Minh Hoa Thiên Tuệ
Chương 43: Linh lực của Minh Hoa
Thiên Tuệ cố gắng dùng thủy nguyên tố bao bọc trước người mình, khi hai phía va chạm vào nhau, cô đã bị nó hát văng ra ra vài chục thước, va vào hòn đá khiến hòn đá nức mẻ, còn Thiên Tuệ thì phun cả một ngụm máu to, vươn cả ra bạch y của cô. Cô cảm giác như cả xương mình đang nát hết cả ra.
Con quái không ăn thịt Thiên Tuệ ngay lập tức, nó tiếp tục hướng tới cô, đạp một cú thật mạnh vào đó. Ngự của cô vừa hiện lên cản lại cú đá đó thì vỡ nát, còn cả người cô thì bay ra xa. vận chuyển linh lực để giảm thiểu sát thương nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Con quái này dường như có linh trí, dường như nó chỉ đang vờn cô mà thôi. Khi con mồi hết sức thì cũng có nghĩa là đến lúc nó ăn rồi, mà cô, vừa hay linh lực đã tiêu hao toàn bộ, tứ chi không thể động, chỉ có nằm im thở gấp mà chờ chết thôi.
Cô bây giờ đang vô cùng đau đớn, nhưng nhiều hơn là mệt mỏi bất lực, mắt cô nhắm hờ hờ lại, nhìn con quái thú khổng lồ đang đi về phía mình, hàm răng sắc nhọn há ra, bên trong là một màn đen tối như nuốt chửng tâm thần cô, cô hấp hối lẩm bẩm: “Chẳng lẽ... Hôm nay ta phải chết sao... Ta... Ta còn quá... Quá nhiều thứ chưa hoàn thành mà... Ta... Ta...”
“Tỉ tỉ... Tỉ tỉ.” Thiên Tuệ nhắm mắt trong giây lát thì tiếng gọi của Minh Hoa vang vỏng vào tai cô. “Phải rồi, nếu ta chết, Minh Hoa phải làm sao bây giờ.”
Thiên Tuệ mở mắt ra lại, cô thấy con quái thú đã bị một chỏm đất nhô cao lên ngăn lại. Quay đầu qua, cô liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Minh Hoa. Không hề chần chừ, cô cố lấy hết sức hét to: “Chạy đi, chạy mau.”
Minh Hoa cũng gồng to hét lớn: “Không, ta sẽ không bỏ rơi tỉ đâu.” Hôm nay cô đã mất quá nhiều bạn bè rồi, cô không muốn lại mất đi ai nữa, Thiên Tuệ càng không thể.
Minh Hoa tập trung hết tinh thần của mình triệu hồi những tảng đá lớn lại, ngăn cản bước đi của con quái thú.
Con quái vật giận dữ, nó hất toàn bộ những tảng đá giam cầm nó. Lực lượng của Minh Hoa quá yếu so với nó, việc cố quá sức ngăn cản nó đã khiến cho Minh Hoa hộc máu.
Bị làm phiền khi đang săn mồi, con quái vật liền quay qua kẻ ngăn cản nó.
Thiên Tuệ bị bất ngờ về tình huống phát sinh này, cô quay qua Minh Hoa, cô hét lên: “Chạy đi, Minh Hoa, chạy khỏi đó mau.”
Con quái thú đã chắc rằng Thiên Tuệ không thể chạy được nữa, nên nó bắt đầu quay qua Minh Hoa, phi thật nhanh về phía con bé.
Mỗi bước chân của nó đánh từng nhịp vào tâm trí Minh Hoa, khiến con bé hoảng loạn, chỉ biết lùi lại đằng sau.
Nhưng... A Tứ nhảy thẳng lên người con quái vật. Đôi mắt nó đỏ ngầu vì tuyệt vọng xen lẫn sự phẫn nộ đến cực điểm.
Nó nhổ một nhánh cây đâm chọt liên tục về phía con mắt của quái thú, khiến con mắt chảy máu.
“Gào...” Con quái thủ gầm lên phẫn nộ. Nó đã bị mù một bên. Nó lắc lắc đầu mình khiến A Tứ văng ra, nó quay đầu há miệng với đầy hàm răng sắp nhọn táp lấy A Tứ.
“Không...” Minh Hoa nước mắt tuôn liên tục. A Tứ chỉ còn nửa thân mình cùng với cảnh tay phải rơi thẳng xuống trước mặt Minh Hoa, máu của nó văng lên hết trên người cô.
“Không, A Tứ... Không.” Nỗi tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng, nước mắt Minh Hoa cứ ứa đầy ra, cô lắc lắc người A Tứ.
A Tứ cố gắng mở mắt ra, miệng khẽ thều thào: “Chậc, con nhóc... Không thể cùng ngươi đánh nhau nữa rồi... Chạy... Chạy đi.” Nói rồi hơi thở trên người A Tứ trở nên lạnh lẽo, mắt nó hạ xuống, trút hơi thở cuối cùng.
“Không...” Từng đợt hình ảnh cứ hiện lên trong tâm trí Minh Hoa. Cái chết của phụ thân, Tư thúc, La thúc, Phong Nha, và giờ thì lại thêm cả A Tứ nữa. Đả kích liên tiếp như thế đã khiến Minh Hoa phát điên lên, cô gào lớn một phát rồi gục đầu lên đầu A Tứ.
[20%]
Trong tay cô lúc này hiện ra một cái chuôi kiếm màu vàng, thân hình rồng quấn quanh. Máu của A Tứ, của các con vật trong khu vực quanh đó cùng chảy về cái chuôi.
Con quái thú sau khi giết chết A Tứ đã phi nhanh về phía Minh Hoa, nhưng cô vẫn gục đầu xuống, bất động không có tý hành động nào khác nữa.
Trong lòng Thiên Tuệ đã nóng như lửa đốt, cô đã không gọi được Minh Hoa nữa, chắc vì con bé đã ngất đi vì sốc. Thiên Tuệ đánh bạo hấp thu lấy linh lực xung quanh, chữa trị tay mình, truyền vào nỏ thần. Cô hi vọng đòn tấn công này sẽ gây chú ý cho con quái, cô đã sẵn sàng chấp nhận cái chết rồi.
Nhưng một sự việc bất ngờ đã xảy ra.
“Ha ha ha ha ha ha.” Một tràng cười không rõ là vui sướng hay thê lương, một tràng cười mang theo hơi thở từ địa ngục âm u phát ra từ Minh Hoa.
Minh Hoa ngẩn đầu lên nhìn con thú, ánh mắt cô trở nên trắng ngắt, vô hồn. Mái tóc đen phiêu dật trong gió, che đi sự quỉ dị, chỉ có tiếng cười rợn người phát ra.
Thiên Tuệ ở đằng xa không thể nhìn thấy rõ Minh Hoa nhưng cô nghe đến tiếng cười lại cảm thấy rùng mình. Tiếng cười đó, quá lạnh lẽo. Nhưng thứ sau đó còn làm Thiên Tuệ kinh ngạc hơn cả.
Từ xa cô cũng có thể cảm nhận xung quanh Minh Hoa tỏa ra một thứ mà đáng lẽ không thể tồn tại, linh lực.
Linh lực xung quanh Minh Hoa tỏa ra một sát ý kinh người giẫm đạp chúng sinh. Ngay lúc nguồn linh lực này phát ra, xung quanh như bị đè ép, gió nổi lên cuồng cuộn. Linh lực bí ẩn quét tới người Thiên Tuệ thì ấn ký sau lưng cô phát động, ngăn chặn lại sự chèn ép của linh lực.
Thiên Tuệ cảm thấy Minh Hoa lúc này rất lạ, cô bé như một sát thần bước ra từ trong địa ngục.
Minh Hoa nắm chuôi kiếm trong tay, từ đầu chuôi hiện ra lưỡi kiếm lam sắc. Cô phóng lên cao thẳng tới trước chỗ con quái, thanh kiếm chém thẳng xuống một bên tay của nó. Cánh tay to lớn đứt lìa đầy máu huyết.
Thiên Tuệ cũng sững sờ vì sự bùng nổ sức mạnh này của Minh Hoa. Cô hiển nhiên không thể biết được Minh Hoa lại mạnh đến vậy.
“Gào...” Con quái thú gầm lên một tiếng đau đớn thất thanh. Nó không nghĩ được rằng một con nhóc chỉ cần nó giơ chân thôi cũng sẽ bị nghiền nát như kiến này lại bộc phát sức mạnh khung khủng đến thế, trực tiếp chém đứt tay nó.
Chỗ tay bị đứt ra rất kỳ lạ, nó lại không thể mọc lại như đám tiểu quái kia. Cảm giác thanh kiếm kia mang lại cho con quái rất quen thuộc, hình như nó đã thấy ở đâu rồi.
Nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi này nó biết, chỉ có thanh kiếm kia có thể mang lại cho nó.
Minh Hoa trước khi rơi xuống vung kiếm từ dưới lên chém đứt một bên tay còn lại của nó. Nó gào thét lên, hoảng loạn vung cái đuôi của mình vào người Minh Hoa khiến con bé văng ra xa.
Bị va vào gốc cây khiến cây bị nứt cả rẽ lên, cô không có vẻ gì là đau đớn hết dù rằng tay chân, khắp người đã chảy đầy máu. Đòn tấn công của con quái thú khiến cả nội tạng vỡ nát, khuôn mặt Minh Hoa lúc này chỉ còn là một mảng máu đỏ tươi. Nhưng Minh Hoa chẳng hề cảm thấy đau đớn, cô liếm miệng cười quỉ dị: “Hà hà hà hà.”
“Minh Hoa.” Thiên Tuệ cố gượng dậy lết tới chỗ Minh Hoa, trong lòng cô đang cực kỳ sợ hãi cảnh tượng đó, nhưng nhiều hơn là cô lo lắng cho thân thể con bé.
Con quái thú bị mất đi hai bên tay càng thêm phẫn nộ, con mắt còn lại của nó nhìn về phía Minh Hoa. Bất chấp sự sợ hãi mà điên cuồng xông lên, sát ý hiện rõ trong ánh mắt nó nhìn Minh Hoa. Con người này, nó phải giết bằng được.
Tốc độ của nó tăng lên, ngay lúc Minh Hoa chưa đứng dậy nó đã dùng bàn chân khổng lồ của nó đạp vào thân người nhỏ bé của Minh Hoa.
“Không...” Thiên Tuệ hét đến tê tâm liệt phế ở đằng xa khi chứng kiến con bé bị giẫm đạp ngay trước mắt mình.
Nhục thân vỡ nát, tay chân đứt văng ra, đầu, thân mỗi ngả. Nhưng... Cô vẫn cười, nụ cười âm lạc lạnh lẽo vẫn cứ hiện lên trên khuôn mặt đang nhão ra ấy. Tất cả mọi thứ của Minh Hoa cũng đang nhão ra thành những vũng máu.
Ngay lúc con quái dùng đuôi quạt vào đó thì máu chảy xuống ròng rã, cải đuôi của nó đứt lìa ra.
“Gào...” Con quái vật gào lên đau đớn đầy phẫn nộ.
Một khối huyết nhục đang cầm chắc thanh kiếm. Từ chỗ khối huyết đó đang ngưng tụ ra thân người, tứ chi, đầu. Làn da phủ lên, Minh Hoa lần nữa hiện ra. Ngoại trừ quần áo nát ra thì hầu như trên cơ thể ấy chẳng có một vết thương nào hết.
Cảnh tượng như thế cũng khiến Thiên Tuệ tuy vui vì Minh Hoa không chết nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Sợ hãi thứ sức mạnh mà Minh Hoa đang bày ra, sợ hãi năng lực gần như bất tử kia.
Cô vẫn cười lạnh lẽo. Nhảy bật lên cao lần nữa, cầm kiếm chém ngang qua đỉnh đầu nó, lộ ra viên ngọc đỏ của nó.
“Gào...” Con quái vật lại gào lên trong đau đớn. Nó há miệng đớp phập Minh Hoa một cái khiến cô mất cả nửa người, cô rơi xuống đất.
Nụ cười của Minh Hoa vẫn không tắt, cô càng nhe hàm răng trắng cười đến điên cuồng hơn nữa. Nửa dưới của Minh Hoa toàn là máu, từ bãi máu đó gộp lại, mở rộng ra khôi phục nhục thân lại như chưa từng bị nó đớp.
Bị bao nhiêu vết thương đi nữa nhưng giờ phút này con quái cảm thấy nhân loại trước mắt vô cùng đáng sợ rồi, người này không thể bị giết. Minh Hoa lần nữa đứng lên, ánh mắt vô hồn chĩa thanh kiếm về phía con quái.
Ánh sáng từ thanh lam kiếm tỏa ra, một trận pháp lam sắc cổ ngữ hiện ra dưới chân Minh Hoa, chiếu sáng cả một khu vực. Trận pháp có những chú ngữ cổ xưa, những dãy con số kỳ lạ bao quanh Minh Hoa, trận pháp này khi Thiên Tuệ nhìn thấy bản thân cô tuy không hiểu được nhưng lại sinh ra một sự quen thuộc vô cùng.
Xong rồi, nó biết, không thể nào quen thuộc hơn nữa. Thanh kiếm đã trấn áp và tịnh hóa toàn bộ tộc nhân của nó qua hàng tỷ năm đang ở trước mặt nó, nó hoàn toàn không có cửa thắng, nó phải chạy thôi.
Đằng sau Minh Hoa hiện lên thân ảnh màu lam cao gần một nửa con quái thú. Khi Thiên Tuệ nhìn thấy thân ảnh đó thì sửng sờ, vì đó là A Tứ, con khỉ đã chết lúc nãy, nhưng lớn hơn rất nhiều.
“Đó là... Con khỉ kia.” Thiên Tuệ trong đầu có rất nhiều nghi hoặc cần ai đó giải thích. Cô nhớ ra một sự kiện. Hai năm trước khi cô quay trở lại tìm Minh Hoa thì thấy có rất nhiều thi thể trên đất, lẽ nào... Là con bé làm sao.
Trận pháp lam sắc lan rộng ra nữa, những con khỉ, những con thú đã chết quanh khu vực đó cũng trỗi dậy, nhưng là thân mang màu lam toàn bộ. Có chim, có thú... Bọn nó to lớn hơn cả trước kia. Từng sinh mệnh đã nằm xuống, từng sinh mệnh đã trở thành thức ăn trong miệng đám quái lại hiện lên trước mắt.
Minh Hoa chĩa kiếm về phía con quái thú, nó lùi lại bắt đầu chạy đi. Đám thú bắt đầu vây lấy tấn công con quái thú. Tốp thì cắn chân bên này, tốp thì cắn chân bên kia, lũ khỉ thì trèo cả lên lưng nó mà đấm đá, lũ chim muôn điên cuồng lao thẳng vào người nó.
“Gào... Gào...” Gầm lên đau đớn, nó ngã rầm xuống, tạo ra một trận động đất nhỏ lắc lư dữ dội.
Giữa tràng cảnh gào thét, vây công thì mắt của Minh Hoa khép xuống từ từ, linh lực quanh người tan biến. Cô khụy gối xuống, ngã thân mình ra trên nền đất lạnh, bọn thú đang vây công con quái thú đồng loạt từ từ tan biến, như thể chúng chưa từng xuất hiện, không gian lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gào thét đau đớn vang vọng trong màn đêm thảo nguyên rộng lớn.
Con quái không ăn thịt Thiên Tuệ ngay lập tức, nó tiếp tục hướng tới cô, đạp một cú thật mạnh vào đó. Ngự của cô vừa hiện lên cản lại cú đá đó thì vỡ nát, còn cả người cô thì bay ra xa. vận chuyển linh lực để giảm thiểu sát thương nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Con quái này dường như có linh trí, dường như nó chỉ đang vờn cô mà thôi. Khi con mồi hết sức thì cũng có nghĩa là đến lúc nó ăn rồi, mà cô, vừa hay linh lực đã tiêu hao toàn bộ, tứ chi không thể động, chỉ có nằm im thở gấp mà chờ chết thôi.
Cô bây giờ đang vô cùng đau đớn, nhưng nhiều hơn là mệt mỏi bất lực, mắt cô nhắm hờ hờ lại, nhìn con quái thú khổng lồ đang đi về phía mình, hàm răng sắc nhọn há ra, bên trong là một màn đen tối như nuốt chửng tâm thần cô, cô hấp hối lẩm bẩm: “Chẳng lẽ... Hôm nay ta phải chết sao... Ta... Ta còn quá... Quá nhiều thứ chưa hoàn thành mà... Ta... Ta...”
“Tỉ tỉ... Tỉ tỉ.” Thiên Tuệ nhắm mắt trong giây lát thì tiếng gọi của Minh Hoa vang vỏng vào tai cô. “Phải rồi, nếu ta chết, Minh Hoa phải làm sao bây giờ.”
Thiên Tuệ mở mắt ra lại, cô thấy con quái thú đã bị một chỏm đất nhô cao lên ngăn lại. Quay đầu qua, cô liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Minh Hoa. Không hề chần chừ, cô cố lấy hết sức hét to: “Chạy đi, chạy mau.”
Minh Hoa cũng gồng to hét lớn: “Không, ta sẽ không bỏ rơi tỉ đâu.” Hôm nay cô đã mất quá nhiều bạn bè rồi, cô không muốn lại mất đi ai nữa, Thiên Tuệ càng không thể.
Minh Hoa tập trung hết tinh thần của mình triệu hồi những tảng đá lớn lại, ngăn cản bước đi của con quái thú.
Con quái vật giận dữ, nó hất toàn bộ những tảng đá giam cầm nó. Lực lượng của Minh Hoa quá yếu so với nó, việc cố quá sức ngăn cản nó đã khiến cho Minh Hoa hộc máu.
Bị làm phiền khi đang săn mồi, con quái vật liền quay qua kẻ ngăn cản nó.
Thiên Tuệ bị bất ngờ về tình huống phát sinh này, cô quay qua Minh Hoa, cô hét lên: “Chạy đi, Minh Hoa, chạy khỏi đó mau.”
Con quái thú đã chắc rằng Thiên Tuệ không thể chạy được nữa, nên nó bắt đầu quay qua Minh Hoa, phi thật nhanh về phía con bé.
Mỗi bước chân của nó đánh từng nhịp vào tâm trí Minh Hoa, khiến con bé hoảng loạn, chỉ biết lùi lại đằng sau.
Nhưng... A Tứ nhảy thẳng lên người con quái vật. Đôi mắt nó đỏ ngầu vì tuyệt vọng xen lẫn sự phẫn nộ đến cực điểm.
Nó nhổ một nhánh cây đâm chọt liên tục về phía con mắt của quái thú, khiến con mắt chảy máu.
“Gào...” Con quái thủ gầm lên phẫn nộ. Nó đã bị mù một bên. Nó lắc lắc đầu mình khiến A Tứ văng ra, nó quay đầu há miệng với đầy hàm răng sắp nhọn táp lấy A Tứ.
“Không...” Minh Hoa nước mắt tuôn liên tục. A Tứ chỉ còn nửa thân mình cùng với cảnh tay phải rơi thẳng xuống trước mặt Minh Hoa, máu của nó văng lên hết trên người cô.
“Không, A Tứ... Không.” Nỗi tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng, nước mắt Minh Hoa cứ ứa đầy ra, cô lắc lắc người A Tứ.
A Tứ cố gắng mở mắt ra, miệng khẽ thều thào: “Chậc, con nhóc... Không thể cùng ngươi đánh nhau nữa rồi... Chạy... Chạy đi.” Nói rồi hơi thở trên người A Tứ trở nên lạnh lẽo, mắt nó hạ xuống, trút hơi thở cuối cùng.
“Không...” Từng đợt hình ảnh cứ hiện lên trong tâm trí Minh Hoa. Cái chết của phụ thân, Tư thúc, La thúc, Phong Nha, và giờ thì lại thêm cả A Tứ nữa. Đả kích liên tiếp như thế đã khiến Minh Hoa phát điên lên, cô gào lớn một phát rồi gục đầu lên đầu A Tứ.
[20%]
Trong tay cô lúc này hiện ra một cái chuôi kiếm màu vàng, thân hình rồng quấn quanh. Máu của A Tứ, của các con vật trong khu vực quanh đó cùng chảy về cái chuôi.
Con quái thú sau khi giết chết A Tứ đã phi nhanh về phía Minh Hoa, nhưng cô vẫn gục đầu xuống, bất động không có tý hành động nào khác nữa.
Trong lòng Thiên Tuệ đã nóng như lửa đốt, cô đã không gọi được Minh Hoa nữa, chắc vì con bé đã ngất đi vì sốc. Thiên Tuệ đánh bạo hấp thu lấy linh lực xung quanh, chữa trị tay mình, truyền vào nỏ thần. Cô hi vọng đòn tấn công này sẽ gây chú ý cho con quái, cô đã sẵn sàng chấp nhận cái chết rồi.
Nhưng một sự việc bất ngờ đã xảy ra.
“Ha ha ha ha ha ha.” Một tràng cười không rõ là vui sướng hay thê lương, một tràng cười mang theo hơi thở từ địa ngục âm u phát ra từ Minh Hoa.
Minh Hoa ngẩn đầu lên nhìn con thú, ánh mắt cô trở nên trắng ngắt, vô hồn. Mái tóc đen phiêu dật trong gió, che đi sự quỉ dị, chỉ có tiếng cười rợn người phát ra.
Thiên Tuệ ở đằng xa không thể nhìn thấy rõ Minh Hoa nhưng cô nghe đến tiếng cười lại cảm thấy rùng mình. Tiếng cười đó, quá lạnh lẽo. Nhưng thứ sau đó còn làm Thiên Tuệ kinh ngạc hơn cả.
Từ xa cô cũng có thể cảm nhận xung quanh Minh Hoa tỏa ra một thứ mà đáng lẽ không thể tồn tại, linh lực.
Linh lực xung quanh Minh Hoa tỏa ra một sát ý kinh người giẫm đạp chúng sinh. Ngay lúc nguồn linh lực này phát ra, xung quanh như bị đè ép, gió nổi lên cuồng cuộn. Linh lực bí ẩn quét tới người Thiên Tuệ thì ấn ký sau lưng cô phát động, ngăn chặn lại sự chèn ép của linh lực.
Thiên Tuệ cảm thấy Minh Hoa lúc này rất lạ, cô bé như một sát thần bước ra từ trong địa ngục.
Minh Hoa nắm chuôi kiếm trong tay, từ đầu chuôi hiện ra lưỡi kiếm lam sắc. Cô phóng lên cao thẳng tới trước chỗ con quái, thanh kiếm chém thẳng xuống một bên tay của nó. Cánh tay to lớn đứt lìa đầy máu huyết.
Thiên Tuệ cũng sững sờ vì sự bùng nổ sức mạnh này của Minh Hoa. Cô hiển nhiên không thể biết được Minh Hoa lại mạnh đến vậy.
“Gào...” Con quái thú gầm lên một tiếng đau đớn thất thanh. Nó không nghĩ được rằng một con nhóc chỉ cần nó giơ chân thôi cũng sẽ bị nghiền nát như kiến này lại bộc phát sức mạnh khung khủng đến thế, trực tiếp chém đứt tay nó.
Chỗ tay bị đứt ra rất kỳ lạ, nó lại không thể mọc lại như đám tiểu quái kia. Cảm giác thanh kiếm kia mang lại cho con quái rất quen thuộc, hình như nó đã thấy ở đâu rồi.
Nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi này nó biết, chỉ có thanh kiếm kia có thể mang lại cho nó.
Minh Hoa trước khi rơi xuống vung kiếm từ dưới lên chém đứt một bên tay còn lại của nó. Nó gào thét lên, hoảng loạn vung cái đuôi của mình vào người Minh Hoa khiến con bé văng ra xa.
Bị va vào gốc cây khiến cây bị nứt cả rẽ lên, cô không có vẻ gì là đau đớn hết dù rằng tay chân, khắp người đã chảy đầy máu. Đòn tấn công của con quái thú khiến cả nội tạng vỡ nát, khuôn mặt Minh Hoa lúc này chỉ còn là một mảng máu đỏ tươi. Nhưng Minh Hoa chẳng hề cảm thấy đau đớn, cô liếm miệng cười quỉ dị: “Hà hà hà hà.”
“Minh Hoa.” Thiên Tuệ cố gượng dậy lết tới chỗ Minh Hoa, trong lòng cô đang cực kỳ sợ hãi cảnh tượng đó, nhưng nhiều hơn là cô lo lắng cho thân thể con bé.
Con quái thú bị mất đi hai bên tay càng thêm phẫn nộ, con mắt còn lại của nó nhìn về phía Minh Hoa. Bất chấp sự sợ hãi mà điên cuồng xông lên, sát ý hiện rõ trong ánh mắt nó nhìn Minh Hoa. Con người này, nó phải giết bằng được.
Tốc độ của nó tăng lên, ngay lúc Minh Hoa chưa đứng dậy nó đã dùng bàn chân khổng lồ của nó đạp vào thân người nhỏ bé của Minh Hoa.
“Không...” Thiên Tuệ hét đến tê tâm liệt phế ở đằng xa khi chứng kiến con bé bị giẫm đạp ngay trước mắt mình.
Nhục thân vỡ nát, tay chân đứt văng ra, đầu, thân mỗi ngả. Nhưng... Cô vẫn cười, nụ cười âm lạc lạnh lẽo vẫn cứ hiện lên trên khuôn mặt đang nhão ra ấy. Tất cả mọi thứ của Minh Hoa cũng đang nhão ra thành những vũng máu.
Ngay lúc con quái dùng đuôi quạt vào đó thì máu chảy xuống ròng rã, cải đuôi của nó đứt lìa ra.
“Gào...” Con quái vật gào lên đau đớn đầy phẫn nộ.
Một khối huyết nhục đang cầm chắc thanh kiếm. Từ chỗ khối huyết đó đang ngưng tụ ra thân người, tứ chi, đầu. Làn da phủ lên, Minh Hoa lần nữa hiện ra. Ngoại trừ quần áo nát ra thì hầu như trên cơ thể ấy chẳng có một vết thương nào hết.
Cảnh tượng như thế cũng khiến Thiên Tuệ tuy vui vì Minh Hoa không chết nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Sợ hãi thứ sức mạnh mà Minh Hoa đang bày ra, sợ hãi năng lực gần như bất tử kia.
Cô vẫn cười lạnh lẽo. Nhảy bật lên cao lần nữa, cầm kiếm chém ngang qua đỉnh đầu nó, lộ ra viên ngọc đỏ của nó.
“Gào...” Con quái vật lại gào lên trong đau đớn. Nó há miệng đớp phập Minh Hoa một cái khiến cô mất cả nửa người, cô rơi xuống đất.
Nụ cười của Minh Hoa vẫn không tắt, cô càng nhe hàm răng trắng cười đến điên cuồng hơn nữa. Nửa dưới của Minh Hoa toàn là máu, từ bãi máu đó gộp lại, mở rộng ra khôi phục nhục thân lại như chưa từng bị nó đớp.
Bị bao nhiêu vết thương đi nữa nhưng giờ phút này con quái cảm thấy nhân loại trước mắt vô cùng đáng sợ rồi, người này không thể bị giết. Minh Hoa lần nữa đứng lên, ánh mắt vô hồn chĩa thanh kiếm về phía con quái.
Ánh sáng từ thanh lam kiếm tỏa ra, một trận pháp lam sắc cổ ngữ hiện ra dưới chân Minh Hoa, chiếu sáng cả một khu vực. Trận pháp có những chú ngữ cổ xưa, những dãy con số kỳ lạ bao quanh Minh Hoa, trận pháp này khi Thiên Tuệ nhìn thấy bản thân cô tuy không hiểu được nhưng lại sinh ra một sự quen thuộc vô cùng.
Xong rồi, nó biết, không thể nào quen thuộc hơn nữa. Thanh kiếm đã trấn áp và tịnh hóa toàn bộ tộc nhân của nó qua hàng tỷ năm đang ở trước mặt nó, nó hoàn toàn không có cửa thắng, nó phải chạy thôi.
Đằng sau Minh Hoa hiện lên thân ảnh màu lam cao gần một nửa con quái thú. Khi Thiên Tuệ nhìn thấy thân ảnh đó thì sửng sờ, vì đó là A Tứ, con khỉ đã chết lúc nãy, nhưng lớn hơn rất nhiều.
“Đó là... Con khỉ kia.” Thiên Tuệ trong đầu có rất nhiều nghi hoặc cần ai đó giải thích. Cô nhớ ra một sự kiện. Hai năm trước khi cô quay trở lại tìm Minh Hoa thì thấy có rất nhiều thi thể trên đất, lẽ nào... Là con bé làm sao.
Trận pháp lam sắc lan rộng ra nữa, những con khỉ, những con thú đã chết quanh khu vực đó cũng trỗi dậy, nhưng là thân mang màu lam toàn bộ. Có chim, có thú... Bọn nó to lớn hơn cả trước kia. Từng sinh mệnh đã nằm xuống, từng sinh mệnh đã trở thành thức ăn trong miệng đám quái lại hiện lên trước mắt.
Minh Hoa chĩa kiếm về phía con quái thú, nó lùi lại bắt đầu chạy đi. Đám thú bắt đầu vây lấy tấn công con quái thú. Tốp thì cắn chân bên này, tốp thì cắn chân bên kia, lũ khỉ thì trèo cả lên lưng nó mà đấm đá, lũ chim muôn điên cuồng lao thẳng vào người nó.
“Gào... Gào...” Gầm lên đau đớn, nó ngã rầm xuống, tạo ra một trận động đất nhỏ lắc lư dữ dội.
Giữa tràng cảnh gào thét, vây công thì mắt của Minh Hoa khép xuống từ từ, linh lực quanh người tan biến. Cô khụy gối xuống, ngã thân mình ra trên nền đất lạnh, bọn thú đang vây công con quái thú đồng loạt từ từ tan biến, như thể chúng chưa từng xuất hiện, không gian lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gào thét đau đớn vang vọng trong màn đêm thảo nguyên rộng lớn.
Tác giả :
๖ۣۜ£ườ¡ℜɑℭɦươղɕッ