Minh Hoa Thiên Tuệ
Chương 142: Tiên thổ (4)
Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận, là trận pháp có uy lực mạnh nhất cũng như tính kháng ma siêu việt mà Long Quân Thần Vương để lại cho hậu thế, bất cứ Thủ Hộ giả nào cũng sẽ tự động được tứ linh truyền thụ trận pháp này trong tiềm thức, không cần thông qua bất kỳ quá trình tập luyện vẫn có thể sử dụng được Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận.
Đại trận ngày càng lan rộng ra, nơi nó đi qua, các vết thương trên người binh sĩ lành lại, tiên lực khôi phục, mảnh đất một màu đen nguyền rủa dần tìm lại sắc tố, xung quanh binh lính có những làn khói đen u ám bốc lên khỏi mặt đất này, không chỉ thế, từ trong các táng cây đổ nát những hạt mần non chen ra khỏi đá, bầu trời mù u ám mở ra một vùng rộng lớn... Sau hơn hai mươi năm, nơi đây lại thấy được tia nắng ban mai đầu ngày...
Trận pháp vẫn đang ngày càng rộng ra, nhưng có một tíc tắc nó khựng lại nhưng không có ai chú ý cả...
“Tư Mẫn muội muội, không sao chứ?” Vận Lương Duyên lo lắng hỏi. Ở trong đại trận này bốn Thủ Hộ giả được kết nối với nhau, họ có thể cảm nhận thể trạng hay tâm tình của nhau, nói chuyện dù ở cách nhau rất xa. Vừa lúc nãy bọn họ đều cảm thấy phía của Tư Mẫn công chúa có một chút loạn nhẹ.
Tư Mẫn cắn răng nói: “Không sao.” Nàng đang cố hết sức để điều khiển nguyên hồn Huyền Vũ với một tâm lí lo sợ, nỗi ám ảnh về lỗi lầm lần trước cứ quanh quẩn trong đầu khiến nàng hơi chùn tay.
“Cố lên mọi người, hãy giữ vững thế trận.” Lạc Trần động viên mọi người. Ngay khi giấc mộng đó kết thúc, hắn liền nói ra tất cả cho người đứng đầu hậu phương cánh phía tây này là Bắc trưởng lão, tuy ông có hơi hoài nghi độ chính xác này nhưng có những chuyện của Long tổ mà Lạc Trần nói ra làm ông hơi xao động, ông đã bàn bạc với những trưởng lão hai cánh kia, cùng với những báo cáo gửi về từ tiền tuyến, bọn họ đã đưa ra quyết định liều lĩnh này, cho bốn Thủ Hộ thần tham chiến.
Trong thức hải cả bốn người đồng loạt im lặng, tập trung khống chế nguyên hồn tứ linh.
…
Hoàng cung hai mươi năm trước còn không thể chịu được dư chấn bậc này, huống gì hai mươi năm hoang tàn, cuồng phong bên ngoài đã ảnh hưởng đến kiến trúc nơi đây, các cây cột lớn mục nát thành cát bụi. Phượng Hoàng, Long Vương đã nhân cơ hội đệ Tam vương Na gà bị trận pháp áp chế mà xông thẳng vô hoàng cung này, tuy không thể xác định được vị trí chính xác của Ma Đế nhưng bọn họ dựa vào ma khí nguyền rủa bốc lên mà phán đoán.
Cả hai đi về hướng mà ma khí nguyền rủa bốc lên mù mịt. Đó không phải là chính điện, mà chỉ là một căn phòng để Thiên Đế làm việc và nghỉ ngơi năm xưa. Cánh cửa phía trước mục nát, nứt vỡ ra, an thành khói bụi. Ngay sau cánh cửa này, một không gian hoàn toàn tăm tối hiện ra trước mắt họ...
Hai người bước vào đó, Phượng Hoàng đá phải thứ gì khiến nó lăn “cốp cốp”, khói mờ tan đi, xung quanh dưới chân họ làn một biển hài cốt đã khô cạn, không rõ là thuộc chủng tộc nào, nhưng Long Vương khá chắc chắn là chúng còn mới, vì trước đó ông đã chứng kiến nơi này thông qua ký ức của Huyền Vũ tiền nhiệm.
Một tế đàn khổng lồ hiện ra nơi trung tâm, một thân ảnh ngồi ung dung trên bảo tọa làm từ cốt trắng, như đang chờ đợi bọn họ vậy.
“Ma Đế...” Long Vương nghiến răng gọi tên kẻ trước mắt kia.
“Tên khốn khiếp, hôm nay chúng ta đến lấy mạng ngươi.” Phượng Hoàng ngay lập tức triệu tập Thiên Đường hỏa.
Thân ảnh đó từ từ ngước lên nhìn, nở một nụ cười vô cùng âm hiểm, nói: “Các ngươi đã tới.” Hắn vừa dứt lời Phượng Hoàng liền động chân, Thiên Đường hỏa bao bọc nắm đấm, bà nhắm ngay vào đầu hắn, Long Vương bên cạnh phóng ra lôi điện. Thế nhưng sự kiện kế tiếp xảy ra khiến bọn họ kinh hãi...
Thân ảnh hắn hóa thành cát bụi, nắm đấm và lôi điện xuất ra phá huỷ chiếc ghế, làm bức tường đổ nát phía sau...
“Chuyện này là sao?” Phượng Hoàng nhanh chóng chạm tay vào cát bụi trên đất kia, bà kinh ngạc khi trước đó là một cơ thể sống nhưng giờ đây hóa thành cát bụi lại không hề vươn chút ma lực nào, hoặc là...
“Đây là một con rối...” Phượng Hoàng quay đầu nói ra phát hiện của mình với Long Vương. Hai người nhìn nhau đầy khó hiểu rồi liếc dọc liếc ngang xung quanh nhưng không hề phát hiện điều gì.
“Rốt cuộc thì hắn ở đâu chứ?” Long Vương vô cùng khó hiểu. Chẳng lẽ hắn lại trở về ma giới ư, sau bao nhiêu việc hắn đã làm tại nơi đây, chỉ đơn giản là trốn chạy về đó, vứt bỏ tất cả kể hoạch dày công như vậy. Long Vương không nghĩ Ma Đế là loại người làm việc mà không hề có mục đích nào...
Bỗng nhiên có cơn gió thổi vào trong phòng này, phá đi trần nhà kia và làm cho hai người họ cùng nảy ra một suy đoán. Phượng Hoàng và Long Vương nhìn nhau, cả hai cùng thốt ra: “Không thể nào...”
Ở bên ngoài tam quân tấn công hỗn loạn, Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận đang áp chế ba xà chín đầu khổng lồ, tất cả bọn họ liên tục công kích làm cho nó yếu đi. Nhưng lúc bọn họ tung ra đòn quyết định thì thân ảnh ba xà động đậy, nó tạo ra một cơn cuồng phong vô cùng uy mãnh, bất ngờ xé rách tam quân, khiến cho Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận hơi động đậy, và chỉ trong tíc tắc đó nó đã nhìn ra điểm mấu chốt để phá trận.
Ba xà sải cánh bay lên cao mặc cho đại trận áp chế, chín đầu há miệng rộng ra, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn, tập trung phong nguyên tố cực kỳ dày đặc trước miệng...
Cả bốn Thủ Hộ thần giả tuy ít kinh nghiệm nhưng họ vẫn nhận ra chủ đích tấn công rõ ràng ấy.
“Nguy rồi, bọn chúng định tấn công Tư Mẫn muội muội.” Vận Lương Duyên kinh hãi nói ra.
“Khốn khiếp...” Vô Chí chửi ầm một tiếng.
“Chúng ta có nên giải khai trận pháp không?” Lạc Trần hỏi ý mọi người. Nếu không làm thế thì lỡ như... Chỉ là lỡ như thôi, có thể Tư Mẫn công chúa sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng người bị nhắm đến, Tư Mẫn vẫn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn thân ảnh khổng lồ giữa không trung, nói: “Không, cứ tiếp tục duy trì đại trận.”
“Này...” Bọn họ còn muốn nói gì đó nhưng cảm giác được Tư Mẫn vô cùng nghiêm túc, cứng rắn nên họ chỉ có thể chọn im lặng, dựa theo tình hình mà ứng biến thôi.
Cuồng phong mãnh liệt đạt đến mức khủng bố, có binh sĩ không chịu nổi mà bị thổi bay ra xa. Nhưng...
Nó chợt ngưng toàn bộ cuồng phong lại, một trận pháp tử sắc tỏa ra tà khí nồng đậm bao quanh người ba xà khổng lồ. Trận pháp này xuất hiện không hiểu sao làm cho tâm thần của tất cả mọi người, từ binh sĩ cho đến binh trưởng, tướng lĩnh, từ trưởng lão cho đến những vị thiên tướng... Đều sinh ra một cảm giác sợ hãi, như tử vong đang lơ lửng trên bầu trời.
“Đó là thứ gì mà cho ta cảm giác đáng sợ thế?” Thiên Hậu hơi run rẫy nắm lấy bàn tay Thiên Đế.
An Dương, Sóc Thiên là thiên tướng đã bao nhiêu năm, chinh qua vô số trận chiến lớn nhỏ, có lúc cận kề cái chết nhưng chưa bao giờ cảm thấy tử vong cách mình gần như thế này.
Trận pháp hắc ám kia tỏa ra uy lực, đánh tan Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận, khiến bốn người bị chấn thương. Chấn Thiên lập tức có mặt tại nơi của Tư Mẫn, cậu ôm muội muội mình lên, vội vàng kiểm tra vết thương, sốt sắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tư Mẫn lúc này vô cùng suy yếu, chỉ có thể lắc đầu ý bảo không sao, nàng có hơi run sợ thứ cảm giác mà trận pháp kia mang lại cho mình, cảm giác như Huyền Vũ đang dậy sóng trong lòng, vô cùng mãnh liệt, không chỉ nàng mà cả ba người còn lại đều bị nó ảnh hưởng hơn cả những binh sĩ bình thường, nó như là một sự cố kỵ, bài xích đến cực điểm của tứ linh.
Lạc Trần cắn môi ra máu, hắn cầm chắc thanh kiếm nhìn chằm vào ba xà khổng lồ bị trận pháp vây khốn, hơi run giọng lẩm bẩm: “Hắn tới, hắn tới rồi...” Những hình ảnh, hồi ức chân thực kia cứ lẩn quẩn trong đầu làm tinh thần hắn bị khủng hoảng...
Thấy muội muội vô cùng sợ hãi, Chấn Thiên liền ôm lấy nàng, không cho Tư Mẫn nhìn vào thứ đó nữa.
Long Vương và Phượng Hoàng từ trong hoàng cung nhìn tràng cảnh này, tuy không có biểu hiện ngoài mặt như đa số người nhưng ít nhiều họ cũng bị chấn kinh...
Khè... Khè... Tiếng xà kêu rít lên vì đau đớn như dội vào nhịp tim tất cả một hồi. Từ trước bụng của nó, một bàn tay vuốt nhọn đầy máu đâm ra khiến tất cả giật mình, không dừng lại, một bàn tay khác cũng từ trong đó đâm ra làm ba xà khổng lồ đau đớn. Hai cánh tay xé rách cơ thể ba xà, chín cái đầu không còn sinh khí, cơ thể nứt ra rơi rầm xuống mặt đất, đè chết bao nhiêu binh lính. Đồng thời để lộ một thân ảnh hắc ám tại không trung.
Đó là một sinh vật toàn thân là máu, nó có chín cái đuôi phe phẩy, mang khuôn mặt của loài mèo... Hình ảnh này làm cho tất cả hít thở cũng không thông, cơ thể và tâm trí trở nên nặng nề.
“Phong Miêu.” Phượng Hoàng bật thốt ra, hình dáng đó là thuộc về tộc phong miêu ở ma giới.
“Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu.” Long Vương kinh hãi. Đó là đệ Nhị vương của Thú tộc, nhưng khí tức tà ác kia... Rốt cuộc thì tên Ma Đế đó đang toan tính điều gì?
Sinh vật tên là Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu mở đôi lục nhãn ra, nhìn chúng sinh nhỏ bé dưới mặt đất bằng ánh mắt vô cùng sắc lạnh, bỗng dưng nó tỏa ra bá khí như thái sơn giáng xuống tất cả.
Phụt... Bị thứ uy áp khủng bố đó áp xuống, các binh sĩ nhỏ yếu lần lượt tử vong ngay lập tức, những Long nhân, binh sĩ Phượng tộc bay trên bầu trời bị dìm xuống tới tận hố đất, tất cả mọi sinh vật trong tầm mắt nó đều phải chịu một cảnh tương tự.
“A...” Thiên Hậu đau đớn kêu lên vì không chịu nổi, Thiên Đế phải thổ huyết cũng đứng ra lấy thân che cho Thiên Hậu.
Đến những cường giả như các thiên tướng cũng không hề có chút phản kháng nào, An Dương và Sóc Thiên chỉ miễn cưỡng chống đỡ uy áp này, hai tay, hai chân hai người đã lún sâu xuống đất.
Ở nơi xa tuy bốn Thủ Hộ giả không bị tình cảnh đến mức đó nhưng cũng không tránh khỏi ngộ thương, và Chấn Thiên ôm Tư Mẫn trong lòng, bị nội thương đến trào máu miệng, các vết thương cũ chồng lên đến suýt phải vỡ tim, cậu là một trong số ít người có tu vi dưới đại tiên sống sót nhờ may mắn ở khoảng cách xa...
Nhìn tràng cảnh dưới chân mình, nhìn những sinh mệnh nó chỉ cần động một ngón tay cũng đủ sức giết chết, nó ngửa mặt cười lớn: “Mua ha ha ha ha, với sức mạnh này, ta sẽ là bá chủ của tam giới...”
Âm thanh thâm độc cuồng vọng nói ra dã tâm to lớn vang vọng khắp cả Tiên thổ này, trận chiến giành lại Tiên thổ đã có khởi sắc, thế mà giờ đây chỉ vì sự xuất hiện của nó đả đảo chiều hoàn toàn...
Đại trận ngày càng lan rộng ra, nơi nó đi qua, các vết thương trên người binh sĩ lành lại, tiên lực khôi phục, mảnh đất một màu đen nguyền rủa dần tìm lại sắc tố, xung quanh binh lính có những làn khói đen u ám bốc lên khỏi mặt đất này, không chỉ thế, từ trong các táng cây đổ nát những hạt mần non chen ra khỏi đá, bầu trời mù u ám mở ra một vùng rộng lớn... Sau hơn hai mươi năm, nơi đây lại thấy được tia nắng ban mai đầu ngày...
Trận pháp vẫn đang ngày càng rộng ra, nhưng có một tíc tắc nó khựng lại nhưng không có ai chú ý cả...
“Tư Mẫn muội muội, không sao chứ?” Vận Lương Duyên lo lắng hỏi. Ở trong đại trận này bốn Thủ Hộ giả được kết nối với nhau, họ có thể cảm nhận thể trạng hay tâm tình của nhau, nói chuyện dù ở cách nhau rất xa. Vừa lúc nãy bọn họ đều cảm thấy phía của Tư Mẫn công chúa có một chút loạn nhẹ.
Tư Mẫn cắn răng nói: “Không sao.” Nàng đang cố hết sức để điều khiển nguyên hồn Huyền Vũ với một tâm lí lo sợ, nỗi ám ảnh về lỗi lầm lần trước cứ quanh quẩn trong đầu khiến nàng hơi chùn tay.
“Cố lên mọi người, hãy giữ vững thế trận.” Lạc Trần động viên mọi người. Ngay khi giấc mộng đó kết thúc, hắn liền nói ra tất cả cho người đứng đầu hậu phương cánh phía tây này là Bắc trưởng lão, tuy ông có hơi hoài nghi độ chính xác này nhưng có những chuyện của Long tổ mà Lạc Trần nói ra làm ông hơi xao động, ông đã bàn bạc với những trưởng lão hai cánh kia, cùng với những báo cáo gửi về từ tiền tuyến, bọn họ đã đưa ra quyết định liều lĩnh này, cho bốn Thủ Hộ thần tham chiến.
Trong thức hải cả bốn người đồng loạt im lặng, tập trung khống chế nguyên hồn tứ linh.
…
Hoàng cung hai mươi năm trước còn không thể chịu được dư chấn bậc này, huống gì hai mươi năm hoang tàn, cuồng phong bên ngoài đã ảnh hưởng đến kiến trúc nơi đây, các cây cột lớn mục nát thành cát bụi. Phượng Hoàng, Long Vương đã nhân cơ hội đệ Tam vương Na gà bị trận pháp áp chế mà xông thẳng vô hoàng cung này, tuy không thể xác định được vị trí chính xác của Ma Đế nhưng bọn họ dựa vào ma khí nguyền rủa bốc lên mà phán đoán.
Cả hai đi về hướng mà ma khí nguyền rủa bốc lên mù mịt. Đó không phải là chính điện, mà chỉ là một căn phòng để Thiên Đế làm việc và nghỉ ngơi năm xưa. Cánh cửa phía trước mục nát, nứt vỡ ra, an thành khói bụi. Ngay sau cánh cửa này, một không gian hoàn toàn tăm tối hiện ra trước mắt họ...
Hai người bước vào đó, Phượng Hoàng đá phải thứ gì khiến nó lăn “cốp cốp”, khói mờ tan đi, xung quanh dưới chân họ làn một biển hài cốt đã khô cạn, không rõ là thuộc chủng tộc nào, nhưng Long Vương khá chắc chắn là chúng còn mới, vì trước đó ông đã chứng kiến nơi này thông qua ký ức của Huyền Vũ tiền nhiệm.
Một tế đàn khổng lồ hiện ra nơi trung tâm, một thân ảnh ngồi ung dung trên bảo tọa làm từ cốt trắng, như đang chờ đợi bọn họ vậy.
“Ma Đế...” Long Vương nghiến răng gọi tên kẻ trước mắt kia.
“Tên khốn khiếp, hôm nay chúng ta đến lấy mạng ngươi.” Phượng Hoàng ngay lập tức triệu tập Thiên Đường hỏa.
Thân ảnh đó từ từ ngước lên nhìn, nở một nụ cười vô cùng âm hiểm, nói: “Các ngươi đã tới.” Hắn vừa dứt lời Phượng Hoàng liền động chân, Thiên Đường hỏa bao bọc nắm đấm, bà nhắm ngay vào đầu hắn, Long Vương bên cạnh phóng ra lôi điện. Thế nhưng sự kiện kế tiếp xảy ra khiến bọn họ kinh hãi...
Thân ảnh hắn hóa thành cát bụi, nắm đấm và lôi điện xuất ra phá huỷ chiếc ghế, làm bức tường đổ nát phía sau...
“Chuyện này là sao?” Phượng Hoàng nhanh chóng chạm tay vào cát bụi trên đất kia, bà kinh ngạc khi trước đó là một cơ thể sống nhưng giờ đây hóa thành cát bụi lại không hề vươn chút ma lực nào, hoặc là...
“Đây là một con rối...” Phượng Hoàng quay đầu nói ra phát hiện của mình với Long Vương. Hai người nhìn nhau đầy khó hiểu rồi liếc dọc liếc ngang xung quanh nhưng không hề phát hiện điều gì.
“Rốt cuộc thì hắn ở đâu chứ?” Long Vương vô cùng khó hiểu. Chẳng lẽ hắn lại trở về ma giới ư, sau bao nhiêu việc hắn đã làm tại nơi đây, chỉ đơn giản là trốn chạy về đó, vứt bỏ tất cả kể hoạch dày công như vậy. Long Vương không nghĩ Ma Đế là loại người làm việc mà không hề có mục đích nào...
Bỗng nhiên có cơn gió thổi vào trong phòng này, phá đi trần nhà kia và làm cho hai người họ cùng nảy ra một suy đoán. Phượng Hoàng và Long Vương nhìn nhau, cả hai cùng thốt ra: “Không thể nào...”
Ở bên ngoài tam quân tấn công hỗn loạn, Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận đang áp chế ba xà chín đầu khổng lồ, tất cả bọn họ liên tục công kích làm cho nó yếu đi. Nhưng lúc bọn họ tung ra đòn quyết định thì thân ảnh ba xà động đậy, nó tạo ra một cơn cuồng phong vô cùng uy mãnh, bất ngờ xé rách tam quân, khiến cho Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận hơi động đậy, và chỉ trong tíc tắc đó nó đã nhìn ra điểm mấu chốt để phá trận.
Ba xà sải cánh bay lên cao mặc cho đại trận áp chế, chín đầu há miệng rộng ra, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn, tập trung phong nguyên tố cực kỳ dày đặc trước miệng...
Cả bốn Thủ Hộ thần giả tuy ít kinh nghiệm nhưng họ vẫn nhận ra chủ đích tấn công rõ ràng ấy.
“Nguy rồi, bọn chúng định tấn công Tư Mẫn muội muội.” Vận Lương Duyên kinh hãi nói ra.
“Khốn khiếp...” Vô Chí chửi ầm một tiếng.
“Chúng ta có nên giải khai trận pháp không?” Lạc Trần hỏi ý mọi người. Nếu không làm thế thì lỡ như... Chỉ là lỡ như thôi, có thể Tư Mẫn công chúa sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng người bị nhắm đến, Tư Mẫn vẫn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn thân ảnh khổng lồ giữa không trung, nói: “Không, cứ tiếp tục duy trì đại trận.”
“Này...” Bọn họ còn muốn nói gì đó nhưng cảm giác được Tư Mẫn vô cùng nghiêm túc, cứng rắn nên họ chỉ có thể chọn im lặng, dựa theo tình hình mà ứng biến thôi.
Cuồng phong mãnh liệt đạt đến mức khủng bố, có binh sĩ không chịu nổi mà bị thổi bay ra xa. Nhưng...
Nó chợt ngưng toàn bộ cuồng phong lại, một trận pháp tử sắc tỏa ra tà khí nồng đậm bao quanh người ba xà khổng lồ. Trận pháp này xuất hiện không hiểu sao làm cho tâm thần của tất cả mọi người, từ binh sĩ cho đến binh trưởng, tướng lĩnh, từ trưởng lão cho đến những vị thiên tướng... Đều sinh ra một cảm giác sợ hãi, như tử vong đang lơ lửng trên bầu trời.
“Đó là thứ gì mà cho ta cảm giác đáng sợ thế?” Thiên Hậu hơi run rẫy nắm lấy bàn tay Thiên Đế.
An Dương, Sóc Thiên là thiên tướng đã bao nhiêu năm, chinh qua vô số trận chiến lớn nhỏ, có lúc cận kề cái chết nhưng chưa bao giờ cảm thấy tử vong cách mình gần như thế này.
Trận pháp hắc ám kia tỏa ra uy lực, đánh tan Nguyên Hồn Tứ Linh Đại Trận, khiến bốn người bị chấn thương. Chấn Thiên lập tức có mặt tại nơi của Tư Mẫn, cậu ôm muội muội mình lên, vội vàng kiểm tra vết thương, sốt sắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tư Mẫn lúc này vô cùng suy yếu, chỉ có thể lắc đầu ý bảo không sao, nàng có hơi run sợ thứ cảm giác mà trận pháp kia mang lại cho mình, cảm giác như Huyền Vũ đang dậy sóng trong lòng, vô cùng mãnh liệt, không chỉ nàng mà cả ba người còn lại đều bị nó ảnh hưởng hơn cả những binh sĩ bình thường, nó như là một sự cố kỵ, bài xích đến cực điểm của tứ linh.
Lạc Trần cắn môi ra máu, hắn cầm chắc thanh kiếm nhìn chằm vào ba xà khổng lồ bị trận pháp vây khốn, hơi run giọng lẩm bẩm: “Hắn tới, hắn tới rồi...” Những hình ảnh, hồi ức chân thực kia cứ lẩn quẩn trong đầu làm tinh thần hắn bị khủng hoảng...
Thấy muội muội vô cùng sợ hãi, Chấn Thiên liền ôm lấy nàng, không cho Tư Mẫn nhìn vào thứ đó nữa.
Long Vương và Phượng Hoàng từ trong hoàng cung nhìn tràng cảnh này, tuy không có biểu hiện ngoài mặt như đa số người nhưng ít nhiều họ cũng bị chấn kinh...
Khè... Khè... Tiếng xà kêu rít lên vì đau đớn như dội vào nhịp tim tất cả một hồi. Từ trước bụng của nó, một bàn tay vuốt nhọn đầy máu đâm ra khiến tất cả giật mình, không dừng lại, một bàn tay khác cũng từ trong đó đâm ra làm ba xà khổng lồ đau đớn. Hai cánh tay xé rách cơ thể ba xà, chín cái đầu không còn sinh khí, cơ thể nứt ra rơi rầm xuống mặt đất, đè chết bao nhiêu binh lính. Đồng thời để lộ một thân ảnh hắc ám tại không trung.
Đó là một sinh vật toàn thân là máu, nó có chín cái đuôi phe phẩy, mang khuôn mặt của loài mèo... Hình ảnh này làm cho tất cả hít thở cũng không thông, cơ thể và tâm trí trở nên nặng nề.
“Phong Miêu.” Phượng Hoàng bật thốt ra, hình dáng đó là thuộc về tộc phong miêu ở ma giới.
“Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu.” Long Vương kinh hãi. Đó là đệ Nhị vương của Thú tộc, nhưng khí tức tà ác kia... Rốt cuộc thì tên Ma Đế đó đang toan tính điều gì?
Sinh vật tên là Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu mở đôi lục nhãn ra, nhìn chúng sinh nhỏ bé dưới mặt đất bằng ánh mắt vô cùng sắc lạnh, bỗng dưng nó tỏa ra bá khí như thái sơn giáng xuống tất cả.
Phụt... Bị thứ uy áp khủng bố đó áp xuống, các binh sĩ nhỏ yếu lần lượt tử vong ngay lập tức, những Long nhân, binh sĩ Phượng tộc bay trên bầu trời bị dìm xuống tới tận hố đất, tất cả mọi sinh vật trong tầm mắt nó đều phải chịu một cảnh tương tự.
“A...” Thiên Hậu đau đớn kêu lên vì không chịu nổi, Thiên Đế phải thổ huyết cũng đứng ra lấy thân che cho Thiên Hậu.
Đến những cường giả như các thiên tướng cũng không hề có chút phản kháng nào, An Dương và Sóc Thiên chỉ miễn cưỡng chống đỡ uy áp này, hai tay, hai chân hai người đã lún sâu xuống đất.
Ở nơi xa tuy bốn Thủ Hộ giả không bị tình cảnh đến mức đó nhưng cũng không tránh khỏi ngộ thương, và Chấn Thiên ôm Tư Mẫn trong lòng, bị nội thương đến trào máu miệng, các vết thương cũ chồng lên đến suýt phải vỡ tim, cậu là một trong số ít người có tu vi dưới đại tiên sống sót nhờ may mắn ở khoảng cách xa...
Nhìn tràng cảnh dưới chân mình, nhìn những sinh mệnh nó chỉ cần động một ngón tay cũng đủ sức giết chết, nó ngửa mặt cười lớn: “Mua ha ha ha ha, với sức mạnh này, ta sẽ là bá chủ của tam giới...”
Âm thanh thâm độc cuồng vọng nói ra dã tâm to lớn vang vọng khắp cả Tiên thổ này, trận chiến giành lại Tiên thổ đã có khởi sắc, thế mà giờ đây chỉ vì sự xuất hiện của nó đả đảo chiều hoàn toàn...
Tác giả :
๖ۣۜ£ườ¡ℜɑℭɦươղɕッ