Chí Trung bối rối gãi đầu, rồi mở cửa ra.
“Bụp...” Một quả đấm in ngay vào khuôn mặt tuấn tú của hắn làm hắn ngã lại vào trong.
“Rầm...” Tiếng cánh cửa mạnh bạo mở ra. Thân ảnh một người bước vào trong tân phòng.
Thiên Tuệ kinh hô một tiếng: “Minh Hoa”.
Minh Hoa hơi bĩu môi, cô phồng má lên khoanh tay bất mãn nói: “Việc trọng đại như vậy mà tỉ lại giấu ta. Tỉ có còn coi ta là muội muội nữa không?” Lúc đó cô cũng không thể ngờ là hắn lại chuẩn bị nhanh đến thế, cô lờ mờ đoán có lẽ mấy ngày nay hắn ta nhân lúc cô không có ở đây mà đánh chủ ý vào tỉ tỉ rồi.
“Ách, tỉ xin lỗi mà, tại mọi việc xảy ra nhanh quá nên chưa có nói với muội” Thiên Tuệ hơi chột dạ nói nhỏ.
“Nè con nhỏ kia, đã bảo là không có đánh vào mặt mà.” Một giọng nói chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Chí Trung sờ mũi hắn. Ui da, con nhóc này lần nào ra tay cũng mạnh như vậy. Thế quái nào không nhắm vào chỗ khác mà cứ nhắm vào khuôn mặt của hắn, mai sau làm sao hắn kiếm cơm đây.
Minh Hoa lắc đầu không thèm nhìn hắn nói: “Ta còn chưa hỏi tội ngươi dám âm mưu lấy tỉ ta nữa.”
“Cô nói cái gì rõ ràng cô đã hứa rồ...” Chưa kịp nói xong Minh Hoa đã dùng lực đạp vào bàn chân của hắn.
“U...” Hắn cố nhịn đau. Cái cơ thể của con nhỏ này chắc làm bằng sắt quá, bộ nhỏ muốn phế chân hắn luôn à.
“Hửm, hứa gì?” Thiên Tuệ khó hiểu, cô dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người.
“À, không có gì đâu,” Minh Hoa cười gãi đầu. Cô chẳng muốn tỉ tỉ biết mình vì đống bánh bao mà bán tỉ ấy đâu.
“Ừ, hiểu nhầm thôi.” Chí Trung thấy ánh mắt sắc bén của Minh Hoa liếc sang nên cũng cười cho qua.
“Nhắc mới nhớ, ta cũng có lễ vật tặng cho tỉ nè.” Hôn lễ chắc chắn mọi người ai cũng tặng rất nhiều đồ cho hai người. Minh Hoa xem tất cả đồ trong không gian của cô để tìm món giá trị nhất, nhưng loay hoay mãi cô chỉ tìm được thứ này.
Minh Hoa cầm lấy tay Thiên Tuệ, nhanh chóng đặt vào đó một viên đá lục sắc. Thiên Tuệ nhận ra ngay đó là viên đá mà cô gái kia đưa, là một trong năm viên đá có thể giúp hai cô trở về.
“Này, cô đi ăn trộm hả?” Hắn có thể cảm giác viên đá này không tầm thường tý nào, chỉ với màu sắc cùng dáng vẻ đó thôi cũng nói lên giá trị bất phàm của nó rồi. Hắn không tin Minh Hoa có đủ tiền để mua nó.
“Phù... Không hiểu sao ta muốn giết người ghê ta.” Nhìn ánh mắt hoài nghi cùng khinh bỉ của hắn lại làm nắm đấm của Minh Hoa thêm ngứa ngáy. Cô đang hoài nghi liệu hắn có thích hợp đứng bên tỉ tỉ không nữa.
“Đó là đồ của ta, ngươi đùng có mà suy nghĩ lung tung nữa... Ta đấm cho bây giờ.” Minh Hoa không hề nể mặt đe dọa hắn. Cô đang phải rất nén cảm xúc mình lại mà giải thích cho hắn đây này.
Nhận thấy sự nén giận của Minh Hoa nên hắn không dám trêu chọc nữa. Con nhóc này mà bùng nổ thì không biết sẽ tẩn hắn đến mức nào nữa.
“Thôi, hai người cứ trò chuyện đi, ta ra ngoài tiếp các khách quan nữa.” Nói rồi hắn đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
Minh Hoa ngồi cùng Thiên Tuệ, cô hỏi rất nhiều chuyện. Cô rất bực tức vì tên kia dám bắt tỉ cô đi mất. Tuy nhiên lúc phán xét hắn thì Thiên Tuệ như một chú chim mẹ liên tục nói đỡ cho hắn làm Minh Hoa hờn dỗi vô cùng. Nhưng cô cũng đã thấy rằng tỉ tỉ vô cùng thích hắn đi nên mới biểu hiện như vậy.
“Cốc cốc cốc...” Tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Minh Hoa nhíu mày ra mở cửa thì thấy một bóng hình nhỏ nhắn ở dưới. Là Thanh Loan.
“Minh Hoa tỉ tỉ.” Thanh Loan ôm chầm lấy Minh Hoa, vui sướng khi gặp được cô.
Thấy Minh Hoa rất tự nhiên ôm một cô bé khả ái trên tay. Thiên Tuệ cũng cười bảo: “Ra đó là bé Thanh Loan mà muội kể đó hả.” Thiên Tuệ cũng nghe Minh Hoa nói về những việc con bé đã gặp phải khi đi đến đây, bao gồm cả cô bé trước mắt này.
Thanh Loan nhảy xuống, qui củ cúi đầu chào Thiên Tuệ: “Ra mắt hoàng hậu nương nương ạ.” Rồi cô quay sang nói với Minh Hoa: “Tỉ tỉ, có người nhờ ta chuyển lời muốn gặp tỉ ngoài kia ạ.”
“Hả, ai thế?” Minh Hoa khó hiểu hỏi, cô có quen ai à, ai muốn gặp cô vậy?
“Tỉ cứ ra là biết à.” Cô bé vừa nói vừa đẩy Minh Hoa ra ngoài.
Minh Hoa bị Thanh Loan nhiệt tình đẩy đi nên không tiện ở lại nữa, cô vừa đi vừa bảo Thiên Tuệ: “Tỉ ở đây nha, ta ra ngoài một lát.”
“Ừ, muội đi đi.” Kỳ quái, tại sao cô bé đó nhìn mình có vẻ bất thiện nhỉ. Chẳng lẽ mình có quen biết sao? Rõ ràng đây là lần đầu gặp mà. Hiển nhiên Thiên Tuệ không biết được rằng Đào gia đã nói nhiều điều về cô và Chí Trung nên Thanh Loan mới có những biểu hiện muốn xa cách đó.
Nhưng rồi Thiên Tuệ không nghĩ nữa, nàng cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng. Nàng ngả lưng xuống đệm ấm, nhìn màu đỏ xung quanh mà hồi hộp hạnh phúc. Nàng thoang thoảng ngửi thấy mùi hương trúc dễ chịu của hắn lưu lại mà hơi đỏ mặt.
Cái tay loạn xoạng bắt được một quyển sách trên bàn. Thiên Tuệ buồn chán mở ra xem, những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô khiến đôi má đỏ lên mà đóng quyển sách lại. Đó rõ ràng là sách dạy phòng the, nó làm Thiên Tuệ nhớ lại những hình ảnh mập mờ về lần đầu tiên của hai người. Tuy đỏ mặt nhưng không hiểu sao trong nàng có một cái gì đó kích thích sự tò mò của nàng.
Thiên Tuệ mở ra xem tiếp, rồi e thẹn đóng lại. Mở ra xem tiếp, rồi đỏ mặt đóng lại. Hành động đó không biết đã lập đi lập lại bao nhiêu lần rồi. Cho đến khi Chí Trung tan cuộc trở về nàng mới quăng luôn cuốn sách kia ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn Chí Trung đầy ý vị.
Lúc cô bước vào lễ đường rộng lớn với cái đầu đã hiện lên các kế hoạch gây rối thì lại nghe thấy lời cầu hôn bạo dạng của Chí Trung vang lên. Lời nói mạnh mẽ mang theo sự cam kết tuyệt đối như xuyên qua mọi ngóc ngách của lễ đường này. Ngay sau đó là tiếng nói quen thuộc của tỉ tỉ cô cất lên: “Ta đồng ý.” Từng tràn vỗ tay, chúc phúc náo nhiệt tiếp thêm phấn khởi cho bầu không khí khiến Minh Hoa thả chậm tốc độ lại.
Cô cứ bước thẳng tới, xuyên qua tiếng vỗ tay reo hò, mái tóc khẽ lay động dưới cơn gió nhẹ. Ở phía phải ngoài cùng đó cô từ từ thấy rõ bóng dáng của hai người. Ánh mắt chân thành của Chí Trung nhìn vào tỉ tỉ cô, rồi ánh mắt hạnh phúc của tỉ tỉ mà cô chưa từng thấy đáp lại hắn. Hai người giống như một đôi uyên ương quấn quýt lấy nhau, như vốn sinh ra đã là sinh mệnh của nhau rồi.
Không hiểu sao giờ phút này cô lại cảm thấy mình hơi lạc lõng, cô rất muốn xông vào đó kéo tỉ ấy ra nhưng ánh mắt hạnh phúc của tỉ ấy lại khiến cô nghẹn lại. Cô cảm giác rất rõ tỉ ấy có lẽ rất thích hắn ta, mà hắn ta cũng đồng dạng.
Hai người như cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của ai đó. Thiên Tuệ quay đầu qua trái thì bắt gặp Minh Hoa làm cô hơi sững người. Vì quá hồi hộp và vui mừng nên cô quên mất người muội muội của mình luôn. Cảm giác áy náy đột nhiên dâng lên trong cô, nhìn Thiên Tuệ lúc này Chí Trung có thể đoán được đại khái tâm tư của thê tử mình rồi.
Hắn định để Thiên Tuệ qua chỗ Minh Hoa thì hai người thấy Minh Hoa lắc nhẹ đầu một cái. Minh Hoa bỏ qua mọi ý nghĩ xấu đi, híp mắt lại mỉm cười bảo nhỏ.
Thiên Tuệ cùng Chí Trung là người tu luyện nên nghe rất rõ: Chúc tỉ hạnh phúc.
Một giọt nước nhỏ rơi xuống hàng má Thiên Tuệ. Cô che miệng ngăn không cho tiếng khóc của mình truyền ra. Vào ngày quan trọng này cô không có ai là thân thích cả, lời chúc phúc của Minh Hoa như đánh mạnh vào cảm xúc của cô, khiến cô có cảm giác như phụ thân cô cùng toàn bộ La gia đang chứng kiến sự hạnh phúc của mình vậy. Cô chỉ muốn bật khóc như một đứa trẻ mà thôi.
Chí Trung cũng không ngờ Minh Hoa lại làm vậy, hắn cứ tưởng rằng Minh Hoa sẽ càn quấy một trận chứ. Trong lòng hắn vô cùng cảm kích nhưng Thiên Tuệ cứ khóc vậy làm cho hắn đau lòng. Hắn đột nhiên hướng ánh mắt mình về phía Minh Hoa, hết miệng lên cười khiêu khích như muốn thách cô phá hôn lễ vậy.
Minh Hoa: …
Tức! Tức á! Nhìn đến khuôn mặt khinh bỉ cùng đắc ý kia làm cô muốn đập cái khuôn mặt của hắn ra bả luôn á. Nhưng hôm nay... Hừ! Cô không muốn so đo với hắn, cô nở nụ cười nhàn nhạt về phía hai người.
Chí Trung hơi đứng yên, rồi cũng cười nhẹ, hắn nhắm mắt trong chốc lát rồi nhẹ nhàng cầm tay Thiên Tuệ, dẫn cô vào trong để hoàn thành hôn lễ của hai người.
“... Đưa vào động phòng.” Tiếng nói vừa vang vọng không trung kết thúc màn hôn lễ long trọng của đôi đế hậu trong buổi chiều tà, một ngày dài cứ thế qua đi.
Chí Trung ẵm cả người Thiên Tuệ đi vào trong tân phòng của họ. Mọi nơi trong đó được thêu bày nhiều vật dụng trang trí đỏ tươi, đặc biệt là cái giường đỏ vàng mập mờ. Hắn đặt nàng xuống chiếc giường êm.
“Thoải mái quá đi...” Cái lưng nằm xuống giường êm khiến Thiên Tuệ dũi hai tay lên, như trút bỏ hết mọi mệt nhọc của hôm nay.
Động tác này khiến cho cơ thể nàng căng lên bó sát bộ y phục đỏ lộ ra đường cong mê người. Chí Trung nuốt nước miếng trong lòng, hành động vô ý như thế chẳng khác gì đốt lên đống lửa trong lòng hắn lúc này. Hắn muốn dập lửa...
Hắn đột ngột vòng tay qua đầu Thiên Tuệ, đặt xuống cánh môi hồng một nụ hôn mềm mại. Thiên Tuệ hơi bất ngờ nhưng cũng không có kinh hoảng, nàng biết thế nào hai người cũng phải trải qua một bước này thôi, dù sao... dù sao thì trước đó cũng đã...
Thiên Tuệ nhắm mắt lại vòng hai tay ôm lấy đầu hắn, dùng hành động đáp lại. Hành động của Thiên Tuệ vô ý bẻ khóa, thả ra con thú trong hắn rồi. Thấy Thiên Tuệ đáp lại hắn càng hôn sâu hơn, cái lưỡi hắn luồng vào miệng cô, quấn quýt lấy lưỡi cô không chịu thả.
Giờ phút này trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Hai người chìm đắm trong khoản khắc quên đi cả thời gian. Lúc cô “ưm ưm” không chịu nổi vì quá khó thở hắn mới bèn buông cô ra, tơ bạc vươn giữa cánh môi hai người, đôi má đỏ hồng vì động tình của Thiên Tuệ khiến cô lúc này càng thêm mê người, như muốn khảm toàn bộ hắn vào trong tâm mình.
Ổn định lại ngọn lửa ở trong, Chí Trung cầm tới trước mặt Thiên Tuệ hai cái ly hoàng kim. Hắn đưa cho nàng một cái còn hắn cầm một cái. Nàng đã được ma ma nói sơ qua trước hôn lễ đây là phần gì rồi. Là uống rượu giao bôi, như thế hai người mới chính thức là của nhau.
Chí Trung đưa ly của hắn tới trước miệng nàng, ngược lại nàng cũng làm thế. Hắn chân thành nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Từ nay nàng là thê tử của ta.”
Thiên Tuệ cũng làm ngược lại, hạnh phúc nhìn hắn, cười nói: “Chàng là phu quân của ta, của mình ta thôi.”
Hai người uống rượu giao bôi, chính thức kết thành phu thê. Không phải hoàng hậu gì hết, nàng, chỉ đơn giản là thê tử của hắn mà thôi. Hắn cũng chẳng phải đế vương quyền khuynh thiên hạ, hắn là phu quân của nàng.
Uống xong hắn sực nhớ ra một chuyện, hắn còn phải tiếp đám khách nữa a. Hắn hơi xin lổi Công Uẩn vì để cậu ta phải thay mặt làm hết những việc mà đáng lẽ ra mình phải làm. Nhìn đến dáng vẻ có phần mệt mỏi của Thiên Tuệ làm hắn đau lòng. Thôi, dù sao đêm nay vẫn còn dài.
Hắn bèn bảo: “Ta phải ra tiếp khách một chốc, nàng nghỉ ngơi nhé.”
Thiên Tuệ không cảm thấy có gì là không đúng hết, nàng nhẹ nhàng gật đầu bảo: “Vậy ta đợi chàng về.”
Chí Trung nhịn không được mà hôn nàng lần nữa. Xong hắn thả ra liền, nếu còn nán lại nữa chắc là hắn có lỗi với Công Uẩn mất.
Hắn đi tới cửa, vẫn lưu luyến bảo: “Nàng nghỉ ngơi nha.” Không hiểu sao hôm nay hắn cứ muốn dính lấy nàng mãi thôi.
Thiên Tuệ phì cười, gật đầu với hắn làm hắn yên tâm.
Chí Trung bối rối gãi đầu, rồi mở cửa ra.
“Bụp...” Một quả đấm in ngay vào khuôn mặt tuấn tú của hắn làm hắn ngã lại vào trong.
“Rầm...” Tiếng cánh cửa mạnh bạo mở ra. Thân ảnh một người bước vào trong tân phòng.
Thiên Tuệ kinh hô một tiếng: “Minh Hoa”.
Minh Hoa hơi bĩu môi, cô phồng má lên khoanh tay bất mãn nói: “Việc trọng đại như vậy mà tỉ lại giấu ta. Tỉ có còn coi ta là muội muội nữa không?” Lúc đó cô cũng không thể ngờ là hắn lại chuẩn bị nhanh đến thế, cô lờ mờ đoán có lẽ mấy ngày nay hắn ta nhân lúc cô không có ở đây mà đánh chủ ý vào tỉ tỉ rồi.
“Ách, tỉ xin lỗi mà, tại mọi việc xảy ra nhanh quá nên chưa có nói với muội” Thiên Tuệ hơi chột dạ nói nhỏ.
“Nè con nhỏ kia, đã bảo là không có đánh vào mặt mà.” Một giọng nói chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Chí Trung sờ mũi hắn. Ui da, con nhóc này lần nào ra tay cũng mạnh như vậy. Thế quái nào không nhắm vào chỗ khác mà cứ nhắm vào khuôn mặt của hắn, mai sau làm sao hắn kiếm cơm đây.
Minh Hoa lắc đầu không thèm nhìn hắn nói: “Ta còn chưa hỏi tội ngươi dám âm mưu lấy tỉ ta nữa.”
“Cô nói cái gì rõ ràng cô đã hứa rồ...” Chưa kịp nói xong Minh Hoa đã dùng lực đạp vào bàn chân của hắn.
“U...” Hắn cố nhịn đau. Cái cơ thể của con nhỏ này chắc làm bằng sắt quá, bộ nhỏ muốn phế chân hắn luôn à.
“Hửm, hứa gì?” Thiên Tuệ khó hiểu, cô dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người.
“À, không có gì đâu,” Minh Hoa cười gãi đầu. Cô chẳng muốn tỉ tỉ biết mình vì đống bánh bao mà bán tỉ ấy đâu.
“Ừ, hiểu nhầm thôi.” Chí Trung thấy ánh mắt sắc bén của Minh Hoa liếc sang nên cũng cười cho qua.
“Nhắc mới nhớ, ta cũng có lễ vật tặng cho tỉ nè.” Hôn lễ chắc chắn mọi người ai cũng tặng rất nhiều đồ cho hai người. Minh Hoa xem tất cả đồ trong không gian của cô để tìm món giá trị nhất, nhưng loay hoay mãi cô chỉ tìm được thứ này.
Minh Hoa cầm lấy tay Thiên Tuệ, nhanh chóng đặt vào đó một viên đá lục sắc. Thiên Tuệ nhận ra ngay đó là viên đá mà cô gái kia đưa, là một trong năm viên đá có thể giúp hai cô trở về.
“Này, cô đi ăn trộm hả?” Hắn có thể cảm giác viên đá này không tầm thường tý nào, chỉ với màu sắc cùng dáng vẻ đó thôi cũng nói lên giá trị bất phàm của nó rồi. Hắn không tin Minh Hoa có đủ tiền để mua nó.
“Phù... Không hiểu sao ta muốn giết người ghê ta.” Nhìn ánh mắt hoài nghi cùng khinh bỉ của hắn lại làm nắm đấm của Minh Hoa thêm ngứa ngáy. Cô đang hoài nghi liệu hắn có thích hợp đứng bên tỉ tỉ không nữa.
“Đó là đồ của ta, ngươi đùng có mà suy nghĩ lung tung nữa... Ta đấm cho bây giờ.” Minh Hoa không hề nể mặt đe dọa hắn. Cô đang phải rất nén cảm xúc mình lại mà giải thích cho hắn đây này.
Nhận thấy sự nén giận của Minh Hoa nên hắn không dám trêu chọc nữa. Con nhóc này mà bùng nổ thì không biết sẽ tẩn hắn đến mức nào nữa.
“Thôi, hai người cứ trò chuyện đi, ta ra ngoài tiếp các khách quan nữa.” Nói rồi hắn đóng cửa lại đi ra khỏi phòng.
Minh Hoa ngồi cùng Thiên Tuệ, cô hỏi rất nhiều chuyện. Cô rất bực tức vì tên kia dám bắt tỉ cô đi mất. Tuy nhiên lúc phán xét hắn thì Thiên Tuệ như một chú chim mẹ liên tục nói đỡ cho hắn làm Minh Hoa hờn dỗi vô cùng. Nhưng cô cũng đã thấy rằng tỉ tỉ vô cùng thích hắn đi nên mới biểu hiện như vậy.
“Cốc cốc cốc...” Tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Minh Hoa nhíu mày ra mở cửa thì thấy một bóng hình nhỏ nhắn ở dưới. Là Thanh Loan.
“Minh Hoa tỉ tỉ.” Thanh Loan ôm chầm lấy Minh Hoa, vui sướng khi gặp được cô.
Thấy Minh Hoa rất tự nhiên ôm một cô bé khả ái trên tay. Thiên Tuệ cũng cười bảo: “Ra đó là bé Thanh Loan mà muội kể đó hả.” Thiên Tuệ cũng nghe Minh Hoa nói về những việc con bé đã gặp phải khi đi đến đây, bao gồm cả cô bé trước mắt này.
Thanh Loan nhảy xuống, qui củ cúi đầu chào Thiên Tuệ: “Ra mắt hoàng hậu nương nương ạ.” Rồi cô quay sang nói với Minh Hoa: “Tỉ tỉ, có người nhờ ta chuyển lời muốn gặp tỉ ngoài kia ạ.”
“Hả, ai thế?” Minh Hoa khó hiểu hỏi, cô có quen ai à, ai muốn gặp cô vậy?
“Tỉ cứ ra là biết à.” Cô bé vừa nói vừa đẩy Minh Hoa ra ngoài.
Minh Hoa bị Thanh Loan nhiệt tình đẩy đi nên không tiện ở lại nữa, cô vừa đi vừa bảo Thiên Tuệ: “Tỉ ở đây nha, ta ra ngoài một lát.”
“Ừ, muội đi đi.” Kỳ quái, tại sao cô bé đó nhìn mình có vẻ bất thiện nhỉ. Chẳng lẽ mình có quen biết sao? Rõ ràng đây là lần đầu gặp mà. Hiển nhiên Thiên Tuệ không biết được rằng Đào gia đã nói nhiều điều về cô và Chí Trung nên Thanh Loan mới có những biểu hiện muốn xa cách đó.
Nhưng rồi Thiên Tuệ không nghĩ nữa, nàng cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng. Nàng ngả lưng xuống đệm ấm, nhìn màu đỏ xung quanh mà hồi hộp hạnh phúc. Nàng thoang thoảng ngửi thấy mùi hương trúc dễ chịu của hắn lưu lại mà hơi đỏ mặt.
Cái tay loạn xoạng bắt được một quyển sách trên bàn. Thiên Tuệ buồn chán mở ra xem, những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô khiến đôi má đỏ lên mà đóng quyển sách lại. Đó rõ ràng là sách dạy phòng the, nó làm Thiên Tuệ nhớ lại những hình ảnh mập mờ về lần đầu tiên của hai người. Tuy đỏ mặt nhưng không hiểu sao trong nàng có một cái gì đó kích thích sự tò mò của nàng.
Thiên Tuệ mở ra xem tiếp, rồi e thẹn đóng lại. Mở ra xem tiếp, rồi đỏ mặt đóng lại. Hành động đó không biết đã lập đi lập lại bao nhiêu lần rồi. Cho đến khi Chí Trung tan cuộc trở về nàng mới quăng luôn cuốn sách kia ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn Chí Trung đầy ý vị.
Tác giả :
๖ۣۜ£ườ¡ℜɑℭɦươղɕッ