Minh Hoa Thiên Tuệ
Chương 31: Liên Châu ấn ký
“Minh Hoa, ta...” Nghe đến đây Thiên Tuệ đầy tự trách, đều tại cô cả, nếu không phải vì cô thì Minh Hoa...
“Yên tâm, những thứ này không cần phải dựa vào đan điền gì đó, với lại nếu chủ nhân có thể lĩnh hội được cuốn đầu tiên thì có thể học về tinh thần, lúc đó gặp kẻ thù cô cũng có thể đánh bại họ dễ dàng luôn ấy.” Phong Nha trên mặt rất đảm bảo.
Vì vốn dĩ nó định dạy cho các cô phương pháp tu luyện hoàn toàn mới, không như thế giới kia, phương pháp này vốn dĩ là của chủ nhân, nếu như chủ nhân có thể lấy lại sức mạnh nguyên bản thì đó là chuyện cực kỳ tốt cho việc khôi phục ký ức.
Thiên Tuệ ngó vào trong rương, cô ngạc nghiên khi trong đó còn hai quyển, cô cầm lên quyển ở trên thắc mắc hỏi Phong Nha: “Này, ở đây vẫn còn sách này.”
Phong Hoa quay lại nhìn đến quyển sách trên tay Thiên Tuệ, nó lập tức phi đến nuốt ngay vào bụng mình, ợ một tiếng nói: “Không có gì, đó chỉ là các loại thức ăn của ta mà thôi.”
Nếu trên mặt Phong Nha là da người thì lúc này ai cũng sẽ thấy má đang rất đỏ. Trên cuốn sách hồi nãy chứa các hình thái của hai hòn đá khác nhau, đá này nằm thì đá kia đứng bên cạnh, đá này nằm trên đá kia, đầu nhọn đá này quay vào dưới phần bự của đá kia, đá cột lá ngang thân...
Minh Hoa cũng lấy ra cuốn sách còn lại trong rương lên hỏi Phong Nha: “Thế... Còn cuốn này thì sao?”
Phong Nha quay đầu lại nhìn vào quyển sách trong tay Minh Hoa, khuôn mặt lúc này trắng toát, nó vô thức lùi lại phía sau quát: “Đừng... Bỏ... Bỏ quyển đó xuống”
Vẻ mặt kinh hãi của Phong Nha khiến Minh Hoa cũng khẩn cấp đặt xuống, cô còn cảm giác như tay mình vừa chạm vào thứ gì đó bị nguyền rủa, cô chà tay xuống nước rửa, nghi hoặc hỏi: “Đó là công pháp gì thế, tại sao ngươi lại sợ hãi đến vậy?”
“Về sau thứ này tốt nhất các cô không nên đụng vào, tâm trí chưa cao nếu tiếp xúc với thứ này có thể khiến các cô tẩu hỏa nhập ma như chơi đấy.” Phong Nha vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng cảnh báo hai cô, thứ này năm xưa đã không ít lần gây khó dễ cho nó rồi, khoản thời gian đó cực kỳ đáng sợ mà nó không thể quên được.
Hai cô nhìn ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, liếc nhìn cuốn sách mà đồng thời gật đầu đồng ý.
Cuốn sách này tỏa ra sự nguy hiểm đen tối giống như lời Phong Nha căn dặn, chắc chắn trong đó ẩn chứa công pháp rất âm hiểm, ghê rợn.
Các dòng chữ trên cuốn sách khiến người ta cảm thấy rét lạnh: HÓA HỌC.
…
Một tuần trôi qua, ở sâu trong cánh rừng lớn dưới thượng nguồn, một trận pháp cách ly một vùng rộng lớn khỏi cánh rừng, sinh vật ở ngoài không thể đi vào cũng như sinh vật bị nhốt ở trong không thể ra khỏi đó được. Nếu tiên giới và ma giới có ở đây lúc này đi nữa đứng trước trận pháp kì lạ này cũng không ai có khả năng phá huỷ được.
“Hòn đá chết liệt, cái này mà là bài học gì, ngươi định lấy mạng bọn ta à.” Giọng nói bực tức của Minh Hoa vang lên. Cô vừa bực tức quát vừa chạy trốn né đòn của một con mãnh xà khổng lồ.
Đây là con mãnh xà dạo nọ đã có ý định tấn công Minh Hoa nhưng bị Phong Nha chặt mất một đầu, nó đang ngủ thì thấy có hai thân ảnh chạy vào đây, đã mấy ngày không ăn rồi nên ánh nhìn của nó về phía Minh Hoa, Thiên Tuệ như đang nhìn một bữa thịnh soạn.
Phong Nha nói rằng đây là bài học đầu tiên, nó dùng tinh thần kết thành trận pháp bao vây con rắn và hai người lại.
Tuy hai cô đã từng thấy sinh vật to lớn như thuồng luồng nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với một con rắn khổng lồ như thế. Cũng may nó không phải ma thú, yêu thú gì mà chỉ là con rắn lâu năm thành tinh nên Thiên Tuệ và Minh Hoa mới có thể sống tới bây giờ.
Để bài học tăng thêm phần thuyết phục nên Phong Nha loại bỏ tất cả sức mạnh nguyên tố ra khỏi trận pháp, khiến Thiên Tuệ không thể sử dụng được lực lượng của mình. Vì được luyện các bài tập nâng cao thể lực lúc còn ở ma giới nên hai cô vẫn luôn giữ khoản cách nhất định với con rắn.
“Các cô nên vận dụng những gì đã học được càng nhiều càng tốt.” Tiếng Phong Nha vang vọng ngoài trận pháp. Thiệc tình, chủ nhân lúc nào cũng chẳng gọi tên nó, nó thấy thật thương tâm a.
“Ý ngươi là 1 + 1 = 2 hả đồ hòn đá chết tiệt.” Minh Hoa cực kỳ giận dữ gào lên. Rõ ràng mấy ngày vừa qua các cô phải học về những con số và những ký tự vô cùng kỳ lạ mà chẳng phải tu luyện gì hết như cô tưởng, làm quái gì có cái nào áp dụng được.
“Cứ chạy như vậy không phải là cách hay... Hộc... Hộc.” Thiên Tuệ vừa chạy vừa nói vừa thở dốc.
“Chẳng lẽ còn cách nào khác sao, ngươi cũng không được dùng lửa để thiêu nó thì sao mà đấu lại nó được, với lại... Hình như ta bắt đầu hơi mệt rồi.” Đã lâu lắm rồi cô mới chạy trong nhiều canh giờ như vậy, kể cả lần trốn khỏi ma giới lúc đấy cũng không bằng hôm nay nữa.
Thiên Tuệ liếc trộm Minh Hoa rồi nghĩ đến hành động bảo vệ của cái hòn đá chết tiệt kia, bỗng có một luồng sáng lóe lên trong đầu, cô quay lại nhìn con rắn đang đuổi theo, cô cười một cách nham hiểm: “Cái này... Ta có một cách nhưng phải có ngươi phối hợp, như thế mới đả thương được nó”.
“Cách gì?” Minh Hoa rất tò mò muốn biết.
Phong Nha vẫn luôn quan sát mọi hành động của hai cô, nó luôn phải đảm bảo cho sự an toàn của chủ nhân. Đột nhiên bọn họ dừng lại, La Thiên Tuệ núp sau Minh Hoa khiến nó kinh hãi, hô lên: “Không ổn, làm gì vậy, mau chạy đi chứ.”
“Nó sắp đến rồi kìa... Ngươi chắc cách này được chứ?” Minh Hoa đang chắn trước người Thiên Tuệ, mặt đối mặt với con rắn đang sắp phi đến đây trong cơn đói khát, cô cảm thấy cả cơ thể mình đang run run từng đợt, dĩ nhiên đây là theo kế hoạch của Thiên Tuệ rồi.
“Khi nào ta ra hiệu thì hành động.” Thiên Tuệ vẻ mặt tự tin núp sau lưng Minh Hoa.
“Gần quá rồi, làm đi.” Con rắn đã cách hai cô năm thước rồi, đối mặt với con rắn ở khoản cách này đã khiến Minh Hoa sợ hãi đến mềm nhũn người.
“Chưa được, vẫn chưa vào tầm.” Thiên Tuệ cũng hơi sợ nhưng nét tự tin trên mặt cô không hề mất đi.
“Này! Chạy khỏi đó mau.” Phong Hoa quát lên. Không được rồi, khoản cách xa quá, phải mất thêm mấy phút nữa trận pháp mới có thể hóa giải xong, nó cảm thấy lần này mình chơi hơi ngu rồi.
“Né đi.” Lúc con rắn sắp táp vào người Minh Hoa thì Thiên Tuệ hét lên, cơ thể Minh Hoa theo phản ứng né qua phải, Thiên Tuệ cách miệng con rắn rất gần, cô lập tức ném hòn đá ngay mắt của nó rồi lách người qua một bên ném hòn đá vào mắt còn lại của nó, đồng thời tránh được cú táp.
“Xìa... Xìa... Xìa...” Con rắn gào lên một tiếng đau đớn, lắc lắc quay quay đầu.
“Ha ha, làm được rồi.” Minh Hoa mừng rỡ đập tay với Thiên Tuệ, vừa nhìn con rắn quằn quại trong đau đớn.
“Chạy ngay đi.” Phong Nha quát lên nhưng không kịp rồi. Con rắn quật cái đuôi khổng lồ của nó về phía Minh Hoa, Thiên Tuệ theo bản năng lập tức đẩy Minh Hoa qua một bên, Thiên Tuệ bị nó quất va người vào thân cây lớn, cô che lấy ngực phun một ngụm máu.
“Thật ngu ngốc, rắn có thể cảm ứng nhiệt mà, các người vừa chọc nó điên lên rồi kìa”. Chết tiệt, trận pháp phải bảy phút nữa mới giải xong, cầu mong hai người họ sẽ cầm cự được tới lúc đó.
“Thiên Tuệ, cô không sao chứ?” Minh Hoa vội vàng đỡ lấy vai Thiên Tuệ, hỏi.
“Vẫn ổn” Thiên Tuệ cố nặng ra nụ cười, cô chưa kịp đứng dậy thì cô hét to: “Coi chừng.” Cô ôm lấy Minh Hoa lăn qua một bên né tránh cú táp của con rắn.
“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên nào.” Trận pháp đã giải được tám phần rồi, hiện giờ bên ngoài Phong Nha cũng đang rất hối hả, nóng nảy nhưng nhiều hơn là tự trách vì nó chưa tính tới khả năng của hai cô.
Con rắn từ từ bò lại chỗ hai cô, tiếng thân nó lướt qua mỗi ngọn cỏ khiến tim của hai cô như bị gõ từng nhịp, rét lạnh. Con rắn vừa bò lại gần vừa há cái miệng rộng của nó ra, để lộ ra cái lưỡi dài ngoằn cùng hai cặp răng nanh sắc nhọn khiến tâm trí người ta bị khủng hoảng.
Nhưng... Nó bỗng nhiên lùi lại, trong mắt nó đột nhiên xẹt qua một tia hoảng sợ.
“Thiên Tuệ, tay... Trong tay cô kìa.” Minh Hoa cầm tay Thiên Tuệ lên, kinh ngạc nói.
Trên mu bàn tay phải của Thiên Tuệ hiện lên ấn ký vàng kim nhỏ, mang hình một chiếc vương miện, nó phát ra ánh sáng khiến cho con rắn phải sợ hãi lui về sau như đang gặp khắc tinh của mình.
Phong Nha nhận ra thứ ánh sáng đó, lẩm bẩm: “Đó là... Liên Châu ấn ký.”
Thiên Tuệ cùng Minh Hoa đứng dậy, trên tay cô lúc này cầm một cái nỏ màu vàng kim, thân nỏ có cái đốm vảy tử sắc như mai rùa cùng những văn tự cổ xưa giống như trên hòn đá mà Phong Nha nở ra. Con rắn lùi lại, giương sẵn thế thủ.
Thiên Tuệ cảm thấy có một luồng năng lượng cực mạnh đang di chuyển từ đuôi lên phía đầu nỏ, cô hơi ngạc nhiên: “Gì thế này, hình như đang có một lực lượng nào đó trong này.”
Đúng lúc này thì Phong Nha bên ngoài cũng vừa giải xong trận pháp, nó nhanh chóng phi tới đây, nó quát lên rất hoảng hốt: “Mau, mau chĩa về phía con rắn.”
Nghe tiếng quát cô không kịp nghĩ nhiều, chĩa mũi nỏ về phía con rắn khổng lồ ngay lập tức. Đầu mũi nỏ bắn ra một mũi tên vàng kim mang một sức mạnh huỷ diệt có uy lực khủng khiếp về phía con rắn, nó cũng nhanh nhẹn né qua một bên nhưng mũi tên bỗng đảo chiều rồi phóng xuyên thủng qua đầu con rắn, không giảm tốc độ trúng ngay thân cây cao đằng sau, tạo thành một vụ nổ khủng khiếp lan tràn toàn bộ khu vực đó.
Sóng xung lực của vụ nổ sắp quét qua người Minh Hoa cùng Thiên Tuệ rồi, trúng phái nó hai cô chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc này thì...
“Yên tâm, những thứ này không cần phải dựa vào đan điền gì đó, với lại nếu chủ nhân có thể lĩnh hội được cuốn đầu tiên thì có thể học về tinh thần, lúc đó gặp kẻ thù cô cũng có thể đánh bại họ dễ dàng luôn ấy.” Phong Nha trên mặt rất đảm bảo.
Vì vốn dĩ nó định dạy cho các cô phương pháp tu luyện hoàn toàn mới, không như thế giới kia, phương pháp này vốn dĩ là của chủ nhân, nếu như chủ nhân có thể lấy lại sức mạnh nguyên bản thì đó là chuyện cực kỳ tốt cho việc khôi phục ký ức.
Thiên Tuệ ngó vào trong rương, cô ngạc nghiên khi trong đó còn hai quyển, cô cầm lên quyển ở trên thắc mắc hỏi Phong Nha: “Này, ở đây vẫn còn sách này.”
Phong Hoa quay lại nhìn đến quyển sách trên tay Thiên Tuệ, nó lập tức phi đến nuốt ngay vào bụng mình, ợ một tiếng nói: “Không có gì, đó chỉ là các loại thức ăn của ta mà thôi.”
Nếu trên mặt Phong Nha là da người thì lúc này ai cũng sẽ thấy má đang rất đỏ. Trên cuốn sách hồi nãy chứa các hình thái của hai hòn đá khác nhau, đá này nằm thì đá kia đứng bên cạnh, đá này nằm trên đá kia, đầu nhọn đá này quay vào dưới phần bự của đá kia, đá cột lá ngang thân...
Minh Hoa cũng lấy ra cuốn sách còn lại trong rương lên hỏi Phong Nha: “Thế... Còn cuốn này thì sao?”
Phong Nha quay đầu lại nhìn vào quyển sách trong tay Minh Hoa, khuôn mặt lúc này trắng toát, nó vô thức lùi lại phía sau quát: “Đừng... Bỏ... Bỏ quyển đó xuống”
Vẻ mặt kinh hãi của Phong Nha khiến Minh Hoa cũng khẩn cấp đặt xuống, cô còn cảm giác như tay mình vừa chạm vào thứ gì đó bị nguyền rủa, cô chà tay xuống nước rửa, nghi hoặc hỏi: “Đó là công pháp gì thế, tại sao ngươi lại sợ hãi đến vậy?”
“Về sau thứ này tốt nhất các cô không nên đụng vào, tâm trí chưa cao nếu tiếp xúc với thứ này có thể khiến các cô tẩu hỏa nhập ma như chơi đấy.” Phong Nha vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng cảnh báo hai cô, thứ này năm xưa đã không ít lần gây khó dễ cho nó rồi, khoản thời gian đó cực kỳ đáng sợ mà nó không thể quên được.
Hai cô nhìn ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, liếc nhìn cuốn sách mà đồng thời gật đầu đồng ý.
Cuốn sách này tỏa ra sự nguy hiểm đen tối giống như lời Phong Nha căn dặn, chắc chắn trong đó ẩn chứa công pháp rất âm hiểm, ghê rợn.
Các dòng chữ trên cuốn sách khiến người ta cảm thấy rét lạnh: HÓA HỌC.
…
Một tuần trôi qua, ở sâu trong cánh rừng lớn dưới thượng nguồn, một trận pháp cách ly một vùng rộng lớn khỏi cánh rừng, sinh vật ở ngoài không thể đi vào cũng như sinh vật bị nhốt ở trong không thể ra khỏi đó được. Nếu tiên giới và ma giới có ở đây lúc này đi nữa đứng trước trận pháp kì lạ này cũng không ai có khả năng phá huỷ được.
“Hòn đá chết liệt, cái này mà là bài học gì, ngươi định lấy mạng bọn ta à.” Giọng nói bực tức của Minh Hoa vang lên. Cô vừa bực tức quát vừa chạy trốn né đòn của một con mãnh xà khổng lồ.
Đây là con mãnh xà dạo nọ đã có ý định tấn công Minh Hoa nhưng bị Phong Nha chặt mất một đầu, nó đang ngủ thì thấy có hai thân ảnh chạy vào đây, đã mấy ngày không ăn rồi nên ánh nhìn của nó về phía Minh Hoa, Thiên Tuệ như đang nhìn một bữa thịnh soạn.
Phong Nha nói rằng đây là bài học đầu tiên, nó dùng tinh thần kết thành trận pháp bao vây con rắn và hai người lại.
Tuy hai cô đã từng thấy sinh vật to lớn như thuồng luồng nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với một con rắn khổng lồ như thế. Cũng may nó không phải ma thú, yêu thú gì mà chỉ là con rắn lâu năm thành tinh nên Thiên Tuệ và Minh Hoa mới có thể sống tới bây giờ.
Để bài học tăng thêm phần thuyết phục nên Phong Nha loại bỏ tất cả sức mạnh nguyên tố ra khỏi trận pháp, khiến Thiên Tuệ không thể sử dụng được lực lượng của mình. Vì được luyện các bài tập nâng cao thể lực lúc còn ở ma giới nên hai cô vẫn luôn giữ khoản cách nhất định với con rắn.
“Các cô nên vận dụng những gì đã học được càng nhiều càng tốt.” Tiếng Phong Nha vang vọng ngoài trận pháp. Thiệc tình, chủ nhân lúc nào cũng chẳng gọi tên nó, nó thấy thật thương tâm a.
“Ý ngươi là 1 + 1 = 2 hả đồ hòn đá chết tiệt.” Minh Hoa cực kỳ giận dữ gào lên. Rõ ràng mấy ngày vừa qua các cô phải học về những con số và những ký tự vô cùng kỳ lạ mà chẳng phải tu luyện gì hết như cô tưởng, làm quái gì có cái nào áp dụng được.
“Cứ chạy như vậy không phải là cách hay... Hộc... Hộc.” Thiên Tuệ vừa chạy vừa nói vừa thở dốc.
“Chẳng lẽ còn cách nào khác sao, ngươi cũng không được dùng lửa để thiêu nó thì sao mà đấu lại nó được, với lại... Hình như ta bắt đầu hơi mệt rồi.” Đã lâu lắm rồi cô mới chạy trong nhiều canh giờ như vậy, kể cả lần trốn khỏi ma giới lúc đấy cũng không bằng hôm nay nữa.
Thiên Tuệ liếc trộm Minh Hoa rồi nghĩ đến hành động bảo vệ của cái hòn đá chết tiệt kia, bỗng có một luồng sáng lóe lên trong đầu, cô quay lại nhìn con rắn đang đuổi theo, cô cười một cách nham hiểm: “Cái này... Ta có một cách nhưng phải có ngươi phối hợp, như thế mới đả thương được nó”.
“Cách gì?” Minh Hoa rất tò mò muốn biết.
Phong Nha vẫn luôn quan sát mọi hành động của hai cô, nó luôn phải đảm bảo cho sự an toàn của chủ nhân. Đột nhiên bọn họ dừng lại, La Thiên Tuệ núp sau Minh Hoa khiến nó kinh hãi, hô lên: “Không ổn, làm gì vậy, mau chạy đi chứ.”
“Nó sắp đến rồi kìa... Ngươi chắc cách này được chứ?” Minh Hoa đang chắn trước người Thiên Tuệ, mặt đối mặt với con rắn đang sắp phi đến đây trong cơn đói khát, cô cảm thấy cả cơ thể mình đang run run từng đợt, dĩ nhiên đây là theo kế hoạch của Thiên Tuệ rồi.
“Khi nào ta ra hiệu thì hành động.” Thiên Tuệ vẻ mặt tự tin núp sau lưng Minh Hoa.
“Gần quá rồi, làm đi.” Con rắn đã cách hai cô năm thước rồi, đối mặt với con rắn ở khoản cách này đã khiến Minh Hoa sợ hãi đến mềm nhũn người.
“Chưa được, vẫn chưa vào tầm.” Thiên Tuệ cũng hơi sợ nhưng nét tự tin trên mặt cô không hề mất đi.
“Này! Chạy khỏi đó mau.” Phong Hoa quát lên. Không được rồi, khoản cách xa quá, phải mất thêm mấy phút nữa trận pháp mới có thể hóa giải xong, nó cảm thấy lần này mình chơi hơi ngu rồi.
“Né đi.” Lúc con rắn sắp táp vào người Minh Hoa thì Thiên Tuệ hét lên, cơ thể Minh Hoa theo phản ứng né qua phải, Thiên Tuệ cách miệng con rắn rất gần, cô lập tức ném hòn đá ngay mắt của nó rồi lách người qua một bên ném hòn đá vào mắt còn lại của nó, đồng thời tránh được cú táp.
“Xìa... Xìa... Xìa...” Con rắn gào lên một tiếng đau đớn, lắc lắc quay quay đầu.
“Ha ha, làm được rồi.” Minh Hoa mừng rỡ đập tay với Thiên Tuệ, vừa nhìn con rắn quằn quại trong đau đớn.
“Chạy ngay đi.” Phong Nha quát lên nhưng không kịp rồi. Con rắn quật cái đuôi khổng lồ của nó về phía Minh Hoa, Thiên Tuệ theo bản năng lập tức đẩy Minh Hoa qua một bên, Thiên Tuệ bị nó quất va người vào thân cây lớn, cô che lấy ngực phun một ngụm máu.
“Thật ngu ngốc, rắn có thể cảm ứng nhiệt mà, các người vừa chọc nó điên lên rồi kìa”. Chết tiệt, trận pháp phải bảy phút nữa mới giải xong, cầu mong hai người họ sẽ cầm cự được tới lúc đó.
“Thiên Tuệ, cô không sao chứ?” Minh Hoa vội vàng đỡ lấy vai Thiên Tuệ, hỏi.
“Vẫn ổn” Thiên Tuệ cố nặng ra nụ cười, cô chưa kịp đứng dậy thì cô hét to: “Coi chừng.” Cô ôm lấy Minh Hoa lăn qua một bên né tránh cú táp của con rắn.
“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên nào.” Trận pháp đã giải được tám phần rồi, hiện giờ bên ngoài Phong Nha cũng đang rất hối hả, nóng nảy nhưng nhiều hơn là tự trách vì nó chưa tính tới khả năng của hai cô.
Con rắn từ từ bò lại chỗ hai cô, tiếng thân nó lướt qua mỗi ngọn cỏ khiến tim của hai cô như bị gõ từng nhịp, rét lạnh. Con rắn vừa bò lại gần vừa há cái miệng rộng của nó ra, để lộ ra cái lưỡi dài ngoằn cùng hai cặp răng nanh sắc nhọn khiến tâm trí người ta bị khủng hoảng.
Nhưng... Nó bỗng nhiên lùi lại, trong mắt nó đột nhiên xẹt qua một tia hoảng sợ.
“Thiên Tuệ, tay... Trong tay cô kìa.” Minh Hoa cầm tay Thiên Tuệ lên, kinh ngạc nói.
Trên mu bàn tay phải của Thiên Tuệ hiện lên ấn ký vàng kim nhỏ, mang hình một chiếc vương miện, nó phát ra ánh sáng khiến cho con rắn phải sợ hãi lui về sau như đang gặp khắc tinh của mình.
Phong Nha nhận ra thứ ánh sáng đó, lẩm bẩm: “Đó là... Liên Châu ấn ký.”
Thiên Tuệ cùng Minh Hoa đứng dậy, trên tay cô lúc này cầm một cái nỏ màu vàng kim, thân nỏ có cái đốm vảy tử sắc như mai rùa cùng những văn tự cổ xưa giống như trên hòn đá mà Phong Nha nở ra. Con rắn lùi lại, giương sẵn thế thủ.
Thiên Tuệ cảm thấy có một luồng năng lượng cực mạnh đang di chuyển từ đuôi lên phía đầu nỏ, cô hơi ngạc nhiên: “Gì thế này, hình như đang có một lực lượng nào đó trong này.”
Đúng lúc này thì Phong Nha bên ngoài cũng vừa giải xong trận pháp, nó nhanh chóng phi tới đây, nó quát lên rất hoảng hốt: “Mau, mau chĩa về phía con rắn.”
Nghe tiếng quát cô không kịp nghĩ nhiều, chĩa mũi nỏ về phía con rắn khổng lồ ngay lập tức. Đầu mũi nỏ bắn ra một mũi tên vàng kim mang một sức mạnh huỷ diệt có uy lực khủng khiếp về phía con rắn, nó cũng nhanh nhẹn né qua một bên nhưng mũi tên bỗng đảo chiều rồi phóng xuyên thủng qua đầu con rắn, không giảm tốc độ trúng ngay thân cây cao đằng sau, tạo thành một vụ nổ khủng khiếp lan tràn toàn bộ khu vực đó.
Sóng xung lực của vụ nổ sắp quét qua người Minh Hoa cùng Thiên Tuệ rồi, trúng phái nó hai cô chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc này thì...
Tác giả :
๖ۣۜ£ườ¡ℜɑℭɦươղɕッ